Chương 14: Ham Muốn Kiểm Soát 3
Xuân Phong Lựu Hỏa
19/05/2024
Ngôn Dịch đỡ Bạch Hòa dậy rồi tìm thuốc trong ngăn kéo của cô.
Ibuprofen không thừa lại một viên, chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
"Không còn thuốc à?"
"Hình như lần trước... tớ uống hết rồi, mấy lần định mua nhưng cứ quên mất."
Ngôn Dịch thở dài: "Sau này uống hết thuốc thì nhớ nói cho tớ biết."
Bạch Hòa rất hay quên nhưng Ngôn Dịch thì chưa từng quên chuyện gì cả.
Thấy anh đi ra ngoài, Bạch Hòa vội hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
Anh ngồi bên giường mặc quần dài vào: "Đi mua thuốc."
"Bây giờ cũng gần nửa đêm rồi mà."
"Có hiệu thuốc mở 24 giờ mà."
Ngôn Dịch nói xong thì đẩy xe đạp vào thang máy.
Nhìn trên bản đồ thì hiệu thuốc mở 24 giờ gần nhất cách tiểu khu Sâm Dữ tầm sáu kilomet. Ngôn Dịch ngồi lên xe rồi điên cuồng lao về phía hiệu thuốc, mua thuốc xong thì đạp một mạch về nhà mà không hề dừng lại.
Lúc về đến nhà, Bạch Hòa thấy cả người anh chảy đầy mồ hôi, chiếc áo ba lỗ cũng ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ, những giọt mồ hôi trên trán cũng đọng lại thành giọt to.
Ngôn Dịch đi chưa đầy ba mươi phút đã quay lại thì đủ hiểu tốc độ đạp xe của anh kinh khủng cỡ nào.
"Đồ ngốc, sao không bắt xe hả."
Ngôn Dịch dìu Bạch Hòa ngồi xuống, cho viên thuốc vào miệng rồi đưa nước cho cô: "Vì lo quá nên tớ quên mất."
Bạch Hòa uống thuốc xong thì thoải mái nằm xuống, Ngôn Dịch dùng túi chườm ấm đắp lên bụng để làm nóng bụng cho cô. Bạch Hòa thấy túi chườm nóng quá, giờ còn đang là mùa hè, nóng sắp chết cô luôn rồi nên cô lấy tay Ngôn Dịch phủ lên bụng dưới của mình.
Cách lớp váy ngủ mỏng manh, cô gái nhỏ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Ngôn Dịch, rất vừa vặn, rất thoải mái.
Bụng dưới cũng không còn đau nhiều nữa.
Bạch Hòa nghiêng đầu nhìn Ngôn Dịch rồi nở nụ cười.
"Cậu cười gì?", Ngôn Dịch thoáng ngại ngùng, ánh mắt di chuyển đến bên mép giường.
"A Nhất, nếu không có chú thì chị đây phải làm sao bây giờ? Chắc là sẽ giống như người bị khuyết tật cấp độ mười vậy.”
Đây không phải lời Bạch Hòa nói mà là mẹ cô thường trêu như vậy. Mẹ cô hay đùa rằng ôi trời ơi, sau khi đến nhà mình, Ngôn Dịch chăm Tiểu Bách Hợp thành đứa tàn tật luôn rồi.
Vì việc buôn bán diễn ra vào ban đêm nên ban ngày bố mẹ cô phải ngủ bù giấc, sau khi dậy thì lại đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn để tối hôm đó mở quán. Thế nên bố mẹ Bạch Hòa vốn định thuê một cô bảo mẫu về chăm sóc con gái nhưng nói trắng ra thì nhà họ không có chỗ cho bảo mẫu ở.
Ban đầu họ còn lo lắng cho việc ăn ở sinh hoạt thường ngày của hai đứa nhỏ nhưng nào ngờ Ngôn Dịch lại biết cách chăm sóc người khác như vậy, nấu ăn thì rất ngon, mọi phương diện khác trong cuộc sống thường ngày cũng không chê vào đâu được, hoàn toàn không cần bố mẹ bận lòng.
Ngôn Dịch che mắt Bạch Hòa lại để cô mau đi ngủ, đừng thẳng thừng nhìn anh như vậy nữa.
Xấu hổ chết đi được.
Nhưng Bạch Hòa vẫn trợn mắt lên nhìn anh, khóe miệng thì tràn ngập ý cười.
"Không có A Nhất thì tớ cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi."
"Không thể sống thiếu tớ à?"
"Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì đừng rời đi, ở bên nhau mãi là được."
"Được.", Bạch Hòa thở dài: "Nhưng rồi chúng mình cũng sẽ phải xa nhau thôi, trên đời này nào có bữa tiệc nào mà không tàn."
"Đừng nói những lời như vậy.", sắc mặt Ngôn Dịch tối sầm lại, rõ ràng anh đang không vui: "Bữa tiệc của chúng mình sẽ không tàn đâu."
"Chúng mình phải cố gắng kiếm tiền mua một căn biệt thự lớn. Như vậy thì sau này dù cả hai đứa đều có gia đình riêng thì vẫn có thể ở cùng nhau được.", Bạch Hòa ngây thơ nói.
Ngôn Dịch không đáp lại câu cuối cùng của cô, ánh mắt thì trở nên mờ mịt.
…
Ibuprofen không thừa lại một viên, chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
"Không còn thuốc à?"
"Hình như lần trước... tớ uống hết rồi, mấy lần định mua nhưng cứ quên mất."
Ngôn Dịch thở dài: "Sau này uống hết thuốc thì nhớ nói cho tớ biết."
Bạch Hòa rất hay quên nhưng Ngôn Dịch thì chưa từng quên chuyện gì cả.
Thấy anh đi ra ngoài, Bạch Hòa vội hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
Anh ngồi bên giường mặc quần dài vào: "Đi mua thuốc."
"Bây giờ cũng gần nửa đêm rồi mà."
"Có hiệu thuốc mở 24 giờ mà."
Ngôn Dịch nói xong thì đẩy xe đạp vào thang máy.
Nhìn trên bản đồ thì hiệu thuốc mở 24 giờ gần nhất cách tiểu khu Sâm Dữ tầm sáu kilomet. Ngôn Dịch ngồi lên xe rồi điên cuồng lao về phía hiệu thuốc, mua thuốc xong thì đạp một mạch về nhà mà không hề dừng lại.
Lúc về đến nhà, Bạch Hòa thấy cả người anh chảy đầy mồ hôi, chiếc áo ba lỗ cũng ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ, những giọt mồ hôi trên trán cũng đọng lại thành giọt to.
Ngôn Dịch đi chưa đầy ba mươi phút đã quay lại thì đủ hiểu tốc độ đạp xe của anh kinh khủng cỡ nào.
"Đồ ngốc, sao không bắt xe hả."
Ngôn Dịch dìu Bạch Hòa ngồi xuống, cho viên thuốc vào miệng rồi đưa nước cho cô: "Vì lo quá nên tớ quên mất."
Bạch Hòa uống thuốc xong thì thoải mái nằm xuống, Ngôn Dịch dùng túi chườm ấm đắp lên bụng để làm nóng bụng cho cô. Bạch Hòa thấy túi chườm nóng quá, giờ còn đang là mùa hè, nóng sắp chết cô luôn rồi nên cô lấy tay Ngôn Dịch phủ lên bụng dưới của mình.
Cách lớp váy ngủ mỏng manh, cô gái nhỏ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Ngôn Dịch, rất vừa vặn, rất thoải mái.
Bụng dưới cũng không còn đau nhiều nữa.
Bạch Hòa nghiêng đầu nhìn Ngôn Dịch rồi nở nụ cười.
"Cậu cười gì?", Ngôn Dịch thoáng ngại ngùng, ánh mắt di chuyển đến bên mép giường.
"A Nhất, nếu không có chú thì chị đây phải làm sao bây giờ? Chắc là sẽ giống như người bị khuyết tật cấp độ mười vậy.”
Đây không phải lời Bạch Hòa nói mà là mẹ cô thường trêu như vậy. Mẹ cô hay đùa rằng ôi trời ơi, sau khi đến nhà mình, Ngôn Dịch chăm Tiểu Bách Hợp thành đứa tàn tật luôn rồi.
Vì việc buôn bán diễn ra vào ban đêm nên ban ngày bố mẹ cô phải ngủ bù giấc, sau khi dậy thì lại đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn để tối hôm đó mở quán. Thế nên bố mẹ Bạch Hòa vốn định thuê một cô bảo mẫu về chăm sóc con gái nhưng nói trắng ra thì nhà họ không có chỗ cho bảo mẫu ở.
Ban đầu họ còn lo lắng cho việc ăn ở sinh hoạt thường ngày của hai đứa nhỏ nhưng nào ngờ Ngôn Dịch lại biết cách chăm sóc người khác như vậy, nấu ăn thì rất ngon, mọi phương diện khác trong cuộc sống thường ngày cũng không chê vào đâu được, hoàn toàn không cần bố mẹ bận lòng.
Ngôn Dịch che mắt Bạch Hòa lại để cô mau đi ngủ, đừng thẳng thừng nhìn anh như vậy nữa.
Xấu hổ chết đi được.
Nhưng Bạch Hòa vẫn trợn mắt lên nhìn anh, khóe miệng thì tràn ngập ý cười.
"Không có A Nhất thì tớ cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi."
"Không thể sống thiếu tớ à?"
"Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì đừng rời đi, ở bên nhau mãi là được."
"Được.", Bạch Hòa thở dài: "Nhưng rồi chúng mình cũng sẽ phải xa nhau thôi, trên đời này nào có bữa tiệc nào mà không tàn."
"Đừng nói những lời như vậy.", sắc mặt Ngôn Dịch tối sầm lại, rõ ràng anh đang không vui: "Bữa tiệc của chúng mình sẽ không tàn đâu."
"Chúng mình phải cố gắng kiếm tiền mua một căn biệt thự lớn. Như vậy thì sau này dù cả hai đứa đều có gia đình riêng thì vẫn có thể ở cùng nhau được.", Bạch Hòa ngây thơ nói.
Ngôn Dịch không đáp lại câu cuối cùng của cô, ánh mắt thì trở nên mờ mịt.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.