Chương 8: Lấy máu lần thứ tám: Xin ngài thân vương tiết kiệm đồ ăn một chút, món đồ chơi này cả vũ trụ chỉ còn một con
Yêu Chu
15/10/2014
Cao Đại Bàn tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ.
Ma cà rồng giống như cương thi, phải luôn giữ cho thân thể sạch sẽ, nếu vi khuẩn quá nhiều, thể xác sẽ rất dễ sinh bệnh hoặc hư thối. Cho nên hệ thống tắm rửa của Tát Ân tinh vô cùng phát triển, từ tắm rửa bằng chất lỏng đến tắm rửa bằng bụi hoặc dùng sóng chấn động để hút bụi vân vân, cái gì cần có đều có cả.
Vòi sen sau khi được Lanka thẩm tra và điều tiết thì từ độ ấm đến cường độ đều rất thoải mái, điều duy nhất làm cho Cao Đại Bàn hơi buồn bực là, vòi sen nơi này không phun ra nước sạch, mà phun ra một chất lỏng kỳ quái màu lam nhạt trộn thuốc khử độc gì đó.
Bởi vì còn chưa rõ trên thân thể loài người có mang theo sinh vật gì gây hại cho Huyết tộc hay không, cho nên mỗi ngày đều phải khử độc. Việc này cũng giống như khi chúng ta nuôi mèo nuôi chó luôn muốn phun ít thuốc phòng bọ chét. Cao Đại Bàn hiểu, chính là, không thích mùi thuốc tiêu độc thể hiện địa vị thú cưng trên người mình cho lắm……
Hiện tại đồng chí Đại Bàn mới bắt đầu cảm thấy mùi dầu xả Phong Hoa* và xà bông lưu huỳnh Thượng Hải**bị mình ghét bỏ lúc trước kỳ thật rất dễ chịu, buồn bực ngửi ngửi tóc mình, lê bước từ phòng tắm trở về, vòng qua một ngã rẽ, cô chạm mặt với một người xa lạ đang đi xăm xăm vào tại hành lang dài!
(*Sản phẩm dầu gội đầu, dầu xả của công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất vật dụng hàng ngày Thượng Hải Hoa Ngân sản xuất, là sản phẩm dầu xả đầu tiên của Trung Quốc có mặt từ năm 1985.
*Xà bông lưu huỳnh: một loại xà bông thơm có thêm lưu huỳnh nên có mùi lưu huỳnh. Lưu huỳnh cũng có trong suối nước nóng, được chứng minh là có chức năng sát trùng, tiêu viêm, thanh tẩy, trị mụn.)
Tuy rằng người đó đang bước vội nhưng động tác cũng rất nhanh nhẹn! Ngay khi thấy Cao Đại Bàn sắp chạm vào góc áo mình, anh ta liền dùng một tay túm lấy bả vai của cô trực tiếp đẩy cô qua một bên! Cao Đại Bàn ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn mặc quần áo hoa lệ kia phủi phủi cổ tay áo, dùng khóe mắt liếc mình.
Quản gia Cyrus từ phía sau đuổi theo ngăn căn, vừa nhìn thấy tình huống giằng co của hai người, liền đau đầu nắn nắn huyệt thái dương, miệng lẩm bẩm làm sao có thể khéo như vậy làm sao lại xui xẻo như vậy……
Mang biểu tình bất đắc dĩ đưa tay bảo một người hầu đi mời Lanka, Cyrus thở dài đi tới nâng Cao Đại Bàn trên mặt đất dậy,“Nếu đã gặp được thì hết cách rồi…… giới thiệu một chút vậy, vị này là thân vương Giovanni de Eyrthrocpte, tổng quản tài chính của Tát Ân tinh. Ngài Thân vương, vị này chính là con người mà ngài muốn gặp.”
“Ồ? Chính là nó sao?” Giovanni chống cằm rũ mắt nhìn xuống Cao Đại Bàn một lát, than thở:“Nhỏ con…… quá xấu.”
Quản gia Cyrus :“Khụ, ngài thân vương, nói như vậy quá thất lễ.”
“Thất lễ?” Thân vương Giovanni khó hiểu nhíu mày,“Nó chỉ là thú cưng thôi mà? Chẳng lẽ bởi vì có hình người mà ngươi đối đãi với nó như Huyết tộc sao? Ai…… Nói cho cùng, tuy rằng quý giá, nó cũng chỉ là một loại nhân ngư hay động vật để hút máu mà thôi.”
Quản gia Cyrus im lặng.
Vươn tay kéo cánh tay Đại Bàn, thân vương Giovanni lấy móng tay nhấc cằm Tiểu Tiểu lên, hơi cúi người nhẹ nhàng ngửi,“Ừm~ nhưng hương vị của sinh vật này thật sự rất dễ chịu…… Dưới làn da mỏng manh này, chính là chất lỏng ấm áp thơm ngon hơn nữa phải không? Chỉ cần nghĩ vậy đã cảm thấy thật mê người rồi~” Dùng sức vuốt ve làn da yếu ớt của Cao Đại Bàn, thân vương Giovanni nheo mắt nhìn chằm chằm mạch máu khẽ nhảy lên bên gáy Đại Bàn, hầu kết vô thức lăn lộn nuốt nước miếng chờ mong xuống……
Cao Đại Bàn cũng khẩn trương nuốt nước miếng, người này thật mạnh, túm cô đau quá! Hơn nữa ánh mắt màu đỏ lạnh như băng sau lớp kính kia hoàn toàn là ánh mắt của kẻ săn mồi, làm cho người ta ý thức được mình thật sự chỉ là đồ ăn!
Cho dù đang học tập ngôn ngữ, cho dù có thể đưa ra yêu cầu, cho dù có thể tắm rửa, ngủ, xem tivi; địa vị cũng vẫn là đồ ăn!
Ngón tay lạnh như băng của Giovanni mơn trớn hai má và cần cổ ấm áp của Tiểu Tiểu, khi chạm vào dấu răng Ventrue lưu lại thì dừng tay trong nháy mắt!
“Chậc, cái gì đây, đúng là đã ký kết khế ước ……”
Cao Đại Bàn bị sờ mó, sợ hãi cảm nhận được đối phương tạm dừng lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra, dấu răng này vẫn rất hữu dụng.
Lúc trước cô còn rất kinh ngạc vì sao miệng vết thương quỷ hút máu liếm qua đều đã khép lại, dấu răng lại không biến mất. Lanka liền nói cho cô biết bởi vì đây là dấu hiệu cố ý lưu lại, chủ yếu cảnh cáo những quỷ hút máu khác, nó là một loại khế ước, biểu hiện người cung máu đã được người hưởng dụng bảo vệ. Chỉ cần người hưởng dụng vẫn theo lấy máu từ người cung cấp máu, dấu răng tự nhiên sẽ không khép lại, nếu người hưởng dụng từ bỏ người cung cấp máu này, dấu răng sẽ dần dần biến mất. Nói như vậy, chỉ cần dấu răng vẫn còn, thì khế ước vẫn có hiệu lực, nếu Huyết tộc cấp thấp ra tay vời người cung cấp máu, sẽ bị trừng trị. Nếu người cùng cấp hoặc là cao cấp ra tay, sẽ bị các tộc nhân Huyết tộc khác chỉ trích.
Cao Đại Bàn rất chán nản……
Nghaĩ là chỉ cần địa vị cao, tranh giành đồ của người khác sẽ không bị xử phạt gì, chỉ bị khinh bỉ sao?
Ngộ nhỡ có quý tộc nào đó không biết xấu hổ như Ventrue thì tính sao bây giờ?
Khế ước này thật đúng là không bảo đảm chút nào……
Cũng may, dù sao quý tộc trong Huyết tộc không biết xấu hổ giống như Ventrue cũng không nhiều lắm, thân vương Giovanni này vẫn có vẻ tuân thủ quy củ. Nhìn thấy dấu răng, hắn liền buông lỏng tay, lui ra phía sau mấy bước cẩn thận đánh giá Cao Đại Bàn còn đang kinh hoảng, thỉnh thoảng bốc một nắm tóc của cô lên hoặc là chọc chọc hai má của cô để đánh giá ……
“Đúng là không tệ ~” Giovanni hứng thú dạt dào quay đầu hỏi người đẹp Lanka vừa mới chạy tới,“ Bên viện nghiên cứu khoa học của trưởng lão đã bắt tay vào làm bản sao của nó chưa? Hương vị thơm ngon như vậy hẳn là phải sản xuất hàng loạt, khẳng định có thể kiếm một khoản rất hời!”
“Thí nghiệm nhân bản đã được tiến hành, nhưng sẽ không sản xuất hàng loạt.” Vươn tay kéo Cao Đại Bàn bị sờ loạn qua, người đẹp Lanka trả lời ngắn gọn.
“Ồ? Là sợ pháp luật vũ trụ áp chế sao? Ta không ngờ Huyết tộc chúng ta lại là chủng tộc tuân theo khuôn phép như vậy. Hay là kinh phí không đủ? Qủa thực, chi phí nhân bản một con người tinh xảo như vậy cũng rất cao. Nhưng chuyện này tuyệt đối có giá trị đầu tư, nếu là vấn đề về phương diện kinh phí, ta có thể bỏ tiền.”
“Giovanni đại nhân, xin ngài thu hồi đôi mắt hám tiền kia lại đi! Sự tình không đơn giản như vậy đâu.” Lanka bấm bấm bảng ghi số liệu thí nghiệm,“Sẽ không sản xuất hàng loạt bởi vì căn bản là không có giá trị, người nhân bản nhất định sẽ có khiếm khuyết ở phương diện nào đó, chuyện này mọi người đều biết chứ?”
“Đương nhiên.” Giovanni gật gật đầu,“Ta nghe nói có thể là chỉ số thông minh thấp, hoặc là thân thể không đầy đủ, có một số thì chết sớm…… A, chẳng lẽ……”
“Đúng vậy, chỗ thiếu hụt của người nhân bản chính là máu! Kết quả thí nghiệm cho thấy máu của người nhân bản cũng không mê người, tức là, tư vị bình thường, ngon hơn những loài khác một chút, nhưng thật sự không đáng với phí tổn nhân bản quá cao. Ngay cả chỉ số dinh dưỡng cũng rất bình thường, ngài xem……” Lanka bấm bấm màn hình cảm ứng,“ Chỉ số của người nhân bản kém hơn bản thể nhiều lắm, hơn nữa không phải là hiện tượng ngẫu nhiên, sản phẩm thí nghiệm từ số 001 tới 007 đều như vậy. Tuy vậy hiện tại còn chưa rõ đây là do sự thiết hụt của kỹ thuật nhân bản, hay bản thân máu của người địa cầu vốn là như vậy, chẳng qua là do phiêu lưu một vạn năm trong vũ trụ, chịu tác dụng của các loại phóng xạ nên mới có hương vị đặc biệt, thơm ngon như thế.”
“Thì ra là thế…… A ~ như vậy xem ra, phải nhắc nhở Ventrue tiết kiệm đồ ăn một chút, món đồ chơi này cả vũ trụ chỉ còn một con. Ta cũng không hy vọng, lúc nó đến trên tay ta chỉ còn lại da xương bọc ……”
Thân vương Giovanni vỗ vỗ tay, một con rồng có cánh màu vàng từ trên trời giáng xuống, đập đôi cánh vừa thấy đã biết rất là đáng giá, im lặng chờ mệnh lệnh của chủ nhân.
“Đương nhiên,” đức ngài Giovanni nhảy lên lưng rồng mỉm cười bổ sung,“Cho dù chỉ còn da và xương, cũng phải giữ lại cho ta, giống loài quý hiếm như vậy, làm thành tiêu bản cũng có thể bán được giá cao~”
Cao Đại Bàn đứng tại chỗ, không rét mà run……
…………………………
Khi Sao Sange từ mùa tuyết bước vào mùa mưa, Cao Đại Bàn đã dần dần quen với ngôn ngữ và thức ăn thiếu dinh dưỡng của Huyết tộc.
Nhưng mất máu thường xuyên và dinh dưỡng không cân đối, đã làm cho thể chất của cô kém đi rất nhiều.
Thiếu máu khiến chóng mặt ù tai đã thành vấn đề vặt vãnh, tứ chi mệt mỏi làm cho cô càng ngày càng thèm ngủ nghiêm trọng, hầu hết thời gian đều trải qua nằm chiếc giường thân vương Ventrue vừa mới cho người làm.
Ngoại trừ tình hình sức khỏe kém đi, thái độ của Huyết tộc cũng làm cho Cao Đại Bàn sợ hãi.
Thân vương Giovanni thường xuyên không mời mà đến, ánh mắt anh ta nhìn cô giống như là nhìn một đống xương da đáng giá, thật sự làm cho người ta đau ruột thừa……
Có lẽ là vì cuộc sống quá áp lực, gần đây Cao Đại Bàn bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng có khi là mẹ cô làm xong điểm tâm kêu cô rời giường, có khi là ba ngồi trên ghế sô pha ngủ gật, có khi là từng cánh cửa từng căn phòng trong ngôi nhà kia, có khi là lá thư mới viết được một nửa nằm trên bàn học, những trang giấy bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào tốc lên một góc……
Tóm lại, đều là một ít cảnh tượng quen thuộc đến khiến người ta rơi nước mắt.
Cao Đại Bàn là học sinh trung học kiên cường của Địa Cầu, sẽ không dễ khóc như vậy, vì thế đành phải tỉnh lại.
“Mất ngủ, ngủ không sâu, biểu hiện ban đầu của bệnh thiếu máu.” Lanka ôm máy tính bảng ghi chép tổng kết của quá trình nghiên cứu.
Nhưng cô ấy không biết, Cao Đại Bàn còn có thể nằm mơ.
Huyết tộc không mơ.
Cách cọn họ nghỉ ngơi cũng không phải ngủ, mà giống như tắt máy, chân chính hôn mê.
Nặng nề, lạnh như băng, không có hô hấp và tim đập, thần kinh, cơ bắp thậm chí một tế bào cũng không hề vận động, giống như thi thể.
“Nghỉ ngơi của chúng tôi mới là nghỉ ngơi thật sự. Cùng sử dụng năng lượng, con người phải dùng suốt 24 giờ trong, mà Huyết tộc ít ra cũng tiết kiệm hơn loài người một nửa, vấn đề hiệu suất có thể hình dung được rồi.” Ngón tay thon dài của Lanka xoay xoay cây bút laser, giọng nói mang theo sự hiếu kì của người nghiên cứu khoa học,“Mà khi con người ngủ thì hô hấp, tim đập, máu vận chuyển, thậm chí hoạt động của đầu óc, tất cả đều không đình chỉ, con người cũng không ý thức được, việc này rất không hợp lý! Khi con người ngủ thì rốt cuộc những tế bào não tiếp tục vận động này đang làm cái gì? Chẳng lẽ đầu óc đang tiến hành suy nghĩ độc lập sao?”
Không, không phải. Đó là đầu óc đang tạo ra giấc mơ.
Chân thật, giả dối, có đạo lý, không đạo lý.
Nhớ lại, đoán trước, trấn an bản thân, tự hù dọa mình.
Thể hiện sự phấn khích, hơn nữa không cần phụ trách hậu quả.
“Cuộc đời của con người vốn ngắn ngủi, chúng tôi cũng không muốn lãng phí một nửa sinh mệnh trong giấc ngủ.” Cao Đại Bàn nói,“Huống chi nếu mở mắt ra là thế giới thực tế, nhắm mắt lại không có thế giới nào, như vậy rất tàn khốc . Chung quy luôn cần một nơi để có thể ảo tưởng trốn tránh.”
Giống như hiện tại, làm con người cuối cùng, ít nhất, cô còn có thể nằm mơ.
Cao Đại Bàn rất rõ ràng, theo dòng thời gian không ngừng trôi qua, tất cả đều sẽ bị hòa tan. Nếu có một ngày ngay cả cô cũng không nhớ rõ những chuyện, những sinh vật trên Địa Cầu, như vậy khi đó, có lẽ chỉ còn lại những hình ảnh hiện lên trong mộng.
Tối nay Cao Đại Bàn mơ thấy một cậu thiếu niên.
Khuôn mặt đã mơ hồ, ước chừng cũng có vẻ đẹp trai.
Màu đồng phục cũng không còn nhớ rõ, nhưng cô vẫn nhớ bộ dáng cậu ta đứng trên sân thể dục. Cao gầy, năng động, mang theo một chút cảm giác ngây ngô và giả vờ lạnh lùng. Nếu là hiện tại, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc con. Nhưng vào lúc ấy, lại là loại hình được chào đón nhất trong trường học. Bốn phía tự nhiên phải có nữ sinh tiền hô hậu ủng, lúc cậu ta chơi bóng rổ tự nhiên sẽ có người vây xem thét chói tai, ngẫu nhiên hai tay đút túi đi dưới lầu phải có người lén lút thò đầu từ cửa sổ phòng học ra xem ……
Cuộc sống trung học nhàm chán như vậy, Cao Đại Bàn là một người bình thường, đương nhiên không thể ngoại lệ. Áp lực của bài thi cũng không ngăn nổi lòng xuân thiếu nữ, dù là cố ý hay vô tình cũng thường xuyên liếc nhìn cậu ta ……
Nhưng Cao Đại Bàn khi đó, là Cao Đại Bàn.
Là cây trụ điện sừng sững to lớn đứng giữa đám nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu.
Khi cả lớp hợp ca, là Đại Bàn oai phong mặc áo sơmi nam đứng hàng cuối cùng.
Là Đại Bàn cường tráng đi xem bóng rổ, cũng không thể không biết xấu hổ cùng các cô gái khác hai tay ôm ngực nũng nịu thét chói tai, cho dù nhịn không được chạy tới xem, cũng phải khiêng một khùng nước tinh khiết chạy tới tiếp tế cho vận động viên;
Có một lần, sẫy chân được đối phương đỡ, lại buồn bã phát hiện móng vuốt mập mạp của mình còn lớn hơn cả bàn tay thon dài của người ta, vì thế Đại Bàn mặt đỏ bừng trở về đập đầu xuống đất……
Cao Đại Bàn mỉm cười trong giấc mơ, khi đó mình thật là lợi hại.
Đến khi tỉnh lại, ngồi dậy, trong bóng đêm ở một tinh cầu xa xôi, nụ cười này liền cứng đơ trên khóe miệng……
Hiện tại, chẳng phải ngay cả yêu đơn phương cũng không thể sao?
Chỉ còn lại một người duy nhất.
Sống dưới thân phận đồ ăn cả đời ……
Cao Đại Bàn bò xuống giường, quấn chăn đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là vùng đất màu xám bạc mênh mông của Tát Ân tinh, trên bầu trời là những con rồng có cánh lúc xa lúc gần chứng minh sự thật cô đang ở thế giới khác, trên đường chân trời ba vầng trăng tản ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng chiếu sáng cửa sổ thành Huyết tộc, màu bàng bạc này làm cho người ta cảm thấy thật u buồn.
Cao Đại Bàn ngồi xuống, ôm đầu gối cuộn mình lại……
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, cảnh vật ngoài cửa sổ không có gì biến hóa, bốn phía không cũng có tiếng động gì.
Sự giáo dục cao nhã của Huyết tộc và thân thể nhanh nhẹn như dã thú làm cho hành động của bọn họ đều im hơi lặng tiếng.
Thẳng đến khi người ta chạm vào da mình, Cao Đại Bàn mới chú ý tới việc có người vào phòng.
“Ngươi đang khóc sao?” Ngón tay lạnh như băng phất qua hai má, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Không có.” Cao Đại Bàn buồn bực đáp.
“Đói bụng rồi sao?” Có tiếng quần áo sột soạt, dường như người tới đang cúi gập thắt lưng nhìn cô.
“Không có.” Cao Đại Bàn lắc đầu, sờ sờ bụng, lại gật gật đầu,“hình như có một chút.”
Một loại trái cây màu đỏ cam được bàn tay tái nhợt đưa đến trước mặt cô, móng tay sắc nhọn lại không hề rạch nát vỏ trái cây mỏng manh!
“Lanka nói ngươi cũng có thể ăn quả thực vật.”
Cao Đại Bàn vươn tay sờ sờ trái cây tròn vo trong lòng bàn tay của người đàn ông kia. Tuy rằng màu sắc rất kỳ quái, nhưng……“Trông rất giống [ quả đào ].”
“Quả đào là cái gì?”
“Là loại hoa quả tôi thích nhất.” Cao Đại Bàn cầm lấy trái cây cắn một miếng.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:“Thật khó ăn……”
Thật sự rất khó ăn.
Hương vị kích thích kia làm cho mắt cô rưng rưng, tầm mắt mơ hồ……
A a, nơi này thật sự, không phải là Địa Cầu……
Cái gì cũng không giống, hoàn toàn khác biệt.
Mình không thể trở về, cũng không biết phải đi đâu……
Chỉ có một mình, phải làm thế nào đây?
“Khó ăn đến mức ngươi phải khóc sao?” Thở dài, vỗ vỗ đầu cô, đức ngài thân vương vươn tay định lấy loại quả kỳ lạ kia ra, Cao Đại Bàn lại không buông tay.
“Có phải……” Nghẹn ngào nắm chặt trái cây khó ăn trong tay, Cao Đại Bàn ngẩng đầu nhìn thân vương Ventrue,“Có phải, nếu tôi chỉ biết ăn uống ngủ, sẽ không.. sẽ không cảm thấy khổ sở hay không?”
Con người, vì sao lại biết nhớ nhung?
Vì sao cứ mãi nhớ lại?
Vì sao phải có cảm xúc?
Vì sao, lại là loại động vật vừa phức tạp vừa yếu ớt như vậy?
Nếu mình thật sự là gia súc, ăn thức ăn xong thì đi ngủ, có phải sẽ không khổ sở nữa chăng?
Thân vương Ventrue nhẹ nhàng thở dài, kéo áo choàng dày bằng tơ lụa dịu dàng quấn lấy Tiểu Tiểu đang khóc, ôm cô yên lặng ngồi bên cửa sổ thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói:“Con người đúng là sinh vật phiền phức……”
Cao Đại Bàn đồng ý gật đầu, túm áo choàng thân vương lau nước mắt nước mũi, cuộn người trong lòng anh ta vừa chậm rãi thút thít……
“Ngày mai ta sẽ mua trái cây mới cho ngươi……” Anh ta nói.
Cao Đại Bàn tiếp tục gật đầu, có trái cây mới, cũng rất tốt.
“Đừng khóc ……” Anh ta tiếp tục nói, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô……
Cao Đại Bàn sửng sốt một chút, nghi hoặc đẩy đầu ngài thân vương ra,“Chờ…… Chờ một chút, ngài làm cái gì vậy? Miệng tôi cũng không bị thương.”
Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hôn môi,“Không phải hút máu, chỉ muốn hôn thôi……”
Bạn học Đại Bàn không ngừng lui về phía sau nâng tay che cặp môi của đức ngài thân vương đang để sát vào,“Ngài đợi một chút. Như vậy rất kỳ quái …… Không phải chỉ có [ tình nhân ] mới có thể hôn môi sao?”
“Tình nhân?” Kéo tay đối phương xuống, thân vương Ventrue khó hiểu nhíu mày,“Đó là cái gì?”
“Chính là…… Chính là quan hệ trước khi trở thành [ vợ chồng ].”
“Vợ chồng? Đó là cái gì?”
Cao Đại Bàn thật sự 囧 …… Chẳng lẽ tinh cầu này căn bản không có định nghĩa kết hôn sao?
A, quả thật Lanka đã từng nói phụ nữ Huyết tộc không thể sinh con, cho nên nơi này không có khái niệm “Gia đình”, ngay cả thị tộc cũng phân chia dựa theo dòng họ và huyết thống lưu truyền từ thời cổ đại, giữa tộc nhân không có quan hệ anh chị em, cũng không có cha mẹ. Nói như vậy, trên tinh cầu này quả thật có thể không có “Hôn nhân” hoặc là “Vợ chồng” linh tinh gì đó.
Nhưng mà, nhưng mà…… không phải Huyết tộc rất háo sắc, hoạt động tình dục rất phong phú mãnh liệt sao?
“Tình nhân giống như là…… đối tượng trên giường của ngài?” Cao Đại Bàn ngượng đỏ mặt.
“Đối tượng trên giường? Ý ngươi là bạn đời?” Đức ngài thân vương có vô số “bạn trên giường” cuối cùng cũng hiểu ra,“Tình nhân chính là chỉ bạn đời sao?”
Khái niệm bạn đời của Huyết tộc, rất là rộng =.=
Là người tình trên giường, cũng là chiến hữu trên chiến trường, cũng là đối tượng trao đổi máu.
Ràng buộc đôi bên đến từ chính những dục vọng bản năng: Thèm ăn, tình dục, mong muốn sinh tồn.
Chỉ là sống nhờ vào nhau, không quan hệ đến tình yêu.
“Ta cũng không có ý coi ngươi là bạn đời.” Thân vương Ventrue nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc nói:“ Hương vị của ngươi hấp dẫn ta, còn mãnh liệt hơn những người khác. Chỉ cần tới gần ngươi, đã khiến ta không nhịn được muốn gần sát thêm! Muốn hôn lên môi ngươi vuốt ve ngươi, liếm ngươi, cắn ngươi, muốn dùng sức ôm thật chặt, hoặc là dứt khoát xé nát ngươi ra!”
“……”
Cao Đại Bàn, giới tính nữ, trong cuộc đời dài[ một vạn lẻ ] mười tám tuổi, lần đầu tiên bị “tỏ tình”.
Giờ khắc này, tình cảnh này, không biết phải nói gì……
Ma cà rồng giống như cương thi, phải luôn giữ cho thân thể sạch sẽ, nếu vi khuẩn quá nhiều, thể xác sẽ rất dễ sinh bệnh hoặc hư thối. Cho nên hệ thống tắm rửa của Tát Ân tinh vô cùng phát triển, từ tắm rửa bằng chất lỏng đến tắm rửa bằng bụi hoặc dùng sóng chấn động để hút bụi vân vân, cái gì cần có đều có cả.
Vòi sen sau khi được Lanka thẩm tra và điều tiết thì từ độ ấm đến cường độ đều rất thoải mái, điều duy nhất làm cho Cao Đại Bàn hơi buồn bực là, vòi sen nơi này không phun ra nước sạch, mà phun ra một chất lỏng kỳ quái màu lam nhạt trộn thuốc khử độc gì đó.
Bởi vì còn chưa rõ trên thân thể loài người có mang theo sinh vật gì gây hại cho Huyết tộc hay không, cho nên mỗi ngày đều phải khử độc. Việc này cũng giống như khi chúng ta nuôi mèo nuôi chó luôn muốn phun ít thuốc phòng bọ chét. Cao Đại Bàn hiểu, chính là, không thích mùi thuốc tiêu độc thể hiện địa vị thú cưng trên người mình cho lắm……
Hiện tại đồng chí Đại Bàn mới bắt đầu cảm thấy mùi dầu xả Phong Hoa* và xà bông lưu huỳnh Thượng Hải**bị mình ghét bỏ lúc trước kỳ thật rất dễ chịu, buồn bực ngửi ngửi tóc mình, lê bước từ phòng tắm trở về, vòng qua một ngã rẽ, cô chạm mặt với một người xa lạ đang đi xăm xăm vào tại hành lang dài!
(*Sản phẩm dầu gội đầu, dầu xả của công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất vật dụng hàng ngày Thượng Hải Hoa Ngân sản xuất, là sản phẩm dầu xả đầu tiên của Trung Quốc có mặt từ năm 1985.
*Xà bông lưu huỳnh: một loại xà bông thơm có thêm lưu huỳnh nên có mùi lưu huỳnh. Lưu huỳnh cũng có trong suối nước nóng, được chứng minh là có chức năng sát trùng, tiêu viêm, thanh tẩy, trị mụn.)
Tuy rằng người đó đang bước vội nhưng động tác cũng rất nhanh nhẹn! Ngay khi thấy Cao Đại Bàn sắp chạm vào góc áo mình, anh ta liền dùng một tay túm lấy bả vai của cô trực tiếp đẩy cô qua một bên! Cao Đại Bàn ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn mặc quần áo hoa lệ kia phủi phủi cổ tay áo, dùng khóe mắt liếc mình.
Quản gia Cyrus từ phía sau đuổi theo ngăn căn, vừa nhìn thấy tình huống giằng co của hai người, liền đau đầu nắn nắn huyệt thái dương, miệng lẩm bẩm làm sao có thể khéo như vậy làm sao lại xui xẻo như vậy……
Mang biểu tình bất đắc dĩ đưa tay bảo một người hầu đi mời Lanka, Cyrus thở dài đi tới nâng Cao Đại Bàn trên mặt đất dậy,“Nếu đã gặp được thì hết cách rồi…… giới thiệu một chút vậy, vị này là thân vương Giovanni de Eyrthrocpte, tổng quản tài chính của Tát Ân tinh. Ngài Thân vương, vị này chính là con người mà ngài muốn gặp.”
“Ồ? Chính là nó sao?” Giovanni chống cằm rũ mắt nhìn xuống Cao Đại Bàn một lát, than thở:“Nhỏ con…… quá xấu.”
Quản gia Cyrus :“Khụ, ngài thân vương, nói như vậy quá thất lễ.”
“Thất lễ?” Thân vương Giovanni khó hiểu nhíu mày,“Nó chỉ là thú cưng thôi mà? Chẳng lẽ bởi vì có hình người mà ngươi đối đãi với nó như Huyết tộc sao? Ai…… Nói cho cùng, tuy rằng quý giá, nó cũng chỉ là một loại nhân ngư hay động vật để hút máu mà thôi.”
Quản gia Cyrus im lặng.
Vươn tay kéo cánh tay Đại Bàn, thân vương Giovanni lấy móng tay nhấc cằm Tiểu Tiểu lên, hơi cúi người nhẹ nhàng ngửi,“Ừm~ nhưng hương vị của sinh vật này thật sự rất dễ chịu…… Dưới làn da mỏng manh này, chính là chất lỏng ấm áp thơm ngon hơn nữa phải không? Chỉ cần nghĩ vậy đã cảm thấy thật mê người rồi~” Dùng sức vuốt ve làn da yếu ớt của Cao Đại Bàn, thân vương Giovanni nheo mắt nhìn chằm chằm mạch máu khẽ nhảy lên bên gáy Đại Bàn, hầu kết vô thức lăn lộn nuốt nước miếng chờ mong xuống……
Cao Đại Bàn cũng khẩn trương nuốt nước miếng, người này thật mạnh, túm cô đau quá! Hơn nữa ánh mắt màu đỏ lạnh như băng sau lớp kính kia hoàn toàn là ánh mắt của kẻ săn mồi, làm cho người ta ý thức được mình thật sự chỉ là đồ ăn!
Cho dù đang học tập ngôn ngữ, cho dù có thể đưa ra yêu cầu, cho dù có thể tắm rửa, ngủ, xem tivi; địa vị cũng vẫn là đồ ăn!
Ngón tay lạnh như băng của Giovanni mơn trớn hai má và cần cổ ấm áp của Tiểu Tiểu, khi chạm vào dấu răng Ventrue lưu lại thì dừng tay trong nháy mắt!
“Chậc, cái gì đây, đúng là đã ký kết khế ước ……”
Cao Đại Bàn bị sờ mó, sợ hãi cảm nhận được đối phương tạm dừng lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra, dấu răng này vẫn rất hữu dụng.
Lúc trước cô còn rất kinh ngạc vì sao miệng vết thương quỷ hút máu liếm qua đều đã khép lại, dấu răng lại không biến mất. Lanka liền nói cho cô biết bởi vì đây là dấu hiệu cố ý lưu lại, chủ yếu cảnh cáo những quỷ hút máu khác, nó là một loại khế ước, biểu hiện người cung máu đã được người hưởng dụng bảo vệ. Chỉ cần người hưởng dụng vẫn theo lấy máu từ người cung cấp máu, dấu răng tự nhiên sẽ không khép lại, nếu người hưởng dụng từ bỏ người cung cấp máu này, dấu răng sẽ dần dần biến mất. Nói như vậy, chỉ cần dấu răng vẫn còn, thì khế ước vẫn có hiệu lực, nếu Huyết tộc cấp thấp ra tay vời người cung cấp máu, sẽ bị trừng trị. Nếu người cùng cấp hoặc là cao cấp ra tay, sẽ bị các tộc nhân Huyết tộc khác chỉ trích.
Cao Đại Bàn rất chán nản……
Nghaĩ là chỉ cần địa vị cao, tranh giành đồ của người khác sẽ không bị xử phạt gì, chỉ bị khinh bỉ sao?
Ngộ nhỡ có quý tộc nào đó không biết xấu hổ như Ventrue thì tính sao bây giờ?
Khế ước này thật đúng là không bảo đảm chút nào……
Cũng may, dù sao quý tộc trong Huyết tộc không biết xấu hổ giống như Ventrue cũng không nhiều lắm, thân vương Giovanni này vẫn có vẻ tuân thủ quy củ. Nhìn thấy dấu răng, hắn liền buông lỏng tay, lui ra phía sau mấy bước cẩn thận đánh giá Cao Đại Bàn còn đang kinh hoảng, thỉnh thoảng bốc một nắm tóc của cô lên hoặc là chọc chọc hai má của cô để đánh giá ……
“Đúng là không tệ ~” Giovanni hứng thú dạt dào quay đầu hỏi người đẹp Lanka vừa mới chạy tới,“ Bên viện nghiên cứu khoa học của trưởng lão đã bắt tay vào làm bản sao của nó chưa? Hương vị thơm ngon như vậy hẳn là phải sản xuất hàng loạt, khẳng định có thể kiếm một khoản rất hời!”
“Thí nghiệm nhân bản đã được tiến hành, nhưng sẽ không sản xuất hàng loạt.” Vươn tay kéo Cao Đại Bàn bị sờ loạn qua, người đẹp Lanka trả lời ngắn gọn.
“Ồ? Là sợ pháp luật vũ trụ áp chế sao? Ta không ngờ Huyết tộc chúng ta lại là chủng tộc tuân theo khuôn phép như vậy. Hay là kinh phí không đủ? Qủa thực, chi phí nhân bản một con người tinh xảo như vậy cũng rất cao. Nhưng chuyện này tuyệt đối có giá trị đầu tư, nếu là vấn đề về phương diện kinh phí, ta có thể bỏ tiền.”
“Giovanni đại nhân, xin ngài thu hồi đôi mắt hám tiền kia lại đi! Sự tình không đơn giản như vậy đâu.” Lanka bấm bấm bảng ghi số liệu thí nghiệm,“Sẽ không sản xuất hàng loạt bởi vì căn bản là không có giá trị, người nhân bản nhất định sẽ có khiếm khuyết ở phương diện nào đó, chuyện này mọi người đều biết chứ?”
“Đương nhiên.” Giovanni gật gật đầu,“Ta nghe nói có thể là chỉ số thông minh thấp, hoặc là thân thể không đầy đủ, có một số thì chết sớm…… A, chẳng lẽ……”
“Đúng vậy, chỗ thiếu hụt của người nhân bản chính là máu! Kết quả thí nghiệm cho thấy máu của người nhân bản cũng không mê người, tức là, tư vị bình thường, ngon hơn những loài khác một chút, nhưng thật sự không đáng với phí tổn nhân bản quá cao. Ngay cả chỉ số dinh dưỡng cũng rất bình thường, ngài xem……” Lanka bấm bấm màn hình cảm ứng,“ Chỉ số của người nhân bản kém hơn bản thể nhiều lắm, hơn nữa không phải là hiện tượng ngẫu nhiên, sản phẩm thí nghiệm từ số 001 tới 007 đều như vậy. Tuy vậy hiện tại còn chưa rõ đây là do sự thiết hụt của kỹ thuật nhân bản, hay bản thân máu của người địa cầu vốn là như vậy, chẳng qua là do phiêu lưu một vạn năm trong vũ trụ, chịu tác dụng của các loại phóng xạ nên mới có hương vị đặc biệt, thơm ngon như thế.”
“Thì ra là thế…… A ~ như vậy xem ra, phải nhắc nhở Ventrue tiết kiệm đồ ăn một chút, món đồ chơi này cả vũ trụ chỉ còn một con. Ta cũng không hy vọng, lúc nó đến trên tay ta chỉ còn lại da xương bọc ……”
Thân vương Giovanni vỗ vỗ tay, một con rồng có cánh màu vàng từ trên trời giáng xuống, đập đôi cánh vừa thấy đã biết rất là đáng giá, im lặng chờ mệnh lệnh của chủ nhân.
“Đương nhiên,” đức ngài Giovanni nhảy lên lưng rồng mỉm cười bổ sung,“Cho dù chỉ còn da và xương, cũng phải giữ lại cho ta, giống loài quý hiếm như vậy, làm thành tiêu bản cũng có thể bán được giá cao~”
Cao Đại Bàn đứng tại chỗ, không rét mà run……
…………………………
Khi Sao Sange từ mùa tuyết bước vào mùa mưa, Cao Đại Bàn đã dần dần quen với ngôn ngữ và thức ăn thiếu dinh dưỡng của Huyết tộc.
Nhưng mất máu thường xuyên và dinh dưỡng không cân đối, đã làm cho thể chất của cô kém đi rất nhiều.
Thiếu máu khiến chóng mặt ù tai đã thành vấn đề vặt vãnh, tứ chi mệt mỏi làm cho cô càng ngày càng thèm ngủ nghiêm trọng, hầu hết thời gian đều trải qua nằm chiếc giường thân vương Ventrue vừa mới cho người làm.
Ngoại trừ tình hình sức khỏe kém đi, thái độ của Huyết tộc cũng làm cho Cao Đại Bàn sợ hãi.
Thân vương Giovanni thường xuyên không mời mà đến, ánh mắt anh ta nhìn cô giống như là nhìn một đống xương da đáng giá, thật sự làm cho người ta đau ruột thừa……
Có lẽ là vì cuộc sống quá áp lực, gần đây Cao Đại Bàn bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng có khi là mẹ cô làm xong điểm tâm kêu cô rời giường, có khi là ba ngồi trên ghế sô pha ngủ gật, có khi là từng cánh cửa từng căn phòng trong ngôi nhà kia, có khi là lá thư mới viết được một nửa nằm trên bàn học, những trang giấy bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào tốc lên một góc……
Tóm lại, đều là một ít cảnh tượng quen thuộc đến khiến người ta rơi nước mắt.
Cao Đại Bàn là học sinh trung học kiên cường của Địa Cầu, sẽ không dễ khóc như vậy, vì thế đành phải tỉnh lại.
“Mất ngủ, ngủ không sâu, biểu hiện ban đầu của bệnh thiếu máu.” Lanka ôm máy tính bảng ghi chép tổng kết của quá trình nghiên cứu.
Nhưng cô ấy không biết, Cao Đại Bàn còn có thể nằm mơ.
Huyết tộc không mơ.
Cách cọn họ nghỉ ngơi cũng không phải ngủ, mà giống như tắt máy, chân chính hôn mê.
Nặng nề, lạnh như băng, không có hô hấp và tim đập, thần kinh, cơ bắp thậm chí một tế bào cũng không hề vận động, giống như thi thể.
“Nghỉ ngơi của chúng tôi mới là nghỉ ngơi thật sự. Cùng sử dụng năng lượng, con người phải dùng suốt 24 giờ trong, mà Huyết tộc ít ra cũng tiết kiệm hơn loài người một nửa, vấn đề hiệu suất có thể hình dung được rồi.” Ngón tay thon dài của Lanka xoay xoay cây bút laser, giọng nói mang theo sự hiếu kì của người nghiên cứu khoa học,“Mà khi con người ngủ thì hô hấp, tim đập, máu vận chuyển, thậm chí hoạt động của đầu óc, tất cả đều không đình chỉ, con người cũng không ý thức được, việc này rất không hợp lý! Khi con người ngủ thì rốt cuộc những tế bào não tiếp tục vận động này đang làm cái gì? Chẳng lẽ đầu óc đang tiến hành suy nghĩ độc lập sao?”
Không, không phải. Đó là đầu óc đang tạo ra giấc mơ.
Chân thật, giả dối, có đạo lý, không đạo lý.
Nhớ lại, đoán trước, trấn an bản thân, tự hù dọa mình.
Thể hiện sự phấn khích, hơn nữa không cần phụ trách hậu quả.
“Cuộc đời của con người vốn ngắn ngủi, chúng tôi cũng không muốn lãng phí một nửa sinh mệnh trong giấc ngủ.” Cao Đại Bàn nói,“Huống chi nếu mở mắt ra là thế giới thực tế, nhắm mắt lại không có thế giới nào, như vậy rất tàn khốc . Chung quy luôn cần một nơi để có thể ảo tưởng trốn tránh.”
Giống như hiện tại, làm con người cuối cùng, ít nhất, cô còn có thể nằm mơ.
Cao Đại Bàn rất rõ ràng, theo dòng thời gian không ngừng trôi qua, tất cả đều sẽ bị hòa tan. Nếu có một ngày ngay cả cô cũng không nhớ rõ những chuyện, những sinh vật trên Địa Cầu, như vậy khi đó, có lẽ chỉ còn lại những hình ảnh hiện lên trong mộng.
Tối nay Cao Đại Bàn mơ thấy một cậu thiếu niên.
Khuôn mặt đã mơ hồ, ước chừng cũng có vẻ đẹp trai.
Màu đồng phục cũng không còn nhớ rõ, nhưng cô vẫn nhớ bộ dáng cậu ta đứng trên sân thể dục. Cao gầy, năng động, mang theo một chút cảm giác ngây ngô và giả vờ lạnh lùng. Nếu là hiện tại, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc con. Nhưng vào lúc ấy, lại là loại hình được chào đón nhất trong trường học. Bốn phía tự nhiên phải có nữ sinh tiền hô hậu ủng, lúc cậu ta chơi bóng rổ tự nhiên sẽ có người vây xem thét chói tai, ngẫu nhiên hai tay đút túi đi dưới lầu phải có người lén lút thò đầu từ cửa sổ phòng học ra xem ……
Cuộc sống trung học nhàm chán như vậy, Cao Đại Bàn là một người bình thường, đương nhiên không thể ngoại lệ. Áp lực của bài thi cũng không ngăn nổi lòng xuân thiếu nữ, dù là cố ý hay vô tình cũng thường xuyên liếc nhìn cậu ta ……
Nhưng Cao Đại Bàn khi đó, là Cao Đại Bàn.
Là cây trụ điện sừng sững to lớn đứng giữa đám nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu.
Khi cả lớp hợp ca, là Đại Bàn oai phong mặc áo sơmi nam đứng hàng cuối cùng.
Là Đại Bàn cường tráng đi xem bóng rổ, cũng không thể không biết xấu hổ cùng các cô gái khác hai tay ôm ngực nũng nịu thét chói tai, cho dù nhịn không được chạy tới xem, cũng phải khiêng một khùng nước tinh khiết chạy tới tiếp tế cho vận động viên;
Có một lần, sẫy chân được đối phương đỡ, lại buồn bã phát hiện móng vuốt mập mạp của mình còn lớn hơn cả bàn tay thon dài của người ta, vì thế Đại Bàn mặt đỏ bừng trở về đập đầu xuống đất……
Cao Đại Bàn mỉm cười trong giấc mơ, khi đó mình thật là lợi hại.
Đến khi tỉnh lại, ngồi dậy, trong bóng đêm ở một tinh cầu xa xôi, nụ cười này liền cứng đơ trên khóe miệng……
Hiện tại, chẳng phải ngay cả yêu đơn phương cũng không thể sao?
Chỉ còn lại một người duy nhất.
Sống dưới thân phận đồ ăn cả đời ……
Cao Đại Bàn bò xuống giường, quấn chăn đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là vùng đất màu xám bạc mênh mông của Tát Ân tinh, trên bầu trời là những con rồng có cánh lúc xa lúc gần chứng minh sự thật cô đang ở thế giới khác, trên đường chân trời ba vầng trăng tản ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng chiếu sáng cửa sổ thành Huyết tộc, màu bàng bạc này làm cho người ta cảm thấy thật u buồn.
Cao Đại Bàn ngồi xuống, ôm đầu gối cuộn mình lại……
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, cảnh vật ngoài cửa sổ không có gì biến hóa, bốn phía không cũng có tiếng động gì.
Sự giáo dục cao nhã của Huyết tộc và thân thể nhanh nhẹn như dã thú làm cho hành động của bọn họ đều im hơi lặng tiếng.
Thẳng đến khi người ta chạm vào da mình, Cao Đại Bàn mới chú ý tới việc có người vào phòng.
“Ngươi đang khóc sao?” Ngón tay lạnh như băng phất qua hai má, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Không có.” Cao Đại Bàn buồn bực đáp.
“Đói bụng rồi sao?” Có tiếng quần áo sột soạt, dường như người tới đang cúi gập thắt lưng nhìn cô.
“Không có.” Cao Đại Bàn lắc đầu, sờ sờ bụng, lại gật gật đầu,“hình như có một chút.”
Một loại trái cây màu đỏ cam được bàn tay tái nhợt đưa đến trước mặt cô, móng tay sắc nhọn lại không hề rạch nát vỏ trái cây mỏng manh!
“Lanka nói ngươi cũng có thể ăn quả thực vật.”
Cao Đại Bàn vươn tay sờ sờ trái cây tròn vo trong lòng bàn tay của người đàn ông kia. Tuy rằng màu sắc rất kỳ quái, nhưng……“Trông rất giống [ quả đào ].”
“Quả đào là cái gì?”
“Là loại hoa quả tôi thích nhất.” Cao Đại Bàn cầm lấy trái cây cắn một miếng.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:“Thật khó ăn……”
Thật sự rất khó ăn.
Hương vị kích thích kia làm cho mắt cô rưng rưng, tầm mắt mơ hồ……
A a, nơi này thật sự, không phải là Địa Cầu……
Cái gì cũng không giống, hoàn toàn khác biệt.
Mình không thể trở về, cũng không biết phải đi đâu……
Chỉ có một mình, phải làm thế nào đây?
“Khó ăn đến mức ngươi phải khóc sao?” Thở dài, vỗ vỗ đầu cô, đức ngài thân vương vươn tay định lấy loại quả kỳ lạ kia ra, Cao Đại Bàn lại không buông tay.
“Có phải……” Nghẹn ngào nắm chặt trái cây khó ăn trong tay, Cao Đại Bàn ngẩng đầu nhìn thân vương Ventrue,“Có phải, nếu tôi chỉ biết ăn uống ngủ, sẽ không.. sẽ không cảm thấy khổ sở hay không?”
Con người, vì sao lại biết nhớ nhung?
Vì sao cứ mãi nhớ lại?
Vì sao phải có cảm xúc?
Vì sao, lại là loại động vật vừa phức tạp vừa yếu ớt như vậy?
Nếu mình thật sự là gia súc, ăn thức ăn xong thì đi ngủ, có phải sẽ không khổ sở nữa chăng?
Thân vương Ventrue nhẹ nhàng thở dài, kéo áo choàng dày bằng tơ lụa dịu dàng quấn lấy Tiểu Tiểu đang khóc, ôm cô yên lặng ngồi bên cửa sổ thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói:“Con người đúng là sinh vật phiền phức……”
Cao Đại Bàn đồng ý gật đầu, túm áo choàng thân vương lau nước mắt nước mũi, cuộn người trong lòng anh ta vừa chậm rãi thút thít……
“Ngày mai ta sẽ mua trái cây mới cho ngươi……” Anh ta nói.
Cao Đại Bàn tiếp tục gật đầu, có trái cây mới, cũng rất tốt.
“Đừng khóc ……” Anh ta tiếp tục nói, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô……
Cao Đại Bàn sửng sốt một chút, nghi hoặc đẩy đầu ngài thân vương ra,“Chờ…… Chờ một chút, ngài làm cái gì vậy? Miệng tôi cũng không bị thương.”
Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hôn môi,“Không phải hút máu, chỉ muốn hôn thôi……”
Bạn học Đại Bàn không ngừng lui về phía sau nâng tay che cặp môi của đức ngài thân vương đang để sát vào,“Ngài đợi một chút. Như vậy rất kỳ quái …… Không phải chỉ có [ tình nhân ] mới có thể hôn môi sao?”
“Tình nhân?” Kéo tay đối phương xuống, thân vương Ventrue khó hiểu nhíu mày,“Đó là cái gì?”
“Chính là…… Chính là quan hệ trước khi trở thành [ vợ chồng ].”
“Vợ chồng? Đó là cái gì?”
Cao Đại Bàn thật sự 囧 …… Chẳng lẽ tinh cầu này căn bản không có định nghĩa kết hôn sao?
A, quả thật Lanka đã từng nói phụ nữ Huyết tộc không thể sinh con, cho nên nơi này không có khái niệm “Gia đình”, ngay cả thị tộc cũng phân chia dựa theo dòng họ và huyết thống lưu truyền từ thời cổ đại, giữa tộc nhân không có quan hệ anh chị em, cũng không có cha mẹ. Nói như vậy, trên tinh cầu này quả thật có thể không có “Hôn nhân” hoặc là “Vợ chồng” linh tinh gì đó.
Nhưng mà, nhưng mà…… không phải Huyết tộc rất háo sắc, hoạt động tình dục rất phong phú mãnh liệt sao?
“Tình nhân giống như là…… đối tượng trên giường của ngài?” Cao Đại Bàn ngượng đỏ mặt.
“Đối tượng trên giường? Ý ngươi là bạn đời?” Đức ngài thân vương có vô số “bạn trên giường” cuối cùng cũng hiểu ra,“Tình nhân chính là chỉ bạn đời sao?”
Khái niệm bạn đời của Huyết tộc, rất là rộng =.=
Là người tình trên giường, cũng là chiến hữu trên chiến trường, cũng là đối tượng trao đổi máu.
Ràng buộc đôi bên đến từ chính những dục vọng bản năng: Thèm ăn, tình dục, mong muốn sinh tồn.
Chỉ là sống nhờ vào nhau, không quan hệ đến tình yêu.
“Ta cũng không có ý coi ngươi là bạn đời.” Thân vương Ventrue nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc nói:“ Hương vị của ngươi hấp dẫn ta, còn mãnh liệt hơn những người khác. Chỉ cần tới gần ngươi, đã khiến ta không nhịn được muốn gần sát thêm! Muốn hôn lên môi ngươi vuốt ve ngươi, liếm ngươi, cắn ngươi, muốn dùng sức ôm thật chặt, hoặc là dứt khoát xé nát ngươi ra!”
“……”
Cao Đại Bàn, giới tính nữ, trong cuộc đời dài[ một vạn lẻ ] mười tám tuổi, lần đầu tiên bị “tỏ tình”.
Giờ khắc này, tình cảnh này, không biết phải nói gì……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.