Chương 10
Trà Đá Ngọt
06/02/2022
Tiền trong phong bì nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng. Gia cảnh của
Tiêu Chiến tuy không phải quá tốt, nhưng ít nhất cũng chưa bao giờ chịu
nỗi khổ thiếu tiền, mãi đến khi toàn tâm toàn ý một mình nuôi Tiểu Bác,
anh mới nếm được nỗi chua xót của sự túng quẫn. Tiêu Chiến cầm phong bì
trong tay, nhìn xuống gương mặt còn chút ngây ngô của thiếu niên, không
dám tưởng tượng cậu một mình bôn ba trong khoảng thời gian vừa qua, là
đã liều mạng đến mức nào để chia sẻ một chút gánh nặng trên vai anh.
Mà cậu còn thực sự làm được.
Kỳ thực chỗ tiền trong phong bì này, Tiêu Chiến cũng không dùng đến, một là sau đó tình hình kinh tế của cả nhà đã chuyển biến tốt đẹp, hai là anh không hiểu xuất phát từ tâm tình gì, vẫn luôn muốn giữ lại chiếc phong bì này. Thực sự đã giữ lại rất nhiều năm.
Sang đầu đông, phòng làm việc của Tiêu Chiến rốt cuộc đã đợi được tin tốt, Tiêu Chiến thanh âm vững vàng chúc mừng mọi người, đặt điện thoại xuống rồi đột ngột nhào tới bên Vương Nhất Bác đang ngồi trên thảm xem tivi: "Bán rồi! Nhất Bác! "Thế kỷ" bán rồi!" Anh ôm Tiểu Bác không buông, cũng không để ý tư thế này giữa hai người có chút quá thân mật.
Vương Nhát Bác vốn đang duỗi cặp chân dài ngồi trên thảm, anh cậu đột ngột xông đến, quỳ giữa hai chân câu lấy cổ cậu, ánh mắt kích động lóe sáng, Tiêu Chiến thật sự vui đến mức không biết làm sao thể hiện, thò tay ôm lấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác, bóp mặt cậu méo xệch đi: "Chúng ta phát tài rồi!"
Vương Nhất Bác tính tình ngoan ngoãn mặc anh khi dễ, má sữa bị nhéo lấy trêu đùa cũng không nổi giận, còn đỡ lưng anh cậu, mồm lúng búng nói: "Chút mừng phát chài~"
"Thế kỷ" là tựa game bọn họ làm ngắt quãng từ lúc còn chưa tốt nghiệp. Quá trình lập trình Tiêu Chiến không hiểu, anh chủ yếu phụ trách tạo hình nhân vật và bối cảnh, dốc trọn tâm huyết, độ cận tăng tới 100 số. Và rồi tựa game được một đám người trẻ tuổi kiên nhẫn mài giũa, rốt cuộc cũng ra mắt mọi người. Trò chơi bắt đầu bằng hình ảnh một nữ thần đuôi rắn mở bừng hai mắt, âm tiếng Phạn vang rền giữa trời và đất, các vị thần mang chính nhược điểm thần cách của mình ném xuống, các mảnh nhỏ hóa thành chúng sinh, một đám người nhút nhát nhưng cứng cỏi, bé nhỏ mà vĩ đại. Nhân gian chính là thần tích còn sót lại, chào mừng đến với tân thế giới.
Trò chơi hot đến mức Vương Nhất Bác và các bạn đều mở tài khoản để chơi, Tiêu Chiến bắt cậu khôi phục tiết tự học buổi tối, nhưng cậu vẫn kiên trì, cứ cuối tuần hay có kỳ nghỉ lại đi nhảy, cho nên Vương Nhất Bác so với các bạn học vẫn là bận luôn một ít, trò chơi thì thích thật, nhưng cũng không có thời gian chơi bạt mạng. Thế nên nhiều năm sau, khi cậu vào diễn đàn game, cậu nhận thấy trong game "Thế kỷ", ở bản cuối của màn khảo hạch lên level, có một bức tượng thần nửa người cao lớn, bởi vì quá lớn nên chỉ có thể nhìn đôi tay đang bắt quyết, từ phần vai trở lên đều khuất trong bóng tối. Có một người chơi nhàm chán ngẫu nhiên dùng cây đuốc thắp sáng hầm chứa giao nhân, lúc đèn đuốc sáng trưng mới hiện ra khuôn mặt của tượng thần.
【"Thần sáng thế đúng là thần nhan, hình như chỉ mỗi ta cáp màn hình. Mấy người phụ trách thẩm mỹ của "Thế kỷ", ta thấy bảng xếp hạng thần nhan cần phải update rồi, đây mới là vị thần đẹp nhất!" 】
Vương Nhất Bác nhìn tấm ảnh chụp màn hình này, ánh mắt bình tĩnh, thần sắc cổ xưa, vị thần này có một khuôn mặt giống cậu như đúc.
Vào một mùa hè của rất nhiều năm về trước, Tiêu Chiến đang bí linh cảm chống cằm, trộm nhìn khuôn mặt của thiếu niên mình vừa mới đưa về nhà. Tâm tình cậu không tốt, sườn mặt an tĩnh mà bi thương, hình như nhận ra có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu cảnh giác, đối mặt với Tiêu Chiến.
Trong nháy mắt đó, những vị thần mơ hồ trong thế giới của Tiêu Chiến, đột nhiên có một dáng hình cụ thể.
Vì thế anh họa cậu trên giấy, giấu vào trong thế giới do chính mình sáng tạo, nơi ánh sáng đèn dầu không thể rọi đến.
Mãi cho đến khi một người xa lạ ngẫu nhiên thắp lên một ngọn đuốc, anh mới nhận ra rằng, trộm nhìn một cái đó, chính là nhất kiến chung tình.
Mà cậu còn thực sự làm được.
Kỳ thực chỗ tiền trong phong bì này, Tiêu Chiến cũng không dùng đến, một là sau đó tình hình kinh tế của cả nhà đã chuyển biến tốt đẹp, hai là anh không hiểu xuất phát từ tâm tình gì, vẫn luôn muốn giữ lại chiếc phong bì này. Thực sự đã giữ lại rất nhiều năm.
Sang đầu đông, phòng làm việc của Tiêu Chiến rốt cuộc đã đợi được tin tốt, Tiêu Chiến thanh âm vững vàng chúc mừng mọi người, đặt điện thoại xuống rồi đột ngột nhào tới bên Vương Nhất Bác đang ngồi trên thảm xem tivi: "Bán rồi! Nhất Bác! "Thế kỷ" bán rồi!" Anh ôm Tiểu Bác không buông, cũng không để ý tư thế này giữa hai người có chút quá thân mật.
Vương Nhát Bác vốn đang duỗi cặp chân dài ngồi trên thảm, anh cậu đột ngột xông đến, quỳ giữa hai chân câu lấy cổ cậu, ánh mắt kích động lóe sáng, Tiêu Chiến thật sự vui đến mức không biết làm sao thể hiện, thò tay ôm lấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác, bóp mặt cậu méo xệch đi: "Chúng ta phát tài rồi!"
Vương Nhất Bác tính tình ngoan ngoãn mặc anh khi dễ, má sữa bị nhéo lấy trêu đùa cũng không nổi giận, còn đỡ lưng anh cậu, mồm lúng búng nói: "Chút mừng phát chài~"
"Thế kỷ" là tựa game bọn họ làm ngắt quãng từ lúc còn chưa tốt nghiệp. Quá trình lập trình Tiêu Chiến không hiểu, anh chủ yếu phụ trách tạo hình nhân vật và bối cảnh, dốc trọn tâm huyết, độ cận tăng tới 100 số. Và rồi tựa game được một đám người trẻ tuổi kiên nhẫn mài giũa, rốt cuộc cũng ra mắt mọi người. Trò chơi bắt đầu bằng hình ảnh một nữ thần đuôi rắn mở bừng hai mắt, âm tiếng Phạn vang rền giữa trời và đất, các vị thần mang chính nhược điểm thần cách của mình ném xuống, các mảnh nhỏ hóa thành chúng sinh, một đám người nhút nhát nhưng cứng cỏi, bé nhỏ mà vĩ đại. Nhân gian chính là thần tích còn sót lại, chào mừng đến với tân thế giới.
Trò chơi hot đến mức Vương Nhất Bác và các bạn đều mở tài khoản để chơi, Tiêu Chiến bắt cậu khôi phục tiết tự học buổi tối, nhưng cậu vẫn kiên trì, cứ cuối tuần hay có kỳ nghỉ lại đi nhảy, cho nên Vương Nhất Bác so với các bạn học vẫn là bận luôn một ít, trò chơi thì thích thật, nhưng cũng không có thời gian chơi bạt mạng. Thế nên nhiều năm sau, khi cậu vào diễn đàn game, cậu nhận thấy trong game "Thế kỷ", ở bản cuối của màn khảo hạch lên level, có một bức tượng thần nửa người cao lớn, bởi vì quá lớn nên chỉ có thể nhìn đôi tay đang bắt quyết, từ phần vai trở lên đều khuất trong bóng tối. Có một người chơi nhàm chán ngẫu nhiên dùng cây đuốc thắp sáng hầm chứa giao nhân, lúc đèn đuốc sáng trưng mới hiện ra khuôn mặt của tượng thần.
【"Thần sáng thế đúng là thần nhan, hình như chỉ mỗi ta cáp màn hình. Mấy người phụ trách thẩm mỹ của "Thế kỷ", ta thấy bảng xếp hạng thần nhan cần phải update rồi, đây mới là vị thần đẹp nhất!" 】
Vương Nhất Bác nhìn tấm ảnh chụp màn hình này, ánh mắt bình tĩnh, thần sắc cổ xưa, vị thần này có một khuôn mặt giống cậu như đúc.
Vào một mùa hè của rất nhiều năm về trước, Tiêu Chiến đang bí linh cảm chống cằm, trộm nhìn khuôn mặt của thiếu niên mình vừa mới đưa về nhà. Tâm tình cậu không tốt, sườn mặt an tĩnh mà bi thương, hình như nhận ra có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu cảnh giác, đối mặt với Tiêu Chiến.
Trong nháy mắt đó, những vị thần mơ hồ trong thế giới của Tiêu Chiến, đột nhiên có một dáng hình cụ thể.
Vì thế anh họa cậu trên giấy, giấu vào trong thế giới do chính mình sáng tạo, nơi ánh sáng đèn dầu không thể rọi đến.
Mãi cho đến khi một người xa lạ ngẫu nhiên thắp lên một ngọn đuốc, anh mới nhận ra rằng, trộm nhìn một cái đó, chính là nhất kiến chung tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.