Blue

Chương 53: 1

Neleta

06/03/2017

CHƯƠNG 37.1

Chuyện này không hề dễ giải quyết như Khổng Thu nghĩ. Thân phụ của vị Triệu tiểu thư kia chính là ông trùm bất động sản trong nước, có quan hệ rất tốt với các vị tai to mặt lớn. Tổng Tài công ty đã tự mình tìm đến Khổng Thu nói chuyện nhiều lần, ý muốn thuyết phục cậu chịu bay sang Phillippines chụp ảnh cho Triệu tiểu thư. Lần này tất cả chi phí chuyên dụng đều do cha của Triệu tiểu thư đài thọ. Ông cũng định đầu tư vào hạng mục sản xuất phim điện ảnh và truyền hình mà công ty sắp sửa thành lập. Không chỉ vậy, đích thân ông còn điện thoại cho Khổng Thu, hy vọng cậu có thể cho ông ta một chút mặt mũi. Sở dĩ bộ ảnh chân dung này nhất đinh phải chụp ở Philipines là bởi vì cha của Triệu tiểu thư mới đầu tư vào một khu biệt thư bên ấy, muốn mượn bộ ảnh của con gái mình để PR cho công ty bất động sản.

Sự tình tiến triển đến mức này nếu Khổng Thu vẫn kiên trì từ chối thì có vẻ không phải đạo cho lắm, mà căn bản là cậu không thể cho mọi người một lý do chính đáng để cậu không đi Philippines. Khổng Thu cực kỳ phiền lòng, công ty đã an bài hành trình đâu vào đấy, nhưng cậu lại không thể giao Blue cho người khác chiếu cố. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Khổng Thu lại chẳng còn tâm trí đâu để gặp cái vị Triệu tiểu thư đã mang lại cho cậu một bụng oán hận kia nữa. Còn Triệu tiểu thư thì đã nhiều lần thông qua Tiểu Trương xin gặp mặt Khổng Thu, nhưng đều bị cậu lấy lý do có công tác để từ chối khéo. Đợi sau khi từ Philippines trở về, cậu nhất định phải nói rõ với Tổng tài, sau này bất kỳ công tác quay chụp gì có liên quan đến vị Triệu tiểu thư này, cậu một mực không nhận.

Tết nguyên đán, công ty cho nghỉ ba ngày, Khổng Thu từ chối tất cả lời mời dự tiệc, chỉ nằm không ở nhà. Ngày xuất phát đã được xác định là mùng 8, sau khi đem tất cả mọi chuyện cần thiết giao hết cho Tiểu Trương, Khổng Thu ở nhà chuyên tâm xem kịch bản, nhưng thực ra, nguyên nhân chính là để ở bên cạnh Blue. Đã nhiều ngày qua đi, mà sao Blue vẫn chưa ra khỏi bồn tắm, ngày bay của Khổng Thu cũng dần đến gần.

“Blue, mai em sẽ đi Philippine, anh khi nào mới ra khỏi chỗ này đây?” Cách một bức tường vô hình, Khổng Thu tự nói: “Lần này phải đi những tám ngày, em vừa đi siêu thị mua một ít đồ đông lạnh, nếu anh tỉnh thì chỉ cần hâm nóng lại là có đồ ăn rồi, không cần phải gọi cơm ngoài đâu.”

Blue vẫn an ổn nằm trong nước, không chút động tĩnh, thân thể vẫn bảo trì tư thế như lúc Khổng Thu nhìn thấy lần đầu tiên. Blue chỉ để lại một mảnh giấy ghi là mình tiến hành “thủy tu”, nhưng Khổng Thu càng ngày càng lo lắng, tai của Blue hôm nay đã không còn chút huyết sắc nào, thật giống như… Khổng Thu cắn mạnh lên đầu lưỡi, không, nhất định Blue sẽ không bỏ cậu lại một mình đâu.

Ngày hôm sau, Khổng Thu gần một đêm không ngủ đã quyết định để lại cho Blue một phong thư rồi mới xách hành lý lưu luyến ra khỏi nhà. Ngồi trên xe ra sân bay, Khổng Thu nhắm mắt lại, không nói tiếng nào. Tiểu Trương len lén nhình cậu mấy lần, rốt cục vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Khổng tiên sinh, ngài để Blue ở nhà một mình sao?”

Khổng Thu mở to mắt, thanh âm khàn khàn đặc sệt của người thức trắng cả đêm: “Tôi gửi nó ở nhà một người bạn.”

“À.”

Tiểu Trương quay đầu lại nhìn mấy xe vệ sĩ chạy phía sau, bĩu môi: “Triệu tiểu thư quả nhiên là người có tiền, xe vệ sĩ còn đông hơn cả siêu sao hoàng kim.”

Khổng Thu một bụng bất mãn, chép chép môi không lên tiếng. Công ty tựa hồ cũng biết Khổng Thu bất mãn với Triệu tiểu thư nên đã an bài bọn họ ở hai xe khác nhau. Khổng Thu cùng Tiểu Trương một chiếc, còn Triệu tiểu thư cùng nhân viên công tác trên một chiếc khác. Nếu không phải đang ngay trong thời kỳ “thủy tu” của Blue, Khổng Thu cũng sẽ không lãnh đạm với Triệu tiểu thư đến như vậy. Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là bị người khác miễn cưỡng, nhất là với thân phận hiện tại rất ít người có thể miễn cưỡng cậu.

“Hả?” Khổng Thu đang mải nhớ về Blue, chợt lấy lại tinh thần, “Cái gì?”

“Ngài gần đây có phải đang yêu không?”

Tim của Khổng Thu liền như ngừng đập, cậu xấu hổ cười cười: “Sao cô lại hỏi vậy chứ?” Bộ trông rõ ràng thế sao?



Tiểu Trương đảo mắt mấy vòng, rồi mới cười hắc hắc: “Bởi vì bộ dáng của Khổng tiên sinh lúc này nhìn vô cùng hạnh phúc, ngọt đến chết người luôn đó nha.”

“Hả?”

“Có sao?” Khổng Thu sờ sờ lên mặt.

“Có!” Tiểu Trương gật đầu thật mạnh.

Kiềm chế rung động trong đáy lòng, Khổng Thu cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tiểu Trương vẫn bám riết không tha: “Khổng tiên sinh, là phải đúng không.”

“Cô đoán thử xem?” Khổng Thu cảm thấy trêu đùa cô nhóc trợ lý này có thể làm cậu tạm thời quên đi những bất mãn trong lòng.

“A… Khổng tiên sinh, ngài bắt nạt tôi.” Tiểu Trương chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, suy đi nghĩ lại, rồi mới gật đầu khẳng định: “Tôi đoán nhất định là Khổng tiên sinh mới yêu.”

“Ha ha.” Khổng Thu cười ra tiếng, cốc đầu Tiểu Trương một cái, hào phóng thừa nhận: “Dạ, tôi đang yêu ạ.”

“A a a!!! Đúng rồi, là ai? Là ai? Là ai a?” Tiếng thét chói tai của Tiểu Trương làm màng nhĩ của Khổng Thu muốn thủng luôn. Cậu che tai lại, né xa khỏi chỗ cô.

“Khổng tiên sinh, là ai vậy????”

“Cô lợi hại lắm không phải sao? Đoán tiếp đi!”

Phiền muộn trong lòng Khổng Thu biến thành ngọt ngào, đúng vậy, cậu đang yêu, bất quá, người yêu của cậu hiện tại không thể công khai với tất cả mọi người mà thôi.



“Ừm…” Tiểu Trương cật lực suy đoán, mắt lại đảo thêm mấy vòng, rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải là Mục tổng không ạ?”

Khổng Thu sửng sốt, mà Tiểu Trương lại sai lầm cho là mình đã đoán đúng nên lại la thất thanh.

“Tiểu Trương! Tai của tôi sắp điếc rồi.” Ấn vào đầu cô nhóc một cái, Khổng Thu hỏi: “Tại sao cô lại đoán là Mục Tổng?”

Tiểu Trương ra vẻ đương nhiên mà nói: “Bởi vì Khổng tiên sinh và Mục Tổng rất xứng đôi a.” Tiếp theo, mang theo đôi mắt hình trái tim, cô tiếp tục nói ra lời trong lòng: “Trong đêm event hôm đó, Khổng tiên sinh và Mục tổng tay trong tay thật hạnh phúc vô cùng, hảo ngọt ngào nha.”

Khổng Thu không ngần ngại phá vỡ mộng tưởng của cô: “Hôm đó tại vì Mục Tổng bị bệnh.”

Tiểu Trương vẫn đang tự đắm chìm trong ảo tưởng hoa mỹ của chính mình: “Thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Nếu Khổng tiên sinh và Mục tổng thật sự đến với nhau, tất cả chúng tôi sẽ chúc phúc cho hai người. Khổng tiên sinh và Mục tổng đều là nam nhân độc thân hoàng kim của công ty, nếu ai trong hai người bị nữ nhân đoạt mất, chúng tôi sẽ thương tâm đến chết mất, nhưng nếu hai người là của nhau thì, a hảo lãng mạn nha nam nam luyến ái đúng là lựa chọn sáng suốt nhất nha.”

Nếu để Blue nghe câu này nhất định sẽ nháo đến trời long đất lở cho mà coi, bất giác cậu lại nhớ đến nam nhân họ Đường, Khổng Thu nghĩ thầm, hắn mà nghe được chắc đến tám chín phần sẽ biến Tiểu Trương thành tượng băng để trưng bày. Bất quá lời Tiểu Trương vừa nói không phải có chút tiền hậu bất nhất sao?

“Khổng tiên sinh, có phải là Mục tổng không? Có phải không?”

Vòng vo một hồi, Khổng Thu mới cười nói: “Cô nói thế nào thì cứ như thế đó đi.”

“A a a a !!!”

Tiếng thét chói tai suýt nữa phá tan trần xe.

Tiểu Trương đã hoàn toàn say mê với mối tình đồng tính của hai nam nhân mê người nhất công ty, khiến lỗ tai của Khổng Thu lại một lần nữa lên tiếng biểu tình kháng nghị. Nghĩ đến những ánh mắt dõi theo trong lần gần đây nhất khi cậu đến công ty, Khổng Thu thừa nhận bản thân đã cố tình nói dối Tiểu Trương. Chờ Mục Dã trở về sẽ giải thích với y sau vậy. Trong lòng lại cảm thấy khổ sở, không biết Mục Dã hiện giờ thế nào? Y còn có thể trở về không?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại vô thức bay về nhà, bay đến bên cạnh Blue còn đang nằm trong bồn tắm ngập nước, Khổng Thu lại cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm chạm.

Thật hy vong ngày mai tỉnh dậy, cậu đã xong công tác, đang trên đường trở về. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Blue

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook