Chương 44: Lấy máu lần thứ bốn hai: Cô mà không gặp xui, mọi người thấy không quen.
Yêu Chu
16/10/2014
Du sơn ngoạn thủy, giải sầu tìm vui, dạo khắp vũ trụ.
Nhật ký du lịch tuần trăng mật của hai kẻ đào vong này dường như kéo dài vĩnh viễn, không bao giờ chấm dứt.
Bãi biển Gharim“Trăng bạc cát trắng” trên vệ tinh α Love Sea, hồ nước nóng Spirit“Sữa mật mộng đẹp” trên sao Hot, vực núi cao 9000 mét được xưng tụng là“Tận cùng vũ trụ” trên sao γ Steve, rừng mưa nhiệt đới “Bao phủ đất trời” và loại rêu màu cầu vồng trên sao Forester, biển hoa tím “Mê sắc thiên đường” trải rộng hơn một nửa tinh cầu Lavender……
Vũ trụ xinh đẹp khôn cùng khiến Cao Tiểu Tiểu vừa xem vừa trầm trồ hâm mộ.
Ventrue nắm tay cô chia sẻ sự kích động này, dường như còn hưởng thụ hơn cả cô.
Hoặc là, anh ta đang hưởng thụ niềm vui của cô.
Cao Đại Bàn giống như hầu hết người dân thành thị Trung Quốc, đi tới chỗ nào cũng lôi kéo Ventrue cùng chụp ảnh, cũng không ngại giơ tay nhe răng kêu “Cheese”…… Khiến Ventrue cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ventrue:“Vì sao phải chụp ảnh?”
Đại Bàn:“Đương nhiên là để kỷ niệm! Không biết khi nào thì mới có cơ hội đến nơi này lần nữa, cũng không biết có cơ hội nhìn thấy loại hoa một trăm năm mới nở một lần này nữa không, cho dù may mắn được thấy lần thứ hai, đến lúc đó trông em cũng không còn như hiện tại. Có thể sẽ run run sờ nụ hoa sau đó than thở với người bên cạnh‘Lúc tôi còn trẻ đã từng tới đây, năm đó rất rất vui!’ sau đó đưa ảnh chụp cho người ta xem, rồi kể chuyện cũ một phen, không phải rất thú vị sao?”
Ventrue nghe Đại Bàn than thở nhịn không khẽ mỉm cười, rũ mắt yêu chiều nhìn cô, nhẹ giọng nói:“Đúng là rất thú vị “.
Tuy rằng anh ta đã ngắm loài hoa trăm năm mới nở này vô số lần, tuy rằng mỗi lần anh ta xuất hiện trước bụi hoa cũng không hề thay đổi, tuy rằng anh ta hoàn toàn không có cơ hội nói với người khác “Lúc tôi còn trẻ”……
Nhưng mà niềm vui sướng và sự trân trọng của Tiểu Tiểu đã cuốn hút anh ta, trong khoảng khắc máy ảnh chớp sáng kia, Ventrue đột nhiên cảm thấy giờ khắc này có lẽ là vĩnh hằng vĩnh viễn không thể quay lại. Rất tuyệt vời.
Cao Đại Bàn bỏ ảnh chụp và máy ảnh laser vào trong xắc tay, lôi kéo Ventrue đến bưu cục địa phương dựa theo lệ thường mua một tấm bưu thiếp bằng giấy, đóng dấu bưu kiện và mã số điện tử lên, sau đó tự viết cho bản thân mình.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên của cuộc hành trình, Đại Bàn đã nhờ Ventrue thuê một cái hòm thư “Theo bạn đến tận cùng vũ trụ” trên sao Mail. Mỗi khi hai người dừng chân, cô sẽ mua một cái bưu thiếp có dấu bưu điện địa phương, viết lên đó những điều tâm đắc trong chuyến hành trình, rồi gửi đến hòm thư của mình.
Ban đầu Ventrue không hiểu ý nghĩa của trò gửi thư cho tương lai này [ Bởi vì chính xác mà nói khi Bàn bỏ thư đã là tương lai rồi = =]. Nhưng đến mấy lần sau đó, anh ta cũng bắt đầu viết vài dòng lên tấm bưu thiếp mà Đại Bàn muốn gửi đến tương lai kia, ví dụ như “Cảnh sắc không tệ” Hoặc là “Vẫn giống như trước”. Có khi lại chẳng viết gì, chỉ giúp Đại Bàn điền ngày tháng.
Thẳng đến một ngày, anh ta nhìn thấy những dòng này trên tấm bưu thiếp của cô:
Gửi đến cục cưng không biết là trai hay gái,
Lúc viết bức thư này mẹ và ba đang đi hưởng tuần trăng mật. Còn con, vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Hôm nay lúc rời giường con còn làm mẹ ói một lần, mẹ cảm thấy con đang muốn chứng minh sự tồn tại của mình, cho nên lần này mẹ viết tấm bưu thiếp này cho con. Một ngày nào đó trong tương lai, khi con xem tấm bưu thiếp này nhất định sẽ cảm thấy rất thú vị. Có lẽ tương lai một nhà ba người chúng ta còn có thể đi du lịch như thế này một lần nữa, ở cùng một địa điểm, viết cùng một loại bưu thiếp…… Nhưng mà, có lẽ cảm giác lúc đó sẽ hoàn toàn khác bây giờ? Bởi vì khi đó, con của mẹ đã lớn……
Ventrue cúi đầu nhìn tấm bưu thiếp, trầm mặc thật lâu, cuối cùng đặt bút viết lên phía sau mấy chữ“Không tệ, có thể thực hiện” và thêm một vài câu linh tinh không liên quan.
Cao Đại Bàn rất muốn xem anh ta viết cái gì, nhưng Ventrue lại trực tiếp gửi tấm bưu thiếp đi luôn.
Để kháng nghị, từ đó về sau mỗi lần Cao Đại Bàn đều mua hai tấm bưu thiếp, mỗi người một tấm, cũng không chịu để Ventrue xem nội dung cô viết.
Đức ngài thân vương chỉ cười cười không nói, tiếp tục lười biếng viết bưu thiếp……
Cứ như vậy, cuộc hành trình của hai người, nói tóm lại cũng khá điềm tĩnh và thanh thản.
Khác với đại đa số du khách vội vàng, hai người không có việc gì làm nên thường xuyên không bận tâm đến thời gian, thoải mái hưởng thụ từng chi tiết nhỏ trong chuyến đi, thậm chí cả những bông hoa nhỏ và tảng đá kỳ quái ven đường.
Hai người có thể lưu luyến tại bậc thang trước tiệm tạp hoá hoặc con đường nhỏ phủ đầy dây leo cả một ngày, cũng có thể vì một loại đồ ăn độc đáo mà đột nhiên từ tinh cầu này bay đến một tinh cầu khác…… Nếu tụt lại phía sau sẽ đi theo một đoàn du lịch bất kỳ bước lên một chuyến hành trình mới mà chính họ cũng không biết điểm đến, có khi họ dừng lại tại một thành thị yêu thích, sống như những người dân bình thường một thời gian…… Chính vì phương thức di chuyển bất quy tắc như vậy, ngay cả Cao Đại Bàn cũng không biết tiếp theo mình sẽ đi đâu, đừng nói chi đến những người muốn đuổi bắt.
Hành tung hai người vừa mơ hồ vô chừng lại không có quy luật, tuy rằng đã gây rất nhiều phiền phức cho truy binh Sange, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát được.
Đôi khi, Ventrue đột nhiên nói với Đại Bàn:“Chúng ta đi chỗ khác chơi đi”.
Cao Đại Bàn liền hiểu ngay, có truy binh gần đó.
Cái “Đôi khi” này có thể là lúc hai người đang trên đường đi, có thể là vào đêm hôm khuya khoắt đang nằm trên giường trong khách sạn, cũng có thể là một phút trước khi cảnh đẹp trong truyền thuyết xuất hiện……
Lúc đó, Cao Đại Bàn mới ý thức được hai người đang bỏ trốn, mà có thể cả đời này đều phải phiêu bạt như thế.
Mỗi lần như thế, ánh mắt Ventrue nhìn cô sẽ mang theo một chút áy náy mơ hồ.
Cao Đại Bàn liền chạy lại hôn ông xã, nói với anh ta rằng không hoàn mỹ cũng lạc thú của đời người, giữ lại một chút gì đó “Không biết” và “không làm được” sẽ thú vị hơn. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không có việc gì để theo đuổi, sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Đồng chí Ventrue rất đồng tình với suy nghĩ này.
Cứ như vậy, cuộc hành trình lúc đi lúc ngừng của hai người rốt cuộc cũng kéo dài được hai tháng.
Có Ventrue kinh nghiệm phong phú làm người dẫn đường, có tài lực hùng mạnh của thân vương làm hậu thuẫn, có những thành tựu khoa học có thể nói là bậc nhất Sange do Lanka cung cấp trước khi đi để phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày, cuộc đào thoát lần này cũng không giống là đang bỏ trốn, thậm chí có thể nói là quá sức thoải mái.
Nhưng mà bước ngoặt chân chính, lại không hề dự báo trước xuất hiện vào một ngày đẹp trời sau hai tháng hành trình……
…………………………
Thành Stiller ở sao Transformer là một đô thị hiện đại sôi động.
Tinh cầu này nổi tiếng vì thể chất kỳ lạ của dân cư bản địa, người dân Transformer còn có tên gọi là “Người hành tinh Biến hình”, tuy rằng bọn họ đã tiến hoá thành sinh vật có trí tuệ, nhưng vẫn là một loại trùng nguyên thủy có thể thay đổi màu sắc để tự vệ. Bọn họ có thể duy trì hình dạng mình bắt chước trong vòng mấy phút đồng hồ. Dù mục tiêu cao thấp mập ốm, từ giọng nói đến ánh mắt, thậm chí ngay cả những thói quen cá nhân cực kỳ nhỏ, đều có thể bắt chước giống như đúc! Loại năng lực này khiến tinh cầu Transformer nổi danh về gián điệp và thần trộm trong lịch sử vũ trụ. Nhưng đồng thời, năng lực này cũng khiến sinh vật trên các tinh cầu khác sợ hãi và chán ghét.
Lịch vũ trụ năm bl9110, khi liên quân các vì sao chiếm lĩnh hành tinh đã tiến hành một cuộc tàn sát quy mô lớn lấy danh nghĩa “Tiêu diệt mầm bệnh lây lan qua đường sinh dục”! Dân Transformer bản địa gần như bị tiêu diệt sạch sẽ, từ đó về sau trốn trong cư thâm sơn cùng cốc tránh lộ diện với thế giới bên ngoài. Quân xâm lược thì nhanh chóng thành lập đô thị loại một hoàn toàn mới, hiện đại, hoàn toàn không để lại chút văn hóa truyền thống gì trên đống đổ nát! Đô thị này tiếp nhận tất cả, bao dung tất cả, hấp thu tất cả, dung hợp tất cả. Không có mình, cũng không có người khác.
Hiện tại trên hành tinh Transformer, du khách và thương nhân đã chiếm 90% tổng dân cư, lấy danh hiệu“Trạm trung chuyển lớn nhất vũ trụ” và “Hành tinh khách sạn xa hoa nhất” nổi tiếng khắp thiên hà!
Cao Đại Bàn đi theo Ventrue tới nơi này, mới biết được cái gì gọi là“Khách sạn trên không hai mươi tư sao, no.1 toàn vũ trụ” .
Kỳ thật đối với Cao Đại Bàn từng sống trong những toà thành xa hoa của Huyết tộc mà nói, hầu hết những “khách sạn xx sao lừng danh vũ trụ” này, từ trang hoàng đến phục vụ đều kém xa thành thân vương hoặc một gian phòng khách tiêu chuẩn tại thành của Brujah. Cả độ thoải mái, cũng không bằng căn phòng nhỏ của cô tại viện nghiên cứu. Nhiều lúc, những khách sạn xa xỉ nổi danh này chỉ hơn người ở vị trí địa lý độc đáo và phong tình dị quốc đặc trưng mà thôi.
Nhưng khách sạn “trên không hai mươi tư sao, no.1 toàn vũ trụ”này thì hoàn toàn khác. Nó khách sạn đầu tiên vượt trội hơn những toà thành của Huyết tộc ở tinh cầu Sange, vừa bước vào đại sảnh đồng chí Cao Đại Bàn đã vươn dài cổ há hốc mồm sững sờ!
Đây mới đúng là xa hoa chân chính!
Ngâm mình trong bồn tắm lớn lộ thiên trên ban công, ngửa đầu hưởng thụ “Chế độ mát xa tự động dành cho sinh vật hình người”, từ góc độ ngắm cảnh tốt nhất thưởng thức cực quang đặc sắc trên bầu trời hành tinh Transformer, liếc mắt nhìn chai rượu ngon giá trị xa xỉ được ngâm trong thùng đá trên chiếc bàn cổ…… Nghĩ đến Ventrue tiêu tiền như nước hào phóng ra tay bao nguyên căn phòng xa hoa nhất suốt một tuần, lần đầu tiên đồng chí Cao Đại Bàn lo lắng đến vấn đề “Tiền ông xã có đủ xài hay không”……
Đâu phải hưởng thụ xong là hết, về sau hai người còn phải sống, phải chi dùng rất nhiều.
Một ngày hai ngày một tháng hai tháng có thể tiêu xài chu du khắp thế giới như vậy, nhưng một hai trăm năm cũng có thể sao?
Ventrue có nghĩ đến chuyện tương lai chưa?
Kỳ thật Cao Đại Bàn cũng không ngại chạy trốn, bởi vì nghiêm túc mà nói, cuộc đời của cô từ mười ngàn năm trước rời khỏi Địa Cầu đã bắt đầu lẩn trốn. Nhưng cô không biết người bỏ trốn cùng cô có coi tất cả mọi chuyện như một trò chơi hay không. Cô không dám tìm hiểu đến cùng rốt cuộc Ventrue muốn cùng cô đồng hành tận hưởng trò chơi mang tên cuộc đời này, hay là chỉ xem cô như một phần trong trò chơi……
Ventrunhanh nhẹn mà mạnh mẽ như một con cá mập nhảy vào bồn tắm, lặn một cái, mang theo bọt nước văng tung toé vọt lên sát bên người cô! Lồng ngực rộng lớn ép cô vào thành bồn, cánh đầy sức mạnh nâng đùi và vòng eo của cô lên, bàn tay phủ lên bộ ngực non nớt của cô, dùng đôi môi ướt sũng hôn lên da thịt ẩm ướt trơn bóng……
Dưới kỹ xảo thành thạo của đối phương, cô cảm thấy thân thể mình nhanh chóng nóng lên, trái tim lại bềnh bồng theo từng đợt sóng nước, nhìn không thấy, chạm không tới, chỉ có thể duỗi tay ôm chặt lấy đối phương sợ mình ngã xuống……
Cao Đại Bàn cảm thấy hiện tại, bản thân hay lo sợ hơn trước kia rất nhiều.
Như vậy không tốt chút nào.
Có lẽ không yêu sẽ không sợ, không yêu sẽ không suy nghĩ, không yêu sẽ không lo được lo mất .
Nhưng mà, thật khó để lìa xa sự ấm áp này, cho dù đã nhắm mắt bỏ qua cũng nhịn không được muốn trở về chỗ cũ, sau đó mặc kệ hết thảy mải mê chìm đắm……
Có đôi khi, tình yêu là một vòng tuần hoàn say đắm mà nguy hiểm.
Ventrue hôn lên môi cô thì thào nói “Tôi yêu em”. Từ khi anh ta học được những lời này, thường xuyên thầm thì vào những lúc không khí hài hòa nhất thời cơ tốt nhất, làm cho Cao Đại Bàn vừa cảm động vừa ngọt ngào say mê nửa ngày……
Kỳ thật cho tới bây giờ cô vẫn rất hưởng thụ những lời này, cô tin Ventrue thật lòng yêu cô, thậm chí vượt xa những người phụ nữ anh ta từng kết giao. Nhưng mà…… Nếu nhất định phải phân định rạch ròi, giữa hai người bọn họ, có lẽ cô mới là người không thể buông tay, không thể lìa xa đối phương?
Ông trời ơi, sao lại ban Ventrue cho cô? Để bây giờ cô lại sợ mất anh.
Tình yêu đúng là liều mạng
…………………………
Nhưng đồng chí phụ nữ có thai cảm xúc mất thăng bằng nhanh chóng không còn tinh lực để băn khoăn tình yêu có liều mạng hay không.
Bởi vì vào ngày cuối cùng hai người bọn họ ở lại khách sạn, đã xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến chuyến hành trình……
Hôm đó, Cao Đại Bàn cầm vé tham quan thủy cung mô phỏng đáy biển do khách sạn khuyến mãi, mang theo máy chụp ảnh và một túi nhỏ đồ ăn vặt đi xuống. Ventrue đi kiểm tra an toàn chung quanh trước.
Đồng chí Đại Bàn đang cân nhắc có nên đi mua nước trái cây ướp lạnh mà cả hai người đều thích không, lại gặp Ventrue đang vội vàng chạy về trên cầu thang.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy cô đang đi xuống thì sửng sốt một chút, lập tức trực tiếp nhảy qua thành thang cuốn, đỡ lưng cô khẽ kéo tay cô, hôn lên môi cô một cái, sau đó trầm mặc vài giây mới thản nhiên nói:“Chúng ta đi chỗ khác chơi đi”.
Cao Đại Bàn ngẩn ra, lập tức hiểu được truy binh đã đến, không thể ở lại đây nữa.
Cúi đầu yên lặng nhìn vé tham quan đang nhét trong túi, bạn học Đại Bàn ngửa đầu mỉm cười nói:“Ừ, vừa hay, lần này chúng ta tới thế giới dưới đáy biển tham quan đi”.
Ventrue chăm chú nhìn cô, kéo tay cô hôn hôn đầu ngón tay của cô, nhẹ giọng nói:“Ừ”.
Cao Đại Bàn đã quen với việc rút lui ngay lập tức như thế này.
Hai người chạy khắp vũ trụ, có tiền nơi tay, cũng không mang theo quá nhiều đồ đạc. Bởi vì sử dụng ngân hàng sẽ bị Sange điều tra ra, cho nên trên người chủ yếu là tiền mặt bảo thạch linh tinh, ngoài ra chỉ mang theo máy điều chỉnh áp suất và máy phiên dịch ngôn ngữ vũ trụ. Đồ ăn bình thường đều do khách sạn cung cấp, thỉnh thoảng hai người cũng khai phá chút thức ăn mới lạ bên ngoài. Quần áo thì mua luôn các kiểu quần áo truyền thống ở tinh cầu đó để thể nghiệm một phen. Mà thổ sản và bưu thiếp thì gửi đến hòm thư bên đầu kia vũ trụ…… Vì thế hành lý của hai người chỉ cần một cái túi không gian nho nhỏ cũng đủ dùng.
Đại Bàn trở lại phòng liền hối hả thu dọn vật phẩm cá nhân, mà Ventrue cũng cẩn thận thủ tiêu tất cả manh mối còn sót lại trong phòng, hai người hành động cực kỳ hiệu suất, sau khi khóa cửa liền từ thang máyvận chuyển hàng hoá không có ai sử dụng lặng lẽ rời khỏi khách sạn……
Nhưng mà vừa mới xuống tầng hầm khách sạn, Cao Đại Bàn liền kinh hô một tiếng quay đầu chạy như điên trở về!“Nguy rồi! Chúng ta để quên Tiểu Chi trong phòng rồi!”
Ngày hôm qua nó nhảy lên giường cản trở, bị Ventrue nhốt trong ngăn kéo đầu giường, đến bây giờ vẫn quên chưa thả ra.
Cao Đại Bàn vừa chạy vừa xấu hổ, mình đúng là không xứng làm chủ nhân.
“Chờ…..”. Tiếng khuyên can từ phía sau truyền đến bị cửa thang máy ngăn lại bên ngoài.
Xông vào thang máy bấm tầng trên cùng, tiếng máy móc vận hành từ tầng hầm từ từ lên tầng trệt khách sạn, Cao Đại Bàn vịn vách tường kim loại trong thang máy thở hổn hển nửa ngày, bỗng nhiên cảm thấy không ổn……
Ventrue, tại sao lại không theo kịp?
Với tốc độ của anh ta, không có khả năng không đuổi kịp cô.
Hơn nữa vì sao anh ta lại cho phép cô chạy về?
Thông thường, anh ta hẳn là sẽ đè cô lại, sau đó cau có nói “Để tôi đi tìm nó, em ở đây chờ tôi, ngoan ngoãn đừng lộn xộn”.
Anh ta chỉ cần nhìn thấy cô hành động mạnh bạo một chút sẽ nổi giận, vì sao lại để cô chạy như điên mà không nói gì?
Trong thang máy vận chuyển hàng hoá trống trải, giữa tiếng hít thở kịch liệt, sống lưng Cao Đại Bàn lạnh toát……
Đinh –!
Thang máy vận chuyển hàng hoá dừng lại, cánh cửa kim loại mở ra, lộ ra Ventrue đang đứng trước cửa phòng! Quay đầu nhìn thấy Cao Đại Bàn tự dưng lại xuất hiện trong thang máy vận chuyển hàng hoá, anh ta vô cùng kinh ngạc!
“Em…… sao em lại ở đây? Lại còn thở hồng hộc như vậy, không phải tôi đã dặn em không được chạy sao?” Ventrue nhíu mày, vừa vươn tay lôi Cao Đại Bàn toàn thân cứng ngắc ra khỏi thang máy, vừa thấp giọng nói:“Tôi nhìn thấy mấy gương mặt quen quen, xem ra chúng ta phải đi chỗ khác chơi rồi…… Em làm sao vậy?”
Ventrue vừa mới xuất hiện.
Ventrue hỏi mình đi đâu vậy.
Trong tay Ventrue này chìa khóa phòng……
Cao Đại Bàn chết lặng cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trơn – túi không gian chứa toàn bộ gia sản của hai người, cô lại hai tay dâng nó cho “ Ventrue” kia, bị “anh ta” dễ dàng cầm đi…… mất rồi……
Bàn à, cô mà không gặp xui, mọi người thấy không quen.
…………………………
“Quên đi, kỹ xảo tự vệ của người hành tinh biến hình rất xuất thần nhập hóa, em không nhận ra cũng là chuyện bình thường, không cần uể oải như đưa đám vậy đâu“. Đức ngài thân vương mở cửa,“Nếu không phải em bỗng nhiên quay đầu lại đi tìm cáo lửa, kẻ lừa đảo kia có thể sẽ trực tiếp đưa em đến nơi hẻo lánh hủy thi diệt tích. Hiện tại ít nhất em cũng bình an vô sự, chúng ta phải cảm thấy may mắn mới đúng…..”.
Cao Đại Bàn nhỏ giọng:“Ven, Ventrue, biểu tình của anh với những lời anh vừa nói hoàn toàn không hợp nhau chút nào…..”.
Nắm cửa trong tay Ventrue rắc một tiếng vỡ vụn! Tiếng nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng tràn ngập trong gian phòng,“Vô nghĩa…… Con sâu dơ bẩn kia dám hôn lên môi em?! Tôi muốn giết chết nó! Tôi muốn bằm thây nó thành vạn đoạn! Nắm hàm trên hàm dưới xé nó thành hai nửa@#%@%…..”.
Cao Đại Bàn:“……= =” Vào những lúc như thế này, người bình thường hẳn là phải phiền não chuyện mất tiền trước chứ……
“Ặc, chuyện này coi như xong…… Hiện tại có truy binh đuổi theo, chúng ta lại không còn một đồng, cùng nhau nghĩ xem bước tiếp theo phải đi đâu quan trọng hơn”. Cao Đại Bàn thở dài, lạ thay cô không cảm thấy buồn bực cho lắm mà lại tràn ngập chờ mong với chuyến hành trình sắp tới!
Có lẽ vì trước đây Ventrue thu xếp mọi chuyện quá tốt, khiếncô không có cảm giác hai người nắm tay nhau bỏ trốn, chỉ cảm thấy mình giống như một con cún nhỏ, được Ventrue mang ra ngoài dạo dạo…… Nhưng hiện tại, không có tiền có lẽ lại là một việc tốt. Việc này sẽ khiến hai người không thể không cùng nhau cân nhắc về hành trình sắp tới, phải chung sức hợp tác, nắm tay cùng vượt qua khó khăn, nương tựa vào nhau, chuẩn bị cho tương lai.
Cảm giác này, thật tuyệt~
Ventrue nghe vậy ngồi xuống, bình ổn tâm tình trong chốc lát, mới lấy bản đồ vũ trụ khách sạn cung cấp ra, yên lặng tính toán khoảng cách, hơi nhíu mày nói:“ Phiền phức là máy cân bằng áp lực cũng bị trộm mất rồi, với thể chất của con người, trong mười tinh cầu gần đây, tinh cầu có điều kiện phù hợp cho con người sinh sống mà không cần đến máy cân bằng, ngoại trừ sao Transformer này, cũng chỉ còn lại ba tinh cầu. Nhưng hai chỗ trong đó không thuộc liên minh vũ trụ, hạn chế ra vào, chỉ sợ không có đồ ăn thích hợp với em, hơn nữa việc kiểm tra phi thuyền cũng có vẻ nghiêm khắc. Còn lại hành tinh Serverse, khoảng cách khá xa, hiện tại chỉ sợ số tiền còn lại trên người chúng ta không đủ mua để mua vé phi thuyền hạng sang…..”.
Cao Đại Bàn chống cằm ngoan ngoãn nghe đến đó, nghi hoặc nghiêng đầu:“Mua không nổi vé hạng sang, thì mua vé bình thường là được rồi ~”
Ventrue sững sờ trong chốc lát, biểu tình như chưa từng nghĩ tới đáp án này……
Cao Đại Bàn ảo não …… Phỏng chừng cho tới bây giờ trong đầu ngài thân vương tôn quý chưa từng xuất hiện khái niệm “có thể ngồi khoang phổ thông” chăng?
Người có tiền đúng là!
Ventrue ho nhẹ,“Khụ, vậy chúng ta đi sao Sawage. Đi ngay bây giờ luôn”.
“Đợi chút, chúng ta tới đó rồi sao nữa?” Đại Bàn buồn rầu nhíu mày,“Đến lúc đó thì quả thật không còn đồng nào “.
“Đừng lo lắng, tới đó có thể kiếm được một ít tiền”. Ventrue thoải mái nói.
“Vậy thì tốt quá”. Cao Đại Bàn gật gật đầu, nghĩ đến tương lai hai người sẽ hợp tác nam cày cấy nữ dệt vải[?] vợ chồng hai người nắm tay cố gắng phấn đấu, không khỏi bừng bừng khí thế!“Được! Lần này em sẽ cho anh thấy bản lãnh làm thuê của giới bình dân Địa Cầu! Lúc trước em từng làm việc theo giờ ở KFC đó!”[ Vì sao phải dùng giọng điệu đắc ý khoe khoang = =]”
Ventrue cười rộ lên, nhưng vẫn kiên quyết không cho phép phản kháng:“Anh sẽ không để em đi làm“.
Đại Bàn đang nhiệt tình lại bị tạt nước lạnh, hơi khó chịu:“Vì sao? Anh kỳ thị phụ nữ sao?”
Ventrue lắc đầu:“Không, chỉ vì sao Severse là một tinh cầu tương đối dã man, không thích hợp để em ra ngoài làm việc”.
Đại Bàn sửng sốt:“Hả? Vậy anh định kiếm tiền bằng cách nào?”
Ventrue mỉm cười:“Dùng một phương thức tương đối dã man”.
Nhật ký du lịch tuần trăng mật của hai kẻ đào vong này dường như kéo dài vĩnh viễn, không bao giờ chấm dứt.
Bãi biển Gharim“Trăng bạc cát trắng” trên vệ tinh α Love Sea, hồ nước nóng Spirit“Sữa mật mộng đẹp” trên sao Hot, vực núi cao 9000 mét được xưng tụng là“Tận cùng vũ trụ” trên sao γ Steve, rừng mưa nhiệt đới “Bao phủ đất trời” và loại rêu màu cầu vồng trên sao Forester, biển hoa tím “Mê sắc thiên đường” trải rộng hơn một nửa tinh cầu Lavender……
Vũ trụ xinh đẹp khôn cùng khiến Cao Tiểu Tiểu vừa xem vừa trầm trồ hâm mộ.
Ventrue nắm tay cô chia sẻ sự kích động này, dường như còn hưởng thụ hơn cả cô.
Hoặc là, anh ta đang hưởng thụ niềm vui của cô.
Cao Đại Bàn giống như hầu hết người dân thành thị Trung Quốc, đi tới chỗ nào cũng lôi kéo Ventrue cùng chụp ảnh, cũng không ngại giơ tay nhe răng kêu “Cheese”…… Khiến Ventrue cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ventrue:“Vì sao phải chụp ảnh?”
Đại Bàn:“Đương nhiên là để kỷ niệm! Không biết khi nào thì mới có cơ hội đến nơi này lần nữa, cũng không biết có cơ hội nhìn thấy loại hoa một trăm năm mới nở một lần này nữa không, cho dù may mắn được thấy lần thứ hai, đến lúc đó trông em cũng không còn như hiện tại. Có thể sẽ run run sờ nụ hoa sau đó than thở với người bên cạnh‘Lúc tôi còn trẻ đã từng tới đây, năm đó rất rất vui!’ sau đó đưa ảnh chụp cho người ta xem, rồi kể chuyện cũ một phen, không phải rất thú vị sao?”
Ventrue nghe Đại Bàn than thở nhịn không khẽ mỉm cười, rũ mắt yêu chiều nhìn cô, nhẹ giọng nói:“Đúng là rất thú vị “.
Tuy rằng anh ta đã ngắm loài hoa trăm năm mới nở này vô số lần, tuy rằng mỗi lần anh ta xuất hiện trước bụi hoa cũng không hề thay đổi, tuy rằng anh ta hoàn toàn không có cơ hội nói với người khác “Lúc tôi còn trẻ”……
Nhưng mà niềm vui sướng và sự trân trọng của Tiểu Tiểu đã cuốn hút anh ta, trong khoảng khắc máy ảnh chớp sáng kia, Ventrue đột nhiên cảm thấy giờ khắc này có lẽ là vĩnh hằng vĩnh viễn không thể quay lại. Rất tuyệt vời.
Cao Đại Bàn bỏ ảnh chụp và máy ảnh laser vào trong xắc tay, lôi kéo Ventrue đến bưu cục địa phương dựa theo lệ thường mua một tấm bưu thiếp bằng giấy, đóng dấu bưu kiện và mã số điện tử lên, sau đó tự viết cho bản thân mình.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên của cuộc hành trình, Đại Bàn đã nhờ Ventrue thuê một cái hòm thư “Theo bạn đến tận cùng vũ trụ” trên sao Mail. Mỗi khi hai người dừng chân, cô sẽ mua một cái bưu thiếp có dấu bưu điện địa phương, viết lên đó những điều tâm đắc trong chuyến hành trình, rồi gửi đến hòm thư của mình.
Ban đầu Ventrue không hiểu ý nghĩa của trò gửi thư cho tương lai này [ Bởi vì chính xác mà nói khi Bàn bỏ thư đã là tương lai rồi = =]. Nhưng đến mấy lần sau đó, anh ta cũng bắt đầu viết vài dòng lên tấm bưu thiếp mà Đại Bàn muốn gửi đến tương lai kia, ví dụ như “Cảnh sắc không tệ” Hoặc là “Vẫn giống như trước”. Có khi lại chẳng viết gì, chỉ giúp Đại Bàn điền ngày tháng.
Thẳng đến một ngày, anh ta nhìn thấy những dòng này trên tấm bưu thiếp của cô:
Gửi đến cục cưng không biết là trai hay gái,
Lúc viết bức thư này mẹ và ba đang đi hưởng tuần trăng mật. Còn con, vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Hôm nay lúc rời giường con còn làm mẹ ói một lần, mẹ cảm thấy con đang muốn chứng minh sự tồn tại của mình, cho nên lần này mẹ viết tấm bưu thiếp này cho con. Một ngày nào đó trong tương lai, khi con xem tấm bưu thiếp này nhất định sẽ cảm thấy rất thú vị. Có lẽ tương lai một nhà ba người chúng ta còn có thể đi du lịch như thế này một lần nữa, ở cùng một địa điểm, viết cùng một loại bưu thiếp…… Nhưng mà, có lẽ cảm giác lúc đó sẽ hoàn toàn khác bây giờ? Bởi vì khi đó, con của mẹ đã lớn……
Ventrue cúi đầu nhìn tấm bưu thiếp, trầm mặc thật lâu, cuối cùng đặt bút viết lên phía sau mấy chữ“Không tệ, có thể thực hiện” và thêm một vài câu linh tinh không liên quan.
Cao Đại Bàn rất muốn xem anh ta viết cái gì, nhưng Ventrue lại trực tiếp gửi tấm bưu thiếp đi luôn.
Để kháng nghị, từ đó về sau mỗi lần Cao Đại Bàn đều mua hai tấm bưu thiếp, mỗi người một tấm, cũng không chịu để Ventrue xem nội dung cô viết.
Đức ngài thân vương chỉ cười cười không nói, tiếp tục lười biếng viết bưu thiếp……
Cứ như vậy, cuộc hành trình của hai người, nói tóm lại cũng khá điềm tĩnh và thanh thản.
Khác với đại đa số du khách vội vàng, hai người không có việc gì làm nên thường xuyên không bận tâm đến thời gian, thoải mái hưởng thụ từng chi tiết nhỏ trong chuyến đi, thậm chí cả những bông hoa nhỏ và tảng đá kỳ quái ven đường.
Hai người có thể lưu luyến tại bậc thang trước tiệm tạp hoá hoặc con đường nhỏ phủ đầy dây leo cả một ngày, cũng có thể vì một loại đồ ăn độc đáo mà đột nhiên từ tinh cầu này bay đến một tinh cầu khác…… Nếu tụt lại phía sau sẽ đi theo một đoàn du lịch bất kỳ bước lên một chuyến hành trình mới mà chính họ cũng không biết điểm đến, có khi họ dừng lại tại một thành thị yêu thích, sống như những người dân bình thường một thời gian…… Chính vì phương thức di chuyển bất quy tắc như vậy, ngay cả Cao Đại Bàn cũng không biết tiếp theo mình sẽ đi đâu, đừng nói chi đến những người muốn đuổi bắt.
Hành tung hai người vừa mơ hồ vô chừng lại không có quy luật, tuy rằng đã gây rất nhiều phiền phức cho truy binh Sange, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát được.
Đôi khi, Ventrue đột nhiên nói với Đại Bàn:“Chúng ta đi chỗ khác chơi đi”.
Cao Đại Bàn liền hiểu ngay, có truy binh gần đó.
Cái “Đôi khi” này có thể là lúc hai người đang trên đường đi, có thể là vào đêm hôm khuya khoắt đang nằm trên giường trong khách sạn, cũng có thể là một phút trước khi cảnh đẹp trong truyền thuyết xuất hiện……
Lúc đó, Cao Đại Bàn mới ý thức được hai người đang bỏ trốn, mà có thể cả đời này đều phải phiêu bạt như thế.
Mỗi lần như thế, ánh mắt Ventrue nhìn cô sẽ mang theo một chút áy náy mơ hồ.
Cao Đại Bàn liền chạy lại hôn ông xã, nói với anh ta rằng không hoàn mỹ cũng lạc thú của đời người, giữ lại một chút gì đó “Không biết” và “không làm được” sẽ thú vị hơn. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không có việc gì để theo đuổi, sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Đồng chí Ventrue rất đồng tình với suy nghĩ này.
Cứ như vậy, cuộc hành trình lúc đi lúc ngừng của hai người rốt cuộc cũng kéo dài được hai tháng.
Có Ventrue kinh nghiệm phong phú làm người dẫn đường, có tài lực hùng mạnh của thân vương làm hậu thuẫn, có những thành tựu khoa học có thể nói là bậc nhất Sange do Lanka cung cấp trước khi đi để phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày, cuộc đào thoát lần này cũng không giống là đang bỏ trốn, thậm chí có thể nói là quá sức thoải mái.
Nhưng mà bước ngoặt chân chính, lại không hề dự báo trước xuất hiện vào một ngày đẹp trời sau hai tháng hành trình……
…………………………
Thành Stiller ở sao Transformer là một đô thị hiện đại sôi động.
Tinh cầu này nổi tiếng vì thể chất kỳ lạ của dân cư bản địa, người dân Transformer còn có tên gọi là “Người hành tinh Biến hình”, tuy rằng bọn họ đã tiến hoá thành sinh vật có trí tuệ, nhưng vẫn là một loại trùng nguyên thủy có thể thay đổi màu sắc để tự vệ. Bọn họ có thể duy trì hình dạng mình bắt chước trong vòng mấy phút đồng hồ. Dù mục tiêu cao thấp mập ốm, từ giọng nói đến ánh mắt, thậm chí ngay cả những thói quen cá nhân cực kỳ nhỏ, đều có thể bắt chước giống như đúc! Loại năng lực này khiến tinh cầu Transformer nổi danh về gián điệp và thần trộm trong lịch sử vũ trụ. Nhưng đồng thời, năng lực này cũng khiến sinh vật trên các tinh cầu khác sợ hãi và chán ghét.
Lịch vũ trụ năm bl9110, khi liên quân các vì sao chiếm lĩnh hành tinh đã tiến hành một cuộc tàn sát quy mô lớn lấy danh nghĩa “Tiêu diệt mầm bệnh lây lan qua đường sinh dục”! Dân Transformer bản địa gần như bị tiêu diệt sạch sẽ, từ đó về sau trốn trong cư thâm sơn cùng cốc tránh lộ diện với thế giới bên ngoài. Quân xâm lược thì nhanh chóng thành lập đô thị loại một hoàn toàn mới, hiện đại, hoàn toàn không để lại chút văn hóa truyền thống gì trên đống đổ nát! Đô thị này tiếp nhận tất cả, bao dung tất cả, hấp thu tất cả, dung hợp tất cả. Không có mình, cũng không có người khác.
Hiện tại trên hành tinh Transformer, du khách và thương nhân đã chiếm 90% tổng dân cư, lấy danh hiệu“Trạm trung chuyển lớn nhất vũ trụ” và “Hành tinh khách sạn xa hoa nhất” nổi tiếng khắp thiên hà!
Cao Đại Bàn đi theo Ventrue tới nơi này, mới biết được cái gì gọi là“Khách sạn trên không hai mươi tư sao, no.1 toàn vũ trụ” .
Kỳ thật đối với Cao Đại Bàn từng sống trong những toà thành xa hoa của Huyết tộc mà nói, hầu hết những “khách sạn xx sao lừng danh vũ trụ” này, từ trang hoàng đến phục vụ đều kém xa thành thân vương hoặc một gian phòng khách tiêu chuẩn tại thành của Brujah. Cả độ thoải mái, cũng không bằng căn phòng nhỏ của cô tại viện nghiên cứu. Nhiều lúc, những khách sạn xa xỉ nổi danh này chỉ hơn người ở vị trí địa lý độc đáo và phong tình dị quốc đặc trưng mà thôi.
Nhưng khách sạn “trên không hai mươi tư sao, no.1 toàn vũ trụ”này thì hoàn toàn khác. Nó khách sạn đầu tiên vượt trội hơn những toà thành của Huyết tộc ở tinh cầu Sange, vừa bước vào đại sảnh đồng chí Cao Đại Bàn đã vươn dài cổ há hốc mồm sững sờ!
Đây mới đúng là xa hoa chân chính!
Ngâm mình trong bồn tắm lớn lộ thiên trên ban công, ngửa đầu hưởng thụ “Chế độ mát xa tự động dành cho sinh vật hình người”, từ góc độ ngắm cảnh tốt nhất thưởng thức cực quang đặc sắc trên bầu trời hành tinh Transformer, liếc mắt nhìn chai rượu ngon giá trị xa xỉ được ngâm trong thùng đá trên chiếc bàn cổ…… Nghĩ đến Ventrue tiêu tiền như nước hào phóng ra tay bao nguyên căn phòng xa hoa nhất suốt một tuần, lần đầu tiên đồng chí Cao Đại Bàn lo lắng đến vấn đề “Tiền ông xã có đủ xài hay không”……
Đâu phải hưởng thụ xong là hết, về sau hai người còn phải sống, phải chi dùng rất nhiều.
Một ngày hai ngày một tháng hai tháng có thể tiêu xài chu du khắp thế giới như vậy, nhưng một hai trăm năm cũng có thể sao?
Ventrue có nghĩ đến chuyện tương lai chưa?
Kỳ thật Cao Đại Bàn cũng không ngại chạy trốn, bởi vì nghiêm túc mà nói, cuộc đời của cô từ mười ngàn năm trước rời khỏi Địa Cầu đã bắt đầu lẩn trốn. Nhưng cô không biết người bỏ trốn cùng cô có coi tất cả mọi chuyện như một trò chơi hay không. Cô không dám tìm hiểu đến cùng rốt cuộc Ventrue muốn cùng cô đồng hành tận hưởng trò chơi mang tên cuộc đời này, hay là chỉ xem cô như một phần trong trò chơi……
Ventrunhanh nhẹn mà mạnh mẽ như một con cá mập nhảy vào bồn tắm, lặn một cái, mang theo bọt nước văng tung toé vọt lên sát bên người cô! Lồng ngực rộng lớn ép cô vào thành bồn, cánh đầy sức mạnh nâng đùi và vòng eo của cô lên, bàn tay phủ lên bộ ngực non nớt của cô, dùng đôi môi ướt sũng hôn lên da thịt ẩm ướt trơn bóng……
Dưới kỹ xảo thành thạo của đối phương, cô cảm thấy thân thể mình nhanh chóng nóng lên, trái tim lại bềnh bồng theo từng đợt sóng nước, nhìn không thấy, chạm không tới, chỉ có thể duỗi tay ôm chặt lấy đối phương sợ mình ngã xuống……
Cao Đại Bàn cảm thấy hiện tại, bản thân hay lo sợ hơn trước kia rất nhiều.
Như vậy không tốt chút nào.
Có lẽ không yêu sẽ không sợ, không yêu sẽ không suy nghĩ, không yêu sẽ không lo được lo mất .
Nhưng mà, thật khó để lìa xa sự ấm áp này, cho dù đã nhắm mắt bỏ qua cũng nhịn không được muốn trở về chỗ cũ, sau đó mặc kệ hết thảy mải mê chìm đắm……
Có đôi khi, tình yêu là một vòng tuần hoàn say đắm mà nguy hiểm.
Ventrue hôn lên môi cô thì thào nói “Tôi yêu em”. Từ khi anh ta học được những lời này, thường xuyên thầm thì vào những lúc không khí hài hòa nhất thời cơ tốt nhất, làm cho Cao Đại Bàn vừa cảm động vừa ngọt ngào say mê nửa ngày……
Kỳ thật cho tới bây giờ cô vẫn rất hưởng thụ những lời này, cô tin Ventrue thật lòng yêu cô, thậm chí vượt xa những người phụ nữ anh ta từng kết giao. Nhưng mà…… Nếu nhất định phải phân định rạch ròi, giữa hai người bọn họ, có lẽ cô mới là người không thể buông tay, không thể lìa xa đối phương?
Ông trời ơi, sao lại ban Ventrue cho cô? Để bây giờ cô lại sợ mất anh.
Tình yêu đúng là liều mạng
…………………………
Nhưng đồng chí phụ nữ có thai cảm xúc mất thăng bằng nhanh chóng không còn tinh lực để băn khoăn tình yêu có liều mạng hay không.
Bởi vì vào ngày cuối cùng hai người bọn họ ở lại khách sạn, đã xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến chuyến hành trình……
Hôm đó, Cao Đại Bàn cầm vé tham quan thủy cung mô phỏng đáy biển do khách sạn khuyến mãi, mang theo máy chụp ảnh và một túi nhỏ đồ ăn vặt đi xuống. Ventrue đi kiểm tra an toàn chung quanh trước.
Đồng chí Đại Bàn đang cân nhắc có nên đi mua nước trái cây ướp lạnh mà cả hai người đều thích không, lại gặp Ventrue đang vội vàng chạy về trên cầu thang.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy cô đang đi xuống thì sửng sốt một chút, lập tức trực tiếp nhảy qua thành thang cuốn, đỡ lưng cô khẽ kéo tay cô, hôn lên môi cô một cái, sau đó trầm mặc vài giây mới thản nhiên nói:“Chúng ta đi chỗ khác chơi đi”.
Cao Đại Bàn ngẩn ra, lập tức hiểu được truy binh đã đến, không thể ở lại đây nữa.
Cúi đầu yên lặng nhìn vé tham quan đang nhét trong túi, bạn học Đại Bàn ngửa đầu mỉm cười nói:“Ừ, vừa hay, lần này chúng ta tới thế giới dưới đáy biển tham quan đi”.
Ventrue chăm chú nhìn cô, kéo tay cô hôn hôn đầu ngón tay của cô, nhẹ giọng nói:“Ừ”.
Cao Đại Bàn đã quen với việc rút lui ngay lập tức như thế này.
Hai người chạy khắp vũ trụ, có tiền nơi tay, cũng không mang theo quá nhiều đồ đạc. Bởi vì sử dụng ngân hàng sẽ bị Sange điều tra ra, cho nên trên người chủ yếu là tiền mặt bảo thạch linh tinh, ngoài ra chỉ mang theo máy điều chỉnh áp suất và máy phiên dịch ngôn ngữ vũ trụ. Đồ ăn bình thường đều do khách sạn cung cấp, thỉnh thoảng hai người cũng khai phá chút thức ăn mới lạ bên ngoài. Quần áo thì mua luôn các kiểu quần áo truyền thống ở tinh cầu đó để thể nghiệm một phen. Mà thổ sản và bưu thiếp thì gửi đến hòm thư bên đầu kia vũ trụ…… Vì thế hành lý của hai người chỉ cần một cái túi không gian nho nhỏ cũng đủ dùng.
Đại Bàn trở lại phòng liền hối hả thu dọn vật phẩm cá nhân, mà Ventrue cũng cẩn thận thủ tiêu tất cả manh mối còn sót lại trong phòng, hai người hành động cực kỳ hiệu suất, sau khi khóa cửa liền từ thang máyvận chuyển hàng hoá không có ai sử dụng lặng lẽ rời khỏi khách sạn……
Nhưng mà vừa mới xuống tầng hầm khách sạn, Cao Đại Bàn liền kinh hô một tiếng quay đầu chạy như điên trở về!“Nguy rồi! Chúng ta để quên Tiểu Chi trong phòng rồi!”
Ngày hôm qua nó nhảy lên giường cản trở, bị Ventrue nhốt trong ngăn kéo đầu giường, đến bây giờ vẫn quên chưa thả ra.
Cao Đại Bàn vừa chạy vừa xấu hổ, mình đúng là không xứng làm chủ nhân.
“Chờ…..”. Tiếng khuyên can từ phía sau truyền đến bị cửa thang máy ngăn lại bên ngoài.
Xông vào thang máy bấm tầng trên cùng, tiếng máy móc vận hành từ tầng hầm từ từ lên tầng trệt khách sạn, Cao Đại Bàn vịn vách tường kim loại trong thang máy thở hổn hển nửa ngày, bỗng nhiên cảm thấy không ổn……
Ventrue, tại sao lại không theo kịp?
Với tốc độ của anh ta, không có khả năng không đuổi kịp cô.
Hơn nữa vì sao anh ta lại cho phép cô chạy về?
Thông thường, anh ta hẳn là sẽ đè cô lại, sau đó cau có nói “Để tôi đi tìm nó, em ở đây chờ tôi, ngoan ngoãn đừng lộn xộn”.
Anh ta chỉ cần nhìn thấy cô hành động mạnh bạo một chút sẽ nổi giận, vì sao lại để cô chạy như điên mà không nói gì?
Trong thang máy vận chuyển hàng hoá trống trải, giữa tiếng hít thở kịch liệt, sống lưng Cao Đại Bàn lạnh toát……
Đinh –!
Thang máy vận chuyển hàng hoá dừng lại, cánh cửa kim loại mở ra, lộ ra Ventrue đang đứng trước cửa phòng! Quay đầu nhìn thấy Cao Đại Bàn tự dưng lại xuất hiện trong thang máy vận chuyển hàng hoá, anh ta vô cùng kinh ngạc!
“Em…… sao em lại ở đây? Lại còn thở hồng hộc như vậy, không phải tôi đã dặn em không được chạy sao?” Ventrue nhíu mày, vừa vươn tay lôi Cao Đại Bàn toàn thân cứng ngắc ra khỏi thang máy, vừa thấp giọng nói:“Tôi nhìn thấy mấy gương mặt quen quen, xem ra chúng ta phải đi chỗ khác chơi rồi…… Em làm sao vậy?”
Ventrue vừa mới xuất hiện.
Ventrue hỏi mình đi đâu vậy.
Trong tay Ventrue này chìa khóa phòng……
Cao Đại Bàn chết lặng cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trơn – túi không gian chứa toàn bộ gia sản của hai người, cô lại hai tay dâng nó cho “ Ventrue” kia, bị “anh ta” dễ dàng cầm đi…… mất rồi……
Bàn à, cô mà không gặp xui, mọi người thấy không quen.
…………………………
“Quên đi, kỹ xảo tự vệ của người hành tinh biến hình rất xuất thần nhập hóa, em không nhận ra cũng là chuyện bình thường, không cần uể oải như đưa đám vậy đâu“. Đức ngài thân vương mở cửa,“Nếu không phải em bỗng nhiên quay đầu lại đi tìm cáo lửa, kẻ lừa đảo kia có thể sẽ trực tiếp đưa em đến nơi hẻo lánh hủy thi diệt tích. Hiện tại ít nhất em cũng bình an vô sự, chúng ta phải cảm thấy may mắn mới đúng…..”.
Cao Đại Bàn nhỏ giọng:“Ven, Ventrue, biểu tình của anh với những lời anh vừa nói hoàn toàn không hợp nhau chút nào…..”.
Nắm cửa trong tay Ventrue rắc một tiếng vỡ vụn! Tiếng nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng tràn ngập trong gian phòng,“Vô nghĩa…… Con sâu dơ bẩn kia dám hôn lên môi em?! Tôi muốn giết chết nó! Tôi muốn bằm thây nó thành vạn đoạn! Nắm hàm trên hàm dưới xé nó thành hai nửa@#%@%…..”.
Cao Đại Bàn:“……= =” Vào những lúc như thế này, người bình thường hẳn là phải phiền não chuyện mất tiền trước chứ……
“Ặc, chuyện này coi như xong…… Hiện tại có truy binh đuổi theo, chúng ta lại không còn một đồng, cùng nhau nghĩ xem bước tiếp theo phải đi đâu quan trọng hơn”. Cao Đại Bàn thở dài, lạ thay cô không cảm thấy buồn bực cho lắm mà lại tràn ngập chờ mong với chuyến hành trình sắp tới!
Có lẽ vì trước đây Ventrue thu xếp mọi chuyện quá tốt, khiếncô không có cảm giác hai người nắm tay nhau bỏ trốn, chỉ cảm thấy mình giống như một con cún nhỏ, được Ventrue mang ra ngoài dạo dạo…… Nhưng hiện tại, không có tiền có lẽ lại là một việc tốt. Việc này sẽ khiến hai người không thể không cùng nhau cân nhắc về hành trình sắp tới, phải chung sức hợp tác, nắm tay cùng vượt qua khó khăn, nương tựa vào nhau, chuẩn bị cho tương lai.
Cảm giác này, thật tuyệt~
Ventrue nghe vậy ngồi xuống, bình ổn tâm tình trong chốc lát, mới lấy bản đồ vũ trụ khách sạn cung cấp ra, yên lặng tính toán khoảng cách, hơi nhíu mày nói:“ Phiền phức là máy cân bằng áp lực cũng bị trộm mất rồi, với thể chất của con người, trong mười tinh cầu gần đây, tinh cầu có điều kiện phù hợp cho con người sinh sống mà không cần đến máy cân bằng, ngoại trừ sao Transformer này, cũng chỉ còn lại ba tinh cầu. Nhưng hai chỗ trong đó không thuộc liên minh vũ trụ, hạn chế ra vào, chỉ sợ không có đồ ăn thích hợp với em, hơn nữa việc kiểm tra phi thuyền cũng có vẻ nghiêm khắc. Còn lại hành tinh Serverse, khoảng cách khá xa, hiện tại chỉ sợ số tiền còn lại trên người chúng ta không đủ mua để mua vé phi thuyền hạng sang…..”.
Cao Đại Bàn chống cằm ngoan ngoãn nghe đến đó, nghi hoặc nghiêng đầu:“Mua không nổi vé hạng sang, thì mua vé bình thường là được rồi ~”
Ventrue sững sờ trong chốc lát, biểu tình như chưa từng nghĩ tới đáp án này……
Cao Đại Bàn ảo não …… Phỏng chừng cho tới bây giờ trong đầu ngài thân vương tôn quý chưa từng xuất hiện khái niệm “có thể ngồi khoang phổ thông” chăng?
Người có tiền đúng là!
Ventrue ho nhẹ,“Khụ, vậy chúng ta đi sao Sawage. Đi ngay bây giờ luôn”.
“Đợi chút, chúng ta tới đó rồi sao nữa?” Đại Bàn buồn rầu nhíu mày,“Đến lúc đó thì quả thật không còn đồng nào “.
“Đừng lo lắng, tới đó có thể kiếm được một ít tiền”. Ventrue thoải mái nói.
“Vậy thì tốt quá”. Cao Đại Bàn gật gật đầu, nghĩ đến tương lai hai người sẽ hợp tác nam cày cấy nữ dệt vải[?] vợ chồng hai người nắm tay cố gắng phấn đấu, không khỏi bừng bừng khí thế!“Được! Lần này em sẽ cho anh thấy bản lãnh làm thuê của giới bình dân Địa Cầu! Lúc trước em từng làm việc theo giờ ở KFC đó!”[ Vì sao phải dùng giọng điệu đắc ý khoe khoang = =]”
Ventrue cười rộ lên, nhưng vẫn kiên quyết không cho phép phản kháng:“Anh sẽ không để em đi làm“.
Đại Bàn đang nhiệt tình lại bị tạt nước lạnh, hơi khó chịu:“Vì sao? Anh kỳ thị phụ nữ sao?”
Ventrue lắc đầu:“Không, chỉ vì sao Severse là một tinh cầu tương đối dã man, không thích hợp để em ra ngoài làm việc”.
Đại Bàn sửng sốt:“Hả? Vậy anh định kiếm tiền bằng cách nào?”
Ventrue mỉm cười:“Dùng một phương thức tương đối dã man”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.