Chương 83: 2
Neleta
06/03/2017
CHƯƠNG 53.2
Cuộn mình trong lòng Blue, tim đã không còn đau nữa, hai mắt Khổng Thu phiếm hồng, trong tay là một cái khăn sạch, cậu nhẹ nhàng lau từng vết thương trên mặt, trên nguời Blue. Đường quả nhiên đã hạ thủ lưu tình, bằng không e là cổ của Blue lúc nãy đã bị cắt đứt lìa.
“Thu Thu, còn đau không?” Blue không màng đến thương tích của mình, tay anh vẫn mải đặt trên ngực Khổng Thu.
“Nhìn thấy anh bị thương, chỗ này của em trước sau gì cũng đau đến chết.” Khổng Thu ôm chần lấy Blue, khẩn cầu: “Blue, đừng xung đột với đại ca nữa có được không? Em không muốn anh lại bị thương.”
“Không cho phép gọi hắn là đại ca!” Blue vẫn nhất định mang thù.
“Chủ nhân…”
“Gào!”
“Chủ nhân, em muốn.”
“Gào!”
Quần áo tung bay tán loạn, trên giường, bắt đầu nghe được những tiếng kêu thảm thiết của ai đó đang bị đè ép.
Cũng gian phòng này, nhưng ngay trên tầng ba, sắc mặt của Mục Dã đã khôi phục lại như thường. Thật có lỗi cười cười với Đường, y thỏ thẻ: “Thật xin lỗi, làm anh phải lo rồi.”
Đường khẽ nhíu mày, chợt có người gõ cửa: “Tiên sinh, bác sĩ đã đến.”
Thủ hạ đã được qua huấn luyện nghiêm khắc của hắn cũng không vì phải chứng kiến một màn kinh thiên động địa vừa rồi mà có một chút kinh hoảng nào, đúng là bình thường đến mức không còn là bình thường nữa.
“Cho vào đi.”
Không thèm bước xuống giường, cũng không buông Mục Dã ra, một tay Đường ôm lấy y, một tay tiếp tục xoa xoa bụng. Cửa mở, vệ sĩ dẫn bác sĩ vào. Vị bác sĩ này cung kính cúi đầu chào Đường rồi mới bước đến bên giường, lấy tai nghe ra khám bệnh. Mục Dã để bác sĩ tùy ý kiểm tra thân thể của mình, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa như trong quá khứ, không sơ hở để ra bất kỳ tia chột dạ nào.
Sau khi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, bác sĩ hỏi: “Hôm nay Mục tiên sinh có xảy ra chuyện gì sao?”
Mi tâm của Đường khẽ nhíu lại, Mục Dã chỉ ôn hòa nói: “Mới vừa rồi, khi Bố Nhĩ và em trai anh ấy xảy ra tranh chấp, tôi rất lo cho anh ấy, sau đó dạ dày đột nhiên phát đau.”
Bác sĩ tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, nhìn Đường nói: “Bây giờ đang là giai đoạn dưỡng bệnh của Mục tiên sinh, mặc dù Mục tiên sinh đã thanh trừ hết toàn bộ tế bào ung thư trong cơ thể, nhưng vẫn phải tránh bị kích thích hoặc hoặc hồi hộp lo lắng. Còn phải tăng cường dùng thêm nhiều thực phẩm giàu protein. Mặt khác, tôi đề nghị Mục tiên sinh tạm thời không nên tiếp tục công tác nữa, thân thể Mục tiên sinh dù sao cũng không phải là tộc nhân của Miêu Linh tộc, nên sau khi trải qua bạo bệnh, cần phải cẩn thận tu dưỡng.”
“Ta biết rồi.”
Bác sĩ rời đi, Đường vừa tiếp tục xoa bụng cho Mục Dã, vừa lạnh lùng hỏi một sâu: “Sợ sao?”
Sợ? Mục Dã cuời cười, nói: “Không sợ, bất quá lúc đầu quả thật đã bị dọa không ít. Em không biết anh còn có thể biến thân. Chuyện liên quan đến Miêu Linh Tộc, anh kể cho em nghe quá ít, cho nên không có chuẩn bị tinh thần trước được.” Ngẩng đầu lên, y vuốt nhẹ lên mặt của Đường: “Có thể biến lại cho em xem lần nữa không? Cảm giác khi đó anh mang lại cho em hoàn toàn khác hẳn với hiện tại.”
Hai mắt lạnh như băng của Đường khóa chặt trên mặt Mục Dã, vài phút sau, hắm ôm Mục Dã qua một bên, bắt đầu biến hình. Mục Dã vẫn nhịn không được mà hít vào mấy ngụm lãnh khí, hai tay khâm phục vuốt ve lên thân mình khổng lồ của cự thú, giống báo mà không phải báo, giống hổ lại cũng chẳng phải hổ, chỉ là một con mèo bự không hơn không kém. Bàn tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của hắn, Mục Dã không cầm lòng nổi, liền ôm lấy cổ của Đường, khẽ cọ cọ.
“Bố Nhĩ, thật xin lỗi.” Thật xin lỗi vì lúc đó đã kháng cự, thật xin lỗi vì đã không sớm một chút nhận ra tâm ý của anh dành cho em, còn cả tâm tính băng lãnh của anh nữa.
“Không cho phép nói xin lỗi.” Dã thú phát ra ngôn ngữ của nhân loại, toàn thân đen bóng của hắn đè lên trên người Mục Dã, đem y bao vây dưới thân thể cao lớn của mình. Trên mặt vẫn băng lãnh, bá đạo như cũ.
“Em hơi mệt một chút, anh có thời gian ngủ chung với em một lúc không?”
Cự thú nằm xuống bên cạnh Mục Dã, để y cuộn mình tiến vào trong thân thể của hắn, Mục Dã yêu thích không sao ngừng được việc vuốt ve bộ lông mềm mại kia, cũng không thể nào tưởng tượng được chính mình có một ngày sẽ nằm trong lòng một sinh vật như thế này.
Hơi thở của cự thú chợt có biến hóa rõ ràng, chân sau đè tay của Mục Dã lại: “Không được sờ loạn, hậu quả em không thể chịu được đâu.” Bởi dục vọng của hắn trong hình thú càng khó khống chế gấp trăm lần so với nhân hình.
Tim của Mục Dã vì câu này mà đập càng mãnh liệt, y chưa từng nghĩ qua vấn đề này nha!
Lặng yên trong chốc lát, y cẩn thận nói: “Anh sẽ dùng hình thái này mà muốn em sao?”
“Sẽ.”
Đầu có chút mê muội, hô hấp của Mục Dã đã bắt đầu dồn dập. Tiếp theo y chợt nghe cự thú bên cạnh lên tiếng: “Không phải hiện tại, em bây giờ vẫn chưa chịu được.”
Y cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không tài nào chịu nổi, làm cùng cự thú này sao…. Mục Dã nhắm mắt lại, dán mình lên bộ lông mềm mại ấm áp của cự thú. Những chuyện cấp bách trước mắt chính là làm sao giảm bớt ân oán của Đường và Blue, nếu nói Blue là em trai của Bố Nhĩ, vậy chẳng phải lúc ấy Blue cũng sẽ….? Vậy Trọng Ni…..
Mục Dã nhẫn nại xoa xoa thái dương đang bừng bừng vì xúc động, thì ra Trọng Ni cũng giấu y nhiều chuyện đến như vậy, chuyện này phải tính thế nào đây?
So với cặp đôi đang tình cảm ấm áp trên lầu, thì đôi dưới lầu có vẻ thiên về nhục dục nhiều hơn. Khổng Thu ép bản thân phải xuất ra hết toàn bộ “tuyệt kỹ trên giường” của mình để trấn an lửa giận của Blue, đợi đến sau khi anh bình tĩnh nằm xuống bên cạnh cậu, Khổng Thu mới nén thân thể đang ê ẩm của mình mà vuốt ve thân thể đối phương, vì điều sắp nói mà từ nãy đến giờ Khổng Thu phải vất vả “làm công tác” chuẩn bị.
“Blue, anh không nên cùng đại ca…”
“Không cho phép gọi tên đó là đại ca.”
Hôn hôn lên môi của đối phương, Khổng Thu lập tức sửa miệng: “Em không gọi, em không gọi. Nhưng anh cũng không cần tiếp tục xung đột với anh ta làm gì. Anh hiện tại không phải là đối thủ của anh ta.”
“Thu Thu!” Cuối cũng cũng nói ra những lời mà anh không thể nào chịu đựng được!
Đơn giản nằm úp sấp trên người Blue, Khổng Thu xin lỗi: “Thật xin lỗi, em không có ý nói anh không bằng anh ta. Ý của em là, anh mới đạt đến “Mạt”, còn anh ta đã lên đến bậc “Đường”, anh hiện tại cùng anh ta tranh chấp, căn bản chính là lấy trứng chọi đá. Như vậy, đổi lại chẳng phải chỉ có thiệt về mình hay sao, thậm chí có khi còn là mạng sống của anh. Blue, anh nhẫn tâm bỏ em lại một mình trên thế gian này sao? Nếu anh chết, em cũng sẽ không chấp nhận cuộc sống cô độc này đâu, em sẽ tự sát theo anh đó.”
Lam đồng của Blue hiện rõ vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng, anh thừa nhận, hiện tại anh không phải là đối thủ của người kia.
Ok, mấy câu vừa rồi hình như đã có tác dụng rồi, Khổng Thu lại tiếp tục nói: “ Quân tử báo thù mười năm không muộn, Cam Y nói anh là người có khả năng đạt đến “Cung” nhanh nhất trong năm anh em. Anh có hỏa diễm lam sắc mà anh ta không có, anh ta có lẽ chỉ có thể đạt đến “Đường” là cùng, mà anh lại có thể đạt đến “Cung”. Đợi đến lúc đó, anh muốn tìm anh ta báo thù, em cũng không lo lắng nữa. Blue, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em phải đau lòng sao?”
Blue nhíu mày, rầu rĩ không vui: “Anh không biết phải mất bao lâu mới đạt được đến “Cung”, anh muốn báo thù!”
Hôn nhẹ lên miệng Blue, Khổng Thu ôn nhu khuyên nhủ: “Chúng ta không phải có thể sống đến năm trăm tuổi sao? Anh là thiên tài mà, có lẽ người khác cần đến một trăm năm, còn anh chỉ cần năm mươi năm là xong. Hơn nữa hiện tại mỗi ngày anh đều liều mạng tu luyện, nói không chừng chỉ cần mười năm nữa anh đã có thể đạt đến “Cung” rồi. Em tin anh.”
Mi tâm nhíu chặt của Blue lúc này mới giãn ra chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguời kia là anh lại không cam lòng. Khổng Thu đau lòng sờ lên viết thương trên khóe miệng Blue, chầm chậm hỏi: “Báo thù quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc làm em đau lòng?”
“Không! Em quan trọng hơn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.” Nguời bị hoài nghi rõ ràng vô cùng mất hứng.
Khổng Thu cười ngọt ngào,ôn nhu nói: “Nếu em là trọng yếu nhất, vậy chủ nhân nên nghe lời em đi. Tạm thời bỏ qua ân oán với anh ta, trước mắt hãy giành hết thời gian để tu luyện, được không?”
Vật giữa hai chân Blue bỗng di chuyển khác thường, Khổng Thu liền cầm lấynó, khẽ thổi thổi khí vào bên tai Blue: “Chủ nhân, yêu em thêm một lần nữa đi, chủ nhân đã lâu lâu lắm rồi không có yêu em đó.”
“Gào!”
Trong lòng làm một động tác chiến thắng huy hoàng, Khổng Thu hào phóng dâng lên thân thể của chính mình, chỉ cần có thể làm Blue bỏ qua thù hận với đại ca, muốn cậu làm cái gì cũng được. Còn về phía đại ca bên kia, cậu tin là Mục Dã có thể thu phục được, vừa rồi không phải là cậu đã được chứng kiến một phần “năng lực” đó của y rồi sao? Đăng bởi: admin
Cuộn mình trong lòng Blue, tim đã không còn đau nữa, hai mắt Khổng Thu phiếm hồng, trong tay là một cái khăn sạch, cậu nhẹ nhàng lau từng vết thương trên mặt, trên nguời Blue. Đường quả nhiên đã hạ thủ lưu tình, bằng không e là cổ của Blue lúc nãy đã bị cắt đứt lìa.
“Thu Thu, còn đau không?” Blue không màng đến thương tích của mình, tay anh vẫn mải đặt trên ngực Khổng Thu.
“Nhìn thấy anh bị thương, chỗ này của em trước sau gì cũng đau đến chết.” Khổng Thu ôm chần lấy Blue, khẩn cầu: “Blue, đừng xung đột với đại ca nữa có được không? Em không muốn anh lại bị thương.”
“Không cho phép gọi hắn là đại ca!” Blue vẫn nhất định mang thù.
“Chủ nhân…”
“Gào!”
“Chủ nhân, em muốn.”
“Gào!”
Quần áo tung bay tán loạn, trên giường, bắt đầu nghe được những tiếng kêu thảm thiết của ai đó đang bị đè ép.
Cũng gian phòng này, nhưng ngay trên tầng ba, sắc mặt của Mục Dã đã khôi phục lại như thường. Thật có lỗi cười cười với Đường, y thỏ thẻ: “Thật xin lỗi, làm anh phải lo rồi.”
Đường khẽ nhíu mày, chợt có người gõ cửa: “Tiên sinh, bác sĩ đã đến.”
Thủ hạ đã được qua huấn luyện nghiêm khắc của hắn cũng không vì phải chứng kiến một màn kinh thiên động địa vừa rồi mà có một chút kinh hoảng nào, đúng là bình thường đến mức không còn là bình thường nữa.
“Cho vào đi.”
Không thèm bước xuống giường, cũng không buông Mục Dã ra, một tay Đường ôm lấy y, một tay tiếp tục xoa xoa bụng. Cửa mở, vệ sĩ dẫn bác sĩ vào. Vị bác sĩ này cung kính cúi đầu chào Đường rồi mới bước đến bên giường, lấy tai nghe ra khám bệnh. Mục Dã để bác sĩ tùy ý kiểm tra thân thể của mình, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa như trong quá khứ, không sơ hở để ra bất kỳ tia chột dạ nào.
Sau khi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, bác sĩ hỏi: “Hôm nay Mục tiên sinh có xảy ra chuyện gì sao?”
Mi tâm của Đường khẽ nhíu lại, Mục Dã chỉ ôn hòa nói: “Mới vừa rồi, khi Bố Nhĩ và em trai anh ấy xảy ra tranh chấp, tôi rất lo cho anh ấy, sau đó dạ dày đột nhiên phát đau.”
Bác sĩ tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, nhìn Đường nói: “Bây giờ đang là giai đoạn dưỡng bệnh của Mục tiên sinh, mặc dù Mục tiên sinh đã thanh trừ hết toàn bộ tế bào ung thư trong cơ thể, nhưng vẫn phải tránh bị kích thích hoặc hoặc hồi hộp lo lắng. Còn phải tăng cường dùng thêm nhiều thực phẩm giàu protein. Mặt khác, tôi đề nghị Mục tiên sinh tạm thời không nên tiếp tục công tác nữa, thân thể Mục tiên sinh dù sao cũng không phải là tộc nhân của Miêu Linh tộc, nên sau khi trải qua bạo bệnh, cần phải cẩn thận tu dưỡng.”
“Ta biết rồi.”
Bác sĩ rời đi, Đường vừa tiếp tục xoa bụng cho Mục Dã, vừa lạnh lùng hỏi một sâu: “Sợ sao?”
Sợ? Mục Dã cuời cười, nói: “Không sợ, bất quá lúc đầu quả thật đã bị dọa không ít. Em không biết anh còn có thể biến thân. Chuyện liên quan đến Miêu Linh Tộc, anh kể cho em nghe quá ít, cho nên không có chuẩn bị tinh thần trước được.” Ngẩng đầu lên, y vuốt nhẹ lên mặt của Đường: “Có thể biến lại cho em xem lần nữa không? Cảm giác khi đó anh mang lại cho em hoàn toàn khác hẳn với hiện tại.”
Hai mắt lạnh như băng của Đường khóa chặt trên mặt Mục Dã, vài phút sau, hắm ôm Mục Dã qua một bên, bắt đầu biến hình. Mục Dã vẫn nhịn không được mà hít vào mấy ngụm lãnh khí, hai tay khâm phục vuốt ve lên thân mình khổng lồ của cự thú, giống báo mà không phải báo, giống hổ lại cũng chẳng phải hổ, chỉ là một con mèo bự không hơn không kém. Bàn tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của hắn, Mục Dã không cầm lòng nổi, liền ôm lấy cổ của Đường, khẽ cọ cọ.
“Bố Nhĩ, thật xin lỗi.” Thật xin lỗi vì lúc đó đã kháng cự, thật xin lỗi vì đã không sớm một chút nhận ra tâm ý của anh dành cho em, còn cả tâm tính băng lãnh của anh nữa.
“Không cho phép nói xin lỗi.” Dã thú phát ra ngôn ngữ của nhân loại, toàn thân đen bóng của hắn đè lên trên người Mục Dã, đem y bao vây dưới thân thể cao lớn của mình. Trên mặt vẫn băng lãnh, bá đạo như cũ.
“Em hơi mệt một chút, anh có thời gian ngủ chung với em một lúc không?”
Cự thú nằm xuống bên cạnh Mục Dã, để y cuộn mình tiến vào trong thân thể của hắn, Mục Dã yêu thích không sao ngừng được việc vuốt ve bộ lông mềm mại kia, cũng không thể nào tưởng tượng được chính mình có một ngày sẽ nằm trong lòng một sinh vật như thế này.
Hơi thở của cự thú chợt có biến hóa rõ ràng, chân sau đè tay của Mục Dã lại: “Không được sờ loạn, hậu quả em không thể chịu được đâu.” Bởi dục vọng của hắn trong hình thú càng khó khống chế gấp trăm lần so với nhân hình.
Tim của Mục Dã vì câu này mà đập càng mãnh liệt, y chưa từng nghĩ qua vấn đề này nha!
Lặng yên trong chốc lát, y cẩn thận nói: “Anh sẽ dùng hình thái này mà muốn em sao?”
“Sẽ.”
Đầu có chút mê muội, hô hấp của Mục Dã đã bắt đầu dồn dập. Tiếp theo y chợt nghe cự thú bên cạnh lên tiếng: “Không phải hiện tại, em bây giờ vẫn chưa chịu được.”
Y cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không tài nào chịu nổi, làm cùng cự thú này sao…. Mục Dã nhắm mắt lại, dán mình lên bộ lông mềm mại ấm áp của cự thú. Những chuyện cấp bách trước mắt chính là làm sao giảm bớt ân oán của Đường và Blue, nếu nói Blue là em trai của Bố Nhĩ, vậy chẳng phải lúc ấy Blue cũng sẽ….? Vậy Trọng Ni…..
Mục Dã nhẫn nại xoa xoa thái dương đang bừng bừng vì xúc động, thì ra Trọng Ni cũng giấu y nhiều chuyện đến như vậy, chuyện này phải tính thế nào đây?
So với cặp đôi đang tình cảm ấm áp trên lầu, thì đôi dưới lầu có vẻ thiên về nhục dục nhiều hơn. Khổng Thu ép bản thân phải xuất ra hết toàn bộ “tuyệt kỹ trên giường” của mình để trấn an lửa giận của Blue, đợi đến sau khi anh bình tĩnh nằm xuống bên cạnh cậu, Khổng Thu mới nén thân thể đang ê ẩm của mình mà vuốt ve thân thể đối phương, vì điều sắp nói mà từ nãy đến giờ Khổng Thu phải vất vả “làm công tác” chuẩn bị.
“Blue, anh không nên cùng đại ca…”
“Không cho phép gọi tên đó là đại ca.”
Hôn hôn lên môi của đối phương, Khổng Thu lập tức sửa miệng: “Em không gọi, em không gọi. Nhưng anh cũng không cần tiếp tục xung đột với anh ta làm gì. Anh hiện tại không phải là đối thủ của anh ta.”
“Thu Thu!” Cuối cũng cũng nói ra những lời mà anh không thể nào chịu đựng được!
Đơn giản nằm úp sấp trên người Blue, Khổng Thu xin lỗi: “Thật xin lỗi, em không có ý nói anh không bằng anh ta. Ý của em là, anh mới đạt đến “Mạt”, còn anh ta đã lên đến bậc “Đường”, anh hiện tại cùng anh ta tranh chấp, căn bản chính là lấy trứng chọi đá. Như vậy, đổi lại chẳng phải chỉ có thiệt về mình hay sao, thậm chí có khi còn là mạng sống của anh. Blue, anh nhẫn tâm bỏ em lại một mình trên thế gian này sao? Nếu anh chết, em cũng sẽ không chấp nhận cuộc sống cô độc này đâu, em sẽ tự sát theo anh đó.”
Lam đồng của Blue hiện rõ vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng, anh thừa nhận, hiện tại anh không phải là đối thủ của người kia.
Ok, mấy câu vừa rồi hình như đã có tác dụng rồi, Khổng Thu lại tiếp tục nói: “ Quân tử báo thù mười năm không muộn, Cam Y nói anh là người có khả năng đạt đến “Cung” nhanh nhất trong năm anh em. Anh có hỏa diễm lam sắc mà anh ta không có, anh ta có lẽ chỉ có thể đạt đến “Đường” là cùng, mà anh lại có thể đạt đến “Cung”. Đợi đến lúc đó, anh muốn tìm anh ta báo thù, em cũng không lo lắng nữa. Blue, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em phải đau lòng sao?”
Blue nhíu mày, rầu rĩ không vui: “Anh không biết phải mất bao lâu mới đạt được đến “Cung”, anh muốn báo thù!”
Hôn nhẹ lên miệng Blue, Khổng Thu ôn nhu khuyên nhủ: “Chúng ta không phải có thể sống đến năm trăm tuổi sao? Anh là thiên tài mà, có lẽ người khác cần đến một trăm năm, còn anh chỉ cần năm mươi năm là xong. Hơn nữa hiện tại mỗi ngày anh đều liều mạng tu luyện, nói không chừng chỉ cần mười năm nữa anh đã có thể đạt đến “Cung” rồi. Em tin anh.”
Mi tâm nhíu chặt của Blue lúc này mới giãn ra chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguời kia là anh lại không cam lòng. Khổng Thu đau lòng sờ lên viết thương trên khóe miệng Blue, chầm chậm hỏi: “Báo thù quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc làm em đau lòng?”
“Không! Em quan trọng hơn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.” Nguời bị hoài nghi rõ ràng vô cùng mất hứng.
Khổng Thu cười ngọt ngào,ôn nhu nói: “Nếu em là trọng yếu nhất, vậy chủ nhân nên nghe lời em đi. Tạm thời bỏ qua ân oán với anh ta, trước mắt hãy giành hết thời gian để tu luyện, được không?”
Vật giữa hai chân Blue bỗng di chuyển khác thường, Khổng Thu liền cầm lấynó, khẽ thổi thổi khí vào bên tai Blue: “Chủ nhân, yêu em thêm một lần nữa đi, chủ nhân đã lâu lâu lắm rồi không có yêu em đó.”
“Gào!”
Trong lòng làm một động tác chiến thắng huy hoàng, Khổng Thu hào phóng dâng lên thân thể của chính mình, chỉ cần có thể làm Blue bỏ qua thù hận với đại ca, muốn cậu làm cái gì cũng được. Còn về phía đại ca bên kia, cậu tin là Mục Dã có thể thu phục được, vừa rồi không phải là cậu đã được chứng kiến một phần “năng lực” đó của y rồi sao? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.