Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 208: Báo ơn
Liệt Hỏa
15/07/2022
Ông ta là người có trách nhiệm. Từ lúc hành nghề chưa từng xảy ra sai
sót ở phương diện giám định. Ông ta dùng thiên phú mà người khác không
có trở thành chuyên gia hàng đầu trong ngành chỉ cần có mười năm.
Giờ thầy Triệu đã là một người có kinh nghiệm mấy chục năm, thường được coi là khách mời đặc biệt trong các chương trình truyền hình. Giờ đây không ai là không biết tới ông ta.
Còn Tần Cao Văn thì sao? Ông ta cảm thấy khinh thường.
Trước đó, thầy Triệu chưa từng nghe bất kỳ thông tin gì về Tần Cao Văn. Đây chỉ là một tên miệng hôi mùi sữa, thích gây sự chú ý mà thôi.
Trước đây, nếu là những người như Tần Cao Văn thì thầy Triệu gặp nhiều. Đó là những người cảm thấy đọc được vài cuốn sách là có thể giáo huấn người khác. Mà họ không biết rằng đó là cách làm cực kỳ ngu ngốc.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, cười nói: “Có thể đưa cái bình cho tôi được không?”
Dù vừa rồi thầy Triệu phủ định giá trị của chiếc bình thì Triệu Thiết Trụ vẫn cho rằng đây là một món đồ có giá trị. Đây không chỉ là vật tín ngưỡng của ông ta mà quan trọng hơn còn là bảo vật lưu truyền nhiều đời của nhà ông ta. Nên nó chứa đứng rất nhiều tình cảm của người đàn ông.
Ông ta cẩn thận nâng chiếc bình lên, đưa tới trước Tần Cao Văn: “Người anh em, phiền cậu rồi”.
“Không có gì”.
Đám đông đã chuẩn bị sẵn tinh thần hóng dram. Bọn họ đợi cho Tần Cao Văn bị mất mặt, tới khi đó bảo vệ sẽ ào ào lao vào và đuổi người thanh niên ăn mặc xuề xòa này ra ngoài.
Đối với trường hợp như thế này, chỉ có những người có trình độ mới được lên tiếng. Tần Cao Văn là cái thá gì mà dám làm loạn ở đây.
Choang!
Tần Cao Văn giơ bình hoa lên cao, sau đó đập mạnh xuống đất. Âm thanh vỡ vụn vang lên rõ ràng.
Cả hội trường im thin thít. Một lúc sau có tiếng bật cười điên cuồng vọng lại.
“Dù cậu ta không nghĩ ra cách thì cũng không tới mức hủy cái bình luôn như vậy chứ?”
“Đầu người này đúng là có vấn đề rồi”.
“Thật tội cho người nông dân kia, tự dưng gặp phải một kẻ thần kinh”.
…
Thầy Triệu nhìn Tần Cao Văn với vẻ giễu cợt. Trước khi màn cá cược giữa Tần Cao Văn và ông ta được đặt ra thì ông ta đã sớm đoán ra được kết cục rồi. Thế nhưng ông ta không ngờ vở kịch này lại tới mức như vậy.
Không thể chứng minh được cũng không sao, tại sao Tần Cao Văn lại đập vỡ cái bình?
Đối với người nông dân mà nói, đây chính là một sự tín ngưỡng của ông ta.
“Tên khốn này!”
Triệu Thiết Trụ lao về phía Tần Cao Văn, túm cổ áo anh, chửi rủa: “Cậu dám đập vỡ cái binh của tôi. Tôi đập chết cậu!”
Ông ta giơ nắm đấm lên định đập Tần Cao Văn nhưng anh đột nhiên lên tiếng: “Tôi không đập vỡ cái bình của ông thì làm sao chứng minh được nó có giá trị chứ?”
Câu nói khó hiểu này khiến người khác hoang mang. Chiếc bình còn nguyên vẹn còn được 200 tệ. Giờ trở thành mảnh vụn mà còn nói là có giá trị sao?
“Ý cậu là gì?”
Tần Cao Văn trả lời: “Bản thân chiếc bình này của ông không đáng một đồng”
Đám đông sững sờ.
Nếu anh biết cái bình không đáng một đồng thì tại sao vừa rồi trước mặt thầy Triệu còn nói nó có giá cao? Có phải là đầu có vấn đề không?
“Dù nó không có giá trị thì cậu cũng không nên đập vỡ nó như vậy”.
Người đàn ông trung niên rất căm hận Tần Cao Văn, hận hơn cả thầy Triệu.
Dù cái bình không có giá trị thì người đàn ông cũng vẫn cảm thấy có hi vọng. Thế nhưng giờ Tần Cao Văn đập vỡ nó, đến chút tín ngưỡng về tinh thần cũng không còn, giờ ông ta phải làm thế nào?
“Mở to mắt ra mà nhìn cho tôi”.
Tần Cao Văn chỉ tay vào những mảnh vỡ: “Ông nhìn xem phía dưới có cái gì?”
Người đàn ông trung niên tò mò nhìn xuống dưới.
Ông ta gạt những mảnh vỡ ra, bên trong phát hiện ra một mảnh giấy. Ông ta mở ra xem thì phát hiện ra đó là một bức họa.
Dù người đàn ông không biết gì về nghệ thuật thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức họa, ông ta đã lập tức bị thu hút.
Bức hoa này dù là nét vẽ hay màu sắc thì đều đạt tới mức thượng thừa.
Nhân vật được miêu tả trong bức tranh sinh động như thật. Cảnh sắc và con người như hòa hợp làm một.
Bức tranh đó như phát sáng ngay trước mặt ông ta. Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ rằng, bên trong bình hoa lại ẩn chứa một loại huyền cơ khác.
Điều này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của đám đông.
Thầy Triệu đập bàn đứng dậy. Rõ ràng là ông ta vô cùng kích động, vội lao về phía người đàn ông trung niên và lấy bức tranh trong tay ông ta.
Thầy Triệu nhìn một hồi lâu rồi thở dài: “Xem ra đúng là tôi đã già thật rồi”.
Dù thầy Triệu chưa thừa nhận giá trị của bức tranh này thì chỉ cần nhìn biểu cảm của ông ta là cũng đủ đoán ra.
Bức tranh đó rất có khả năng là đồ thật. Nói chính xác thì không những là đồ thật mà còn có giá cực cao.
Thầy Triệu thở dài: “Xin lỗi người anh em. Tôi sai rồi”.
Cả hiện trường xôn xao. Những gì Tần Cao Văn vừa nói đều đúng.
Chiếc bình này rất có giá trị.
Người đàn ông trung niên nhìn thầy Triệu. Một hồi lâu sau hỏi: “Thưa thầy, tôi muốn hỏi, bức họa này rốt cuộc bao nhiêu tiền?”
“Tôi đưa ông một trăm hai mươi triệu tệ, ông có đồng ý bán cho tôi không?”
Im lặng.
Sự im lặng chết chóc bao trùm.
Dù tại hiện trường có rất nhiều chuyên gia có mặt nhưng một trăm hai mươi triệu tệ đối với họ mà nói chỉ là một con số không hề nhỏ.
Bức tranh này có giá trị như vậy sao?
Đối với người đàn ông trung niên mà nói. Số tiền này rốt cuộc là bao nhiêu thì ông ta hoàn toàn không có khái niệm gì.
“Bức họa này có giá tầm hai mươi triệu tệ, nhưng tôi đã nói sẽ mua với giá gấp sáu nên tôi đưa ông một trăm hai mươi triệu tệ”.
Người đàn ông trung niên không hề trả lời, chỉ quay người cúi mình trước Tần Cao Văn.
“Xin lỗi ân công”.
Người này nói với anh: “Vừa rồi tôi đã trách nhầm cậu rồi”.
Lúc này người đàn ông trung niên cảm thấy hối lỗi vô cùng. Ông ta chỉ biết giữ chiếc bình mà không hề biết gì về nói.
Người khác có ý tốt thì lại bị ông ta hiểu lầm. Vừa rồi trước mặt bao nhiêu người ông ta còn định ra tay với anh. Ông ta cảm thấy xấu hổ khôn tả.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Không có gì”.
Đối với những hành động vừa rồi của người đàn ông trung niên, Tần Cao Văn có thể hiểu được. Chỉ cần suy nghĩ là biết sự phản ứng của ông ta là hết sức bình thường.
Nếu như bản thân mình rơi vào tình huống đó thì e rằng còn cực đoan hơn thế.
Thầy Triệu nói: “Rốt cuộc có chịu bán cho tôi hay không?”
Vậy mà còn phải hỏi sao?
Một lần có thể cầm được mấy trăm triệu tệ thì từ nay về sau Triệu Thiết Trụ sẽ không cần phải lo lắng cái ăn cái mặc nữa. Số tiền này có tiêu thế nào cũng không hết.
Vậy nên chỉ có kẻ ngốc mời từ chối mà thôi.
“Tôi không đồng ý”.
Giờ thầy Triệu đã là một người có kinh nghiệm mấy chục năm, thường được coi là khách mời đặc biệt trong các chương trình truyền hình. Giờ đây không ai là không biết tới ông ta.
Còn Tần Cao Văn thì sao? Ông ta cảm thấy khinh thường.
Trước đó, thầy Triệu chưa từng nghe bất kỳ thông tin gì về Tần Cao Văn. Đây chỉ là một tên miệng hôi mùi sữa, thích gây sự chú ý mà thôi.
Trước đây, nếu là những người như Tần Cao Văn thì thầy Triệu gặp nhiều. Đó là những người cảm thấy đọc được vài cuốn sách là có thể giáo huấn người khác. Mà họ không biết rằng đó là cách làm cực kỳ ngu ngốc.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, cười nói: “Có thể đưa cái bình cho tôi được không?”
Dù vừa rồi thầy Triệu phủ định giá trị của chiếc bình thì Triệu Thiết Trụ vẫn cho rằng đây là một món đồ có giá trị. Đây không chỉ là vật tín ngưỡng của ông ta mà quan trọng hơn còn là bảo vật lưu truyền nhiều đời của nhà ông ta. Nên nó chứa đứng rất nhiều tình cảm của người đàn ông.
Ông ta cẩn thận nâng chiếc bình lên, đưa tới trước Tần Cao Văn: “Người anh em, phiền cậu rồi”.
“Không có gì”.
Đám đông đã chuẩn bị sẵn tinh thần hóng dram. Bọn họ đợi cho Tần Cao Văn bị mất mặt, tới khi đó bảo vệ sẽ ào ào lao vào và đuổi người thanh niên ăn mặc xuề xòa này ra ngoài.
Đối với trường hợp như thế này, chỉ có những người có trình độ mới được lên tiếng. Tần Cao Văn là cái thá gì mà dám làm loạn ở đây.
Choang!
Tần Cao Văn giơ bình hoa lên cao, sau đó đập mạnh xuống đất. Âm thanh vỡ vụn vang lên rõ ràng.
Cả hội trường im thin thít. Một lúc sau có tiếng bật cười điên cuồng vọng lại.
“Dù cậu ta không nghĩ ra cách thì cũng không tới mức hủy cái bình luôn như vậy chứ?”
“Đầu người này đúng là có vấn đề rồi”.
“Thật tội cho người nông dân kia, tự dưng gặp phải một kẻ thần kinh”.
…
Thầy Triệu nhìn Tần Cao Văn với vẻ giễu cợt. Trước khi màn cá cược giữa Tần Cao Văn và ông ta được đặt ra thì ông ta đã sớm đoán ra được kết cục rồi. Thế nhưng ông ta không ngờ vở kịch này lại tới mức như vậy.
Không thể chứng minh được cũng không sao, tại sao Tần Cao Văn lại đập vỡ cái bình?
Đối với người nông dân mà nói, đây chính là một sự tín ngưỡng của ông ta.
“Tên khốn này!”
Triệu Thiết Trụ lao về phía Tần Cao Văn, túm cổ áo anh, chửi rủa: “Cậu dám đập vỡ cái binh của tôi. Tôi đập chết cậu!”
Ông ta giơ nắm đấm lên định đập Tần Cao Văn nhưng anh đột nhiên lên tiếng: “Tôi không đập vỡ cái bình của ông thì làm sao chứng minh được nó có giá trị chứ?”
Câu nói khó hiểu này khiến người khác hoang mang. Chiếc bình còn nguyên vẹn còn được 200 tệ. Giờ trở thành mảnh vụn mà còn nói là có giá trị sao?
“Ý cậu là gì?”
Tần Cao Văn trả lời: “Bản thân chiếc bình này của ông không đáng một đồng”
Đám đông sững sờ.
Nếu anh biết cái bình không đáng một đồng thì tại sao vừa rồi trước mặt thầy Triệu còn nói nó có giá cao? Có phải là đầu có vấn đề không?
“Dù nó không có giá trị thì cậu cũng không nên đập vỡ nó như vậy”.
Người đàn ông trung niên rất căm hận Tần Cao Văn, hận hơn cả thầy Triệu.
Dù cái bình không có giá trị thì người đàn ông cũng vẫn cảm thấy có hi vọng. Thế nhưng giờ Tần Cao Văn đập vỡ nó, đến chút tín ngưỡng về tinh thần cũng không còn, giờ ông ta phải làm thế nào?
“Mở to mắt ra mà nhìn cho tôi”.
Tần Cao Văn chỉ tay vào những mảnh vỡ: “Ông nhìn xem phía dưới có cái gì?”
Người đàn ông trung niên tò mò nhìn xuống dưới.
Ông ta gạt những mảnh vỡ ra, bên trong phát hiện ra một mảnh giấy. Ông ta mở ra xem thì phát hiện ra đó là một bức họa.
Dù người đàn ông không biết gì về nghệ thuật thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức họa, ông ta đã lập tức bị thu hút.
Bức hoa này dù là nét vẽ hay màu sắc thì đều đạt tới mức thượng thừa.
Nhân vật được miêu tả trong bức tranh sinh động như thật. Cảnh sắc và con người như hòa hợp làm một.
Bức tranh đó như phát sáng ngay trước mặt ông ta. Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ rằng, bên trong bình hoa lại ẩn chứa một loại huyền cơ khác.
Điều này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của đám đông.
Thầy Triệu đập bàn đứng dậy. Rõ ràng là ông ta vô cùng kích động, vội lao về phía người đàn ông trung niên và lấy bức tranh trong tay ông ta.
Thầy Triệu nhìn một hồi lâu rồi thở dài: “Xem ra đúng là tôi đã già thật rồi”.
Dù thầy Triệu chưa thừa nhận giá trị của bức tranh này thì chỉ cần nhìn biểu cảm của ông ta là cũng đủ đoán ra.
Bức tranh đó rất có khả năng là đồ thật. Nói chính xác thì không những là đồ thật mà còn có giá cực cao.
Thầy Triệu thở dài: “Xin lỗi người anh em. Tôi sai rồi”.
Cả hiện trường xôn xao. Những gì Tần Cao Văn vừa nói đều đúng.
Chiếc bình này rất có giá trị.
Người đàn ông trung niên nhìn thầy Triệu. Một hồi lâu sau hỏi: “Thưa thầy, tôi muốn hỏi, bức họa này rốt cuộc bao nhiêu tiền?”
“Tôi đưa ông một trăm hai mươi triệu tệ, ông có đồng ý bán cho tôi không?”
Im lặng.
Sự im lặng chết chóc bao trùm.
Dù tại hiện trường có rất nhiều chuyên gia có mặt nhưng một trăm hai mươi triệu tệ đối với họ mà nói chỉ là một con số không hề nhỏ.
Bức tranh này có giá trị như vậy sao?
Đối với người đàn ông trung niên mà nói. Số tiền này rốt cuộc là bao nhiêu thì ông ta hoàn toàn không có khái niệm gì.
“Bức họa này có giá tầm hai mươi triệu tệ, nhưng tôi đã nói sẽ mua với giá gấp sáu nên tôi đưa ông một trăm hai mươi triệu tệ”.
Người đàn ông trung niên không hề trả lời, chỉ quay người cúi mình trước Tần Cao Văn.
“Xin lỗi ân công”.
Người này nói với anh: “Vừa rồi tôi đã trách nhầm cậu rồi”.
Lúc này người đàn ông trung niên cảm thấy hối lỗi vô cùng. Ông ta chỉ biết giữ chiếc bình mà không hề biết gì về nói.
Người khác có ý tốt thì lại bị ông ta hiểu lầm. Vừa rồi trước mặt bao nhiêu người ông ta còn định ra tay với anh. Ông ta cảm thấy xấu hổ khôn tả.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Không có gì”.
Đối với những hành động vừa rồi của người đàn ông trung niên, Tần Cao Văn có thể hiểu được. Chỉ cần suy nghĩ là biết sự phản ứng của ông ta là hết sức bình thường.
Nếu như bản thân mình rơi vào tình huống đó thì e rằng còn cực đoan hơn thế.
Thầy Triệu nói: “Rốt cuộc có chịu bán cho tôi hay không?”
Vậy mà còn phải hỏi sao?
Một lần có thể cầm được mấy trăm triệu tệ thì từ nay về sau Triệu Thiết Trụ sẽ không cần phải lo lắng cái ăn cái mặc nữa. Số tiền này có tiêu thế nào cũng không hết.
Vậy nên chỉ có kẻ ngốc mời từ chối mà thôi.
“Tôi không đồng ý”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.