Chương 7: Chương 2-4
Piggycat
20/01/2022
Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến đang mộng du, người này vốn chưa hề thức dậy.
Một giây tiếp theo, Tiêu Chiến chạm vào cổ hắn, Vương Nhất Bác còn chưa kịp đẩy anh ra, đã thấy anh ôm lấy mình, cái đầu nhỏ rụi vào hõm cổ hắn, áp môi lên trườn nhẹ, phát ra âm thanh như một con vật nhỏ thút thít.
Vương Nhất Bác thân thể cứng ngắc đứng như trời trồng, cảm giác thôi miên khi nãy ùa về chân thực, phảng phất hiện tại chỉ vừa mới tỉnh, hắn không biết làm sao đánh thức người mộng du. Điều khiến Vương Nhất Bác càng thêm choáng ngợp chính là Tiêu Chiến hiện tại nghiêng người đu lên vai hắn, bắt đầu dùng răng cắn xuyên qua lớp quần áo.
Dường anh như muốn nói điều gì, nhưng Vương Nhất Bác không hiểu.
"Anh muốn nói gì sao?" Hắn quay đầu sang một bên, tư thế không tự nhiên chút nào, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, anh ngẩng đầu, cả người ngồi trên mép bàn, đầu gối thúc vào Vương Nhất Bác.
"Hôn anh đi." Giọng nói rất nhẹ, trong âm điệu mang theo ý khẩn cầu tha thiết.
Vừa dứt lời, chưa kịp để Vương Nhất Bác phản ứng, Tiêu Chiến đã chủ động hôn lên, hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau bắt đầu cọ xát, anh khẽ mở miệng, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng Vương Nhất Bác, chiếc lưỡi mềm mại tinh xảo hòa cùng nước bọt của hai người mà lăn lộn.
Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân nóng rực, hắn mở to mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại, tại khoảng cách này không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ thấy tóc mái phủ trước mắt anh, sợi tóc rối tung che khuất hàng mi như cánh bướm.
Tiêu Chiến phát hiện ra mình mắc chứng mộng du khi mới mười bốn tuổi.
Lần đầu tiên bị mộng du, anh bước ra khỏi phòng dọa cho người cha đang xem bóng đá trong phòng khách một trận sợ hãi đến mức cổ họng khô khốc.
Ngày hôm sau, cha anh ấy đem việc Tiêu Chiến nửa đêm thức dậy hù dọa mình trêu trọc trên bàn ăn, nhưng Tiêu Chiến lại nói đêm qua mình không hề thức dậy lần nào hết.
Vậy là cả nhà đều biết anh bị mộng du.
Kể từ đó, Tiêu Chiến luôn phát bệnh và làm nhiều điều kỳ lạ, vốn dĩ khi nhỏ anh chỉ hay nằm mơ thôi, những chuyện xảy ra không có gì đáng nhắc tới. Cho đến một lần Tiêu Chiến mơ màng mở cửa sổ muốn nhảy lầu, may mà mẹ anh tình cờ nghe thấy tiếng mở cửa, bà liền lao vào túm lấy con trai, khóa ngay cửa lại.
Sau lần mộng du đáng sợ kia, cha mẹ chuyển anh sang phòng ngủ chính có phòng tắm, còn hai người ngủ ở phòng ngủ thứ hai. Mỗi khi anh ngủ, cha mẹ anh đều sẽ khóa cửa và đặt lan can chặn bên ngoài cửa sổ, để ngăn anh làm những việc nguy hiểm trong vô thức.
Vì không thể bước ra khỏi phòng ngủ được nữa, nên không ai biết Tiêu Chiến đã làm gì vào ban đêm.
Mộng du là một bệnh rối loạn thần kinh giấc ngủ rất phổ biến, hiện chưa có thuốc chữa khỏi và cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tính mạng của người bệnh.
Tiêu Chiến cứ như vậy bị giam cho đến khi trưởng thành, cha mẹ không cho phép anh qua đêm bên ngoài. Họ cực kì nghiêm khắc mà dạy dỗ, mãi cho đến khi anh trở thành người lớn, bước chân vào xã hội.
Ưu điểm của nuôi dưỡng lồng kính chính là Tiêu Chiến trở thành một người có lối sống tối giản. Sự săn sóc quá mức cần thiết của cha mẹ khiến anh không có điều kiện tụ họp hội nhóm từ khi còn nhỏ, công việc bác sỹ tâm lý lại thường tiếp xúc với những mặt tối của bản chất con người, Tiêu Chiến dần dần biến thành người bị hoang tưởng và suy sụp cảm xúc. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được rằng một người trông như thế này lại chưa từng yêu đương.
Anh còn nhớ hồi học trong lớp tâm lý học lâm sàng, có một lần giáo viên yêu đã cầu họ tự đặt một câu hỏi, câu trả lời có thể được giữ kín, nhưng ít nhất họ phải thành thật.
Và câu hỏi đặt ra là: "Tình yêu có thật sự tồn tại? Hay chỉ là tưởng tượng của con người?"
Ngày hôm đó, Tiêu Chiến im lặng cả buổi, anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách bàn. Tiêu Chiến chưa bao giờ yêu, thậm chí anh còn không biết tình yêu là gì...
Cảm giác bị nhốt trong thời gian dài khi còn thơ ấu không phải là chuyện tốt, khi Tiêu Chiến lớn lên, anh nhận ra rằng những trải nghiệm tuổi thơ đó dù chỉ là mơ hồ, nhưng lại có ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc đến con người về sau.
Tình yêu và sự quan tâm quá mức của cha mẹ khiến anh khó thở, tiềm thức anh hoảng sợ về những mối quan hệ thân mật, thậm chí còn không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác.
Hạt giống thời thơ ấu từ từ nảy mầm. Đối với anh, ràng buộc và kiểm soát nhân danh tình yêu mãi mãi là một nỗi ám ảnh.
Tiêu Chiến sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng rằng vào lúc này, Vương Nhất Bác đang ấn anh lên bàn mà hôn, anh bị mê hoặc bởi hơi thở của người khác, lưu luyến cậu ấy, làm việc thân mật với người đàn ông này chưa bao giờ thấy đủ.
Bên ngoài trời vẫn mưa, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, tiếng gió yếu ớt thổi từ máy tạo ẩm, và tiếng môi hai người chạm vào nhau.
Vương Nhất Bác không thể nhớ được mình đã hôn anh như thế này bao lâu, đến nỗi hắn phải tự hỏi rằng, liệu trong suốt cuộc đời mình, Vương Nhất Bác hắn đã từng có một nụ hôn tử tế nào hay chưa.
Hắn ôm Tiêu Chiến đè lên giá sách, anh rên lên một tiếng thoải mái, cắn chặt môi Vương Nhất Bác có vẻ rất thích thú, hắn đỡ lấy đầu anh, gạt nỗi bất an sang một bên, đưa tay lướt qua mặt Tiêu Chiến.
Bản nhạc jazz cũ trong loa bluetooth phát đi phát lại, rất giống với thể loại mà Tiêu Chiến sẽ thường nghe, nhẹ nhàng du dương, không có quá nhiều thăng trầm.
Freud cho rằng, giấc mơ là biểu hiện của những mong muốn trong tiềm thức, nhưng những biểu hiện đó không phải sự trình bày trực tiếp, mà là thứ tự đã được sửa đổi.
Vương Nhất Bác nhất thời nghi ngờ rằng mình vẫn đang bị thôi miên, đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào ẩm ướt, có lẽ một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại sau khi nghe thấy tiếng gõ chuông giòn giã.
Hiện tại thật giả đều không quan trọng nữa, đúng hay sai cũng thế, hắn chỉ muốn tận hưởng nụ hôn bằng cả trái tim. Trước khi nhắm mắt lại, Vương Nhất Bác nhìn thấy tấm thiệp do Tiêu Chiến viết trên giá sách, trên đó có một dòng chữ nhỏ:
"- Tôi hòa giải với thế giới trong giấc mơ của mình."
Một giây tiếp theo, Tiêu Chiến chạm vào cổ hắn, Vương Nhất Bác còn chưa kịp đẩy anh ra, đã thấy anh ôm lấy mình, cái đầu nhỏ rụi vào hõm cổ hắn, áp môi lên trườn nhẹ, phát ra âm thanh như một con vật nhỏ thút thít.
Vương Nhất Bác thân thể cứng ngắc đứng như trời trồng, cảm giác thôi miên khi nãy ùa về chân thực, phảng phất hiện tại chỉ vừa mới tỉnh, hắn không biết làm sao đánh thức người mộng du. Điều khiến Vương Nhất Bác càng thêm choáng ngợp chính là Tiêu Chiến hiện tại nghiêng người đu lên vai hắn, bắt đầu dùng răng cắn xuyên qua lớp quần áo.
Dường anh như muốn nói điều gì, nhưng Vương Nhất Bác không hiểu.
"Anh muốn nói gì sao?" Hắn quay đầu sang một bên, tư thế không tự nhiên chút nào, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, anh ngẩng đầu, cả người ngồi trên mép bàn, đầu gối thúc vào Vương Nhất Bác.
"Hôn anh đi." Giọng nói rất nhẹ, trong âm điệu mang theo ý khẩn cầu tha thiết.
Vừa dứt lời, chưa kịp để Vương Nhất Bác phản ứng, Tiêu Chiến đã chủ động hôn lên, hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau bắt đầu cọ xát, anh khẽ mở miệng, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng Vương Nhất Bác, chiếc lưỡi mềm mại tinh xảo hòa cùng nước bọt của hai người mà lăn lộn.
Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân nóng rực, hắn mở to mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại, tại khoảng cách này không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ thấy tóc mái phủ trước mắt anh, sợi tóc rối tung che khuất hàng mi như cánh bướm.
Tiêu Chiến phát hiện ra mình mắc chứng mộng du khi mới mười bốn tuổi.
Lần đầu tiên bị mộng du, anh bước ra khỏi phòng dọa cho người cha đang xem bóng đá trong phòng khách một trận sợ hãi đến mức cổ họng khô khốc.
Ngày hôm sau, cha anh ấy đem việc Tiêu Chiến nửa đêm thức dậy hù dọa mình trêu trọc trên bàn ăn, nhưng Tiêu Chiến lại nói đêm qua mình không hề thức dậy lần nào hết.
Vậy là cả nhà đều biết anh bị mộng du.
Kể từ đó, Tiêu Chiến luôn phát bệnh và làm nhiều điều kỳ lạ, vốn dĩ khi nhỏ anh chỉ hay nằm mơ thôi, những chuyện xảy ra không có gì đáng nhắc tới. Cho đến một lần Tiêu Chiến mơ màng mở cửa sổ muốn nhảy lầu, may mà mẹ anh tình cờ nghe thấy tiếng mở cửa, bà liền lao vào túm lấy con trai, khóa ngay cửa lại.
Sau lần mộng du đáng sợ kia, cha mẹ chuyển anh sang phòng ngủ chính có phòng tắm, còn hai người ngủ ở phòng ngủ thứ hai. Mỗi khi anh ngủ, cha mẹ anh đều sẽ khóa cửa và đặt lan can chặn bên ngoài cửa sổ, để ngăn anh làm những việc nguy hiểm trong vô thức.
Vì không thể bước ra khỏi phòng ngủ được nữa, nên không ai biết Tiêu Chiến đã làm gì vào ban đêm.
Mộng du là một bệnh rối loạn thần kinh giấc ngủ rất phổ biến, hiện chưa có thuốc chữa khỏi và cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tính mạng của người bệnh.
Tiêu Chiến cứ như vậy bị giam cho đến khi trưởng thành, cha mẹ không cho phép anh qua đêm bên ngoài. Họ cực kì nghiêm khắc mà dạy dỗ, mãi cho đến khi anh trở thành người lớn, bước chân vào xã hội.
Ưu điểm của nuôi dưỡng lồng kính chính là Tiêu Chiến trở thành một người có lối sống tối giản. Sự săn sóc quá mức cần thiết của cha mẹ khiến anh không có điều kiện tụ họp hội nhóm từ khi còn nhỏ, công việc bác sỹ tâm lý lại thường tiếp xúc với những mặt tối của bản chất con người, Tiêu Chiến dần dần biến thành người bị hoang tưởng và suy sụp cảm xúc. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được rằng một người trông như thế này lại chưa từng yêu đương.
Anh còn nhớ hồi học trong lớp tâm lý học lâm sàng, có một lần giáo viên yêu đã cầu họ tự đặt một câu hỏi, câu trả lời có thể được giữ kín, nhưng ít nhất họ phải thành thật.
Và câu hỏi đặt ra là: "Tình yêu có thật sự tồn tại? Hay chỉ là tưởng tượng của con người?"
Ngày hôm đó, Tiêu Chiến im lặng cả buổi, anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách bàn. Tiêu Chiến chưa bao giờ yêu, thậm chí anh còn không biết tình yêu là gì...
Cảm giác bị nhốt trong thời gian dài khi còn thơ ấu không phải là chuyện tốt, khi Tiêu Chiến lớn lên, anh nhận ra rằng những trải nghiệm tuổi thơ đó dù chỉ là mơ hồ, nhưng lại có ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc đến con người về sau.
Tình yêu và sự quan tâm quá mức của cha mẹ khiến anh khó thở, tiềm thức anh hoảng sợ về những mối quan hệ thân mật, thậm chí còn không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác.
Hạt giống thời thơ ấu từ từ nảy mầm. Đối với anh, ràng buộc và kiểm soát nhân danh tình yêu mãi mãi là một nỗi ám ảnh.
Tiêu Chiến sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng rằng vào lúc này, Vương Nhất Bác đang ấn anh lên bàn mà hôn, anh bị mê hoặc bởi hơi thở của người khác, lưu luyến cậu ấy, làm việc thân mật với người đàn ông này chưa bao giờ thấy đủ.
Bên ngoài trời vẫn mưa, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, tiếng gió yếu ớt thổi từ máy tạo ẩm, và tiếng môi hai người chạm vào nhau.
Vương Nhất Bác không thể nhớ được mình đã hôn anh như thế này bao lâu, đến nỗi hắn phải tự hỏi rằng, liệu trong suốt cuộc đời mình, Vương Nhất Bác hắn đã từng có một nụ hôn tử tế nào hay chưa.
Hắn ôm Tiêu Chiến đè lên giá sách, anh rên lên một tiếng thoải mái, cắn chặt môi Vương Nhất Bác có vẻ rất thích thú, hắn đỡ lấy đầu anh, gạt nỗi bất an sang một bên, đưa tay lướt qua mặt Tiêu Chiến.
Bản nhạc jazz cũ trong loa bluetooth phát đi phát lại, rất giống với thể loại mà Tiêu Chiến sẽ thường nghe, nhẹ nhàng du dương, không có quá nhiều thăng trầm.
Freud cho rằng, giấc mơ là biểu hiện của những mong muốn trong tiềm thức, nhưng những biểu hiện đó không phải sự trình bày trực tiếp, mà là thứ tự đã được sửa đổi.
Vương Nhất Bác nhất thời nghi ngờ rằng mình vẫn đang bị thôi miên, đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào ẩm ướt, có lẽ một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại sau khi nghe thấy tiếng gõ chuông giòn giã.
Hiện tại thật giả đều không quan trọng nữa, đúng hay sai cũng thế, hắn chỉ muốn tận hưởng nụ hôn bằng cả trái tim. Trước khi nhắm mắt lại, Vương Nhất Bác nhìn thấy tấm thiệp do Tiêu Chiến viết trên giá sách, trên đó có một dòng chữ nhỏ:
"- Tôi hòa giải với thế giới trong giấc mơ của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.