Chương 11: Chương 4-2
Piggycat
20/01/2022
Nửa đêm đi đón người lỡ xe không phải chuyện hiếm, tuy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chưa chính thức là bạn bè, nhưng Vương Nhất Bác luôn biết ơn mấy lần ngủ ngon hiếm có bên cạnh anh, hắn lúc nào cũng ghi nhớ ân huệ
đó.
Tuy nhiên có một điểm rất lạ, dù là cuộc điện thoại đột ngột lúc nửa đêm, hay đối diện yêu cầu vô lí của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không hề tỏ ra tò mò hay nghi ngờ.
Ví dụ, ngay từ phút đầu tiên nhận được điện thoại, anh ấy thậm chí còn không hỏi "Tìm tôi có chuyện gì?" - điều mà người bình thường ai cũng hỏi.
Lái xe vào ban đêm giữa lúc trời mưa lớn thật sự vất vả, nhất là với người bị mất ngủ mãn tính như Vương Nhất Bác, sự rệu rã để lại vẫn đang đeo bám hắn. Giống như nước trên trời xối mạnh xuống trái đất, cần gạt nước quay đi quay lại như điên. Vương Nhất Bác đang lái xe đường vòng, trong xe hơi yên tĩnh, hắn kết nối Bluetooth trên điện thoại di động, bật một bài hát lên, ngẫu nhiên ấn vào danh sách nhạc.
Khi âm thanh phát ra, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút lạ lẫm, hắn không nhớ đã lưu lại bài hát này khi nào. Hình như là giai điệu từng nghe qua vào một chiều mưa thành phố, tên là " Rains and Tears".
Sau khi có tiếng nhạc trong xe bớt nhàm chán hẳn, đường phố giờ này vắng tanh nên việc đi lại khá thuận lợi. Mất khoảng 40 phút để đi từ nhà Vương Nhất Bác đến đài phát thanh, nhưng do ứng dụng chỉ đường xảy ra vấn đề, nên hắn đã lái xe từ đường cao tốc xuống, đi qua ngã tư, vòng vèo một lúc. Tiêu Chiến đã nhận được hai tin nhắn WeChat, một tin nhắn nói rằng Vương Nhất Bác đã khởi hành, tin nhắn kia nói rằng điều hướng bị sai.
Bãi đậu xe của đài mở cửa 24/24, bởi vì có chương trình đêm khuya, một số nhân viên làm việc tăng ca muộn, Vương Nhất Bác sau khi đến nơi liền gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nhưng đi một vòng cũng không tìm được lối ra ở đâu. Hắn trực tiếp đi vào bãi đậu xe, bãi đậu xe quá lớn, Tiêu Chiến đành phải tự mình đi lên tìm.
Vương Nhất Bác lần theo biển chỉ dẫn dưới bãi đậu đi mất một vòng, cuối cùng cũng tìm được lối ra mà anh nói, sau đó còn cẩn thận đánh dấu xuống chỗ đã đậu, sợ tí nữa quên mất.
Khi gần đến lối ra, gió mát từ bên ngoài tràn vào, phía trước vài bước trông thấy thấy bóng lưng Tiêu Chiến.
Anh mặc một chiếc áo gió kaki, tay cầm ô cán dài, vẻ mặt ngơ ngác chán nản, nhìn từ góc độ này mang đến một vẻ đẹp rất lạ, mĩ nhân cô độc đứng đối diện màn đêm. Lúc này không có mặt trời chiếu sáng, chỉ có mưa từ mái hiên chảy xuống đất không ngớt, gió thổi áo cùng tóc bay tán loạn, người đứng lặng yên giữa đêm đen.
Vương Nhất Bác gọi điện thoại, vội vàng đi tới. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng liền quay đầu, nhìn hắn mỉm cười: "Thật sự làm phiền cậu quá."
"Không sao, tôi đi nhầm đường, làm anh phải đợi lâu rồi. Giờ mình đi thôi." Hắn gật đầu.
"Bãi đậu xe lớn lắm, có mấy khu lận, cậu còn nhớ chỗ nữa không?" Tiêu Chiến đi bên cạnh, thân thể mang theo hơi lạnh vì mưa.
" Vẫn nhớ, mà anh đứng ngoài đó làm cái gì, trời lạnh như thế?" Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đang cầm cán ô, đầu ngón tay đã đông lại đỏ bừng, động tác có chút cứng ngắc, giấu giấu giếm giếm muốn che lại.
Vương Nhất Bác rất nhanh tìm thấy xe, sau khi người bên cạnh thắt dây an toàn, hắn bật hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại di động, nhập tên địa chỉ văn phòng, lúc này đã gần 1h30 sáng.
"Sao cậu không đưa tôi đến chỗ bắt taxi, cậu nên về nghỉ ngơi đi kẻo muộn." Tiêu Chiến nói, phòng làm việc và đài phát thanh ở hai hướng ngược nhau, quãng đường khá xa, nhà Vương Nhất Bác lại nằm ở giữa khoảng cách này.
"Không sao." Tiêu Chiến bật cười.
"Anh cười cái gì?" Vương Nhất Bác không hiểu, hắn phóng xe khỏi bãi đậu, lao ra bầu trời mưa gió.
"Tôi nghĩ đến việc đưa Phật về phương tây." Tiêu Chiến cười nói, sau đó lại ho.
"??Anh theo đạo à?"
"Tôi là người vô thần." Tiêu Chiến lấy chai nước từ trong túi xách lên nhấp một ngụm, "Nhưng tôi đã đọc cả kinh Phật và Kinh thánh."
" Ồ, có phải chúng rất hoa mỹ không?" Vương Nhất Bác chẳng quan tâm mấy, hắn thật sự hỏi bừa.
" Loại sách này không được đánh giá kiểu đó." Sau khi uống nước, giọng nói anh trở nên ướt át, nghe không còn vẻ khô khan như lúc nãy.
Vương Nhất Bác không có hứng thú hỏi thần phật gì nữa, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, "À này, tiểu thuyết trinh thám kia tên gì ấy nhỉ? Cái mà anh đọc cho tôi nghe đó."
"And then there were none"
"Đúng rồi, hình như tôi mới được nghe non nửa?"
Phía trước có đèn đỏ, Vương Nhất Bác đạp phanh, hơi nghiêng đầu lại nhìn Tiêu Chiến, trong xe tối om, chút ánh sáng từ bảng điều khiển phát ra yết ớt, khuôn mặt anh lờ mờ không rõ.
"Ừ, còn một số chi tiết nữa ở phía sau."
"Tôi muốn biết cái kết." Đèn đỏ ở ngã tư này hơi lâu, Vương Nhất Bác vươn tay kéo ống tay áo, lau sương mù trên kính.
"Cậu muốn spoil trước à?" Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn anh cười.
"Anh có thể đọc cho tôi nghe không?" Vương Nhất Bác quay hẳn đầu sang ngang, ánh đèn xe khúc xạ vào đáy mắt sáng ngời. Rõ ràng là tinh thần kiệt quệ vì mất ngủ, nhưng lúc này đây lại đặc biệt thấy sảng khoái. Tiêu Chiến đối mặt với hắn, hỏi:
"Với cương vị là bạn bè, hay là một bác sỹ khám bệnh?" Tiêu Chiến lại uống một ngụm nước.
"Không quan trọng, cái gì cũng được hết, anh có thể làm bạn, cũng có thể là bác sĩ."
Đèn xanh cuối cùng cũng bật lên, Vương Nhất Bác khởi động máy, rẽ một làn, từ từ lái xe lên đường cao tốc.
"Anh bị cảm sao?" Vương Nhất Bác nhớ tới cơn ho vừa nãy.
"Không, tôi bị viêm mũi." Tiêu Chiến hít một hơi rồi đáp. Giọng mũi nghe rất yếu ớt.
Trong đêm mưa gió, chiếc xe của hai người họ giống như vật duy nhất đang di chuyển ở thế giới bên ngoài.
Tiếng mưa nặng nề che đi mọi âm thanh khác, cảm giác trống rỗng như bị cô lập. Thỉnh thoảng Tiêu Chiến lại ho nhẹ, tạo ra vài tiếng động tinh tế khi di chuyển trên lớp ghế da, thế giới nhỏ bên trong xe trở nên sống động.
Vương Nhất Bác thừa nhận bản thân mình luôn bình tĩnh lạ lùng khi ở cạnh Tiêu Chiến, sự bình tĩnh không chút dao động hỗn tạp. Hắn không hiểu vì lý do gì lại như thế, lời giải thích cho cảm xúc này vẫn là một dấu chấm hỏi.
Giống như lúc Vương Nhất Bác không giải thích được tại sao Tiêu Chiến lại đọc sách cho hắn nghe, tại sao hắn có thể ngủ ngon trong văn phòng đó nửa tiếng một tiếng.
Hay ví như bây giờ đây, hai người họ đang ở trong xe của Vương Nhất Bác, huyên thuyên những câu chuyện không có chủ đích, cũng không cần khách sáo duy trì hội thoại một cách giả tạo.
Tiêu Chiến nhất thời hít một hơi, hạt mưa đáp ngoài cửa kính xe, hòa cùng màn đêm đen mướt, anh có cảm giác mọi thứ đang đi lệch quỹ đạo. Anh không biết rằng, người bên cạnh hiện tại cũng chung mạch suy nghĩ tương tự.
Tiêu Chiến từ nhỏ đã được trông giữ cẩn mật, rất ít bạn bè, bề ngoài tính tình luôn vui vẻ, tốt bụng. Cuộc sống của anh dường như cứ lặp đi lặp lại, cà phê buổi sáng, tài liệu trong văn phòng, sách trên giá sách, video dài vô tận trên máy tính, thỉnh thoảng trêu chọc mấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân, những bệnh nhân xa lạ đến rồi đi,...gió thổi mây bay theo một vòng tuần hoàn.
Khi kết thân với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn có cảm giác "no bụng", giống như được ăn một bữa cơm, không cần biết ngon hay dở, nhưng anh ấy ăn rất hài lòng, đồ ăn ấm nóng đi từ miệng vào dạ dày, nỗi lo lắng về hạ đường huyết và cảm giác đói không còn nữa.
"Mỗi khi anh đọc sách cho tôi nghe, tôi đều ngủ rất ngon." Vương Nhất Bác đột nhiên nói chuyện liên tục.
Tiêu Chiến không trả lời, anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác khác biệt với những bệnh nhân khác.
Anh tự cho phép mình có một cảm giác cần thiết mơ hồ, "cảm giác cần thiết" này không giống như đối với cha mẹ- kiểu tình yêu cưỡng bách " vì muốn tốt cho con", mà nó diễn ra rất nhẹ nhàng, là "cảm giác được một người cần đến." Chuyện này hoàn toàn phù hợp với mức độ vừa phải mà Tiêu Chiến luôn ưa thích.
"Vậy lần sau tôi đọc Kinh thánh cho cậu nghe nhé." Câu này được thốt ra gần như trong tiềm thức, không cần thông qua hệ xử lí của não bộ.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thấy khó hiểu.
"Để cho cậu cảm nhận được ảnh hưởng của thần tính." Tiêu Chiến trêu trọc hắn, Vương Nhất Bác cười cười, sau đó chỉ im lặng.
Chẳng bao lâu đã đến văn phòng, Vương Nhất Bác đậu xe xong cùng anh đi lên bật đèn, Tiêu Chiến gửi tin nhắn WeChat cho bác sĩ Trương.
"Anh ấy vẫn đang bận, anh ấy nói nửa giờ sau sẽ gọi điện cho tôi." Tiêu Chiến quay đầu hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu muốn trở về sao?
Vương Nhất Bác đã không đến chỗ này gần một tháng, nhưng sau khi bước vào, hắn vẫn cảm thấy rất quen thuộc, trang trí và nội thất vẫn y hệt lúc trước, có thể thấy Tiêu Chiến là người không thích thay đổi. Bức tranh " Ký ức vĩnh cửu" của Dali vẫn nghiêng ngả trên bức tường, ốc vít lỏng lẻo chưa thèm gắn lại. Và cơn buồn ngủ quen thuộc lại quay về.
Tuy nhiên có một điểm rất lạ, dù là cuộc điện thoại đột ngột lúc nửa đêm, hay đối diện yêu cầu vô lí của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không hề tỏ ra tò mò hay nghi ngờ.
Ví dụ, ngay từ phút đầu tiên nhận được điện thoại, anh ấy thậm chí còn không hỏi "Tìm tôi có chuyện gì?" - điều mà người bình thường ai cũng hỏi.
Lái xe vào ban đêm giữa lúc trời mưa lớn thật sự vất vả, nhất là với người bị mất ngủ mãn tính như Vương Nhất Bác, sự rệu rã để lại vẫn đang đeo bám hắn. Giống như nước trên trời xối mạnh xuống trái đất, cần gạt nước quay đi quay lại như điên. Vương Nhất Bác đang lái xe đường vòng, trong xe hơi yên tĩnh, hắn kết nối Bluetooth trên điện thoại di động, bật một bài hát lên, ngẫu nhiên ấn vào danh sách nhạc.
Khi âm thanh phát ra, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút lạ lẫm, hắn không nhớ đã lưu lại bài hát này khi nào. Hình như là giai điệu từng nghe qua vào một chiều mưa thành phố, tên là " Rains and Tears".
Sau khi có tiếng nhạc trong xe bớt nhàm chán hẳn, đường phố giờ này vắng tanh nên việc đi lại khá thuận lợi. Mất khoảng 40 phút để đi từ nhà Vương Nhất Bác đến đài phát thanh, nhưng do ứng dụng chỉ đường xảy ra vấn đề, nên hắn đã lái xe từ đường cao tốc xuống, đi qua ngã tư, vòng vèo một lúc. Tiêu Chiến đã nhận được hai tin nhắn WeChat, một tin nhắn nói rằng Vương Nhất Bác đã khởi hành, tin nhắn kia nói rằng điều hướng bị sai.
Bãi đậu xe của đài mở cửa 24/24, bởi vì có chương trình đêm khuya, một số nhân viên làm việc tăng ca muộn, Vương Nhất Bác sau khi đến nơi liền gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nhưng đi một vòng cũng không tìm được lối ra ở đâu. Hắn trực tiếp đi vào bãi đậu xe, bãi đậu xe quá lớn, Tiêu Chiến đành phải tự mình đi lên tìm.
Vương Nhất Bác lần theo biển chỉ dẫn dưới bãi đậu đi mất một vòng, cuối cùng cũng tìm được lối ra mà anh nói, sau đó còn cẩn thận đánh dấu xuống chỗ đã đậu, sợ tí nữa quên mất.
Khi gần đến lối ra, gió mát từ bên ngoài tràn vào, phía trước vài bước trông thấy thấy bóng lưng Tiêu Chiến.
Anh mặc một chiếc áo gió kaki, tay cầm ô cán dài, vẻ mặt ngơ ngác chán nản, nhìn từ góc độ này mang đến một vẻ đẹp rất lạ, mĩ nhân cô độc đứng đối diện màn đêm. Lúc này không có mặt trời chiếu sáng, chỉ có mưa từ mái hiên chảy xuống đất không ngớt, gió thổi áo cùng tóc bay tán loạn, người đứng lặng yên giữa đêm đen.
Vương Nhất Bác gọi điện thoại, vội vàng đi tới. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng liền quay đầu, nhìn hắn mỉm cười: "Thật sự làm phiền cậu quá."
"Không sao, tôi đi nhầm đường, làm anh phải đợi lâu rồi. Giờ mình đi thôi." Hắn gật đầu.
"Bãi đậu xe lớn lắm, có mấy khu lận, cậu còn nhớ chỗ nữa không?" Tiêu Chiến đi bên cạnh, thân thể mang theo hơi lạnh vì mưa.
" Vẫn nhớ, mà anh đứng ngoài đó làm cái gì, trời lạnh như thế?" Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đang cầm cán ô, đầu ngón tay đã đông lại đỏ bừng, động tác có chút cứng ngắc, giấu giấu giếm giếm muốn che lại.
Vương Nhất Bác rất nhanh tìm thấy xe, sau khi người bên cạnh thắt dây an toàn, hắn bật hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại di động, nhập tên địa chỉ văn phòng, lúc này đã gần 1h30 sáng.
"Sao cậu không đưa tôi đến chỗ bắt taxi, cậu nên về nghỉ ngơi đi kẻo muộn." Tiêu Chiến nói, phòng làm việc và đài phát thanh ở hai hướng ngược nhau, quãng đường khá xa, nhà Vương Nhất Bác lại nằm ở giữa khoảng cách này.
"Không sao." Tiêu Chiến bật cười.
"Anh cười cái gì?" Vương Nhất Bác không hiểu, hắn phóng xe khỏi bãi đậu, lao ra bầu trời mưa gió.
"Tôi nghĩ đến việc đưa Phật về phương tây." Tiêu Chiến cười nói, sau đó lại ho.
"??Anh theo đạo à?"
"Tôi là người vô thần." Tiêu Chiến lấy chai nước từ trong túi xách lên nhấp một ngụm, "Nhưng tôi đã đọc cả kinh Phật và Kinh thánh."
" Ồ, có phải chúng rất hoa mỹ không?" Vương Nhất Bác chẳng quan tâm mấy, hắn thật sự hỏi bừa.
" Loại sách này không được đánh giá kiểu đó." Sau khi uống nước, giọng nói anh trở nên ướt át, nghe không còn vẻ khô khan như lúc nãy.
Vương Nhất Bác không có hứng thú hỏi thần phật gì nữa, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, "À này, tiểu thuyết trinh thám kia tên gì ấy nhỉ? Cái mà anh đọc cho tôi nghe đó."
"And then there were none"
"Đúng rồi, hình như tôi mới được nghe non nửa?"
Phía trước có đèn đỏ, Vương Nhất Bác đạp phanh, hơi nghiêng đầu lại nhìn Tiêu Chiến, trong xe tối om, chút ánh sáng từ bảng điều khiển phát ra yết ớt, khuôn mặt anh lờ mờ không rõ.
"Ừ, còn một số chi tiết nữa ở phía sau."
"Tôi muốn biết cái kết." Đèn đỏ ở ngã tư này hơi lâu, Vương Nhất Bác vươn tay kéo ống tay áo, lau sương mù trên kính.
"Cậu muốn spoil trước à?" Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn anh cười.
"Anh có thể đọc cho tôi nghe không?" Vương Nhất Bác quay hẳn đầu sang ngang, ánh đèn xe khúc xạ vào đáy mắt sáng ngời. Rõ ràng là tinh thần kiệt quệ vì mất ngủ, nhưng lúc này đây lại đặc biệt thấy sảng khoái. Tiêu Chiến đối mặt với hắn, hỏi:
"Với cương vị là bạn bè, hay là một bác sỹ khám bệnh?" Tiêu Chiến lại uống một ngụm nước.
"Không quan trọng, cái gì cũng được hết, anh có thể làm bạn, cũng có thể là bác sĩ."
Đèn xanh cuối cùng cũng bật lên, Vương Nhất Bác khởi động máy, rẽ một làn, từ từ lái xe lên đường cao tốc.
"Anh bị cảm sao?" Vương Nhất Bác nhớ tới cơn ho vừa nãy.
"Không, tôi bị viêm mũi." Tiêu Chiến hít một hơi rồi đáp. Giọng mũi nghe rất yếu ớt.
Trong đêm mưa gió, chiếc xe của hai người họ giống như vật duy nhất đang di chuyển ở thế giới bên ngoài.
Tiếng mưa nặng nề che đi mọi âm thanh khác, cảm giác trống rỗng như bị cô lập. Thỉnh thoảng Tiêu Chiến lại ho nhẹ, tạo ra vài tiếng động tinh tế khi di chuyển trên lớp ghế da, thế giới nhỏ bên trong xe trở nên sống động.
Vương Nhất Bác thừa nhận bản thân mình luôn bình tĩnh lạ lùng khi ở cạnh Tiêu Chiến, sự bình tĩnh không chút dao động hỗn tạp. Hắn không hiểu vì lý do gì lại như thế, lời giải thích cho cảm xúc này vẫn là một dấu chấm hỏi.
Giống như lúc Vương Nhất Bác không giải thích được tại sao Tiêu Chiến lại đọc sách cho hắn nghe, tại sao hắn có thể ngủ ngon trong văn phòng đó nửa tiếng một tiếng.
Hay ví như bây giờ đây, hai người họ đang ở trong xe của Vương Nhất Bác, huyên thuyên những câu chuyện không có chủ đích, cũng không cần khách sáo duy trì hội thoại một cách giả tạo.
Tiêu Chiến nhất thời hít một hơi, hạt mưa đáp ngoài cửa kính xe, hòa cùng màn đêm đen mướt, anh có cảm giác mọi thứ đang đi lệch quỹ đạo. Anh không biết rằng, người bên cạnh hiện tại cũng chung mạch suy nghĩ tương tự.
Tiêu Chiến từ nhỏ đã được trông giữ cẩn mật, rất ít bạn bè, bề ngoài tính tình luôn vui vẻ, tốt bụng. Cuộc sống của anh dường như cứ lặp đi lặp lại, cà phê buổi sáng, tài liệu trong văn phòng, sách trên giá sách, video dài vô tận trên máy tính, thỉnh thoảng trêu chọc mấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân, những bệnh nhân xa lạ đến rồi đi,...gió thổi mây bay theo một vòng tuần hoàn.
Khi kết thân với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn có cảm giác "no bụng", giống như được ăn một bữa cơm, không cần biết ngon hay dở, nhưng anh ấy ăn rất hài lòng, đồ ăn ấm nóng đi từ miệng vào dạ dày, nỗi lo lắng về hạ đường huyết và cảm giác đói không còn nữa.
"Mỗi khi anh đọc sách cho tôi nghe, tôi đều ngủ rất ngon." Vương Nhất Bác đột nhiên nói chuyện liên tục.
Tiêu Chiến không trả lời, anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác khác biệt với những bệnh nhân khác.
Anh tự cho phép mình có một cảm giác cần thiết mơ hồ, "cảm giác cần thiết" này không giống như đối với cha mẹ- kiểu tình yêu cưỡng bách " vì muốn tốt cho con", mà nó diễn ra rất nhẹ nhàng, là "cảm giác được một người cần đến." Chuyện này hoàn toàn phù hợp với mức độ vừa phải mà Tiêu Chiến luôn ưa thích.
"Vậy lần sau tôi đọc Kinh thánh cho cậu nghe nhé." Câu này được thốt ra gần như trong tiềm thức, không cần thông qua hệ xử lí của não bộ.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thấy khó hiểu.
"Để cho cậu cảm nhận được ảnh hưởng của thần tính." Tiêu Chiến trêu trọc hắn, Vương Nhất Bác cười cười, sau đó chỉ im lặng.
Chẳng bao lâu đã đến văn phòng, Vương Nhất Bác đậu xe xong cùng anh đi lên bật đèn, Tiêu Chiến gửi tin nhắn WeChat cho bác sĩ Trương.
"Anh ấy vẫn đang bận, anh ấy nói nửa giờ sau sẽ gọi điện cho tôi." Tiêu Chiến quay đầu hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu muốn trở về sao?
Vương Nhất Bác đã không đến chỗ này gần một tháng, nhưng sau khi bước vào, hắn vẫn cảm thấy rất quen thuộc, trang trí và nội thất vẫn y hệt lúc trước, có thể thấy Tiêu Chiến là người không thích thay đổi. Bức tranh " Ký ức vĩnh cửu" của Dali vẫn nghiêng ngả trên bức tường, ốc vít lỏng lẻo chưa thèm gắn lại. Và cơn buồn ngủ quen thuộc lại quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.