Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 30: Vương chi nộ, thở ra giết người
Tần Cẩn
16/05/2023
Két!
Cằm Hoa Tí Long thiếu chút rớt ra.
Một cước.
Chân Chân Chính chỉ ra một cước, liền đem Lý Hổ cho đá bay ra ngoài, còn đem cánh tay của hắn đánh đến gãy xương.
Người khác có thể không biết chỗ lợi hại của Lý Hổ, nhưng Hoa Tí Long lại vô cùng rõ ràng, Lý Hổ từ mười tuổi, mỗi ngày kiên trì đánh cọc gỗ, hai mươi mấy năm đều như vậy.
Cánh tay của hắn, sớm đã đạt tới trình độ cứng hơn gấp ba lần người bình thường.
Cũng chính nhờ vào đôi thiết thủ này, Lý Hổ có chỗ đứng trong giới, trở thành thủ hạ được Hoa Tí Long coi trọng nhất.
Thậm chí Hoa Tí Long đã đem hắn trở thành người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng.
Nhưng hôm nay.
Ở trước mặt thanh niên tên là Lục Vân này, Lý Hổ thậm chí ngay cả một cước cũng không tiếp được, đôi tay sắt kia, giòn giống như cái bánh tráng, đụng là nát.
Có thể tưởng tượng một cước này của Lục Vân, uy lực khủng bố cỡ nào.
Trong lòng Hoa Tí Long nổi lên sóng to gió lớn, mở to mắt nhìn Lục Vân nói: "Cậu rốt cuộc là ai?”
Nhan vật có quyền cước cao minh như vậy, hơn nữa lại còn rất trẻ, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh.
Cho nên Hoa Tí Long phải hỏi rõ ràng, miễn cho trêu chọc đến thế lực không nên trêu chọc.
“Tôi là ai?”
Đối mặt với vấn đề Hoa Tí Long, Lục Vân cười nhẹ một tiếng nói: "Tôi chỉ là một người có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ chị của mình.”
Trong lòng Hoa Tí Long chấn động.
Trầm ngâm một lát.
Bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Xem cậu cũng có bản lỉnh, nếu như làm việc cho tôi, tôi không chỉ không làm phiền chị của cậu, còn có thể cho cậu ăn sung mặc sướng, thế nào?"
Hoa Tí Long nhanh chóng ném cành ô liu ra, im lặng chờ Lục Vân trả lời.
Tuy nhiên.
Lục Vân cũng là khuôn mặt cổ quái nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Anh không xứng!"
Anh không xứng!
Ba chữ này, có lực sát thương cỡ nào.
Đám tay chân xung quanh đều kinh hãi.
Bọn họ nằm mơ cũng muốn được Long ca coi trọng, chỉ là thân thủ không được tốt, nhưng tiểu tử tên Lục Vân này thì hay rồi, Long ca chủ động mời chào, hắn cư nhiên nói ra một câu "Anh không xứng".
Ít nhiều có chút không biết tốt xấu.
Hoa Tí Long sắc mặt cũng trầm xuống, nói: "Tiểu tử, tôi vốn tưởng rằng cậu là người thức thời, không nghĩ tới lại rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.”
Trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, bị Lục Vân làm mất mặt, tâm tình Hoa Tí Long tự nhiên khó chịu.
Càng không thể nói lý chính là, Lục Vân lại nguyên văn trả lại cho Hoa Tí Long nói: "Tôi cũng cho rằng anh là người thức thời, hiện tại xem ra, anh là đang chơi với lửa.”
“Chơi với lửa? Ha ha...... Tôi ngược lại muốn xem là ai đang chơi với lửa!”
Khóe miệng Hoa Tí Long lộ ra một tia cười lạnh dữ tợn, bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, lúc lấy ra một cây súng lục tự chế.
“Công phu tay chân của cậu rất lợi hại phải không? Cậu ra tay rất nhanh phải không? Tôi xem cậu có thể nhanh hơn đạn hay không?”
Hoa Tí Long có thể lăn lộn tới hôm nay, không có chút gì phòng thân sao được, hắn đã dựa vào khẩu súng lục bỏ túi này, giết chết vài lão đại.
Hôm nay không ngại giết thêm một người nữa.
Ánh mắt Lục Vân co rụt lại, nhìn thẳng Hoa Tí Long nói: "Anh muốn giết tôi?
Ha ha, muốn tôi tha cho cậu cũng được, quỳ xuống dập đầu một trăm cái, sau đó chui qua đũng quần tôi." Hoa Tí Long cười lạnh nói.
“Anhchắc chứ?" Lục Vân lại hỏi.
Két!
Hoa Tí Long trực tiếp kéo chốt bảo hiểm ra, coi như đáp lại vấn đề của Lục Vân.
Lục Vân dừng một chút.
Sau đó.
Sát ý trên người dâng trào: "Tốt lắm, bây giờ anh có thể đi Diêm Vương báo danh được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bước chân Lục Vân đột nhiên đi tới bên cạnh Hoa Tí Long, căn bản không them để ý đến sự sự tồn tại của khẩu súng lục bỏ túi kia.
Loại tình huống này, Hoa Tí Long trước kia cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, lần nào hắn móc súng lục ra, đối diện đều phải sợ tới tè ra quần?
Nhưng Lục Vân ngược lại, đối mặt với họng súng này, hắn lại tiến lên.
“Tiểu tử này là một tên điên sao?”
Hoa Tí Long trong lòng run sợ, nhất là khi nhìn thấy cặp mắt không chút sợ hãi của Lục Vân, hắn càng thêm xác định, người này chính là một kẻ điên từ đầu đến đuôi.
“Cậu còn dám tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng thật đấy.”
Hoa Tí Long cũng chưa từng chú ý tới, lúc hắn nói chuyện, thanh âm đã có một chút run rẩy, cũng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Phải biết rằng, người cầm vũ khí trí mạng chính là hắn, vì sao lại có một loại bất an khó hiểu?
Hoa Tí Long không kịp suy nghĩ, bởi vì Lục Vân căn bản không để ý cảnh cáo của hắn, đã cách trước người hắn không tới năm mét.
“Đi chết cho tao!”
Rốt cục, Hoa Tí Long không chịu nổi áp lực cực lớn, bóp cò.
Bùm!
Họng súng tràn ngập khói đen, viên đạn xoay tròn tốc độ cao, nháy mắt bắn về phía mặt Lục Vân.
Nhưng ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Phá!
Lục Vân đột nhiên quát một tiếng.
Chỉ thấy.
Viên đạn bắn ra với tốc độ cao kia, lại giống như bị lực lượng thần bí nào đó bắt dừng lại, theo tiếng sóng âm khuếch tán, đột nhiên quay lại đường cũ, rầm một tiếng rơi vào mi tâm của Hoa Tí Long.
“……”
Hoa Tí Long nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, trên thế giới này lại còn có chuyện quỷ dị như vậy.
Đạn bật ngược lại?
Hơn nữa còn bị bắn ngược trở về?
Hoa Tí Long nghĩ mãi không ra, hắn cũng không cần hiểu, bởi vì giờ phút này hắn đã chết rồi.
Lục Vân nhàn nhạt nhìn lướt qua thi thể Hoa Tí Long, sau đó dời ánh mắt đi.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thần thông giết chết người bình thường của Long Quốc.
Phỏng chừng, cũng sẽ không phải là một lần cuối cùng.
Sau này ai dám bất kính với các chị, thì đây chính là kết cục.
Giờ phút này, chung quanh nhóm tay chân của Hoa Tí Long, đã hoàn toàn bị dọa choáng váng, một thủ đoạn ly kỳ như vây, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai tin?
Hơn nữa cho dù là tận mắt nhìn thấy, cũng cảm giác như là đang nằm mơ.
Thở ra giết người, khủng bố như vậy!
Lý Hổ hoảng sợ hỏi: "Các hạ, đến tột cùng là thần thánh phương nào?”
Lục Vân thu liễm sát ý, nhẹ giọng nói: "Anh có thể gọi tôi là Thiên Sáp Vương, cũng có thể, gọi tôi là Vân Thiên Thần Quân.”
Cằm Hoa Tí Long thiếu chút rớt ra.
Một cước.
Chân Chân Chính chỉ ra một cước, liền đem Lý Hổ cho đá bay ra ngoài, còn đem cánh tay của hắn đánh đến gãy xương.
Người khác có thể không biết chỗ lợi hại của Lý Hổ, nhưng Hoa Tí Long lại vô cùng rõ ràng, Lý Hổ từ mười tuổi, mỗi ngày kiên trì đánh cọc gỗ, hai mươi mấy năm đều như vậy.
Cánh tay của hắn, sớm đã đạt tới trình độ cứng hơn gấp ba lần người bình thường.
Cũng chính nhờ vào đôi thiết thủ này, Lý Hổ có chỗ đứng trong giới, trở thành thủ hạ được Hoa Tí Long coi trọng nhất.
Thậm chí Hoa Tí Long đã đem hắn trở thành người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng.
Nhưng hôm nay.
Ở trước mặt thanh niên tên là Lục Vân này, Lý Hổ thậm chí ngay cả một cước cũng không tiếp được, đôi tay sắt kia, giòn giống như cái bánh tráng, đụng là nát.
Có thể tưởng tượng một cước này của Lục Vân, uy lực khủng bố cỡ nào.
Trong lòng Hoa Tí Long nổi lên sóng to gió lớn, mở to mắt nhìn Lục Vân nói: "Cậu rốt cuộc là ai?”
Nhan vật có quyền cước cao minh như vậy, hơn nữa lại còn rất trẻ, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh.
Cho nên Hoa Tí Long phải hỏi rõ ràng, miễn cho trêu chọc đến thế lực không nên trêu chọc.
“Tôi là ai?”
Đối mặt với vấn đề Hoa Tí Long, Lục Vân cười nhẹ một tiếng nói: "Tôi chỉ là một người có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ chị của mình.”
Trong lòng Hoa Tí Long chấn động.
Trầm ngâm một lát.
Bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Xem cậu cũng có bản lỉnh, nếu như làm việc cho tôi, tôi không chỉ không làm phiền chị của cậu, còn có thể cho cậu ăn sung mặc sướng, thế nào?"
Hoa Tí Long nhanh chóng ném cành ô liu ra, im lặng chờ Lục Vân trả lời.
Tuy nhiên.
Lục Vân cũng là khuôn mặt cổ quái nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Anh không xứng!"
Anh không xứng!
Ba chữ này, có lực sát thương cỡ nào.
Đám tay chân xung quanh đều kinh hãi.
Bọn họ nằm mơ cũng muốn được Long ca coi trọng, chỉ là thân thủ không được tốt, nhưng tiểu tử tên Lục Vân này thì hay rồi, Long ca chủ động mời chào, hắn cư nhiên nói ra một câu "Anh không xứng".
Ít nhiều có chút không biết tốt xấu.
Hoa Tí Long sắc mặt cũng trầm xuống, nói: "Tiểu tử, tôi vốn tưởng rằng cậu là người thức thời, không nghĩ tới lại rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.”
Trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, bị Lục Vân làm mất mặt, tâm tình Hoa Tí Long tự nhiên khó chịu.
Càng không thể nói lý chính là, Lục Vân lại nguyên văn trả lại cho Hoa Tí Long nói: "Tôi cũng cho rằng anh là người thức thời, hiện tại xem ra, anh là đang chơi với lửa.”
“Chơi với lửa? Ha ha...... Tôi ngược lại muốn xem là ai đang chơi với lửa!”
Khóe miệng Hoa Tí Long lộ ra một tia cười lạnh dữ tợn, bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, lúc lấy ra một cây súng lục tự chế.
“Công phu tay chân của cậu rất lợi hại phải không? Cậu ra tay rất nhanh phải không? Tôi xem cậu có thể nhanh hơn đạn hay không?”
Hoa Tí Long có thể lăn lộn tới hôm nay, không có chút gì phòng thân sao được, hắn đã dựa vào khẩu súng lục bỏ túi này, giết chết vài lão đại.
Hôm nay không ngại giết thêm một người nữa.
Ánh mắt Lục Vân co rụt lại, nhìn thẳng Hoa Tí Long nói: "Anh muốn giết tôi?
Ha ha, muốn tôi tha cho cậu cũng được, quỳ xuống dập đầu một trăm cái, sau đó chui qua đũng quần tôi." Hoa Tí Long cười lạnh nói.
“Anhchắc chứ?" Lục Vân lại hỏi.
Két!
Hoa Tí Long trực tiếp kéo chốt bảo hiểm ra, coi như đáp lại vấn đề của Lục Vân.
Lục Vân dừng một chút.
Sau đó.
Sát ý trên người dâng trào: "Tốt lắm, bây giờ anh có thể đi Diêm Vương báo danh được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bước chân Lục Vân đột nhiên đi tới bên cạnh Hoa Tí Long, căn bản không them để ý đến sự sự tồn tại của khẩu súng lục bỏ túi kia.
Loại tình huống này, Hoa Tí Long trước kia cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, lần nào hắn móc súng lục ra, đối diện đều phải sợ tới tè ra quần?
Nhưng Lục Vân ngược lại, đối mặt với họng súng này, hắn lại tiến lên.
“Tiểu tử này là một tên điên sao?”
Hoa Tí Long trong lòng run sợ, nhất là khi nhìn thấy cặp mắt không chút sợ hãi của Lục Vân, hắn càng thêm xác định, người này chính là một kẻ điên từ đầu đến đuôi.
“Cậu còn dám tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng thật đấy.”
Hoa Tí Long cũng chưa từng chú ý tới, lúc hắn nói chuyện, thanh âm đã có một chút run rẩy, cũng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Phải biết rằng, người cầm vũ khí trí mạng chính là hắn, vì sao lại có một loại bất an khó hiểu?
Hoa Tí Long không kịp suy nghĩ, bởi vì Lục Vân căn bản không để ý cảnh cáo của hắn, đã cách trước người hắn không tới năm mét.
“Đi chết cho tao!”
Rốt cục, Hoa Tí Long không chịu nổi áp lực cực lớn, bóp cò.
Bùm!
Họng súng tràn ngập khói đen, viên đạn xoay tròn tốc độ cao, nháy mắt bắn về phía mặt Lục Vân.
Nhưng ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Phá!
Lục Vân đột nhiên quát một tiếng.
Chỉ thấy.
Viên đạn bắn ra với tốc độ cao kia, lại giống như bị lực lượng thần bí nào đó bắt dừng lại, theo tiếng sóng âm khuếch tán, đột nhiên quay lại đường cũ, rầm một tiếng rơi vào mi tâm của Hoa Tí Long.
“……”
Hoa Tí Long nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, trên thế giới này lại còn có chuyện quỷ dị như vậy.
Đạn bật ngược lại?
Hơn nữa còn bị bắn ngược trở về?
Hoa Tí Long nghĩ mãi không ra, hắn cũng không cần hiểu, bởi vì giờ phút này hắn đã chết rồi.
Lục Vân nhàn nhạt nhìn lướt qua thi thể Hoa Tí Long, sau đó dời ánh mắt đi.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thần thông giết chết người bình thường của Long Quốc.
Phỏng chừng, cũng sẽ không phải là một lần cuối cùng.
Sau này ai dám bất kính với các chị, thì đây chính là kết cục.
Giờ phút này, chung quanh nhóm tay chân của Hoa Tí Long, đã hoàn toàn bị dọa choáng váng, một thủ đoạn ly kỳ như vây, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai tin?
Hơn nữa cho dù là tận mắt nhìn thấy, cũng cảm giác như là đang nằm mơ.
Thở ra giết người, khủng bố như vậy!
Lý Hổ hoảng sợ hỏi: "Các hạ, đến tột cùng là thần thánh phương nào?”
Lục Vân thu liễm sát ý, nhẹ giọng nói: "Anh có thể gọi tôi là Thiên Sáp Vương, cũng có thể, gọi tôi là Vân Thiên Thần Quân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.