Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 28: Cút ra ngoài
Liệt Hỏa
07/07/2022
Con trai có lòng tin như vậy khiến ông ta hiếu kì, vội hỏi: “Là cách gì?”.
Dương Hạo cười bí hiểm, tự đắc nói: “Sau này con sẽ cho bố biết, bây giờ còn chưa đến lúc”.
Thời gian mấy ngày nay là những ngày vui nhất của Đóa Đóa.
Sự xuất hiện của Tần Cao Văn đã tô màu thêm cho cuộc sống của cô bé, khiến thời gian tối tăm ban đầu thắp lên ánh sáng rực rỡ rạng ngời. Có rất nhiều chuyện trước kia không thể làm, Tần Cao Văn đều đã giúp cô bé toại nguyện.
Bây giờ, Đóa Đóa có thể mua rất nhiều đồ chơi đẹp, có thể đi với mẹ đến sân chơi vào cuối tuần, cũng có thể ăn những món ăn vặt mà mình thích.
Cuộc sống của cô bé đã thay đổi toàn bộ, tất cả đều nhờ vào Tần Cao Văn, chú siêu nhân không gì là không thể trong mắt cô bé.
Đôi khi Đóa Đóa còn ảo tưởng, vì sao chú siêu nhân không phải là bố mình.
Cô bé hi vọng bố mình cũng giống chú siêu nhân, trước mặt mẹ thì vô cùng dịu dàng, nhưng đối mặt người khác thì lại vô cùng mạnh mẽ.
Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa.
Đóa Đóa đứng ở cổng trường mẫu giáo, người run lẩy bẩy. Hôm nay cô bé quên mang theo ô, Tần Cao Văn lại chưa đến đón, cô bé chỉ đành đợi ở cổng trường.
Những người bạn khác đều đã được bố mẹ đón về, chỉ có Đóa Đóa còn đứng đây.
Bảo vệ canh cổng đi ra, hơi bất mãn nói: “Đi mau đi, tan học rồi mà còn đứng đây làm gì?”.
Đóa Đóa hơi ấm ức, ngước đầu lên nói: “Ông ơi, chú của cháu chưa tới đón cháu, ông có thể cho cháu đứng đây thêm một lát nữa không ạ? Cháu không đem theo ô”.
“Đứng cái cóc khô, ông đây sắp tan làm rồi, mau đi đi”.
Thái độ của người bảo vệ rất tồi tệ.
“Nhưng mà…”.
Đóa Đóa mếu máo sắp khóc thành tiếng, trong lòng cô bé cảm thấy rất ấm ức.
“Đừng có làm bộ dạng đó với ông đây, nếu không có chỗ trú mưa thì đến trung tâm thương mại Thiên Long ở đối diện đi, tao sắp đóng cửa rồi”.
Đóa Đóa vốn còn định nói mấy câu, nhưng bảo vệ đã đóng sầm cửa lại.
Cô bé chỉ đành dầm mưa chạy đến trung tâm thương mại Thiên Long ở đối diện.
Cả người cô bé đều bị nước mưa thấm ướt, đứng trong trung tâm thương mại Thiên Long mà người run lẩy bẩy, gương mặt xinh xắn cũng bị lạnh đến mức tái nhợt, môi thâm đen.
“Con bé này, mày ở đây làm gì?”.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ mặc đồng phục đang đi tới phía này. Trên mặt cô ta trát lớp phấn dày cộm, trông khoảng ba mươi mấy tuổi, bộ dạng hung dữ.
Khi người phụ nữ đó đến gần, nhìn thấy là Đóa Đóa thì lập tức cất giọng the thé: “Ui chao, đây không phải đứa con hoang của Vương Thuyền Quyên hay sao? Mày chạy đến trung tâm thương mại Thiên Long để làm gì, mau cút ra chỗ khác cho tao”.
Đóa Đóa càng cảm thấy tủi thân, mếu máo nói: “Bên ngoài đang mưa rất lớn, cháu không có chỗ trú nên muốn đứng đợi ở đây một lúc. Khi nào chú cháu đến, cháu sẽ đi ngay!”.
“Bởi vì người mày ướt nhem nên tao mới đuổi mày ra ngoài. Mày nhìn xem, nước trên người mày nhỏ xuống đầy sàn, làm bẩn nơi này rồi thì phải làm sao?”.
Người phụ nữ đó không hề nhượng bộ.
“Cháu…”, Đóa Đóa bật khóc.
Sao chú siêu nhân còn chưa đến?
Người phụ nữ kia tên Trương Yến Tử, từng làm cùng công ty với Vương Thuyền Quyên. Nhưng năng lực của Vương Thuyền Quyên giỏi hơn cô ta, trong một cuộc cạnh tranh phụ trách dự án của hai người, cô đã thắng, Trương Yến Tử là người hẹp hòi ích kỉ nên đã rời khỏi công ty.
Không ngờ… hôm nay con gái của Vương Thuyền Quyên lại gặp cô ta ở đây.
Nghe nói bây giờ Vương Thuyền Quyên sống rất khổ, trong lòng cô ta vô cùng đắc ý.
“Ai bảo con ả đê tiện cô làm loạn ở sau lưng chứ. Đây gọi là báo ứng!”.
“Cháu gì mà cháu? Bây giờ mẹ mày là đứa nghèo khổ, mày cũng chỉ là đứa nghèo khổ… Nếu mày còn không cút đi thì đừng trách tao không khách sáo!”.
Rầm!
Ngoài trời vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đóa Đóa sợ nhất là tiếng sấm, cơ thể run lên, trong lòng càng sợ hãi hơn, vội vàng cầu xin: “Cháu xin cô, cháu chỉ đứng đây một lúc thôi có được không? Chỉ một lúc thôi, chú cháu đến thì cháu sẽ đi ngay”.
“Giờ mày có đi không? Mày mà không đi, tao đánh chết mày!”.
Người xung quanh đã quen với những trường hợp này, cho nên không có ai quan tâm.
“Cháu… Cháu chỉ đợi một lúc thôi”.
Trương Yến Tử rất tức giận, túm lấy cổ áo của Đóa Đóa kéo ra ngoài, sau đó đẩy cô bé ra khỏi cửa. Cơ thể yếu ớt của một cô bé lại bị cô ta đẩy ngã xuống đất như vậy.
Nước mưa vẩn đục trên mặt đất làm bẩn chiếc váy trắng tinh của cô bé, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, Đóa Đóa lẻ loi ngồi một mình trong mưa.
Ầm!
Trời càng lúc càng u ám, lại một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Tia chớp màu trắng trên không trung vừa rồi dường như sắp sửa đánh xuống mặt đất, Đóa Đóa sợ đến mức khóc lớn.
Trên đường phố không có ai đi lại, chỉ còn một cô bé thui thủi khóc òa trong mưa gió.
Cô bé đứng dậy, chuẩn bị chạy tới trung tâm mua sắm một lần nữa, cô bé chỉ muốn vào đó trú mưa.
Trương Yến Tử khoanh hai tay trước ngực, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Hôm nay bà đây nói cho mà biết, nếu mày còn dám chạy vào trong lần nữa thì đừng trách tao không khách sáo”.
Thái độ cứng rắn của cô ta quả thật khiến Đóa Đóa hơi lo lắng, một chân vốn đã bước vào trung tâm thương mại lại dừng giữa không trung, hoàn toàn không dám đặt xuống.
Cơ thể yếu ớt của cô bé run lên, không ngừng thút thít, nhỏ giọng nói: “Cô… Cô cho cháu vào trong trú mưa một lúc được không? Chỉ mấy phút thôi”.
“Đứa con hoang này, sao mày phiền giống mẹ mày thế, mày không đi đúng không? Vậy thì hôm nay tao phải ra tay với mày rồi”.
Bốp!
Trương Yến Tử tát vào mặt Đóa Đóa, cơ thể cô bé lảo đảo ngã xuống đất, miệng ứa máu.
“Mày có thể về nói với mẹ mày là tao đánh mày đấy. Nếu mẹ mày không phục thì cứ qua đây tìm tao. Tao nghĩ tới con mẹ đê tiện lẳng lơ của mày là buồn nôn”.
Bây giờ Đóa Đóa lại không lo lắng về tình hình hiện tại của mình nữa, ngược lại nghe người khác chửi mắng mẹ mình, trong lòng cô bé rất khó chịu.
Đóa Đóa đứng dậy hét lên: “Cô mới là kẻ đê tiện, cả nhà cô đều là kẻ đê tiện!”.
“Con bé này, mới nhỏ mà mất dạy, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng”.
Sau đó, Trương Yến Tử lại kéo Đóa Đóa tới, tát cho cô bé hai bạt tai, lần này còn đánh mạnh hơn trước kia.
Cuối cùng quanh đó cũng có người không nhìn thêm được nữa, một người đàn ông cao to đi tới, hỏi: “Cô làm cái gì vậy? Sao lại đánh trẻ con?”.
“Tôi đánh con tôi, liên quan gì đến anh, cút sang một bên đi”.
Người đàn ông cao to còn định nói thêm mấy câu, Trương Yến Tử lại tát vào mặt Đóa Đóa.
“Ăn nói bậy bạ này, chửi người khác này, mẹ mày là đồ đê tiện lẳng lơ, mày cũng là đồ đê tiện lẳng lơ”.
Lúc này, gương mặt xinh xắn của cô bé đã bị đánh sưng vù, chảy cả máu mũi.
Cô bé lập tức cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, bên tai kêu ong ong.
Trước kia, Trương Yến Tử rất muốn ra tay với Vương Thuyền Quyên, nhưng mãi không có cơ hội, bây giờ chỉ đành trút cơn giận lên đầu con gái cô.
“Dừng tay lại cho tôi!”, một giọng nói vang lên.
Dương Hạo cười bí hiểm, tự đắc nói: “Sau này con sẽ cho bố biết, bây giờ còn chưa đến lúc”.
Thời gian mấy ngày nay là những ngày vui nhất của Đóa Đóa.
Sự xuất hiện của Tần Cao Văn đã tô màu thêm cho cuộc sống của cô bé, khiến thời gian tối tăm ban đầu thắp lên ánh sáng rực rỡ rạng ngời. Có rất nhiều chuyện trước kia không thể làm, Tần Cao Văn đều đã giúp cô bé toại nguyện.
Bây giờ, Đóa Đóa có thể mua rất nhiều đồ chơi đẹp, có thể đi với mẹ đến sân chơi vào cuối tuần, cũng có thể ăn những món ăn vặt mà mình thích.
Cuộc sống của cô bé đã thay đổi toàn bộ, tất cả đều nhờ vào Tần Cao Văn, chú siêu nhân không gì là không thể trong mắt cô bé.
Đôi khi Đóa Đóa còn ảo tưởng, vì sao chú siêu nhân không phải là bố mình.
Cô bé hi vọng bố mình cũng giống chú siêu nhân, trước mặt mẹ thì vô cùng dịu dàng, nhưng đối mặt người khác thì lại vô cùng mạnh mẽ.
Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa.
Đóa Đóa đứng ở cổng trường mẫu giáo, người run lẩy bẩy. Hôm nay cô bé quên mang theo ô, Tần Cao Văn lại chưa đến đón, cô bé chỉ đành đợi ở cổng trường.
Những người bạn khác đều đã được bố mẹ đón về, chỉ có Đóa Đóa còn đứng đây.
Bảo vệ canh cổng đi ra, hơi bất mãn nói: “Đi mau đi, tan học rồi mà còn đứng đây làm gì?”.
Đóa Đóa hơi ấm ức, ngước đầu lên nói: “Ông ơi, chú của cháu chưa tới đón cháu, ông có thể cho cháu đứng đây thêm một lát nữa không ạ? Cháu không đem theo ô”.
“Đứng cái cóc khô, ông đây sắp tan làm rồi, mau đi đi”.
Thái độ của người bảo vệ rất tồi tệ.
“Nhưng mà…”.
Đóa Đóa mếu máo sắp khóc thành tiếng, trong lòng cô bé cảm thấy rất ấm ức.
“Đừng có làm bộ dạng đó với ông đây, nếu không có chỗ trú mưa thì đến trung tâm thương mại Thiên Long ở đối diện đi, tao sắp đóng cửa rồi”.
Đóa Đóa vốn còn định nói mấy câu, nhưng bảo vệ đã đóng sầm cửa lại.
Cô bé chỉ đành dầm mưa chạy đến trung tâm thương mại Thiên Long ở đối diện.
Cả người cô bé đều bị nước mưa thấm ướt, đứng trong trung tâm thương mại Thiên Long mà người run lẩy bẩy, gương mặt xinh xắn cũng bị lạnh đến mức tái nhợt, môi thâm đen.
“Con bé này, mày ở đây làm gì?”.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ mặc đồng phục đang đi tới phía này. Trên mặt cô ta trát lớp phấn dày cộm, trông khoảng ba mươi mấy tuổi, bộ dạng hung dữ.
Khi người phụ nữ đó đến gần, nhìn thấy là Đóa Đóa thì lập tức cất giọng the thé: “Ui chao, đây không phải đứa con hoang của Vương Thuyền Quyên hay sao? Mày chạy đến trung tâm thương mại Thiên Long để làm gì, mau cút ra chỗ khác cho tao”.
Đóa Đóa càng cảm thấy tủi thân, mếu máo nói: “Bên ngoài đang mưa rất lớn, cháu không có chỗ trú nên muốn đứng đợi ở đây một lúc. Khi nào chú cháu đến, cháu sẽ đi ngay!”.
“Bởi vì người mày ướt nhem nên tao mới đuổi mày ra ngoài. Mày nhìn xem, nước trên người mày nhỏ xuống đầy sàn, làm bẩn nơi này rồi thì phải làm sao?”.
Người phụ nữ đó không hề nhượng bộ.
“Cháu…”, Đóa Đóa bật khóc.
Sao chú siêu nhân còn chưa đến?
Người phụ nữ kia tên Trương Yến Tử, từng làm cùng công ty với Vương Thuyền Quyên. Nhưng năng lực của Vương Thuyền Quyên giỏi hơn cô ta, trong một cuộc cạnh tranh phụ trách dự án của hai người, cô đã thắng, Trương Yến Tử là người hẹp hòi ích kỉ nên đã rời khỏi công ty.
Không ngờ… hôm nay con gái của Vương Thuyền Quyên lại gặp cô ta ở đây.
Nghe nói bây giờ Vương Thuyền Quyên sống rất khổ, trong lòng cô ta vô cùng đắc ý.
“Ai bảo con ả đê tiện cô làm loạn ở sau lưng chứ. Đây gọi là báo ứng!”.
“Cháu gì mà cháu? Bây giờ mẹ mày là đứa nghèo khổ, mày cũng chỉ là đứa nghèo khổ… Nếu mày còn không cút đi thì đừng trách tao không khách sáo!”.
Rầm!
Ngoài trời vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đóa Đóa sợ nhất là tiếng sấm, cơ thể run lên, trong lòng càng sợ hãi hơn, vội vàng cầu xin: “Cháu xin cô, cháu chỉ đứng đây một lúc thôi có được không? Chỉ một lúc thôi, chú cháu đến thì cháu sẽ đi ngay”.
“Giờ mày có đi không? Mày mà không đi, tao đánh chết mày!”.
Người xung quanh đã quen với những trường hợp này, cho nên không có ai quan tâm.
“Cháu… Cháu chỉ đợi một lúc thôi”.
Trương Yến Tử rất tức giận, túm lấy cổ áo của Đóa Đóa kéo ra ngoài, sau đó đẩy cô bé ra khỏi cửa. Cơ thể yếu ớt của một cô bé lại bị cô ta đẩy ngã xuống đất như vậy.
Nước mưa vẩn đục trên mặt đất làm bẩn chiếc váy trắng tinh của cô bé, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, Đóa Đóa lẻ loi ngồi một mình trong mưa.
Ầm!
Trời càng lúc càng u ám, lại một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Tia chớp màu trắng trên không trung vừa rồi dường như sắp sửa đánh xuống mặt đất, Đóa Đóa sợ đến mức khóc lớn.
Trên đường phố không có ai đi lại, chỉ còn một cô bé thui thủi khóc òa trong mưa gió.
Cô bé đứng dậy, chuẩn bị chạy tới trung tâm mua sắm một lần nữa, cô bé chỉ muốn vào đó trú mưa.
Trương Yến Tử khoanh hai tay trước ngực, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Hôm nay bà đây nói cho mà biết, nếu mày còn dám chạy vào trong lần nữa thì đừng trách tao không khách sáo”.
Thái độ cứng rắn của cô ta quả thật khiến Đóa Đóa hơi lo lắng, một chân vốn đã bước vào trung tâm thương mại lại dừng giữa không trung, hoàn toàn không dám đặt xuống.
Cơ thể yếu ớt của cô bé run lên, không ngừng thút thít, nhỏ giọng nói: “Cô… Cô cho cháu vào trong trú mưa một lúc được không? Chỉ mấy phút thôi”.
“Đứa con hoang này, sao mày phiền giống mẹ mày thế, mày không đi đúng không? Vậy thì hôm nay tao phải ra tay với mày rồi”.
Bốp!
Trương Yến Tử tát vào mặt Đóa Đóa, cơ thể cô bé lảo đảo ngã xuống đất, miệng ứa máu.
“Mày có thể về nói với mẹ mày là tao đánh mày đấy. Nếu mẹ mày không phục thì cứ qua đây tìm tao. Tao nghĩ tới con mẹ đê tiện lẳng lơ của mày là buồn nôn”.
Bây giờ Đóa Đóa lại không lo lắng về tình hình hiện tại của mình nữa, ngược lại nghe người khác chửi mắng mẹ mình, trong lòng cô bé rất khó chịu.
Đóa Đóa đứng dậy hét lên: “Cô mới là kẻ đê tiện, cả nhà cô đều là kẻ đê tiện!”.
“Con bé này, mới nhỏ mà mất dạy, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng”.
Sau đó, Trương Yến Tử lại kéo Đóa Đóa tới, tát cho cô bé hai bạt tai, lần này còn đánh mạnh hơn trước kia.
Cuối cùng quanh đó cũng có người không nhìn thêm được nữa, một người đàn ông cao to đi tới, hỏi: “Cô làm cái gì vậy? Sao lại đánh trẻ con?”.
“Tôi đánh con tôi, liên quan gì đến anh, cút sang một bên đi”.
Người đàn ông cao to còn định nói thêm mấy câu, Trương Yến Tử lại tát vào mặt Đóa Đóa.
“Ăn nói bậy bạ này, chửi người khác này, mẹ mày là đồ đê tiện lẳng lơ, mày cũng là đồ đê tiện lẳng lơ”.
Lúc này, gương mặt xinh xắn của cô bé đã bị đánh sưng vù, chảy cả máu mũi.
Cô bé lập tức cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, bên tai kêu ong ong.
Trước kia, Trương Yến Tử rất muốn ra tay với Vương Thuyền Quyên, nhưng mãi không có cơ hội, bây giờ chỉ đành trút cơn giận lên đầu con gái cô.
“Dừng tay lại cho tôi!”, một giọng nói vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.