Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 87: Khách mời quan trọng
Liệt Hỏa
08/07/2022
Dựa vào mạng lưới quan hệ mà Tần Cao Văn đang có, để mời một hai nhân vật tầm cỡ đến thì không thành vấn đề.
Điều này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Hôm qua có rất nhiều người sau khi nhận được điện thoại của Tần Cao Văn xong đều vô cùng xúc động, có người thậm chí còn khóc ở đầu dây bên kia.
Có thể nhận được lời mời của Tần Cao Văn, đối với bọn họ mà nói là một niềm vinh hạnh lớn.
Một lúc sau Vương Thuyền Quyên hình như nhớ ra điều gì, sắc mặt có hơi khó coi, cô nói: “Em báo cho anh một tin xấu”.
“Gì vậy?”.
Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Nhà họ Trương và bố em, bọn họ đều đã biết thân phận của anh”.
Từ khi Tần Cao Văn quay trở lại, Vương Thuyền Quyên không ngừng nhấn mạnh trước mặt anh, nhất định không được để nhà họ Trương và nhà họ Vương biết điều này, nếu không đến lúc đó anh sẽ lành ít dữ nhiều.
Vương Thuyền Quyên khi đó còn chưa rõ thân phận thực sự của Tần Cao Văn, nên lo lắng như vậy cũng là bình thường.
Dù sao cả khu Minh Châu, những gia tộc sánh ngang với nhà họ Trương và nhà họ Vương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Thuyền Quyên dần dần nhận ra Tần Cao Văn là một người vô cùng lợi hại.
Thực lực của anh rất giỏi.
Có khi có thể chống lại được sự trả thù điên cuồng của nhà họ Vương và nhà họ Trương.
Lùi một bước mà nói, bây giờ bản thân muốn Tần Cao Văn giấu thân phận cũng khó.
Anh thực sự đã quá nổi tiếng.
Đầu tiên là tiêu diệt Mã Thiên Long, sau đó lại xử luôn nhà họ Dương.
Hai chuyện này cho dù lấy một chuyện ra cũng đủ gây chấn động rồi.
Hai mắt Tần Cao Văn nhìn về phía trước, trả lời với vẻ không để tâm: “Anh biết rồi”.
“Bây giờ em rất lo cho sự an nguy của anh, nhà họ Trương và nhà họ Vương, đáng sợ hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.
“Anh biết rồi”. Hai gia tộc nhỏ này căn bản không đủ để khiến Tần Cao Văn coi trọng.
Bọn họ nếu biết điều không ra tay với anh, vậy thì những gì xảy ra trước đó có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nếu bọn họ được đằng chân lân đằng đầu, lựa chọn mạo phạm, vậy thì Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Nhà họ Vương.
“Bố, nghe nói công ty của nhà em gái hôm nay khai trương, chúng ta có nên cho người qua xem không?”.
Bố của Vương Thuyền Quyên châm một điếu thuốc, thổi ra một làn khói trắng rồi nói: “Con nghĩ sao?”.
Đây là anh hai của Vương Thuyền Quyên, tên là Vương Chấn Hoa.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Bố, công ty họ khai trương thì con không quan tâm, con chỉ rất muốn đi gặp vị em rể kia của con rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào”.
Bố của Vương Thuyền Quyên đột nhiên hai mắt đanh lại, ánh mắt thoáng hiện sát khí.
“Con nói lại câu vừa rồi xem?”.
Cho dù bố đã nhiều tuổi, nhưng trong mắt của Vương Chấn Hoa, ông ta vẫn rất uy nghiêm.
Vương Chấn Hoa biết bản thân vừa rồi đã lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Con xin lỗi bố, người đó không phải là em rể con”.
“Biết thì tốt!”.
Ông ta lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa trước đó.
Vương Chấn Hoa vẫn hỏi: “Bố, vậy bố thấy con rốt cuộc có nên đi hay không?”
“Có thể đi xem sao!”.
“Vâng!”.
Vương Chấn Hoa đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát là đại công tử nhà họ Trương, đồng thời cũng là vị hôn phu ban đầu của Vương Thuyền Quyên.
Trương Thiên Khoát ở đầu bên kia nói: “Nói đi, muốn làm gì?”.
“Chúng ta cùng đi xem xem tình địch của anh rốt cuộc trông như thế nào”.
Trương Thiên Khoát ở đầu dây bên này nghe thấy lời nói của Vương Chấn Hoa, trong ánh mắt đột nhiên tràn đầy sát khí, anh ta nắm chặt nắm đấm, trong lòng bùng lên cơn phẫn nộ.
Vốn dĩ Trương Thiên Khoát đã đính hôn với Vương Thuyền Quyên rồi, nhưng đột nhiên cô lại lộ ra thông tin có bầu, điều này đối với nhà họ Trương anh ta mà nói là một nỗi nhục lớn.
Trương Thiên Khoát không chỉ một lần muốn giết chết Vương Thuyền Quyên.
Nhưng sau đó anh ta đã kiềm chế được sự nông nổi của bản thân.
Trương Thiên Khoát biết người gây ra chuyện này thực sự chính là bố đẻ của con gái Vương Thuyền Quyên.
Mấy năm nay, nhà họ Trương bọn họ cử đi không ít người dò la thông tin, nhưng thân phận bố đẻ của Đóa Đóa vẫn chưa có tin tức gì.
Cách đây không lâu đã có chút manh mối.
Khi đó anh ta liền muốn xông thẳng đến nơi chém chết Tần Cao Văn.
Kết quả không lâu sau rộ lên thông tin Tần Cao Văn đánh bại Mã Thiên Long.
Thế là anh ta liền bỏ ngay cái suy nghĩ đó.
Trương Thiên Khoát cũng nói chuyện này với bố anh ta, nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều nói thời cơ vẫn chưa chín muồi, bảo anh ta cố nhẫn nại thêm.
Dưới chướng anh ta lại không có cao thủ, chỉ có thể nghe lời bố anh ta.
Hôm nay anh ta phải đi xem tên Tần Cao Văn này là thần thánh phương nào, có tư cách gì cướp người phụ nữ của Trương Thiên Khoát anh ta.
...
Thế giới ngầm.
“Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì? Không cần phải tôi nhắc lại chứ?”.
Tất cả mọi người đều đồng thời gật đầu.
Trương Hoa nói tiếp: “Các người đều biết rõ, bố tôi từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, thế mà lại có người dám phá hỏng chuyện hay của bang chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn”.
Thần sắc của tất cả mọi người có mặt lúc này đều khá là nghiêm túc, bọn họ không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí mãnh liệt.
“Hôm nay là ngày khai trương của công ty của người phụ nữ đó, chúng ta nhất định phải nắm được cơ hội này, cố gắng hết sức đi phá đám, khiến công ty bọn họ không làm ăn gì được”.
“Rõ!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh hô, âm thanh như sấm rền.
Trương Hoa lôi điện thoại ra, chiếu lên tivi một phần bản đồ địa hình.
Sau đó anh ta quay người nói: “Hôm nay người chúng ta cần giết là một người bình thường, thực lực của tên Tần Cao Văn đó rất mạnh, đám tép riu chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của hắn”.
Anh ta lại nói tiếp: “Những nơi khác đều có bảo vệ đứng gác, chúng ta không thể kinh động bảo vệ, vì một khi kinh động đến bảo vệ có nghĩa là gián tiếp kinh động đên Tần Cao Văn, đến lúc đó muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất khó”.
Cho đến bây giờ nhớ lại lời cảnh cáo của bố anh ta, Trương Hoa vẫn vô cùng sợ hãi.
Ông Hai đã nói rõ rằng, anh ta chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, nếu không thể hiện thật tốt, ông Hai sẽ xóa sổ anh ta khỏi thế giới này.
Trương Hoa vẫn chưa muốn chết.
“Tiếp theo đây chúng ta chọn lối vào này làm mục tiêu”.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.
“Trước hết vị trí địa lý nơi đây khá là heo hút, không có bảo vệ đứng gác, thứ hai, cho dù có bảo vệ, chúng ta cũng có thể dễ dàng trừ khử, có thể âm thầm trà trộn vào trong đám đông, chỉ cần nghe mệnh lệnh của tôi, các người liền cùng lên giết, giết càng nhiều càng tốt”.
“Rõ!”.
Bọn họ lại đồng thanh hô to.
Khóe miệng Trương Hoa lộ nụ cười khẩy.
Nếu một công ty ngày khai trương đã bị xảy ra chuyện như vậy, đối với sự phát triển sau này mà nói sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, biết đâu chưa làm ăn được mấy ngày đã phải đóng cửa.
Trương Hoa thầm nói: “Tần Cao Văn, anh còn non so với bố tôi lắm”.
...
Lúc này Giang Sơn đã chuẩn bị xong xuôi.
Hắn đang nằm trên một tảng đá lớn phơi nắng.
Sư phụ nói đám người mà hắn phải đợi chắc là buổi trưa sẽ đến, bây giờ đã 11 giờ 50 phút rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng ai nhỉ?
Lẽ nào bọn họ biết hắn đến nên đã chạy rồi sao?
Không, chắc là không đâu.
Cuối cùng 12 giờ đã đến.
Lễ khai trương cũng chuẩn bị được chính thức tiến hành.
Điều này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Hôm qua có rất nhiều người sau khi nhận được điện thoại của Tần Cao Văn xong đều vô cùng xúc động, có người thậm chí còn khóc ở đầu dây bên kia.
Có thể nhận được lời mời của Tần Cao Văn, đối với bọn họ mà nói là một niềm vinh hạnh lớn.
Một lúc sau Vương Thuyền Quyên hình như nhớ ra điều gì, sắc mặt có hơi khó coi, cô nói: “Em báo cho anh một tin xấu”.
“Gì vậy?”.
Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Nhà họ Trương và bố em, bọn họ đều đã biết thân phận của anh”.
Từ khi Tần Cao Văn quay trở lại, Vương Thuyền Quyên không ngừng nhấn mạnh trước mặt anh, nhất định không được để nhà họ Trương và nhà họ Vương biết điều này, nếu không đến lúc đó anh sẽ lành ít dữ nhiều.
Vương Thuyền Quyên khi đó còn chưa rõ thân phận thực sự của Tần Cao Văn, nên lo lắng như vậy cũng là bình thường.
Dù sao cả khu Minh Châu, những gia tộc sánh ngang với nhà họ Trương và nhà họ Vương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Thuyền Quyên dần dần nhận ra Tần Cao Văn là một người vô cùng lợi hại.
Thực lực của anh rất giỏi.
Có khi có thể chống lại được sự trả thù điên cuồng của nhà họ Vương và nhà họ Trương.
Lùi một bước mà nói, bây giờ bản thân muốn Tần Cao Văn giấu thân phận cũng khó.
Anh thực sự đã quá nổi tiếng.
Đầu tiên là tiêu diệt Mã Thiên Long, sau đó lại xử luôn nhà họ Dương.
Hai chuyện này cho dù lấy một chuyện ra cũng đủ gây chấn động rồi.
Hai mắt Tần Cao Văn nhìn về phía trước, trả lời với vẻ không để tâm: “Anh biết rồi”.
“Bây giờ em rất lo cho sự an nguy của anh, nhà họ Trương và nhà họ Vương, đáng sợ hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.
“Anh biết rồi”. Hai gia tộc nhỏ này căn bản không đủ để khiến Tần Cao Văn coi trọng.
Bọn họ nếu biết điều không ra tay với anh, vậy thì những gì xảy ra trước đó có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nếu bọn họ được đằng chân lân đằng đầu, lựa chọn mạo phạm, vậy thì Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Nhà họ Vương.
“Bố, nghe nói công ty của nhà em gái hôm nay khai trương, chúng ta có nên cho người qua xem không?”.
Bố của Vương Thuyền Quyên châm một điếu thuốc, thổi ra một làn khói trắng rồi nói: “Con nghĩ sao?”.
Đây là anh hai của Vương Thuyền Quyên, tên là Vương Chấn Hoa.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Bố, công ty họ khai trương thì con không quan tâm, con chỉ rất muốn đi gặp vị em rể kia của con rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào”.
Bố của Vương Thuyền Quyên đột nhiên hai mắt đanh lại, ánh mắt thoáng hiện sát khí.
“Con nói lại câu vừa rồi xem?”.
Cho dù bố đã nhiều tuổi, nhưng trong mắt của Vương Chấn Hoa, ông ta vẫn rất uy nghiêm.
Vương Chấn Hoa biết bản thân vừa rồi đã lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Con xin lỗi bố, người đó không phải là em rể con”.
“Biết thì tốt!”.
Ông ta lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa trước đó.
Vương Chấn Hoa vẫn hỏi: “Bố, vậy bố thấy con rốt cuộc có nên đi hay không?”
“Có thể đi xem sao!”.
“Vâng!”.
Vương Chấn Hoa đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát là đại công tử nhà họ Trương, đồng thời cũng là vị hôn phu ban đầu của Vương Thuyền Quyên.
Trương Thiên Khoát ở đầu bên kia nói: “Nói đi, muốn làm gì?”.
“Chúng ta cùng đi xem xem tình địch của anh rốt cuộc trông như thế nào”.
Trương Thiên Khoát ở đầu dây bên này nghe thấy lời nói của Vương Chấn Hoa, trong ánh mắt đột nhiên tràn đầy sát khí, anh ta nắm chặt nắm đấm, trong lòng bùng lên cơn phẫn nộ.
Vốn dĩ Trương Thiên Khoát đã đính hôn với Vương Thuyền Quyên rồi, nhưng đột nhiên cô lại lộ ra thông tin có bầu, điều này đối với nhà họ Trương anh ta mà nói là một nỗi nhục lớn.
Trương Thiên Khoát không chỉ một lần muốn giết chết Vương Thuyền Quyên.
Nhưng sau đó anh ta đã kiềm chế được sự nông nổi của bản thân.
Trương Thiên Khoát biết người gây ra chuyện này thực sự chính là bố đẻ của con gái Vương Thuyền Quyên.
Mấy năm nay, nhà họ Trương bọn họ cử đi không ít người dò la thông tin, nhưng thân phận bố đẻ của Đóa Đóa vẫn chưa có tin tức gì.
Cách đây không lâu đã có chút manh mối.
Khi đó anh ta liền muốn xông thẳng đến nơi chém chết Tần Cao Văn.
Kết quả không lâu sau rộ lên thông tin Tần Cao Văn đánh bại Mã Thiên Long.
Thế là anh ta liền bỏ ngay cái suy nghĩ đó.
Trương Thiên Khoát cũng nói chuyện này với bố anh ta, nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều nói thời cơ vẫn chưa chín muồi, bảo anh ta cố nhẫn nại thêm.
Dưới chướng anh ta lại không có cao thủ, chỉ có thể nghe lời bố anh ta.
Hôm nay anh ta phải đi xem tên Tần Cao Văn này là thần thánh phương nào, có tư cách gì cướp người phụ nữ của Trương Thiên Khoát anh ta.
...
Thế giới ngầm.
“Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì? Không cần phải tôi nhắc lại chứ?”.
Tất cả mọi người đều đồng thời gật đầu.
Trương Hoa nói tiếp: “Các người đều biết rõ, bố tôi từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, thế mà lại có người dám phá hỏng chuyện hay của bang chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn”.
Thần sắc của tất cả mọi người có mặt lúc này đều khá là nghiêm túc, bọn họ không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí mãnh liệt.
“Hôm nay là ngày khai trương của công ty của người phụ nữ đó, chúng ta nhất định phải nắm được cơ hội này, cố gắng hết sức đi phá đám, khiến công ty bọn họ không làm ăn gì được”.
“Rõ!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh hô, âm thanh như sấm rền.
Trương Hoa lôi điện thoại ra, chiếu lên tivi một phần bản đồ địa hình.
Sau đó anh ta quay người nói: “Hôm nay người chúng ta cần giết là một người bình thường, thực lực của tên Tần Cao Văn đó rất mạnh, đám tép riu chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của hắn”.
Anh ta lại nói tiếp: “Những nơi khác đều có bảo vệ đứng gác, chúng ta không thể kinh động bảo vệ, vì một khi kinh động đến bảo vệ có nghĩa là gián tiếp kinh động đên Tần Cao Văn, đến lúc đó muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất khó”.
Cho đến bây giờ nhớ lại lời cảnh cáo của bố anh ta, Trương Hoa vẫn vô cùng sợ hãi.
Ông Hai đã nói rõ rằng, anh ta chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, nếu không thể hiện thật tốt, ông Hai sẽ xóa sổ anh ta khỏi thế giới này.
Trương Hoa vẫn chưa muốn chết.
“Tiếp theo đây chúng ta chọn lối vào này làm mục tiêu”.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.
“Trước hết vị trí địa lý nơi đây khá là heo hút, không có bảo vệ đứng gác, thứ hai, cho dù có bảo vệ, chúng ta cũng có thể dễ dàng trừ khử, có thể âm thầm trà trộn vào trong đám đông, chỉ cần nghe mệnh lệnh của tôi, các người liền cùng lên giết, giết càng nhiều càng tốt”.
“Rõ!”.
Bọn họ lại đồng thanh hô to.
Khóe miệng Trương Hoa lộ nụ cười khẩy.
Nếu một công ty ngày khai trương đã bị xảy ra chuyện như vậy, đối với sự phát triển sau này mà nói sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, biết đâu chưa làm ăn được mấy ngày đã phải đóng cửa.
Trương Hoa thầm nói: “Tần Cao Văn, anh còn non so với bố tôi lắm”.
...
Lúc này Giang Sơn đã chuẩn bị xong xuôi.
Hắn đang nằm trên một tảng đá lớn phơi nắng.
Sư phụ nói đám người mà hắn phải đợi chắc là buổi trưa sẽ đến, bây giờ đã 11 giờ 50 phút rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng ai nhỉ?
Lẽ nào bọn họ biết hắn đến nên đã chạy rồi sao?
Không, chắc là không đâu.
Cuối cùng 12 giờ đã đến.
Lễ khai trương cũng chuẩn bị được chính thức tiến hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.