Blue

Chương 75: 2

Neleta

06/03/2017

CHƯƠNG 48.2

Nghĩ đến thái độ của Blue đối với Cam Y, Khổng Thu lại có chút ngượng ngùng.CamY tựa hồ biết Độc Tâm thuật, lập tức nói: “Đừng trách cứ cậu ấy, mèo mắt lam thiên tính lạnh lùng, dù có muốn, bọn họ cũng không cách nào thay đổi được. Kỳ thật, người hầu không chỉ có trách nhiệm vì chủ nhân của mình sinh con đẻ cái, mà còn có bổn phận giúp chủ nhân liên lạc với gia tộc và đối ngoại. Bởi vì những tộc nhân sau khi đạt thành “Cung” sẽ trở nên lạnh lùng, coi người thân như kẻ lạ. Cho nên người hầu có trách nhiệm giúp chủ nhân giải quyết những mâu thuẫn trong nhà, làm cho gia tộc có thể duy trì đoàn kết, gắn bó chặt chẽ.”

“Có lẽ em cảm thấy Đề Cổ rất hay khi dễ anh, nhưng trước đây không lâu, anh và cậu ấy là hai anh em thân nhau nhất trong nhà. Anh cũng không phải là sợ cậu ấy, chỉ là không thể cương đối cương với cậu ấy thôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình đoàn kết trong gia tộc. Chỉ cần anh lui một bước, không phải mọi chuyện sẽ trở nên trời quang mây tạnh hay sao, cũng đâu phải là chuyện khó khăn gì. Mà em nhìn xem, lúc đầu Đề Cổ không hề cho phép anh đến tìm cậu ấy, nhưng chỉ cần anh không ngừng xin xỏ, cậu ấy cuối cùng cũng đồng ý. Bọn họ chính là ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần nắm giữ được bí quyết này, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết ngay thôi.”

“Ha ha, đúng vậy a.” Lúc này Khổng Thu cảm thấy cậu và Cam Y như đã quen biết từ lâu, vô cùng thân thiết. “Em cũng phát hiện ra, Blue càng ngày càng bá đạo, nhưng mỗi lần em chỉ cần xin xỏ anh ấy, rồi gọi anh ấy là chủ nhân, anh ấy đều đáp ứng em hết.”

“Oa! Em dám gọi cậu ấy là chủ nhân sao! Mỗi một vị chủ nhân đều không thể chịu nổi khi người hầu của mình dùng chiêu này. Mẹ anh cũng là dùng “tuyệt chiêu” này để đối phó với cha anh đó.”

“Ha ha, Cam Y, cảm ơn anh.”

“Không cần khách khí. Có em ở bên cạnh Đề Cổ, anh thật sự an tâm, anh nghĩ, mẹ của bọn anh cũng rất an tâm.”

“Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh.”

U uất trong lòng vào giờ khắc này tựa hồ như toàn bộ đều tan biến, Khổng Thu đã bắt đầu muốn nói chuyện phiếm theo đúng nghĩa của nó. Có một chuyện cậu đã sớm muốn hỏi, bây giờ đúng là lúc nên nói: “Cam Y, đại ca của anh tên gì?”

“Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc – Tát La Cách – Đường.”

Đường?!

Trong lòng Khổng Thu có chút run rẩy: “Người hầu của anh ta, có phải tên là Mục Dã không?”

Cam Y lắc đầu: “Không biết. Anh không dám đi điều tra xem người hầu của đại ca là ai, trừ phi có người nói cho anh biết. Năng lực của đại ca đã đạt đến bậc “Đường” nên rất dễ nhận ra có người đang điều tra về mình, anh cũng không muốn bị đại ca một chưởng đánh chết. Hiện tại, chỉ cần một tát, anh ấy có thể phế anh.”

“Vậy hiện tại anh ta đang ở đâu? Vẫn còn ở nhân giới sao?”

Cam Y do dự nói: “Anh không biết hiện tại đại ca đang ở đâu, bất quá nghe mẹ nói hình như người hầu của đại ca bị bệnh, đại ca không biết đã dẫn y đi nơi nào rồi.”

“Ách, em có một người bạn thân, y rất tốt bụng, tên là Mục Dã, bạn trai của y họ Đường, mắt của anh ta có màu lam, rất khác thường.”



“A!”Camy thở dốc vì kinh ngạc, rồi y bỗng hét toáng lên vô cùng chói tai. “Mau nói cho anh biết chính xác đã xảy ra chuyện gì đi! Wow wow! Rất bùng nổ nha! Bọn anh chưa ai nhìn thấy người hầu của đại ca cả!” Ngay sau đó, một con mèo đã nhảy bổ lên giường.

Nếu Blue biết Khổng Thu cùng Cam Y hàn huyên suốt đêm, nhất định sẽ phát điên, rồi sẽ đem Cam Y quay về địa phương mà y nên đến. Bất quá cũng may là anh không biết Khổng Thu tuy hàn huyên suốt đêm không ngủ nhưng sáng hôm sau vẫn thần thanh khí sảng xuất hiện xuống phòng khách, Dư Nhạc Dương và Đào Đào nhìn thấy thế cũng không hiểu ra sao. Mấy hôm trước vẫn còn thất thần ngây ngẩn, tựa như cây khô thiếu nước, hé rõ sắp tàn, hôm nay lại tinh thần chấn hưng, khí thế bừng bừng.

Dư Nhạc Dương tò mò hỏi: “Đối tượng ăn vụng tối qua kỹ thuật tốt lắm sao?”

“Đi chết đi!” Khổng Thu ném cho hắn một cái gối ôm. Không phải hai bên đều có thể sinh em bé sao? Khép mắt lại, cậu đem mọi chuyện giao lại cho Blue quyết định! Ai sợ ai chứ, sau này nói ra hù chết hai gia khỏa này luôn cho biết.

Tâm tình tốt, ăn uống đương nhiên cũng tốt theo, cước bộ lại nhẹ nhàng. Xách Cam Y lên, Khổng Thu cùng Dư Nhạc Dương, Đào Đào cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Cậu vốn muốn mua cho Cam Y mấy bộ quần áo mới, nhưng kết quả Cam Y lại sợ hãi cự tuyệt. Tối đến, y mới thỏ thẻ nói cho Khổng Thu biết người hầu tuyệt đối không thể mua cho những nam nhân khác ngoài chủ nhân bất kỳ thứ gì, bằng không, chủ nhân nhất định sẽ tìm đối phương quyết đấu. Y mới không cần bị Blue cắn chết. Khổng Thu cuối cùng cũng hiểu được, khó trách hôm đó mẹ của Blue không hề mua cho cậu món nào. May quá,, nếu không vị cha chồng bậc “Cung” nhất định sẽ xé phay cậu ra.

Lại qua ba ngày, đêm ba mươi sắp đến, vậy mà Blue vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ ra. Khổng Thu giúp Đào Đào làm cơm tất niên, cha mẹ của Dư Nhạc Dương và Đào Đào đã hẹn nhau ra nước ngoài, nên Tết năm nay chỉ có ba người bọn họ cộng thêm hai con mèo đón tết. Giúp Đào Đào rửa sạch nguyên liệu, chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, Khổng Thu ngáp một cái rồi trở lên phòng. Cam Y cũng đã biến lại thành người, đang nằm trên ghế sofa sạch sẽ mà đọc tạp chí giới thiệu xe hơi. Thấy Khổng Thu vào phòng, y buông tạp chí trong tay xuống, cười cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh ăn Tết của Trung Quốc, ngày mai có đốt pháo hoa không em?”

Khổng Thu lắc đầu: “Thành phố cấm đốt pháo mà.”

“Hả….” Cam Y bĩu môi.

Khổng Thu cười khúc khích, rồi mới nháy mắt tinh nghịch: “Hằng năm Nhạc Dương đều chuẩn bị một ít pháo hoa, sau khi ăn cơm Tất Niên xong, chúng ta sẽ lái xe ra ngoại thành đốt pháo.”

“Oa Oa! Thật tốt quá!” Nhãn đồng của Cam Y bỗng trở nên xanh biếc mượt mà.

Khổng Thu liếm liếm môi, đi đến bên giường, ngồi xuống, hỏi: “Cam Y, sao anh không đi tìm… ừm… một nửa của mình?” Cậu không dám nói lớn hai chữ “một nửa”.

Cam Y bĩu môi: “Anh lười. Nếu phải lãng phí thời gian đi tìm khắp địa cầu thì chẳng thà anh cứ hưởng thụ tất cả mới lạ của thế giới nhân loại còn hơn. Có thể gặp thì gặp, không gặp cũng chẳng sao, anh không gượng ép. Dù sao các người anh cũng sẽ có mấy đứa con, đến lúc đó anh xin một đứa về nuôi là được rồi. Đại ca và Đề Cổ sau này nhất định sẽ không để hai người thân cận với bọn nhỏ đâu.”

Khổng Thu có chút không đành lòng: “Như vậy không phải sẽ rất cô đơn sao?”

Cam Y cười cười: “Không đâu, có rất nhiều người giống anh. Người hầu, có thể dùng một câu, khả ngộ bất khả cầu (may mắn thì gặp, chứ không thể cầu). Cha anh phải hơn một trăm tuổi mới gặp được mẹ. Anh mới có tám mươi, không cần gấp.”

“Tám mươi?!” Trong đầu Khổng Thu nổ “Oành” một tiếng, tám mươi trừ đi hai mươi ba bằng sáu mươi bảy, à không, là năm mươi bảy, Blue năm nay đã năm mươi bảy tuổi!



“Ách, ai nha, không nên dùng tuổi của nhân loại để đánh giá tuổi tác của bọn anh.”CamY lắc lắc tay, “Đề Cổ bây giờ hãy còn là tiểu hài tử.”

“Ha ha.” Khổng Thu cười gượng hai tiếng, đem tuổi của Blue ném thật xa khỏi đầu. Blue rất tuấn tú, rất anh tuấn, đúng là mỹ nam tử, còn rất… rất trẻ tuổi.

Lúc này,CamY tung thêm một câu làm Khổng Thu thiếu chút mắc nghẹn chết: “Tầm tuổi này của em trong tộc chỉ mới là một đứa con nít.”

“…”

Cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, một nam nhân chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo, trên đầu còn đội nón bước ra. Khi anh nhìn thấy tình cảnh trước mắt, anh lập tức rống to: “Cam Y!”

“Oái! Anh lập tức biến lại ngay!”

Vèo một tiếng, người đang nằm trên ghế đã biến lại thành mèo.

“Đề Cổ, Cam Y dù sao cũng là anh trai của anh, đừng đối xử với anh ấy như thế.”

“Thu Thu!”

Năng lực của người nào đó dường như đã cường đại hơn một chút, trong nháy mắt đã bùng cháy lửa giấm chua một cách dữ dội. Khổng Thu cũng không biết lấy đâu ra khí lực, vút một cái đã bổ nhào lên người đối phương, dịu dàng gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Oanh! Lửa giấm chua đã biến thành dục hỏa. Con mèo nằm trên ghế sofa còn chưa kịp phản ứng, đã bị một trận gió thổi ra khỏi phòng ngủ, cửa cũng đã đóng lại.

Kéo khăn tắm xuống, cái đuôi cũng đã biến mất, người nào đó vội ôm chầm lấy Khổng Thu, ném cậu lên giường, rồi lại tuyên bố chủ quyền một lần nữa: “Không cho phép nói chuyện với nam nhân khác!”

“Chủ nhân, em rất nhớ anh!”

“Gào!”

Ngoài cửa, xoa xoa lên cái đầu vừa mới ngã đau của mình, Cam Y buồn bực rời xa phòng ngủ, ô ô ô, không phải Đề Cổ không định đi ra sao? Ô ô ô, vậy ngày mai y có còn được đi xem pháo hoa không? Ô ô ô, lần đầu tiên y đã biết cái gì gọi là cô độc.

Trong phòng ngủ diễn ra tình cảnh mãnh liệt cao trào, Khổng Thu còn chưa kịp hỏi chuyện mang thai sinh con, đã bị chủ nhân của cậu kéo vào lốc xoáy dục vọng. Cũng không biết có phải là ảo giác của Khổng Thu hay không, cậu cảm thấy cái nơi kia của Blue hình như to ra thì phải? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Blue

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook