Chương 3: Lấy máu lần thứ ba: Cưỡi Hắc Long chưa chắc là vương tử, cũng có thể là ma vương
Yêu Chu
15/10/2014
[Chú thích của tác
giả: Nhân vật mới xuất hiện: Brujah. Hình ảnh lấy từ trò chơi Thành Ác
ma do họa sĩ Tiểu Đảo Văn Mỹ thiết kế.]
Thân thể cao lớn, lớp vảy đen giống như mãng xà, móng vuốt sắc nhọn cực lớn, trên đầu là cái sừng nhọn hoắc, trên lưng có một loạt gai xương, cùng cặp cánh khi mở ra có thể bao trùm nửa mặt trời…… Đây là một con rồng sao?
Giống như đáp lại cảm giác khiếp sợ của một người dân thành thị thiếu kiến thức, con rồng kia lại ngẩng đầu kiêu ngạo rít gào một tiếng, lợi dụng tư thế lướt đi lao thẳng tới hướng Cao Đại Bàn!
Có lẽ là bị khí thế của loại sinh vật trong truyền thuyết này trấn áp, có lẽ là chân đông cứng thật sự không thể động đậy, cũng có thể là bị đôi cánh lớn khi mở rộng ra có màu sắc thay đổi từ màu xanh hải dương sang màu xanh lá cây của đối phương mê hoặc, Cao Đại Bàn vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn con rồng kia dừng lại trước mặt mình……
Đôi cánh lớn của nó làm tuyết văng tung tóe! Những bông tuyết bay lên lại bị hơi thở ồ ồ của con rồng khổng lồ làm cho tan ra trong nháy mắt, biến thành những giọt nước li ti lấp lánh dưới ánh mặt trời…… Vì thế tất cả mọi vật trước mắt Cao Đại Bàn đều giống như được xử lý bằng hiệu ứng điện ảnh đặc biệt, như những giọt mưa lất phất sáng lấp lánh, mơ ảo phi thường! Sau đó, dưới hiệu ứng mơ mộng đặc biệt, từ trên lưng con rồng oai vệ kia, một vương tử toàn thân mặc đồ đen khoác áo choàng đen, mái tóc bạc tung bay, anh tuấn xuất hiện ……
Cao Đại Bàn xin thượng đế một tấm chăn lông, thượng đế ném cho cô một Hắc Long vương tử.
Cho nên, mặc kệ là người hay thần, quả nhiên chỉ cần nhàn rỗi ở nhà quá lâu thì rất dễ già cả lú lẫn……
Hắc Long vương tử đứng trên lưng rồng ngạo nghễ nhìn xuống, khi nhìn thấy Cao Đại Bàn liền nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng rồng cao vút! Áo choàng đen tung bay, vững vàng rơi xuống đất……
Cao Đại Bàn quay đầu bỏ chạy!
Bớt giỡn, quần áo và mặt nạ kim loại của thằng nhãi này giống hệt đám chiến sĩ áo đen kia? Tuy rằng trên tay không có vũ khí, nhưng người ta cưỡi rồng đến đó? Rõ ràng là đẳng cấp cao nha! Muốn bóp chết cô chắc cũng không cần dùng tới hung khí!
Đáng tiếc lần này đồng chí Đại Bàn không may mắn chạy thoát như lần trước, còn chưa chạy đến bước thứ ba, đã ngã gục!
Ngã thật sự. Giống như hổ đói vồ mồi, mạnh mẽ, quyết đoán, tàn nhẫn, chuẩn xác!
Tuy có lớp tuyết đọng thật dày giảm xóc, nhưng cằm, đầu gối, bàn tay Cao Đại Bàn vẫn hung hăng va chạm với mặt đất….. Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, va chạm quá mãnh liệt, đứa nhỏ ngốc nghếch này còn xui xẻo cắn trúng đầu lưỡi của mình, vị máu lờ lợ như rỉ sắt cùng với cảm giác đau đớn nhất thời tràn ngập trong miệng Cao Đại Bàn……
Người đàn ông mặc áo choàng đen đẩy ngã Cao Đại Bàn kia, bỗng nhiên cứng đơ người tạm dừng một chút, tiếp theo mạnh mẽ xốc mặt nạ lên! Một tay lật cả người cô lại, túm lấy cánh tay đang đổ máu của cô, sau đó tham lam liếm dòng máu ấm áp trên làn da……
Nước mắt ứa ra vì đau đớn của đồng chí Đại Bàn còn đang vòng qua vòng lại chuyển động trong hốc mắt, chưa kịp rơi xuống đất bị dọa thu về!
Anh ta liếm mình?
Anh ta liếm mình!
A a a a, vì sao?!
Mái tóc màu bạc phóng khoáng xinh đẹp của Hắc Long vương tử mang theo vài phần kiêu ngạo bay múa bên mặt trong gió lạnh. Từ góc độ của Cao Đại Bàn, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng dưới những sợi tóc là khung lông mày kiên nghị của đối phương, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, lông mi thật dài, chiếc mũi mảnh dẻ cao thẳng, cùng đôi môi rất đỏ……
Tuy rằng người đàn ông này rất đẹp, nhưng mà, hơi đáng sợ……
Cánh tay bị đối phương bắt lấy lạnh thấu xương, rõ ràng là hai sinh vật hình người ở cùng nhau, nhưng Cao Đại Bàn lại cảm thấy mình giống như con ếch bị rắn độc ngó trừng trừng, cảm thấy cực kỳ khủng bố như thân thể mình là một món ăn…… Mới định lặng lẽ lui về phía sau một chút, đã lập tức bị đối phương ngậm chặt đè lại!
Người đàn ông hơi hơi giương mắt, đe dọa liếc mắt nhìn Đại Bàn đang định lộn xộn.
Trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt đối phương, Cao Đại Bàn nhảy dựng…… Màu đỏ! Con ngươi màu đỏ như máu! Ánh mắt như vậy chẳng khác gì dã thú! Thật đáng sợ! Người này tuyệt đối không phải con người!
Hử? Đợi chút.
Tóc bạc mắt đỏ, miêu tả đặc biệt này dường như mình đã từng gặp ở đâu rồi.
Làn da tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ âm u lạnh lùng, hơn nữa còn thích máu tươi…… Ặc, chẳng lẽ là…… Không thể nào? Hiện tại là ban ngày mà…… Lúc này sống lưng Cao Đại Bàn thật sự lạnh toát, khóe mắt bắt đầu nhịn không được liếc về phía hàm răng đối phương……
Mà người đàn ông đã thuận thế đè lên người cô, liếm môi tìm kiếm miệng vết thương mới, nhanh chóng nhắm vào da cằm bị cọ xướt của Cao Đại Bàn…… Trong không gian nhỏ bé bị áo choàng bao phủ, người đàn ông cúi đầu chậm rãi tỉ mỉ liếm như động tác vuốt ve, làm cho cô gái cô gái loài người trần truồng vô cùng bối rối. Mà thân thể cường tráng của đối phương, thể trọng quá nặng, sự giam cầm ngang ngược, cùng với sợi tóc cọ vào cổ cô ngứa ngáy, đều khiến cô cực kỳ khó chịu…… Các móc khóa bằng kim loại và huân chương trên quân trang của anh ta cấn đau cô, băng tuyết sau lưng lạnh đến lưng cô cơ hồ muốn đông cứng! Rõ ràng được ôm vào trong ngực lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, rốt cuộc Cao Đại Bàn ý thức được không phải mình bị đông cứng nên phản ứng chậm chạp, mà là đối phương vốn không có nhiệt độ cơ thể!
Một cái xác sống không có hô hấp, không có tim đập, không có nhiệt độ cơ thể…… quả nhiên là thứ kia sao?
Cao Đại Bàn gần như muốn òa khóc……
Máu chảy ra từ miệng vết thương nhanh chóng bị liếm sạch, hiển nhiên đối phương cũng chưa thỏa mãn. Ngón tay lạnh như băng sờ lên động mạch chủ trên cái cổ nho nhỏ trắng noãn, non mềm nóng hầm hập của bạn học Đại Bàn.
Lông tóc Cao Đại Bàn nhất thời dựng đứng! Xoay cặp mắt rưng rưng nhìn về hướng răng nanh dần dần lộ ra bên khóe môi của người đàn ông , run run thốt lên một câu vô nghĩa:[ Tôi...... Tôi không ăn được đâu......]
Hiển nhiên, đối phương không cho là như vậy, vừa vùi đầu vào cần cổ tham lam hít mùi máu tươi ướt át, vừa say mê liếm da thịt mỏng manh bao bọc mạch máu hơi hơi nhảy lên, khẽ híp mắt, biểu tình vô cùng say mê……
Biểu tình say mê này trong mắt người làm đồ ăn như Cao Đại Bàn thì vô cùng kinh khủng!
Sắp bị ăn hết sắp bị ăn hết sắp bị ăn hết rồi a a!
Khi hình ảnh mình biến thành một cái xác khô quắt khô queo bị hút hết máu xuất hiện trong đầu, Cao Đại Bàn rất sợ hãi! Cắn răng cố sống cố chết giãy dụa, lại bị cố định không thể động đậy…… Mắt thấy răng nanh đối phương sắp sửa đặt lên trên cổ mình, xúc cảm lành lạnh bén nhọn làm cho toàn thân người ta run lên! Đồng chí Cao Đại Bàn khẩn trương cao độ, đầu óc trống rỗng!
Sau đó, ngay lúc này, cô làm ra một hành động mà đôi bên đều không hề nghĩ đến – trước khi đối phương cắn cô, cô cắn anh ta trước……
Tử từng viết, người không phạm ta ta không phạm người, người muốn cắn ta ta phải cắn người trước![ Tử: Ta chưa bao giờ viết câu đó.]
Cổ đối phương ngay dưới miệng Cao Đại Bàn, cho nên động tác này bạn học Đại Bàn làm vô cùng trôi chảy, cũng vô cùng tàn nhẫn! Nhưng mà, chờ cô buông miệng ra, lại kinh ngạc phát hiện trên làn da tái nhợt của đối phương ngay cả dấu răng cũng rất nhợt nhạt, đừng nói chi đến xướt da ……
Rõ ràng mình đã dùng sức đến răng phát nhức …… Cao Đại Bàn ảo não nghĩ, rốt cuộc da người này làm bằng cái gì?
Cao Đại Bàn cắn phát này tuy rằng đã ngăn cản người đàn ông kia cắn xuống, nhưng cũng hoàn toàn chọc giận đối phương!
Bàn tay anh ta đang nắm lấy cô mạnh mẽ xiết chặt! Nháy mắt móng tay dài đâm thủng da thịt yếu ớt! Những giọt máu tươi từ miệng vết thương nhỏ rỉ ra ……
“Ngươi dám cắn ta……”
Trong giọng nói trầm thấp bao hàm sát ý, nhất thời trong phạm vi mười thước không có một tiếng chim kêu. Con rồng khổng lồ luôn thở phì phì bên cạnh lúc này cũng nín thở, Cao Đại Bàn nhắm chặt mắt cả người run run……
Đồng chí Đại Bàn vốn tưởng rằng mạng nhỏ sẽ bàn giao ở chỗ này luôn rồi, thì một đội binh sĩ cưỡi rồng có cánh từ trên trời giáng xuống bất ngờ xông vào hiện trường hành hung!
“Đội trưởng Brujah!”
“Đội trưởng!”
Nhóm đội viên rốt cuộc cũng mặc trang phục phòng hộ ban ngày vào đuổi theo, kinh ngạc phát hiện đội trưởng mà đội tuần cảnh đang tìm lại đang ở cùng chỗ với đào phạm! Hơn nữa tựa hồ đã kiểm tra qua một lượt rồi ![ Này!]
“Đội trưởng, thì ra ngài ở đây! Í? Thật tốt quá, ngài đã bắt được sinh vật kia rồi sao?”
“Đội trưởng, ngài nghe tôi giải thích, chuyện này, chúng tôi chỉ nhất thời sơ ý, không ngờ nó không sợ ánh nắng mặt trời, mới để nó chạy ra khỏi màng cách ly……”
“Hử? Kỳ lạ, mọi người có ngửi được mùi gì đó không?”
“Đúng ha….. Thơm ngọt quá…… Là cái gì vậy?”
“Là máu! Mùi máu!”
“A, là máu……”
“Là máu ở đâu……”
Nhảy xuống lưng rồng, các chiến sĩ dần dần đến gần hai người, ánh mắt đột ngột thay đổi! Giống như bị mê hoặc lao thẳng tới hướng phát ra mùi vị ngọt ngào kia……
Người đàn ông được gọi là Brujah liếc nhìn đám tộc nhân Huyết tộc vây quanh mình, duỗi cánh tay mở rộng áo choàng màu đen, quấn cô gái loài người nho nhỏ trong lòng từ đầu đến chân, quấn xong thì bế cô lên, xoay người đi về hướng Hắc Long của mình.
Nhóm đội viên phía sau cũng không chịu buông tha, hỏi dồn dập không ngớt:
“Là mùi máu……”
“Thật ngọt ngào…… Ở đâu? Máu ở đâu?”
“Đội trưởng, vừa mới nãy ngài cũng nghe thấy chứ? Là máu thượng đẳng đó nha……”
Bước chân của Brujah dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại quát:“Lui ra!”
Một mệnh lệnh cấp cao đã làm cho nhóm đội viên dừng chân lại, không dám hỏi nữa, cung kính lui về phía sau.
Cao Đại Bàn gần như muốn nghẹt chết trong tấm áo choàng kín gió màu đen, tay chân đều bị quấn chặt không thể động đậy, chỉ có thể dùng đầu liều mạng đẩy tới đẩy lui tìm chỗ chui ra, mũi miệng vừa lộ ra, Đại Bàn liền khẩn cấp há to mồm hít thở!
“Í? Lại xuất hiện ……”
“Mùi máu, là mùi máu……”
Các chiến sĩ bị quát lại rục rịch chộn rộn, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm về hướng ngài đội trưởng……
Bruch căm tức dùng sức nhấn đầu nhỏ không nghe lời trong lòng trở về, thấp giọng che giấu:“Tôi chỉ bị thương một chút thôi, không cần phải ngạc nhiên.”
“Hả? Thật sao? Thì ra là máu của đội trưởng…… A thật là thất lễ .”
“A a, Hương vị máu của Thánh Huyết tộc thơm ngọt như vậy sao? Lần đầu tiên tôi được ngửi ……”
“Tôi cũng vậy…… A, xin đội trưởng chú ý thân thể.”
Brujah không chú ý đến tiếng thảo luận và tiếng chào cung kính của nhóm đội viên, chỉ bận rộn ấn cái đầu đang kêu ô ô giãy dụa muốn chui ra bên ngoài kia trở vào trong áo!
Brujah thờ ơ ậm ừ hai tiếng, định nhảy lên lưng rồng nhanh chóng rời đi nơi rắc rối này, lại bị phó đội trưởng của mình nghiêm túc gọi lại.
“Đội trưởng, thứ cho thuộc cấp nói thẳng, sinh vật trong lòng ngài không thuộc Huyết tộc.” Phó đội trưởng mang theo tư liệu điều tra của tàu Finder, no; cẩn thận mở miệng.
“Tôi biết.” Brujah thản nhiên nói. Đúng vậy, trong tích tắc hưởng thụ máu người này sẽ biết, Huyết tộc không có hương vị như vậy……
“Nếu đã biết, thuộc cấp khẩn cầu ngài không nên hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao đó cũng là một loại sinh vật mà ta chưa rõ, nếu máu nó chứa kịch độc giống Bán Huyết tộc thì nguy to.”
“Kolle, phó đội trưởng nổi tiếng nề nếp của tôi, hình như trước giờ cũng chưa từng thấy cậu quan tâm đến sự sống chết của tôi thì phải.” Brujah hừ lạnh,“Lời này là hội trưởng lão bảo cậu tới nói phải không? Sợ tôi chết gia tộc Monocyte sẽ diệt vong chứ gì?”
Phó đội trưởng Kolle cũng không phủ định,“Đúng là như thế. Nhưng thuộc cấp khẩn cầu ngài đừng động tới nó, không chỉ vì an nguy của ngài, còn có một phần là vì chính bản thân sinh vật này. Ngàu hầu tước …… Sau khi Hội trưởng lão nhận được báo cáo điều tra, cảm thấy hứng thú rất với sinh vật có nhiều điểm tương đồng với Huyết tộc nhưng cũng rất bất đồng này, đã hạ lệnh lập tức mang nó về đế đô. Mặt khác, chỉ thị này…… do ngài Tremere hạ lệnh.”
Brujah quay đầu nhìn phó đội trưởng của mình. Tên xảo quyệt, vào lúc này lại mang danh hiệu hầu tước Brujah ra cảnh tỉnh bắt hắn tuân thủ luật lệ của Huyết tộc. Là mệnh lệnh của Hội trưởng lão sao……
Trưởng lão, thân vương, công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước, kỵ sĩ, bình dân.
Trong Huyết tộc, địa vị đại biểu cho tất cả.
Đó là tượng trưng cho sức mạnh và của cải, cũng là tiêu chí chứng tỏ sự tồn tại.
Cấp dưới phục tùng cấp trên là trật tự tuyệt đối.
Nếu vi phạm, sẽ đối địch với toàn bộ Huyết tộc.
Không ai, có thể thoát khỏi sự trừng trị.
“Ta đã biết.” Người đàn ông mặc áo choàng đen gật gật đầu, ôm cô gái loài người trong tay nhảy lên lưng rồng. Hắc Long đập cánh ngửa đầu thét dài, bay lên trời trong những bông tuyết phất phới!
“Ngài Hầu tước!” Phó đội trưởng Kolle lo lắng nhìn người đàn ông trên lưng rồng.
“Ta sẽ đưa nó đến đế đô.”
Từ trên bầu trời cao vời vợi, bỏ lại một câu trả lời lạnh như băng.
Ánh sáng mặt trời bị cánh cự long che khuất, các chiến sĩ ngửa đầu nhìn người đàn ông cưỡi Hắc Long rời đi trong sắc trời mờ tối……
“Mùi vừa rồi, hình như không phải mùi máu của đội trưởng?” Một đội viên từng ở trong quân ngũ cùng Brujah được điều đến đây theo anh ta, nhẹ giọng than thở:“Lúc trước, khi tôi ở tiền tuyến với đội trường, đã từng thấy ngài ấy bị thương. Máu của Thánh Huyết tộc quả thực rất thơm, nhưng nói như thế nào nhỉ…… Phải nói là tuy rằng ngửi thấy liền biết ngay là cực phẩm, nhưng đầu óc vẫn bình tĩnh. Mùi vị vừa mới nãy lại là một loại hương vị ngọt ngào làm cho người ta đánh mất lý trí, giống như bị mê hoặc, làm cho người ta tiến vào trạng thái săn mồi trong nháy mắt ……”
“Đúng là như vậy,” Phó đội trưởng Kolle cười khổ, cúi đầu nhìn móng tay còn chưa thu về của mình,“Đó là máu của sinh vật máu kia chăng?”
Mọi người không nhịn được nhìn về hướng Hắc Long chở sinh vật kia biến mất……
“Thế này, đế đô sắp lộn xộn rồi……”
…………………………
Cao Đại Bàn bị bọc trong áo choàng ôm đi bắt đầu thực sự nghiêm túc tự hỏi một vấn đề — đám nguời ngoài hành tinh này rốt cuộc đang nói loại ngôn ngữ gì?
Cô vốn hoàn toàn tin rằng mình tuyệt đối nghe không hiểu người ngoài hành tinh nói gì, nhưng trong đoạn đối thoại của mấy chiến sĩ áo đen vừa nãy, cô lại có thể nghe được một ít từ đơn quen thuộc!
Ví dụ như, you, ví dụ như,blood.
Tuy rằng Cao Đại Bàn thường thi trượt tiếng Anh, nhưng nhờ thích xem phim Mỹ và thích nghe nhạc tiếng Anh, khả năng nghe tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm.
Cho nên…… Chẳng lẽ đàn ma cà rồng này nói tiếng Anh?
Nhưng ngoại trừ từ đơn, hầu hết những câu họ nói Đại Bàn vẫn nghe không hiểu, hơn nữa tựa hồ cách bọn họ phát âm và trật tự từ ngữ cũng không giống tiếng Anh cho lắm. Hay là đàn ma cà rồng này sử dụng loại ngôn ngữ nào đó cùng loại với tiếng Anh? Ví dụ như tiếng Anh cổ thêm một ít tiếng Latin vân vân?
Nghĩ đến đây, tự dưng Cao Đại Bàn nảy sinh một loại cảm giác thân thiết.
A a, ngôn ngữ Địa Cầu đấy…… Khi tinh cầu kia đã biến mất, một mình cô đơn phiêu bạt trong vũ trụ mênh mông, tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, lại có thể nghe được ngôn ngữ của hành tinh cũ thì thật cảm động xiết bao……
Vì thế bạn học Cao Đại Bàn tự nhận là cùng một nguồn gốc, đồng hương gặp đồng hương, bắt đầu thử nói chuyện với sinh vật ngoài hành tinh này:
Từ lớp áo choàng đen chật kín mọc ra nửa cái đầu, Cao Đại Bàn rướn cổ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang điều khiển rồng, thử thăm dò nhỏ giọng hỏi:[ Cái kia, Cen...... du sờ sờ pít...... in lít?][ Chú:can you speak English? Bàn, con quá sức kém ......]
Đức ngài Brujah không thèm quan tâm:“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, đừng có vươn đầu ra.”
Bởi vì nghe không hiểu mà không biết không thấy, đồng chí Đại Bàn không ngừng cố gắng:[ Mai nêm i Cao Tiểu Tiểu. Hảo...... Hảo à dú? Không, không đúng, mình nhớ cô giáo từng nói lần đầu gặp mặt hẳn là phải nói hâu đu dù đú trước đã, ừ, hay là nên nói nai tu mít du trước...... Ưm, cái kia, nai, nai*......]
(* Đoạn này tác giả cố ý thể hiện trình độ Tiếng Anh của đồng chí nữ chính. Các câu lần lượt là:
- My name is Cao Tiểu Tiểu.
- How are you?
- How do you do.
- Nice to meet you.)
“Đủ rồi, câm miệng!”
Ngài Brujah rốt cuộc không thể chịu đựng loại tạp âm này nữa, hất áo choàng bao toàn bộ gương mặt Cao Đại Bàn lại nhét vào trong lòng,“Miệng ngươi có thương tích, khi hô hấp sẽ mang theo mùi tanh của máu, nếu không muốn ta hút khô máu ngươi ngay bây giờ, thì ngoan ngoãn đừng chui ra nữa!”
Biểu tình của anh ta lạnh như băng, tròng mắt màu đỏ, răng nanh thật sắc nhọn, khẩu khí thật hung ác.
Mà Cao Đại Bàn, đương nhiên là nghe không hiểu.
Nhưng bản năng của động vật nhỏ yếu làm cho cô theo có thể phán đoán ra từ khẩu khí của đối phương, mạng nhỏ của mình có nguy cơ cuốn theo chiều gió.
Giống như lúc nãy đối phương bóp cổ cô quát khẽ “Ngươi dám cắn ta”, tuy rằng không hiểu, nhưng đồng chí Đại Bàn vẫn rõ ràng cảm nhận được sát khí của kẻ đi săn đập thẳng vào mặt!
Vì thế cô ngoan ngoãn ……
Nhưng cấu tạo của con người bắt buộc phải hô hấp, không thể nín thở trong thời gian dài. Vì thế sau một lát, dùng hết lượng không khí còn sót lại trong phổi, Cao Đại Bàn vẫn không thể nhịn được chui ra……
Lần này đã thật sự nhịn hết nổi, quá thiếu dưỡng khí rồi. Cao Đại Bàn vừa chui đầu ra chỉ cảm thấy choáng váng, dùng cả mũi miệng để hít thở, liều mạng hô hấp từng hơi từng hơi ……
Bị người ta phun ra nuốt vào hơi thở thơm mùi máu ở ngay trước ngực như vậy, thân là một ma cà rồng, rốt cuộc đối phương cũng không thể nhịn được nữa!
Cúi đầu áp lên miệng sinh vật nho nhỏ trong lòng, đầu lưỡi không chút do dự vói vào, khi đầu lưỡi vừa chạm nhau liền tỉ mỉ liếm những giọt máu li ti, sau đó hài lòng dây dưa mút cho thỏa thích, dùng sức cứ như muốn nhai nát thứ trong miệng nuốt luôn vào bụng……
Cao Đại Bàn bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của đầu lưỡi mình.
Nhưng răng không dài bằng người ta, sức lực không lớn bằng người ta, cắn người cũng không thông thạo bằng người ta, đồng chí Đại Bàn chỉ có thể hoảng sợ giương miệng chờ đối phương thấy đủ rồi sẽ thu mình lui ra ngoài.
Đáng tiếc, tiền tướng quân Brujah mặc kệ là ở trên chiến trường hay là trên giường đều quen công thành đoạt đất, không có thói quen thu binh giữa đường. Một tay điều khiển Hắc Long, một tay ôm sinh vật bé nhỏ thơm ngon, nụ hôn như đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt của Brujah không có ngừng lại chỉ ngày càng thăng cấp……
Mùi máu thơm tràn ngập đến cốt tủy cuả đối phương, làm cho của đồng tử của hắn dần dần chuyển thành màu vàng khi phấn khởi, răng nanh cũng chậm rãi duỗi dài, đôi mắt hơi hơi nheo lại, say mê liếm láp càng muốn nhiều hơn…… Ướt át, ngọt ngào, mượt mà chảy qua yết hầu, một loại hưởng thụ cực hạn, chỉ cần, chỉ cần cắn xuống……
To be continued…
Tác giả phát biểu:
Nhân vật mới lên sàn: Hắc long.
Thân thể cao lớn, lớp vảy đen giống như mãng xà, móng vuốt sắc nhọn cực lớn, trên đầu là cái sừng nhọn hoắc, trên lưng có một loạt gai xương, cùng cặp cánh khi mở ra có thể bao trùm nửa mặt trời…… Đây là một con rồng sao?
Giống như đáp lại cảm giác khiếp sợ của một người dân thành thị thiếu kiến thức, con rồng kia lại ngẩng đầu kiêu ngạo rít gào một tiếng, lợi dụng tư thế lướt đi lao thẳng tới hướng Cao Đại Bàn!
Có lẽ là bị khí thế của loại sinh vật trong truyền thuyết này trấn áp, có lẽ là chân đông cứng thật sự không thể động đậy, cũng có thể là bị đôi cánh lớn khi mở rộng ra có màu sắc thay đổi từ màu xanh hải dương sang màu xanh lá cây của đối phương mê hoặc, Cao Đại Bàn vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn con rồng kia dừng lại trước mặt mình……
Đôi cánh lớn của nó làm tuyết văng tung tóe! Những bông tuyết bay lên lại bị hơi thở ồ ồ của con rồng khổng lồ làm cho tan ra trong nháy mắt, biến thành những giọt nước li ti lấp lánh dưới ánh mặt trời…… Vì thế tất cả mọi vật trước mắt Cao Đại Bàn đều giống như được xử lý bằng hiệu ứng điện ảnh đặc biệt, như những giọt mưa lất phất sáng lấp lánh, mơ ảo phi thường! Sau đó, dưới hiệu ứng mơ mộng đặc biệt, từ trên lưng con rồng oai vệ kia, một vương tử toàn thân mặc đồ đen khoác áo choàng đen, mái tóc bạc tung bay, anh tuấn xuất hiện ……
Cao Đại Bàn xin thượng đế một tấm chăn lông, thượng đế ném cho cô một Hắc Long vương tử.
Cho nên, mặc kệ là người hay thần, quả nhiên chỉ cần nhàn rỗi ở nhà quá lâu thì rất dễ già cả lú lẫn……
Hắc Long vương tử đứng trên lưng rồng ngạo nghễ nhìn xuống, khi nhìn thấy Cao Đại Bàn liền nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng rồng cao vút! Áo choàng đen tung bay, vững vàng rơi xuống đất……
Cao Đại Bàn quay đầu bỏ chạy!
Bớt giỡn, quần áo và mặt nạ kim loại của thằng nhãi này giống hệt đám chiến sĩ áo đen kia? Tuy rằng trên tay không có vũ khí, nhưng người ta cưỡi rồng đến đó? Rõ ràng là đẳng cấp cao nha! Muốn bóp chết cô chắc cũng không cần dùng tới hung khí!
Đáng tiếc lần này đồng chí Đại Bàn không may mắn chạy thoát như lần trước, còn chưa chạy đến bước thứ ba, đã ngã gục!
Ngã thật sự. Giống như hổ đói vồ mồi, mạnh mẽ, quyết đoán, tàn nhẫn, chuẩn xác!
Tuy có lớp tuyết đọng thật dày giảm xóc, nhưng cằm, đầu gối, bàn tay Cao Đại Bàn vẫn hung hăng va chạm với mặt đất….. Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, va chạm quá mãnh liệt, đứa nhỏ ngốc nghếch này còn xui xẻo cắn trúng đầu lưỡi của mình, vị máu lờ lợ như rỉ sắt cùng với cảm giác đau đớn nhất thời tràn ngập trong miệng Cao Đại Bàn……
Người đàn ông mặc áo choàng đen đẩy ngã Cao Đại Bàn kia, bỗng nhiên cứng đơ người tạm dừng một chút, tiếp theo mạnh mẽ xốc mặt nạ lên! Một tay lật cả người cô lại, túm lấy cánh tay đang đổ máu của cô, sau đó tham lam liếm dòng máu ấm áp trên làn da……
Nước mắt ứa ra vì đau đớn của đồng chí Đại Bàn còn đang vòng qua vòng lại chuyển động trong hốc mắt, chưa kịp rơi xuống đất bị dọa thu về!
Anh ta liếm mình?
Anh ta liếm mình!
A a a a, vì sao?!
Mái tóc màu bạc phóng khoáng xinh đẹp của Hắc Long vương tử mang theo vài phần kiêu ngạo bay múa bên mặt trong gió lạnh. Từ góc độ của Cao Đại Bàn, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng dưới những sợi tóc là khung lông mày kiên nghị của đối phương, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, lông mi thật dài, chiếc mũi mảnh dẻ cao thẳng, cùng đôi môi rất đỏ……
Tuy rằng người đàn ông này rất đẹp, nhưng mà, hơi đáng sợ……
Cánh tay bị đối phương bắt lấy lạnh thấu xương, rõ ràng là hai sinh vật hình người ở cùng nhau, nhưng Cao Đại Bàn lại cảm thấy mình giống như con ếch bị rắn độc ngó trừng trừng, cảm thấy cực kỳ khủng bố như thân thể mình là một món ăn…… Mới định lặng lẽ lui về phía sau một chút, đã lập tức bị đối phương ngậm chặt đè lại!
Người đàn ông hơi hơi giương mắt, đe dọa liếc mắt nhìn Đại Bàn đang định lộn xộn.
Trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt đối phương, Cao Đại Bàn nhảy dựng…… Màu đỏ! Con ngươi màu đỏ như máu! Ánh mắt như vậy chẳng khác gì dã thú! Thật đáng sợ! Người này tuyệt đối không phải con người!
Hử? Đợi chút.
Tóc bạc mắt đỏ, miêu tả đặc biệt này dường như mình đã từng gặp ở đâu rồi.
Làn da tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ âm u lạnh lùng, hơn nữa còn thích máu tươi…… Ặc, chẳng lẽ là…… Không thể nào? Hiện tại là ban ngày mà…… Lúc này sống lưng Cao Đại Bàn thật sự lạnh toát, khóe mắt bắt đầu nhịn không được liếc về phía hàm răng đối phương……
Mà người đàn ông đã thuận thế đè lên người cô, liếm môi tìm kiếm miệng vết thương mới, nhanh chóng nhắm vào da cằm bị cọ xướt của Cao Đại Bàn…… Trong không gian nhỏ bé bị áo choàng bao phủ, người đàn ông cúi đầu chậm rãi tỉ mỉ liếm như động tác vuốt ve, làm cho cô gái cô gái loài người trần truồng vô cùng bối rối. Mà thân thể cường tráng của đối phương, thể trọng quá nặng, sự giam cầm ngang ngược, cùng với sợi tóc cọ vào cổ cô ngứa ngáy, đều khiến cô cực kỳ khó chịu…… Các móc khóa bằng kim loại và huân chương trên quân trang của anh ta cấn đau cô, băng tuyết sau lưng lạnh đến lưng cô cơ hồ muốn đông cứng! Rõ ràng được ôm vào trong ngực lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, rốt cuộc Cao Đại Bàn ý thức được không phải mình bị đông cứng nên phản ứng chậm chạp, mà là đối phương vốn không có nhiệt độ cơ thể!
Một cái xác sống không có hô hấp, không có tim đập, không có nhiệt độ cơ thể…… quả nhiên là thứ kia sao?
Cao Đại Bàn gần như muốn òa khóc……
Máu chảy ra từ miệng vết thương nhanh chóng bị liếm sạch, hiển nhiên đối phương cũng chưa thỏa mãn. Ngón tay lạnh như băng sờ lên động mạch chủ trên cái cổ nho nhỏ trắng noãn, non mềm nóng hầm hập của bạn học Đại Bàn.
Lông tóc Cao Đại Bàn nhất thời dựng đứng! Xoay cặp mắt rưng rưng nhìn về hướng răng nanh dần dần lộ ra bên khóe môi của người đàn ông , run run thốt lên một câu vô nghĩa:[ Tôi...... Tôi không ăn được đâu......]
Hiển nhiên, đối phương không cho là như vậy, vừa vùi đầu vào cần cổ tham lam hít mùi máu tươi ướt át, vừa say mê liếm da thịt mỏng manh bao bọc mạch máu hơi hơi nhảy lên, khẽ híp mắt, biểu tình vô cùng say mê……
Biểu tình say mê này trong mắt người làm đồ ăn như Cao Đại Bàn thì vô cùng kinh khủng!
Sắp bị ăn hết sắp bị ăn hết sắp bị ăn hết rồi a a!
Khi hình ảnh mình biến thành một cái xác khô quắt khô queo bị hút hết máu xuất hiện trong đầu, Cao Đại Bàn rất sợ hãi! Cắn răng cố sống cố chết giãy dụa, lại bị cố định không thể động đậy…… Mắt thấy răng nanh đối phương sắp sửa đặt lên trên cổ mình, xúc cảm lành lạnh bén nhọn làm cho toàn thân người ta run lên! Đồng chí Cao Đại Bàn khẩn trương cao độ, đầu óc trống rỗng!
Sau đó, ngay lúc này, cô làm ra một hành động mà đôi bên đều không hề nghĩ đến – trước khi đối phương cắn cô, cô cắn anh ta trước……
Tử từng viết, người không phạm ta ta không phạm người, người muốn cắn ta ta phải cắn người trước![ Tử: Ta chưa bao giờ viết câu đó.]
Cổ đối phương ngay dưới miệng Cao Đại Bàn, cho nên động tác này bạn học Đại Bàn làm vô cùng trôi chảy, cũng vô cùng tàn nhẫn! Nhưng mà, chờ cô buông miệng ra, lại kinh ngạc phát hiện trên làn da tái nhợt của đối phương ngay cả dấu răng cũng rất nhợt nhạt, đừng nói chi đến xướt da ……
Rõ ràng mình đã dùng sức đến răng phát nhức …… Cao Đại Bàn ảo não nghĩ, rốt cuộc da người này làm bằng cái gì?
Cao Đại Bàn cắn phát này tuy rằng đã ngăn cản người đàn ông kia cắn xuống, nhưng cũng hoàn toàn chọc giận đối phương!
Bàn tay anh ta đang nắm lấy cô mạnh mẽ xiết chặt! Nháy mắt móng tay dài đâm thủng da thịt yếu ớt! Những giọt máu tươi từ miệng vết thương nhỏ rỉ ra ……
“Ngươi dám cắn ta……”
Trong giọng nói trầm thấp bao hàm sát ý, nhất thời trong phạm vi mười thước không có một tiếng chim kêu. Con rồng khổng lồ luôn thở phì phì bên cạnh lúc này cũng nín thở, Cao Đại Bàn nhắm chặt mắt cả người run run……
Đồng chí Đại Bàn vốn tưởng rằng mạng nhỏ sẽ bàn giao ở chỗ này luôn rồi, thì một đội binh sĩ cưỡi rồng có cánh từ trên trời giáng xuống bất ngờ xông vào hiện trường hành hung!
“Đội trưởng Brujah!”
“Đội trưởng!”
Nhóm đội viên rốt cuộc cũng mặc trang phục phòng hộ ban ngày vào đuổi theo, kinh ngạc phát hiện đội trưởng mà đội tuần cảnh đang tìm lại đang ở cùng chỗ với đào phạm! Hơn nữa tựa hồ đã kiểm tra qua một lượt rồi ![ Này!]
“Đội trưởng, thì ra ngài ở đây! Í? Thật tốt quá, ngài đã bắt được sinh vật kia rồi sao?”
“Đội trưởng, ngài nghe tôi giải thích, chuyện này, chúng tôi chỉ nhất thời sơ ý, không ngờ nó không sợ ánh nắng mặt trời, mới để nó chạy ra khỏi màng cách ly……”
“Hử? Kỳ lạ, mọi người có ngửi được mùi gì đó không?”
“Đúng ha….. Thơm ngọt quá…… Là cái gì vậy?”
“Là máu! Mùi máu!”
“A, là máu……”
“Là máu ở đâu……”
Nhảy xuống lưng rồng, các chiến sĩ dần dần đến gần hai người, ánh mắt đột ngột thay đổi! Giống như bị mê hoặc lao thẳng tới hướng phát ra mùi vị ngọt ngào kia……
Người đàn ông được gọi là Brujah liếc nhìn đám tộc nhân Huyết tộc vây quanh mình, duỗi cánh tay mở rộng áo choàng màu đen, quấn cô gái loài người nho nhỏ trong lòng từ đầu đến chân, quấn xong thì bế cô lên, xoay người đi về hướng Hắc Long của mình.
Nhóm đội viên phía sau cũng không chịu buông tha, hỏi dồn dập không ngớt:
“Là mùi máu……”
“Thật ngọt ngào…… Ở đâu? Máu ở đâu?”
“Đội trưởng, vừa mới nãy ngài cũng nghe thấy chứ? Là máu thượng đẳng đó nha……”
Bước chân của Brujah dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại quát:“Lui ra!”
Một mệnh lệnh cấp cao đã làm cho nhóm đội viên dừng chân lại, không dám hỏi nữa, cung kính lui về phía sau.
Cao Đại Bàn gần như muốn nghẹt chết trong tấm áo choàng kín gió màu đen, tay chân đều bị quấn chặt không thể động đậy, chỉ có thể dùng đầu liều mạng đẩy tới đẩy lui tìm chỗ chui ra, mũi miệng vừa lộ ra, Đại Bàn liền khẩn cấp há to mồm hít thở!
“Í? Lại xuất hiện ……”
“Mùi máu, là mùi máu……”
Các chiến sĩ bị quát lại rục rịch chộn rộn, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm về hướng ngài đội trưởng……
Bruch căm tức dùng sức nhấn đầu nhỏ không nghe lời trong lòng trở về, thấp giọng che giấu:“Tôi chỉ bị thương một chút thôi, không cần phải ngạc nhiên.”
“Hả? Thật sao? Thì ra là máu của đội trưởng…… A thật là thất lễ .”
“A a, Hương vị máu của Thánh Huyết tộc thơm ngọt như vậy sao? Lần đầu tiên tôi được ngửi ……”
“Tôi cũng vậy…… A, xin đội trưởng chú ý thân thể.”
Brujah không chú ý đến tiếng thảo luận và tiếng chào cung kính của nhóm đội viên, chỉ bận rộn ấn cái đầu đang kêu ô ô giãy dụa muốn chui ra bên ngoài kia trở vào trong áo!
Brujah thờ ơ ậm ừ hai tiếng, định nhảy lên lưng rồng nhanh chóng rời đi nơi rắc rối này, lại bị phó đội trưởng của mình nghiêm túc gọi lại.
“Đội trưởng, thứ cho thuộc cấp nói thẳng, sinh vật trong lòng ngài không thuộc Huyết tộc.” Phó đội trưởng mang theo tư liệu điều tra của tàu Finder, no; cẩn thận mở miệng.
“Tôi biết.” Brujah thản nhiên nói. Đúng vậy, trong tích tắc hưởng thụ máu người này sẽ biết, Huyết tộc không có hương vị như vậy……
“Nếu đã biết, thuộc cấp khẩn cầu ngài không nên hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao đó cũng là một loại sinh vật mà ta chưa rõ, nếu máu nó chứa kịch độc giống Bán Huyết tộc thì nguy to.”
“Kolle, phó đội trưởng nổi tiếng nề nếp của tôi, hình như trước giờ cũng chưa từng thấy cậu quan tâm đến sự sống chết của tôi thì phải.” Brujah hừ lạnh,“Lời này là hội trưởng lão bảo cậu tới nói phải không? Sợ tôi chết gia tộc Monocyte sẽ diệt vong chứ gì?”
Phó đội trưởng Kolle cũng không phủ định,“Đúng là như thế. Nhưng thuộc cấp khẩn cầu ngài đừng động tới nó, không chỉ vì an nguy của ngài, còn có một phần là vì chính bản thân sinh vật này. Ngàu hầu tước …… Sau khi Hội trưởng lão nhận được báo cáo điều tra, cảm thấy hứng thú rất với sinh vật có nhiều điểm tương đồng với Huyết tộc nhưng cũng rất bất đồng này, đã hạ lệnh lập tức mang nó về đế đô. Mặt khác, chỉ thị này…… do ngài Tremere hạ lệnh.”
Brujah quay đầu nhìn phó đội trưởng của mình. Tên xảo quyệt, vào lúc này lại mang danh hiệu hầu tước Brujah ra cảnh tỉnh bắt hắn tuân thủ luật lệ của Huyết tộc. Là mệnh lệnh của Hội trưởng lão sao……
Trưởng lão, thân vương, công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước, kỵ sĩ, bình dân.
Trong Huyết tộc, địa vị đại biểu cho tất cả.
Đó là tượng trưng cho sức mạnh và của cải, cũng là tiêu chí chứng tỏ sự tồn tại.
Cấp dưới phục tùng cấp trên là trật tự tuyệt đối.
Nếu vi phạm, sẽ đối địch với toàn bộ Huyết tộc.
Không ai, có thể thoát khỏi sự trừng trị.
“Ta đã biết.” Người đàn ông mặc áo choàng đen gật gật đầu, ôm cô gái loài người trong tay nhảy lên lưng rồng. Hắc Long đập cánh ngửa đầu thét dài, bay lên trời trong những bông tuyết phất phới!
“Ngài Hầu tước!” Phó đội trưởng Kolle lo lắng nhìn người đàn ông trên lưng rồng.
“Ta sẽ đưa nó đến đế đô.”
Từ trên bầu trời cao vời vợi, bỏ lại một câu trả lời lạnh như băng.
Ánh sáng mặt trời bị cánh cự long che khuất, các chiến sĩ ngửa đầu nhìn người đàn ông cưỡi Hắc Long rời đi trong sắc trời mờ tối……
“Mùi vừa rồi, hình như không phải mùi máu của đội trưởng?” Một đội viên từng ở trong quân ngũ cùng Brujah được điều đến đây theo anh ta, nhẹ giọng than thở:“Lúc trước, khi tôi ở tiền tuyến với đội trường, đã từng thấy ngài ấy bị thương. Máu của Thánh Huyết tộc quả thực rất thơm, nhưng nói như thế nào nhỉ…… Phải nói là tuy rằng ngửi thấy liền biết ngay là cực phẩm, nhưng đầu óc vẫn bình tĩnh. Mùi vị vừa mới nãy lại là một loại hương vị ngọt ngào làm cho người ta đánh mất lý trí, giống như bị mê hoặc, làm cho người ta tiến vào trạng thái săn mồi trong nháy mắt ……”
“Đúng là như vậy,” Phó đội trưởng Kolle cười khổ, cúi đầu nhìn móng tay còn chưa thu về của mình,“Đó là máu của sinh vật máu kia chăng?”
Mọi người không nhịn được nhìn về hướng Hắc Long chở sinh vật kia biến mất……
“Thế này, đế đô sắp lộn xộn rồi……”
…………………………
Cao Đại Bàn bị bọc trong áo choàng ôm đi bắt đầu thực sự nghiêm túc tự hỏi một vấn đề — đám nguời ngoài hành tinh này rốt cuộc đang nói loại ngôn ngữ gì?
Cô vốn hoàn toàn tin rằng mình tuyệt đối nghe không hiểu người ngoài hành tinh nói gì, nhưng trong đoạn đối thoại của mấy chiến sĩ áo đen vừa nãy, cô lại có thể nghe được một ít từ đơn quen thuộc!
Ví dụ như, you, ví dụ như,blood.
Tuy rằng Cao Đại Bàn thường thi trượt tiếng Anh, nhưng nhờ thích xem phim Mỹ và thích nghe nhạc tiếng Anh, khả năng nghe tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm.
Cho nên…… Chẳng lẽ đàn ma cà rồng này nói tiếng Anh?
Nhưng ngoại trừ từ đơn, hầu hết những câu họ nói Đại Bàn vẫn nghe không hiểu, hơn nữa tựa hồ cách bọn họ phát âm và trật tự từ ngữ cũng không giống tiếng Anh cho lắm. Hay là đàn ma cà rồng này sử dụng loại ngôn ngữ nào đó cùng loại với tiếng Anh? Ví dụ như tiếng Anh cổ thêm một ít tiếng Latin vân vân?
Nghĩ đến đây, tự dưng Cao Đại Bàn nảy sinh một loại cảm giác thân thiết.
A a, ngôn ngữ Địa Cầu đấy…… Khi tinh cầu kia đã biến mất, một mình cô đơn phiêu bạt trong vũ trụ mênh mông, tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, lại có thể nghe được ngôn ngữ của hành tinh cũ thì thật cảm động xiết bao……
Vì thế bạn học Cao Đại Bàn tự nhận là cùng một nguồn gốc, đồng hương gặp đồng hương, bắt đầu thử nói chuyện với sinh vật ngoài hành tinh này:
Từ lớp áo choàng đen chật kín mọc ra nửa cái đầu, Cao Đại Bàn rướn cổ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang điều khiển rồng, thử thăm dò nhỏ giọng hỏi:[ Cái kia, Cen...... du sờ sờ pít...... in lít?][ Chú:can you speak English? Bàn, con quá sức kém ......]
Đức ngài Brujah không thèm quan tâm:“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, đừng có vươn đầu ra.”
Bởi vì nghe không hiểu mà không biết không thấy, đồng chí Đại Bàn không ngừng cố gắng:[ Mai nêm i Cao Tiểu Tiểu. Hảo...... Hảo à dú? Không, không đúng, mình nhớ cô giáo từng nói lần đầu gặp mặt hẳn là phải nói hâu đu dù đú trước đã, ừ, hay là nên nói nai tu mít du trước...... Ưm, cái kia, nai, nai*......]
(* Đoạn này tác giả cố ý thể hiện trình độ Tiếng Anh của đồng chí nữ chính. Các câu lần lượt là:
- My name is Cao Tiểu Tiểu.
- How are you?
- How do you do.
- Nice to meet you.)
“Đủ rồi, câm miệng!”
Ngài Brujah rốt cuộc không thể chịu đựng loại tạp âm này nữa, hất áo choàng bao toàn bộ gương mặt Cao Đại Bàn lại nhét vào trong lòng,“Miệng ngươi có thương tích, khi hô hấp sẽ mang theo mùi tanh của máu, nếu không muốn ta hút khô máu ngươi ngay bây giờ, thì ngoan ngoãn đừng chui ra nữa!”
Biểu tình của anh ta lạnh như băng, tròng mắt màu đỏ, răng nanh thật sắc nhọn, khẩu khí thật hung ác.
Mà Cao Đại Bàn, đương nhiên là nghe không hiểu.
Nhưng bản năng của động vật nhỏ yếu làm cho cô theo có thể phán đoán ra từ khẩu khí của đối phương, mạng nhỏ của mình có nguy cơ cuốn theo chiều gió.
Giống như lúc nãy đối phương bóp cổ cô quát khẽ “Ngươi dám cắn ta”, tuy rằng không hiểu, nhưng đồng chí Đại Bàn vẫn rõ ràng cảm nhận được sát khí của kẻ đi săn đập thẳng vào mặt!
Vì thế cô ngoan ngoãn ……
Nhưng cấu tạo của con người bắt buộc phải hô hấp, không thể nín thở trong thời gian dài. Vì thế sau một lát, dùng hết lượng không khí còn sót lại trong phổi, Cao Đại Bàn vẫn không thể nhịn được chui ra……
Lần này đã thật sự nhịn hết nổi, quá thiếu dưỡng khí rồi. Cao Đại Bàn vừa chui đầu ra chỉ cảm thấy choáng váng, dùng cả mũi miệng để hít thở, liều mạng hô hấp từng hơi từng hơi ……
Bị người ta phun ra nuốt vào hơi thở thơm mùi máu ở ngay trước ngực như vậy, thân là một ma cà rồng, rốt cuộc đối phương cũng không thể nhịn được nữa!
Cúi đầu áp lên miệng sinh vật nho nhỏ trong lòng, đầu lưỡi không chút do dự vói vào, khi đầu lưỡi vừa chạm nhau liền tỉ mỉ liếm những giọt máu li ti, sau đó hài lòng dây dưa mút cho thỏa thích, dùng sức cứ như muốn nhai nát thứ trong miệng nuốt luôn vào bụng……
Cao Đại Bàn bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của đầu lưỡi mình.
Nhưng răng không dài bằng người ta, sức lực không lớn bằng người ta, cắn người cũng không thông thạo bằng người ta, đồng chí Đại Bàn chỉ có thể hoảng sợ giương miệng chờ đối phương thấy đủ rồi sẽ thu mình lui ra ngoài.
Đáng tiếc, tiền tướng quân Brujah mặc kệ là ở trên chiến trường hay là trên giường đều quen công thành đoạt đất, không có thói quen thu binh giữa đường. Một tay điều khiển Hắc Long, một tay ôm sinh vật bé nhỏ thơm ngon, nụ hôn như đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt của Brujah không có ngừng lại chỉ ngày càng thăng cấp……
Mùi máu thơm tràn ngập đến cốt tủy cuả đối phương, làm cho của đồng tử của hắn dần dần chuyển thành màu vàng khi phấn khởi, răng nanh cũng chậm rãi duỗi dài, đôi mắt hơi hơi nheo lại, say mê liếm láp càng muốn nhiều hơn…… Ướt át, ngọt ngào, mượt mà chảy qua yết hầu, một loại hưởng thụ cực hạn, chỉ cần, chỉ cần cắn xuống……
To be continued…
Tác giả phát biểu:
Nhân vật mới lên sàn: Hắc long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.