Bố Bá Đạo, Mami Được Cưng Chiều
Chương 4: Cô Phải Sống Ở Đó Để Tiện Chăm Sóc Bé Con?
Trường Giang Dĩ Bắc
25/08/2021
Ninh Noãn mặc kệ có phải mình đang ở cữ hay không, cô chạy thẳng đến đồn cảnh sát để báo cảnh sát.
Nữ cảnh sát cầm hộp khăn giấy đi qua, động viên cô nói: “Cô ngồi xuống từ từ nói, đứa nhỏ bị cướp mất rồi? Bị ai cướp? Ở đâu bị cướp?”
“Bị bố đứa nhỏ, ở bệnh viện, bị bố đứa nhỏ cướp đi!”
Lúc này, ngoại trừ báo cảnh sát thì cô không biết phải làm gì khác.
Mang thai tám tháng, cô không hề cố ý trốn tránh, trong thành phố Kinh Hải to lớn với hơn hai mươi triệu dân số, Ninh Noãn cô quả thật là rất nhỏ bé, xác suất để gặp phải bố đứa nhỏ có thể nói là một phần mười triệu!
Thế nhưng việc đột nhiên vỡ nước ối sớm hơn dự tính đã khiến cô lên tin tức địa phương.
Cả mặt và bụng đều lộ ra trước mắt tất cả mọi người, nên đã thu hút sự chú ý của người đàn ông đó.
Tin tức của cô, người đàn ông đó biết rất rõ ràng, nhưng còn tin tức của người đàn ông đó thì cô không hề biết gì ngoại trừ biết anh “là nam” và “còn sống”.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Sau khi nghe máy, Chu Nhạc Nhạc ở bên kia nói: “Ninh Noãn, cậu mau về nhà đi! Có một người đàn ông đến tìm cậu, còn nói là sẽ lập tức đưa cậu đi gặp con!”
Sắc mặt của Ninh Noãn trong phút chốc liền thay đổi.
“Được, mình sẽ về ngay.”
Cô giống như không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy hai chữ “gặp con”.
Từ con đường bên ngoài đồn cảnh sát, Ninh Noãn vẫy tay chặn một chiếc xe taxi rồi ngồi lên, chỉ mất mười lăm phút là về đến nhà, không đợi cô đi vào thì đã có một chiếc xe màu đen đậu ngay trước cửa khu chung cư.
Cửa phó lái của chiếc xe màu đen được mở ra đầu tiên, bước xuống xe là một người đàn ông khoảng đầu ba mươi tuổi, mặc tây trang giày da, chặn đường đi của Ninh Noãn.
Ninh Noãn có linh cảm người này chính là người muốn đưa cô đi gặp con.
“Cô Ninh, thật xin lỗi, bây giờ cậu chủ nhỏ đang đói nên vẫn luôn khóc suốt, vì vậy mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Lâm Xuyên mở miệng với thái độ cung kính.
Dù sao người này cũng là mẹ của cậu chủ nhỏ, là người phụ nữ đã từng có tình một đêm đặc biệt với cậu chủ.
Tay của Ninh Noãn nắm chặt thành quyền: “Các người đem con của tôi đi đâu rồi?”
“Thật xin lỗi cô Ninh, tôi không có quyền trả lời những vấn đề khác của cô, có câu hỏi gì, đến lúc đó cô hãy tự mình hỏi ông chủ.” Lâm Xuyên không dám nói nhiều hơn một chữ về những gì nằm ngoài trách nhiệm của anh ta.
Mắt Ninh Noãn mắt hồng như một chú thỏ giận dữ, đi theo anh ta lên xe!
Đường phố quen thuộc của thành phố Kinh Hải dần dần lùi về phía sau. Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe đi vào một căn nhà cũ có cửa sắt chống trộm rất cao, bức tường trong sân cũ kĩ nhưng chắc chắn, bên trên được bao phủ bởi thực vật màu xanh.
Ninh Noãn đã sống ở thành phố Kinh Hải rất nhiều năm rồi, trước năm mười bốn tuổi, khi cô học trung học đã từng đi qua gần đây, nhưng lúc cô đi qua chỉ có thể nhìn thấy cánh cổng lớn.
Còn lúc này, cô lại ngồi trong chiếc xe này, sau khi xe đi vào cánh cổng lớn đó thì lại chạy dọc theo con đường dài khoảng năm sáu phút, quẹo qua một khu vườn và hồ nước nhân tạo thì mới đến một tòa biệt thự độc lập.
Lúc nhỏ, khi mẹ cô đón cô tan học, đi ngang qua bên ngoài cánh cổng lớn của ngôi nhà này thì đã nói với cô, trên đường tan học cô đừng bao giờ dừng lại chơi đùa ở trước cánh cổng này, cẩn thận làm phiền đến những người tai to mặt lớn sống ở bên trong.
Nhiều năm qua đi, cô không ngờ mình lại dây dưa với người sống ở trong này.
Sau khi Lâm Xuyên xuống xe, anh ta không nói lời nào mà dẫn Ninh Noãn vào trong.
“Tòa nhà này là của cậu chủ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến đây ở.” Đi đến cầu thang, Lâm Xuyên làm một động tác tay với Ninh Noãn, tiếp tục nói: “Tạm thời cô Ninh cần phải sống ở đây để tiện cho việc chăm sóc cậu chủ nhỏ.”
“Tôi phải sống ở đây ư?” Trong lòng Ninh Noãn nghẹn một cục tức.
“Đúng vậy, cô cần phải sống ở đây.” Lâm Xuyên uyển chuyển nói: “Ý của cậu chủ là, cậu chủ nhỏ là huyết mạch của nhà họ Thương, không thể để cậu lưu lạc ở bên ngoài được, mà cô thì phải cho cậu chủ nhỏ uống sữa mẹ, vì vậy chỉ có thể…”
Nữ cảnh sát cầm hộp khăn giấy đi qua, động viên cô nói: “Cô ngồi xuống từ từ nói, đứa nhỏ bị cướp mất rồi? Bị ai cướp? Ở đâu bị cướp?”
“Bị bố đứa nhỏ, ở bệnh viện, bị bố đứa nhỏ cướp đi!”
Lúc này, ngoại trừ báo cảnh sát thì cô không biết phải làm gì khác.
Mang thai tám tháng, cô không hề cố ý trốn tránh, trong thành phố Kinh Hải to lớn với hơn hai mươi triệu dân số, Ninh Noãn cô quả thật là rất nhỏ bé, xác suất để gặp phải bố đứa nhỏ có thể nói là một phần mười triệu!
Thế nhưng việc đột nhiên vỡ nước ối sớm hơn dự tính đã khiến cô lên tin tức địa phương.
Cả mặt và bụng đều lộ ra trước mắt tất cả mọi người, nên đã thu hút sự chú ý của người đàn ông đó.
Tin tức của cô, người đàn ông đó biết rất rõ ràng, nhưng còn tin tức của người đàn ông đó thì cô không hề biết gì ngoại trừ biết anh “là nam” và “còn sống”.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Sau khi nghe máy, Chu Nhạc Nhạc ở bên kia nói: “Ninh Noãn, cậu mau về nhà đi! Có một người đàn ông đến tìm cậu, còn nói là sẽ lập tức đưa cậu đi gặp con!”
Sắc mặt của Ninh Noãn trong phút chốc liền thay đổi.
“Được, mình sẽ về ngay.”
Cô giống như không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy hai chữ “gặp con”.
Từ con đường bên ngoài đồn cảnh sát, Ninh Noãn vẫy tay chặn một chiếc xe taxi rồi ngồi lên, chỉ mất mười lăm phút là về đến nhà, không đợi cô đi vào thì đã có một chiếc xe màu đen đậu ngay trước cửa khu chung cư.
Cửa phó lái của chiếc xe màu đen được mở ra đầu tiên, bước xuống xe là một người đàn ông khoảng đầu ba mươi tuổi, mặc tây trang giày da, chặn đường đi của Ninh Noãn.
Ninh Noãn có linh cảm người này chính là người muốn đưa cô đi gặp con.
“Cô Ninh, thật xin lỗi, bây giờ cậu chủ nhỏ đang đói nên vẫn luôn khóc suốt, vì vậy mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Lâm Xuyên mở miệng với thái độ cung kính.
Dù sao người này cũng là mẹ của cậu chủ nhỏ, là người phụ nữ đã từng có tình một đêm đặc biệt với cậu chủ.
Tay của Ninh Noãn nắm chặt thành quyền: “Các người đem con của tôi đi đâu rồi?”
“Thật xin lỗi cô Ninh, tôi không có quyền trả lời những vấn đề khác của cô, có câu hỏi gì, đến lúc đó cô hãy tự mình hỏi ông chủ.” Lâm Xuyên không dám nói nhiều hơn một chữ về những gì nằm ngoài trách nhiệm của anh ta.
Mắt Ninh Noãn mắt hồng như một chú thỏ giận dữ, đi theo anh ta lên xe!
Đường phố quen thuộc của thành phố Kinh Hải dần dần lùi về phía sau. Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe đi vào một căn nhà cũ có cửa sắt chống trộm rất cao, bức tường trong sân cũ kĩ nhưng chắc chắn, bên trên được bao phủ bởi thực vật màu xanh.
Ninh Noãn đã sống ở thành phố Kinh Hải rất nhiều năm rồi, trước năm mười bốn tuổi, khi cô học trung học đã từng đi qua gần đây, nhưng lúc cô đi qua chỉ có thể nhìn thấy cánh cổng lớn.
Còn lúc này, cô lại ngồi trong chiếc xe này, sau khi xe đi vào cánh cổng lớn đó thì lại chạy dọc theo con đường dài khoảng năm sáu phút, quẹo qua một khu vườn và hồ nước nhân tạo thì mới đến một tòa biệt thự độc lập.
Lúc nhỏ, khi mẹ cô đón cô tan học, đi ngang qua bên ngoài cánh cổng lớn của ngôi nhà này thì đã nói với cô, trên đường tan học cô đừng bao giờ dừng lại chơi đùa ở trước cánh cổng này, cẩn thận làm phiền đến những người tai to mặt lớn sống ở bên trong.
Nhiều năm qua đi, cô không ngờ mình lại dây dưa với người sống ở trong này.
Sau khi Lâm Xuyên xuống xe, anh ta không nói lời nào mà dẫn Ninh Noãn vào trong.
“Tòa nhà này là của cậu chủ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến đây ở.” Đi đến cầu thang, Lâm Xuyên làm một động tác tay với Ninh Noãn, tiếp tục nói: “Tạm thời cô Ninh cần phải sống ở đây để tiện cho việc chăm sóc cậu chủ nhỏ.”
“Tôi phải sống ở đây ư?” Trong lòng Ninh Noãn nghẹn một cục tức.
“Đúng vậy, cô cần phải sống ở đây.” Lâm Xuyên uyển chuyển nói: “Ý của cậu chủ là, cậu chủ nhỏ là huyết mạch của nhà họ Thương, không thể để cậu lưu lạc ở bên ngoài được, mà cô thì phải cho cậu chủ nhỏ uống sữa mẹ, vì vậy chỉ có thể…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.