Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 21
home Độc Bộ Thiên Hạ
18/02/2023
Nghe vậy nàng ấy cong môi nói: "Đúng thế, tính cách cô nương này cũng tốt, không hổ là người Lục thiếu gia đích thân mang về."
Câu nói sau cùng kia còn nói mập mờ.
Hứa ma ma cười hùa theo một tiếng.
Bên cạnh lại vang lên tiếng hừ nhẹ, một nha hoàn mặt trái xoan thanh tú liếc mắt nhìn Thủy Mỗi, quái gở nói: "Thật là biết nịnh nọt, không phải chỉ nấu nồi cháo thôi sao? Lúc này nói thì người ta cũng không nghe được đâu."
"Ta không có!" Thủy Mỗi nhíu mày: "Ta nói lời thật lòng."
Nha hoàn Thủy Lục cười nhạo, tiện tay khuấy nồi cháo còn thừa, vô thức liếm cánh môi nhưng không ăn nữa mà giả vờ ghét bỏ buông bát xuống:
"Ngươi nói sao là vậy đi, nhưng ta nhắc nhở ngươi, tiểu thư nhà ai lại có tài nấu nướng thuần thục như thế? Ta thấy, Lục thiếu gia đáng thương mang cô gái mồ côi về, khi đó nhiều lắm chỉ làm thiếp thất. Các ngươi đó, sau này làm nha hoàn của thiếp thất!"
"Thủy Lục!" Thủy Mỗi trầm giọng gọi.
Thủy Lục không hề e ngại, nàng ta và Thủy Mỗi cùng giai cấp, đối phương không quản được nàng, vì thế cố ý uốn éo người rời đi.
Thành công khiến Thủy Mỗi tốt tính tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hứa ma ma vỗ vỗ nàng: "Đừng để ý tới nàng ta, Thủy Lục tâm lớn, một lòng muốn được thiếu gia thu làm thiếp, không phải nhằm vào ngươi đâu."
Bà cũng là người cũ ở Tiêu gia, được gả cho gia đinh Tiêu gia. Vì sinh con nên nghỉ ngơi mấy năm, sau đó lại đến làm việc. Nhưng người người Tiêu gia không nhiều, chủ nhân cần hầu hạ không nhiều, bà vẫn luôn nhàn rỗi, cho đến khi bị phái đến làm trù nương cho Yến Thu Xu.
Hai nhà hoàn Thủy Mỗi và Thủy Lục cũng xem như bà nhìn bọn họ lớn lên.
Mấy năm này nam nhân Tiêu gia tàn lụi, đại thiếu gia xảy ra chuyện, Nhị thiếu gia và hai cô gia cũng mất, Ngũ tiểu thư chải tóc không gả. Trẻ con trong nhà không nhiều, nhiệm vụ nối dõi tông đường rơi xuống đầu Lục thiếu gia, không ít nha hoàn có tâm tư khác.
Mấy ngày trước nghe Lục thiếu gia sắp trở về, ai cũng lén đi mua son phấn bột nước, muốn ăn mặc một phen để cho Lục thiếu gia nhìn trúng.
Những chuyện này không phải bí mật.
Thủy Mỗi thở dài một tiếng, tỉnh táo lại, bắt đầu ăn cháo tiếp.
Cháo thịt đã nguội cho vào miệng thiếu đi hơi nóng khi nãy, nhưng đúng lúc có thể nhấm nháp hương vị thức ăn, nàng ấy ăn một phen vẫn cảm thấy...
Đúng là vẫn rất ngon!
Ăn ngon hơn cháo hoa nhạt nhẽo, cơm tập thể mà bình thường nàng ấy hay ăn nhiều!
Vậy mà Thủy Lục còn lãng phí!
*
Ngày hôm sau
Dường như Tiêu phủ hơi tịch mịch.
Buổi sáng, khi Yến Thu Xu rửa mặt thì cảm thán một tiếng.
Trong trí nhớ, Yến gia nguyên chủ ở mặc dù không phải đỉnh cấp thế gia nhưng nam nhân trong nhà nhiều. Trạch viện lớn như thế, cho dù âm thanh của gã sai vặt nha hoàn cũng gây ra động tĩnh.
Nhất là buổi sáng, người tới người đi rất náo nhiệt.
Nhưng Tiêu gia không phải như vậy, yên lặng giống như cả phủ bao phủ trong bóng ma.
Song, nàng nghĩ đến tình huống của Tiêu gia cũng không dám quá ẫm ĩ.
Nghĩ như vậy, Thủy Mỗi chải tóc cho nàng hỏi: "Cô nương, cháo thịt nạc đã nấu rồi, đầu bếp ở phòng bên kia đưa đến mấy chiếc bánh bao, người có muốn nếm thử không?"
Yến Thu Xu gật đầu: "Được! Cháo cũng lấy một bát đi."
"Vâng." Thủy Mỗi cười tủm tỉm nói.
Cuối cùng, nàng ấy dùng trâm cố định tóc mai: "Xong rồi, cô nương đẹp quá!"
Câu nói sau cùng kia còn nói mập mờ.
Hứa ma ma cười hùa theo một tiếng.
Bên cạnh lại vang lên tiếng hừ nhẹ, một nha hoàn mặt trái xoan thanh tú liếc mắt nhìn Thủy Mỗi, quái gở nói: "Thật là biết nịnh nọt, không phải chỉ nấu nồi cháo thôi sao? Lúc này nói thì người ta cũng không nghe được đâu."
"Ta không có!" Thủy Mỗi nhíu mày: "Ta nói lời thật lòng."
Nha hoàn Thủy Lục cười nhạo, tiện tay khuấy nồi cháo còn thừa, vô thức liếm cánh môi nhưng không ăn nữa mà giả vờ ghét bỏ buông bát xuống:
"Ngươi nói sao là vậy đi, nhưng ta nhắc nhở ngươi, tiểu thư nhà ai lại có tài nấu nướng thuần thục như thế? Ta thấy, Lục thiếu gia đáng thương mang cô gái mồ côi về, khi đó nhiều lắm chỉ làm thiếp thất. Các ngươi đó, sau này làm nha hoàn của thiếp thất!"
"Thủy Lục!" Thủy Mỗi trầm giọng gọi.
Thủy Lục không hề e ngại, nàng ta và Thủy Mỗi cùng giai cấp, đối phương không quản được nàng, vì thế cố ý uốn éo người rời đi.
Thành công khiến Thủy Mỗi tốt tính tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hứa ma ma vỗ vỗ nàng: "Đừng để ý tới nàng ta, Thủy Lục tâm lớn, một lòng muốn được thiếu gia thu làm thiếp, không phải nhằm vào ngươi đâu."
Bà cũng là người cũ ở Tiêu gia, được gả cho gia đinh Tiêu gia. Vì sinh con nên nghỉ ngơi mấy năm, sau đó lại đến làm việc. Nhưng người người Tiêu gia không nhiều, chủ nhân cần hầu hạ không nhiều, bà vẫn luôn nhàn rỗi, cho đến khi bị phái đến làm trù nương cho Yến Thu Xu.
Hai nhà hoàn Thủy Mỗi và Thủy Lục cũng xem như bà nhìn bọn họ lớn lên.
Mấy năm này nam nhân Tiêu gia tàn lụi, đại thiếu gia xảy ra chuyện, Nhị thiếu gia và hai cô gia cũng mất, Ngũ tiểu thư chải tóc không gả. Trẻ con trong nhà không nhiều, nhiệm vụ nối dõi tông đường rơi xuống đầu Lục thiếu gia, không ít nha hoàn có tâm tư khác.
Mấy ngày trước nghe Lục thiếu gia sắp trở về, ai cũng lén đi mua son phấn bột nước, muốn ăn mặc một phen để cho Lục thiếu gia nhìn trúng.
Những chuyện này không phải bí mật.
Thủy Mỗi thở dài một tiếng, tỉnh táo lại, bắt đầu ăn cháo tiếp.
Cháo thịt đã nguội cho vào miệng thiếu đi hơi nóng khi nãy, nhưng đúng lúc có thể nhấm nháp hương vị thức ăn, nàng ấy ăn một phen vẫn cảm thấy...
Đúng là vẫn rất ngon!
Ăn ngon hơn cháo hoa nhạt nhẽo, cơm tập thể mà bình thường nàng ấy hay ăn nhiều!
Vậy mà Thủy Lục còn lãng phí!
*
Ngày hôm sau
Dường như Tiêu phủ hơi tịch mịch.
Buổi sáng, khi Yến Thu Xu rửa mặt thì cảm thán một tiếng.
Trong trí nhớ, Yến gia nguyên chủ ở mặc dù không phải đỉnh cấp thế gia nhưng nam nhân trong nhà nhiều. Trạch viện lớn như thế, cho dù âm thanh của gã sai vặt nha hoàn cũng gây ra động tĩnh.
Nhất là buổi sáng, người tới người đi rất náo nhiệt.
Nhưng Tiêu gia không phải như vậy, yên lặng giống như cả phủ bao phủ trong bóng ma.
Song, nàng nghĩ đến tình huống của Tiêu gia cũng không dám quá ẫm ĩ.
Nghĩ như vậy, Thủy Mỗi chải tóc cho nàng hỏi: "Cô nương, cháo thịt nạc đã nấu rồi, đầu bếp ở phòng bên kia đưa đến mấy chiếc bánh bao, người có muốn nếm thử không?"
Yến Thu Xu gật đầu: "Được! Cháo cũng lấy một bát đi."
"Vâng." Thủy Mỗi cười tủm tỉm nói.
Cuối cùng, nàng ấy dùng trâm cố định tóc mai: "Xong rồi, cô nương đẹp quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.