Chương 12: Dương Thiên Băng – mất tích
Sandy
25/10/2013
Tú cầm thanh kiếm đã gãy đôi một cách đầy hiếu kì. Mắt cậu đảo liên tục, bàn tay cũng đồng thời lật qua lật lại thanh kiếm như đang săm soi một báu vật vô giá.
Hành động này của cậu cũng dễ hiểu thôi, từ tối hôm trước tới tận bây giờ cậu vẫn không tài nào lí giải được làm cách nào mà Băng có thể bẻ gãy một thanh kiếm nhật được. Theo cậu biết thì kiếm nhật là loại kiếm vô cùng sắc bén và nguy hiểm, nó có thể chém được cả sắt mà không hề sứt mẻ gì. Vậy không lí nào một cô gái như Băng lại có thể làm được điều này. Quả thực hết sức vô lí.
- Nhóc con. Đang làm gì đấy?_Thấy Tú đang nghịch thanh kiếm đã dùng để “ám sát” thủ lĩnh Devil, Joon tò mò hỏi. Chắc cậu nhóc không tính xài nó để thủ tiêu ai đó đấy chứ.
- Em chỉ đang băn khoăn về điều mà Băng đã làm với tứ này vào mấy bữa trước mà thôi._Tú vô thức trả lời, mắt vẫn dán chặt vào thanh kiếm.
Anh à lên một tiếng. Hóa ra là vì chuyện này. Không ngờ cậu nhóc lại để ý đến chuyện đó. Nhưng cho nhóc biết sự thật chắc cũng không mất mát gì. Với lại giờ Băng không ở đây, anh không việc gì phải mặc bộ đồ phục vụ đáng xấu hổ đó nên tâm trạng anh hiện tại khá tốt.
- Đơn giản thôi. Nó đâu phải là một thanh kiếm nhật thật sự.
- Anh nói thật?_Tú ngay lập tức quay người lại, ánh mắt lộ rõ nét nghi ngờ nhưng tâm trạng nặng trĩu mấy hôm nay cũng không còn. Nếu anh điều anh Joon nói là sự thật thì Băng cũng không phải là quái thú gì cho cam. Như vậy là người đối đầu với Minh trong trận đấu giành vị trí đứng đầu xét cho cùng cũng chỉ là một cô gái biết đánh nhau mà thôi.
Anh không nói gì chỉ khẽ gật nhẹ đầu. Anh hiểu là Tú đang lo lắng điều gì nhưng mà những gì mà thằng nhóc đang suy nghĩ không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Xét cho cùng thì Băng vẫn luôn là một đối thủ nguy hiểm. Tuy nhiên có vẻ như Tú không nhận thức được điều đó thì phải? Sắc mặt cậu ta bây giờ chỉ tóm gọn trong bốn chữ: chủ quan, khinh địch.
- Mà anh nói đó không phải kiếm nhật là sao? Không phải là Devil không có tiền nên mua kiếm giả về chưng chứ?_Tú tặc lưỡi, ra vẻ dò xét.
Joon cốc cậu một cái rõ đau, lắc đầu bất lực. Tú chắn chắn sẽ gặp rắc rối lớn trong tương lai không xa. Ngừng một giây để tưởng tượng cuộc đời lâm li bi đát của người bạn trẻ đang ở gần mình dưới tay cô gái xinh đẹp quen thuộc nào đó, anh mới chịu lên tiếng.
- Thanh kiếm đó được Băng rèn khi qua Nhật chơi năm 14 tuổi. Không biết em ấy đã làm gì mà được ông…_Joon nhíu mày, anh đã quên mất tên ông ta rồi._Ông ta tên gì không quan trọng, nói chung là ông ta là một người có hàng chục năm kinh nghiệm về rèn kiếm. Băng ở cùng ông ta một ngày, sau đó cho ra thanh kiếm này. Cho dù thời gian rất ngắn nhưng thanh kiếm ấy cứ như là một thanh kiếm Nhật thực thụ. Nhưng khổ một nỗi, bề ngoài thì hoàn hảo bao nhiêu thì chất lượng của nó lại tệ bấy nhiêu.
- Đã thảm hại đến vậy sao lại còn giữ lại làm gì?
- Là do Tuyết đem về._Anh bỗng nhiên thở dài. Mà nhắc đến Tuyết mới nhớ, thường thì giờ này nhỏ đã ở đây rồi, cả Linh lẫn Băng nữa. Không biết là có chuyện gì không nữa, dạo gần đây anh lại có cảm giác bất an. Đôi lúc thoáng qua tâm trí thôi nhưng đọng lại thật lâu.
Tú cũng không hỏi gì thêm mặc dù trong lòng đang có rất nhiều thắc mắc. Cậu đặt thanh kiếm lại chỗ cũ, toan bước đi thì anh Joon lại lên tiếng.
- Cậu không tò mò sao?
- Không phải không tò mò. Chỉ là em cảm thấy không nên biết quá nhiều thôi._Tú cười nhạt.
Nhìn nụ cười bây giờ của Tú anh lại Liên tưởng đến Tuyết. Cũng có một thời gian anh thấy nụ cười đó trên khuôn mặt của Tuyết. Có lẽ là năm năm trước, khoảng thời gian anh mới quen biết Tuyết.
Mỗi lần thấy nụ cười ấy mà tim anh như thắt lại, một nụ cười thật đẹp nhưng lại tựa như làn khói mỏng, chỉ mập mờ hiện hữu trong giây lát. Anh cảm tưởng như mình nhìn thấy cả sự bất lực cùng chán chường trong nụ cười ấy. Bằng một cách nào đó, nó đã chạm vào một góc nhỏ trong trái tim anh để rồi khắc sâu vào trong anh một dấu ấn khó phai mờ.
Trăng lên cao, ánh sáng dịu nhẹ soi rõ con đường tối. Cơn gió nhẹ thổi tung một chiếc lá vừa lìa cành. Chiếc lá ấy lượn lờ trong không trung giây lát rồi nhẹ nhàng đáp lên bờ vai gầy của Tuyết.
Trong tích tắc, cô đã chú ý đến nó nhưng cũng chỉ trong tích tắc ấy cô lại hướng mắt về phía con đường trước mặt. Lòng thầm cầu nguyện bóng dáng thân thuộc của chị cô sẽ xuất hiện như thường lệ.
Nhưng một tiếng rồi hai tiếng, ba tiếng sau đó vẫn không thấy chị cô đâu. Khuôn mặt đã chuyển dần sang lo lắng nhưng cô tuyệt nhiên không di chuyển dù chỉ là một cm. Có lẽ cô sẽ đứng ở đây đến tận sáng nếu Phong không xuất hiện.
- Chị tính đứng ở đây đến bao giờ?
- Đến khi chị Băng xuất hiện._Tuyết trả lời chắc nịch.
- Chị đừng chờ nữa, có chờ đến sáng chị ấy cũng không về đâu. Chắc là lại đi đâu đó chơi quên đường về rồi._Phong nói bâng quơ.
Tuyết cũng hi vọng đúng như Phong nói nhưng lỡ như không phải vậy thì sao? Lỡ như chị ấy đang gặp nguy hiểm, bị thương hay là bị người của “ông ta” bắt rồi thì sao? Lỡ như chị cô đang bơ vơ ở đâu đó một mình thì sao? Nếu những gì cô đang nghĩ là sự thật thì biết tính sao đây?
- Có chuyện gì vậy?_Tú hỏi. Cậu đang trên đường về thì thấy cả hai chị em đang ở ngoài sân mà Tuyết còn có vẻ rất lo lắng nữa nên tiện thể vào hỏi thăm.
Tuyết im lặng không nói. Cô mới chỉ biết Tú được mấy ngày nên không thể đặt niềm tin vào cậu, cho dù là bạn thân của Minh đi nữa. Nhỡ cậu ta lại là gián điệp dưới quyền “ông ta” thì rất nguy hiểm. Tốt nhất là cô nên đề cao cảnh giác.
Nhìn vẻ mặt đề phòng của bà chị đã nghi mà Phong khẽ thở dài, cũng chẳng trách được, sống một cuộc sống luôn luôn bị rình rập như thế thì có muốn tin tưởng được người mới quen cũng là điều bất khả thi.
- Chị Băng không biết đi đâu từ sáng đến giờ. Chị Tuyết tìm khắp nơi không thấy nên đứng ở đây chờ.
- Cô lo lắng cho Băng sao?_Chất giọng của Tú chuyển từ quan tâm sang nghi ngờ.
- Chị ấy là chị tôi, tại sao tôi lại không lo khi chị ấy biến mất không dấu vết vậy chứ._Tuyết nổi giận.
- Nếu cô lo lắng sao lúc cô thấy nòng súng từ tay tên sát thủ hôm ấy chĩa vào Băng, cô lại không làm gì?_Tú chất vấn. Vốn dĩ cậu biết được chuyện này là do nghe từ Kiệt.
Tuyết giật mình. Cô không ngờ cậu thấy cô đứng ở đó. Cứ tưởng là mọi người chỉ chú ý vào nơi có tiếng súng phát thôi nhưng đời người chẳng mấy ai biết được chữ “ngờ”. Nhưng cậu ta thấy thì sao chứ, rốt cuộc thì vẫn không hiểu gì cả. Cứ cho là lúc đó cô chạy đến để ngăn cản Luke thì sao chứ? Khoảng cách từ đó đến nơi cô đứng là khá xa, có dùng hết sức cũng không kịp. Huống hồ chị cô lại có thể né được viên đạn đó. Nếu cô ở đó không chừng lại trở thành điểm yếu của chị ấy nữa thì tình hình sẽ trở nên nguy hiểm hơn.
- Sao hả? Không trả lời được chứ gì?_Tú mỉa mai.
Cô như muốn xé toạc cái miệng phát ngôn bừa bãi kia. Toan lên tiếng thì Phong bị đã chặn họng hệt như Băng vẫn thường làm.
- Em cũng thấy chị Băng bị chĩa súng vào người._Phong dừng một chút để nhìn hai khuôn mặt đang đơ ra rất ăn ý rồi mới tiếp tục._Anh đừng hiểu nhầm, tội chị Tuyết. Chị ấy cũng chỉ muốn tốt cho chị Băng mà thôi.
- Muốn tốt mà…
Tú chưa nói hết câu đã bị chặn họng. Nhưng người cắt ngang lời cậu không phải Tuyết hay Phong mà là Minh. Cả Minh, Kiệt và Quân không biết đứng sau lưng cậu từ lúc nào nhưng chắc rằng ba người họ đứng đủ lâu để nghe hết câu chuyện.
- Có nói thì mày cũng không hiểu hết đâu nên đừng thắc mắc làm gì. Cứ chấp nhận những gì nhóc Phong nói là sự thật đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.