Chương 6: Anh Vẫn Luôn Nhìn Theo Họ 1
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/05/2024
Trần Đắc và Bạch Hòa đứng cạnh chiếc xích đu trong vườn hoa, gió mùa hạ nhè nhẹ thổi, ánh trăng cũng rất dịu dàng.
Cả hai đều không mở lời trước, khuôn mặt chữ quốc của Trần Đắc đã đỏ ửng lên rồi, nhìn qua trông rất có khí thế của Quan Công, tay chân thì vặn qua vặn lại không sao mở miệng ra được.
Bạch Hòa cũng không nói gì, chỉ cúi đầu xé lớp da chết quanh móng tay, mặt mũi cũng đỏ không kém gì Trần Đắc.
Xấu hổ chết mất.
Cảnh tượng tỏ tình giữa hai người hướng nội có thể so sánh với âm tào địa phủ.
Cuối cùng Trần Đắc cũng mở lời bằng giọng điệu vô cùng run rẩy: "Lát nữa tớ đưa cậu về được không?"
"Không cần đâu, tớ và Kỳ Lãng ở cùng khu, tiện đường mà."
"Ồ ồ, suýt nữa thì tớ quên mất quan hệ của cậu và cậu ấy khá tốt."
"Ừ, cậu muốn nói gì với tớ thế?"
"Tớ... tớ...", Trần Đắc gãi đầu, mặt đỏ bừng như quả anh đào, không sao nói ra được thành lời.
Bạch Hòa cũng khẩn cầu anh ấy đừng nói gì cả.
Chết người thật đấy!
Cuối cùng, Trần Đắc rút điện thoại ra: "Để tớ nhắn tin cho cậu nhé."
"Ặc."
Nói xong, Trần Đắc quay lưng lại, đi đến bồn hoa ở đối diện rồi ngồi xuống, nghiêm túc soạn tin nhắn.
Bạch Hòa: "..."
Thực ra Bạch Hòa rất hiểu tâm trạng bây giờ của Trần Đắc, nếu cô phải tỏ tình với ai thì khéo cô còn bức bối gấp nghìn lần anh ấy bây giờ.
Trần Đắc gõ gõ mười phút mà vẫn chưa soạn xong, xem ra quá trình trải lòng cũng phong phú lắm.
Bạch Hòa tựa đầu vào xích đu, cúi đầu mở mục ghi chú trong điện thoại ra rồi soạn văn từ chối.
Đúng lúc đó Kỳ Lãng đi ra, không đợi Bạch Hòa kịp phản ứng đã kéo cô vào lòng: "Tiểu Bách Hợp, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?"
"Hả...?"
Những ngón tay đang gõ chữ của Trần Đắc vội vàng dừng lại, anh ấy ngẩng đầu lên: "Hả???"
"Đã quen thuộc với nhau như vậy rồi, chắc cậu cũng không nỡ từ chối đâu."
Bạch Hòa nhìn anh ở khoảng cách gần, đôi mắt đen láy kiên định nằm dưới hàng mi dài thẳng tắp, khóe mắt hơi nhướng lên, tạo ra vẻ ngả ngớn lười biếng trên mặt anh.
"Cậu cũng biết là tớ vừa chia tay rồi đấy."
Bạch Hòa ngửi thấy hương chanh thoang thoảng trên người anh, trái tim nai con rơi loảng xoảng, hai tai thì đỏ ửng cả lên: "Tớ... Tớ..."
Cậu ấy đang làm cái quỷ gì vậy hả!
"Bây giờ tốt nghiệp rồi, thử trải nghiệm những điều mới mẻ mà trước đây cậu chưa từng thử cũng không phải điều sai trái gì cả.", Kỳ Lãng nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, "cậu có muốn thử cùng tớ không?"
Bạch Hòa nhìn Trần Đắc đang ngây ra như ngỗng ở bên kia thì trong nháy mắt bắt được ý của Kỳ Lãng.
Làm bạn nhiều năm như vậy rồi nên độ ăn ý giữa cả hai đã đạt đến 100%, Kỳ Lãng xuất hiện ở đây là để giải vây cho cô.
"Ừ, được chứ!", Bạch Hòa gật đầu.
"Được á???", Trần Đắc nghe vậy thì trợn ngược mắt: "Không phải chứ, sao... sao mới thế mà cậu đã đồng ý rồi?"
Cả hai đều không mở lời trước, khuôn mặt chữ quốc của Trần Đắc đã đỏ ửng lên rồi, nhìn qua trông rất có khí thế của Quan Công, tay chân thì vặn qua vặn lại không sao mở miệng ra được.
Bạch Hòa cũng không nói gì, chỉ cúi đầu xé lớp da chết quanh móng tay, mặt mũi cũng đỏ không kém gì Trần Đắc.
Xấu hổ chết mất.
Cảnh tượng tỏ tình giữa hai người hướng nội có thể so sánh với âm tào địa phủ.
Cuối cùng Trần Đắc cũng mở lời bằng giọng điệu vô cùng run rẩy: "Lát nữa tớ đưa cậu về được không?"
"Không cần đâu, tớ và Kỳ Lãng ở cùng khu, tiện đường mà."
"Ồ ồ, suýt nữa thì tớ quên mất quan hệ của cậu và cậu ấy khá tốt."
"Ừ, cậu muốn nói gì với tớ thế?"
"Tớ... tớ...", Trần Đắc gãi đầu, mặt đỏ bừng như quả anh đào, không sao nói ra được thành lời.
Bạch Hòa cũng khẩn cầu anh ấy đừng nói gì cả.
Chết người thật đấy!
Cuối cùng, Trần Đắc rút điện thoại ra: "Để tớ nhắn tin cho cậu nhé."
"Ặc."
Nói xong, Trần Đắc quay lưng lại, đi đến bồn hoa ở đối diện rồi ngồi xuống, nghiêm túc soạn tin nhắn.
Bạch Hòa: "..."
Thực ra Bạch Hòa rất hiểu tâm trạng bây giờ của Trần Đắc, nếu cô phải tỏ tình với ai thì khéo cô còn bức bối gấp nghìn lần anh ấy bây giờ.
Trần Đắc gõ gõ mười phút mà vẫn chưa soạn xong, xem ra quá trình trải lòng cũng phong phú lắm.
Bạch Hòa tựa đầu vào xích đu, cúi đầu mở mục ghi chú trong điện thoại ra rồi soạn văn từ chối.
Đúng lúc đó Kỳ Lãng đi ra, không đợi Bạch Hòa kịp phản ứng đã kéo cô vào lòng: "Tiểu Bách Hợp, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?"
"Hả...?"
Những ngón tay đang gõ chữ của Trần Đắc vội vàng dừng lại, anh ấy ngẩng đầu lên: "Hả???"
"Đã quen thuộc với nhau như vậy rồi, chắc cậu cũng không nỡ từ chối đâu."
Bạch Hòa nhìn anh ở khoảng cách gần, đôi mắt đen láy kiên định nằm dưới hàng mi dài thẳng tắp, khóe mắt hơi nhướng lên, tạo ra vẻ ngả ngớn lười biếng trên mặt anh.
"Cậu cũng biết là tớ vừa chia tay rồi đấy."
Bạch Hòa ngửi thấy hương chanh thoang thoảng trên người anh, trái tim nai con rơi loảng xoảng, hai tai thì đỏ ửng cả lên: "Tớ... Tớ..."
Cậu ấy đang làm cái quỷ gì vậy hả!
"Bây giờ tốt nghiệp rồi, thử trải nghiệm những điều mới mẻ mà trước đây cậu chưa từng thử cũng không phải điều sai trái gì cả.", Kỳ Lãng nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, "cậu có muốn thử cùng tớ không?"
Bạch Hòa nhìn Trần Đắc đang ngây ra như ngỗng ở bên kia thì trong nháy mắt bắt được ý của Kỳ Lãng.
Làm bạn nhiều năm như vậy rồi nên độ ăn ý giữa cả hai đã đạt đến 100%, Kỳ Lãng xuất hiện ở đây là để giải vây cho cô.
"Ừ, được chứ!", Bạch Hòa gật đầu.
"Được á???", Trần Đắc nghe vậy thì trợn ngược mắt: "Không phải chứ, sao... sao mới thế mà cậu đã đồng ý rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.