Chương 60
Mi Hoa
02/05/2024
Khánh yến của Dự vương lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Việt Đế và các phi tần đều có mặt ở đó, bất kể bản thân Dự vương có vô tội hay không, nếu thật sự truy cứu, trách nhiệm phần lớn cũng rơi trên đầu hắn, là hắn bất lực, không thể giám sát chu toàn, mới dẫn tới đại họa như vậy.
Nhưng có một chuyện.
Trong vụ hỏa hoạn, Cao Viễn đã xả thân cứu một vị lão Vương gia.
Vị lão Vương gia này là hoàng huynh lớn hơn Việt Đế vài tuổi, thường ngày không can dự triều chính, nguyện vọng chính là có thể làm một vị vương gia nhàn tản du sơn ngoạn thủy, đã nhiều năm ngay cả hoàng cung cũng ít khi bước chân vào.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, Việt Đế mới không tận diệt ông ta, tình cảm giữa hai huynh đệ còn không tồi. Lão Vương gia lúc còn trẻ từng có một thê tử, tình cảm đối với thê tử sâu đậm vô cùng, đáng tiếc thế sự khó lường, đích thê bị bệnh mất sớm, để lại một ấu tử, nhưng không bao lâu cũng vì bệnh mà chết khi còn rất nhỏ, lão Vương gia bị những chuyện này đả kích, về sau cũng không tục huyền thêm nữa, chỉ lưu luyến với sơn thủy hữu tình, cho nên đến nay tuổi đã cao mà vẫn cô độc.
Trước đó trong yến tiệc, ông ta có tán gẫu với Cao Viễn vài câu, thoáng chốc đã bị tài văn chương của hắn thu phục, còn nghe nói Cao Viễn là cô nhi. Lúc này Cao Viễn lại liều mình cứu mạng, khiến ông ta vô cùng cảm động, muốn nhận Cao Viễn làm nghĩa tử.
Chuyện này còn cần Việt Đế gật đầu đồng ý mới được. Không cần nghĩ cũng biết, Việt Đế đương nhiên không thể dễ dàng đáp ứng, chuyện này thật khiến người ta phải nghi ngờ, còn cần điều tra kỹ càng.
Ít nhất phải tìm ra kẻ phóng hỏa trước. Chuyện này phải xem Thái tử và Dự vương nỗ lực thế nào.
Ngự Minh cung.
Tiêu Chiến ngồi quỳ trên mặt đất, không hề cử động, chỉ yên lặng chờ đợi. Trước mặt y, Việt Đế đang ngồi trên ghế, yên lặng thổi thổi nước trà trong tay.
- -- Không biết vì sao, cung điện này của Việt Đế, tuy rằng thoáng đãng sáng sủa, khắp nơi dát vàng sáng loáng, nhưng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy áp lực phiền muộn.
Sau khi đưa y về tới, Việt Đế vẫn luôn ngồi ở đó, không nói tiếng nào, càng khiến người ta cảm thấy bất an.
Tiêu Chiến cúi đầu, ngón tay gẩy nhẹ hoa văn thêu trên cổ tay áo.
“Trẫm không muốn nổi giận với ngươi.” Không biết qua bao lâu, Việt Đế cuối cùng cũng mở miệng: “Cho ngươi một cơ hội giải thích.”
“Hồi bệ hạ, có thể để ta xem thị vệ kia trước được không?” Tiêu Chiến nói.
Việt Đế nặng nề nhìn y một lúc lâu, phất tay lên, lập tức có người khiêng một thi thể tiến vào, đặt trên mặt đất.
Đúng là tên thị vệ kia. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đã chết lâu ngày.
Tiêu Chiến cẩn thận bước đến.
Đầu tiên y cúi xuống xem xét vùng ngực của thị vệ kia trước, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một món đồ trông như túi thơm, lẳng lặng chờ đợi. Thế nhưng, đợi gần nửa nén nhang, vẫn không thấy chút động tĩnh nào.
Người đã chết thì sẽ không thể đánh động cổ trùng bằng hơi thở của người, cho nên hiệu quả sẽ rất chậm, đây là chuyện bình thường. Nhưng giờ đã qua lâu như vậy mà vẫn không hề có động tĩnh gì, cũng chỉ có một khả năng.
Cổ trùng cũng đã chết.
Làm sao có thể...
Y là cổ độc sư đỉnh cấp, cổ trùng mà y nuôi, người khác căn bản không thể dễ dàng giết chết như thế được.
Tiêu Chiến lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, sửng sốt một lúc.
Đúng lúc này, Việt Đế mở miệng nói: “Đến tột cùng là thế nào, giờ ngươi đã xem qua, kết luận ra sao?”
“Hồi bệ hạ... Ta không biết.” Tiêu Chiến nói: “Cổ trùng đã chết.”
Lông mày Việt Đế khẽ động.
- -- Đây là dấu hiệu hắn sắp phát hỏa.
“Thế này,“ Hắn chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi nói tiến độ đã đi được một nửa, cộng với những thứ 'bán thành phẩm' này, đều là muốn lừa trẫm?”
Lời này thật sự rất nghiêm trọng.
Tội khi quân, cho dù ở Lâu Lan quy củ không quá chặt chẽ, cũng là một tội danh không nhỏ, huống chi đây là ở Đại Tấn, ở trước mặt Việt Đế. Tiêu Chiến nói: “Thỉnh bệ hạ cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ tìm ra nguyên nhân...”
Rầm!
Việt Đế đột nhiên ném chén trà trong tay về phía y, nhưng không ném trúng, chén trà vỡ tan tành bên cạnh Tiêu Chiến, có một mảnh vỡ nhỏ vụt qua cứa vào cổ tay Tiêu Chiến, nhất thời máu chảy không ngừng, nước trà bỏng rát cũng bắn tới, Tiêu Chiến đau đến nhíu mày, nhưng không hề hé răng.
“Cho ngươi thêm chút thời gian?” Việt Đế hung hăng mắng: “Mất đến hai năm mà chỉ có thể làm ra một thứ phế phẩm như vậy, ngươi còn dám xin trẫm cho ngươi thêm chút thời gian? Có phải muốn chọc trẫm tức chết không?”
Lời này của hắn không sai.
Không lâu trước đây, thân thể hắn không khỏe, Thái y cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể nói là do trời quá lạnh, nhiễm phong hàn. Giờ hắn đã cao tuổi, mọi phương diện đều không thể qua loa được, cần phải giữ gìn thật tốt.
Con người Việt Đế chính là như vậy, rất kiêng kị đối với bệnh tật của thân thể. Bất kể chỗ nào không khỏe dù chỉ một chút, đều khiến hắn lo lắng hãi hừng, sợ bản thân không sống được bao lâu mà hủ cổ còn chưa nuôi thành công, thì nghiệp lớn của hắn còn lâu mới có thể hoàn thành.
Mấy ngày nay, cảm giác không khỏe ngày càng mãnh liệt, lại đúng lúc liên tục xảy ra chuyện, bắt đầu từ lúc thích khách muốn trộm văn kiện, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến hắn mệt mỏi xử lý đến sứt đầu mẻ trán.
Không may lại đúng vào lúc này, hủ cổ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
- -- Sao có thể không nổi giận được, sao có thể không sốt ruột được.
Hắn nghiến răng: “Trẫm trước giờ quả thật đã đối xử quá tốt với ngươi.”
Xem ra --- hắn không cần phải tiếp tục như vậy nữa. Kỳ thực, hắn căn bản không cần phải khách khí như thế, thương hại Tiêu Chiến như thế. Y dựa dẫm đủ điều nhưng lại không có hồi báo tương ứng, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi.
Hắn lại xua tay.
“Đưa Tiêu phi tới ám lao.” Việt Đế lệnh cho hạ nhân vừa bước vào, sau đó lại hất hàm ra hiệu cho thị vệ: “Còn cả thứ này nữa, cũng ném vào chung đi.”
Trong lòng hắn biết cho dù có sốt ruột hơn nữa cũng vô dụng, nhưng đương nhiên không thể thả người ra để cho y tự do tự tại như trước kia được.
Cho y thêm chút thời gian, không phải không thể.
Cứ nhốt y ở đó từ từ tìm nguyên nhân đi, khi nào có thành quả, lúc đó sẽ lại thả ra.
Việt Đế hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Ám lao, chính là nơi trước kia giam Mông Triết.
Nơi này âm lãnh ẩm ướt, được chia thành rất nhiều phòng giam, cũng không giống như những nhà lao bình thường, lấy song sắt làm cửa, mà tứ phía đều là tường đồng vách sắt. Cửa vừa đóng lại, chính là ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có một ô cửa nhỏ trên đỉnh đầu thông gió lấy sáng.
Nhưng thật ra lại có chút giống với phòng giam lúc nhỏ Tiêu Chiến từng bị nhốt.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ám lao này, một cảm giác như bị bóp nghẹt đã bắt đầu dâng lên trong lòng Tiêu Chiến, xen lẫn với hồi ức che trời lấp đất, khiến y suýt nữa bước không nổi.
Người phía sau thô bạo đẩy y bước tới, Tiêu Chiến hơi lảo đảo, té ngã xuống đất. Ngay sau đó, thi thể kia cũng được thị vệ ném vào.
Người đưa y đến nói: “Bệ hạ có lệnh, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở đây đi, khi nào tìm ra nguyên nhân, khi đó sẽ được ra ngoài.”
Tiêu Chiến nói: “Nhưng ta không có dụng cụ...”
Chuyện hôm nay đột ngột phát sinh, những bình nuôi trùng, các loại dược liệu, còn cả một số dụng cụ khác nữa, toàn bộ đều đang để ở Đông Cung, tình hình đã thành ra thế này, cũng không cách nào gọi người đi lấy. Nhưng nếu không có mấy thứ kia, chỉ ném cho y một thi thể rồi bắt tìm nguyên nhân thì căn bản không có cách nào.
Thế này chẳng khác gì lâm vào tuyệt cảnh.
Đối phương cười cười, nhỏ giọng nói: “Cái này, đành xin Tiêu phi nương nương tự mình nghĩ cách đi vậy.”
Sự kiên nhẫn của Việt Đế đã cạn kiệt, tính tình của hắn thế nào, đương nhiên sẽ không hết lần này đến lần khác dung túng cho Tiêu phi này. Cho dù chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, ở chỗ này cũng không thể thực hiện được.
Tiếng cửa đóng sầm lại vọng đến.
Cả phòng giam lập tức rơi vào bóng tối u ám. Trên tường chỉ có một ngọn đuốc, cùng với ô cửa sổ trên đỉnh đầu là có chút ánh sáng hắt vào, miễn cưỡng nhìn được đồ đạc trong lao.
Thế nhưng...
Thế nhưng, nơi này thật sự là quá giống với phòng tối trước kia y từng ở.
Quá giống, giống đến mức khiến y khó thở, cả người khó chịu vô cùng.
Sự khó chịu này không nằm ở thân thể --- không, trên thân thể cũng có, nơi đây quá ẩm ướt quá lạnh lẽo, y vốn sợ lạnh, ở lâu chắc chắn chịu không nổi, nhưng trước mắt, thứ càng đáng sợ hơn so với thân thể chính là tinh thần, y khẽ thở hổn hển, cảm thấy như có thứ gì đó đang đè lên người mình, sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Sàn lạnh như băng, Tiêu Chiến cuộn tròn nằm ở góc tường, nhìn ô cửa sổ trên mái nhà, không hề động đậy.
Trước khi đến, y cũng đã sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của Việt Đế, bị nhốt cũng được, đánh mắng khảo vấn cũng được, tóm lại, y đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ rồi.
Nhưng bây giờ, khi nó thật sự đến, y vẫn không thể tránh khỏi mà co rúm lại, vô thức nhớ đến Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác...
Cảnh tượng buổi sáng trước khi ra ngoài như đang hiển hiện ngay trước mắt, như thể y vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của giường đệm, thế nhưng chớp mắt đã bị tống vào nhà lao tăm tối này.
Trên thực tế, đã sớm nên đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Rõ ràng từ rất lâu trước kia, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đâm thủng lưới, giả tử dược cũng đã sớm chuẩn bị xong, mà hiện tại, không biết có phải vì khoảng thời gian này thật sự khiến người ta tham luyến hay không, khi những chuyện trong dự liệu cuối cùng cũng xảy ra, rõ ràng chính xác đang xảy ra ngay trước mắt, thế nhưng y lại có chút cảm giác tiếc nuối, bất lực.
Khi nãy trong biển lửa, hẳn là y nên nói thêm vài câu với Vương Nhất Bác. Tùy tiện nói gì cũng được.
Phản ứng của Việt Đế nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y. Chỉ sợ không cách nào rút lui toàn vẹn.
Vương Nhất Bác còn chưa biết chuyện giả tử dược...
Tuy bây giờ vẫn chưa phải thời cơ để giả chết, Việt Đế còn chưa thoái vị, thế nhưng chuyện hôm nay đối với Tiêu Chiến mà nói đã có thay đổi.
Thời thế đã thay đổi.
Vết thương trên cổ tay vẫn còn chảy máu, Tiêu Chiến đưa lên bên môi khẽ liếm.
Dự vương phủ. Đông viện.
Đồ đạc trên bàn hiển nhiên đã bị người khác động vào, lộn xộn rơi đầy đất, hỗn loạn một mảng.
Ngực Dự vương phập phồng kịch liệt, đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên.
Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Sao có thể?!
Đến tột cùng là ai đang đối nghịch với hắn?!
Lệ phu nhân đứng bên cạnh hắn, rót cho hắn một chén trà. Bà ta không hồi cung, Dự vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta là sinh mẫu của Dự vương, đương nhiên được đặc cách ở lại hỗ trợ xử lý mọi chuyện.
“Đừng tức giận.” Bà ta nói: “Trước mắt phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.”
“Phụ hoàng vì sao lại rời đi sớm như vậy, có phải người đã nhìn ra cái gì rồi không?” Dự vương hỏi.
Hắn không biết chuyện hủ cổ, cũng không biết Việt Đế rời đi là vì có chuyện cần bàn với Tiêu Chiến. Mà Lệ phu nhân đối với chuyện này cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ đại khái biết Việt Đế đang tự mình nghiên cứu thứ gì đó, ngày sau hẳn sẽ hữu dụng, nhưng cụ thể thế nào thì không biết, giờ phút này đương nhiên cũng không trả lời được.
Việt Đế tính toán kín kẽ cẩn thận, cho dù là Lệ phu nhân được vô vàn sủng ái, hắn cũng không tiết lộ toàn bộ với bà ta.
Dự vương nói: “Nếu bị người phát hiện, con định sẽ khởi binh...”
- -- Đây mới là kế hoạch thật sự của hắn.
Lợi dụng yến tiệc, lợi dụng cơ hội Việt Đế rời cung hiếm có, bắt giữ hắn để khởi binh mưu phản.
Đây là kế hoạch mà hắn đã sớm sắp xếp xong.
Phái thích khách đến làm Thái tử bị thương, làm mất đi hơn nửa lực uy hiếp, tiếp đó phá án lập công, được phong Vương gia, tổ chức khánh yến ăn mừng, sau đó mưu phản bức vua thoái vị.
Đây là một kế hoạch liên hoàn, hoặc có thể nói là một kế hoạch cực kỳ hoàn chỉnh, đã được hắn trải đường sẵn rồi.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Thậm chí trước khi khai yến, hắn vẫn còn âm thầm chuẩn bị những lời cay độc để nói với Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy Thái tử sẽ chẳng đắc ý được bao lâu.
Chính là đang chờ thời khắc này.
Thế nhưng, chỉ còn một bước, chỉ một bước cuối cùng, vậy mà lại xảy ra chuyện, có người ủ mưu phóng hỏa, phá hủy toàn bộ kế hoạch của hắn, mọi chuyện kết thúc rồi, hắn còn phải gánh tội giám sát không nghiêm, mặt khác, Việt Đế đa nghi như thế, vừa rồi trong lúc hoảng loạn, không biết có bị hắn nhìn ra manh mối nào không.
Trong lòng Dự vương hận đến mức sắp thổ huyết.
Lệ phu nhân cũng lo lắng không yên: “Nếu người phát hiện, vậy phải làm sao?”
Dự vương đáp: “Việc đã đến nước này... Nếu người thật sự nghi ngờ, chỉ có thể tạm thời gây ra một chuyện khác để đánh lạc hướng.”
“Chuyện gì?”
“Tỷ như.... Chuyện Thái tử tư thông với Tiêu phi.”
————
Mi Hoa:
Chi tiết về Cao đại nhân được tôi chuyển qua chương sau, như thế viết sẽ càng thuận hơn một chút. Tuy tôi đoán các bạn đều không muốn thấy mặt hắn lắm, nhưng bất kể thế nào, cũng vẫn phải bày ra bộ mặt thật của Cao đại nhân thôi.
Nhưng có một chuyện.
Trong vụ hỏa hoạn, Cao Viễn đã xả thân cứu một vị lão Vương gia.
Vị lão Vương gia này là hoàng huynh lớn hơn Việt Đế vài tuổi, thường ngày không can dự triều chính, nguyện vọng chính là có thể làm một vị vương gia nhàn tản du sơn ngoạn thủy, đã nhiều năm ngay cả hoàng cung cũng ít khi bước chân vào.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, Việt Đế mới không tận diệt ông ta, tình cảm giữa hai huynh đệ còn không tồi. Lão Vương gia lúc còn trẻ từng có một thê tử, tình cảm đối với thê tử sâu đậm vô cùng, đáng tiếc thế sự khó lường, đích thê bị bệnh mất sớm, để lại một ấu tử, nhưng không bao lâu cũng vì bệnh mà chết khi còn rất nhỏ, lão Vương gia bị những chuyện này đả kích, về sau cũng không tục huyền thêm nữa, chỉ lưu luyến với sơn thủy hữu tình, cho nên đến nay tuổi đã cao mà vẫn cô độc.
Trước đó trong yến tiệc, ông ta có tán gẫu với Cao Viễn vài câu, thoáng chốc đã bị tài văn chương của hắn thu phục, còn nghe nói Cao Viễn là cô nhi. Lúc này Cao Viễn lại liều mình cứu mạng, khiến ông ta vô cùng cảm động, muốn nhận Cao Viễn làm nghĩa tử.
Chuyện này còn cần Việt Đế gật đầu đồng ý mới được. Không cần nghĩ cũng biết, Việt Đế đương nhiên không thể dễ dàng đáp ứng, chuyện này thật khiến người ta phải nghi ngờ, còn cần điều tra kỹ càng.
Ít nhất phải tìm ra kẻ phóng hỏa trước. Chuyện này phải xem Thái tử và Dự vương nỗ lực thế nào.
Ngự Minh cung.
Tiêu Chiến ngồi quỳ trên mặt đất, không hề cử động, chỉ yên lặng chờ đợi. Trước mặt y, Việt Đế đang ngồi trên ghế, yên lặng thổi thổi nước trà trong tay.
- -- Không biết vì sao, cung điện này của Việt Đế, tuy rằng thoáng đãng sáng sủa, khắp nơi dát vàng sáng loáng, nhưng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy áp lực phiền muộn.
Sau khi đưa y về tới, Việt Đế vẫn luôn ngồi ở đó, không nói tiếng nào, càng khiến người ta cảm thấy bất an.
Tiêu Chiến cúi đầu, ngón tay gẩy nhẹ hoa văn thêu trên cổ tay áo.
“Trẫm không muốn nổi giận với ngươi.” Không biết qua bao lâu, Việt Đế cuối cùng cũng mở miệng: “Cho ngươi một cơ hội giải thích.”
“Hồi bệ hạ, có thể để ta xem thị vệ kia trước được không?” Tiêu Chiến nói.
Việt Đế nặng nề nhìn y một lúc lâu, phất tay lên, lập tức có người khiêng một thi thể tiến vào, đặt trên mặt đất.
Đúng là tên thị vệ kia. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đã chết lâu ngày.
Tiêu Chiến cẩn thận bước đến.
Đầu tiên y cúi xuống xem xét vùng ngực của thị vệ kia trước, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một món đồ trông như túi thơm, lẳng lặng chờ đợi. Thế nhưng, đợi gần nửa nén nhang, vẫn không thấy chút động tĩnh nào.
Người đã chết thì sẽ không thể đánh động cổ trùng bằng hơi thở của người, cho nên hiệu quả sẽ rất chậm, đây là chuyện bình thường. Nhưng giờ đã qua lâu như vậy mà vẫn không hề có động tĩnh gì, cũng chỉ có một khả năng.
Cổ trùng cũng đã chết.
Làm sao có thể...
Y là cổ độc sư đỉnh cấp, cổ trùng mà y nuôi, người khác căn bản không thể dễ dàng giết chết như thế được.
Tiêu Chiến lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, sửng sốt một lúc.
Đúng lúc này, Việt Đế mở miệng nói: “Đến tột cùng là thế nào, giờ ngươi đã xem qua, kết luận ra sao?”
“Hồi bệ hạ... Ta không biết.” Tiêu Chiến nói: “Cổ trùng đã chết.”
Lông mày Việt Đế khẽ động.
- -- Đây là dấu hiệu hắn sắp phát hỏa.
“Thế này,“ Hắn chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi nói tiến độ đã đi được một nửa, cộng với những thứ 'bán thành phẩm' này, đều là muốn lừa trẫm?”
Lời này thật sự rất nghiêm trọng.
Tội khi quân, cho dù ở Lâu Lan quy củ không quá chặt chẽ, cũng là một tội danh không nhỏ, huống chi đây là ở Đại Tấn, ở trước mặt Việt Đế. Tiêu Chiến nói: “Thỉnh bệ hạ cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ tìm ra nguyên nhân...”
Rầm!
Việt Đế đột nhiên ném chén trà trong tay về phía y, nhưng không ném trúng, chén trà vỡ tan tành bên cạnh Tiêu Chiến, có một mảnh vỡ nhỏ vụt qua cứa vào cổ tay Tiêu Chiến, nhất thời máu chảy không ngừng, nước trà bỏng rát cũng bắn tới, Tiêu Chiến đau đến nhíu mày, nhưng không hề hé răng.
“Cho ngươi thêm chút thời gian?” Việt Đế hung hăng mắng: “Mất đến hai năm mà chỉ có thể làm ra một thứ phế phẩm như vậy, ngươi còn dám xin trẫm cho ngươi thêm chút thời gian? Có phải muốn chọc trẫm tức chết không?”
Lời này của hắn không sai.
Không lâu trước đây, thân thể hắn không khỏe, Thái y cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể nói là do trời quá lạnh, nhiễm phong hàn. Giờ hắn đã cao tuổi, mọi phương diện đều không thể qua loa được, cần phải giữ gìn thật tốt.
Con người Việt Đế chính là như vậy, rất kiêng kị đối với bệnh tật của thân thể. Bất kể chỗ nào không khỏe dù chỉ một chút, đều khiến hắn lo lắng hãi hừng, sợ bản thân không sống được bao lâu mà hủ cổ còn chưa nuôi thành công, thì nghiệp lớn của hắn còn lâu mới có thể hoàn thành.
Mấy ngày nay, cảm giác không khỏe ngày càng mãnh liệt, lại đúng lúc liên tục xảy ra chuyện, bắt đầu từ lúc thích khách muốn trộm văn kiện, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến hắn mệt mỏi xử lý đến sứt đầu mẻ trán.
Không may lại đúng vào lúc này, hủ cổ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
- -- Sao có thể không nổi giận được, sao có thể không sốt ruột được.
Hắn nghiến răng: “Trẫm trước giờ quả thật đã đối xử quá tốt với ngươi.”
Xem ra --- hắn không cần phải tiếp tục như vậy nữa. Kỳ thực, hắn căn bản không cần phải khách khí như thế, thương hại Tiêu Chiến như thế. Y dựa dẫm đủ điều nhưng lại không có hồi báo tương ứng, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi.
Hắn lại xua tay.
“Đưa Tiêu phi tới ám lao.” Việt Đế lệnh cho hạ nhân vừa bước vào, sau đó lại hất hàm ra hiệu cho thị vệ: “Còn cả thứ này nữa, cũng ném vào chung đi.”
Trong lòng hắn biết cho dù có sốt ruột hơn nữa cũng vô dụng, nhưng đương nhiên không thể thả người ra để cho y tự do tự tại như trước kia được.
Cho y thêm chút thời gian, không phải không thể.
Cứ nhốt y ở đó từ từ tìm nguyên nhân đi, khi nào có thành quả, lúc đó sẽ lại thả ra.
Việt Đế hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Ám lao, chính là nơi trước kia giam Mông Triết.
Nơi này âm lãnh ẩm ướt, được chia thành rất nhiều phòng giam, cũng không giống như những nhà lao bình thường, lấy song sắt làm cửa, mà tứ phía đều là tường đồng vách sắt. Cửa vừa đóng lại, chính là ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có một ô cửa nhỏ trên đỉnh đầu thông gió lấy sáng.
Nhưng thật ra lại có chút giống với phòng giam lúc nhỏ Tiêu Chiến từng bị nhốt.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ám lao này, một cảm giác như bị bóp nghẹt đã bắt đầu dâng lên trong lòng Tiêu Chiến, xen lẫn với hồi ức che trời lấp đất, khiến y suýt nữa bước không nổi.
Người phía sau thô bạo đẩy y bước tới, Tiêu Chiến hơi lảo đảo, té ngã xuống đất. Ngay sau đó, thi thể kia cũng được thị vệ ném vào.
Người đưa y đến nói: “Bệ hạ có lệnh, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở đây đi, khi nào tìm ra nguyên nhân, khi đó sẽ được ra ngoài.”
Tiêu Chiến nói: “Nhưng ta không có dụng cụ...”
Chuyện hôm nay đột ngột phát sinh, những bình nuôi trùng, các loại dược liệu, còn cả một số dụng cụ khác nữa, toàn bộ đều đang để ở Đông Cung, tình hình đã thành ra thế này, cũng không cách nào gọi người đi lấy. Nhưng nếu không có mấy thứ kia, chỉ ném cho y một thi thể rồi bắt tìm nguyên nhân thì căn bản không có cách nào.
Thế này chẳng khác gì lâm vào tuyệt cảnh.
Đối phương cười cười, nhỏ giọng nói: “Cái này, đành xin Tiêu phi nương nương tự mình nghĩ cách đi vậy.”
Sự kiên nhẫn của Việt Đế đã cạn kiệt, tính tình của hắn thế nào, đương nhiên sẽ không hết lần này đến lần khác dung túng cho Tiêu phi này. Cho dù chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, ở chỗ này cũng không thể thực hiện được.
Tiếng cửa đóng sầm lại vọng đến.
Cả phòng giam lập tức rơi vào bóng tối u ám. Trên tường chỉ có một ngọn đuốc, cùng với ô cửa sổ trên đỉnh đầu là có chút ánh sáng hắt vào, miễn cưỡng nhìn được đồ đạc trong lao.
Thế nhưng...
Thế nhưng, nơi này thật sự là quá giống với phòng tối trước kia y từng ở.
Quá giống, giống đến mức khiến y khó thở, cả người khó chịu vô cùng.
Sự khó chịu này không nằm ở thân thể --- không, trên thân thể cũng có, nơi đây quá ẩm ướt quá lạnh lẽo, y vốn sợ lạnh, ở lâu chắc chắn chịu không nổi, nhưng trước mắt, thứ càng đáng sợ hơn so với thân thể chính là tinh thần, y khẽ thở hổn hển, cảm thấy như có thứ gì đó đang đè lên người mình, sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Sàn lạnh như băng, Tiêu Chiến cuộn tròn nằm ở góc tường, nhìn ô cửa sổ trên mái nhà, không hề động đậy.
Trước khi đến, y cũng đã sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của Việt Đế, bị nhốt cũng được, đánh mắng khảo vấn cũng được, tóm lại, y đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ rồi.
Nhưng bây giờ, khi nó thật sự đến, y vẫn không thể tránh khỏi mà co rúm lại, vô thức nhớ đến Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác...
Cảnh tượng buổi sáng trước khi ra ngoài như đang hiển hiện ngay trước mắt, như thể y vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của giường đệm, thế nhưng chớp mắt đã bị tống vào nhà lao tăm tối này.
Trên thực tế, đã sớm nên đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Rõ ràng từ rất lâu trước kia, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đâm thủng lưới, giả tử dược cũng đã sớm chuẩn bị xong, mà hiện tại, không biết có phải vì khoảng thời gian này thật sự khiến người ta tham luyến hay không, khi những chuyện trong dự liệu cuối cùng cũng xảy ra, rõ ràng chính xác đang xảy ra ngay trước mắt, thế nhưng y lại có chút cảm giác tiếc nuối, bất lực.
Khi nãy trong biển lửa, hẳn là y nên nói thêm vài câu với Vương Nhất Bác. Tùy tiện nói gì cũng được.
Phản ứng của Việt Đế nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y. Chỉ sợ không cách nào rút lui toàn vẹn.
Vương Nhất Bác còn chưa biết chuyện giả tử dược...
Tuy bây giờ vẫn chưa phải thời cơ để giả chết, Việt Đế còn chưa thoái vị, thế nhưng chuyện hôm nay đối với Tiêu Chiến mà nói đã có thay đổi.
Thời thế đã thay đổi.
Vết thương trên cổ tay vẫn còn chảy máu, Tiêu Chiến đưa lên bên môi khẽ liếm.
Dự vương phủ. Đông viện.
Đồ đạc trên bàn hiển nhiên đã bị người khác động vào, lộn xộn rơi đầy đất, hỗn loạn một mảng.
Ngực Dự vương phập phồng kịch liệt, đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên.
Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Sao có thể?!
Đến tột cùng là ai đang đối nghịch với hắn?!
Lệ phu nhân đứng bên cạnh hắn, rót cho hắn một chén trà. Bà ta không hồi cung, Dự vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta là sinh mẫu của Dự vương, đương nhiên được đặc cách ở lại hỗ trợ xử lý mọi chuyện.
“Đừng tức giận.” Bà ta nói: “Trước mắt phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.”
“Phụ hoàng vì sao lại rời đi sớm như vậy, có phải người đã nhìn ra cái gì rồi không?” Dự vương hỏi.
Hắn không biết chuyện hủ cổ, cũng không biết Việt Đế rời đi là vì có chuyện cần bàn với Tiêu Chiến. Mà Lệ phu nhân đối với chuyện này cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ đại khái biết Việt Đế đang tự mình nghiên cứu thứ gì đó, ngày sau hẳn sẽ hữu dụng, nhưng cụ thể thế nào thì không biết, giờ phút này đương nhiên cũng không trả lời được.
Việt Đế tính toán kín kẽ cẩn thận, cho dù là Lệ phu nhân được vô vàn sủng ái, hắn cũng không tiết lộ toàn bộ với bà ta.
Dự vương nói: “Nếu bị người phát hiện, con định sẽ khởi binh...”
- -- Đây mới là kế hoạch thật sự của hắn.
Lợi dụng yến tiệc, lợi dụng cơ hội Việt Đế rời cung hiếm có, bắt giữ hắn để khởi binh mưu phản.
Đây là kế hoạch mà hắn đã sớm sắp xếp xong.
Phái thích khách đến làm Thái tử bị thương, làm mất đi hơn nửa lực uy hiếp, tiếp đó phá án lập công, được phong Vương gia, tổ chức khánh yến ăn mừng, sau đó mưu phản bức vua thoái vị.
Đây là một kế hoạch liên hoàn, hoặc có thể nói là một kế hoạch cực kỳ hoàn chỉnh, đã được hắn trải đường sẵn rồi.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Thậm chí trước khi khai yến, hắn vẫn còn âm thầm chuẩn bị những lời cay độc để nói với Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy Thái tử sẽ chẳng đắc ý được bao lâu.
Chính là đang chờ thời khắc này.
Thế nhưng, chỉ còn một bước, chỉ một bước cuối cùng, vậy mà lại xảy ra chuyện, có người ủ mưu phóng hỏa, phá hủy toàn bộ kế hoạch của hắn, mọi chuyện kết thúc rồi, hắn còn phải gánh tội giám sát không nghiêm, mặt khác, Việt Đế đa nghi như thế, vừa rồi trong lúc hoảng loạn, không biết có bị hắn nhìn ra manh mối nào không.
Trong lòng Dự vương hận đến mức sắp thổ huyết.
Lệ phu nhân cũng lo lắng không yên: “Nếu người phát hiện, vậy phải làm sao?”
Dự vương đáp: “Việc đã đến nước này... Nếu người thật sự nghi ngờ, chỉ có thể tạm thời gây ra một chuyện khác để đánh lạc hướng.”
“Chuyện gì?”
“Tỷ như.... Chuyện Thái tử tư thông với Tiêu phi.”
————
Mi Hoa:
Chi tiết về Cao đại nhân được tôi chuyển qua chương sau, như thế viết sẽ càng thuận hơn một chút. Tuy tôi đoán các bạn đều không muốn thấy mặt hắn lắm, nhưng bất kể thế nào, cũng vẫn phải bày ra bộ mặt thật của Cao đại nhân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.