Chương 13: Chương 4-4
Piggycat
23/01/2022
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào
nhau, đồng tử xinh đẹp kia phản chiếu hình ảnh của chính Vương Nhất Bác, toàn thân hắn bắt đầu nóng rực, từng nơi anh chạm qua mang theo hơi mát lạnh, thấm vào da thịt.
"Em đã từng hôn chưa?"
"Sao lại hỏi chuyện đó?"
"Anh chưa bao giờ hôn kể từ khi lớn lên."
Tiêu Chiến không chỉ tìm kiếm nụ hôn khi mộng du, mà còn cả khi anh ấy say xỉn.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, Vương Nhất Bác thực sự bối rối, đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau, lần trước hắn đã đè Tiêu Chiến lên bàn hôn đến hơi thở gấp gáp, nhưng lần đó kẻ tỉnh người mơ, nụ hôn này mới tính là chân chính.
Tiêu Chiến rất say, anh nhắm mắt lại, lông mi đen dài rũ xuống, tay Vương Nhất Bác vòng qua ôm lấy eo anh. Người này sao lại gầy như thế, lớp quần áo mỏng manh không chống đỡ nổi cơ thể như tờ giấy.
Hôn một hồi, Tiêu Chiến hơi tách ra, kéo thành một khe hở nhỏ, Vương Nhất Bác đưa tay chạm lên mặt anh, đầu ngón tay vuốt nhẹ gò má. Tất cả những đấu tranh tư tưởng bây giờ đều là ấu trĩ, và Vương Nhất Bác không muốn nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì.
Anh ấy vẫn luôn là nam nhân của lòng mình, người mà mình mỗi ngày mỗi đêm hằng mong nhớ, vậy nên càng không cần cố ý tỏ vẻ chán ghét. Mặc dù Tiêu Chiến là đàn ông, nhưng đối với Vương Nhất Bác, chỉ cần hắn muốn, giới tính bản dạng gì đều không quan trọng.
Rượu hun nóng linh hồn, ánh mắt mê ly, Tiêu Chiến như thể đang mộng du, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, nhìn một hồi lại bật cười thành tiếng.
" Anh hóa ra không chỉ say rượu, mà còn say mộng sao."
"G..ì?"
Lời nói chưa kịp thoát khỏi môi đã bị khóa lại, Vương Nhất Bác đè anh lên ghế sô pha, tấm thảm trượt dài theo dấu chân người, đưa bàn tay to lớn vào trong lớp áo, vuốt ve phần lưng mịn màng...quả nhiên Tiêu Chiến rất gầy. Tiếp xúc da thịt khiến Vương Nhất Bác kích động mạnh mẽ, hạ thể cứng phát đau, tiếng rên rỉ trầm mê thoát ra từ cổ họng anh khiến hắn sắp bùng nổ.
Tiêu Chiến khi say rượu mang một vẻ đẹp hư hỏng, vẻ đẹp như vậy quá dễ khiến đàn ông bị câu mất hồn. Nhưng người này hiển nhiên không có kinh nghiệm tình ái, bị Vương Nhất Bác hôn thoải mái tới nghiện, đến nỗi chỉ cần Vương Nhất Bác vừa buông ra, anh đã lập tức câu lấy cổ hắn, ôm thật chặt, không ngừng đòi hỏi.
Vương Nhất Bác vội vàng cởi quần áo, vừa hôn vừa cởi đồ thật sự rất bất tiện, nhưng chỉ cần hắn dừng lại liền sẽ bị Tiêu Chiến níu lấy, dính chặt như miếng keo. Đôi mắt long lanh ngấn lệ, đuôi mắt ửng hồng, ủy khuất cầu xin một nụ hôn. Cảnh tượng này cũng quá chấn động đi. Vương Nhất Bác không phải là người đàn ông chưa từng trải qua đời sống tình dục, mặc dù trước đây hắn luôn bài xích, đối với như cầu thể xác còn sinh ra coi thường.
Không phải hắn không có khoái cảm mãnh liệt khi làm tình, nhưng bây giờ áp lên thân thể Tiêu Chiến, anh là một người đàn ông, vẻ đẹp mị hoặc khiến toàn thân run rẩy lên kia đã đánh tan tất cả nghi kị về giới tính. Vương Nhất Bác chẳng buồn quan tâm gì thừa thãi, hắn chỉ biết rằng hiện tại hạ thể mình đang cọ sát vào Tiêu Chiến, cánh mông no tròn mềm mại, người dưới thân lắc lư uyển chuyển, khẩn cầu Vương Nhất Bác hôn mình.
Cho dù là phân thân căng cứng của hai người, là Tiêu Chiến nằm dưới hắn, hay là thế giới bên ngoài cửa sổ kia, mọi thứ đều trở nên ướt át. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nghe tiếng rên rỉ lớn dần của anh, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
Lần ân ái này kéo dài gần hai giờ, Tiêu Chiến mê man không nhận thức được mình đã cao trào mấy lần, mỗi lần bắn xong một hồi sau lại quấn lấy Vương Nhất Bác, vòng cả hai tay ôm chặt hắn, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi.
Anh cư xử giống như một đứa trẻ, nếm được vị ngọt rồi, sẽ không ngừng đòi hỏi cây kẹo đó. Vương Nhất Bác thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
"Bây giờ anh tỉnh hay là mộng du, hửm?" Hắn xoa tóc Tiêu Chiến, một tay vẫn đang ôm chặt không rời.
"Anh đang mơ." Tiêu Chiến rất nhanh đáp lại.
Vương Nhất Bác mỉm cười hôn anh, đó là đặc quyền của đàn ông trẻ, ngay cả khi bị mất ngủ trong thời gian dài, khả năng tình ái vẫn luôn ổn định, hắn vẫn điều khiển nơi đó của mình cực tốt. Vương Nhất Bác lại điên cuồng nhào vào cơ thể Tiêu Chiến, nhìn anh bị đè ngã xuống lớp đệm mềm, chơi đùa qua lại, bên trái bên phải, lên trên xuống dưới. Hắn mê hoặc cảm giác này, làm đến nghiện.
Hai người cuối cùng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trên sô pha lớn, Vương Nhất Bác áp lên người Tiêu Chiến, tinh dịch và dịch thể vẫn còn lưu lại trên nơi đó, vương lên đầu gối, lên ngực anh, tóc tai da dẻ toàn thân đều ướt đẫm.
Vương Nhất Bác hiếm khi có một đêm ngon giấc. Hắn đã mơ một giấc mơ, thấy mình đang ở trên hòn đảo trong tiểu thuyết "And then there were none". Thời tiết không tệ lắm. Ánh sáng xuyên qua lớp mây dày chiếu xuống nhân gian. Cổ hắn đau nhức, bàn chân hơi tê, dưới vách đá sóng vỗ ầm ầm, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, Vương Nhấy Bác nhìn quanh không thấy ai ngoài chính mình.
Hắn không biết rằng Tiêu Chiến đã thức dậy một lần, rượu và tình dục thô bạo khiến anh đau đầu. Anh biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, ngay cả khi anh chưa từng trải qua chuyện đó, vết sưng tấy đau đớn nơi hậu huyệt sẽ nhắc anh nhớ rằng Vương Nhất Bác vừa làm tình với anh tàn nhẫn như thế nào.
Tiêu Chiến chưa kịp suy nghĩ xem đây rốt cuộc là sự cố tình dục phổ biến ở người trưởng thành, hay là một giác ngộ tình yêu. Ít nhất thì trong suốt những năm từng sống trên đời, anh đã không nghĩ đến điều đó.
Vương Nhất Bác dựa vào người Tiêu Chiến, phát ra âm thanh ngái ngủ như trẻ con, chắc là đang mộng mị, một tay vẫn ôm chặt eo anh chưa từng buông. Có chút nóng.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng nhỏ, không để ý kĩ sẽ không nghe thấy, Tiêu Chiến thở dài trong bóng tối. Sau vài lần giằng co, anh thoát ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng mặc quần áo lại, đẩy người đang ngủ vào giữa sô pha, giúp tư thế nằm thoải mái hơn, rồi đắp chăn cho hắn.
Tiêu Chiến lê thân thể đau nhức, tùy tiện tắm rửa rồi rời khỏi văn phòng.
Bên ngoài trời đã rạng sáng, những xe đồ ăn nóng hổi bắt đầu đẩy ra đường phố, một vài người đi bộ không biết hướng về đâu, vội vã cúi đầu ngang qua.
Anh nhớ lại câu hỏi khi còn du học ở Mỹ, một câu hỏi mà anh chưa tìm được cách trả lời:
"Tình yêu có thể cảm nhận được hay không? Hay chỉ là tưởng tượng của con người?"
Cơn mưa sáng sớm không ngừng rơi xuống, nhỏ giọt trên tóc mai, rớt xuống mặt đất dính đầy bùn cát.
"Em đã từng hôn chưa?"
"Sao lại hỏi chuyện đó?"
"Anh chưa bao giờ hôn kể từ khi lớn lên."
Tiêu Chiến không chỉ tìm kiếm nụ hôn khi mộng du, mà còn cả khi anh ấy say xỉn.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, Vương Nhất Bác thực sự bối rối, đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau, lần trước hắn đã đè Tiêu Chiến lên bàn hôn đến hơi thở gấp gáp, nhưng lần đó kẻ tỉnh người mơ, nụ hôn này mới tính là chân chính.
Tiêu Chiến rất say, anh nhắm mắt lại, lông mi đen dài rũ xuống, tay Vương Nhất Bác vòng qua ôm lấy eo anh. Người này sao lại gầy như thế, lớp quần áo mỏng manh không chống đỡ nổi cơ thể như tờ giấy.
Hôn một hồi, Tiêu Chiến hơi tách ra, kéo thành một khe hở nhỏ, Vương Nhất Bác đưa tay chạm lên mặt anh, đầu ngón tay vuốt nhẹ gò má. Tất cả những đấu tranh tư tưởng bây giờ đều là ấu trĩ, và Vương Nhất Bác không muốn nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì.
Anh ấy vẫn luôn là nam nhân của lòng mình, người mà mình mỗi ngày mỗi đêm hằng mong nhớ, vậy nên càng không cần cố ý tỏ vẻ chán ghét. Mặc dù Tiêu Chiến là đàn ông, nhưng đối với Vương Nhất Bác, chỉ cần hắn muốn, giới tính bản dạng gì đều không quan trọng.
Rượu hun nóng linh hồn, ánh mắt mê ly, Tiêu Chiến như thể đang mộng du, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, nhìn một hồi lại bật cười thành tiếng.
" Anh hóa ra không chỉ say rượu, mà còn say mộng sao."
"G..ì?"
Lời nói chưa kịp thoát khỏi môi đã bị khóa lại, Vương Nhất Bác đè anh lên ghế sô pha, tấm thảm trượt dài theo dấu chân người, đưa bàn tay to lớn vào trong lớp áo, vuốt ve phần lưng mịn màng...quả nhiên Tiêu Chiến rất gầy. Tiếp xúc da thịt khiến Vương Nhất Bác kích động mạnh mẽ, hạ thể cứng phát đau, tiếng rên rỉ trầm mê thoát ra từ cổ họng anh khiến hắn sắp bùng nổ.
Tiêu Chiến khi say rượu mang một vẻ đẹp hư hỏng, vẻ đẹp như vậy quá dễ khiến đàn ông bị câu mất hồn. Nhưng người này hiển nhiên không có kinh nghiệm tình ái, bị Vương Nhất Bác hôn thoải mái tới nghiện, đến nỗi chỉ cần Vương Nhất Bác vừa buông ra, anh đã lập tức câu lấy cổ hắn, ôm thật chặt, không ngừng đòi hỏi.
Vương Nhất Bác vội vàng cởi quần áo, vừa hôn vừa cởi đồ thật sự rất bất tiện, nhưng chỉ cần hắn dừng lại liền sẽ bị Tiêu Chiến níu lấy, dính chặt như miếng keo. Đôi mắt long lanh ngấn lệ, đuôi mắt ửng hồng, ủy khuất cầu xin một nụ hôn. Cảnh tượng này cũng quá chấn động đi. Vương Nhất Bác không phải là người đàn ông chưa từng trải qua đời sống tình dục, mặc dù trước đây hắn luôn bài xích, đối với như cầu thể xác còn sinh ra coi thường.
Không phải hắn không có khoái cảm mãnh liệt khi làm tình, nhưng bây giờ áp lên thân thể Tiêu Chiến, anh là một người đàn ông, vẻ đẹp mị hoặc khiến toàn thân run rẩy lên kia đã đánh tan tất cả nghi kị về giới tính. Vương Nhất Bác chẳng buồn quan tâm gì thừa thãi, hắn chỉ biết rằng hiện tại hạ thể mình đang cọ sát vào Tiêu Chiến, cánh mông no tròn mềm mại, người dưới thân lắc lư uyển chuyển, khẩn cầu Vương Nhất Bác hôn mình.
Cho dù là phân thân căng cứng của hai người, là Tiêu Chiến nằm dưới hắn, hay là thế giới bên ngoài cửa sổ kia, mọi thứ đều trở nên ướt át. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nghe tiếng rên rỉ lớn dần của anh, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
Lần ân ái này kéo dài gần hai giờ, Tiêu Chiến mê man không nhận thức được mình đã cao trào mấy lần, mỗi lần bắn xong một hồi sau lại quấn lấy Vương Nhất Bác, vòng cả hai tay ôm chặt hắn, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi.
Anh cư xử giống như một đứa trẻ, nếm được vị ngọt rồi, sẽ không ngừng đòi hỏi cây kẹo đó. Vương Nhất Bác thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
"Bây giờ anh tỉnh hay là mộng du, hửm?" Hắn xoa tóc Tiêu Chiến, một tay vẫn đang ôm chặt không rời.
"Anh đang mơ." Tiêu Chiến rất nhanh đáp lại.
Vương Nhất Bác mỉm cười hôn anh, đó là đặc quyền của đàn ông trẻ, ngay cả khi bị mất ngủ trong thời gian dài, khả năng tình ái vẫn luôn ổn định, hắn vẫn điều khiển nơi đó của mình cực tốt. Vương Nhất Bác lại điên cuồng nhào vào cơ thể Tiêu Chiến, nhìn anh bị đè ngã xuống lớp đệm mềm, chơi đùa qua lại, bên trái bên phải, lên trên xuống dưới. Hắn mê hoặc cảm giác này, làm đến nghiện.
Hai người cuối cùng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trên sô pha lớn, Vương Nhất Bác áp lên người Tiêu Chiến, tinh dịch và dịch thể vẫn còn lưu lại trên nơi đó, vương lên đầu gối, lên ngực anh, tóc tai da dẻ toàn thân đều ướt đẫm.
Vương Nhất Bác hiếm khi có một đêm ngon giấc. Hắn đã mơ một giấc mơ, thấy mình đang ở trên hòn đảo trong tiểu thuyết "And then there were none". Thời tiết không tệ lắm. Ánh sáng xuyên qua lớp mây dày chiếu xuống nhân gian. Cổ hắn đau nhức, bàn chân hơi tê, dưới vách đá sóng vỗ ầm ầm, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, Vương Nhấy Bác nhìn quanh không thấy ai ngoài chính mình.
Hắn không biết rằng Tiêu Chiến đã thức dậy một lần, rượu và tình dục thô bạo khiến anh đau đầu. Anh biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, ngay cả khi anh chưa từng trải qua chuyện đó, vết sưng tấy đau đớn nơi hậu huyệt sẽ nhắc anh nhớ rằng Vương Nhất Bác vừa làm tình với anh tàn nhẫn như thế nào.
Tiêu Chiến chưa kịp suy nghĩ xem đây rốt cuộc là sự cố tình dục phổ biến ở người trưởng thành, hay là một giác ngộ tình yêu. Ít nhất thì trong suốt những năm từng sống trên đời, anh đã không nghĩ đến điều đó.
Vương Nhất Bác dựa vào người Tiêu Chiến, phát ra âm thanh ngái ngủ như trẻ con, chắc là đang mộng mị, một tay vẫn ôm chặt eo anh chưa từng buông. Có chút nóng.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng nhỏ, không để ý kĩ sẽ không nghe thấy, Tiêu Chiến thở dài trong bóng tối. Sau vài lần giằng co, anh thoát ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng mặc quần áo lại, đẩy người đang ngủ vào giữa sô pha, giúp tư thế nằm thoải mái hơn, rồi đắp chăn cho hắn.
Tiêu Chiến lê thân thể đau nhức, tùy tiện tắm rửa rồi rời khỏi văn phòng.
Bên ngoài trời đã rạng sáng, những xe đồ ăn nóng hổi bắt đầu đẩy ra đường phố, một vài người đi bộ không biết hướng về đâu, vội vã cúi đầu ngang qua.
Anh nhớ lại câu hỏi khi còn du học ở Mỹ, một câu hỏi mà anh chưa tìm được cách trả lời:
"Tình yêu có thể cảm nhận được hay không? Hay chỉ là tưởng tượng của con người?"
Cơn mưa sáng sớm không ngừng rơi xuống, nhỏ giọt trên tóc mai, rớt xuống mặt đất dính đầy bùn cát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.