Chương 18: Bạn thân
Sandy
25/10/2013
Lang thang trên dãy hành lang dài hun hút của bệnh viện, Băng cứ ngó hết bên này đến bên kia, mong gặp được người nào quen biết. Ở trong bệnh viện đối với cô thực sự là một cực hình, cho dù có khỏe cách mấy thì chỉ cần ở đây vài giờ là cô bắt đầu muốn bệnh. Nghe thì có vẻ kì cục đấy nhưng sự thật thường rất phũ phàng mà. Đương nhiên là cô hoàn toàn có thể “trốn” viện nhưng quang minh chính đại bước ra khỏi nơi này thì vẫn là tốt nhất. Hơn nữa… cô chưa ăn gì, lại không có đồng nào trong tay, muốn về đến nhà cũng khó.
Nhưng đi gần mười phút rồi mà cô vẫn chưa thấy ai có thể nhờ vả được cả. Với lại Tuyết còn lâu mới quay về, cô nên ra ngoài đón chút không khí trong lành và đợi cô em gái của mình có vẻ khả quan hơn.
Nghĩ là làm, Băng hướng đến cánh cửa kính cách cô tầm chục bước chân. Tuy nhiên, lúc cô bỏ cuộc lại đụng ngay Linh ở cửa ra vào. Mặc dù rất vui khi gặp được bạn thân nhưng cô vẫn nhận thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt Linh. Không nghĩ Linh vì buồn phiền chuyện của mình mà thành ra như vậy, cô quyết định kéo Linh ra một góc để hỏi cho rõ.
- Cậu tỉnh bao giờ vậy? Sao lại không nói gì? Cậu khỏe chưa? Cậu đã nhớ ra gì chưa? Cậu định lôi tớ đi đâu? Băng! Thả tớ ra. Tớ không theo kịp tốc độ của cậu._Linh vô cùng bất ngờ khi gặp Băng nên không kịp phản ứng gì. Đến khi đi được nửa đường thì mới hoàn hồn liên tục đặt câu hỏi cho Băng. Thật tội nghiệp cho cô là Băng không nói một tiếng nào, nhưng bước chân đã chậm lại. Đôi môi nhợt nhạt bỗng vẽ lên một nụ cười. Cô biết là Băng đã trở lại là cô gái của thường ngày rồi tuy thái độ của Băng ngày hôm nay có gì đó không ổn cho lắm.
Sau khi kéo Linh ra quán cà phê đối diện bệnh viện. Băng chọn một bàn yên tĩnh gần như là biệt lập với xung quanh ở góc quán. Cô ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Linh. Khỏi hỏi cũng biết từng đợt da gà đang xuất hiện khắp người Linh.
- Cái vẻ mặt đó của cậu là sao?_Sau hơn nửa tiếng nhìn đôi mắt đầy “mưu mô” của kẻ đối diện, Linh cuối cùng cũng không kìm được mà lên tiếng.
Băng bất giác cười gian, cô chờ mãi câu nói này của Linh, nếu chờ nữa chắc là cô điên mất. Tuy là mất thời gian nhưng cô cũng đã khủng bố được tinh thần đối tượng, đã đến lúc “hỏi cung” rồi.
- Đâu có gì đâu. Chỉ là thấy cậu hốc hác quá nên lôi… à không… dẫn cậu ra đây uống gì đó lấy lại tinh thần thôi mà._Băng ôn tồn giải thích, cái đuôi cáo đang dần thò ra.
- Vậy mà cậu cũng nói cho được. Không phải trong bệnh viện cũng có…_Linh lắc đầu, đang phàn nàn về cái việc vô cùng “dở hơi” của Băng thì vội bụm miệng lại. Không hé răng nói một lời nào nữa, cô biết mình đã lỡ lời.
Mặc cho Linh đang lo lắng thì Băng chẳng buồn để tâm. Cô hỏi bóng gió.
- Dạo này cậu thiếu ngủ phải không?
Linh vội nhìn thẳng vào Băng, cơ hồ không tin được những gì mà Băng vừa nói. Chuyện cô thiếu ngủ ngay cả người thân bên cạnh cô cũng không biết vậy mà Băng chỉ vừa mới liếc qua là đoán ra ngay. Không biết cô nên cười hay nên khóc đây. Nhưng mà cô không muốn nói dối Băng nên cũng khẽ “ừ!” một tiếng, sau đó bản tính tò mò lại bắt đầu trỗi dậy. Trước khi đến bệnh viện cô đã trang điểm để che đi khuôn mặt thiếu sức sống của mình vậy thì làm sao mà Băng có thể biết được.
- Trát cả kí phấn lên mặt như thế không tốt cho da đâu._Băng nói, ngữ điệu không chút gay gắt nhưng đủ để Linh giật mình._Rồi. Giờ trả lời tớ. Ai làm cậu lo lắng đến mất ăn mất ngủ như vậy.
Linh không dám nói, chỉ sợ nói ra thì người đó sẽ bị Băng “thịt” mất. Nhưng nếu cô không nói thì Băng vẫn có thể tìm ra được nguyên nhân và có khi Băng lại trách cô không coi mình là bạn nữa thì phiền phức lắm.
- Đâu có ai đâu. Bữa trước tớ mới nhặt được con mèo hoang nên đưa về chăm sóc, ai dè nó phá quá nên tớ phải còng lưng ra giải quyết hậu quả của nó. Giờ thì thành ra như vậy đây._Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, Linh quyết định… nói dối. Nhưng xui cho cô là cô gái đang ngồi trước mặt mình tuy rất quậy phá và trẻ con nhưng lại không thiếu sắc sảo để nhìn ra sự bối rối, gượng gạo dù là nhỏ nhất của người khác.
Ngay lập tức, đáp lại lời nói dối của Linh là cái trừng mắt khó chịu của Băng, cô không nói gì, chỉ ngồi một chỗ, kiên nhẫn chờ đợi sự trung thực của Linh. Dù không muốn ép người khác nhưng vấn đề này cô không thể bỏ qua được. Cô có cảm giác, nếu như lúc này mình không làm gì đó thì Linh sẽ vỡ tung mất.
1 Phút…
3 Phút…
5 Phút…
10 Phút…
Thời gian cứ thế trôi qua, hai cô gái vẫn cứ yên lặng, không ai có ý định mở lời trước. Không khí xung quanh hai người cứ như bị ai đó rút dần đi. Càng ngày hô hấp càng trở nên khó khăn, trái tim nhỏ bé của Linh co bóp mạnh. Cô đưa tay lên ngực, giữ lấy cổ áo, cố trấn tĩnh bản thân.
Tách…
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má. Nhưng giọt nước mang vị đắng của tâm hồn kia chỉ là sự khởi đầu, theo sau nó là hai hàng nước mắt chảy dài. Thổn thức. Linh hận bản thân mình lúc này, thật yếu đuối và trơ trẽn. Hận mình nhưng cũng hận Băng, sao Băng lại tin tưởng cô đến vậy, tin tưởng cô sẽ nói ra lòng mình mà không vạch trần câu nói dối trá kia, và tại sao Băng lại quan tâm cô nhiều như thế để giờ cô lại thấy đau, thấy tội lỗi thế này. Cô không muốn sự quan tâm của Băng nhưng lúc này cô lại cần nó hơn bao giờ hết. Cô thật xấu xa phải không? Muốn được Băng an ủi, vỗ về nhưng lại không nói gì cho Băng cả. Tự nhận thấy bản thân quá ích kỉ, cô chỉ mong có thể bốc hơi khỏi thế giới này như chưa từng tồn tại.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn của ai kia chạm vào má mình. Linh bàng hoàng, vội né tránh. Cánh tay vừa mới đưa ra chưng hửng giữa không trung, Băng cười nhẹ, không hề khó chịu, người lại còn trấn an Linh.
- Linh khóc không đẹp đâu. Băng không cho phép Linh khóc mà không biết nguyên nhân. Nào! Ngoan nào! Giờ nói cho Băng biết chuyện gì đã xảy ra._Giọng điệu, câu từ trong lời nói của Băng như một đứa trẻ học đòi làm người lớn khiến Linh bật cười. Dù ghét bản thân đến mấy nhưng Linh vẫn không thể tiếp tục trách mình khi ở bên cạnh Băng. Băng cho cô cảm giác như mình là một người quan trọng, một người không thể thiếu trong cuộc đời này. Và việc Băng quan tâm cô, đặt lòng tin ở cô cũng chỉ là lẽ đương nhiên.
- Nhưng… cậu phải… hứa không làm gì… người đó… được không?_Linh ngập ngừng.
Băng gật đầu cái rụp, và tất nhiên là trong cái đầu tinh ranh ấy đang vạch sẵn một kế hoạch trừng trị kẻ có tội mà vẫn không vi phạm đến lời hứa vừa rồi.
5 ngày trước…
Linh thất thiểu bước vào phòng bệnh. Cả hai người cô quan tâm đều đang nằm trong bệnh viện. Đúng là mệt thật. Hai người đó không những ở hai phòng bệnh khác nhau mà còn một người tầng trên một người tầng dưới nữa. Mà cô thì không dưng lại được giao trọng trách chăm sóc bệnh nhân từ ba tên “vô lại” là bạn thân của hắn với lí lo: Quân bị Băng đánh “trọng thương” nên với thân phận là bạn thân của Băng nên cô phải đảm nhiệm công việc chăm sóc hắn đến khi khỏe lại. Khi nghe cái lí do vớ vẩn đấy, cô đã gần như hét toáng lên, tự dưng cô lại có thêm một công việc không lương, làm sao mà chấp nhận nổi. Nhưng mà họ nói cũng có lí nên cô không cải vào đâu được, chỉ biết ngậm ngùi đồng ý. Còn về phía Băng thì Tuyết không cho cô ở lại nên cũng chỉ tạt vào một lát ngó xem Băng đã có dấu hiệu tỉnh lại chưa rồi đi ngay. Cũng có chút tủi thân khi Tuyết đối xử với cô như vậy nhưng biết làm sao được, thế giới của Băng và cô khác xa nhau. Ừ thì xét về địa vị thì ngang nhau đấy, cơ mà xét về tuổi thơ hay công việc mà Băng đang làm thử xem, cô hoàn toàn không dám nghĩ là mình sẽ sống nổi trong đó một tuần. Dù là vào Devil để giúp đỡ Băng phần nào cũng như tiến lại gần cái thế giới của Băng hơn nhưng khoảng cách giữa hai người là quá xa. Cô chỉ cần ngồi một chỗ là có được mọi thứ nhưng Băng thì sao? Băng luôn phải gồng mình, cố gắng hết sức để bảo toàn được tính mạng và cho Tuyết và Phong một cuộc sống bình thường, mặc dù bản thân cậu ấy biết là chuyện đó là không thể.
- Sao cô lại ở đây?_Giọng nói mệt mỏi của Quân cất lên kéo Linh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hai gò má ửng hồng. Cô cúi đầu che đi sự ngại ngùng, đến thăm bệnh người ta mà lại đứng ngây ra một chỗ, tâm hồn thì treo ngược cành cây. Quả là chỉ muốn tìm nơi nào đó để thu mình lại.
- Tôi đến đưa đồ ăn cho cậu._Linh đứng trước mặt Quân, giơ bọc cháo lên, mặt thì như muốn kết bạn với sàn nhà, lí nhí. Nhìn cô lúc này y hệt một con búp bê, rất đáng yêu nhưng lại gợi cho Quân hình ảnh về một người con gái khác. Cậu khó chịu hất văng bọc cháo vào tường, quát lớn.
- Đừng có diễn trò trước mặt tôi. Giả tạo quá. Nếu muốn thì đi tìm thằng khác mà làm mấy trò đấy, còn tôi đây không có hứng. Tôi GHÉT nhất LOẠI NGƯỜI lấy vẻ NGÂY THƠ để đánh lừa người khác như cô.
Từng câu từng chữ mà Quân nói như đang khắc sâu vào tim cô. Đau đến tận tâm can. Cô không tin được là Quân lại nói những điều đó với cô.
Giả tạo ư? Cô sống thật với bản thân của mình là giả tạo ư?
Cái gì mà loại người lấy vẻ ngây thơ? Cậu ta lấy tư cách gì mà đánh giá cô? Cô là một cô gái ngây thơ sao? Nực cười. Cô xấu xa còn không hết thì ngây thơ lấy đâu ra.
Tại sao Quân lại tức giận với cô như vậy, cả lúc ở hiệu bánh nữa. Cô đã làm gì sai để cậu coi thường cô như vậy? Cô không cam tâm. Không cam tâm. Một người chỉ biết đến bản thân mình như vậy không đáng để cô lo lắng, để cô phải nhớ mong, để cô phải rơi nước mắt.
- ĐỪNG CÓ ÁP ĐẶT SUY NGHĨ CỦA MÌNH LÊN NGƯỜI KHÁC!_Linh gào to rồi chạy đi, đưa tay bụm miệng thật chặt để kìm những tiếng nấc nghẹn ngào.
- Băng ơi. Tớ phải làm sao đây? Tớ phải làm sao đây?_Linh ôm Băng khóc nức nở, không biết là hai người đã chuyển sang ngồi gần nhau từ lúc nào.
Băng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào lưng Linh. Ắt hẳn cô bạn nhỏ nhắn của cô đã chịu đựng rất nhiều. Linh là một cô gái nghĩ gì làm nấy, hiếm thấy khi nào Linh lại giữ kín một chuyện gì đó ở trong lòng. Chứng tỏ Quân đã chiếm một vị trí không nhỏ trong tim Linh. Nhưng làm cách nào mà tình cảm của Linh lại lớn đến vậy? Hai người chỉ mới gặp nhau chưa được một tháng nữa mà?! Giờ là cô bí thực sự rồi. Về chuyện tình cảm thì cô mù tịt, chẳng biết phải nói thế nào cho phải nữa.
Nhưng cô phải công nhận là Linh khóc khỏe thật, khóc liền hai giờ đồng hồ mới chịu nín làm cô mỏi hết cả người. Cảm tưởng như chỉ cần vặn mình một cái là những tiếng “rắc rắc” sẽ vang lên giòn giã.
- Á! Tớ xin lỗi, quên mất là cậu vừa mới khỏe._Linh giật mình buông vội Băng ra, cô khóc như chết đi sống lại rồi mới nhớ ra được chuyện này. Cô đúng là một cô bạn tồi tệ mà._Cậu sẽ không sao hết đúng không?
Băng nghệch mặt ra, không hiểu Linh đang nói gì. Câu trước và câu sau của linh chẳng có sự ăn nhập nào cả.
- Thì lúc mà cậu mất trí nhớ tạm thời ấy. Tự dưng lại nói mấy câu kì lạ rồi ngất luôn. Làm tớ lo muốn chết._Thấy Băng cứ nghệt mặt ra như vậy. Linh mới bắt đầu giải thích. Linh đã chuyển hướng chú ý từ Quân sang cô bạn thân.
Băng đưa tay lên miệng ra vẻ bí mật. Sau đó lại bụm miệng cười khúc khích. Thấy Linh làm mặt lo lắng như vậy rất đáng yêu. Nhưng mà chuyện Linh nói cô cũng không nhớ và Tuyết cũng không nhắc gì nên gần như là cô đá văng luôn mấy hình ảnh hồi sáng ra khỏi não rồi. Có lẽ Tuyết đã biết là sau một thời gian mất trí thì cô lại tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê sau một thời gian nên cũng không có thái độ như Linh. Biết nói sao đây? Có một cô em gái như Tuyết đúng là xui xẻo lớn nhất đời cô. Mà xui xẻo thì không thể tránh được đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.