Chương 89: Không cần tự trách mình
Phương Thường Hy
23/10/2024
"Ta đúng là vô dụng mà." Triệu lão gia tử đột nhiên hổn hển nói ra một câu.
Triệu Hoằng Lâm vội vã trấn an nói: "Không sao đâu, ông nội, ông không có việc gì là tốt rồi, may mà chỉ mất mấy món không đáng tiền, còn có vải quý dùng may quần áo dư lại cũng đã mất, ông nội, ông đừng tự trách mình nữa."
"Không tốt, còn bạc và phương pháp làm hương liệu nữa." Triệu Tương Nghi bỗng nhiên thấp giọng nói với mọi người.
Phương thị chỉ thấy lời cháu gái mình nói ra như sét đánh ngang tai, cả người bà kịch liệt run rẩy, thân hình hơi chao đảo, nếu không phải Triệu lão gia tử kịp đỡ bà, chỉ sợ bà đứng không vững mà ngã xuống rồi.
"Tiểu muội, đừng có hoảng sợ. Bà nội, bà bảo trọng một chút, đừng có quá lo lắng chắc chắn không sao đâu..." Lúc này Triệu Hoằng Lâm cũng rất kinh hoảng, nhanh chóng an ủi Phương thị rồi nắm tay Triệu Tương Nghi chạy bay vào phòng Triệu Tín Lương.
Cẩn thận quan sát lại lần nữa, hai huynh muội càng kinh sợ hơn khi phát hiện căn phòng Triệu Tín Lương thực sự rất loạn.
Trừ khi đã có gì bị lấy đi, nếu không thì làm mà tủ quần áo của Triệu tín Lương lại lung tung đến vậy, quần áo nguyên bản được sắp xếp gọn gàng chồng lên nhau mà bây giờ lại nằm nhăn nhó bên trong, chăn đệm trên giường cũng loạn thành một đoàn, cũng biết là do Triệu tín Lương làm hay tên trộm làm.
Vừa nãy Triệu Tín Lương vốn không có say lắm, là tự mình trở về phòng, mọi người thấy hắn kiên trì muốn quay về phòng nên cũng không có để ý lắm, liền để hắn tự mình đi.
Lúc này hai huynh muội chạy đến nhìn, thì kinh ngạc phát hiện căn phòng đã loạn lên.
"Nhanh, ca ca, huynh mau kiểm tra lại đồ vật bên trong xem, muội sẽ ở bên ngoài trông chừng cho." Triệu Tương Nghi từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, rồi chạy ra trước cửa phòng nhìn bốn phía, thấy bốn hướng đều đen một mảnh, chỉ có bên tam phòng là đèn vẫn còn thắp, cái bóng của mấy người bên đó cứ đung đưa qua lại, cũng không biết có phải là Dương thị hay triệu lão tam đang dò xét nhà họ không.
Trong phòng, Triệu Hoằng Lâm nhớ kỹ nơi mà Triệu Tín Lương đem phương pháp chế biến hương liệu và bạc giấu đi. Vì vậy rất nhanh liền chạy đến phía tây nam căn phòng, cần thận sờ góc tủ, ở phía sau góc tủ có một vũng bùn còn mới, Triệu Hoằng Lâm cơ hồ nín thở ngồi xổm xuống ....
Từng chút, từng chút, đào đống đất đó lên, tim Triệu Hoằng Lâm càng đập nhanh hơn, từ trước vẫn nghĩ hố đất này rất nông, không nghĩ hôm nay đào ra lại thấy sâu như vậy.
Rốt cục, ngón tay chạm đến thứ gì đó lạnh lẽo mà cứng cáp, thân hình Triệu Hoằng Lâm đột nhiên đờ cả ra, vào giờ khắc này, hắn hầu như vui sướng mà muốn khóc.
Vừa thấy bên trong hố đất là một hộp gỗ tử đàn, tảng đá trong lòng cũng thả xuống.
Dù là cảm thấy rất may mắn vì hộp gỗ vẫn còn nhưng Triệu Hoằng Lâm lại không dám mở khóa ra, chỉ sợ hộp còn mà bên trong trống rỗng.
Vì trong hộp này chính là phương thức chế biến và ngân lượng mà cả nhà bọn họ đã kiếm được.
Triệu lão gia tử và Phương thị cũng chậm chạp theo tới, thấy Triệu Tương Nghi đang đứng ở bên ngoài, liền nhỏ giọng hỏi một câu: "Thế nào, tìm được chưa?"
Triệu Tương Nghi lo lắng lắc đầu: "Ca ca còn đang bên trong, chẳng biết tình huống thế nào."
"Hảo hài tử, đều là ông nội không tốt." Triệu lão gia tử vạn phần tự trách nói, đồng thời dặn Triệu Tương Nghi mau đi vào trong, đừng có đứng ở ngoài sẽ bị gió thổi mà bệnh, ở đây đã có ông canh chừng, lúc này ông mới xốc lại tinh thần nhìn quanh.
Trong phòng, tổ tôn ba người nhìn cái hộp gỗ tử đàn kia, không dám thở mạnh, một lúc lâu Triệu Tương Nghi mới an ủi nói: "Không có chuyện gì, khóa vẫn còn, nói vậy đồ vật bên trong vẫn còn đi."
"Nhưng lúc chúng ta vừa mới trở về cũng không có phát hiện trong phòng bị động qua, nói vậy là tên trộm đã có chuẩn bị, còn dọn dẹp lại hiện trường, như vậy, sợ rằng đồ vật bên trong đã bị lấy đi mất, rồi tên trộm đó khóa hộp lại như cũ..." Triệu Hoằng Lâm cắn chặt môi dưới, sắc mặt rất là ngưng trọng.
Phương thị lại đột nhiên xì một tiếng bật cười: "Hoằng Lâm, cháu đọc sách đến ngốc luôn rồi sao?"
Hai huynh muội nhất thời ngẩng đầu nhìn Phương thị, Phương thị càng thêm vui vẻ: "Không có việc gì, bà nội đảm bảo là không có chuyện gì đâu."
"Hai đứa nghĩ xem.' Phương thị lắc đầu cười tiếp tục nói, "Muốn lấy đồ thì phải có chìa khóa, muốn mở cái hộp này thì phải dùng vật gì đó đập vào ổ khóa, khóa hư rồi thì lấy gì khóa lại nữa? Hoặc là bọn chúng phải mang hộp đi luôn chứ, sao cái hộp vẫn còn ở chỗ này?"
"Đúng vậy, là do cháu sợ quá nên hồ đồ?" Triệu Hoằng Lâm gãi gãi đầu rồi hít một hơi thật lớn, " Lúc đào cái hộp ra, chỗ bùn đó có dấu vết vừa được lấp lại, nói vậy tên trộm đã phát hiện ra chỗ đó rồi."
"Chìa khóa, nhanh xem cái chìa khóa cha để nơi nào rồi, mở ra nhìn thử đã."
Triệu Tương Nghi đúng lúc nhắc nhở.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, nhanh chóng bước đến người Triệu Tín Lương xem chìa khóa để nơi nào.
Mặc dù được Phương thị giải thích xong cũng đã thông suốt, nhưng với tình huống chưa thấy đồ còn hay không, tâm mọi người thủy chung vẫn còn treo trên cao... Triệu Hoằng Lâm không dám mở khóa, Triệu Tương Nghi cũng không dám đối mặt...
Cuối cùng vẫn là Phương thị cầm chìa khóa mở hộp nhỏ ra, chỉ nghe tiếng
"lạch cạch' của ổ khóa được mở ra, tim mọi người đập nhanh hơn.
"Còn, còn ở trong đó hay không?" Hai huynh muội đồng thanh hỏi.
Chỉ thấy Phương thị sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người họ, Triệu Tương Nghi lòng trầm xuống.
"Ha." Phương thị chợt xì cười, đem bên trong hộp cho hai huynh muội nhìn thử, tờ giấy ghi phương pháp vẫn nằm chỉnh tề bên dưới cái hộp, không ít bạc vụn đều nằm bên trong, một thứ cũng không có bị trộm đi.
Tâm tình mọi người nhất thời buông lỏng xuống.
"Bà nội, bà thật là, chuyện như vậy cũng lấy ra chọc ghẹo cho bằng được."
Triệu Hoằng Lâm mỉm cười vờ tức giận trách, Phương thị híp hai mắt cười.
Mặc dù bị mất một ít đồ vật này nọ, nhưng hôm nay nhìn thấy thứ quan trọng nhất vẫn còn, mọi người đều nghĩ tên trộm này nhất thời từ tâm nổi lên.
"Cái này gọi là trong cái rủi có cái may." Triệu Hoằng Lâm thoải mái mà thở ra một ngụm khí lớn, không quên trêu ghẹo nói.
Nhưng Triệu lão gia tử vẫn còn tự trách, không nói mình vô dụng thì cũng là nói cái khác, Triệu Tương Nghi thấy thế trong lòng cũng không đành lòng, ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, không chỉ không theo bọn họ đi ăn tiệc được, mà còn ở nhà một mình trông nhà, vậy mà vẫn còn tự trách chính mình.
"Ông nội, không sao rồi, đồ quan trọng vẫn còn ở đây, ông cũng không có việc gì, đừng có tự trách mình nữa..." Triệu Tương Nghi ra vẻ nghiêm túc an ủi một câu, nhưng sau đó lại nhíu lông mày làm vẻ lo lắng nói, "Chỉ là qua chuyện hôm nay, cháu vẫn suy nghĩ, liệu nhà chúng ta có còn an toàn hay không?"
Kỳ thực nàng không quan tâm lắm tới mấy món đồ bị mất, nàng chỉ lo lắng đến bạc và tờ giấy ghi phương pháp thôi, gần đây chỉ vì còn đắm chìm trong sự vui sướng khi kiếm được tiền nên đầu óc nhất thời mê muội, bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, đáng lẽ bên trong tờ phương pháp này không nên viết rõ ràng như vậy....Chỉ là nàng hiện tại còn quá nhỏ, không thể làm ra cái vẻ thành thục trước mặt người lớn được, có lo lắng cũng đâu thể nói ra, nên chỉ đành nói ít đi một chút mà ý lại nhiều hơn, chỉ điểm cho mọi người.
Phương thị cũng đang lo lắng cái này, thấy Triệu Tương Nghi đã nói ra liền tiếp lời: " Đúng là cây to đón gió lớn mà, trăm triệu lần không nghĩ ra được trong thôn chúng ta lại có kẻ lớn gan, lòng dạ hiểm độc như vậy, nhất định là người không có gia giáo mà."
"Nếu như chỉ là trộm chút đồ quý giá, vậy cũng thôi đi, nhưng nếu bọn họ vì phương thức chế biến này mà đến nhà chúng ta, vậy thì không tốt rồi." Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ càng lâu thì thấy càng nhiều điểm ngờ hơn, cuối cùng đem ý tứ mà Triệu Tương Nghi nghĩ trong lòng nói ra, "Tục ngữ nói rất hay, 'không sợ trộm đến lấy đồ, chỉ sợ trộm nhớ thương'"
"Ca ca nói đúng" Triệu Tương Nghi rốt cục buông xuống tảng đá trong lòng, bởi vì người nhà đã ý thức được điểm ấy, nên chuyện này cũng dễ giải quyết, "Cháu có một biện pháp."
"Tương Nghi, nói một chút cho bà nội nghe xem." Phương thị mở miệng hỏi.
"Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không thả qua loa, phải luôn giữ tâm đề phòng. ' Triệu Tương Nghi lo lắng nói, Phương thị nghe xong, đang lúc nguy cấp lại mỉm cười, đồng hời trêu ghẹo nàng.
"Yêu, cháu mới có bao nhiêu lớn, tâm này với chả tâm kia, cháu biết đó là gì không."
Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận: "Hừ, vậy cháu không nói nữa."
"Hảo hảo hảo, Tương Nghi thông minh nhất, nhà chúng ta không ai thông minh hơn Tương Nghi." Phương thị ôm lấy Triệu Tương Nghi, "Vậy cháu có thể nói ra không."
Triệu Tương Nghi xì một tiếng nở nụ cười, tâm tình của Triệu lão gia tử cũng thoáng buông lỏng, trêu ghẹo nói:" Xem kìa, Tương Nghi cũng thích nghe người ta nịnh hót sao."
Triệu Tương Nghi rất là thần khí nghễnh đầu, bộ dáng giống như tức giận, sau đó đem biện pháp mình nghĩ nói ra: "Hiện tại không nên giữ tờ phương pháp này lại, chúng ta phải đem hủy đi, mặt khác viết lại một tờ mới, cháu sẽ viết."
"Bà có chút không hiểu." Phương thị không nghĩ ra.
Nhưng Triệu Hoằng Lâm lại cười:" Ca hình như hơi một chút, ông nội, bà nội, việc này hãy giao cho con và Tương Nghi làm, bảo đảm sẽ cho hai người thấy thoải mái."
Lúc này, trong đêm tối, hai người Triệu lão gia tử và Phương thị đều lấy lý do an toàn, liền chạy ra ngoài cửa canh chừng, rất sợ tên trộm lúc sáng kia vì nhớ thương phương pháp kia mà đến đây nữa, ban ngày không lấy được thì buổi tối lại đến lần nữa.
Bên trong, Triệu Hoằng Lâm dẫn Triệu Tương Nghi đi ngang qua phòng Triệu Tín Lương đến phòng mình, Triệu Hoằng Lâm pha mực dưới ngọn đèn yếu ớt, sau đó đưa bút lông cho tiểu muội: "Nào, hôm nay ca ca sẽ cho muội dùng cây bút mới này một lần."
"Được rồi" Triệu Tương Nghi phá lệ cẩn thận lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, dùng bút lông chấm chút mực nước, sau đó cẩn thận viết vài chữ trên giấy trắng.
Bất quá, những chữ này không phải là dùng loại chữ phồn thể để viết, ngược lại là dùng thể chữ giản thể của hiện đại, nhưng Triệu Hoằng Lâm dù thấy cũng không có trách, từ lúc hắn dạy tiểu muội học chữ, tiểu muội đã viết những loại chữ kỳ lạ này rồi, những chữ kia hẳn cũng không có biết, hơn nữa hình thể lại có chút xấu, chẳng qua hắn cho đến bây giờ không có đề cập qua với tiểu muội, bởi vì rất sợ đả kích lòng tin của tiểu muội.
"Tiểu muội, muội đang dùng ký hiệu của mình để viết phương thức chế biến sao?" Triệu Hoằng Lâm vừa cầm nến chiếu sáng cho nàng, vừa nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tương Nghi cười hắc hắc nói: "Đúng vậy, đúng vậy, lát nữa ca ca nghe muội nói sẽ biết trong tờ giấy phương pháp này sẽ nhiều thêm mấy thứ."
Lúc này Triệu Hoằng Lâm là đã có thể hiểu rõ được mục đích của Triệu Tương Nghi rồi, suy nghĩ một lúc không khỏi hô lên: "Tiểu muội thực sự rất thông minh a, đúng là thất khiếu linh lung trời sinh."
Triệu Hoằng Lâm vội vã trấn an nói: "Không sao đâu, ông nội, ông không có việc gì là tốt rồi, may mà chỉ mất mấy món không đáng tiền, còn có vải quý dùng may quần áo dư lại cũng đã mất, ông nội, ông đừng tự trách mình nữa."
"Không tốt, còn bạc và phương pháp làm hương liệu nữa." Triệu Tương Nghi bỗng nhiên thấp giọng nói với mọi người.
Phương thị chỉ thấy lời cháu gái mình nói ra như sét đánh ngang tai, cả người bà kịch liệt run rẩy, thân hình hơi chao đảo, nếu không phải Triệu lão gia tử kịp đỡ bà, chỉ sợ bà đứng không vững mà ngã xuống rồi.
"Tiểu muội, đừng có hoảng sợ. Bà nội, bà bảo trọng một chút, đừng có quá lo lắng chắc chắn không sao đâu..." Lúc này Triệu Hoằng Lâm cũng rất kinh hoảng, nhanh chóng an ủi Phương thị rồi nắm tay Triệu Tương Nghi chạy bay vào phòng Triệu Tín Lương.
Cẩn thận quan sát lại lần nữa, hai huynh muội càng kinh sợ hơn khi phát hiện căn phòng Triệu Tín Lương thực sự rất loạn.
Trừ khi đã có gì bị lấy đi, nếu không thì làm mà tủ quần áo của Triệu tín Lương lại lung tung đến vậy, quần áo nguyên bản được sắp xếp gọn gàng chồng lên nhau mà bây giờ lại nằm nhăn nhó bên trong, chăn đệm trên giường cũng loạn thành một đoàn, cũng biết là do Triệu tín Lương làm hay tên trộm làm.
Vừa nãy Triệu Tín Lương vốn không có say lắm, là tự mình trở về phòng, mọi người thấy hắn kiên trì muốn quay về phòng nên cũng không có để ý lắm, liền để hắn tự mình đi.
Lúc này hai huynh muội chạy đến nhìn, thì kinh ngạc phát hiện căn phòng đã loạn lên.
"Nhanh, ca ca, huynh mau kiểm tra lại đồ vật bên trong xem, muội sẽ ở bên ngoài trông chừng cho." Triệu Tương Nghi từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, rồi chạy ra trước cửa phòng nhìn bốn phía, thấy bốn hướng đều đen một mảnh, chỉ có bên tam phòng là đèn vẫn còn thắp, cái bóng của mấy người bên đó cứ đung đưa qua lại, cũng không biết có phải là Dương thị hay triệu lão tam đang dò xét nhà họ không.
Trong phòng, Triệu Hoằng Lâm nhớ kỹ nơi mà Triệu Tín Lương đem phương pháp chế biến hương liệu và bạc giấu đi. Vì vậy rất nhanh liền chạy đến phía tây nam căn phòng, cần thận sờ góc tủ, ở phía sau góc tủ có một vũng bùn còn mới, Triệu Hoằng Lâm cơ hồ nín thở ngồi xổm xuống ....
Từng chút, từng chút, đào đống đất đó lên, tim Triệu Hoằng Lâm càng đập nhanh hơn, từ trước vẫn nghĩ hố đất này rất nông, không nghĩ hôm nay đào ra lại thấy sâu như vậy.
Rốt cục, ngón tay chạm đến thứ gì đó lạnh lẽo mà cứng cáp, thân hình Triệu Hoằng Lâm đột nhiên đờ cả ra, vào giờ khắc này, hắn hầu như vui sướng mà muốn khóc.
Vừa thấy bên trong hố đất là một hộp gỗ tử đàn, tảng đá trong lòng cũng thả xuống.
Dù là cảm thấy rất may mắn vì hộp gỗ vẫn còn nhưng Triệu Hoằng Lâm lại không dám mở khóa ra, chỉ sợ hộp còn mà bên trong trống rỗng.
Vì trong hộp này chính là phương thức chế biến và ngân lượng mà cả nhà bọn họ đã kiếm được.
Triệu lão gia tử và Phương thị cũng chậm chạp theo tới, thấy Triệu Tương Nghi đang đứng ở bên ngoài, liền nhỏ giọng hỏi một câu: "Thế nào, tìm được chưa?"
Triệu Tương Nghi lo lắng lắc đầu: "Ca ca còn đang bên trong, chẳng biết tình huống thế nào."
"Hảo hài tử, đều là ông nội không tốt." Triệu lão gia tử vạn phần tự trách nói, đồng thời dặn Triệu Tương Nghi mau đi vào trong, đừng có đứng ở ngoài sẽ bị gió thổi mà bệnh, ở đây đã có ông canh chừng, lúc này ông mới xốc lại tinh thần nhìn quanh.
Trong phòng, tổ tôn ba người nhìn cái hộp gỗ tử đàn kia, không dám thở mạnh, một lúc lâu Triệu Tương Nghi mới an ủi nói: "Không có chuyện gì, khóa vẫn còn, nói vậy đồ vật bên trong vẫn còn đi."
"Nhưng lúc chúng ta vừa mới trở về cũng không có phát hiện trong phòng bị động qua, nói vậy là tên trộm đã có chuẩn bị, còn dọn dẹp lại hiện trường, như vậy, sợ rằng đồ vật bên trong đã bị lấy đi mất, rồi tên trộm đó khóa hộp lại như cũ..." Triệu Hoằng Lâm cắn chặt môi dưới, sắc mặt rất là ngưng trọng.
Phương thị lại đột nhiên xì một tiếng bật cười: "Hoằng Lâm, cháu đọc sách đến ngốc luôn rồi sao?"
Hai huynh muội nhất thời ngẩng đầu nhìn Phương thị, Phương thị càng thêm vui vẻ: "Không có việc gì, bà nội đảm bảo là không có chuyện gì đâu."
"Hai đứa nghĩ xem.' Phương thị lắc đầu cười tiếp tục nói, "Muốn lấy đồ thì phải có chìa khóa, muốn mở cái hộp này thì phải dùng vật gì đó đập vào ổ khóa, khóa hư rồi thì lấy gì khóa lại nữa? Hoặc là bọn chúng phải mang hộp đi luôn chứ, sao cái hộp vẫn còn ở chỗ này?"
"Đúng vậy, là do cháu sợ quá nên hồ đồ?" Triệu Hoằng Lâm gãi gãi đầu rồi hít một hơi thật lớn, " Lúc đào cái hộp ra, chỗ bùn đó có dấu vết vừa được lấp lại, nói vậy tên trộm đã phát hiện ra chỗ đó rồi."
"Chìa khóa, nhanh xem cái chìa khóa cha để nơi nào rồi, mở ra nhìn thử đã."
Triệu Tương Nghi đúng lúc nhắc nhở.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, nhanh chóng bước đến người Triệu Tín Lương xem chìa khóa để nơi nào.
Mặc dù được Phương thị giải thích xong cũng đã thông suốt, nhưng với tình huống chưa thấy đồ còn hay không, tâm mọi người thủy chung vẫn còn treo trên cao... Triệu Hoằng Lâm không dám mở khóa, Triệu Tương Nghi cũng không dám đối mặt...
Cuối cùng vẫn là Phương thị cầm chìa khóa mở hộp nhỏ ra, chỉ nghe tiếng
"lạch cạch' của ổ khóa được mở ra, tim mọi người đập nhanh hơn.
"Còn, còn ở trong đó hay không?" Hai huynh muội đồng thanh hỏi.
Chỉ thấy Phương thị sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người họ, Triệu Tương Nghi lòng trầm xuống.
"Ha." Phương thị chợt xì cười, đem bên trong hộp cho hai huynh muội nhìn thử, tờ giấy ghi phương pháp vẫn nằm chỉnh tề bên dưới cái hộp, không ít bạc vụn đều nằm bên trong, một thứ cũng không có bị trộm đi.
Tâm tình mọi người nhất thời buông lỏng xuống.
"Bà nội, bà thật là, chuyện như vậy cũng lấy ra chọc ghẹo cho bằng được."
Triệu Hoằng Lâm mỉm cười vờ tức giận trách, Phương thị híp hai mắt cười.
Mặc dù bị mất một ít đồ vật này nọ, nhưng hôm nay nhìn thấy thứ quan trọng nhất vẫn còn, mọi người đều nghĩ tên trộm này nhất thời từ tâm nổi lên.
"Cái này gọi là trong cái rủi có cái may." Triệu Hoằng Lâm thoải mái mà thở ra một ngụm khí lớn, không quên trêu ghẹo nói.
Nhưng Triệu lão gia tử vẫn còn tự trách, không nói mình vô dụng thì cũng là nói cái khác, Triệu Tương Nghi thấy thế trong lòng cũng không đành lòng, ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, không chỉ không theo bọn họ đi ăn tiệc được, mà còn ở nhà một mình trông nhà, vậy mà vẫn còn tự trách chính mình.
"Ông nội, không sao rồi, đồ quan trọng vẫn còn ở đây, ông cũng không có việc gì, đừng có tự trách mình nữa..." Triệu Tương Nghi ra vẻ nghiêm túc an ủi một câu, nhưng sau đó lại nhíu lông mày làm vẻ lo lắng nói, "Chỉ là qua chuyện hôm nay, cháu vẫn suy nghĩ, liệu nhà chúng ta có còn an toàn hay không?"
Kỳ thực nàng không quan tâm lắm tới mấy món đồ bị mất, nàng chỉ lo lắng đến bạc và tờ giấy ghi phương pháp thôi, gần đây chỉ vì còn đắm chìm trong sự vui sướng khi kiếm được tiền nên đầu óc nhất thời mê muội, bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, đáng lẽ bên trong tờ phương pháp này không nên viết rõ ràng như vậy....Chỉ là nàng hiện tại còn quá nhỏ, không thể làm ra cái vẻ thành thục trước mặt người lớn được, có lo lắng cũng đâu thể nói ra, nên chỉ đành nói ít đi một chút mà ý lại nhiều hơn, chỉ điểm cho mọi người.
Phương thị cũng đang lo lắng cái này, thấy Triệu Tương Nghi đã nói ra liền tiếp lời: " Đúng là cây to đón gió lớn mà, trăm triệu lần không nghĩ ra được trong thôn chúng ta lại có kẻ lớn gan, lòng dạ hiểm độc như vậy, nhất định là người không có gia giáo mà."
"Nếu như chỉ là trộm chút đồ quý giá, vậy cũng thôi đi, nhưng nếu bọn họ vì phương thức chế biến này mà đến nhà chúng ta, vậy thì không tốt rồi." Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ càng lâu thì thấy càng nhiều điểm ngờ hơn, cuối cùng đem ý tứ mà Triệu Tương Nghi nghĩ trong lòng nói ra, "Tục ngữ nói rất hay, 'không sợ trộm đến lấy đồ, chỉ sợ trộm nhớ thương'"
"Ca ca nói đúng" Triệu Tương Nghi rốt cục buông xuống tảng đá trong lòng, bởi vì người nhà đã ý thức được điểm ấy, nên chuyện này cũng dễ giải quyết, "Cháu có một biện pháp."
"Tương Nghi, nói một chút cho bà nội nghe xem." Phương thị mở miệng hỏi.
"Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không thả qua loa, phải luôn giữ tâm đề phòng. ' Triệu Tương Nghi lo lắng nói, Phương thị nghe xong, đang lúc nguy cấp lại mỉm cười, đồng hời trêu ghẹo nàng.
"Yêu, cháu mới có bao nhiêu lớn, tâm này với chả tâm kia, cháu biết đó là gì không."
Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận: "Hừ, vậy cháu không nói nữa."
"Hảo hảo hảo, Tương Nghi thông minh nhất, nhà chúng ta không ai thông minh hơn Tương Nghi." Phương thị ôm lấy Triệu Tương Nghi, "Vậy cháu có thể nói ra không."
Triệu Tương Nghi xì một tiếng nở nụ cười, tâm tình của Triệu lão gia tử cũng thoáng buông lỏng, trêu ghẹo nói:" Xem kìa, Tương Nghi cũng thích nghe người ta nịnh hót sao."
Triệu Tương Nghi rất là thần khí nghễnh đầu, bộ dáng giống như tức giận, sau đó đem biện pháp mình nghĩ nói ra: "Hiện tại không nên giữ tờ phương pháp này lại, chúng ta phải đem hủy đi, mặt khác viết lại một tờ mới, cháu sẽ viết."
"Bà có chút không hiểu." Phương thị không nghĩ ra.
Nhưng Triệu Hoằng Lâm lại cười:" Ca hình như hơi một chút, ông nội, bà nội, việc này hãy giao cho con và Tương Nghi làm, bảo đảm sẽ cho hai người thấy thoải mái."
Lúc này, trong đêm tối, hai người Triệu lão gia tử và Phương thị đều lấy lý do an toàn, liền chạy ra ngoài cửa canh chừng, rất sợ tên trộm lúc sáng kia vì nhớ thương phương pháp kia mà đến đây nữa, ban ngày không lấy được thì buổi tối lại đến lần nữa.
Bên trong, Triệu Hoằng Lâm dẫn Triệu Tương Nghi đi ngang qua phòng Triệu Tín Lương đến phòng mình, Triệu Hoằng Lâm pha mực dưới ngọn đèn yếu ớt, sau đó đưa bút lông cho tiểu muội: "Nào, hôm nay ca ca sẽ cho muội dùng cây bút mới này một lần."
"Được rồi" Triệu Tương Nghi phá lệ cẩn thận lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, dùng bút lông chấm chút mực nước, sau đó cẩn thận viết vài chữ trên giấy trắng.
Bất quá, những chữ này không phải là dùng loại chữ phồn thể để viết, ngược lại là dùng thể chữ giản thể của hiện đại, nhưng Triệu Hoằng Lâm dù thấy cũng không có trách, từ lúc hắn dạy tiểu muội học chữ, tiểu muội đã viết những loại chữ kỳ lạ này rồi, những chữ kia hẳn cũng không có biết, hơn nữa hình thể lại có chút xấu, chẳng qua hắn cho đến bây giờ không có đề cập qua với tiểu muội, bởi vì rất sợ đả kích lòng tin của tiểu muội.
"Tiểu muội, muội đang dùng ký hiệu của mình để viết phương thức chế biến sao?" Triệu Hoằng Lâm vừa cầm nến chiếu sáng cho nàng, vừa nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tương Nghi cười hắc hắc nói: "Đúng vậy, đúng vậy, lát nữa ca ca nghe muội nói sẽ biết trong tờ giấy phương pháp này sẽ nhiều thêm mấy thứ."
Lúc này Triệu Hoằng Lâm là đã có thể hiểu rõ được mục đích của Triệu Tương Nghi rồi, suy nghĩ một lúc không khỏi hô lên: "Tiểu muội thực sự rất thông minh a, đúng là thất khiếu linh lung trời sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.