Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 65: Thật ngờ

Phương Thường Hy

23/10/2024

Xa xa, cũng không biết tiếng động từ đâu tới, văng vẳng ở bên sườn núi, như là tiếng gió thổi, hoặc như là tiếng người.

Triệu tương Nghi rốt cuộc là có chút sợ, chịu đựng đau đớn trên hai tay ôm chặt đại ca, trên tay mũi nhọn đ.â.m thật sâu vào da non, đau đến độ Triệu Tương Nghi không làm chủ được viền mắt ấm dần, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống quần áo của triệu Hoằng Lâm, để tránh hắn phát hiện ra mà lo lắng thêm.

Tiếng động kia càng ngày càng gần, Triệu Hoằng Lâm cẩn thận nghe ngóng một hồi, sau đó mới ôm Triệu Tương Nghi đang đau đớn ở trong n.g.ự.c mình loạng choạng đứng dậy: "Tiểu muội, muội nghe xem đó có phải là giọng nói của cha không." Triệu Hoằng Lâm nhất thời hưng phấn, liền tìm nơi phát ra giọng nói kia kêu lên, "Cha, con và tiểu muội ở đây."

Triệu Tương Nghi trở mình ngẩng đầu lên, cẩn thận nghe tiếng kêu ẩn ẩn đằng sau rừng tùng, hình như... là người nhà tìm tới.

Hai huynh muội bởi vì nghe thấy tiếng gọi của mọi người mà tinh thần lập tức phấn chấn lên, trong lòng đầy hi vọng và kích động đã sớm quên đi cảm giác đói và lạnh.

Ngay khi một ít ánh lửa xuất hiện trước mắt cả hai, nước mắt của Triệu Tương Nghi không nhịn được nữa mà rơi xuống, nàng dốc hết sức lực ôm đại ca của mình, kích động mà vui mừng nức nở: "Tới, đúng là cha và mọi người đến tìm chúng ta rồi, ca ca, chúng ta được cứu rồi "

Mặc dù mới vừa rồi cả hai làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng rất vui vẻ nói sẽ ở lại chỗ này ngồi một đêm, chờ đến khi ánh bình minh xuất hiện thì mọi thứ đều sẽ tốt, đến lúc đó sẽ đi xuống núi. Nhưng sâu trong nội tâm tràn đầy sợ hãi, đối rừng sâu núi thắm e ngại, lại vào giờ khắc này mới có thể không che giấu hết được, hoàn hảo là mọi người phát hiện cả hai người họ đi ra ngoài rồi lập tức biến mất.

Triệu Hoằng Lâm ôm chặt lấy tiểu muội, không ngừng an ủi: "Tiểu muội đừng khóc, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh sẽ an toàn."

Ánh lửa đến gần, khuôn mặt của nhóm người Triệu Tín Lương như ẩn như hiện trước mắt hai huynh muội, cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng kinh hô: "Tìm được rồi, tìm được rồi, thật là ở đây. "

Đường phía trước vì có nhiều cây đuốc mà chiếu sáng trưng, trong nháy mắt một chút ánh sáng như ban ngày chiếu đến. Triệu Tương Nghi không để ý hai tay nhuốm đầy máu, liều mạng lấy tay lau nước mắt, sau đó đứng lên chạy nhanh về phía thân nhân đang đứng ngay trên con đường nhỏ phía trước.

Triệu Tín Lương đem cây đuốc trong tay đưa cho Triệu lão nhị, cực kỳ kích động mà ôm lấy Triệu tương Nghi như ôm vật báu: "Các con thế nhưng hù dọa cha, may là không có việc gì, hoàn hảo tìm được rồi "

Ánh sáng từ cây đuốc chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của triệu Tương Nghi, hai người Triệu Tín Lương và Triệu lão nhị vừa nhìn thấy, không khỏi sợ hãi mà vội vàng hỏi: "Tương Nghi, Tương Nghi con làm sao vậy, mặt có đau không con."

"Cha, con không sao, là ở tay." Triệu Tương Nghi chìa hai bàn tay ra, nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc mới có thể nhìn rõ không ít, lúc này nàng mới phát hiện ra trên tay mình có gai nhọn đ.â.m vào, chảy ra không ít máu... Mà cái thứ gai nhọn đ.â.m trên tay này chính là gai chằn cứng rắn vô cùng.

Thảo nào lại đau như thế....

Triệu Tín Lương vội vã nhẹ nhàng mà cầm tay nữ nhi kiểm tra, lòng đau như bị ai nhéo, con gái mình từ lúc sinh ra da thịt trắng nộn, làn da ít khi nào bị tổn thương, nhưng bây giờ lại bị gai chằn đ.â.m thành bị thương như thế này hỏi sao trong lòng hắn không đau sao được?"

Triệu Tương Nghi nhở đến Triệu Hoằng Lâm lập tức lắc đầu nói: "Cha, Tương Nghi không đau, chúng ta mau nhanh kêu ca ca cùng trở về nhà đi."

Một bên vừa nói, một bên vừa nhìn nơi Triệu Hoằng Lâm đang đứng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao lâu như vậy còn không thấy triệu Hoằng Lâm chạy đến đoàn tụ với mọi người.



Lúc này, Triệu lão nhị đã cầm cây đuốc đi vào tìm triệu Hoằng Lâm, đến gần mới thấy được chân trái của Triệu Hoằng Lâm sưng to lên thành một khối lớn, quần cũng bị rách thành một lỗ lớn.

"Không tốt, chân Hoằng lâm đã bị thương." Triệu lão nhị giật mình kêu lên, sau đó liền quay lại đưa một cây đuốc cho Triệu Tín Lương cầm, còn chính mình thì cầm một cây đuốc khác, chạy đến bãi đất trống ôm lấy Triệu Hoằng Lâm.

Triệu Tín Lương nguyên còn đang tức giận, nói là triệu Hoằng Lâm làm đại ca lại hồ đồ đi dung túng cho tiểu muội, đã trễ thế này còn đến sau núi đi dạo, suýt nữa gặp chuyện không may. Nhưng vừa nghe Triệu Hoằng Lâm bị thương, Triệu Tín Lương sợ đến mức mất cả hồn lẫn phách, oán khí trong lòng biến mất không thấy, chỉ thấy hắn mở miệng hô lên: "Lão nhị, thương thế của nó như thế nào, có bị gãy xương không?"

Triệu Tương Nghi nghe thấy tin này, tim đập mạnh, lập tức chạy đến chỗ Triệu Hoằng Lâm: "Ca ca, ca ca bị thương? Sao ca ca lại không cho Tương Nghi biết."

Nhớ lại một màn lúc nãy hắn kiên trì bế nàng đi, tâm Triệu Tương Nghi giống như phiên giang đảo hải [1], nước mắt không khống chế được liền rơi xuống... Cái đứa ngốc này, biết rõ chính mình đã bị thương, vẫn còn cố nén không nói, một đường ôm nàng đến bãi đất an toàn.

Hơn nữa mới vừa rồi nói chuyện còn giả bộ y như thật, giống như người không có thương, làm hại nàng tin là hắn thật sự không có té bị thương.

Lúc mọi người chạy đến, triệu Hoằng Lâm vốn cắn răng chịu đựng đau đớn nhìn thấy bàn tay đầy m.á.u của Triệu Tương Nghi cũng bị dọa sợ không nhẹ, bất chấp vết thương trên đầu gối, đấy Triệu lão nhị ra rồi chạy đến bên Triệu Tương Nghi, thập phần đau lòng nói: "Tiểu muội, muội chảy máu? Sao lúc nãy không hô đau một tiếng cho đại ca biết?" Lời này bên trong còn ẩn chứa tức giận, nhưng còn nhiều hơn chính là sự lo lắng và đau lòng

Tầm mắt Triệu Tương Nghi vốn nhìn không rõ nay đã rõ ràng hơn, đại ca ở trước mắt, tóc tai hơi bừa bộn, quần áo bị cành cây quẹt trúng tạo ra nhiều vết rách, cả người nhìn qua chật vật không chịu nổi, căn bản không giống dáng vẻ tuấn tú tao nhã như trước, duy chỉ có một đôi mắt, bên trong vẫn mang theo sự quan tâm không hề thay đổi.

"Nhanh đi về thôi." Triệu tín Lương lo lắng nhìn vết thương trên người hai đứa con, lập tức cầm cây đuốc chuẩn bị xuống núi.

Dựa vào trong n.g.ự.c phụ thân, nhìn con đường âm u trong đêm tối, Triệu Tương Nghi cảm thấy không có đáng sợ gì cho lắm, ở sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác an toàn, nhìn bốn phía, lại có tâm tình thưởng thức phong cảnh dọc đường đi xuống núi.

Cây đuốc run lên run lên, Triệu tín Lương ôm Triệu tương Nghi chạy như điên trên đường, suy cho cùng vẫn là một nam nhân tráng niên, chỉ chốc lát, hai người Triệu tín Lương đã đem Triệu tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm xuống dưới chân núi.

Vào giờ phút này, Triệu Tương Nghi mới ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi đắm mình trong đêm tối, trong lòng dần dần thở ra một ngụm khí lớn, trước đó hai người bọn họ còn đang ở trong núi, hung hiểm không biết, trong lòng đầy hoảng sợ và bất lực, nhưng lúc này, nàng dựa vào trong lòng n.g.ự.c ấm áp của phụ thân, dần nhắm mắt ngủ, cơn đau buốt trên lòng bàn tay cũng đột nhiên không còn đau nữa.

Triệu Tín Lương đem hai đứa con chạy đến nhà lão Ôn trước, Triệu lão nhị chạy không ngừng nghỉ về nhà báo tin, hai người nhị lão còn có Lý thị đang lo lắng gần chết.

Chạng vạng lúc ăn cơm, thấy hai huynh muội còn chưa có trở về, cho là cả hai ham chơi chạy đến chỗ khác chơi, liền đi tìm xung quanh mới giật mình là không tìm thấy người.

Phương thị từ trấn trên mới trở về hay tin liền gấp đến độ phân phó người trong nhà tán ra đi tìm, mặc dù đã đem Triệu gia thôn lật tung hết nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của hai huynh muội.

Thật may có một thôn dân nhắc nhở, nói là sau giờ ngọ có thấy hai huynh muội chạy ra phía sau núi, những người lớn nghe xong, không nói hai lời liền chạy đến sau núi tìm, bởi vì hai huynh muội cũng thường chạy ra sau núi. Tìm hết một vòng lớn cũng không có kết quả, lúc đó Triệu Tín Lương và Triệu lão nhị mới thương lượng, nếu đi tìm một vòng lớn ở sau núi, mặc dù không biết hai huynh muội đang ở nơi nào nhưng cũng không thể bỏ qua... Mắt thấy trời đã dần tối, nếu thật để cho hai đứa nhỏ ở bên ngoài một đêm, chờ ngày mai trở lại tìm lần nữa không chừng đã xảy ra chuyện.

Phương thị chờ nhóm người chạy về báo tin, mừng đến nước mắt cũng rơi, lập tức chạy đến nhà lão Ôn.

Cùng lúc đó, lão Ôn đang kiểm tra vết thương của Triệu Hoằng Lâm, gai chẵn trong tay triệu tương Nghi đã bị lột sạch, miệng vết thương cũng đã bôi thuốc, lại dùng băng gạc băng kỹ lại, vết m.á.u trên mặt được lão Ôn dùng nước tẩy sạch, vừa lòng nhìn cả người đã tốt hơn cái bộ dạng kinh người lúc ở trên núi.



Triệu Hoằng Lâm thấy tiểu muội cũng không còn gì để lo ngại, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, chỉ là nhìn băng gạc băng trên hai tay của tiểu muội, trong lòng vẫn là đau lòng.

"Ôn gia gia, đầu gối của ca ca cháu sẽ không sao chứ?" Triệu Tương Nghi hỏi.

Lão Ôn một bên dùng rượu thuốc thoa lên vết thương do ngã của Triệu Hoằng Lâm, một bên lắc đầu cười nói: "Tương Nghi đừng lo lắng, xương cốt của Hoằng Lâm không có vấn đề, chỉ là bị té nên mới bong gân, vết sưng mới lớn như vậy, chờ ta thoa giúp cho ca ca cháu một ít rượu thuốc, mấy ngày này điều dưỡng một chút chớ lộn xộn, đại khái sẽ không còn vấn đề nữa.”

Triệu Tín Lương đứng ở một bên nghe xong cũng thở ra một ngụm khí lớn.

Vừa vặn, Phương thị và Triệu lão gia tử đã chạy đến, nhìn thấy vết sưng không ra hình dáng của triệu Hoằng Lâm, hai tay Triệu tương Nghi quấn đầy băng gạc,nước mắt Phương thị lập tức rơi xuống: "Làm sao lại để bị thương thành như vậy?" Liền bước nhanh đến ôm chặt lấy triệu Tương Nghi, "Tương Nghi, có đau hay không? Đều do bà nội không tốt, mặc kệ trên trấn có hội chùa gì cũng nên ở nhà chăm sóc cho cháu."

Triệu Tương Nghi lắc đầu, phản xạ có điều đem tay quấn đầy băng gạc lau nước mắt trên mặt Phương thị, lại vì vậy mà làm hai tay bị thương đau buốt, Phương thị thấy thế lập tức cầm lấy tay nàng, cũng tự lau nước mắt, cố cười nói: "Bà nội không khóc, xấu hổ xấu hổ ni, Tương Nghi đừng nhúc nhích tay để bà cẩn thận xem."

Lại quay đầu sang nhìn Triệu Hoằng Lâm hỏi: "Hoằng Lâm, đầu gối của con có nghiêm trọng không?"

Triệu Hoằng Lâm lắc đầu: "Ôn gia gia nói không có chuyện gì, bà nội và mọi người đừng lo lắng, đều là do con không tốt, không có cẩn thận chăm sóc tốt cho tiểu muội."

"Tín Lương, con cũng không được phép mắng Hoằng Lâm một chữ."

Phương thị biết Triệu Tín Lương trước khi ra cửa rất là tức giận, lúc này sọ rằng hắn chưa hết giận lại đi trách phạt nhi tử.

Triệu tín lương nghe xong gật đầu, lúc biết hai huynh muội đều bị thương,hắn rất là đau lòng c.h.ế.t đi được, đâu còn nhớ đến việc tức giận.

Băng bó và chấn bệnh xong xuôi, người lớn liền bế hai đứa nhỏ về nhà, trong nhà, Lý thị đã đem thức ăn ngon ngào ngạt hâm nóng lại bày trên bàn, hai huynh muội vẫn chưa ăn cơm, đã sớm đói bụng từ lâu đến mức bụng dán ra sau lưng, nhìn thức ăn trên bàn hai mắt đều tỏa sáng.

Lý thị yêu thương, đặc biệt lấy trứng gà làm bát canh trứng cho hai huynh muội ăn, đúng là hợp lòng hợp ý cả hai.

Tay Triệu Tương Nghi bị thương, vì vậy cơm tối là do Phương thị đút từng miếng lên miệng, vừa ăn cơm, Triệu tương Nghi vừa nói chuyện với đại ca: "Ca ca, ca ca thật khờ, sao lại không nói cho muội biết ca ca bị thương, còn phải ôm muội một đường đi?"

Triệu Hoằng Lâm nghe vậy, để chén đũa xuống, đưa tay búng một cái lên trán Triệu Tương Nghi: "Còn nói đại ca sao, đại ca còn chưa nói chuyện muội bị thương trên tay mà không dám nói cho đại ca biết đây, bây giờ còn dám nói đại ca khờ, muội mới thật sự khờ đấy."

====

[1] Phiên giang đảo hải: dời sông lấp biển, thế mạnh như nước

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình Yên Chốn Thôn Quê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook