Chương 8
Trà Đá Ngọt
05/02/2022
Phòng làm việc Tiêu Chiến đang làm là do một học trưởng đã tốt nghiệp
mở, tuổi bình quân khó khăn lắm mới đạt tới 25 tuổi. Anh đảm nhận vị trí họa sĩ cho công ty thiết kế game này, là tổ trưởng tổ hai. Phòng làm
việc mới mở được hơn một năm, sau khi Tiêu Chiến dùng hết thu nhập trả
trước một năm tiền nhà, thì chỉ còn một khoản rất nhỏ dành cho anh và
Tiểu Bác sinh hoạt. Mà tiền Vương Nghị chuyển sinh hoạt phí hàng tháng
cho anh, anh đều lặng lẽ để thành một khoản riêng trong thẻ. Anh muốn
giữ lại cho Vương Nhất Bác một đường lùi. Cho nên trong túi Tiêu Chiến
thật sự không có quà cho Vương Nhất Bác, chỉ mang về cho cậu một viên
kẹo.
Nam sinh sửng sốt một lúc, vươn tay cầm lấy kẹo trong lòng bàn tay anh, lột chiếc giấy gói in hình mấy quả dứa nhỏ, đưa viên kẹo màu vàng nhạt lên bên môi, cho vào miệng.
Đường từ trường về nhà hai người lần đầu tiên đi bộ cùng nhau, khoảng cách rất gần, có điều cả một đoạn đường đều không có đèn, Tiêu Chiến lần này bước đi rất nhanh, Vương Nhất Bác miệng ngậm kẹo bất đắc dĩ nhìn bóng anh, nhanh chân đuổi theo nắm cổ tay anh: "Sao thế?"
Trong bóng tối dưới ngọn đèn đường, cậu thấy mắt Tiêu Chiến hơi đỏ lên. Cậu dùng ngón cái niết khóe mắt ướt
của anh, trầm giọng hỏi: "Mắt đỏ bừng, không nghỉ ngơi đủ hay sao?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu né đi một chút, giọng điệu mỏi mệt trả lời: "Thức suốt mấy đêm, rất mệt." Kỳ thực anh còn muốn nói rất nhiều, anh muốn nói anh với mọi người nỗ lực cho hạng mục này suốt hơn tám tháng, anh muốn nói lần này quả thực ai nấy đều tràn đầy tin tưởng, anh muốn nói anh ở trường đại học ưu tú như vậy, chưa hề thật sự kinh qua thất bại, anh muốn nói anh thật sự muốn lo cuộc sống cho em ngày càng tốt hơn, nhưng không làm được.
Chính là anh làm ca ca, anh có không tự mình tiêu hóa được cảm xúc của mình cũng không nên bắt thiếu niên phải chia sẻ, cho nên anh ngậm miệng không nói, chỉ có thể quay đầu đi, nói mình mệt.
Những điều anh chưa nói ra miệng, thực sự không nhất thiết phải nói ra. Giữa hai người có chút thần kỳ, tựa hồ không cần phải nói quá nhiều, đối phương ngay lập tức đã hiểu.
Vương Nhất Bác mặc đồng phục đột nhiên giang hai cánh tay, ôm Tiêu Chiến đuôi mắt đỏ hồng vào ngực. Cậu thực sự không giỏi ăn nói, cũng không biết an ủi người khác, không biết biểu đạt đau lòng cũng như nhung nhớ. Chỉ có thể chủ động bước qua, ôm người vừa trở về vào ngực.
"Về là tốt rồi."
Cái ôm này có chút đột ngột, Vương Nhất Bác là người rất giữ khoảng cách, sau biến cố càng như giữ người ở xa nghìn dặm. Tiêu Chiến lưng thẳng tắp, cái ôm này hoàn toàn ngoài dự liệu, chậm rãi thả lỏng, mặc bản thân ngả đầu vào vai Vương Nhất Bác, thậm chí trộm nâng tay đặt lên eo cậu.
Cứ như vậy, sạc pin một chút.
"Kia... không phải lão đại sao?" Tiểu Lý Bạch giật mình chỉ vào hai người đang ôm nhau dưới đèn đường xa xa.
Thần ngủ đang túm quai cặp sách mượn lực, nghe tiếng liền đi qua xem.
"Lão đại đang ôm ai thế? Hình như là con trai."
Tiểu Lý Bạch chưa nói xong đã bị nam sinh tay cầm sách gõ một cú vào đầu: "Ai mượn cậu quản? Cậu thì thấy cái gì, mắt tốt lắm đấy chắc. Mắt trái 5.0 mắt phải 5.1 đi-ốp! Còn không đi nhanh!"
Tiểu Lý Bách bị đẩy đi, còn xoa đầu oán giận: "Tiểu Tinh Tinh nhà cậu, sao mà bạo lực thế không biết!"
Thần ngủ trước khi rời đi còn ngoái lại một lần, cậu chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác có vẻ mặt dịu dàng đến thế.
Ngày hôm sau vừa đến tiết tự học buổi sáng, cậu đã bị bạn cùng bàn hai mắt thâm quầng chọc tỉnh. Vương Nhất Bác đưa qua một tờ giấy: "Cậu giúp tớ xem xem, đơn xin phép viết thế này đã được chưa?"
Thần ngủ cố nén cơn buồn ngủ liếc xem một tờ "Đơn xin phép" nhăn nhúm. Chữ của Vương Nhất như chữ học sinh tiểu học, viết thì xấu nhưng đường nét đặc biệt ngoan ngoãn nghiêm túc, so với khí tức cao lãnh vút tận trời của cậu dường như không hề tương xứng, nhưng lại hài hòa một cách kì lạ. Thần ngủ còn chưa nói gì, Mẩu băng trôi bàn trên đã quay đầu liếc mắt rồi nhàn nhạt mở miệng: "Cậu viết thế không được."
"Mấy cái đơn kiểu này phải điền theo đúng mẫu của trường." Mẩu băng trôi là bí thư đoàn, nên mấy cái quy định nào cô bé nắm rất rõ. Nói xong mỹ nhân liền đừng lên tìm lớp trưởng xin mẫu đơn: "Cho tớ thêm mấy tờ, lỡ điền sai còn phải điền lại."
Xóa xóa sửa sửa, đến lúc giao tới tay chủ nhiệm Lý đã là buổi chiều, Vương Nhất Bác đưa xong liền đi, cậu vừa đi sang lớp bên cạnh, giáo viên nữ đã thò đầu sang xem: "Lý lão, giáo thảo* tìm anh có việc gì thế?" Cô nhìn đơn xin phép, cau mày đọc qua một lần: "Lí do xin phép: lí do gia đình? Gia đình giáo thảo làm sao thế?" Thầy Lý gấp tờ giấy ra sau lưng, cười nói, "Chuyện gì kệ người ta, là tiểu soái ca lớp tôi, cô mất công quản làm gì."
*Giáo thảo: từ chỉ người đẹp trai nhất trường.
Kỳ thực, ngay ngày khai giảng, thầy Lý đã để ý nam sinh này, đứa nhỏ duy nhất mà mục liên hệ khẩn cấp để trống. Ông biết hoàn cảnh gia đình cậu, nên chỉ viết lên đơn xin phép "Đã phê chuẩn".
Không phải đứa trẻ nào ở tuổi dậy thì, cũng có thể lấy lí do phản nghịch phóng túng để dựa vào.
Có những đứa, không thể không trưởng thành sớm.
Ngũ Kim lưu luyến đưa Vương Nhất Bác đến cổng trường: "Lão đại, cậu vẫn đến nhóm nhảy kia sao? Tớ cũng muốn đi!"
Vương Nhất Bác lưng đeo cặp đi ra cổng, cũng không quay đầu, chỉ xua xua tay. Hoàng hôn còn chiếu sau lưng cậu, mà ánh trăng chiều đã lấp ló trên nền trời.
Sắc trời càng lúc càng tối, nhưng lúc này, thiếu niên lại không sợ hãi.
Kỳ thực, mọi chuyện xảy ra luôn để lại dấu vết, có điều Tiêu Chiến cũng không nhận ra. Anh luôn được người khác khen là cẩn thận, nhưng dưới áp lực cuộc sống, lại bỏ sót những thay đổi nhỏ của thiếu niên.
Cậu mỗi ngày lại về nhà mỗi muộn, lúc nào về cũng là mồ hôi đầy đầu. Vội vã vào nhà tắm rửa, cuối tuần dường như mỗi ngày đều đi, hỏi đi đâu liền bảo đi chơi với bạn. Có lần Tiêu Chiến tan làm sớm bèn qua đón cậu tan học, gọi điện thoại đợi thật lâu mới thấy cậu từ sân trường đi ra, bảo là tan học ham chơi, vừa đánh một chầu bóng rổ.
Tiêu Chiến cũng nhận ra chút khác thường. Anh cũng muốn nói cho rõ, nên lúc thiếu niên vừa vọt vào phòng tắm liền đẩy cửa theo sát phía sau, hù Vương Nhất Bác vừa cởi áo khoác ngoài phải một phen giật mình. Cậu kinh hoàng đánh rơi quần áo quay đầu: "Làm sao đấy?"
Tiêu Chiến tay chống cửa, mặt nghiêm túc chưa từng thấy, cau mày hỏi: "Em trang điểm đấy à?"
Vương Nhất Bác quả thực không biết nói dối, chỉ có thể thật nhanh quay đầu và điên cuồng nghĩ xem nên nói cái gì. Tiêu Chiến quyết không buông tha, từ sau lưng tiến đến gần, cúi đầu trên cổ cậu ngửi một hơi, nghe thấy một mùi hương ngọt ngấy.
Anh gần như lúc nào cũng cười, thế nên lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy biểu cảm trầm trọng của anh, liền trở nên hơi bất an: "Em..."
Tiêu Chiến xua xua tay đi ra ngoài, giúp cậu đóng cửa: "Tắm đi."
Anh nghĩ, nam hài hẳn là yêu sớm rồi.
Đây cũng không tính là sai lầm gì lớn, chính Tiêu Tán ở tuổi này cũng từng trải qua giai đoạn như vậy. Hormone phát triển sẽ khiến thiếu niên làm nhiều chuyện ngốc nghếch. Tiêu Chiến cũng không muốn bày vẻ gia trưởng mà buông lời trách cứ cậu. Mọi người đều phải chầm chậm trưởng thành, đây là quá trình mà ai cũng phải trải qua.
Chỉ là tâm tình của Tiêu lão sư không được tốt lắm, cụ thể là một người thích nói thích cười giờ bỗng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Thiếu niên cũng thu liễm lại một chút, lúc về đến nhà trên người đều rất sạch sẽ, ngoại trừ việc không ở nhà lâu, bên ngoài không có biểu hiện gì khác lạ.
Cứ thế giấu giếm gạt người cũng được vài tháng.
Mãi cho đến đại hội thể thao toàn trường, ngày này trường học đều mời phụ huynh đến xem, Tiêu Chiến rất bận cũng cố bớt thời gian đến trường Tiểu Bác. Học sinh đều ở sân thể dục, trong phòng học trống không. Lúc Tiêu Chiến tìm thấy phòng thầy chủ nhiệm, các giáo viên khác cũng đang tấp nập tới lui.
Anh lịch sự đứng nép sang một bên nhường đường cho mọi người.
"Cậu là?"
Anh đẩy gọng kính, dịu dàng cười: "Em là anh trai của Vương Nhất Bác."
"Thành tích học tập kì này của Vương Nhất Bác, cậu không cần phải quá lo lắng." Thầy Lý tính tình rất dễ chịu, lập tức trấn an thanh niên. "Tôi đã tìm các giáo viên khác xem bài thi cho nó, hơn nữa thằng bé cũng tu chí học tập. Có điều thời gian học tập của nó khá ít so với người khác, áp lực vẫn là rất lớn."
Vẻ tươi cười của Tiêu Chiến cứng lại trên môi: "Vì sao thời gian học tập lại ít so với người khác ạ?"
Thầy Lý có chút kinh ngạc nhìn anh: "Cậu không biết à? Khai giảng xong không bao lâu thì nó đệ đơn xin nghỉ tiết tự học buổi tối, nó buổi tối đều không đến trường tự học."
"Lão đại, cố lên! Cố lên! Cố lên!" Ngũ Kim rõ ràng không cần loa, mà hét còn lảnh lót hơn MC, Vương Nhất Bác đăng ký cự li 3,000 mét chẳng ai đăng ký, chạy đến cuối đầu có hơi quay quay, cảm giác thế giới chỉ còn giọng hò hét khàn cả họng của hội Ngũ Kim. Đại Lý Bạch không hiểu kiếm đâu ra một cái xe đạp trông rất cổ, chắc là của thầy Lý, cậu đạp xe đèo Ngũ Kim đi bên cạnh cổ vũ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác một lần vì quá mệt tưởng phải từ bỏ cuộc thi.
Trong cảnh hỗn độn này, từ xa có một tiếng hô "Tiểu Bác" hết sức rõ ràng, thiếu niên ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy ngay một thân ảnh thon dài đứng ở đích đến hướng cậu vẫy vẫy tay.
"Lão đại, còn... Á á á á á á, làm sao đã tăng tốc rồi, giờ còn chưa đến lúc chạy nước rút đâu."
"Đại Lý Bạch đạp nhanh chút đi! Lão đại kiềm chế một chút! Sẽ ngất ra..."
Thiếu niên chạy băng băng về đích, gió thổi phần phật trên đồng phục, thổi tung tóc trên trán cậu.
Tiêu Chiến từ xa giang rộng hai tay, Vương Nhất Bác phóng qua vạch đích, nhào vào lồng ngực Tiêu Chiến.
Nam sinh sửng sốt một lúc, vươn tay cầm lấy kẹo trong lòng bàn tay anh, lột chiếc giấy gói in hình mấy quả dứa nhỏ, đưa viên kẹo màu vàng nhạt lên bên môi, cho vào miệng.
Đường từ trường về nhà hai người lần đầu tiên đi bộ cùng nhau, khoảng cách rất gần, có điều cả một đoạn đường đều không có đèn, Tiêu Chiến lần này bước đi rất nhanh, Vương Nhất Bác miệng ngậm kẹo bất đắc dĩ nhìn bóng anh, nhanh chân đuổi theo nắm cổ tay anh: "Sao thế?"
Trong bóng tối dưới ngọn đèn đường, cậu thấy mắt Tiêu Chiến hơi đỏ lên. Cậu dùng ngón cái niết khóe mắt ướt
của anh, trầm giọng hỏi: "Mắt đỏ bừng, không nghỉ ngơi đủ hay sao?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu né đi một chút, giọng điệu mỏi mệt trả lời: "Thức suốt mấy đêm, rất mệt." Kỳ thực anh còn muốn nói rất nhiều, anh muốn nói anh với mọi người nỗ lực cho hạng mục này suốt hơn tám tháng, anh muốn nói lần này quả thực ai nấy đều tràn đầy tin tưởng, anh muốn nói anh ở trường đại học ưu tú như vậy, chưa hề thật sự kinh qua thất bại, anh muốn nói anh thật sự muốn lo cuộc sống cho em ngày càng tốt hơn, nhưng không làm được.
Chính là anh làm ca ca, anh có không tự mình tiêu hóa được cảm xúc của mình cũng không nên bắt thiếu niên phải chia sẻ, cho nên anh ngậm miệng không nói, chỉ có thể quay đầu đi, nói mình mệt.
Những điều anh chưa nói ra miệng, thực sự không nhất thiết phải nói ra. Giữa hai người có chút thần kỳ, tựa hồ không cần phải nói quá nhiều, đối phương ngay lập tức đã hiểu.
Vương Nhất Bác mặc đồng phục đột nhiên giang hai cánh tay, ôm Tiêu Chiến đuôi mắt đỏ hồng vào ngực. Cậu thực sự không giỏi ăn nói, cũng không biết an ủi người khác, không biết biểu đạt đau lòng cũng như nhung nhớ. Chỉ có thể chủ động bước qua, ôm người vừa trở về vào ngực.
"Về là tốt rồi."
Cái ôm này có chút đột ngột, Vương Nhất Bác là người rất giữ khoảng cách, sau biến cố càng như giữ người ở xa nghìn dặm. Tiêu Chiến lưng thẳng tắp, cái ôm này hoàn toàn ngoài dự liệu, chậm rãi thả lỏng, mặc bản thân ngả đầu vào vai Vương Nhất Bác, thậm chí trộm nâng tay đặt lên eo cậu.
Cứ như vậy, sạc pin một chút.
"Kia... không phải lão đại sao?" Tiểu Lý Bạch giật mình chỉ vào hai người đang ôm nhau dưới đèn đường xa xa.
Thần ngủ đang túm quai cặp sách mượn lực, nghe tiếng liền đi qua xem.
"Lão đại đang ôm ai thế? Hình như là con trai."
Tiểu Lý Bạch chưa nói xong đã bị nam sinh tay cầm sách gõ một cú vào đầu: "Ai mượn cậu quản? Cậu thì thấy cái gì, mắt tốt lắm đấy chắc. Mắt trái 5.0 mắt phải 5.1 đi-ốp! Còn không đi nhanh!"
Tiểu Lý Bách bị đẩy đi, còn xoa đầu oán giận: "Tiểu Tinh Tinh nhà cậu, sao mà bạo lực thế không biết!"
Thần ngủ trước khi rời đi còn ngoái lại một lần, cậu chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác có vẻ mặt dịu dàng đến thế.
Ngày hôm sau vừa đến tiết tự học buổi sáng, cậu đã bị bạn cùng bàn hai mắt thâm quầng chọc tỉnh. Vương Nhất Bác đưa qua một tờ giấy: "Cậu giúp tớ xem xem, đơn xin phép viết thế này đã được chưa?"
Thần ngủ cố nén cơn buồn ngủ liếc xem một tờ "Đơn xin phép" nhăn nhúm. Chữ của Vương Nhất như chữ học sinh tiểu học, viết thì xấu nhưng đường nét đặc biệt ngoan ngoãn nghiêm túc, so với khí tức cao lãnh vút tận trời của cậu dường như không hề tương xứng, nhưng lại hài hòa một cách kì lạ. Thần ngủ còn chưa nói gì, Mẩu băng trôi bàn trên đã quay đầu liếc mắt rồi nhàn nhạt mở miệng: "Cậu viết thế không được."
"Mấy cái đơn kiểu này phải điền theo đúng mẫu của trường." Mẩu băng trôi là bí thư đoàn, nên mấy cái quy định nào cô bé nắm rất rõ. Nói xong mỹ nhân liền đừng lên tìm lớp trưởng xin mẫu đơn: "Cho tớ thêm mấy tờ, lỡ điền sai còn phải điền lại."
Xóa xóa sửa sửa, đến lúc giao tới tay chủ nhiệm Lý đã là buổi chiều, Vương Nhất Bác đưa xong liền đi, cậu vừa đi sang lớp bên cạnh, giáo viên nữ đã thò đầu sang xem: "Lý lão, giáo thảo* tìm anh có việc gì thế?" Cô nhìn đơn xin phép, cau mày đọc qua một lần: "Lí do xin phép: lí do gia đình? Gia đình giáo thảo làm sao thế?" Thầy Lý gấp tờ giấy ra sau lưng, cười nói, "Chuyện gì kệ người ta, là tiểu soái ca lớp tôi, cô mất công quản làm gì."
*Giáo thảo: từ chỉ người đẹp trai nhất trường.
Kỳ thực, ngay ngày khai giảng, thầy Lý đã để ý nam sinh này, đứa nhỏ duy nhất mà mục liên hệ khẩn cấp để trống. Ông biết hoàn cảnh gia đình cậu, nên chỉ viết lên đơn xin phép "Đã phê chuẩn".
Không phải đứa trẻ nào ở tuổi dậy thì, cũng có thể lấy lí do phản nghịch phóng túng để dựa vào.
Có những đứa, không thể không trưởng thành sớm.
Ngũ Kim lưu luyến đưa Vương Nhất Bác đến cổng trường: "Lão đại, cậu vẫn đến nhóm nhảy kia sao? Tớ cũng muốn đi!"
Vương Nhất Bác lưng đeo cặp đi ra cổng, cũng không quay đầu, chỉ xua xua tay. Hoàng hôn còn chiếu sau lưng cậu, mà ánh trăng chiều đã lấp ló trên nền trời.
Sắc trời càng lúc càng tối, nhưng lúc này, thiếu niên lại không sợ hãi.
Kỳ thực, mọi chuyện xảy ra luôn để lại dấu vết, có điều Tiêu Chiến cũng không nhận ra. Anh luôn được người khác khen là cẩn thận, nhưng dưới áp lực cuộc sống, lại bỏ sót những thay đổi nhỏ của thiếu niên.
Cậu mỗi ngày lại về nhà mỗi muộn, lúc nào về cũng là mồ hôi đầy đầu. Vội vã vào nhà tắm rửa, cuối tuần dường như mỗi ngày đều đi, hỏi đi đâu liền bảo đi chơi với bạn. Có lần Tiêu Chiến tan làm sớm bèn qua đón cậu tan học, gọi điện thoại đợi thật lâu mới thấy cậu từ sân trường đi ra, bảo là tan học ham chơi, vừa đánh một chầu bóng rổ.
Tiêu Chiến cũng nhận ra chút khác thường. Anh cũng muốn nói cho rõ, nên lúc thiếu niên vừa vọt vào phòng tắm liền đẩy cửa theo sát phía sau, hù Vương Nhất Bác vừa cởi áo khoác ngoài phải một phen giật mình. Cậu kinh hoàng đánh rơi quần áo quay đầu: "Làm sao đấy?"
Tiêu Chiến tay chống cửa, mặt nghiêm túc chưa từng thấy, cau mày hỏi: "Em trang điểm đấy à?"
Vương Nhất Bác quả thực không biết nói dối, chỉ có thể thật nhanh quay đầu và điên cuồng nghĩ xem nên nói cái gì. Tiêu Chiến quyết không buông tha, từ sau lưng tiến đến gần, cúi đầu trên cổ cậu ngửi một hơi, nghe thấy một mùi hương ngọt ngấy.
Anh gần như lúc nào cũng cười, thế nên lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy biểu cảm trầm trọng của anh, liền trở nên hơi bất an: "Em..."
Tiêu Chiến xua xua tay đi ra ngoài, giúp cậu đóng cửa: "Tắm đi."
Anh nghĩ, nam hài hẳn là yêu sớm rồi.
Đây cũng không tính là sai lầm gì lớn, chính Tiêu Tán ở tuổi này cũng từng trải qua giai đoạn như vậy. Hormone phát triển sẽ khiến thiếu niên làm nhiều chuyện ngốc nghếch. Tiêu Chiến cũng không muốn bày vẻ gia trưởng mà buông lời trách cứ cậu. Mọi người đều phải chầm chậm trưởng thành, đây là quá trình mà ai cũng phải trải qua.
Chỉ là tâm tình của Tiêu lão sư không được tốt lắm, cụ thể là một người thích nói thích cười giờ bỗng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Thiếu niên cũng thu liễm lại một chút, lúc về đến nhà trên người đều rất sạch sẽ, ngoại trừ việc không ở nhà lâu, bên ngoài không có biểu hiện gì khác lạ.
Cứ thế giấu giếm gạt người cũng được vài tháng.
Mãi cho đến đại hội thể thao toàn trường, ngày này trường học đều mời phụ huynh đến xem, Tiêu Chiến rất bận cũng cố bớt thời gian đến trường Tiểu Bác. Học sinh đều ở sân thể dục, trong phòng học trống không. Lúc Tiêu Chiến tìm thấy phòng thầy chủ nhiệm, các giáo viên khác cũng đang tấp nập tới lui.
Anh lịch sự đứng nép sang một bên nhường đường cho mọi người.
"Cậu là?"
Anh đẩy gọng kính, dịu dàng cười: "Em là anh trai của Vương Nhất Bác."
"Thành tích học tập kì này của Vương Nhất Bác, cậu không cần phải quá lo lắng." Thầy Lý tính tình rất dễ chịu, lập tức trấn an thanh niên. "Tôi đã tìm các giáo viên khác xem bài thi cho nó, hơn nữa thằng bé cũng tu chí học tập. Có điều thời gian học tập của nó khá ít so với người khác, áp lực vẫn là rất lớn."
Vẻ tươi cười của Tiêu Chiến cứng lại trên môi: "Vì sao thời gian học tập lại ít so với người khác ạ?"
Thầy Lý có chút kinh ngạc nhìn anh: "Cậu không biết à? Khai giảng xong không bao lâu thì nó đệ đơn xin nghỉ tiết tự học buổi tối, nó buổi tối đều không đến trường tự học."
"Lão đại, cố lên! Cố lên! Cố lên!" Ngũ Kim rõ ràng không cần loa, mà hét còn lảnh lót hơn MC, Vương Nhất Bác đăng ký cự li 3,000 mét chẳng ai đăng ký, chạy đến cuối đầu có hơi quay quay, cảm giác thế giới chỉ còn giọng hò hét khàn cả họng của hội Ngũ Kim. Đại Lý Bạch không hiểu kiếm đâu ra một cái xe đạp trông rất cổ, chắc là của thầy Lý, cậu đạp xe đèo Ngũ Kim đi bên cạnh cổ vũ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác một lần vì quá mệt tưởng phải từ bỏ cuộc thi.
Trong cảnh hỗn độn này, từ xa có một tiếng hô "Tiểu Bác" hết sức rõ ràng, thiếu niên ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy ngay một thân ảnh thon dài đứng ở đích đến hướng cậu vẫy vẫy tay.
"Lão đại, còn... Á á á á á á, làm sao đã tăng tốc rồi, giờ còn chưa đến lúc chạy nước rút đâu."
"Đại Lý Bạch đạp nhanh chút đi! Lão đại kiềm chế một chút! Sẽ ngất ra..."
Thiếu niên chạy băng băng về đích, gió thổi phần phật trên đồng phục, thổi tung tóc trên trán cậu.
Tiêu Chiến từ xa giang rộng hai tay, Vương Nhất Bác phóng qua vạch đích, nhào vào lồng ngực Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.