Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 89: Khiêu khích
Liệt Hỏa
08/07/2022
Sau đó Giang Sơn lại lấy một con dao găm ra, con dao lóe lên tia lạnh lẽo dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời.
Kẻ cầm đầu khẽ run rẩy.
Cái tên này chẳng phải nói sẽ không tay tay với gã sao? Sao lại nuốt lời vậy?
“Anh... anh không được giết tôi!”.
Kẻ cầm đầu nhìn Giang Sơn, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
“Mày yên tâm, con người tao không như đám khốn nạn chúng mày đâu, xưa nay đều nói là làm, nói sẽ không giết mày thì sẽ không giết”.
Sau đó hắn lại gằn giọng nói: “Nhưng điều này không có nghĩa là tao sẽ không dùng cách khác để trừng phạt mày”.
Sau đó ánh mắt của Giang Sơn nhìn về phía chỗ kín của kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu run lẩy bẩy hơn.
Cái tên này định làm gì chứ?
“Cách tốt nhất trên thế giới để dày vò con người chính là khiến người đó sống không bằng chết, nếu giết gã luôn thì lại quá dễ dãi cho gã rồi”.
Soạt!
Con dao găm trong tay hắn nhanh chóng lướt xuống, còn chưa chờ cho kẻ cầm đầu kia phản ứng kịp, con dao đã nhanh chóng rạch đến chỗ kín của gã.
Sau đó gã ngất lịm tại chỗ.
...
Lễ khai trương đã tới, nhưng vẫn chưa có mấy người đến.
Vương Thuyền Quyên nhìn cảnh tượng ảm đạm trước mặt, trong lòng có hơi buồn bã.
Lẽ nào hôm nay chỉ có vài người vậy sao?
Những người đến đều là bạn của Vương Thuyền Quyên, một mình Tiểu Vương ở đó thể hiện rất nhiệt liệt.
Những người khác cũng cố gắng khuấy động bầu không khí.
Nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật.
Đó chính là buổi lễ khai trương hôm nay rất thất bại.
“Đang nghĩ gì vậy?”.
Thấy bộ dạng cau mày của Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn đứng bên cạnh dịu dàng hỏi.
Vương Thuyền Quyên ngẩng đầu trả lời: “Hôm nay là ngày khai trương của công ty chúng ta, thế mà chỉ có vài người đến, anh nói xem có phải là điềm báo gì không?”.
Tần Cao Văn gõ nhẹ lên mũi Vương Thuyền Quyên nói: “Đừng đùa nữa, sau này việc kinh doanh của công ty em chắc chắn sẽ hanh phát, tin vào anh, anh có bao giờ lừa em đâu?”.
Vừa nói xong, thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Ôi, thế này mà cũng gọi là khai trương à? E rằng là buổi khai trương ảm đạm nhất từ trước đến nay nhỉ”.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang bước tới, phía sau còn có một đám vệ sĩ đi theo.
Mặt Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Sao lại là anh ta?
Tần Cao Văn có thể phán đoán ra được từ phản ứng của Vương Thuyền Quyên, người này cô tuyệt đối quen biết, nên khẽ hỏi: “Anh ta là ai vậy?”.
“Anh ta là người nhà họ Trương”.
Tần Cao Văn gật đầu.
“Em gái, có vài người như vậy mà mày cũng đòi tổ chức lễ khai trương, có phải là mặt hơi dày quá rồi không?”.
Vẻ mặt của Vương Thuyền Quyên trở nên càng khó coi hơn, ngẩng đầu nhìn không ngờ là anh hai của cô Vương Chấn Hoa cũng đến.
Những người có mặt tại hiện trường đều biết hai vị công tử này, Tiểu Vương cũng biết mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và bọn họ.
“Tôi thấy hai người các anh ăn nói gì mà khó nghe thế, mau cút ra đi, ở đây không hoan ngênh các anh”.
Vương Chấn Hoa lạnh lùng nói: “Hai người chúng tôi làm việc mà cần cô nhúng tay vào à, cút sang một bên cho tôi”.
Vừa nói vừa giơ tay lên tát về phía Tiểu Vương.
Đột nhiên một bàn tay bóp chặt cổ tay anh ta.
“Ở nơi có tôi mà lại đánh phụ nữ là sao?”.
Người lên tiếng là Tần Cao Văn.
“Mày chính là thằng đã dụ dỗ em gái tao đấy à?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi hy vọng anh ăn nói sạch sẽ một chút”.
Trương Thiên Khoát nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chửi: “Bố mày đúng là không thể hiểu nổi, con đĩ Vương Thuyền Quyên sao lại có thể thích mày chứ, nếu bố mày mở công ty cho cô ta, trong buổi lễ khai trương, tuyệt đối có thể mời được một nửa số nhân vật máu mặt của khu Minh Châu đến, còn mày nhìn mày đi, ảm đạm đến mức bố mày không thể nhìn được nữa”.
“Mau xin lỗi đi!”.
Trương Thiên Khoát sa sầm mặt nói: “Cái gì, ý mày là gì? Bố mày không xin lỗi đấy, mày định đánh bố mày chắc, con đĩ, cô ta chính là con đĩ, mày làm gì được tao nào?”.
Sắc mặt của Tần Cao Văn sa sầm lại.
Vương Thuyền Quyên vội vàng lên trước, kéo tay Tần Cao Văn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đừng so đo với loại người này”.
“Anh muốn anh ta phải xin lỗi em!”.
Nếu là chuyện khác, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ nghe theo sự sắp xếp của Vương Thuyền Quyên, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
“Đừng có gây chuyện ở đây!”.
Vốn dĩ Trương Thiên Khoát có thành kiến rất lớn với Tần Cao Văn, nếu hôm nay còn đánh nhau tại đây, có nghĩa là hoàn toàn trở mặt với nhà họ Trương.
Tần Cao Văn nhìn bộ dạng sốt sắng của Vương Thuyền Quyên, không muốn cô lo lắng thêm, cho dù đánh thật thì anh tuyệt đối sẽ không thua.
Anh cười nói: “Vậy được, tất cả đều nghe vợ sắp xếp”.
Khi nói đến tiếng “vợ”, anh thể hiện vô cùng trìu mến, thậm chí còn hôn Vương Thuyền Quyên một cái trước mặt Trương Thiên Khoát.
Sau đó hai người dắt tay nhau quay đi.
Trương Thiên Khoát sao có thể chịu được sự sỉ nhục đó, lẽ nào coi anh ta là không khí sao?
Bộp!
Anh ta cởi giày của anh ta ra, ném lên người Tần Cao Văn chửi: “Hai chúng mày một con là loại giày rách, một thằng nhu nhược, đúng là đẹp đôi đấy”.
Tần Cao Văn dừng chân lại.
Vừa rồi anh đã cho Trương Thiên Khoát cơ hội, nhưng đối phương không biết điều thì thôi, còn khiêu khích hết lần này đến lần khác.
Hổ không ra oai lại tưởng là mèo ốm à?
Vương Thuyền Quyên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Tần Cao Văn, cô kéo chặt tay đối phương, không ngừng lay.
Lần này ai cũng không thể thay đổi được quyết định của Tần Cao Văn.
Sau đó Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Vợ, em ở đây đã, anh qua kia đòi lại công bằng cho em”.
Anh cầm chiếc giày đi đến trước mặt Trương Thiên Khoát.
“Sao? Có phải định đi giày giúp tao đúng không? Nếu mày có suy nghĩ đó thật, thì mau lên”.
Vừa nói anh ta vừa giơ chân ra, đá thẳng trước mặt Tần Cao Văn.
“Vừa nãy tôi đã cho anh cơ hội rồi!”.
Bốp!
Tần Cao Văn cầm giày của Trương Thiên Khoát tát thẳng vào mặt anh ta, tát rất mạnh, Trương Thiên Khoát còn chưa phản ứng kịp thì đã bay ra ngoài.
Răng của Trương Thiên Khoát bị rụng mất mấy cái liền.
Anh ta không ngờ Tần Cao Văn lại ra tay với anh ta thật, dùng tay ôm mặt, vội vàng nói: “Lũ bọn mày còn đứng đó làm gì? Mau xông lên cho bố mày đi!”.
Đám vệ sĩ nghe thấy liền không hề do dự, thế là xông lên luôn.
Kết quả thì ai cũng biết.
Những tiếng bụp bụp không ngừng phát ra, hết người này đến người khác bay ra ngoài.
Chỉ trong phút chốc, mười mấy tên vệ sĩ đều bị đánh gục.
Vương Chấn Hoa cho dù biết rõ vệ sĩ của anh ta cho dù xông lên cũng chỉ là nộp mạng, nhưng anh ta không thể đứng nhìn Trương Thiên Khoát bị đánh được.
Vệ sĩ của anh ta cũng đều xông lên.
Kết quả không khác gì trước đó.
Hơn mười vệ sĩ đề bị Tần Cao Văn xử gọn.
Trương Thiên Khoát đứng dậy khỏi mặt đất, nghiến răng chửi: “Bố mày nói cho mày biết, Tần Cao Văn mày chết chắc rồi”.
“Nhà họ Trương và nhà họ Vương chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Tần Cao Văn không hề để ý đến sự uy hiếp của anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Mau xin lỗi!”.
“Tao...”.
Bốp!
“Tôi bảo anh xin lỗi!”.
Kẻ cầm đầu khẽ run rẩy.
Cái tên này chẳng phải nói sẽ không tay tay với gã sao? Sao lại nuốt lời vậy?
“Anh... anh không được giết tôi!”.
Kẻ cầm đầu nhìn Giang Sơn, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
“Mày yên tâm, con người tao không như đám khốn nạn chúng mày đâu, xưa nay đều nói là làm, nói sẽ không giết mày thì sẽ không giết”.
Sau đó hắn lại gằn giọng nói: “Nhưng điều này không có nghĩa là tao sẽ không dùng cách khác để trừng phạt mày”.
Sau đó ánh mắt của Giang Sơn nhìn về phía chỗ kín của kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu run lẩy bẩy hơn.
Cái tên này định làm gì chứ?
“Cách tốt nhất trên thế giới để dày vò con người chính là khiến người đó sống không bằng chết, nếu giết gã luôn thì lại quá dễ dãi cho gã rồi”.
Soạt!
Con dao găm trong tay hắn nhanh chóng lướt xuống, còn chưa chờ cho kẻ cầm đầu kia phản ứng kịp, con dao đã nhanh chóng rạch đến chỗ kín của gã.
Sau đó gã ngất lịm tại chỗ.
...
Lễ khai trương đã tới, nhưng vẫn chưa có mấy người đến.
Vương Thuyền Quyên nhìn cảnh tượng ảm đạm trước mặt, trong lòng có hơi buồn bã.
Lẽ nào hôm nay chỉ có vài người vậy sao?
Những người đến đều là bạn của Vương Thuyền Quyên, một mình Tiểu Vương ở đó thể hiện rất nhiệt liệt.
Những người khác cũng cố gắng khuấy động bầu không khí.
Nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật.
Đó chính là buổi lễ khai trương hôm nay rất thất bại.
“Đang nghĩ gì vậy?”.
Thấy bộ dạng cau mày của Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn đứng bên cạnh dịu dàng hỏi.
Vương Thuyền Quyên ngẩng đầu trả lời: “Hôm nay là ngày khai trương của công ty chúng ta, thế mà chỉ có vài người đến, anh nói xem có phải là điềm báo gì không?”.
Tần Cao Văn gõ nhẹ lên mũi Vương Thuyền Quyên nói: “Đừng đùa nữa, sau này việc kinh doanh của công ty em chắc chắn sẽ hanh phát, tin vào anh, anh có bao giờ lừa em đâu?”.
Vừa nói xong, thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Ôi, thế này mà cũng gọi là khai trương à? E rằng là buổi khai trương ảm đạm nhất từ trước đến nay nhỉ”.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang bước tới, phía sau còn có một đám vệ sĩ đi theo.
Mặt Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Sao lại là anh ta?
Tần Cao Văn có thể phán đoán ra được từ phản ứng của Vương Thuyền Quyên, người này cô tuyệt đối quen biết, nên khẽ hỏi: “Anh ta là ai vậy?”.
“Anh ta là người nhà họ Trương”.
Tần Cao Văn gật đầu.
“Em gái, có vài người như vậy mà mày cũng đòi tổ chức lễ khai trương, có phải là mặt hơi dày quá rồi không?”.
Vẻ mặt của Vương Thuyền Quyên trở nên càng khó coi hơn, ngẩng đầu nhìn không ngờ là anh hai của cô Vương Chấn Hoa cũng đến.
Những người có mặt tại hiện trường đều biết hai vị công tử này, Tiểu Vương cũng biết mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và bọn họ.
“Tôi thấy hai người các anh ăn nói gì mà khó nghe thế, mau cút ra đi, ở đây không hoan ngênh các anh”.
Vương Chấn Hoa lạnh lùng nói: “Hai người chúng tôi làm việc mà cần cô nhúng tay vào à, cút sang một bên cho tôi”.
Vừa nói vừa giơ tay lên tát về phía Tiểu Vương.
Đột nhiên một bàn tay bóp chặt cổ tay anh ta.
“Ở nơi có tôi mà lại đánh phụ nữ là sao?”.
Người lên tiếng là Tần Cao Văn.
“Mày chính là thằng đã dụ dỗ em gái tao đấy à?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi hy vọng anh ăn nói sạch sẽ một chút”.
Trương Thiên Khoát nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chửi: “Bố mày đúng là không thể hiểu nổi, con đĩ Vương Thuyền Quyên sao lại có thể thích mày chứ, nếu bố mày mở công ty cho cô ta, trong buổi lễ khai trương, tuyệt đối có thể mời được một nửa số nhân vật máu mặt của khu Minh Châu đến, còn mày nhìn mày đi, ảm đạm đến mức bố mày không thể nhìn được nữa”.
“Mau xin lỗi đi!”.
Trương Thiên Khoát sa sầm mặt nói: “Cái gì, ý mày là gì? Bố mày không xin lỗi đấy, mày định đánh bố mày chắc, con đĩ, cô ta chính là con đĩ, mày làm gì được tao nào?”.
Sắc mặt của Tần Cao Văn sa sầm lại.
Vương Thuyền Quyên vội vàng lên trước, kéo tay Tần Cao Văn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đừng so đo với loại người này”.
“Anh muốn anh ta phải xin lỗi em!”.
Nếu là chuyện khác, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ nghe theo sự sắp xếp của Vương Thuyền Quyên, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
“Đừng có gây chuyện ở đây!”.
Vốn dĩ Trương Thiên Khoát có thành kiến rất lớn với Tần Cao Văn, nếu hôm nay còn đánh nhau tại đây, có nghĩa là hoàn toàn trở mặt với nhà họ Trương.
Tần Cao Văn nhìn bộ dạng sốt sắng của Vương Thuyền Quyên, không muốn cô lo lắng thêm, cho dù đánh thật thì anh tuyệt đối sẽ không thua.
Anh cười nói: “Vậy được, tất cả đều nghe vợ sắp xếp”.
Khi nói đến tiếng “vợ”, anh thể hiện vô cùng trìu mến, thậm chí còn hôn Vương Thuyền Quyên một cái trước mặt Trương Thiên Khoát.
Sau đó hai người dắt tay nhau quay đi.
Trương Thiên Khoát sao có thể chịu được sự sỉ nhục đó, lẽ nào coi anh ta là không khí sao?
Bộp!
Anh ta cởi giày của anh ta ra, ném lên người Tần Cao Văn chửi: “Hai chúng mày một con là loại giày rách, một thằng nhu nhược, đúng là đẹp đôi đấy”.
Tần Cao Văn dừng chân lại.
Vừa rồi anh đã cho Trương Thiên Khoát cơ hội, nhưng đối phương không biết điều thì thôi, còn khiêu khích hết lần này đến lần khác.
Hổ không ra oai lại tưởng là mèo ốm à?
Vương Thuyền Quyên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Tần Cao Văn, cô kéo chặt tay đối phương, không ngừng lay.
Lần này ai cũng không thể thay đổi được quyết định của Tần Cao Văn.
Sau đó Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Vợ, em ở đây đã, anh qua kia đòi lại công bằng cho em”.
Anh cầm chiếc giày đi đến trước mặt Trương Thiên Khoát.
“Sao? Có phải định đi giày giúp tao đúng không? Nếu mày có suy nghĩ đó thật, thì mau lên”.
Vừa nói anh ta vừa giơ chân ra, đá thẳng trước mặt Tần Cao Văn.
“Vừa nãy tôi đã cho anh cơ hội rồi!”.
Bốp!
Tần Cao Văn cầm giày của Trương Thiên Khoát tát thẳng vào mặt anh ta, tát rất mạnh, Trương Thiên Khoát còn chưa phản ứng kịp thì đã bay ra ngoài.
Răng của Trương Thiên Khoát bị rụng mất mấy cái liền.
Anh ta không ngờ Tần Cao Văn lại ra tay với anh ta thật, dùng tay ôm mặt, vội vàng nói: “Lũ bọn mày còn đứng đó làm gì? Mau xông lên cho bố mày đi!”.
Đám vệ sĩ nghe thấy liền không hề do dự, thế là xông lên luôn.
Kết quả thì ai cũng biết.
Những tiếng bụp bụp không ngừng phát ra, hết người này đến người khác bay ra ngoài.
Chỉ trong phút chốc, mười mấy tên vệ sĩ đều bị đánh gục.
Vương Chấn Hoa cho dù biết rõ vệ sĩ của anh ta cho dù xông lên cũng chỉ là nộp mạng, nhưng anh ta không thể đứng nhìn Trương Thiên Khoát bị đánh được.
Vệ sĩ của anh ta cũng đều xông lên.
Kết quả không khác gì trước đó.
Hơn mười vệ sĩ đề bị Tần Cao Văn xử gọn.
Trương Thiên Khoát đứng dậy khỏi mặt đất, nghiến răng chửi: “Bố mày nói cho mày biết, Tần Cao Văn mày chết chắc rồi”.
“Nhà họ Trương và nhà họ Vương chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Tần Cao Văn không hề để ý đến sự uy hiếp của anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Mau xin lỗi!”.
“Tao...”.
Bốp!
“Tôi bảo anh xin lỗi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.