Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 183: Đuổi ra khỏi nhà
Liệt Hỏa
09/07/2022
Bất luận thế nào Vương Chấn Hoa cũng không ngờ bố lại đánh mình. Anh ta lắp bắp nói:“Bố, bố đừng quên bố là bố của con bé”.
“Bảo quỳ thì quỳ đi, không nghe thấy sao?”
Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm và nghiến răng.
Dù không cam tâm nhưng Vương Chấn Hoa sao dám làm trái yêu cầu của bố mình. Anh ta nhẫn nhịn và quỳ xuống trước mặt Vương Thuyền Quyên.
“Cảm ơn em gái”.
Mấy chữ này anh ta phải cắn răng mới nói ra được. Vương Thuyền Quyên không nói gì, chỉ cầm tay Tần Cao Văn quay người rời đi.
…
Tiểu Điệp đã nhận được thông tin Tần Cao Văn bị đánh bom chết. Điều này khiến cô gái vô cùng hối hận.
Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp, cô đổ ập người xuống ghế sô pha và khóc nức nở.
Từ đầu tới cuối Tiểu Điệp không hề muốn làm hại Tần Cao Văn. Tiểu Điệp chỉ muốn trừ khử Vương Thuyền Quyên mà không ngờ sự việc lại thành ra như thế này.
Tiểu Điệp không thể hiểu nổi rốt cuộc Vương Thuyền Quyên có điểm gì tốt mà tại sao Tần Cao Văn lại tin cô, vì cứu cô mà không hề tiếc hi sinh mạng sống của mình.
Lẽ nào người phụ nữ đó thật sự quan trọng tới vậy với anh sao?
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa. Tiểu Điệp vội ngầng đầu và dụi mắt. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng.
Người đứng trước mặt chính là Tần Cao Văn Anh ấy vẫn chưa chết.
Tiểu Điệp nhìn thấy vậy vội đứng bật dậy, chạy về phía Tần Cao Văn và ôm chặt lấy anh.
Thế nhưng anh nhanh chóng né qua một bên khiến Tiểu Điệp ôm hụt. Anh nhìn cô gái bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiểu Điệp liếc nhìn Vương Thuyền Quyên đứng ngay ngoài cửa.
“Anh Tần, cuối cùng anh cũng quay trở lại rồi”
Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói. Lúc này Tần Cao Văn trông vô cùng lạnh lùng. Anh chỉ thản nhiên gật đầu.
“Anh Tần, trước đó là do em không tốt. Em bị người khác lợi dụng. Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ thay đổi”.
Tiểu Điệp đi tới trước mặt Tần Cao Văn, kéo ống tay áo của anh, không ngừng cầu khẩn: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không tin lời nói dối của người khác nữa. Em nhất định sẽ coi chị Thuyền Quyên như chị gái của mình”.
Tần Cao Văn vẫn không hề đả động gì. Anh chỉ cảm thấy bi thương.
Lúc trước Vương Thuyền Quyên giúp đỡ Tiểu Điệp nhiều như vậy, coi đối phương như em gái mình, vậy mà tại sao một lời nói của người khác lại khiến niềm tin giữa hai người bị rạn nứt như vậy chứ?
Lẽ nào chút phán đoán cơ bản như vậy mà Tiểu Điệp cũng không nhận ra sao?
“Anh đối xử với em thế nào?”
Tần Cao Văn nhìn Tiểu Điệp và thản nhiên nói.
Tiểu Điệp không hiểu tại sao Tần Cao Văn lại hỏi vậy. Cô gái lên tiếng: “Anh đối xử với em rất tốt”.
“Nếu đã như vậy thì tại sao lại…hại vợ anh?”
Tiểu Điệp lẳng lặng cúi đầu, không biết phải nói gì. Lúc này bất kỳ lời bao biện nào cũng vô tác dụng. Tiểu Điệp đã phạm phải tội không thể tha thứ.
Suy cho cùng thì là do cô ấy không tốt.
“Em xin lỗi”.
Tần Cao Văn không chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu Điệp. Vì nó vô tác dụng.
“Em đi vào phòng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà của anh”.
Tiểu Điệp lập tức tái mặt.
“Anh Tần, anh làm gì vậy? Anh đuổi em đi sao?”
Tần Cao Văn trả lời: “Nhà anh không thể dung túng người như em được”.
Sắc mặt của Tiểu Điệp trở nên vô cùng khó coi. Cô gái không ngừng lắc đầu: “Xin anh, xin anh đừng đuổi em đi. Em muốn ở lại, rời khỏi anh em biết đi đâu đây?”
Lúc này trông Tiểu Điệp vô cùng đáng thương.
Vương Thuyền Quyên đứng bên ngoài không nhịn được nữa vội vàng bước tới. Lỗi lầm của Tiểu Điệp lần này không phải là không thể tha thứ.
Hơn nữa tạo thành bi kịch ngày hôm nay hoàn toàn là do Trương Thiên Khoát dùng kế ly gián. Tần Cao Văn nếu vì thế mà đuổi Tiểu Điệp ra khỏi nhà thì Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy áy náy.
“Thôi bỏ đi ông xã”.
Vương Thuyền Quyên dịu dàng nói: “Anh giữ Tiểu Điệp lại, em tin sau này Tiểu Điệp sẽ không phạm sai lầm nữa”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thể nào”.
Tần Cao Văn nghe theo Vương Thuyền Quyên ở rất nhiều vấn đề nhưng một khi anh đã quyết tâm làm theo ý mình thì không gì có thể thay đổi được.
“Nhưng mà Tiểu Điệp”.
Tần Cao Văn nói thẳng: “Đừng nói nhiều nữa, bảo cô ấy cút đi”.
Tiểu Điệp khẽ run lên. Xem ra hôm nay cô gái không thể ở lại nhà của Tần Cao Văn được nữa.
“Anh Tần, anh chắc chắn chứ?”
Tần Cao Văn nói: “Năm xưa khi anh rơi vào cảnh bần cùng, bố của em đã giúp anh, anh luôn khắc ghi ân tình đó của họ vì vậy khi em khó khăn anh cũng đã giúp đỡ em”.
“Thế nhưng việc mà em làm thật sự khiến anh thất vọng”.
Ngay sau đó Tần Cao Văn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Điệp: “Trong này có mười triệu tệ, đủ để em sống một thời gian, em đi đi”.
Tiểu Điệp khẽ co giật khóe mặt, nước mắt rưng rưng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn sự bất cam và đau khổ.
Cô gái cầm lấy tấm thẻ và vứt mạnh xuống đất.
“Ai thèm tiền của anh!”
Sau đó Tiểu Điệp lao ra khỏi phòng. Tần Cao Văn nhìn theo bóng lưng của đối phương và khẽ thở dài.
Anh làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Trước đó Tần Cao Văn luôn coi cô gái như em gái, chưa bao giờ nảy sinh tình cảm nam nữ với đối phương. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ chỉ có hại cho bọn họ mà thôi.
Vương Thuyền Quyên cũng nói với vẻ bất lực: “Ông xã, em cảm thấy anh làm vậy hơi tàn nhẫn với Tiểu Điệp”.
“Cũng hết cách, anh phải làm vậy”.
Dù Vương Thuyền Quyên không hiểu nguyên nhân quyết định của Tần Cao Văn nhưng cô biết anh làm vậy là có lý do riêng của anh.
…
Trời bắt đầu đổ mưa lất phất rồi to dần.
Tiểu Điệp co cụm lại một góc, cả cơ thể run lên. Cơn mưa táp vào người khiến cô gái lạnh run.
Lúc này Tiểu Điệp vô cùng đau khổ.
Tại sao? Tại sao Tần Cao Văn lại đối xử với Vương Thuyền Quyên tốt như vậy?
Tại sao lại chỉ coi mình như em gái. Tiểu Điệp không hiểu.
Năm xưa bọn họ ở bên nhau từ sáng tới tối, lẽ nào lại không thể bằng một đêm ở với Vương Thuyền Quyên sao?
Cô không phục.
“Cô gái, sao lại khóc ở đây??”
Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, đeo kính râm trông vô cùng nho nhã và mang đến cảm giác điềm đạm, thanh cao cho người khác.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp vội vàng né tránh.
“Ông làm gì vậy?”
Cô trốn vào góc tường, bởi vì căng thẳng nên sản sinh nỗi sợ mãnh liệt.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Cô gái đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cô đâu”
Người đàn ông trung niên tiến lại gần Tiểu Điệp.
“Bảo quỳ thì quỳ đi, không nghe thấy sao?”
Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm và nghiến răng.
Dù không cam tâm nhưng Vương Chấn Hoa sao dám làm trái yêu cầu của bố mình. Anh ta nhẫn nhịn và quỳ xuống trước mặt Vương Thuyền Quyên.
“Cảm ơn em gái”.
Mấy chữ này anh ta phải cắn răng mới nói ra được. Vương Thuyền Quyên không nói gì, chỉ cầm tay Tần Cao Văn quay người rời đi.
…
Tiểu Điệp đã nhận được thông tin Tần Cao Văn bị đánh bom chết. Điều này khiến cô gái vô cùng hối hận.
Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp, cô đổ ập người xuống ghế sô pha và khóc nức nở.
Từ đầu tới cuối Tiểu Điệp không hề muốn làm hại Tần Cao Văn. Tiểu Điệp chỉ muốn trừ khử Vương Thuyền Quyên mà không ngờ sự việc lại thành ra như thế này.
Tiểu Điệp không thể hiểu nổi rốt cuộc Vương Thuyền Quyên có điểm gì tốt mà tại sao Tần Cao Văn lại tin cô, vì cứu cô mà không hề tiếc hi sinh mạng sống của mình.
Lẽ nào người phụ nữ đó thật sự quan trọng tới vậy với anh sao?
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa. Tiểu Điệp vội ngầng đầu và dụi mắt. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng.
Người đứng trước mặt chính là Tần Cao Văn Anh ấy vẫn chưa chết.
Tiểu Điệp nhìn thấy vậy vội đứng bật dậy, chạy về phía Tần Cao Văn và ôm chặt lấy anh.
Thế nhưng anh nhanh chóng né qua một bên khiến Tiểu Điệp ôm hụt. Anh nhìn cô gái bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiểu Điệp liếc nhìn Vương Thuyền Quyên đứng ngay ngoài cửa.
“Anh Tần, cuối cùng anh cũng quay trở lại rồi”
Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói. Lúc này Tần Cao Văn trông vô cùng lạnh lùng. Anh chỉ thản nhiên gật đầu.
“Anh Tần, trước đó là do em không tốt. Em bị người khác lợi dụng. Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ thay đổi”.
Tiểu Điệp đi tới trước mặt Tần Cao Văn, kéo ống tay áo của anh, không ngừng cầu khẩn: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không tin lời nói dối của người khác nữa. Em nhất định sẽ coi chị Thuyền Quyên như chị gái của mình”.
Tần Cao Văn vẫn không hề đả động gì. Anh chỉ cảm thấy bi thương.
Lúc trước Vương Thuyền Quyên giúp đỡ Tiểu Điệp nhiều như vậy, coi đối phương như em gái mình, vậy mà tại sao một lời nói của người khác lại khiến niềm tin giữa hai người bị rạn nứt như vậy chứ?
Lẽ nào chút phán đoán cơ bản như vậy mà Tiểu Điệp cũng không nhận ra sao?
“Anh đối xử với em thế nào?”
Tần Cao Văn nhìn Tiểu Điệp và thản nhiên nói.
Tiểu Điệp không hiểu tại sao Tần Cao Văn lại hỏi vậy. Cô gái lên tiếng: “Anh đối xử với em rất tốt”.
“Nếu đã như vậy thì tại sao lại…hại vợ anh?”
Tiểu Điệp lẳng lặng cúi đầu, không biết phải nói gì. Lúc này bất kỳ lời bao biện nào cũng vô tác dụng. Tiểu Điệp đã phạm phải tội không thể tha thứ.
Suy cho cùng thì là do cô ấy không tốt.
“Em xin lỗi”.
Tần Cao Văn không chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu Điệp. Vì nó vô tác dụng.
“Em đi vào phòng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà của anh”.
Tiểu Điệp lập tức tái mặt.
“Anh Tần, anh làm gì vậy? Anh đuổi em đi sao?”
Tần Cao Văn trả lời: “Nhà anh không thể dung túng người như em được”.
Sắc mặt của Tiểu Điệp trở nên vô cùng khó coi. Cô gái không ngừng lắc đầu: “Xin anh, xin anh đừng đuổi em đi. Em muốn ở lại, rời khỏi anh em biết đi đâu đây?”
Lúc này trông Tiểu Điệp vô cùng đáng thương.
Vương Thuyền Quyên đứng bên ngoài không nhịn được nữa vội vàng bước tới. Lỗi lầm của Tiểu Điệp lần này không phải là không thể tha thứ.
Hơn nữa tạo thành bi kịch ngày hôm nay hoàn toàn là do Trương Thiên Khoát dùng kế ly gián. Tần Cao Văn nếu vì thế mà đuổi Tiểu Điệp ra khỏi nhà thì Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy áy náy.
“Thôi bỏ đi ông xã”.
Vương Thuyền Quyên dịu dàng nói: “Anh giữ Tiểu Điệp lại, em tin sau này Tiểu Điệp sẽ không phạm sai lầm nữa”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thể nào”.
Tần Cao Văn nghe theo Vương Thuyền Quyên ở rất nhiều vấn đề nhưng một khi anh đã quyết tâm làm theo ý mình thì không gì có thể thay đổi được.
“Nhưng mà Tiểu Điệp”.
Tần Cao Văn nói thẳng: “Đừng nói nhiều nữa, bảo cô ấy cút đi”.
Tiểu Điệp khẽ run lên. Xem ra hôm nay cô gái không thể ở lại nhà của Tần Cao Văn được nữa.
“Anh Tần, anh chắc chắn chứ?”
Tần Cao Văn nói: “Năm xưa khi anh rơi vào cảnh bần cùng, bố của em đã giúp anh, anh luôn khắc ghi ân tình đó của họ vì vậy khi em khó khăn anh cũng đã giúp đỡ em”.
“Thế nhưng việc mà em làm thật sự khiến anh thất vọng”.
Ngay sau đó Tần Cao Văn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Điệp: “Trong này có mười triệu tệ, đủ để em sống một thời gian, em đi đi”.
Tiểu Điệp khẽ co giật khóe mặt, nước mắt rưng rưng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn sự bất cam và đau khổ.
Cô gái cầm lấy tấm thẻ và vứt mạnh xuống đất.
“Ai thèm tiền của anh!”
Sau đó Tiểu Điệp lao ra khỏi phòng. Tần Cao Văn nhìn theo bóng lưng của đối phương và khẽ thở dài.
Anh làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Trước đó Tần Cao Văn luôn coi cô gái như em gái, chưa bao giờ nảy sinh tình cảm nam nữ với đối phương. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ chỉ có hại cho bọn họ mà thôi.
Vương Thuyền Quyên cũng nói với vẻ bất lực: “Ông xã, em cảm thấy anh làm vậy hơi tàn nhẫn với Tiểu Điệp”.
“Cũng hết cách, anh phải làm vậy”.
Dù Vương Thuyền Quyên không hiểu nguyên nhân quyết định của Tần Cao Văn nhưng cô biết anh làm vậy là có lý do riêng của anh.
…
Trời bắt đầu đổ mưa lất phất rồi to dần.
Tiểu Điệp co cụm lại một góc, cả cơ thể run lên. Cơn mưa táp vào người khiến cô gái lạnh run.
Lúc này Tiểu Điệp vô cùng đau khổ.
Tại sao? Tại sao Tần Cao Văn lại đối xử với Vương Thuyền Quyên tốt như vậy?
Tại sao lại chỉ coi mình như em gái. Tiểu Điệp không hiểu.
Năm xưa bọn họ ở bên nhau từ sáng tới tối, lẽ nào lại không thể bằng một đêm ở với Vương Thuyền Quyên sao?
Cô không phục.
“Cô gái, sao lại khóc ở đây??”
Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, đeo kính râm trông vô cùng nho nhã và mang đến cảm giác điềm đạm, thanh cao cho người khác.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp vội vàng né tránh.
“Ông làm gì vậy?”
Cô trốn vào góc tường, bởi vì căng thẳng nên sản sinh nỗi sợ mãnh liệt.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Cô gái đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cô đâu”
Người đàn ông trung niên tiến lại gần Tiểu Điệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.