Chương 15: Máu và sự tức giận
Sandy
25/10/2013
Phong đứng sững trước cửa biệt thự, một chân đã đặt vào bên trong nhưng chân kia thì như hóa đá, không thể nhấc nổi. Mặc dù chắc rằng đây là nơi mà mình đã sống hơn mười năm trời nhưng cậu không thể tin vào mắt mình. Không biết là cậu đã đưa tay dụi mắt lần này là lần thứ bao nhiêu và mỗi lần như thế là cậu lại hy vọng là mình nhìn lầm, hay bị hoa mắt nhưng cho dù cậu không muốn tin nhưng những gì hiện ra trước mắt đang phủ định suy nghĩ của cậu một cách trắng trợn. Thật đáng sợ, thật sự đáng sợ. Chính cái khung cảnh này làm cậu sợ hãi, nó không như tất cả những gì mà trước nay cậu chứng kiến. Nó cho cậu một cảm giác chưa từng có. Có cái gì đó đổ vỡ, rạn nứt và cả bất an. Thử hỏi xem, một đứa nhóc 13 tuổi như cậu trông thấy căn nhà thân yêu mới sáng ra còn vô cùng gọn gàng, ngăn nắp mà sau vài tiếng đồng hồ vắng mặt đã chẳng khác gì một căn nhà hoang, à không, phải nói chính xác hơn là nó như vừa trải qua một thảm kịch kinh khủng sẽ cảm thấy thế nào?
Bàn ghế thì ngổn ngang, còn có cái bị đập nát. Những mảnh thủy tinh của cửa kính, ly, chén,… vương v.ãi khắp nhà. Tủ rượu thì bị xô xuống, những chai rượu ngoại vỡ nát, vô số loại rượu khác nhau hòa trộn lại chảy ra lênh láng khắp một vùng. Ở bờ tường có một vết lõm nhỏ, bên dưới nó là chiếc điện thoại của chị cậu bị vỡ nát, không còn nhận ra được hình dạng vốn có. Không có bất cứ một thứ gì ở đúng vị trí, ngay cả Lisa và Lucifer cũng mất tăm, Lu thì bỏ lại những đứa con chưa mở mắt của mình trong chuồng làm chúng liên tục kêu ăng ẳng tìm mẹ, nghe thật não nề. Tuy nhiên, thứ làm cậu sợ hãi nhất vào lúc này là… máu. Máu có ở khắp mọi nơi, tuy không nhiều nhưng cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Một bức tranh hoàng tàn cộng thêm màu đỏ thẫm của máu khiến người ta không khỏi nghĩ đến những suy nghĩ tiêu cực. Và cậu cũng vậy, cậu muốn hỏi, muốn biết chuyền gì đã xảy ra, muốn tìm hiểu duyên cớ của đống đổ nát này nhưng như có một lực vô hình khiến cậu không thể cất lời hay di chuyển. Có lẽ sự sợ hãi hiện giờ đã lấn áp mọi hành động của cậu, làm cậu chỉ biết đứng nhìn.
- Phong! Em không sao chứ?_Tuyết vội hỏi ngay sau khi nhìn thấy Phong, sự lo lắng ẩn hiện trên khuôn mặt.
Phong cứ ấp úng mãi, không thể nói hết câu, chỉ lắp bắp mỗi chữ “Nhà”. Khuôn mặt sững sờ trông đến tội.
Tuyết theo lời Phong, hướng mắt vào trong. Cô có một chút, chỉ một chút ngỡ ngàng, lòng cũng thầm đoán ra hiện trạng đang in hằn trong đáy mắt qua những lời mập mờ của Kat. Bởi đây đâu phải lần đầu cô thấy cảnh tượng này, cảnh tượng của một cơn thịnh nộ kinh hoàng đến từ chị gái cô. Không kìm được tiếng thở dài, cô toan đi tìm Băng thì bắt gặp bốn bức tượng sống đang á khẩu nói không nên lời, còn Minh thì không biết đang ở đâu.
Kiệt, Tú Quân và Linh cũng lâm vào tình trạng như Phong, nhất thời không biết phải làm gì hay nói gì khi thấy cảnh tượng của căn biệt thự xa hoa và an ninh cũng không kém phần nghiêm ngặt này.
Đằng sau khu vườn của biệt thự, dưới gốc cây cổ thụ có một cô gái với mái tóc đen mượt được thả tự do đến ngang eo. Những cơn gió se lạnh thổi tung những lọn tóc của cô như muốn mang cô theo cùng nhưng chỉ tiếc là cô không mấy để ý đến sự hiện diện của chúng. Bàn tay dính đầy máu của cô cứ vô thức vuốt ve Lisa, vết thương dài trên cánh tay còn chưa khép miệng, máu cứ liên tục rỉ ra nhuộm đỏ cả bộ lông trắng muốt của chú mèo nhỏ. Tuy nhiên, Lisa cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, mặc cho mùi máu tanh ngày càng nồng, đôi mắt nhắm hờ như sắp ngủ nhưng đôi tai lại vểnh lên nghe ngóng xung quanh.
Cộp… Cộp…
Tiếng bước chân từ xa vọng lại ngày càng gần. Băng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen vô tình gieo vài tia thù hận cùng sát khí.
Bước chân khẽ khựng, khuôn mặt anh tuấn không giấu nổi sự ngạc nhiên, ngạc nhiên vì trước nay cậu chưa từng thấy ánh mắt đó của cô, ngạc nhiên vì ánh mắt đó đang nhìn cậu, nhìn cậu với tất cả sự hận thù của cô. Và… dường như cô không nhận ra cậu. Đôi mắt đen láy ấy cứ đang xoáy sâu tận tâm can, len lỏi vào từng mạch máu chạy khắp cơ thể cậu. Đau! Cảm giác lúc này của cậu có thật là đau, đau sau tất cả những gì cô đã làm với cậu?! Có thật thế không?
Cậu biết sáu năm qua ắt hẳn cậu đã bỏ lỡ nhiều thứ, cũng như bỏ lỡ tình yêu của cậu, bỏ lỡ con người khó nắm bắt hiện giờ của Băng. Sáu năm, khoảng thời gian dài nhất đời cậu, sáu năm để cậu hận cô gái đã cướp mất trái tim cậu rồi bóp nát nó, sáu năm để cậu gạt bỏ cô gái ấy ra khỏi tâm trí và cũng sáu năm ấy cậu nhớ cô da diết. Nghe có vẻ hoang đường, nhiều người sẽ nói cậu chỉ là một đứa con nít thì biết gì về mấy thứ cảm xúc ấy; hoặc nó chỉ là rung động nhất thời khi tiếp xúc với người khác phái, đâu đáng để lưu giữ suất từng ấy năm. Nhưng đâu ai biết, cậu đã khổ sở thế nào với cái mà mọi người gọi là “rung động nhất thời” ấy. Vừa yêu vừa hận, cậu quyết định quay về gặp cô nhưng trớ trêu thay, chỉ sau mấy ngày gặp mặt, cô lại dành cho cậu ánh mắt như đôi với kẻ thù, thật khó để chấp nhận. Cái nhìn của cô giờ chẳng còn trìu mến, chẳng còn thách thức trêu ngươi và cảm giác bình lặng trước kia cô mang lại đã bị cái nhìn thù hận của cô đánh tan…
Đưa mắt nhìn thân ảnh quen thuộc đang đứng trước mặt, đôi mắt tràn ngập sát khí cũng từ từ dịu lại, trái tim đang giận dữ dần lấy lại nhịp đập vốn có, lí trí “ngủ quên” cũng dần trở lại. Nhận thấy khuôn mặt đau thương của người con trai đó, cô biết mình đã vì sự tức giận mà làm cậu tổn thương. Muốn gọi tên cậu nhưng sao khó quá, sức lực của cô như bị ai đó rút cạn, không hiểu sao cảnh vật cứ mờ dần trong mắt cô, thật khó chịu.
Tiếng kêu của Lisa làm cô giật mình cúi xuống, vô tình thấy vết thương chưa khép miệng khá lớn trên cánh tay, chỗ cô ngồi đã có một vũng máu tụ lại, toàn thân Lisa cũng đầy máu của cô. Khẽ cười nhạt, chỉ vì giận dữ nhất thời mà để bản thân bị thương mà không hề hay biết. Từ lúc đó đến giờ chắc cô cũng bị mất khá nhiều máy rồi, cũng chẳng trách sao cô lại thấy mệt đến thế. Dùng chút sức lực còn lại cô đưa cánh tay phải lên, cắn răng chịu đau lấy mảnh thủy tinh vẫn còn yên vị trên cánh tay trái ra. Một trận đau buốt chạy dọc khắp cơ thể, thể lực của cô càng ngày càng yếu. Nhưng mặc kệ, cô loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không chút sức sống.
Khó khăn lắm mới đứng lên được nhưng chẳng mấy chốc cả thân hình cô chao đảo như sắp ngã. Cứ đinh ninh là Minh sẽ đứng nhìn để cô có một cú tiếp đất để đời nhưng nào ngờ vài giây sau cậu đã ôm trọn cô vào lòng. Tuy chưa cảm nhận hơi ấm của ngày xưa nhưng cậu vẫn cho cô sự an toàn và tin tưởng. Mi mắt nặng trịch khép dần, nụ cười bình yên bỗng hiện lên.
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?_Minh khẽ hỏi, buồn bã ôm cơ thể lạnh lẽo của Băng vào lòng. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô mà tim như bị ai bóp nghẹt, chỉ hận là bản thân đã quá vô tâm…
Linh rót cho mình một cốc nước rồi uống vội. Nhìn đống hỗn độn mà cô không khỏi thở dài. Băng phá tan nát mọi thứ rồi giờ cô và các bạn phải dọn dẹp, đúng là khổ không gì bằng. Ai bảo cô là bạn thân của kẻ thất thường đó chứ. Mà không hiểu sao lại thành thế này, trước giờ Băng có phá hoại như thế này đâu, “chỉ” có một lần duy nhất cách đây 2 năm Băng biến địa bàn của Wolf thành nơi ở của “diêm vương” thôi. Không biết lần này là chuyện gì nữa đây, làm mình bị thương đến thế mà không hề hay biết thì chỉ có Băng.
A! Nãy giờ cô toàn nghĩ lung tung. Không nghĩ nữa, lát nữa xem máy quay an ninh là biết ngay thôi, giờ thì cô cần phải dọn nốt phần còn lại đã, cũng gần xong hết rồi.
- Cậu ấy không sao chứ?_Linh ngừng tay, hỏi Minh.
- Đang ngủ!_Minh lạnh lùng.
Cũng khá quen với thể loại biểu cảm này của Minh nên Linh không nói gì, tuy nhiên trong lòng vẫn có gì đó ức chế. Cái bản mặt lạnh lùng, vô cảm đó mới nhìn là cô đã muốn… cho một trận rồi. Nghĩ vậy thì thấy có lỗi với mình trong quá khứ quá nhưng cô không thể nào nghĩ khác đi được, mới đó không hiểu sao cô lại nhớ về khoảng thời gian mà Minh qua Mĩ định cư. Cô không thể đoán ra được cậu ta nghĩ gì qua cái mặt nạ hoàn hảo đó.
- Linh! Minh! Vô đây đi, chỗ còn lại cứ để mọi người làm cho._Tú từ trong phòng đọc sách nói vọng ra.
Linh và Minh nhanh chóng cất bước sau câu nói của Tú, tuy không biểu lộ chút sự vội vã nào nhưng bước chân cứ nhanh dần lên.
- Có chuyện gì à?_Linh hỏi nhưng không ai trả lời, Tuyết đưa tay ra hiệu im lặng rồi hướng mắt về phía chiếc màn hình lớn, nơi đang chiếu lại những sự việc đã xảy ra vài tiếng trước…
Bốn tiếng trước…
Băng và cô gái có mái tóc bạch kim đang đứng trước cửa nhà nhưng cả hai có vẻ lưỡng lự chưa muốn vào.
- Có chuyện gì à?_Cô gái hỏi.
Băng thôi không nhìn đám cỏ đổ rạp xuống trước cổng nữa, cô cười trấn an người bên cạnh rồi đưa tay nhấn vào bảng số được gắn trước cửa.
Cạch…
Sau khi ấn một dãy số dài dằng dặc thì cánh cửa tự động mở ra mà không cần thêm bất cứ lực tác động nào. Tuy nhiên… khi cánh cửa vừa mở thì có một giọng nói không biết từ đâu thoát ra.
- Cô đã đi đâu vậy hả. Tuyết rất lo cho cô đấy, cả đêm qua cô ấy không ngủ được chút nào cả cứ đứng ngoài trời chờ cô suốt.
- Katherine! Yên nào, giờ không phải lúc nói đến chuyện đó._Băng không có biểu lộ gì của sự ngạc nhiên như thể cô đã biết hết mọi chuyện và cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cô quan tâm.
Kéo vội cô gái bên cạnh vào trong nhà bếp, cô mặc tạp dề vào và ra lệnh.
- Cơ hội cuối cùng cho cậu đấy. Và nhớ đừng phá cái nhà bếp của tớ tan tành như ở tiệm bánh.
Cô gái kia chỉ lơ đễnh nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó, hoàn toàn không hề nghe một chữ nào mà Băng vừa nói. Có vẻ như trí tò mò đã lấn át mục đích khi đến đây của cô.
Nếu như cô nhớ không nhầm thì Băng đã có lần nhắc đến Katherine, một siêu máy tính điều khiển hệ thống an ninh của biệt thự. Băng không nói nó từ đâu mà có nhưng nó đảm bảo an toàn cho tất cả những ai sống ở đây. Sắc suất để người là đột nhập vào gần như bằng không. Có một công nghệ như thế này ở Việt Nam kể ra cũng lạ nhưng biết đâu được, có khi Băng đang gặp rất nhiều nguy hiểm nên phải làm như vậy, hơn nữa Băng là người không muốn có những vệ tinh theo đuôi 24/24…
- Này! Cậu có nghe tớ nói không hả._Băng bực tức hét lên làm đứt mạch suy nghĩ của cô.
- Có mà._Cô nói dối.
- Nói dối mà không tốt đâu Sara à!_Băng cười hiểm làm Sara toát mồ hôi hột, cô định nói gì thêm nhưng chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung. Nhìn số máy mà cô khẽ nhíu mày, trống ngực đập dồn dập hơn, bỗng nhiên lo lắng đến kì lạ. Cô bảo Sara ở lại còn mình thì ra ngoài phòng khách.
- Alô!
Không rõ người ở đầu dây bên kia đã nói gì như sắc mặt của Băng ngày càng tệ, đôi mắt cô giờ như một màn đêm đen không chút ánh sáng. Hai bàn tay bóp chặt, chiếc điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối bỗng chốc lơ lửng trong không trung vài giây rồi đập mạnh vào tường vỡ nát.
Chẳng mấy chốc, cô như biến thành một con thú hoang, điên cuồng đập phá mọi thứ xung quanh. Những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tay cô, những vết thương bắt đầu xuất hiện, máu chảy ngày càng nhiều nhưng như thế cũng không thể ngăn cô dừng lại.
- Cậu làm gì vậy?_Sara lao vào ôm chặt lấy Băng từ đằng sau. Khi nghe những tiếng đổ vỡ từ ngoài phòng khách cô đã cố gắng chạy ra nhanh nhất có thể nhưng có vẻ cô đã chậm một bước. Nhìn vết thương dài trên cánh tay Băng liên tục chảy máu mà cô càng lo hơn. Mặc dù vậy, cô không dám thả Băng ra để đi kiếm thứ gì giúp cầm máu, chỉ sợ Băng lại điên lên như vừa rồi.
Một lúc sau, khi thấy Băng có vẻ đã bình tĩnh lại, cô mới thả Băng ra và lập tức đi tìm dụng cụ y tế nhưng trớ trêu thay, tìm khắp nhà rồi mà không có, còn trong các phòng thì muốn vào phải có mật mã. Cô lật tung mọi ngóc ngách trong căn nhà để tìm thứ gì cầm máu cho Băng mà quên mất mình có thể nhờ Kat giúp. Cuối cùng cô quyết định chạy ra ngoài hiệu thuốc, chỉ mong là có thể cầm máu cho Băng kịp thời.
Phụt
Màn hình lớn bỗng nhiên tối thui, không còn hình ảnh gì nữa. Mọi người đang không hiểu chuyện gì thì Tuyết lên tiếng.
- Coi đến đây thôi.
- Nguyên nhân là do cú điện thoại kia sao?_Quân lơ đễnh hỏi.
Không màng đến thái độ kì lạ của người mới phát ngôn, Tuyết gõ gõ vào bàn phím máy tính, mở lên một file lạ. Bàn tay không ngừng lướt trên bàn phím như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Đừng tìm nữa. Cô không thể biết nội dung cú điện thoại đó đâu. Ít nhất là bây giờ._Katherine nói.
Tuyết ngừng mọi hoạt động. Não bộ nhanh chóng xử lí nội dung vừa tiếp thu. Tại sao cô lại không thể biết? Tại sao Kat lại giữ kín đoạn nói chuyện kia? Tại sao Băng lại giấu cô về hành động của mình? Là vì cô không đáng tin tưởng sao? Là vì cô không phải là chỗ dựa cho chị ấy ư? Hay là vì cô quá vô dụng? Càng nghĩ cô càng không hiểu, càng thấy mình bất tài.
Lạnh. Tự dưng một bên má của cô trở nên lạnh buốt, hẳn không phải là nước mắt của cô. Quay sang thì thấy một lon nước cam đang bị Tú ép sát vào má mình. Trong lòng có chút bực mình.
- Cậu làm cái quái gì thế?
- Uống đi và vui lên. Cái vẻ mặt đau khổ đó không hợp với cô đâu._Tú nói, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy khuôn mặt cậu có chút ửng hồng.
Tuyết cầm lấy lon nước, lăn đi lăn lại trong lòng bàn tay, bỗng nở nụ cười mỉa mai.
- Tôi vui… nổi sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.