Chương 9: Anh Vẫn Luôn Nhìn Theo Họ 4
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/05/2024
Lúc Ngôn Dịch được một tuổi thì mẹ anh qua đời vì bệnh tật, năm chín tuổi thì bố mất, anh trở thành đứa trẻ mồ côi phải sống nương tựa nhà người thân, cuộc sống vô cùng chật vật.
Sống nhờ dưới mái nhà người khác hai năm, anh ngày càng ít nói, cũng không thích cười nữa.
Sau đó người họ hàng này chuyển đến thành phố Nam Tương, vì không muốn đưa đứa báo cô này đi cùng nên họ dẫn anh đến nhà Bạch Hòa. Họ nói vì cứu Bạch Hòa nên bố Ngôn Dịch mới bỏ mạng nên gia đình Bạch Hòa phải có trách nhiệm với anh.
Bố mẹ Bạch Hòa rất biết ơn bố Ngôn Dịch nên dĩ nhiên không phản đối, họ để Ngôn Dịch ở lại nhà mình và nhận trách nhiệm chăm sóc, nuôi nấng anh.
Mấy năm qua bố mẹ Bạch Hòa cùng kinh doanh một quán ăn ở chợ đêm, kiếm được một ít tiền, mua một căn nhà ở gần khu trường học, dù không phải lắm tiền nhiều của nhưng cuộc sống cũng thuộc hạng khá giả, nuôi hai đứa nhỏ hoàn toàn không phải vấn đề.
Vì bố mẹ kinh doanh ở chợ đêm nên phải thường xuyên đi sớm về khuya, có khi cả đêm không về. Bạch Hòa thì lại rất sợ ma, lúc ở một mình thì bật điện sáng trưng trốn trong chăn run rẩy cả đêm cho đến tận khi trời hửng sáng. Nên lúc Ngôn Dịch chuyển đến ở, anh thực sự đã trở thành vị cứu tinh của cô.
Ngôi nhà này nằm trong khu trường học, tiểu khu ở gần biển, chất lượng rất cao nên giá thành không hề rẻ. Gia đình Bạch Hòa phải dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cộng thêm tiền đi vay mượn chắp vá từ họ hàng mới có thể mua được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ như thế này, có một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ nên Bạch Hòa chỉ có thể nhường phòng riêng của mình cho Ngôn Dịch.
Căn phòng nhỏ được ngăn cách bằng những tấm ván gỗ nhiều lớp, Bạch Hòa ở gian trong, Ngôn Dịch ở gian ngoài, Bạch Hòa muốn đi ra đi vào đều phải đi qua phòng Ngôn Dịch. Giữa hai gian phòng có một cách cửa nhỏ, có thể khoá vào được nhưng Bạch Hòa chưa bao giờ khoá vì cô sợ ma.
Lúc còn nhỏ cô thậm chí còn ôm một chiếc gối nhỏ, nửa đêm chạy qua phòng Ngôn Dịch ngủ chung giường với anh.
Ngôn Dịch nhỏ hơn cô một tuổi nên Bạch Hòa coi anh như em trai ruột của mình.
Sau này khi dần trưởng thành rồi, để tránh nghi ngờ nên Ngôn Dịch không để Bạch Hòa vào phòng mình nữa. Bạch Hòa cũng biết làm như vậy là không nên nhưng cô vẫn không dám ngủ một mình nên cô luôn mở cửa, lúc cô gọi tên Ngôn Dịch sẽ đáp lời, chỉ cần như vậy thì cô sẽ không sợ nữa.
Dĩ nhiên, thời kỳ trưởng thành cũng không phải là không có những khoảnh khắc đáng xấu hổ. Có mấy lần Bạch Hòa không thông báo gì mà đã xông thẳng vào phòng, đúng lúc thấy Ngôn Dịch đang cởi được nửa cái quần, anh vội kéo lên nghe "xoẹt" một tiếng.
Bạch Hòa vội vàng che mắt lại rồi men theo bờ tường mò mẫm đi về phòng, còn lớn tiếng giải thích: "Chị gái à, em chưa kịp nhìn thấy gì đâu!"
Thật ra cái gì cô cũng nhìn rõ rồi.
Sống nhờ dưới mái nhà người khác hai năm, anh ngày càng ít nói, cũng không thích cười nữa.
Sau đó người họ hàng này chuyển đến thành phố Nam Tương, vì không muốn đưa đứa báo cô này đi cùng nên họ dẫn anh đến nhà Bạch Hòa. Họ nói vì cứu Bạch Hòa nên bố Ngôn Dịch mới bỏ mạng nên gia đình Bạch Hòa phải có trách nhiệm với anh.
Bố mẹ Bạch Hòa rất biết ơn bố Ngôn Dịch nên dĩ nhiên không phản đối, họ để Ngôn Dịch ở lại nhà mình và nhận trách nhiệm chăm sóc, nuôi nấng anh.
Mấy năm qua bố mẹ Bạch Hòa cùng kinh doanh một quán ăn ở chợ đêm, kiếm được một ít tiền, mua một căn nhà ở gần khu trường học, dù không phải lắm tiền nhiều của nhưng cuộc sống cũng thuộc hạng khá giả, nuôi hai đứa nhỏ hoàn toàn không phải vấn đề.
Vì bố mẹ kinh doanh ở chợ đêm nên phải thường xuyên đi sớm về khuya, có khi cả đêm không về. Bạch Hòa thì lại rất sợ ma, lúc ở một mình thì bật điện sáng trưng trốn trong chăn run rẩy cả đêm cho đến tận khi trời hửng sáng. Nên lúc Ngôn Dịch chuyển đến ở, anh thực sự đã trở thành vị cứu tinh của cô.
Ngôi nhà này nằm trong khu trường học, tiểu khu ở gần biển, chất lượng rất cao nên giá thành không hề rẻ. Gia đình Bạch Hòa phải dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cộng thêm tiền đi vay mượn chắp vá từ họ hàng mới có thể mua được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ như thế này, có một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ nên Bạch Hòa chỉ có thể nhường phòng riêng của mình cho Ngôn Dịch.
Căn phòng nhỏ được ngăn cách bằng những tấm ván gỗ nhiều lớp, Bạch Hòa ở gian trong, Ngôn Dịch ở gian ngoài, Bạch Hòa muốn đi ra đi vào đều phải đi qua phòng Ngôn Dịch. Giữa hai gian phòng có một cách cửa nhỏ, có thể khoá vào được nhưng Bạch Hòa chưa bao giờ khoá vì cô sợ ma.
Lúc còn nhỏ cô thậm chí còn ôm một chiếc gối nhỏ, nửa đêm chạy qua phòng Ngôn Dịch ngủ chung giường với anh.
Ngôn Dịch nhỏ hơn cô một tuổi nên Bạch Hòa coi anh như em trai ruột của mình.
Sau này khi dần trưởng thành rồi, để tránh nghi ngờ nên Ngôn Dịch không để Bạch Hòa vào phòng mình nữa. Bạch Hòa cũng biết làm như vậy là không nên nhưng cô vẫn không dám ngủ một mình nên cô luôn mở cửa, lúc cô gọi tên Ngôn Dịch sẽ đáp lời, chỉ cần như vậy thì cô sẽ không sợ nữa.
Dĩ nhiên, thời kỳ trưởng thành cũng không phải là không có những khoảnh khắc đáng xấu hổ. Có mấy lần Bạch Hòa không thông báo gì mà đã xông thẳng vào phòng, đúng lúc thấy Ngôn Dịch đang cởi được nửa cái quần, anh vội kéo lên nghe "xoẹt" một tiếng.
Bạch Hòa vội vàng che mắt lại rồi men theo bờ tường mò mẫm đi về phòng, còn lớn tiếng giải thích: "Chị gái à, em chưa kịp nhìn thấy gì đâu!"
Thật ra cái gì cô cũng nhìn rõ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.