Chương 14
Z兔子爱吃肉
19/03/2022
Tuy rằng chỗ bị Quý Hướng Không đánh chưa có rách miếng da nào, nhưng
mặt Vương Nhất Bác vẫn nổi lên một vết bầm đen nhỏ. Tiêu Tiêu nhìn mà
cau mày, nghiêm túc dắt tay Vương Nhất Bác trở lại phòng làm việc. Ban
đầu hắn còn mạnh miệng kêu đau để ăn vạ một phen, nhưng ai ngờ sau đó
trông thấy bảo bối mắt mũi đỏ hoe như sắp khóc, lập tức ngậm miệng không dám nhờn nữa, vội vội vàng vàng nói "thực ra không có đau lắm đâu."
Tiêu Tiêu cho rằng Vương Nhất Bác đang nhịn đau an ủi mình, trong lòng lại càng khó chịu, không biết phải làm sao mới tốt, đành bắt hắn ngồi xuống ghế không được nhúc nhích, chạy đôn đáo khắp nơi tìm dụng cụ sơ cứu, mang cồn i ốt đến chuẩn bị sát khuẩn giúp Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không ngờ rằng đứa nhỏ này lại phản ứng mạnh như vậy, nhìn người trước mặt mình đang sốt sắng bôi thuốc, trái tim Vương Nhất Bác tê dại, không còn nhớ nổi nửa tiếng trước còn vì mấy chục tên ngốc trong điện thoại di động của Tiêu Tiêu mà bực bội trong lòng.
"Có thể sẽ hơi đau, anh chịu đựng chút." Tiêu Tiêu nói với Vương Nhất Bác, tay cầm băng bông nhúng iốt.
Vương Nhất Bác ngồi ở trên ghế, vòng tay qua là có thể ôm eo Tiêu Tiêu, hắn đem bé con kéo lại giữa hai chân, để Tiêu Tiêu tựa cằm vào bụng mình, ngoan ngoãn giơ vết thương trên mặt cho bảo bảo xem, lông mi mềm mại nháy mắt liền rũ xuống, lộ rõ vẻ đau lòng, Tiêu Tiêu áp lòng bàn tay lạnh lẽo lên mặt người yêu, miệng chu ra thổi nhẹ hai lần trước khi bông băng chạm vào vết thương.
Vương Nhất Bác bị một Tiêu Tiêu ôn nhu dịu dàng như vậy mê hoặc đến thần hồn điền đảo, vòng tay ôm eo ngày càng siết chặt khiến khoảng cách đã gần lại càng sát thêm, Tiêu Tiêu suýt chút nữa thì ngã vào lòng Vương Nhất Bác.
Bé con hơi tức giận, giờ này mà hắn vẫn còn đùa được. Hai má phúng phính phồng lên, đôi mắt tròn xoe ngập nước, giống ý như chú thỏ nhỏ đáng chạy trốn trong phim hoạt hình, đáng yêu khả ái muốn chết.
"Đừng nghịch nữa!" Tiêu Tiêu nắm chặt nắm đấm hù dọa Vương Nhất Bác, ai ngờ hắn còn chủ động bếu khuôn mặt bị thương ra trước mặt Tiêu Tiêu, mặt dày không biết xấu hổ kêu lên:
" Em đánh đi, đánh đi, đánh ở đây nữa nè! Nếu em nhẫn tâm như thế..."
Tiêu Tiêu khịt mũi, nắm đấm đáp nhẹ lên vai Vương Nhất Bác, uốn người đẩy cái tay hư đốn của Vương Nhất Bác ra, một bên phân loại thuốc một bên mắng hắn:
" Anh làm Sếp người ta rồi mà vẫn còn ấu trĩ như thế, cướp máy tính của Quý Hướng Không để làm gì cơ chứ?
Nhắc đến Quý Hướng Không lại thấy bực mình, lúc Tiêu Tiêu đứng ở cửa thang máy chất vấn Quý Hướng Không tại sao lại đánh người, tên nhãi ranh đó thế mà dám đứng trước mặt Vương Nhất Bác uy hiếp hắn.
Hắn thoạt đầu không có phản ứng, chỉ vào Vương Nhất Bác, giả bộ ngu ngốc hỏi Tiêu Tiêu:
"Anh là đối tượng của hắn?"
Vương Nhất Bác sợ tới mức đồng tử rung lên, chỉ cần Quý Hướng Không dám nói thêm một điều không nên nói nữa thôi, hắn sẽ lập tức nhảy dựng lên, đánh Quý Hướng Không quỳ xuống đất mới thôi.
May mắn thay, sau khi nhận được cái gật đầu đáp lại của Tiêu Tiêu, Quý Hướng Không chỉ im lặng nở một nụ cười kỳ quái. Vương Nhất Bác bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Quý Hướng Không lại mưu mô xảo quyệt như vậy, rất nhanh lật mặt thành con người khác, bờ vai rũ xuống, đôi mắt cún đáng thương nói với Tiêu Tiêu:
"Tiền bối, em không cố ý đánh người đâu. Là anh ta cướp máy tính của em trước đó."
Tiêu Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, Vương Nhất Bác theo bản năng ôm chặt cứng laptop trong tay.
"Đây là máy tính của em ấy?" Tiêu Tiêu hỏi, chỉ vào chiếc máy tính trong tay Vương Nhất Bác.
Sau lưng Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác nhìn thấy Quý Hướng Không tên quỷ đó đang cười nhếch mép với hắn. Vương Nhất Bác đuối lý, chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
"Tại sao anh lại cướp máy tính của em ấy."
Mặc dù Tiêu Tiêu cảm thấy đau lòng vì Vương Nhất Bác bị đánh, nhưng Quý Hướng Không là đàn em của Tiêu Tiêu, ít nhiều cũng từng lóc cóc chạy theo gọi hai tiếng " tiền bối", hơn nữa lúc cậu ta theo đuổi Phương Thiên Trạch từng đút lót cho Tiêu Tiêu không ít trà sữa. Tiêu Tiêu cũng coi Quý Hướng Không như em trai mình.
Vậy nên khi Vương Nhất Bác thừa nhận điều đó, vươn tay rút ngay máy tính từ chỗ Vương Nhất Bác, nhưng cũng chưa vội trả cho Quý Hướng Không ngay, mà tò mò muốn mở ra xem thử, nghĩ không ra máy tính này có gì đặc biệt, khiến hai đứa trẻ to xác này lằng nhằng trước cửa thang máy.
"Tiền bối!" Màn hình laptop vẫn dừng trên giao diện tán gẫu của Tiêu Tiêu, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Quý Hướng Không nhanh như chớp đập mạnh lên máy tính, chiếc máy tội nghiệp giáng mạnh xuống đất.
Không tan thành mấy mảnh thì chắc chắn cũng hỏng luôn rồi.
Tiêu Tiêu sợ hãi, giơ hai bàn tay trắng bệch lên, bàng hoàng nhìn Quý Hướng Không, sau đó lại nhìn Vương Nhất Bác - người rõ ràng đang thở phảo nhẹ nhõm, đáng thương nói:
"Không...không phải tại em nha."
Thư ký bên cạnh vội vàng tiến lên giải thích tình hình:
"Anh Tiêu, anh không biết sao, Tiểu Quý là thực tập sinh đặc biệt của công ty chúng tôi, vừa rồi cậu ấy đang báo cáo kế hoạch với chủ tịch Vương, mọi chuyện đều là hiểu lầm cả. Cái gì mà đánh người cướp máy tính chứ, nhầm lẫn thôi nhầm nhẫm thôi í mà! Cậu Quý cũng không cần lo lắng đâu, chủ tịch đã kêu tôi đi đổi cho cậu một laptop mới tốt hơn rồi. À, không phải chiều nay cậu có bài kiểm tra sao? Giờ tôi sẽ đưa cậu đến trung tâm mua sắm để chọn đồ mới, và sau đó đưa cậu về trường học nhé?"
Quý Hướng Không nhìn Vương Nhất Bác, nói không cần. Sau đó bày ra vẻ lưu manh, đá lưỡi chép miệng đầy ẩn ý:
"May thiệt nha, dữ liệu trong máy tính đều đã được sao lưu vào hệ thốg đám mây rồi. Sếp Vương khỏi cần lo chậm trễ công việc..."
Không thể đoán được Quý Hướng Không muốn làm gì, Vương Nhất Bác bí xị nhìn cậu ta, Tiêu Tiêu không biết hai người họ đang âm thầm đấu đá nhau, ngây ngô cứ tưởng Vương Nhất Bác đau quá nên mặt mũi méo xệch, trong lòng vô cùng đau xót. Bé con ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn rồi buồn bã hỏi:
"Có đau lắm không?"
Vương Nhất Bác vừa bực vừa sợ, căn bản lúc đó không để ý, lại chợt nhớ tới tên ngốc số 1, số 2, số 3, số 4... trong điện thoại di động của Tiêu Tiêu, cảm xúc oan ức cuồn cuộn như từng đợt thủy triều đánh đến, quấn chặt, nhấn chìm Vương Nhất Bác, giam giữ hắn vào một cái lồng. Hắn mím môi không nói, đôi mắt phượng sắc bén cụp xuống vẫn chưa thôi ác liệt, có điều không phải dáng vẻ thờ ơ xa cách ngàn dặm, ngược lại càng giống dã thú tự mình liếm láp vết thương. Vừa kiêu hãnh vừa yếu đuối, khiến Tiêu Tiêu càng muốn bao dung hắn nhiều hơn.
"Quý Hướng Không," Tiêu Tiêu buồn bã nhìn lại Quý Hướng Không, sau đó mặt không đổi sắc nói với cậu ta:
"Tối nay chúng ta có một buổi tiệc giao lưu ở nhà hàng lẩu."
Quý Hướng Không nhanh chóng thu hồi vẻ cợt nhả cười trên nỗi đau của người khác, trở nên sốt sắng hỏi:
"Phương... Phương tiền bối cũng đến sao?"
Tiêu Tiêu gật đầu, "Chậc chậc, chính cậu ấy tổ chức."
Không cần thư kí hộ tống, Quý Hướng Không đã chửi thề một tiếng rồi vội vã chạy đi.
Tiêu Tiêu thầm xin lỗi người bạn cùng phòng yêu quý từ tận đáy lòng, tuy rằng buổi giao lưu này thật sự do Phương Thiên Trạch tổ chức, nhưng cậu ấy là cán bộ hội sinh viên, người chịu trách nhiệm đặc biệt của hội, không đứng ra làm thì ai làm cho. Có điều tổ chức không có nghĩa Phương Thiên Trạch sẽ tham gia, mà tham gia chưa chắc đã cùng giao lưu với mấy người họ.
Tiêu Tiêu ừ hử trong lòng, ai bảo Quý Hướng Không bắt nạt bạn trai của ta đây, chơi xấu tí cũng chẳng có gì to tát. (¬‿¬)
Cũng rất lâu sau Vương Nhất Bác mới biết, đứa nhỏ bề ngoài ngây thơ vô hại, nhưng thực tế nội tâm lại có một tiểu ác ma. Từ nhỏ đến lớn đều là tên hỗn thế ma vương, trượng nghĩa lại đơn thuần, ngây thơ lại đáng yêu, cũng biết trêu chọc các cô gái nhỏ, khi các nàng mắt lấp loáng nước lại nhét vào tay những viên kẹo, ngây ngô mở cái túi rỗng tuếch ra, lắc đầu nói:
" Cậu đừng khóc nữa, tớ trả hết kẹo cho cậu đấy, đừng méc cô giáo nha. Tớ cạn túi rồi, thật đó, không tin thì nhìn xem nè!!"
Sau khi lên đại học, Tiêu Tiêu bị kìm hãm bởi áp lực nợ nần, cũng may dưới sự nuông chiều và sủng ái vô độ của của Vương Nhất Bác, một ngày nào đó trong tương lai, Vương Nhất Bác nhất định sẽ thay Tiêu Tiêu tìm về bản tính tự do và kiêu hãnh của chính mình.
"Buổi chiều anh vẫn đi làm à?" Tiêu Tiêu thu dọn hộp thuốc đặt qua một bên, bước tới chỗ Vương Nhất Bác ngồi xuống.
Vương Nhất Bác ngao ngao kêu rằng chiều mình không phải làm việc nữa, ôm lấy vai Tiêu Tiêu và nói:
"Anh sẽ ở cùng em."
"Nhưng buổi chiều em còn phải làm bài tập." Tiêu Tiêu tránh cái mỏ định chu tới của Vương Nhất Bác, cẩn thận đưa tay đặt lên vẻ mặt ủ rũ của hắn.
" Em muốn làm bài tập gì, anh tìm người giúp em nha. Hay là anh cùng em làm được hong?"
Vất vả lắm mới có ngày chủ nhật nhàn rỗi. Nếu không đi tìm người hack mật khẩu điện thoại Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác sẽ dành từng phút từng giây ở bên bảo bối, một tí cũng không rời.
" Em tự làm được, một tiếng thôi, anh vào trong ngủ một giấc đi nhé."
Tiêu Tiêu ôm hai cái má đang trề ra đầy oan ức của Vương Nhất Bác, hôn chụt chụt mấy cái dỗ dành.
Vương Nhất Bác sắc mặt quả thực không tốt lắm, được Tiêu Tiêu hôn cũng không vui hơn mấy, lóc cóc dắt bạn trai nhỏ ra bàn, nói có thể dùng máy tính hắn để làm bài tập cũng được, nếu cần gì thì cứ gọi thư kí.
Tiêu Tiêu không thích Vương Nhất Bác mè nheo lắm chuyện, bèn đẩy hắn vào phòng nghỉ, ra lệnh cho hắn ngoan ngoãn nằm xuống giường, Tiêu Tiêu đắp chăn cho bạn trai ngốc, sau đó quay người chuẩn bị đi, nhưng bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy, Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, Tiêu Tiêu trong chốc lát nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một khoảng u ám vô tận.
Vẻ mặt tuyệt vọng bất đắc dĩ này khiến Tiêu Tiêu thất thần, hoàng hốt cảm thấy hình như Vương Nhất Bác đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng dường như chỉ là ảo giác thoáng qua, Vương Nhất Bác lại biến thành bộ dáng chó con mắt ướt nhẹp, quấn lấy Tiêu Tiêu nhất định đòi hôn thêm một cái.
" Sao lại dính người như vậy chứ!" Tiêu Tiêu oán giận kêu lên, nói Vương Nhất Bác cứ bám riết như con cún con. Lúc cúi xuống định hôn môi thì vụt một cái, nụ hôn nhẽ ra rơi trên môi lại hạ trên trán Tiêu Tiêu, sau đó không cần biết Vương Nhất Bác sắp dỗi hay thế nào, bé con đã chạy như bay khỏi căn phòng.
Cửa phòng nghỉ đóng lại, Vương Nhất Bác, người đang tựa nửa người trên giường, nụ cười gần như tắt ngúm ngay lập tức.
Hắn dựa vào trên giường bình tĩnh lại một lúc lâu, đôi mắt đen cuồn cuộn vẻ tuyệt vọng cùng đau đớn đan xen, thật lâu sau, cuối cùng vẫn không khắc chế được dục vọng trong lòng, hắn cầm lấy điện thoại di động cũ của Tiêu Tiêu ra, và lại nhấp vào phần mềm trò chuyện có thể sẽ khiến hắn phát điên phát dại.
Vào thời điểm phần mềm được mở, một loạt chấm đỏ của tin nhắn chưa đọc hiện lên. Tin nhắn trò chuyện trong điện thoại của Vương Nhất Bác lúc này đã được đồng bộ với điện thoại của Tiêu Tiêu. Các chấm đỏ biến mất sau một lúc, chứng tỏ rằng Tiêu Tiêu đang làm " Bài tập về nhà". Quả là thời điểm vàng để trò chuyện với những tên ngốc.
Vương Nhất Bác như mắc nghẹn ở cổ họng, hai mắt nóng hổi bắt đầu rơi lệ, vết thương trên mặt cũng đau đớn vì cơ mặt méo mó.
Vương Nhất Bác muốn giả bộ như cái gì cũng chưa từng phát hiện, tắt điện thoại di động, nằm trở lại trên giường. Một giờ sau, Tiêu Tiêu sẽ lại xuất hiện trước mắt hắn, lại là bảo bối khả ái đáng yêu chỉ thuộc về riêng Vương Nhất Bác.
Nhưng hắn đã đánh giá quá cao Tiêu Tiêu, cũng đánh giá quá cao bản thân mình. Sau khi có được thiết bị có thể theo dõi Tiêu Tiêu bất cứ lúc nào như thế, hắn đã không thể làm một người tốt trong âm thầm quá lâu. Lát sau, Vương Nhất Bác lại tức giận mở nhật ký trò chuyện của Tiêu Tiêu và lũ ngốc ra. Có điều, những thứ hắn nhìn thấy khiến toàn bộ đầu óc ong lên vì choáng ngợp.
"Tôi có bạn trai rồi. Cảm ơn số tiền trước đây đã cho tôi. Bây giờ tôi sẽ chuyển lại chúng cho bạn. Tôi hy vọng bạn có thể gặp được người tốt hơn tôi."
Mọi kẻ ngốc đều đã nhận được tin nhắn này từ Tiêu Tiêu. Những kẻ ngốc nhận được tiền hoàn lại dường như đang trải chuyện đau khổ long trời lở đất. Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác gửi ào ạt tới Tiêu Tiêu, nói họ không muốn tiền, Đào Đào làm ơn hãy suy nghĩ lại, cũng có người nói, "Chúng ta làm bằng hữu thôi cũng được.".....
Nhưng Tiêu Tiêu đã từ chối mọi người một cách dịu dàng mà kiên định, bé con quyết định kết thúc cuộc trò chuyện với mỗi kẻ ngốc bằng một câu:
"Cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng bạn trai của tôi rất tốt, tôi không muốn để anh ấy phải đau lòng."
Tiêu Tiêu cho rằng Vương Nhất Bác đang nhịn đau an ủi mình, trong lòng lại càng khó chịu, không biết phải làm sao mới tốt, đành bắt hắn ngồi xuống ghế không được nhúc nhích, chạy đôn đáo khắp nơi tìm dụng cụ sơ cứu, mang cồn i ốt đến chuẩn bị sát khuẩn giúp Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không ngờ rằng đứa nhỏ này lại phản ứng mạnh như vậy, nhìn người trước mặt mình đang sốt sắng bôi thuốc, trái tim Vương Nhất Bác tê dại, không còn nhớ nổi nửa tiếng trước còn vì mấy chục tên ngốc trong điện thoại di động của Tiêu Tiêu mà bực bội trong lòng.
"Có thể sẽ hơi đau, anh chịu đựng chút." Tiêu Tiêu nói với Vương Nhất Bác, tay cầm băng bông nhúng iốt.
Vương Nhất Bác ngồi ở trên ghế, vòng tay qua là có thể ôm eo Tiêu Tiêu, hắn đem bé con kéo lại giữa hai chân, để Tiêu Tiêu tựa cằm vào bụng mình, ngoan ngoãn giơ vết thương trên mặt cho bảo bảo xem, lông mi mềm mại nháy mắt liền rũ xuống, lộ rõ vẻ đau lòng, Tiêu Tiêu áp lòng bàn tay lạnh lẽo lên mặt người yêu, miệng chu ra thổi nhẹ hai lần trước khi bông băng chạm vào vết thương.
Vương Nhất Bác bị một Tiêu Tiêu ôn nhu dịu dàng như vậy mê hoặc đến thần hồn điền đảo, vòng tay ôm eo ngày càng siết chặt khiến khoảng cách đã gần lại càng sát thêm, Tiêu Tiêu suýt chút nữa thì ngã vào lòng Vương Nhất Bác.
Bé con hơi tức giận, giờ này mà hắn vẫn còn đùa được. Hai má phúng phính phồng lên, đôi mắt tròn xoe ngập nước, giống ý như chú thỏ nhỏ đáng chạy trốn trong phim hoạt hình, đáng yêu khả ái muốn chết.
"Đừng nghịch nữa!" Tiêu Tiêu nắm chặt nắm đấm hù dọa Vương Nhất Bác, ai ngờ hắn còn chủ động bếu khuôn mặt bị thương ra trước mặt Tiêu Tiêu, mặt dày không biết xấu hổ kêu lên:
" Em đánh đi, đánh đi, đánh ở đây nữa nè! Nếu em nhẫn tâm như thế..."
Tiêu Tiêu khịt mũi, nắm đấm đáp nhẹ lên vai Vương Nhất Bác, uốn người đẩy cái tay hư đốn của Vương Nhất Bác ra, một bên phân loại thuốc một bên mắng hắn:
" Anh làm Sếp người ta rồi mà vẫn còn ấu trĩ như thế, cướp máy tính của Quý Hướng Không để làm gì cơ chứ?
Nhắc đến Quý Hướng Không lại thấy bực mình, lúc Tiêu Tiêu đứng ở cửa thang máy chất vấn Quý Hướng Không tại sao lại đánh người, tên nhãi ranh đó thế mà dám đứng trước mặt Vương Nhất Bác uy hiếp hắn.
Hắn thoạt đầu không có phản ứng, chỉ vào Vương Nhất Bác, giả bộ ngu ngốc hỏi Tiêu Tiêu:
"Anh là đối tượng của hắn?"
Vương Nhất Bác sợ tới mức đồng tử rung lên, chỉ cần Quý Hướng Không dám nói thêm một điều không nên nói nữa thôi, hắn sẽ lập tức nhảy dựng lên, đánh Quý Hướng Không quỳ xuống đất mới thôi.
May mắn thay, sau khi nhận được cái gật đầu đáp lại của Tiêu Tiêu, Quý Hướng Không chỉ im lặng nở một nụ cười kỳ quái. Vương Nhất Bác bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Quý Hướng Không lại mưu mô xảo quyệt như vậy, rất nhanh lật mặt thành con người khác, bờ vai rũ xuống, đôi mắt cún đáng thương nói với Tiêu Tiêu:
"Tiền bối, em không cố ý đánh người đâu. Là anh ta cướp máy tính của em trước đó."
Tiêu Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, Vương Nhất Bác theo bản năng ôm chặt cứng laptop trong tay.
"Đây là máy tính của em ấy?" Tiêu Tiêu hỏi, chỉ vào chiếc máy tính trong tay Vương Nhất Bác.
Sau lưng Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác nhìn thấy Quý Hướng Không tên quỷ đó đang cười nhếch mép với hắn. Vương Nhất Bác đuối lý, chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
"Tại sao anh lại cướp máy tính của em ấy."
Mặc dù Tiêu Tiêu cảm thấy đau lòng vì Vương Nhất Bác bị đánh, nhưng Quý Hướng Không là đàn em của Tiêu Tiêu, ít nhiều cũng từng lóc cóc chạy theo gọi hai tiếng " tiền bối", hơn nữa lúc cậu ta theo đuổi Phương Thiên Trạch từng đút lót cho Tiêu Tiêu không ít trà sữa. Tiêu Tiêu cũng coi Quý Hướng Không như em trai mình.
Vậy nên khi Vương Nhất Bác thừa nhận điều đó, vươn tay rút ngay máy tính từ chỗ Vương Nhất Bác, nhưng cũng chưa vội trả cho Quý Hướng Không ngay, mà tò mò muốn mở ra xem thử, nghĩ không ra máy tính này có gì đặc biệt, khiến hai đứa trẻ to xác này lằng nhằng trước cửa thang máy.
"Tiền bối!" Màn hình laptop vẫn dừng trên giao diện tán gẫu của Tiêu Tiêu, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Quý Hướng Không nhanh như chớp đập mạnh lên máy tính, chiếc máy tội nghiệp giáng mạnh xuống đất.
Không tan thành mấy mảnh thì chắc chắn cũng hỏng luôn rồi.
Tiêu Tiêu sợ hãi, giơ hai bàn tay trắng bệch lên, bàng hoàng nhìn Quý Hướng Không, sau đó lại nhìn Vương Nhất Bác - người rõ ràng đang thở phảo nhẹ nhõm, đáng thương nói:
"Không...không phải tại em nha."
Thư ký bên cạnh vội vàng tiến lên giải thích tình hình:
"Anh Tiêu, anh không biết sao, Tiểu Quý là thực tập sinh đặc biệt của công ty chúng tôi, vừa rồi cậu ấy đang báo cáo kế hoạch với chủ tịch Vương, mọi chuyện đều là hiểu lầm cả. Cái gì mà đánh người cướp máy tính chứ, nhầm lẫn thôi nhầm nhẫm thôi í mà! Cậu Quý cũng không cần lo lắng đâu, chủ tịch đã kêu tôi đi đổi cho cậu một laptop mới tốt hơn rồi. À, không phải chiều nay cậu có bài kiểm tra sao? Giờ tôi sẽ đưa cậu đến trung tâm mua sắm để chọn đồ mới, và sau đó đưa cậu về trường học nhé?"
Quý Hướng Không nhìn Vương Nhất Bác, nói không cần. Sau đó bày ra vẻ lưu manh, đá lưỡi chép miệng đầy ẩn ý:
"May thiệt nha, dữ liệu trong máy tính đều đã được sao lưu vào hệ thốg đám mây rồi. Sếp Vương khỏi cần lo chậm trễ công việc..."
Không thể đoán được Quý Hướng Không muốn làm gì, Vương Nhất Bác bí xị nhìn cậu ta, Tiêu Tiêu không biết hai người họ đang âm thầm đấu đá nhau, ngây ngô cứ tưởng Vương Nhất Bác đau quá nên mặt mũi méo xệch, trong lòng vô cùng đau xót. Bé con ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn rồi buồn bã hỏi:
"Có đau lắm không?"
Vương Nhất Bác vừa bực vừa sợ, căn bản lúc đó không để ý, lại chợt nhớ tới tên ngốc số 1, số 2, số 3, số 4... trong điện thoại di động của Tiêu Tiêu, cảm xúc oan ức cuồn cuộn như từng đợt thủy triều đánh đến, quấn chặt, nhấn chìm Vương Nhất Bác, giam giữ hắn vào một cái lồng. Hắn mím môi không nói, đôi mắt phượng sắc bén cụp xuống vẫn chưa thôi ác liệt, có điều không phải dáng vẻ thờ ơ xa cách ngàn dặm, ngược lại càng giống dã thú tự mình liếm láp vết thương. Vừa kiêu hãnh vừa yếu đuối, khiến Tiêu Tiêu càng muốn bao dung hắn nhiều hơn.
"Quý Hướng Không," Tiêu Tiêu buồn bã nhìn lại Quý Hướng Không, sau đó mặt không đổi sắc nói với cậu ta:
"Tối nay chúng ta có một buổi tiệc giao lưu ở nhà hàng lẩu."
Quý Hướng Không nhanh chóng thu hồi vẻ cợt nhả cười trên nỗi đau của người khác, trở nên sốt sắng hỏi:
"Phương... Phương tiền bối cũng đến sao?"
Tiêu Tiêu gật đầu, "Chậc chậc, chính cậu ấy tổ chức."
Không cần thư kí hộ tống, Quý Hướng Không đã chửi thề một tiếng rồi vội vã chạy đi.
Tiêu Tiêu thầm xin lỗi người bạn cùng phòng yêu quý từ tận đáy lòng, tuy rằng buổi giao lưu này thật sự do Phương Thiên Trạch tổ chức, nhưng cậu ấy là cán bộ hội sinh viên, người chịu trách nhiệm đặc biệt của hội, không đứng ra làm thì ai làm cho. Có điều tổ chức không có nghĩa Phương Thiên Trạch sẽ tham gia, mà tham gia chưa chắc đã cùng giao lưu với mấy người họ.
Tiêu Tiêu ừ hử trong lòng, ai bảo Quý Hướng Không bắt nạt bạn trai của ta đây, chơi xấu tí cũng chẳng có gì to tát. (¬‿¬)
Cũng rất lâu sau Vương Nhất Bác mới biết, đứa nhỏ bề ngoài ngây thơ vô hại, nhưng thực tế nội tâm lại có một tiểu ác ma. Từ nhỏ đến lớn đều là tên hỗn thế ma vương, trượng nghĩa lại đơn thuần, ngây thơ lại đáng yêu, cũng biết trêu chọc các cô gái nhỏ, khi các nàng mắt lấp loáng nước lại nhét vào tay những viên kẹo, ngây ngô mở cái túi rỗng tuếch ra, lắc đầu nói:
" Cậu đừng khóc nữa, tớ trả hết kẹo cho cậu đấy, đừng méc cô giáo nha. Tớ cạn túi rồi, thật đó, không tin thì nhìn xem nè!!"
Sau khi lên đại học, Tiêu Tiêu bị kìm hãm bởi áp lực nợ nần, cũng may dưới sự nuông chiều và sủng ái vô độ của của Vương Nhất Bác, một ngày nào đó trong tương lai, Vương Nhất Bác nhất định sẽ thay Tiêu Tiêu tìm về bản tính tự do và kiêu hãnh của chính mình.
"Buổi chiều anh vẫn đi làm à?" Tiêu Tiêu thu dọn hộp thuốc đặt qua một bên, bước tới chỗ Vương Nhất Bác ngồi xuống.
Vương Nhất Bác ngao ngao kêu rằng chiều mình không phải làm việc nữa, ôm lấy vai Tiêu Tiêu và nói:
"Anh sẽ ở cùng em."
"Nhưng buổi chiều em còn phải làm bài tập." Tiêu Tiêu tránh cái mỏ định chu tới của Vương Nhất Bác, cẩn thận đưa tay đặt lên vẻ mặt ủ rũ của hắn.
" Em muốn làm bài tập gì, anh tìm người giúp em nha. Hay là anh cùng em làm được hong?"
Vất vả lắm mới có ngày chủ nhật nhàn rỗi. Nếu không đi tìm người hack mật khẩu điện thoại Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác sẽ dành từng phút từng giây ở bên bảo bối, một tí cũng không rời.
" Em tự làm được, một tiếng thôi, anh vào trong ngủ một giấc đi nhé."
Tiêu Tiêu ôm hai cái má đang trề ra đầy oan ức của Vương Nhất Bác, hôn chụt chụt mấy cái dỗ dành.
Vương Nhất Bác sắc mặt quả thực không tốt lắm, được Tiêu Tiêu hôn cũng không vui hơn mấy, lóc cóc dắt bạn trai nhỏ ra bàn, nói có thể dùng máy tính hắn để làm bài tập cũng được, nếu cần gì thì cứ gọi thư kí.
Tiêu Tiêu không thích Vương Nhất Bác mè nheo lắm chuyện, bèn đẩy hắn vào phòng nghỉ, ra lệnh cho hắn ngoan ngoãn nằm xuống giường, Tiêu Tiêu đắp chăn cho bạn trai ngốc, sau đó quay người chuẩn bị đi, nhưng bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy, Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, Tiêu Tiêu trong chốc lát nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một khoảng u ám vô tận.
Vẻ mặt tuyệt vọng bất đắc dĩ này khiến Tiêu Tiêu thất thần, hoàng hốt cảm thấy hình như Vương Nhất Bác đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng dường như chỉ là ảo giác thoáng qua, Vương Nhất Bác lại biến thành bộ dáng chó con mắt ướt nhẹp, quấn lấy Tiêu Tiêu nhất định đòi hôn thêm một cái.
" Sao lại dính người như vậy chứ!" Tiêu Tiêu oán giận kêu lên, nói Vương Nhất Bác cứ bám riết như con cún con. Lúc cúi xuống định hôn môi thì vụt một cái, nụ hôn nhẽ ra rơi trên môi lại hạ trên trán Tiêu Tiêu, sau đó không cần biết Vương Nhất Bác sắp dỗi hay thế nào, bé con đã chạy như bay khỏi căn phòng.
Cửa phòng nghỉ đóng lại, Vương Nhất Bác, người đang tựa nửa người trên giường, nụ cười gần như tắt ngúm ngay lập tức.
Hắn dựa vào trên giường bình tĩnh lại một lúc lâu, đôi mắt đen cuồn cuộn vẻ tuyệt vọng cùng đau đớn đan xen, thật lâu sau, cuối cùng vẫn không khắc chế được dục vọng trong lòng, hắn cầm lấy điện thoại di động cũ của Tiêu Tiêu ra, và lại nhấp vào phần mềm trò chuyện có thể sẽ khiến hắn phát điên phát dại.
Vào thời điểm phần mềm được mở, một loạt chấm đỏ của tin nhắn chưa đọc hiện lên. Tin nhắn trò chuyện trong điện thoại của Vương Nhất Bác lúc này đã được đồng bộ với điện thoại của Tiêu Tiêu. Các chấm đỏ biến mất sau một lúc, chứng tỏ rằng Tiêu Tiêu đang làm " Bài tập về nhà". Quả là thời điểm vàng để trò chuyện với những tên ngốc.
Vương Nhất Bác như mắc nghẹn ở cổ họng, hai mắt nóng hổi bắt đầu rơi lệ, vết thương trên mặt cũng đau đớn vì cơ mặt méo mó.
Vương Nhất Bác muốn giả bộ như cái gì cũng chưa từng phát hiện, tắt điện thoại di động, nằm trở lại trên giường. Một giờ sau, Tiêu Tiêu sẽ lại xuất hiện trước mắt hắn, lại là bảo bối khả ái đáng yêu chỉ thuộc về riêng Vương Nhất Bác.
Nhưng hắn đã đánh giá quá cao Tiêu Tiêu, cũng đánh giá quá cao bản thân mình. Sau khi có được thiết bị có thể theo dõi Tiêu Tiêu bất cứ lúc nào như thế, hắn đã không thể làm một người tốt trong âm thầm quá lâu. Lát sau, Vương Nhất Bác lại tức giận mở nhật ký trò chuyện của Tiêu Tiêu và lũ ngốc ra. Có điều, những thứ hắn nhìn thấy khiến toàn bộ đầu óc ong lên vì choáng ngợp.
"Tôi có bạn trai rồi. Cảm ơn số tiền trước đây đã cho tôi. Bây giờ tôi sẽ chuyển lại chúng cho bạn. Tôi hy vọng bạn có thể gặp được người tốt hơn tôi."
Mọi kẻ ngốc đều đã nhận được tin nhắn này từ Tiêu Tiêu. Những kẻ ngốc nhận được tiền hoàn lại dường như đang trải chuyện đau khổ long trời lở đất. Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác gửi ào ạt tới Tiêu Tiêu, nói họ không muốn tiền, Đào Đào làm ơn hãy suy nghĩ lại, cũng có người nói, "Chúng ta làm bằng hữu thôi cũng được.".....
Nhưng Tiêu Tiêu đã từ chối mọi người một cách dịu dàng mà kiên định, bé con quyết định kết thúc cuộc trò chuyện với mỗi kẻ ngốc bằng một câu:
"Cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng bạn trai của tôi rất tốt, tôi không muốn để anh ấy phải đau lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.