Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 229: Không ai ngăn nổi
Liệt Hỏa
20/07/2022
Tần Cao Văn ung dung lên tiếng: “Giờ tôi còn có việc, không nhiều lời với các người nữa".
Anh quay người rời đi.
Tần Cao Văn không tới mức so đo với bọn họ. Khi anh đang định rời khỏi phòng thì bị Tôn Tiểu Thiên đóng cửa lại.
“Vừa rồi cậu quỳ xuống xin tôi để cậu vào trong này, kết quả giờ lại đòi đi. Trên đời này lại có chuyện hời như vậy sao?”
Tôn Tiểu Thiên vô cùng oán hận Tần Cao Văn. Nguyên nhân vô cùng đơn giản. Lúc học đại học cả anh ta và Tần Cao Văn đều thích Âu Dương Minh Nguyệt. Nào ngờ cô ta lại lựa chọn Tần Cao Văn.
Dù sau đó anh ta sử dụng tiền bạc theo đuổi được Âu Dương Minh Nguyệt nhưng cũng mất đi cảm giác thành tựu, dù cô gái kia vẫn còn nguyên vẹn.
Anh ta chỉ vào Tần Cao Văn: “Cậu muốn đi ra cũng được, giờ quỳ xuống lạy hai lạy, nếu không thì đừng hòng”.
Thời đại học, anh ta từng học võ Taekwondo, hơn nữa bây giờ đã có đai đen. Người bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Nếu như Tần Cao Văn không nghe theo sự sắp xếp của Tôn Tiểu Thiên thì anh ta sẽ ra tay.
“Cậu là cái thá gì?”
Tôn Tiểu Thiên cười lạnh: “Nếu như cậu không quỳ xuống cũng được thôi. Vậy thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu”.
“E rằng cậu chưa đủ bản lĩnh đó đâu”.
Im lặng.
Im lặng chết chóc.
Mỗi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin. Ai đã cho anh cái gan dám bật lại Tôn Tiểu Thiên như vậy?
Lẽ nào anh không biết đối phương đáng sợ đến như thế nào sao?
“Tôi nói cho cậu biết, tôi cho cậu ba giây, nếu không tôi sẽ ra tay đấy”.
Tần Cao Văn nói: “Cậu cứ chơi cho tới đi”.
Thái độ của anh khiến cho Tôn Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã. Rõ ràng là Tần Cao Văn không coi anh ta ra gì. Tôn Tiểu Thiên gầm lên, giơ chân đạp về phía ngực Tần Cao Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tần Cao Văn vẫn vô cùng ung dung. Anh đứng im để cho Tôn Tiểu Thiên đá.
Bàn chân anh ta đạp mạnh lên ngực Tần Cao Văn. Tất cả đều cho rằng Tần Cao Văn sẽ bị thương là cái chắc. Nhưng không ngờ anh lại không hề hấn gì.
Còn cơ thể của Tôn Tiểu Thiên thì bay bật ra sau, đập mạnh vào tường.
Cả hiện trường nín lặng.
Bọn họ đứng quan sát với vẻ không dám tin. Dù là ai cũng đều không ngờ rằng mới có mấy năm không gặp mà Tần Cao Văn đã trở nên đáng sợ như thế.
Tô Tiểu Thiên ôm ngực, chật vật đứng dậy. Anh ta nghiến răng: “Tên khốn này, dám ra tay với tôi à?”
“Rõ ràng là cậu ra tay trước cơ mà”.
Tôn Tiểu Thiên cười lạnh: “Chân tướng sự việc không quan trọng. Tôi nói là cậu ra tay với tôi thì là cậu ra tay với tôi”.
“Tôi nói cho cậu biết. Giờ tôi gọi cho anh tôi để anh ấy xử lý cậu”.
Đám đông nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác. Bọn họ biết tiếp theo anh sẽ chết chắc.
Âu Dương Nguyệt Minh khoanh tay trước ngực bước tới cạnh Tần Cao Văn: “Tôi dám đảm bảo anh sẽ chết rất thảm đấy. Anh có biết anh trai của anh ấy là ai không?”
“Tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.
Âu Dương Minh Nguyệt cười lạnh lùng; “Anh không sợ à? Tôi nói cho anh biết nhé, đó chính là Trương Long, là vệ sĩ cực kỳ đáng sợ của nhà họ Mã đấy”.
“Trương Long à?”
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười. Hôm qua anh vừa giao đấu với Trương Long, đối phương bị anh đập cho một trận sống dở chết dở.
Nếu hắn không tới còn đỡ, giờ mà tới thì lại bị Tần Cao Văn tẩn cho một trận nữa.
“Tôi khuyên cậu đừng có gọi anh ta tới”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Nếu không tôi sẽ khiến anh ta chết thảm đấy”.
“Vậy sao?”
Âu Dương Minh Nguyệt ung dung lên tiếng: “Tới khi đó hi vọng anh vẫn có thể ngông cuồng như bây giờ”.
Một lúc sau Tôn Tiểu Thiên gọi điện cho Trương Long.
Trương Long đang ăn, sau chuyện lần trước xảy ra với Tần Cao Văn thì hắn thực sự bị sốc. Giờ vẫn còn cảm thấy phiền muộn.
Lúc này hắn rất muốn tìm chỗ nào đó để xả nhưng lại lực bất tòng tâm. Đúng lúc này có tiếng điện thoại vang lên.
Sau khi nghe máy, một giọng nói quen thuộc vọng tới.
“Đại ca phải không?”
Trương Long nói: “Tìm anh có việc gì không?”
“Đại ca mau tới đi, có người đánh em”.
“Trương Long nheo mắt: “Chú không nói chú là đệ của anh à?”
“Em nói rồi nhưng mà thằng đó nó không sợ, hơn nữa còn nói dù là anh tới thì nó cũng đập bình thường”.
Rầm!
Trương Long đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, toàn thân run rẩy. Từ khi nào mà hắn phải chịu nhục như vậy chứ?
“Chú bảo nó đợi đấy, anh tới ngay để cho nó một trận”.
“Không thành vấn đề đại ca”.
Anh ta tắt máy, nhìn Tần Cao Văn với vẻ đắc ý: “Cậu nghe rõ chưa? Lát nữa Trương Long tới, tôi đảm bảo cậu sẽ sống không bằng chết”.
Tần Cao Văn ung dung đáp lại: “Trương Long tới thì người chịu thiệt cũng sẽ là các người mà thôi”.
Không ai tin những lời anh nói, bọn họ chỉ coi như là trò cười. Chỉ cần là người bình thường thì đều biết rằng anh không nên chém gió lúc này.
Trương Long là đại ca của Tôn Tiểu Thiên. Hắn tới sẽ giúp ai thì chẳng phải chuyện đã rõ rành rành rồi sao? Tần Cao Văn có cần phải cứng đầu như vậy không?
Khoảng tầm mười phút sau, có tiếng đá cửa nặng nề từ ngoài vọng vào. Trương Long bước vào trong.
“Mau nói! Là thằng nào dám ra tay với đệ của anh?”
Tôn Tiểu Thiên vội vàng bước tới, chỉ về phía Tần Cao Văn và nói: “Chính là tên khốn này”.
Tần Cao Văn đang đứng ở vị trí khá tối, hơn nữa còn đối lưng với Trương Long nên hắn không nhìn rõ được anh. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy bóng dáng này có gì đó quen thuộc.
Dù vậy thì hắn nhất thời cũng không nhớ ra là ai.
“Thằng thối tha này, mau bước ra đây”
Tần Cao Văn điềm đạm lên tiếng: “Anh chắc chứ?”
Ầm!
Âm thanh quen thuộc khiến hắn giật bắn người. Đôi mắt hắn hiện lên vẻ hoảng loạn.
Tất cả những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Bọn họ tưởng rằng tiếp theo Trương Long sẽ lập tức ra tay với Tần Cao Văn nhưng mấy chục giây trôi qua mà hắn vẫn đứng bất động.
Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Chuyện gì vậy?
“Đại ca, cậu ta ức hiếp em, tại sao anh…”
Bốp!
Chưa đợi Tôn Tiểu Thiên nói hết câu thì Trương Long đã tát cho cậu ta một phát khiến cậu tay xoay mấy vòng rồi đập mạnh vào tường.
Chuyện quái gì thế này? Tôn Tiểu Thiên lớ ngớ không hiểu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Trương Long lại đánh anh ta?
“Đại ca, sao anh đánh em?”
Trương Long không hề trả lời, chỉ đi tới trước mặt Tôn Tiểu Thiên và túm cổ áo anh ta: “Đánh chú?”
“Giờ anh chỉ muốn giết chết chú thôi”.
Cả hiện tường im lặng như tờ. Tất cả đều há mồm trợn mắt.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải là hắn tới giúp Tôn Tiểu Thiên sao?
Anh quay người rời đi.
Tần Cao Văn không tới mức so đo với bọn họ. Khi anh đang định rời khỏi phòng thì bị Tôn Tiểu Thiên đóng cửa lại.
“Vừa rồi cậu quỳ xuống xin tôi để cậu vào trong này, kết quả giờ lại đòi đi. Trên đời này lại có chuyện hời như vậy sao?”
Tôn Tiểu Thiên vô cùng oán hận Tần Cao Văn. Nguyên nhân vô cùng đơn giản. Lúc học đại học cả anh ta và Tần Cao Văn đều thích Âu Dương Minh Nguyệt. Nào ngờ cô ta lại lựa chọn Tần Cao Văn.
Dù sau đó anh ta sử dụng tiền bạc theo đuổi được Âu Dương Minh Nguyệt nhưng cũng mất đi cảm giác thành tựu, dù cô gái kia vẫn còn nguyên vẹn.
Anh ta chỉ vào Tần Cao Văn: “Cậu muốn đi ra cũng được, giờ quỳ xuống lạy hai lạy, nếu không thì đừng hòng”.
Thời đại học, anh ta từng học võ Taekwondo, hơn nữa bây giờ đã có đai đen. Người bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Nếu như Tần Cao Văn không nghe theo sự sắp xếp của Tôn Tiểu Thiên thì anh ta sẽ ra tay.
“Cậu là cái thá gì?”
Tôn Tiểu Thiên cười lạnh: “Nếu như cậu không quỳ xuống cũng được thôi. Vậy thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu”.
“E rằng cậu chưa đủ bản lĩnh đó đâu”.
Im lặng.
Im lặng chết chóc.
Mỗi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin. Ai đã cho anh cái gan dám bật lại Tôn Tiểu Thiên như vậy?
Lẽ nào anh không biết đối phương đáng sợ đến như thế nào sao?
“Tôi nói cho cậu biết, tôi cho cậu ba giây, nếu không tôi sẽ ra tay đấy”.
Tần Cao Văn nói: “Cậu cứ chơi cho tới đi”.
Thái độ của anh khiến cho Tôn Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã. Rõ ràng là Tần Cao Văn không coi anh ta ra gì. Tôn Tiểu Thiên gầm lên, giơ chân đạp về phía ngực Tần Cao Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tần Cao Văn vẫn vô cùng ung dung. Anh đứng im để cho Tôn Tiểu Thiên đá.
Bàn chân anh ta đạp mạnh lên ngực Tần Cao Văn. Tất cả đều cho rằng Tần Cao Văn sẽ bị thương là cái chắc. Nhưng không ngờ anh lại không hề hấn gì.
Còn cơ thể của Tôn Tiểu Thiên thì bay bật ra sau, đập mạnh vào tường.
Cả hiện trường nín lặng.
Bọn họ đứng quan sát với vẻ không dám tin. Dù là ai cũng đều không ngờ rằng mới có mấy năm không gặp mà Tần Cao Văn đã trở nên đáng sợ như thế.
Tô Tiểu Thiên ôm ngực, chật vật đứng dậy. Anh ta nghiến răng: “Tên khốn này, dám ra tay với tôi à?”
“Rõ ràng là cậu ra tay trước cơ mà”.
Tôn Tiểu Thiên cười lạnh: “Chân tướng sự việc không quan trọng. Tôi nói là cậu ra tay với tôi thì là cậu ra tay với tôi”.
“Tôi nói cho cậu biết. Giờ tôi gọi cho anh tôi để anh ấy xử lý cậu”.
Đám đông nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác. Bọn họ biết tiếp theo anh sẽ chết chắc.
Âu Dương Nguyệt Minh khoanh tay trước ngực bước tới cạnh Tần Cao Văn: “Tôi dám đảm bảo anh sẽ chết rất thảm đấy. Anh có biết anh trai của anh ấy là ai không?”
“Tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.
Âu Dương Minh Nguyệt cười lạnh lùng; “Anh không sợ à? Tôi nói cho anh biết nhé, đó chính là Trương Long, là vệ sĩ cực kỳ đáng sợ của nhà họ Mã đấy”.
“Trương Long à?”
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười. Hôm qua anh vừa giao đấu với Trương Long, đối phương bị anh đập cho một trận sống dở chết dở.
Nếu hắn không tới còn đỡ, giờ mà tới thì lại bị Tần Cao Văn tẩn cho một trận nữa.
“Tôi khuyên cậu đừng có gọi anh ta tới”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Nếu không tôi sẽ khiến anh ta chết thảm đấy”.
“Vậy sao?”
Âu Dương Minh Nguyệt ung dung lên tiếng: “Tới khi đó hi vọng anh vẫn có thể ngông cuồng như bây giờ”.
Một lúc sau Tôn Tiểu Thiên gọi điện cho Trương Long.
Trương Long đang ăn, sau chuyện lần trước xảy ra với Tần Cao Văn thì hắn thực sự bị sốc. Giờ vẫn còn cảm thấy phiền muộn.
Lúc này hắn rất muốn tìm chỗ nào đó để xả nhưng lại lực bất tòng tâm. Đúng lúc này có tiếng điện thoại vang lên.
Sau khi nghe máy, một giọng nói quen thuộc vọng tới.
“Đại ca phải không?”
Trương Long nói: “Tìm anh có việc gì không?”
“Đại ca mau tới đi, có người đánh em”.
“Trương Long nheo mắt: “Chú không nói chú là đệ của anh à?”
“Em nói rồi nhưng mà thằng đó nó không sợ, hơn nữa còn nói dù là anh tới thì nó cũng đập bình thường”.
Rầm!
Trương Long đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, toàn thân run rẩy. Từ khi nào mà hắn phải chịu nhục như vậy chứ?
“Chú bảo nó đợi đấy, anh tới ngay để cho nó một trận”.
“Không thành vấn đề đại ca”.
Anh ta tắt máy, nhìn Tần Cao Văn với vẻ đắc ý: “Cậu nghe rõ chưa? Lát nữa Trương Long tới, tôi đảm bảo cậu sẽ sống không bằng chết”.
Tần Cao Văn ung dung đáp lại: “Trương Long tới thì người chịu thiệt cũng sẽ là các người mà thôi”.
Không ai tin những lời anh nói, bọn họ chỉ coi như là trò cười. Chỉ cần là người bình thường thì đều biết rằng anh không nên chém gió lúc này.
Trương Long là đại ca của Tôn Tiểu Thiên. Hắn tới sẽ giúp ai thì chẳng phải chuyện đã rõ rành rành rồi sao? Tần Cao Văn có cần phải cứng đầu như vậy không?
Khoảng tầm mười phút sau, có tiếng đá cửa nặng nề từ ngoài vọng vào. Trương Long bước vào trong.
“Mau nói! Là thằng nào dám ra tay với đệ của anh?”
Tôn Tiểu Thiên vội vàng bước tới, chỉ về phía Tần Cao Văn và nói: “Chính là tên khốn này”.
Tần Cao Văn đang đứng ở vị trí khá tối, hơn nữa còn đối lưng với Trương Long nên hắn không nhìn rõ được anh. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy bóng dáng này có gì đó quen thuộc.
Dù vậy thì hắn nhất thời cũng không nhớ ra là ai.
“Thằng thối tha này, mau bước ra đây”
Tần Cao Văn điềm đạm lên tiếng: “Anh chắc chứ?”
Ầm!
Âm thanh quen thuộc khiến hắn giật bắn người. Đôi mắt hắn hiện lên vẻ hoảng loạn.
Tất cả những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Bọn họ tưởng rằng tiếp theo Trương Long sẽ lập tức ra tay với Tần Cao Văn nhưng mấy chục giây trôi qua mà hắn vẫn đứng bất động.
Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Chuyện gì vậy?
“Đại ca, cậu ta ức hiếp em, tại sao anh…”
Bốp!
Chưa đợi Tôn Tiểu Thiên nói hết câu thì Trương Long đã tát cho cậu ta một phát khiến cậu tay xoay mấy vòng rồi đập mạnh vào tường.
Chuyện quái gì thế này? Tôn Tiểu Thiên lớ ngớ không hiểu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Trương Long lại đánh anh ta?
“Đại ca, sao anh đánh em?”
Trương Long không hề trả lời, chỉ đi tới trước mặt Tôn Tiểu Thiên và túm cổ áo anh ta: “Đánh chú?”
“Giờ anh chỉ muốn giết chết chú thôi”.
Cả hiện tường im lặng như tờ. Tất cả đều há mồm trợn mắt.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải là hắn tới giúp Tôn Tiểu Thiên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.