Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 141: Tin tức về Uông thị

Phương Thường Hy

01/11/2024

Sau khi về đến nhà, Triệu Tương Nghi nhìn thấy một bên gò má Tề Uyển Dao sưng đỏ, rất là lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, không lẽ gặp phải đám người xấu hà Niên lão già sao, bị họ khi dễ?!"

Triệu Tín Lương không nói chuyện, ậm ờ cho qua, nguyên nhân gây chuyện là Triệu Hoằng Lâm thì quay mặt sang chỗ khác, trên mặt có chút xấu hổ không dễ thấy.

Còn Tề Uyển Dao chỉ mỉm cười lắc đầu, nói không sao, cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ là không cẩn thận té ngã mà thôi. Phương thị nghe vậy, vội chạy đến trù phòng luộc trứng gà để lăn lên vết sưng để tiêu sưng.

Mọi người trong nhà vì Tề Uyển Dao nàng mà lo lắng rất nhiều, cho nên nàng rốt cuộc cũng nghĩ thông, Tề Uyển Dao thấy mấy ngày vừa qua mình đã làm những việc ngu xuẩn đến cỡ nào, chính vì sự mềm yếu và bi thương này mới làm cho mọi người phải lo lắng, vì vậy nàng phải kiên cường, ngã chỗ nào thì phải đứng lên chỗ ấy, chỉ như vậy mọi người trong Triệu gia mới an tâm.

Vi thế, khi Nhâm thị đến khuyên nhủ Tề Uyển Dao, lúc ấy Nhâm thị mới biết mình làm việc dư thừa, vì Tề Uyến Dao hôm nay đã nghĩ thông rồi.

Là do Triệu Hoằng Lâm đánh cho tỉnh.

Còn nhóm người Triệu Tương Nghi không biết chuyện, cũng không biết nguyên nhân bên trong, còn cho rằng Tề Uyển Dao chính mình tỉnh ngộ.

Mấy ngày sau, người mà Triệu Tín Lương phái đi tìm hiểu tin tức về Uông thị cùng đã trở lại.

Hôm đó ở Thiên Hi Lâu, Triệu Hoằng Lâm vừa lúc ở trong phòng thu chi giúp Triệu Tín Lương xử lý một ít sổ sách, nghe người đến nói lại, bút lông trong tay rơi xuống....

"Là thật sao" Triệu Tín Lương cũng không tin nổi liền bỏ việc trong tay xuống, bật người đứng dậy, hai mắt phiếm hồng.

Người kia không dám nói dối, cung kính nói lại một lần nữa: "Là sự thật. Tôi âm thầm tìm hiểu, bọn họ nói cho tôi biết, là đêm hôm đó tiểu cô nương đột nhiên chạy trốn, Uông thị và ca ca tiểu cô nương đó thấy rất kỳ lạ, lúc tìm vị đại bá nương đó hỏi, cũng đã muộn, Uông thị vô tình biết được con gái bị người ta bắt đi, bệnh tình liền trở nặng, đêm đó nôn ra m.á.u không ngừng, không lâu sau vì bệnh mà bỏ mình để lại ca ca cô nương ấy là Tề Sâm, nhất thời bi thương, mất lý trí, cầm d.a.o muốn đ.â.m vị đại bá nương kia, may mắn là ngăn lại nhanh nên vị đại bá nương đó mới thoát chết, có điều cái nhà đó cũng không có buông tha Tề Sâm, liền đặt bẫy đưa người vào nha môn, bây giờ Tề Sâm bị lưu đày sung quân đến U Châu lạnh giá mười năm..."

"Làm sao mọi chuyện lại biến thành như vậy..." Triệu Tín Lương một lần nữa ngồi lại trên ghế, trong lòng mơ hồ bất an.

"Cha..." Giọng nói Triệu Hoằng Lâm run rẩy dần, " Mặc kệ thế nào đi nữa, việc này trước đừng cho Uyển Dao biết."

Triệu Tín Lương gật đầu, từ trong lòng n.g.ự.c móc ra tiền đã chuẩn bị trước đưa cho người nọ: "Cám ơn nhiều, ngươi lui xuống đi, việc này đừng để lộ ra bên ngoài, phải giữ bí mật không cho Uyền Dao biết."

Người đó nhận tiền, cung kính lui ra.

Nhưng lúc mở cửa, đột nhiên nhìn thấy Tề Uyển Dao đứng trước cửa từ lúc nào, trong tay còn cầm một hộp đựng đồ ăn ba tầng, hai tay nắm chặt hộp đựng đồ ăn, lộ ra khớp xương trắng.

"Đều là... Sự thật sao?" Tề Uyển Dao không dám tin vào điều vừa nghe thấy, lúc nãy nàng vô tình nghe được tin tức đó cho nên mới hỏi, lời nói không quá lưu loát.

"Uyển Dao, sao muội ngươi lại tới đây" Triệu Hoằng Lâm kinh hãi, lập tức chạy đến, có chút hoảng sợ, "Muội nghe lầm rồi, thúc ấy nói là một người khác." Mặc dù lời nói dối đầy chỗ hở, nhưng Tề Uyển Dao còn rất phối hợp gật đầu, hai mắt vô thần nói: "Hóa ra đều là giả, vậy thì tốt rồi..." Dứt lời, cả người Tề Uyển Dao mềm nhũn, ở trước mặt ba người ngã xuống, Triệu Hoằng Lâm nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, hộp đựng thức ăn trong tay Tề Uyển Dao cũng vì thế mà rơi xuống trên sàn nhà, tạo ra một tiếng động, đồ ăn và điểm tâm bên trong rơi ra đầy đất...

"Con đem con bé vào trong nghỉ chút, cha đi tìm đại phu." Triệu Tín Lương phân phó xong đã chạy ra ngoài.

Triệu Hoằng Lâm cắn chặt môi dưới, cẩn thận đỡ Tề Uyển Dao vào trong phòng thu chi, để nàng nằm trên giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi của Triệu Tín Lương.



Sau khi đại phu đến, chẩn mạch cho Tề Uyển Dao, chỉ nói là không sao, sau đó kê khai thuốc cho nàng, rồi rơi đi, nói là công việc còn nhiều.

Lúc này, Tề Uyển Dao yếu ớt tỉnh lại, Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm thấy thế đều cảm thấy may mắn.

"Muốn khóc thì hãy khóc đi, hãy khóc hết." Triệu Hoằng Lâm dịu dàng an ủi, mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn khàn.

Nhưng Tề Uyển Dao lại quay mặt qua chỗ khác, hai mắt vô thần, ánh mắt của nàng, khô cạn như sa mạc khô không có nước.

"Uyển Dao, con đừng như vậy, mặc kệ như thế nào đi nữa, con còn có bọn ta, bọn ta sẽ là thân nhân của con mà." Triệu Tín Lương rất sợ Tề Uyển Dao nghĩ thế gian này không có chỗ để mình nương thân, rồi coi thường chính mạng sống của mình mà làm chuyện không nên.

Nhưng Tề Uyển Dao không nói một lời.

Không phải là do nàng không muốn nói chuyện, mà là không nói nên lời.

Cổ họng như bị ai đó bóp chặt, đau đớn vô cùng, nàng không nói nổi, mỗi khi mở miệng, chính là đau đớn như bị một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào, đục khoét trái tim nàng.

"Quên đi, trước hết để cho muội ấy ngẩn ngơ một mình đã, cha, cha bận việc thì cứ đi, có con ở đây là được rồi." Triệu Hoằng Lâm vô lực mở miệng nói, mỗi ngày đều có người trải qua sinh tử, nhưng không ngờ tin dữ lại phát sinh ngay bên cạnh mình, hắn vĩnh viễn không thể tiếp thu nổi.

Chớ nói chi là Tề Uyển Dao.

Người c.h.ế.t kia, người lãnh hình phạt kia, nói cho cùng chính là thân nhân còn lại của nàng.

Triệu Tín Lương có chút không yên lòng, nhưng Triệu Hoằng Lâm muốn cho cha mình an tâm liền nói: "Ố đây đã có con, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Thấy vậy, Triệu Tín Lương gật đầu ly khai.

bên trong phòng nhất thời rơi vào trong im lặng, Triệu Hoằng Lâm không nói chuyện, chỉ ngồi ở bên cạnh Tề Uyễn Dao, lắng lặng nhìn nàng. Tề Uyến Dao không có nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoằng Lâm, chỉ quay mặt sang chỗ khác nhắm hai mắt lại, mí mắt hơi chớp động biểu hiện nội tâm nàng đang cuộn trào sóng lớn đầy bi thống.

Dần dà, nàng cảm giác mình thực sự mệt chết. Vì vậy liền rơi vào giấc ngủ.....

Lúc tỉnh lại, thấy mình ở trong phòng ngủ tại Triệu gia, nhìn vào hư không, sau đó nàng cử động thân thể.

Triệu Tương Nghi đang ngồi cạnh mép giường thêu hoa, thấy nàng tỉnh rất là cao hứng nói: "Tỷ cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi."

Tề Uyển Dao còn cho là chuyện lúc nãy là trong mộng, vì vậy tiếng hỏi: "Tỷ ngủ đã bao lâu? Luôn ở đây sao?"

Triệu Tương Nghi không rõ Tề Uyển Dao vì sao hỏi như vậy, có điều nàng

(TTN) và Phương thị đã nghe Triệu Tín Lương nói về chuyện đã xảy ra với



Uông thị, lúc này tuyệt đối không thể để cho Tề Uyển Dao đau lòng được, dè dặt châm chước câu nói: "Đại phu nói tỷ gần đây lao tâm quá độ, thể hư, nên mới yếu ớt như vậy. Ừ... Từ chiều hôm qua, tỷ đã ngủ cho đến buổi sáng ngày hôm nay mới tỉnh."

Thấy Tề Uyến Dao không nói lời nào, Triệu Tương Nghi lập tức nói sang chuyện khác: "Lâu như vậy chưa ăn cái gì, có đói bụng không? Bà nội làm bánh hoa đào, nấu canh gà, giờ đều nằm trong nồi chờ tỷ tỉnh lại mà ăn đấy."

"Tương Nghi..." Tề Uyển Dao vươn ta bắt được cánh tay Triệu Tương Nghi,

"Cho nên... Là thật đúng không, tỷ không có nằm mơ đúng hay không..."

Tim Triệu Tương Nghi đập rất nhanh, mắt chuyển động không ngừng, thấy không thể tránh khỏi được, chỉ đành hậm hực gật đầu, mặt đầy bi thương: "Bọn muội cũng rất khó chịu, tỷ hãy nén bi thương."

Tề Uyển Dao nghe xong, hít thật sâu, thân thể run rẩy kịch liệt, cực lực khắc chế tâm tình của mình, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Tỷ không sao."

"Làm sao có thể không có việc gì?" Thấy Tề Uyển Dao không khóc cũng ầm ĩ, Triệu Tương Nghi ngược lại càng lo lắng, cầm lấy tay Uyển Dao an ủi, "Hãy khóc đi, không sao đâu, hãy khóc ra, thời gian sẽ chữa lành vết thương."

Tề Uyển Dao lại lắc đầu nói: "Nước mắt của tỷ đã chảy hết vào ngày trốn khỏi nhà rồi, ngày hôm đó tỷ đã phát thể mình sẽ không bao giờ khóc một lần nữa. Tỷ tin rằng mẹ tỷ ở trên trời linh thiêng, sẽ không muốn tỷ nhu nhược mà khóc, ngược lại, mẹ tỷ chắc rằng muốn thấy bộ dáng kiên cường của tỷ..."

Nói một hơi nhiều như vậy, Tề Uyển Dao cảm giác được thân thể của mình như bị móc khoét, giọng nói khàn khàn, cả người vô lực.

Không lâu sau, nhóm người Phương thị đến, thấy được bộ dáng này của Tề Uyển Dao, ba chân bốn cẳng bận rộn. Triệu Tương Nghi nhanh chóng ngăn lại, để cho bọn họ đi ra ngoài hết, nơi này đã có nàng (TTN).

Lúc này đây, Tề Uyển Dao sợ rằng càng cần yên tĩnh hơn, mọi người càng an ủi nàng (TUD) thì trong lòng nàng càng đau đớn (TUD).

Bởi vì làm như vậy, từng giờ từng khắc đều nhắc nhở nàng (TUD), Uông thị đã chết, Tề Sâm gặp nạn.

"Cha muội đã sai người đem hài cốt của mẹ tỷ về đây, đến lúc đó sẽ mai táng trong Triệu gia thôn, cùng với cha tỉ...Nhưng sẽ âm thầm tiền hành, sẽ không gây ra động tĩnh lớn, tránh cho đám người bên Niên gia phát hiện."

Triệu Tương Nghi cố gắng đem tin tức tốt nói ra, mong Tề Uyển Dao nghe xong có thể an tâm, "Còn có A Sâm ca ca, không có sao cả, mạng cũng được lại, cha muội đã nói chuyện với Hữu Căn thúc thúc rồi, chờ A Sâm ca đi sung quân một năm, sẽ lặng lẽ giúp ca ấy giảm hình phạt. Trong lúc chờ đợi chúng ta không nên đi gặp huynh ấy, về phần sinh hoạt thường ngày của

A Sâm ca, Hữu Căn thúc thúc sẽ phái người âm thầm chuẩn bị, không đến mức cho huynh ấy ăn nhiều khổ cực đâu."

"May là đại bá nương không chết." Tề Uyển Dao bất thình lình nói ra một câu như vậy, nhưng khẩu kh1i này không phải kiểu cảm thấy may mắn cho, ngược lại mang theo một cỗ khẩu khí lạnh lùng.

Nàng nhìn Triệu Tương Nghi, lại như không phải nhìn Triệu Tương Nghi, mà là nhìn về phía nơi xa xôi nào đó, hai mắt vô thần: "Bà ta không chết, lưu lại cái mạng của bà, coi như là cứu ca ca một mạng. Chờ sau này ca ca được thả, tỷ sẽ tự mình kết liễu bà ta."

"Uyển Dao tỷ tỷ?" Triệu Tương Nghi cả kinh, thử giúp Tề Uyển Dao thanh tỉnh lại, vì trên người Tề Uyển Dao toát ra một cỗ khí tức không bình thường mang theo suy nghĩ gì đó mà Triệu Tương Nghi cũng không biết.

"Tương Nghi, tỷ sẽ sống thật tốt, bởi vì bây giờ tỷ sống không phải vì mình nữa." Tề Uyển Dao cắn chặt môi dưới, hàm răng run, cho đến khi trên môi xuất hiện tơ m.á.u tươi, nàng cũng không có thả lỏng lực đạo.

Không phải là do Tề Uyển Dao không muốn dừng, mà là đau đớn trên người không có bằng được cỗ hận ý này của nàng, cho nên nàng cũng không có khống chế lực đạo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình Yên Chốn Thôn Quê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook