Chương 119: Bởi vì đây là muội muội ta
Phương Thường Hy
23/10/2024
Mọi người vốn dĩ đi dạo rất vui vẻ, nhưng vì một câu nói này, bước chân ai nấy cũng chậm lại một bước, bốn người quay đầu lại nhìn Mạc Nhã Như, Mạc Nhã Như cũng kinh hãi nên chưa phản ứng kịp, cũng biết mình nói sai.
Hai tay siết chặt khăn tay lại, dạo từng bước nhỏ, bên ngoài nhìn vào, cũng thấy được bộ dáng này là một tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa mà thôi.
Triệu Hoằng Lâm không tiếng động xoay người lại đi đến trước mặt Mạc Nhã Như, Triệu Tương Nghi cũng hồi phục lại tinh thần vội vã gọi Triệu Hoằng Lâm một tiếng: "Ca ca "
Triệu Hoằng Lâm lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, đứng trước mặt Mạc Nhã Như thì dừng lại, làm cho Mạc Nhã Như sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nàng ta cho đến nay đều có chút e ngại với Triệu Hoằng Lâm, sự e ngại này bất tri bất giác lúc nào không hay, che giấu chán ghét trong mắt, nàng ta vốn rất ghét bị người khác uy hiếp, dựa vào hắn là ai chứ, không tuân theo nàng ta thì thôi, đã vậy Triệu Hoằng Lâm người này, mỗi lần gặp đều khiến nàng ta cảm nhận được một cỗ khí thế áp bách, cho nên nàng ta mới bài xích hắn.
"Ca ca, chúng ta đi thôi, đi chơi đã lâu rồi, phải về nếu không cha sẽ lo lắng đấy." Triệu Tương Nghi lần nữa khuyên ngăn, hai tay nắm chặt thành quyền giấu dưới tay áo, sống cùng đại ca nhiều năm như vậy, nàng hiếu đại ca mình, lúc này huynh ấy muốn làm gì, trong lòng nàng đều rõ.
Cũng không phải là nàng thương tiếc gì cái vị tiểu thư trước mặt này, chỉ là nàng quan tâm đến việc sau này, nếu bây giờ hai bên xảy ra xích mích, đến lúc đó người lớn trong nhà biết được, sẽ ảnh hưởng không tốt, như vậy Thiên Hi Lâu tại trấn Thanh Hà cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Triệu Hoằng Lâm cũng không quay đầu lại, chỉ hướng muội muội khoát khoát tay, ý bảo nàng đừng có xen vào, động tác của hắn làm cho nàng đang muốn nói phải nuốt trở lại.
"Ngươi vừa nói câu gì?" Triệu Hoằng Lâm trên cao nhìn Mạc Nhã Như, hắn năm nay mười hai tuổi, Mạc Nhã Như năm nay chín tuổi, đương nhiên cao hơn Mạc Nhã Như một cái đầu.
Mạc Nhã Như có chút sợ, có điều tức giận hơn là sợ, hình ảnh Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi thân thiết đứng cùng nhau thoáng hiện ra trong đầu, mà uy h.i.ế.p của Triệu Hoằng Lâm lúc này mà nói làm cho nàng ta tức giận như là đàn đứt dây, chỉ thấy Mạc Nhã Như đỏ mắt ngẩng cao đầu lên nhìn Triệu Hoằng Lâm cất cao giọng nói: "Lẽ nào ta nói sai sao, không biết mấy người các ngươi nghĩ gì, nàng ta." Nói đến đây Mạc Nhã Như thuận tay chỉ vào Triệu Tương Nghi, "Nàng ta có gì tốt, vì sao các ngươi lúc nào cũng vây quanh nàng ta, lại còn cảm thấy con dã nha đầu không biết quy củ này rất tốt nữa chứ, vì sao vậy." Nói đến đây, nàng ta hơi ngừng lại.
Bởi vì trong lúc quá mức kích động, mặt Mạc Nhã Như đỏ bừng, nước mắt không nhịn được chảy ra, từng giọt rơi xuống, một giọt rồi một giọt, rơi trên bộ quần áo tơ tắm tuyết trắng.
Đứng ở một bên, Triệu Tương Nghi cảm thấy buồn bực, vị thiên kim này đúng là ở trong phúc mà không biết, lại ở trước mặt bàn dân thiên hạ tức giận như vậy chính là muốn diễn trò đòi công bằng sao?
Vì bạn chơi cùng mình lại thích đi chơi cùng người khác nên tức giận, xem ra cuộc sống của vị tiểu thư này quá tôn quý... Còn nàng chỉ là một cô bé nông thôn, luôn tìm cách kiếm ăn, nào có thời gian mà tức giận như vị tiểu thư đây.
Thấy Mạc Nhã Như như vậy, Triệu Tương Nghi như nhìn thấy được cái bóng của nàng ở kiếp trước.
Nhưng không có giống như Mạc Nhã Như ghen tỵ đến mức khoa trương, đúng là ở trong phúc mà không biết phúc.
May mà...
Triệu Tương Nghi ngửa đầu thờ dài, may mà ông trời thương tiếc, cho nàng một cơ hội sống lại, để nàng thay đổi mình trở thành con người mới, để cho nàng trải nghiệm được cuộc sống đời thường không có giống trước kia, cũng vì mấy năm qua gian nan, đã làm cho nàng hiểu được, cuộc sống có nhiều thứ không như mong muốn, ngươi không ở trong nhà nghèo mà đói c.h.ế.t cũng xem như là vạn hạnh, cho nên cũng không thể oán trách được, chỉ có thể cố gắng sống cho thật tốt, nỗ lực làm việc lớn mới là quan trọng.
"Muội đừng có để ý đến lời Nhã Như nói, con bé đôi khi cũng như vậy." Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi như chìm vào trong dòng suy nghĩ rất lâu, rất lâu, cho là nàng để ý lời Mạc Nhã Như nói, vì vậy an ủi vài câu.
Triệu Tương Nghi lắc đầu cười nói: "Muội không có để trong lòng." Lại cố ý hạ thấp giọng nói nhìn Bùi Tử Quân, "Thiên kim đúng là thiên kim, không thể trêu vào."
Bùi Tử Quân lúc này mới biết, đúng là Triệu Tương Nghi không có để ở trong lòng, có điều ngoài miệng vẫn an ủi thêm vài câu: "Muội đừng có nói như vậy, mỗi người đều có tốt có xấu, ta thấy muội cũng rất tốt..." Câu cuối kia Triệu Tương Nghi nghe không rõ, bởi vì Bùi Tử Quân dần hạ giọng xuống nhỏ dần.
"A? Câu cuối huynh nói gì?" Triệu Tương Nghi bèn hỏi lại, hẳn không phải là câu gì quan trọng đi, nếu nàng biết nguyên câu, có lẽ có thể đoán được biểu hiện kỳ lạ của Bùi Tử Quân, nhưng nàng cũng không hỏi nữa.
Khuôn mặt Bùi Tử Quân đột nhiên đỏ bừng, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác ho khan vài tiếng, tránh cho Triệu Tương Nghi thấy được khuôn mặt đỏ mất tự nhiên của hắn.
Giữa lúc Triệu Tương Nghi không hiểu là có chuyện gì, thì giọng của Mạc Thiểu Kỳ oang oang vang lên: "Các người làm gì vậy, có muốn đến chợ đông đi dạo nữa không, không đi thì ta một mình đi đấy, thời gian rất gấp, đến chạng vạng tối là ta phải về huyện Giang Ninh rồi."
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm nhìn Mạc Nhã Như siết c.h.ặ.t t.a.y lại, vẫn không nói chuyện.
Nghe giọng nói của Mạc Thiểu Kỳ, thì Triệu Hoằng Lâm mới híp hai con mắt, khóe môi nhếch lên nhìn Mạc Nhã Như cười lạnh một tiếng, sau đó bước hai bước đến gần, lạnh giọng nói: "Bởi vì con bé là muội muội ta."
Bùi Tử Quân ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng Triệu Tương Nghi cảm thấy ấm áp, cũng ngắng đầu nhìn đại ca của mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhưng khi thấy Triệu Hoằng Lâm cất giọng lên lần nữa: "Ngươi cho mình là ai, cho dù là một tiểu thư khuê các được giáo dục tốt, thì trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn thua muội muội ta."
"Ngươi" Mạc Nhã Như ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm, hàm răng cắn chặt lại, nhìn thấy trong mắt hắn đầy ý châm chọc đối với mình, làm cho tính cao ngạo của nàng không cách nào phát ra được, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, không cách nào tìm ra một từ gì để nói Triệu Hoằng Lâm.
Cuối cùng, Mạc Nhã Như nhìn sang Bùi Tử Quân, như muốn xin sự giúp đỡ vậy, dù sao, Mạc Nhã Như cũng cho rằng, hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm là người ngoài, mà nàng và Bùi Tử Quân lại có quan hệ thân thích với nhau.
Bùi Tử Quân xưa nay luôn xem Mạc Nhã Như là muội muội của mình, có điều vì cái tính cao ngạo của nàng ta, lại thường hay câu nệ lễ tiết khắp nơi, làm cho quan hệ giữa hắn và nàng ta không mấy thân thiết, trên cơ bản chỉ là ân cần chào hỏi mà thôi, còn giờ phút này, Bùi Tử Quân làm bộ như không hiếu ánh mắt cầu cứu của Mạc Nhã Như, chỉ rất buồn bực cục diện bế tắc này phải để hắn giải quyết sao.
"Cho nên, tỷ muốn thế nào đây?" Triệu Tương Nghi bước đến sóng vai cùng ca ca, sau đó nhìn thẳng vào Mạc Nhã Như, " Thiên kim tỷ tỷ, ta nói vậy được chưa? Tỷ nói ta không biết quy củ? Vậy bộ dạng giống như tỷ đây mới là tiểu thư khuê các --"
Bốn chữ "Tiểu thư khuê các" này, Triệu Tương Nghi rặn ra từng chữ, sau đó tiếp tục nói: "Tỷ nên thủ lễ đi, đừng có hồ nháo nữa biết không?"
"Ngươi, ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?" Mạc Nhã Như tức giận đến cả người run, nàng quả thực không thể tin được, một dã nha đầu từ nông thôn như Triệu Tương Nghi, cái gì cũng không biết, cũng chưa từng thấy qua ai, lại dám ở trước mặt mọi người bày ra bộ dáng giáo huấn nàng.
Triệu Tương Nghi không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhã Như, kỳ thực nàng làm vậy không phải là ra vẻ ta đây, mà là thấy ca ca mình đã đem cục diện nháo đến vậy rồi, ca ca làm vậy là để giữ lại tôn nghiêm cho nàng, nếu như lúc này mình không đứng cùng chiến tuyến với ca ca, ngược lại còn tự mình đem việc lớn hóa thành việc nhỏ, dù giải quyết chuyện này xong, nhưng sợ rằng lòng ca ca sẽ rét lạnh.
Triệu Hoằng Lâm là một đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, đến lúc đó còn cho là mình không hiểu tấm lòng của hắn, hắn bảo vệ nàng như vậy mà nàng lại ở nơi này làm cho hắn xấu mặt sao mà được.
Quả nhiên, nghe lời Triệu Tương Nghi nói xong, Triệu Hoằng Lâm lập tức nở một nụ cười, nhìn Triệu Tương Nghi nói một câu:" Tiểu muội nói đúng." rồi giống như vì tức Mạc Nhã Như nên giương giọng nói tiếp, "Ta thấy rằng, cũng có nhiều người từng nói ngươi như vậy đi."
"Các ngươi, các ngươi quả thực quá khi dễ người mà ta về nói cho cha biết mới được." Mạc Nhã Như tức giận, hai hàm răng nghiến lại, nước mắt một lần nữa rơi xuống.
Triệu Tương Nghi cũng không vì thế mà sinh ra lòng thương tiếc, chỉ không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:"Vốn mọi chuyện đều rất tốt, nhưng mỗi lần đều bởi vì tỷ, mà mọi chuyện đều trở nên phức tạp, cũng bởi vì tỷ mà bầu không khí vui vẻ hôm nay bị phá mất, bọn ta cũng không chơi được gì." Lời này nói ra rất đúng với lời nói mà một đứa trẻ nên nói.
Mạc Nhã Như tức giận đến nỗi giơ cánh tay lên: "Ngươi dám vũ nhục bản tiểu thư." Vừa nói vừa giơ tay hướng ngay mặt Triệu Tương Nghi đánh tới, lại bị Triệu Hoằng Lâm nhanh tay bắt được cổ tay, vì quá dùng sức nên từ cổ tay truyền đến cơn đau, làm hại nàng ngã lảo đảo sang một bên.
Bùi Tử Quân thấy tình hình không ổn, cũng bỏ cái vẻ mặt lúng túng bước tới khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, đều là bằng hữu của nhau, đừng để vì một việc nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng nên nhanh đến chợ đông xem hoa lan đi, Thiếu Kỳ thấy muộn nên đã chạy đi trước rồi."
Nghe vậy, Mạc Nhã Như nhìn quanh bốn phía, tức giận dậm chân một cái, ngoài miệng không quên mắng Mạc Thiểu Kỳ: "Cái tên tiểu tử này, đúng là ăn cây táo rào cây sung mà, lúc nào cũng vậy không chịu giúp tỷ tỷ mình một tay, còn có xem ta là tỷ tỷ của mình không vậy chứ."
Triệu Hoằng Lâm cười châm chọc, sau đó nắm tay Triệu Tương Nghi xoay người rời đi, Bùi Tử Quân lúng túng đứng tại chỗ, nhìn Mạc Nhã Như khóc lê hoa đái vũ không biết làm sao, cuối cùng đành phải an ủi nàng ta.
Mạc Nhã Như khóc, nhưng thấy hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm đã đi xa, mới thu lại nước mắt chỉ thút thít nhìn Bùi Tử Quân lúng túng cười cười: "Chúng ta đi chơi đi? Đừng đi chợ Đông nữa, đi dạo nơi khác là được, chỉ có hai người chúng ta thôi, không cần đuổi theo hai người kia."
Trong lòng Bùi Tử Quân thật muốn đi xem hoa lan, bởi vì trước kia hắn cũng đã từng nghĩ sẽ đưa một chậu đến cho Triệu Tương Nghi làm đại lễ mừng ngày khai trường, cũng nương theo lý do này để đưa Triệu Tương Nghi đi thưởng thức...
Chẳng qua bị Mạc Nhã Như nhìn như vậy, lo lắng nàng ta lại giở chứng khiến hai nhà khó xử, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định kia, đưa Mạc Nhã Như đi chơi để quên chuyện này, chỉ cần nàng ta vui vẻ thì nhà Triệu Tương Nghi mới không có việc gì đi?
Hai tay siết chặt khăn tay lại, dạo từng bước nhỏ, bên ngoài nhìn vào, cũng thấy được bộ dáng này là một tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa mà thôi.
Triệu Hoằng Lâm không tiếng động xoay người lại đi đến trước mặt Mạc Nhã Như, Triệu Tương Nghi cũng hồi phục lại tinh thần vội vã gọi Triệu Hoằng Lâm một tiếng: "Ca ca "
Triệu Hoằng Lâm lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, đứng trước mặt Mạc Nhã Như thì dừng lại, làm cho Mạc Nhã Như sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nàng ta cho đến nay đều có chút e ngại với Triệu Hoằng Lâm, sự e ngại này bất tri bất giác lúc nào không hay, che giấu chán ghét trong mắt, nàng ta vốn rất ghét bị người khác uy hiếp, dựa vào hắn là ai chứ, không tuân theo nàng ta thì thôi, đã vậy Triệu Hoằng Lâm người này, mỗi lần gặp đều khiến nàng ta cảm nhận được một cỗ khí thế áp bách, cho nên nàng ta mới bài xích hắn.
"Ca ca, chúng ta đi thôi, đi chơi đã lâu rồi, phải về nếu không cha sẽ lo lắng đấy." Triệu Tương Nghi lần nữa khuyên ngăn, hai tay nắm chặt thành quyền giấu dưới tay áo, sống cùng đại ca nhiều năm như vậy, nàng hiếu đại ca mình, lúc này huynh ấy muốn làm gì, trong lòng nàng đều rõ.
Cũng không phải là nàng thương tiếc gì cái vị tiểu thư trước mặt này, chỉ là nàng quan tâm đến việc sau này, nếu bây giờ hai bên xảy ra xích mích, đến lúc đó người lớn trong nhà biết được, sẽ ảnh hưởng không tốt, như vậy Thiên Hi Lâu tại trấn Thanh Hà cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Triệu Hoằng Lâm cũng không quay đầu lại, chỉ hướng muội muội khoát khoát tay, ý bảo nàng đừng có xen vào, động tác của hắn làm cho nàng đang muốn nói phải nuốt trở lại.
"Ngươi vừa nói câu gì?" Triệu Hoằng Lâm trên cao nhìn Mạc Nhã Như, hắn năm nay mười hai tuổi, Mạc Nhã Như năm nay chín tuổi, đương nhiên cao hơn Mạc Nhã Như một cái đầu.
Mạc Nhã Như có chút sợ, có điều tức giận hơn là sợ, hình ảnh Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi thân thiết đứng cùng nhau thoáng hiện ra trong đầu, mà uy h.i.ế.p của Triệu Hoằng Lâm lúc này mà nói làm cho nàng ta tức giận như là đàn đứt dây, chỉ thấy Mạc Nhã Như đỏ mắt ngẩng cao đầu lên nhìn Triệu Hoằng Lâm cất cao giọng nói: "Lẽ nào ta nói sai sao, không biết mấy người các ngươi nghĩ gì, nàng ta." Nói đến đây Mạc Nhã Như thuận tay chỉ vào Triệu Tương Nghi, "Nàng ta có gì tốt, vì sao các ngươi lúc nào cũng vây quanh nàng ta, lại còn cảm thấy con dã nha đầu không biết quy củ này rất tốt nữa chứ, vì sao vậy." Nói đến đây, nàng ta hơi ngừng lại.
Bởi vì trong lúc quá mức kích động, mặt Mạc Nhã Như đỏ bừng, nước mắt không nhịn được chảy ra, từng giọt rơi xuống, một giọt rồi một giọt, rơi trên bộ quần áo tơ tắm tuyết trắng.
Đứng ở một bên, Triệu Tương Nghi cảm thấy buồn bực, vị thiên kim này đúng là ở trong phúc mà không biết, lại ở trước mặt bàn dân thiên hạ tức giận như vậy chính là muốn diễn trò đòi công bằng sao?
Vì bạn chơi cùng mình lại thích đi chơi cùng người khác nên tức giận, xem ra cuộc sống của vị tiểu thư này quá tôn quý... Còn nàng chỉ là một cô bé nông thôn, luôn tìm cách kiếm ăn, nào có thời gian mà tức giận như vị tiểu thư đây.
Thấy Mạc Nhã Như như vậy, Triệu Tương Nghi như nhìn thấy được cái bóng của nàng ở kiếp trước.
Nhưng không có giống như Mạc Nhã Như ghen tỵ đến mức khoa trương, đúng là ở trong phúc mà không biết phúc.
May mà...
Triệu Tương Nghi ngửa đầu thờ dài, may mà ông trời thương tiếc, cho nàng một cơ hội sống lại, để nàng thay đổi mình trở thành con người mới, để cho nàng trải nghiệm được cuộc sống đời thường không có giống trước kia, cũng vì mấy năm qua gian nan, đã làm cho nàng hiểu được, cuộc sống có nhiều thứ không như mong muốn, ngươi không ở trong nhà nghèo mà đói c.h.ế.t cũng xem như là vạn hạnh, cho nên cũng không thể oán trách được, chỉ có thể cố gắng sống cho thật tốt, nỗ lực làm việc lớn mới là quan trọng.
"Muội đừng có để ý đến lời Nhã Như nói, con bé đôi khi cũng như vậy." Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi như chìm vào trong dòng suy nghĩ rất lâu, rất lâu, cho là nàng để ý lời Mạc Nhã Như nói, vì vậy an ủi vài câu.
Triệu Tương Nghi lắc đầu cười nói: "Muội không có để trong lòng." Lại cố ý hạ thấp giọng nói nhìn Bùi Tử Quân, "Thiên kim đúng là thiên kim, không thể trêu vào."
Bùi Tử Quân lúc này mới biết, đúng là Triệu Tương Nghi không có để ở trong lòng, có điều ngoài miệng vẫn an ủi thêm vài câu: "Muội đừng có nói như vậy, mỗi người đều có tốt có xấu, ta thấy muội cũng rất tốt..." Câu cuối kia Triệu Tương Nghi nghe không rõ, bởi vì Bùi Tử Quân dần hạ giọng xuống nhỏ dần.
"A? Câu cuối huynh nói gì?" Triệu Tương Nghi bèn hỏi lại, hẳn không phải là câu gì quan trọng đi, nếu nàng biết nguyên câu, có lẽ có thể đoán được biểu hiện kỳ lạ của Bùi Tử Quân, nhưng nàng cũng không hỏi nữa.
Khuôn mặt Bùi Tử Quân đột nhiên đỏ bừng, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác ho khan vài tiếng, tránh cho Triệu Tương Nghi thấy được khuôn mặt đỏ mất tự nhiên của hắn.
Giữa lúc Triệu Tương Nghi không hiểu là có chuyện gì, thì giọng của Mạc Thiểu Kỳ oang oang vang lên: "Các người làm gì vậy, có muốn đến chợ đông đi dạo nữa không, không đi thì ta một mình đi đấy, thời gian rất gấp, đến chạng vạng tối là ta phải về huyện Giang Ninh rồi."
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm nhìn Mạc Nhã Như siết c.h.ặ.t t.a.y lại, vẫn không nói chuyện.
Nghe giọng nói của Mạc Thiểu Kỳ, thì Triệu Hoằng Lâm mới híp hai con mắt, khóe môi nhếch lên nhìn Mạc Nhã Như cười lạnh một tiếng, sau đó bước hai bước đến gần, lạnh giọng nói: "Bởi vì con bé là muội muội ta."
Bùi Tử Quân ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng Triệu Tương Nghi cảm thấy ấm áp, cũng ngắng đầu nhìn đại ca của mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhưng khi thấy Triệu Hoằng Lâm cất giọng lên lần nữa: "Ngươi cho mình là ai, cho dù là một tiểu thư khuê các được giáo dục tốt, thì trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn thua muội muội ta."
"Ngươi" Mạc Nhã Như ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm, hàm răng cắn chặt lại, nhìn thấy trong mắt hắn đầy ý châm chọc đối với mình, làm cho tính cao ngạo của nàng không cách nào phát ra được, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, không cách nào tìm ra một từ gì để nói Triệu Hoằng Lâm.
Cuối cùng, Mạc Nhã Như nhìn sang Bùi Tử Quân, như muốn xin sự giúp đỡ vậy, dù sao, Mạc Nhã Như cũng cho rằng, hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm là người ngoài, mà nàng và Bùi Tử Quân lại có quan hệ thân thích với nhau.
Bùi Tử Quân xưa nay luôn xem Mạc Nhã Như là muội muội của mình, có điều vì cái tính cao ngạo của nàng ta, lại thường hay câu nệ lễ tiết khắp nơi, làm cho quan hệ giữa hắn và nàng ta không mấy thân thiết, trên cơ bản chỉ là ân cần chào hỏi mà thôi, còn giờ phút này, Bùi Tử Quân làm bộ như không hiếu ánh mắt cầu cứu của Mạc Nhã Như, chỉ rất buồn bực cục diện bế tắc này phải để hắn giải quyết sao.
"Cho nên, tỷ muốn thế nào đây?" Triệu Tương Nghi bước đến sóng vai cùng ca ca, sau đó nhìn thẳng vào Mạc Nhã Như, " Thiên kim tỷ tỷ, ta nói vậy được chưa? Tỷ nói ta không biết quy củ? Vậy bộ dạng giống như tỷ đây mới là tiểu thư khuê các --"
Bốn chữ "Tiểu thư khuê các" này, Triệu Tương Nghi rặn ra từng chữ, sau đó tiếp tục nói: "Tỷ nên thủ lễ đi, đừng có hồ nháo nữa biết không?"
"Ngươi, ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?" Mạc Nhã Như tức giận đến cả người run, nàng quả thực không thể tin được, một dã nha đầu từ nông thôn như Triệu Tương Nghi, cái gì cũng không biết, cũng chưa từng thấy qua ai, lại dám ở trước mặt mọi người bày ra bộ dáng giáo huấn nàng.
Triệu Tương Nghi không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhã Như, kỳ thực nàng làm vậy không phải là ra vẻ ta đây, mà là thấy ca ca mình đã đem cục diện nháo đến vậy rồi, ca ca làm vậy là để giữ lại tôn nghiêm cho nàng, nếu như lúc này mình không đứng cùng chiến tuyến với ca ca, ngược lại còn tự mình đem việc lớn hóa thành việc nhỏ, dù giải quyết chuyện này xong, nhưng sợ rằng lòng ca ca sẽ rét lạnh.
Triệu Hoằng Lâm là một đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, đến lúc đó còn cho là mình không hiểu tấm lòng của hắn, hắn bảo vệ nàng như vậy mà nàng lại ở nơi này làm cho hắn xấu mặt sao mà được.
Quả nhiên, nghe lời Triệu Tương Nghi nói xong, Triệu Hoằng Lâm lập tức nở một nụ cười, nhìn Triệu Tương Nghi nói một câu:" Tiểu muội nói đúng." rồi giống như vì tức Mạc Nhã Như nên giương giọng nói tiếp, "Ta thấy rằng, cũng có nhiều người từng nói ngươi như vậy đi."
"Các ngươi, các ngươi quả thực quá khi dễ người mà ta về nói cho cha biết mới được." Mạc Nhã Như tức giận, hai hàm răng nghiến lại, nước mắt một lần nữa rơi xuống.
Triệu Tương Nghi cũng không vì thế mà sinh ra lòng thương tiếc, chỉ không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:"Vốn mọi chuyện đều rất tốt, nhưng mỗi lần đều bởi vì tỷ, mà mọi chuyện đều trở nên phức tạp, cũng bởi vì tỷ mà bầu không khí vui vẻ hôm nay bị phá mất, bọn ta cũng không chơi được gì." Lời này nói ra rất đúng với lời nói mà một đứa trẻ nên nói.
Mạc Nhã Như tức giận đến nỗi giơ cánh tay lên: "Ngươi dám vũ nhục bản tiểu thư." Vừa nói vừa giơ tay hướng ngay mặt Triệu Tương Nghi đánh tới, lại bị Triệu Hoằng Lâm nhanh tay bắt được cổ tay, vì quá dùng sức nên từ cổ tay truyền đến cơn đau, làm hại nàng ngã lảo đảo sang một bên.
Bùi Tử Quân thấy tình hình không ổn, cũng bỏ cái vẻ mặt lúng túng bước tới khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, đều là bằng hữu của nhau, đừng để vì một việc nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng nên nhanh đến chợ đông xem hoa lan đi, Thiếu Kỳ thấy muộn nên đã chạy đi trước rồi."
Nghe vậy, Mạc Nhã Như nhìn quanh bốn phía, tức giận dậm chân một cái, ngoài miệng không quên mắng Mạc Thiểu Kỳ: "Cái tên tiểu tử này, đúng là ăn cây táo rào cây sung mà, lúc nào cũng vậy không chịu giúp tỷ tỷ mình một tay, còn có xem ta là tỷ tỷ của mình không vậy chứ."
Triệu Hoằng Lâm cười châm chọc, sau đó nắm tay Triệu Tương Nghi xoay người rời đi, Bùi Tử Quân lúng túng đứng tại chỗ, nhìn Mạc Nhã Như khóc lê hoa đái vũ không biết làm sao, cuối cùng đành phải an ủi nàng ta.
Mạc Nhã Như khóc, nhưng thấy hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm đã đi xa, mới thu lại nước mắt chỉ thút thít nhìn Bùi Tử Quân lúng túng cười cười: "Chúng ta đi chơi đi? Đừng đi chợ Đông nữa, đi dạo nơi khác là được, chỉ có hai người chúng ta thôi, không cần đuổi theo hai người kia."
Trong lòng Bùi Tử Quân thật muốn đi xem hoa lan, bởi vì trước kia hắn cũng đã từng nghĩ sẽ đưa một chậu đến cho Triệu Tương Nghi làm đại lễ mừng ngày khai trường, cũng nương theo lý do này để đưa Triệu Tương Nghi đi thưởng thức...
Chẳng qua bị Mạc Nhã Như nhìn như vậy, lo lắng nàng ta lại giở chứng khiến hai nhà khó xử, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định kia, đưa Mạc Nhã Như đi chơi để quên chuyện này, chỉ cần nàng ta vui vẻ thì nhà Triệu Tương Nghi mới không có việc gì đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.