Chương 29
Thử Gian Hưu Khế
10/03/2022
“Ba ba, ý của ba là hẹn hò với chú Vương sao?”
Locke nói câu này, cả phòng đều chìm vào im lặng, Tiêu Chiến lúng túng liếc nhìn Vương Nhất Bác, như muốn nói điều gì đó, nhưng anh chưa kịp nói thì đã có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tất cả đều nhìn về phía cửa, thấy Alvin đang đứng đó với một bó hoa, có vẻ hơi ngạc nhiên trước cảnh tượng trong phòng.
“Xin chào.” Alvin chào hỏi.
“Không …” Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy đi tới, cầm lấy hoa trong tay Alvin, “Anh không cần đặc biệt tới đây, ngày hôm qua Locke ngất xỉu, hôm nay liền tốt hơn nhiều.”
“Sao lại bị ngất vậy?” Alvin nói, bước tới chỗ Locke, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt của cậu.
Vương Nhất Bác ngồi vào bàn ăn không nói tiếng nào, nhưng Alvin rất hào phóng, liền đưa tay về phía hắn tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Alvin, tôi là bạn của Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác đứng dậy bắt tay y, nhưng vẻ mặt của hắn không có vẻ gì là chào đón y.
Locke liếc nhìn chú Vương rồi nhìn chú Alvin, có vẻ như nhận ra điều gì đó.
15 phút sau, Tiêu Chiến đuổi Alvin đi, để Vương Nhất Bác một mình ở trong phòng chăm sóc Locke.
Vương Nhất Bác trông có chút không tập trung khi đang cắt táo, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng, nhưng bóng dáng của Tiêu Chiến vẫn chưa hề xuất hiện.
“Chú Vương, chú có biết chú Alvin không?” Locke hỏi.
“Ừ.” Vương Nhất Bác mạnh mẽ gọt vỏ, dường như coi quả táo tội nghiệp là kẻ thù trong tưởng tượng của mình, “Là bạn trai cũ của ba con.”
“Nói với chú một bí mật …” Locke đến gần hắn nói một cách bí ẩn: “Ba ba lại hẹn hò với chú ấy ở Anh, nhưng đó là một thời gian ngắn, sau đó chia tay chỉ sau một vài lần hẹn hò.”
Vương Nhất Bác cau mày, “Cách đây bao lâu?”
“Một năm trước …” Locke suy nghĩ một chút, “Lúc đó con mới học mẫu giáo, con thấy người khác có 2 cha mẹ, nhưng con chỉ có một ba ba, cho nên mới hỏi ba câu này. Sau đó ba đã hẹn hò với chú Alvin. “
“Ý nhóc là … baba nhóc hẹn hò với cậu ta vì nhóc?”
Locke nhấm nháp quả táo, nhỏ giọng thì thầm: “Chú tự đoán đi. Chú Alvin rất tốt với con. Chú ấy thường mua đồ chơi cho con, đưa con đi chơi công viên giải trí. Con nghĩ ba ba thấy con thích chú ấy nên mới quyết định đến với chú ấy.”
Vẻ mặt của Vương Nhất Bác chìm xuống, Tiêu Chiến cũng đã hy sinh quá nhiều cho đứa trẻ, để cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn, anh thậm chí có thể bỏ qua cảm xúc của mình.
“Chú Vương, cho dù là trước đây hay bây giờ, cháu đều không muốn ba ở cùng với người mà ba không thích.” Locke nhìn Vương Nhất Bác, nói với giọng nghiêm túc, “Nếu ba sau này đến với chú chỉ có thể là bởi vì ba ba yêu chú.”
Ba ngày sau, kiểm tra y tế của Locke sẽ cho kết quả, nếu tình trạng nghiêm trọng thì cần tiếp tục nhập viện và chuẩn bị phương án điều trị tiếp theo, nếu chỉ là thiếu máu nhẹ thì có thể xuất viện sau vài ngày.
Đêm trước khi có kết quả khám bệnh, Tiêu Chiến có chút lo lắng, sau khi Locke ngủ say, Vương Nhất Bác đã cùng anh đi dạo trên bãi cỏ ngoài trời của bệnh viện.
Đi dạo trên bãi cỏ mềm mại, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len sáng màu, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, nhìn từ phía sau, cả hai trông thật xứng đôi.
“Ngày mai sẽ có kết quả. Thành thật mà nói, anh rất sợ.” Vì gần đây tâm trạng căng thẳng, hai má của Tiêu Chiến đã gầy tóp lại chỉ trong vài ngày.
“Không phải Locke lúc nào cũng có thể trạng tốt sao? Các bác sĩ nói con đang ở trong tình trạng tốt.” Vương Nhất Bác an ủi.
Tiêu Chiến đi về phía trước hai bước, ngồi trên băng ghế dưới ánh đèn đường, vẻ mặt bối rối, “Nhưng tại sao anh luôn cảm thấy khó chịu như vậy?”
“Anh chỉ là quá căng thẳng, hãy cố gắng thả lỏng.”
“Anh không thể thoải mái, anh chỉ có thằng bé, Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến vừa nói vừa quấn chặt áo khoác. Lúc này rõ ràng là đầu mùa thu, nhưng anh cảm thấy còn lạnh hơn cả mùa đông nước Anh, “Anh chỉ có con … “
“Tiêu Chiến …” Vương Nhất Bác dừng lại sau khi gọi tên anh, như là do dự có nên nói những gì mình nghĩ hay không, “Em biết anh yêu con, nhưng đôi khi anh phải thả lỏng tâm trí. Anh không phải là người cô độc. Anh có thằng bé bên cạnh. Nhiều người coi con cái là trụ cột duy nhất của cuộc đời, điều này sẽ khiến anh sống một cuộc đời vô cùng vất vả.”
Cảm xúc của Tiêu Chiến nhất thời trở nên vô cùng kích động, “Em có biết anh đã sinh ra con như thế nào không? Em có biết Omega khó có được một đứa con như thế nào nếu không có Alpha bên cạnh không?! Em có biết không? Em đã bao giờ nhìn thấy nó vừa mới sinh chưa? Em đã cho nó uống sữa bột, đã thay tã cho nó chưa? Em đã dạy kèm cho nó bài tập về nhà chưa? Em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì … em nói điều này bây giờ, chỉ vì em không yêu nó thôi!”
Không ngờ vài câu nói của bản thân lại khiến Tiêu Chiến phản ứng nhiều như vậy, Vương Nhất Bác không khỏi có chút bối rối, đứng dậy nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tiêu Chiến, ngồi xổm trước mặt anh, thì thầm an ủi: “Đừng khích động, em không có ý gì khác. … em chỉ nghĩ anh đã tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, em chỉ muốn anh thư giãn.”
Tiêu Chiến nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, như thể có điều gì đó muốn nói, nhưng lại cố gắng nuốt nó vào trong bụng.
Thật lâu sau, rốt cuộc anh cũng thở dài, thấp giọng xin lỗi Vương Nhất Bác: “Thực xin lỗi, gần đây tâm tình không tốt, không nên nổi nóng với em.”
“Không sao.” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh nói: “Anh có thể nổi nóng với em, chỉ cần đừng thương tổn thân thể là được.”
Tiêu Chiến ăn mềm không ăn cứng, hầu hết những việc mà Vương Nhất Bác làm với anh sáu năm trước đều do anh tự nguyện nhận lấy. Bởi vì cho dù Vương Nhất Bác không yêu anh, anh vẫn yêu sự ấm áp giả tạo mà Vương Nhất Bác dành cho anh.
Trái tim anh quá mềm yếu, anh sẽ luôn đắm chìm trong những cảm xúc dường như không có thật vào những khoảnh khắc mong manh, ngay cả khi đối phương đã làm tan nát trái tim anh.
“Vương Nhất Bác, Locke sẽ ổn chứ?” Tiêu Chiến hỏi nhỏ, như thể đang tìm kiếm sự an toàn trong mắt hắn.
“Ừ.” Vương Nhất Bác siết chặt tay anh, “Nhất định sẽ như vậy.”
Ban đêm, hai người nằm trên chiếc giường hẹp, đối phương có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể của nhau. Trong bóng tối, Vương Nhất Bác đột nhiên quay người sang một bên, hai tay khoanh trước ngực lại vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Tiêu Chiến dường như cứng lại, nhưng anh không đẩy ra.
Từ từ, vòng tay Vương Nhất Bác dần dần siết chặt, hắn ôm anh vào lòng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, những điều đáng lẽ không nên xảy ra này dường như đã được cho phép xảy ra. Tiêu Chiến lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của Vương Nhất Bác trong bóng tối, trái tim dường như dần dần lắng xuống, cuối cùng anh cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến thay quần áo cho Locke, anh bất ngờ phát hiện ra vài nốt đỏ nhỏ trên cánh tay, tim anh như thắt lại, anh nhanh chóng gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra tình trạng của Locke, khuôn mặt của bác sĩ có vẻ hơi cau lại, Tiêu Chiến mắt đỏ hoe lo lắng, chỉ muốn hỏi thăm tình trạng của đứa trẻ nhưng lại bị bác sĩ gọi thẳng đến phòng khám.
“Anh Tiêu, kết quả khám bệnh của đứa trẻ đã có, anh có muốn xem thử không?”
Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, như có linh tính, kết quả ở trước mặt anh nhưng tay tê dại, nhấc lên không được, thậm chí có chút muốn trốn tránh.
Thấy anh không phản ứng, Vương Nhất Bác duỗi tay cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm, nhưng khi lật trang đầu tiên, cả người như bị sét đánh, hắn sững sờ.
——Ngày sinh của Locke được ghi trên hồ sơn bệnh án, là bảy tháng sau khi Tiêu Chiến rời xa hắn! Nói cách khác … Nói cách khác, Tiêu Chiến đã mang thai khi anh rời đi, và cha ruột của Locke hóa ra lại là hắn!
Biết được sự thật quá đột ngột, vô số hình ảnh lóe lên trước mắt Vương Nhất Bác. Chẳng trách sở thích ăn uống của Tiêu Chiến lúc đó đột nhiên thay đổi, chẳng trách hắn luôn cảm thấy Locke có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, thảo nào tối hôm qua Tiêu Chiến đã nói những lời đầy xúc động đó …
Hóa ra Alpha vô trách nhiệm chính là hắn, hóa ra người cha đã không cùng đứa con lớn lên chính là hắn, hóa ra con trai mỗi ngày đều ở trước mặt hắn, nhưng là hắn không bao giờ biết…
Cầm kết quả kiểm tra, Vương Nhất Bác thậm chí còn không để ý móng tay bị cắm vào thịt, mãi đến khi nghe bác sĩ gọi tên, hắn mới chợt tỉnh táo lại.
“Vương tổng, xin hãy giúp Tiêu tiên sinh, anh đừng quá buồn, chỉ cần anh tìm được tủy phù hợp, đứa nhỏ sẽ ổn…”
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, thấy anh đã bật khóc từ lúc nào, trong lòng căng thẳng, vừa muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy bác sĩ nói tiếp: “Tuy rằng tình trạng của đứa trẻ có nghiêm trọng một chút, nhưng cũng may là được phát hiện sớm, bây giờ chúng ta có thể dùng thuốc trước, khi tìm được tủy phù hợp thì có thể tiến hành ghép tủy.”
“Ghép tủy …” Tiêu Chiến giọng nói run rẩy, gần như không nói được một câu hoàn chỉnh, “Còn bao lâu nữa… mới tìm được … một người phù hợp?”
Bác sĩ trầm mặc chốc lát, “Loại chuyện này chúng tôi không thể đảm bảo, nếu tủy của cha mẹ không thể hợp được, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”
“Nhưng ngoài ra, còn có một cách khác, đó là …” Bác sĩ dừng lại, nói: “Sinh một đứa trẻ khác.” *
————
Sinh một đứa trẻ khác: ở đây theo ý bác sĩ là sinh một đứa trẻ khác, cùng cha mẹ để lấy tuỷ ghép cho Locke, tỷ lệ ghép hợp sẽ rất cao.
Locke nói câu này, cả phòng đều chìm vào im lặng, Tiêu Chiến lúng túng liếc nhìn Vương Nhất Bác, như muốn nói điều gì đó, nhưng anh chưa kịp nói thì đã có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tất cả đều nhìn về phía cửa, thấy Alvin đang đứng đó với một bó hoa, có vẻ hơi ngạc nhiên trước cảnh tượng trong phòng.
“Xin chào.” Alvin chào hỏi.
“Không …” Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy đi tới, cầm lấy hoa trong tay Alvin, “Anh không cần đặc biệt tới đây, ngày hôm qua Locke ngất xỉu, hôm nay liền tốt hơn nhiều.”
“Sao lại bị ngất vậy?” Alvin nói, bước tới chỗ Locke, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt của cậu.
Vương Nhất Bác ngồi vào bàn ăn không nói tiếng nào, nhưng Alvin rất hào phóng, liền đưa tay về phía hắn tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Alvin, tôi là bạn của Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác đứng dậy bắt tay y, nhưng vẻ mặt của hắn không có vẻ gì là chào đón y.
Locke liếc nhìn chú Vương rồi nhìn chú Alvin, có vẻ như nhận ra điều gì đó.
15 phút sau, Tiêu Chiến đuổi Alvin đi, để Vương Nhất Bác một mình ở trong phòng chăm sóc Locke.
Vương Nhất Bác trông có chút không tập trung khi đang cắt táo, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng, nhưng bóng dáng của Tiêu Chiến vẫn chưa hề xuất hiện.
“Chú Vương, chú có biết chú Alvin không?” Locke hỏi.
“Ừ.” Vương Nhất Bác mạnh mẽ gọt vỏ, dường như coi quả táo tội nghiệp là kẻ thù trong tưởng tượng của mình, “Là bạn trai cũ của ba con.”
“Nói với chú một bí mật …” Locke đến gần hắn nói một cách bí ẩn: “Ba ba lại hẹn hò với chú ấy ở Anh, nhưng đó là một thời gian ngắn, sau đó chia tay chỉ sau một vài lần hẹn hò.”
Vương Nhất Bác cau mày, “Cách đây bao lâu?”
“Một năm trước …” Locke suy nghĩ một chút, “Lúc đó con mới học mẫu giáo, con thấy người khác có 2 cha mẹ, nhưng con chỉ có một ba ba, cho nên mới hỏi ba câu này. Sau đó ba đã hẹn hò với chú Alvin. “
“Ý nhóc là … baba nhóc hẹn hò với cậu ta vì nhóc?”
Locke nhấm nháp quả táo, nhỏ giọng thì thầm: “Chú tự đoán đi. Chú Alvin rất tốt với con. Chú ấy thường mua đồ chơi cho con, đưa con đi chơi công viên giải trí. Con nghĩ ba ba thấy con thích chú ấy nên mới quyết định đến với chú ấy.”
Vẻ mặt của Vương Nhất Bác chìm xuống, Tiêu Chiến cũng đã hy sinh quá nhiều cho đứa trẻ, để cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn, anh thậm chí có thể bỏ qua cảm xúc của mình.
“Chú Vương, cho dù là trước đây hay bây giờ, cháu đều không muốn ba ở cùng với người mà ba không thích.” Locke nhìn Vương Nhất Bác, nói với giọng nghiêm túc, “Nếu ba sau này đến với chú chỉ có thể là bởi vì ba ba yêu chú.”
Ba ngày sau, kiểm tra y tế của Locke sẽ cho kết quả, nếu tình trạng nghiêm trọng thì cần tiếp tục nhập viện và chuẩn bị phương án điều trị tiếp theo, nếu chỉ là thiếu máu nhẹ thì có thể xuất viện sau vài ngày.
Đêm trước khi có kết quả khám bệnh, Tiêu Chiến có chút lo lắng, sau khi Locke ngủ say, Vương Nhất Bác đã cùng anh đi dạo trên bãi cỏ ngoài trời của bệnh viện.
Đi dạo trên bãi cỏ mềm mại, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len sáng màu, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, nhìn từ phía sau, cả hai trông thật xứng đôi.
“Ngày mai sẽ có kết quả. Thành thật mà nói, anh rất sợ.” Vì gần đây tâm trạng căng thẳng, hai má của Tiêu Chiến đã gầy tóp lại chỉ trong vài ngày.
“Không phải Locke lúc nào cũng có thể trạng tốt sao? Các bác sĩ nói con đang ở trong tình trạng tốt.” Vương Nhất Bác an ủi.
Tiêu Chiến đi về phía trước hai bước, ngồi trên băng ghế dưới ánh đèn đường, vẻ mặt bối rối, “Nhưng tại sao anh luôn cảm thấy khó chịu như vậy?”
“Anh chỉ là quá căng thẳng, hãy cố gắng thả lỏng.”
“Anh không thể thoải mái, anh chỉ có thằng bé, Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến vừa nói vừa quấn chặt áo khoác. Lúc này rõ ràng là đầu mùa thu, nhưng anh cảm thấy còn lạnh hơn cả mùa đông nước Anh, “Anh chỉ có con … “
“Tiêu Chiến …” Vương Nhất Bác dừng lại sau khi gọi tên anh, như là do dự có nên nói những gì mình nghĩ hay không, “Em biết anh yêu con, nhưng đôi khi anh phải thả lỏng tâm trí. Anh không phải là người cô độc. Anh có thằng bé bên cạnh. Nhiều người coi con cái là trụ cột duy nhất của cuộc đời, điều này sẽ khiến anh sống một cuộc đời vô cùng vất vả.”
Cảm xúc của Tiêu Chiến nhất thời trở nên vô cùng kích động, “Em có biết anh đã sinh ra con như thế nào không? Em có biết Omega khó có được một đứa con như thế nào nếu không có Alpha bên cạnh không?! Em có biết không? Em đã bao giờ nhìn thấy nó vừa mới sinh chưa? Em đã cho nó uống sữa bột, đã thay tã cho nó chưa? Em đã dạy kèm cho nó bài tập về nhà chưa? Em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì … em nói điều này bây giờ, chỉ vì em không yêu nó thôi!”
Không ngờ vài câu nói của bản thân lại khiến Tiêu Chiến phản ứng nhiều như vậy, Vương Nhất Bác không khỏi có chút bối rối, đứng dậy nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tiêu Chiến, ngồi xổm trước mặt anh, thì thầm an ủi: “Đừng khích động, em không có ý gì khác. … em chỉ nghĩ anh đã tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, em chỉ muốn anh thư giãn.”
Tiêu Chiến nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, như thể có điều gì đó muốn nói, nhưng lại cố gắng nuốt nó vào trong bụng.
Thật lâu sau, rốt cuộc anh cũng thở dài, thấp giọng xin lỗi Vương Nhất Bác: “Thực xin lỗi, gần đây tâm tình không tốt, không nên nổi nóng với em.”
“Không sao.” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh nói: “Anh có thể nổi nóng với em, chỉ cần đừng thương tổn thân thể là được.”
Tiêu Chiến ăn mềm không ăn cứng, hầu hết những việc mà Vương Nhất Bác làm với anh sáu năm trước đều do anh tự nguyện nhận lấy. Bởi vì cho dù Vương Nhất Bác không yêu anh, anh vẫn yêu sự ấm áp giả tạo mà Vương Nhất Bác dành cho anh.
Trái tim anh quá mềm yếu, anh sẽ luôn đắm chìm trong những cảm xúc dường như không có thật vào những khoảnh khắc mong manh, ngay cả khi đối phương đã làm tan nát trái tim anh.
“Vương Nhất Bác, Locke sẽ ổn chứ?” Tiêu Chiến hỏi nhỏ, như thể đang tìm kiếm sự an toàn trong mắt hắn.
“Ừ.” Vương Nhất Bác siết chặt tay anh, “Nhất định sẽ như vậy.”
Ban đêm, hai người nằm trên chiếc giường hẹp, đối phương có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể của nhau. Trong bóng tối, Vương Nhất Bác đột nhiên quay người sang một bên, hai tay khoanh trước ngực lại vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Tiêu Chiến dường như cứng lại, nhưng anh không đẩy ra.
Từ từ, vòng tay Vương Nhất Bác dần dần siết chặt, hắn ôm anh vào lòng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, những điều đáng lẽ không nên xảy ra này dường như đã được cho phép xảy ra. Tiêu Chiến lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của Vương Nhất Bác trong bóng tối, trái tim dường như dần dần lắng xuống, cuối cùng anh cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến thay quần áo cho Locke, anh bất ngờ phát hiện ra vài nốt đỏ nhỏ trên cánh tay, tim anh như thắt lại, anh nhanh chóng gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra tình trạng của Locke, khuôn mặt của bác sĩ có vẻ hơi cau lại, Tiêu Chiến mắt đỏ hoe lo lắng, chỉ muốn hỏi thăm tình trạng của đứa trẻ nhưng lại bị bác sĩ gọi thẳng đến phòng khám.
“Anh Tiêu, kết quả khám bệnh của đứa trẻ đã có, anh có muốn xem thử không?”
Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, như có linh tính, kết quả ở trước mặt anh nhưng tay tê dại, nhấc lên không được, thậm chí có chút muốn trốn tránh.
Thấy anh không phản ứng, Vương Nhất Bác duỗi tay cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm, nhưng khi lật trang đầu tiên, cả người như bị sét đánh, hắn sững sờ.
——Ngày sinh của Locke được ghi trên hồ sơn bệnh án, là bảy tháng sau khi Tiêu Chiến rời xa hắn! Nói cách khác … Nói cách khác, Tiêu Chiến đã mang thai khi anh rời đi, và cha ruột của Locke hóa ra lại là hắn!
Biết được sự thật quá đột ngột, vô số hình ảnh lóe lên trước mắt Vương Nhất Bác. Chẳng trách sở thích ăn uống của Tiêu Chiến lúc đó đột nhiên thay đổi, chẳng trách hắn luôn cảm thấy Locke có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, thảo nào tối hôm qua Tiêu Chiến đã nói những lời đầy xúc động đó …
Hóa ra Alpha vô trách nhiệm chính là hắn, hóa ra người cha đã không cùng đứa con lớn lên chính là hắn, hóa ra con trai mỗi ngày đều ở trước mặt hắn, nhưng là hắn không bao giờ biết…
Cầm kết quả kiểm tra, Vương Nhất Bác thậm chí còn không để ý móng tay bị cắm vào thịt, mãi đến khi nghe bác sĩ gọi tên, hắn mới chợt tỉnh táo lại.
“Vương tổng, xin hãy giúp Tiêu tiên sinh, anh đừng quá buồn, chỉ cần anh tìm được tủy phù hợp, đứa nhỏ sẽ ổn…”
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, thấy anh đã bật khóc từ lúc nào, trong lòng căng thẳng, vừa muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy bác sĩ nói tiếp: “Tuy rằng tình trạng của đứa trẻ có nghiêm trọng một chút, nhưng cũng may là được phát hiện sớm, bây giờ chúng ta có thể dùng thuốc trước, khi tìm được tủy phù hợp thì có thể tiến hành ghép tủy.”
“Ghép tủy …” Tiêu Chiến giọng nói run rẩy, gần như không nói được một câu hoàn chỉnh, “Còn bao lâu nữa… mới tìm được … một người phù hợp?”
Bác sĩ trầm mặc chốc lát, “Loại chuyện này chúng tôi không thể đảm bảo, nếu tủy của cha mẹ không thể hợp được, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”
“Nhưng ngoài ra, còn có một cách khác, đó là …” Bác sĩ dừng lại, nói: “Sinh một đứa trẻ khác.” *
————
Sinh một đứa trẻ khác: ở đây theo ý bác sĩ là sinh một đứa trẻ khác, cùng cha mẹ để lấy tuỷ ghép cho Locke, tỷ lệ ghép hợp sẽ rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.