Chương 9
Bạch Tiểu Dạ
02/08/2023
14.
Bây giờ con trai là điểm yếu của tôi.
Tôi chỉ có thể đáp ứng để Hoắc Vân kiểm tra.
Trên thực tế, trong lòng tôi ngầm tức giận, Trần Thâm vẫn lựa chọn tin tưởng Hoắc Vân. Rõ ràng lần trước tôi đã nói với anh ta, bởi vì tôi uống thuốc của Hoắc Vân nên toàn bộ cơ thể mới trở nên không thoải mái.
Hoắc Vân rất đắc ý.
Cô ta hạ giọng: "Tôi là bác sĩ, tôi nói với mẹ chồng là cô có bệnh, có nghĩa là cô có bệnh."
"Cho cô thuốc, cô phải uống."
Tôi trợn tròn mắt, đã hiểu được vì sao hôm đó mẹ Trần Thâm lại đột nhiên tới, còn mắng tôi những lời khó nghe như vậy.
Thuốc chắc chắn là có vấn đề!
Tôi liếc mắt một cái, Trần Thâm đang cách đó không xa.
Nếu như hiện tại tôi bị chọc giận, hung hăng tát Hoắc Vân một cái, phỏng chừng kế tiếp, Hoắc Vân sẽ diễn một màn kịch khi dễ.
Cô ta tiếp tục hạ giọng và khiêu khích tôi.
"Muốn đánh tôi? Cô dám đánh tôi không?"
"Nếu cô đánh tôi, chỉ làm cho Trần Thâm càng thêm thương tiếc tôi."
"Ngày đó Cô uống thuốc xong phát bệnh, dọa Hạo Hạo..."
Chát!
Thật là một cái tát đã tai.
Tôi có lẽ đã dùng hết toàn lực đưa ra cái tát này. Lòng bàn tay tuy nóng rát đau đớn nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.
Hoắc Vân che mặt, tựa hồ vẫn không tin được tôi thật sự đánh cô ta.
Nước mắt của cô ta chảy ra trong nháy mắt.
Trần Thâm bước nhanh tới, ôm tôi vào lòng, bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tôi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Vân, cho cô ta cơ hội biểu diễn trước.
"Em chỉ nhắc Thiên Ca chú ý một chút, ngoài chuyện đó thì em không hề đề cập đến những vấn đề khác. Sau đó Thiên Ca liền đánh em..."
"Hoắc Vân, em hẳn biết tâm tình Thiên Ca không ổn định, cho nên cô ấy thật sự không cố ý, là không khống chế được bản thân, tin tưởng em làm bác sĩ nhất định có thể thông cảm, đúng không?"
Trần Thâm nói thêm: "Để xin lỗi, lô thiết bị y tế lần trước em đề cập với anh, sẽ sớm được thông qua phê duyệt."
Tôi không còn gì tức giận.
Không ngờ Trần Thâm lại đứng về phía tôi!
Hoắc Vân bị sốc, nước mắt càng thêm giàn giụa.
Tôi nghĩ cô ta không chỉ đau mặt, trái tim cũng bị dẫm nát?
Tôi cảm thấy rất thoải mái a.
Hoắc Vân đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi tới cửa, lại quay đầu lại: “Ngày mai dì sẽ hỏi em kết quả kiểm tra cho Thiên Ca như thế nào, em có thể thành thật khai báo không?”
Đây là lời uy hiếp ra mặt đấy ư!
Không ngờ, Trần Thâm lại gật đầu: "Được, nên như thế nào, em muốn nói cái gì cũng được.
Bây giờ con trai là điểm yếu của tôi.
Tôi chỉ có thể đáp ứng để Hoắc Vân kiểm tra.
Trên thực tế, trong lòng tôi ngầm tức giận, Trần Thâm vẫn lựa chọn tin tưởng Hoắc Vân. Rõ ràng lần trước tôi đã nói với anh ta, bởi vì tôi uống thuốc của Hoắc Vân nên toàn bộ cơ thể mới trở nên không thoải mái.
Hoắc Vân rất đắc ý.
Cô ta hạ giọng: "Tôi là bác sĩ, tôi nói với mẹ chồng là cô có bệnh, có nghĩa là cô có bệnh."
"Cho cô thuốc, cô phải uống."
Tôi trợn tròn mắt, đã hiểu được vì sao hôm đó mẹ Trần Thâm lại đột nhiên tới, còn mắng tôi những lời khó nghe như vậy.
Thuốc chắc chắn là có vấn đề!
Tôi liếc mắt một cái, Trần Thâm đang cách đó không xa.
Nếu như hiện tại tôi bị chọc giận, hung hăng tát Hoắc Vân một cái, phỏng chừng kế tiếp, Hoắc Vân sẽ diễn một màn kịch khi dễ.
Cô ta tiếp tục hạ giọng và khiêu khích tôi.
"Muốn đánh tôi? Cô dám đánh tôi không?"
"Nếu cô đánh tôi, chỉ làm cho Trần Thâm càng thêm thương tiếc tôi."
"Ngày đó Cô uống thuốc xong phát bệnh, dọa Hạo Hạo..."
Chát!
Thật là một cái tát đã tai.
Tôi có lẽ đã dùng hết toàn lực đưa ra cái tát này. Lòng bàn tay tuy nóng rát đau đớn nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.
Hoắc Vân che mặt, tựa hồ vẫn không tin được tôi thật sự đánh cô ta.
Nước mắt của cô ta chảy ra trong nháy mắt.
Trần Thâm bước nhanh tới, ôm tôi vào lòng, bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tôi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Vân, cho cô ta cơ hội biểu diễn trước.
"Em chỉ nhắc Thiên Ca chú ý một chút, ngoài chuyện đó thì em không hề đề cập đến những vấn đề khác. Sau đó Thiên Ca liền đánh em..."
"Hoắc Vân, em hẳn biết tâm tình Thiên Ca không ổn định, cho nên cô ấy thật sự không cố ý, là không khống chế được bản thân, tin tưởng em làm bác sĩ nhất định có thể thông cảm, đúng không?"
Trần Thâm nói thêm: "Để xin lỗi, lô thiết bị y tế lần trước em đề cập với anh, sẽ sớm được thông qua phê duyệt."
Tôi không còn gì tức giận.
Không ngờ Trần Thâm lại đứng về phía tôi!
Hoắc Vân bị sốc, nước mắt càng thêm giàn giụa.
Tôi nghĩ cô ta không chỉ đau mặt, trái tim cũng bị dẫm nát?
Tôi cảm thấy rất thoải mái a.
Hoắc Vân đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi tới cửa, lại quay đầu lại: “Ngày mai dì sẽ hỏi em kết quả kiểm tra cho Thiên Ca như thế nào, em có thể thành thật khai báo không?”
Đây là lời uy hiếp ra mặt đấy ư!
Không ngờ, Trần Thâm lại gật đầu: "Được, nên như thế nào, em muốn nói cái gì cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.