Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 169: Không nể mặt
Liệt Hỏa
09/07/2022
Trước đây sao không nhận ra anh biết chơi cờ tướng giỏi như vậy, thế mà lại có thể chơi cho Chu Thiên Phi không kịp trở tay.
Chu Thiên Phi không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cùng Tần Cao Văn đánh cờ.
Cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện, Tần Cao Văn ngay từ ban đầu đã dụ địch vào tròng, để Chu Thiên Phi đi vào bẫy mà anh đã thiết kế sẵn, điều này khi đó ông ta không hề cảnh giác.
Cho dù những lời nói ban đầu, hay là nhường đi xe, mã, pháo, tất cả đều là kế hoạch của Tần Cao Văn, mục đích là để Chu Thiên Phi lơ là.
Chờ đến khi ông ta phát hiện bị lừa thì đã muộn, Tần Cao Văn đã có thể tiêu diệt dễ dàng.
Chu Thiên Phi thở dài một hơi.
Đối phương thực sự vô cùng đáng sợ.
Đây là đối thủ có trình độ cực cao.
Ông ta thua một cách tâm phục khẩu phục.
“Tần tiên sinh quả nhiên là người khiêm tốn, khiến tôi đây vô cùng khâm phục”.
Thái độ của Chu Thiên Phi đối với Tần Cao Văn đã hài hòa hơn nhiều.
Hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn trước đó.
Ván cờ tướng đánh với Tần Cao Văn vừa rồi khiến Chu Thiên Phi chịu một sự đả kích lớn, ông ta thậm chí không kìm được mà nghi ngờ bản thân, ông ta có thực sự phù hợp trong lĩnh vực này không?
Ông ta thể hiện sự yếu thế trước mặt Tần Cao Văn, hi vọng đối phương nể mặt, không truy cứu vụ đánh cược.
Nếu không việc ông ta lấy ra 200 triệu chỉ là chuyện nhỏ, còn quỳ trước mặt mọi người thì quá thể mất mặt.
Tần Cao Văn nói: “Tôi miễn dịch với kiểu đó của ông, mau quỳ xuống dập đầu gọi ông nội đi!”.
Ôi!
Chu Thiên Phi lập tức đỏ bừng mặt.
Ông ta nắm chặt nắm đấm, cơ thể hơi run run, nếu phải quỳ xuống, vậy thì coi như nguy to.
E rằng ngày mai ông ta sẽ xuất hiện toàn mặt báo, trở thành trò cười trong giới cờ tướng Hoa Hạ mất.
Không được.
Tuyệt đối không thể đồng ý yêu cầu của đối phương.
“Tần tiên sinh cần có lòng khoan dung, tôi đã nhận lỗi với cậu rồi, lẽ nào cậu không thể mở lòng tha thứ hay sao? Vì sao cậu lại hẹp hòi như vậy!”.
Ông ta cố tình đánh vào tâm của Tần Cao Văn, đứng trên vị trí cao của dư luận, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đồng cảm với Chu Thiên Phi.
Đến lúc đó, nếu Tần Cao Văn còn muốn truy cứu thì sẽ cảm thấy có hơi áy náy.
Đa phần thì chiêu này sẽ có tác dụng với người khác.
Nhưng tiếc là Tần Cao Văn lại không phải người khác.
Anh không bao giờ tin kiểu đó.
“Tôi bảo ông quỳ xuống!”.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại vô cùng đanh thép.
Tiếng nói này khiến cơ thể Chu Thiên Phi rùng mình lên một cái, không kìm được mà run rẩy.
Lúc này ông ta mới nhớ ra Tần Cao Văn còn là một người hung giữ với cơ thể từng nhuốm máu.
Đắc tội với anh, kết cục chỉ có chịu không nổi mà thôi.
Ông ta lắp bắp nói: “Tần tiên sinh, cậu...”.
Bốp!
Bây giờ Tần Cao Văn không có thời gian mà dài dòng với ông ta, giáng thẳng cho ông ta một cái tát ngang mặt.
“Tôi bảo ông quỳ xuống mà không nghe thấy à?”.
Chu Thiên Phi không còn quan tâm nhiều nữa, hai đầu gối quỳ luôn trước mặt Tần Cao Văn!
Bụp bụp bụp!
Trán của ông ta xuất hiện vài vết máu tươi.
Nhưng Tần Cao Văn coi như không nhìn thấy.
“Đừng quên ông còn phải gọi tôi là ông nội”.
Chu Thiên Phi ngẩng đầu lên cắn răng nói: “Tần tiên sinh, tôi hi vọng cậu hiểu một điều này, làm người thì nên giữ lại một con đường, sau này gặp nhau còn dễ ăn nói”.
Xem ra ông ta đang uy hiếp bản thân anh.
Tần Cao Văn nói với ánh mắt lạnh tanh: “Ông tưởng tôi sẽ sợ sự uy hiếp của ông sao?”.
Sau đó anh dùng tay bóp cổ Chu Thiên Phi.
“Tôi nói cho ông biết, tôi đây không biết sợ là gì đâu”.
Chu Thiên Phi dùng hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi đối phương, nhưng thực lực giữa hai người lại là một trời một vực.
Ông ta vốn là một người giỏi cờ tướng nhưng trói gà không chặt, còn Tần Cao Văn lại là một cao thủ đỉnh cao.
Thế này thì đánh thế nào?
Chu Thiên Phi cảm thấy bản thân càng lúc càng khó thở, những người xung quanh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không ai dám đắc tội với Tần Cao Văn.
Bọn họ biết đối phương không phải là đối thủ của ba vị cao thủ cấp võ vương.
Nhưng muốn trừ khử bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Lúc này, Chu Thiên Phi cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết.
Cảm giác đến gần với thần chết không hề dễ chịu.
Chu Thiên Phi vội vàng nói: “Tôi sai rồi... ông nội, mau thả tôi ra!”.
Bụp!
Tần Cao Văn quăng Chu Thiên Phi ra như quăng rác vậy, khiến cơ thể ông ta đập lên vách tường.
Cơ thể ông ra từ từ trượt từ trên tường xuống, ông ta dùng tay ôm ngực, phần trong bụng như thể bị đảo lộn hết.
Sau đó Chu Thiên Phi phun từ miệng ra một ngụm máu tươi.
Ông ta đứng dậy một cách khó khăn, nói với Tần Cao Văn: “Tôi nói cho cậu biết Tần Cao Văn, việc hôm nay của chúng ta chưa xong đâu”.
Tần Cao Văn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc ông ta một cái, đã khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh.
Anh dửng dưng hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu... vừa rồi dạy dỗ ông chưa đủ đúng không?”.
Chu Thiên Phi giật mình, cơ thể run lên bần bật.
Ông ta vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng.
Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, mọi người đều vô cùng thất vọng.
Nghĩ cao thủ quốc gia này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tần Cao Văn quả thực lợi hại.
...
Trong phòng của Công Tôn Bôn Đằng.
Bốp!
Anh ta cầm cái chai trong tay giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Chai thủy tinh đã vỡ vụn.
Vốn dĩ anh ta tràn đầy tự tin với kế hoạch lần này, đủ niềm tin để xử Tần Cao Văn.
Ai ngờ lại một lần nữa bị đối phương làm cho bẽ mặt.
Cái tên khốn này sao mà làm được vậy?
“Anh đừng tức giận!”.
Bên tai vọng đến giọng nói của một người đàn ông trẻ, quay sang nhìn, Lý Thắng Kỳ đang bưng một ly rượu vang từ từ bước đến.
Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ xem ra chỉ có thể gửi hi vọng vào anh rồi”.
Lý Thắng Kỳ trả lời với vẻ khá tự tin: “Anh ta đánh cờ đúng là có chút bản lĩnh đấy, nhưng tôi không tin kỹ thuật piano của anh ta lại có thể sánh được với tôi”.
“Anh có đủ tự tin khiến anh ta đồng ý thi với anh không?”.
Dù sao danh tiếng của Lý Thắng Kỳ ở bên ngoài, có rất nhiều người đều biết đến sự lợi hại của anh ta.
Chỉ sợ sau khi Tần Cao Văn nghe thấy danh hiệu của anh ta xong lại có suy nghĩ rút lui.
Lý Thắng Kỳ ung dung trả lời: “Anh yên tâm... thưởng lớn ắt sẽ có người dám chơi, chỉ cần tôi đưa ra tiền cược đủ cao, Tần Cao Văn nhất định sẽ thi với tôi”.
Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ tôi gửi hết niềm hi vọng vào anh, tất cả nhờ anh đấy”.
Anh ta dửng dưng nói: “Anh yên tâm, chuyện nhỏ này có gì mà không làm được!”.
Trải qua vụ vừa rồi, một số người có chút thay đổi về thái độ đối với Tần Cao Văn.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Có rất nhiều người vẫn luôn thể hiện ra vẻ coi thường Tần Cao Văn.
Bọn họ không muốn đứng gần Tần Cao Văn.
Bọn họ cho rằng, đó là sự sỉ nhục về thân phận cao quý của bản thân.
Tần Cao Văn mãi mãi không thể gia nhập vào thế giới của họ.
“Tần tiên sinh, cậu quả thực rất giỏi!”.
Công Tôn Thiên Hạ khen Tần Cao Văn xuất phát từ đáy lòng.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ, có gì to tát đâu”.
Anh không hề coi trọng cuộc thi đánh cờ giữa Chu Thiên Phi và anh.
Quan trọng nhất trong đánh cờ chính là dưỡng tâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Thiên Phi, Tần Cao Văn đã biết bản thân nhất định có thể thắng.
Tâm thái của ông ta không đủ trầm ổn, hiện rõ vẻ vội vã hấp tấp, đây là thứ kỵ nhất của người đánh cờ.
Cho nên ông ta đã thua ngay từ ban đầu.
Chu Thiên Phi không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cùng Tần Cao Văn đánh cờ.
Cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện, Tần Cao Văn ngay từ ban đầu đã dụ địch vào tròng, để Chu Thiên Phi đi vào bẫy mà anh đã thiết kế sẵn, điều này khi đó ông ta không hề cảnh giác.
Cho dù những lời nói ban đầu, hay là nhường đi xe, mã, pháo, tất cả đều là kế hoạch của Tần Cao Văn, mục đích là để Chu Thiên Phi lơ là.
Chờ đến khi ông ta phát hiện bị lừa thì đã muộn, Tần Cao Văn đã có thể tiêu diệt dễ dàng.
Chu Thiên Phi thở dài một hơi.
Đối phương thực sự vô cùng đáng sợ.
Đây là đối thủ có trình độ cực cao.
Ông ta thua một cách tâm phục khẩu phục.
“Tần tiên sinh quả nhiên là người khiêm tốn, khiến tôi đây vô cùng khâm phục”.
Thái độ của Chu Thiên Phi đối với Tần Cao Văn đã hài hòa hơn nhiều.
Hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn trước đó.
Ván cờ tướng đánh với Tần Cao Văn vừa rồi khiến Chu Thiên Phi chịu một sự đả kích lớn, ông ta thậm chí không kìm được mà nghi ngờ bản thân, ông ta có thực sự phù hợp trong lĩnh vực này không?
Ông ta thể hiện sự yếu thế trước mặt Tần Cao Văn, hi vọng đối phương nể mặt, không truy cứu vụ đánh cược.
Nếu không việc ông ta lấy ra 200 triệu chỉ là chuyện nhỏ, còn quỳ trước mặt mọi người thì quá thể mất mặt.
Tần Cao Văn nói: “Tôi miễn dịch với kiểu đó của ông, mau quỳ xuống dập đầu gọi ông nội đi!”.
Ôi!
Chu Thiên Phi lập tức đỏ bừng mặt.
Ông ta nắm chặt nắm đấm, cơ thể hơi run run, nếu phải quỳ xuống, vậy thì coi như nguy to.
E rằng ngày mai ông ta sẽ xuất hiện toàn mặt báo, trở thành trò cười trong giới cờ tướng Hoa Hạ mất.
Không được.
Tuyệt đối không thể đồng ý yêu cầu của đối phương.
“Tần tiên sinh cần có lòng khoan dung, tôi đã nhận lỗi với cậu rồi, lẽ nào cậu không thể mở lòng tha thứ hay sao? Vì sao cậu lại hẹp hòi như vậy!”.
Ông ta cố tình đánh vào tâm của Tần Cao Văn, đứng trên vị trí cao của dư luận, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đồng cảm với Chu Thiên Phi.
Đến lúc đó, nếu Tần Cao Văn còn muốn truy cứu thì sẽ cảm thấy có hơi áy náy.
Đa phần thì chiêu này sẽ có tác dụng với người khác.
Nhưng tiếc là Tần Cao Văn lại không phải người khác.
Anh không bao giờ tin kiểu đó.
“Tôi bảo ông quỳ xuống!”.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại vô cùng đanh thép.
Tiếng nói này khiến cơ thể Chu Thiên Phi rùng mình lên một cái, không kìm được mà run rẩy.
Lúc này ông ta mới nhớ ra Tần Cao Văn còn là một người hung giữ với cơ thể từng nhuốm máu.
Đắc tội với anh, kết cục chỉ có chịu không nổi mà thôi.
Ông ta lắp bắp nói: “Tần tiên sinh, cậu...”.
Bốp!
Bây giờ Tần Cao Văn không có thời gian mà dài dòng với ông ta, giáng thẳng cho ông ta một cái tát ngang mặt.
“Tôi bảo ông quỳ xuống mà không nghe thấy à?”.
Chu Thiên Phi không còn quan tâm nhiều nữa, hai đầu gối quỳ luôn trước mặt Tần Cao Văn!
Bụp bụp bụp!
Trán của ông ta xuất hiện vài vết máu tươi.
Nhưng Tần Cao Văn coi như không nhìn thấy.
“Đừng quên ông còn phải gọi tôi là ông nội”.
Chu Thiên Phi ngẩng đầu lên cắn răng nói: “Tần tiên sinh, tôi hi vọng cậu hiểu một điều này, làm người thì nên giữ lại một con đường, sau này gặp nhau còn dễ ăn nói”.
Xem ra ông ta đang uy hiếp bản thân anh.
Tần Cao Văn nói với ánh mắt lạnh tanh: “Ông tưởng tôi sẽ sợ sự uy hiếp của ông sao?”.
Sau đó anh dùng tay bóp cổ Chu Thiên Phi.
“Tôi nói cho ông biết, tôi đây không biết sợ là gì đâu”.
Chu Thiên Phi dùng hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi đối phương, nhưng thực lực giữa hai người lại là một trời một vực.
Ông ta vốn là một người giỏi cờ tướng nhưng trói gà không chặt, còn Tần Cao Văn lại là một cao thủ đỉnh cao.
Thế này thì đánh thế nào?
Chu Thiên Phi cảm thấy bản thân càng lúc càng khó thở, những người xung quanh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không ai dám đắc tội với Tần Cao Văn.
Bọn họ biết đối phương không phải là đối thủ của ba vị cao thủ cấp võ vương.
Nhưng muốn trừ khử bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Lúc này, Chu Thiên Phi cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết.
Cảm giác đến gần với thần chết không hề dễ chịu.
Chu Thiên Phi vội vàng nói: “Tôi sai rồi... ông nội, mau thả tôi ra!”.
Bụp!
Tần Cao Văn quăng Chu Thiên Phi ra như quăng rác vậy, khiến cơ thể ông ta đập lên vách tường.
Cơ thể ông ra từ từ trượt từ trên tường xuống, ông ta dùng tay ôm ngực, phần trong bụng như thể bị đảo lộn hết.
Sau đó Chu Thiên Phi phun từ miệng ra một ngụm máu tươi.
Ông ta đứng dậy một cách khó khăn, nói với Tần Cao Văn: “Tôi nói cho cậu biết Tần Cao Văn, việc hôm nay của chúng ta chưa xong đâu”.
Tần Cao Văn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc ông ta một cái, đã khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh.
Anh dửng dưng hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu... vừa rồi dạy dỗ ông chưa đủ đúng không?”.
Chu Thiên Phi giật mình, cơ thể run lên bần bật.
Ông ta vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng.
Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, mọi người đều vô cùng thất vọng.
Nghĩ cao thủ quốc gia này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tần Cao Văn quả thực lợi hại.
...
Trong phòng của Công Tôn Bôn Đằng.
Bốp!
Anh ta cầm cái chai trong tay giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Chai thủy tinh đã vỡ vụn.
Vốn dĩ anh ta tràn đầy tự tin với kế hoạch lần này, đủ niềm tin để xử Tần Cao Văn.
Ai ngờ lại một lần nữa bị đối phương làm cho bẽ mặt.
Cái tên khốn này sao mà làm được vậy?
“Anh đừng tức giận!”.
Bên tai vọng đến giọng nói của một người đàn ông trẻ, quay sang nhìn, Lý Thắng Kỳ đang bưng một ly rượu vang từ từ bước đến.
Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ xem ra chỉ có thể gửi hi vọng vào anh rồi”.
Lý Thắng Kỳ trả lời với vẻ khá tự tin: “Anh ta đánh cờ đúng là có chút bản lĩnh đấy, nhưng tôi không tin kỹ thuật piano của anh ta lại có thể sánh được với tôi”.
“Anh có đủ tự tin khiến anh ta đồng ý thi với anh không?”.
Dù sao danh tiếng của Lý Thắng Kỳ ở bên ngoài, có rất nhiều người đều biết đến sự lợi hại của anh ta.
Chỉ sợ sau khi Tần Cao Văn nghe thấy danh hiệu của anh ta xong lại có suy nghĩ rút lui.
Lý Thắng Kỳ ung dung trả lời: “Anh yên tâm... thưởng lớn ắt sẽ có người dám chơi, chỉ cần tôi đưa ra tiền cược đủ cao, Tần Cao Văn nhất định sẽ thi với tôi”.
Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ tôi gửi hết niềm hi vọng vào anh, tất cả nhờ anh đấy”.
Anh ta dửng dưng nói: “Anh yên tâm, chuyện nhỏ này có gì mà không làm được!”.
Trải qua vụ vừa rồi, một số người có chút thay đổi về thái độ đối với Tần Cao Văn.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Có rất nhiều người vẫn luôn thể hiện ra vẻ coi thường Tần Cao Văn.
Bọn họ không muốn đứng gần Tần Cao Văn.
Bọn họ cho rằng, đó là sự sỉ nhục về thân phận cao quý của bản thân.
Tần Cao Văn mãi mãi không thể gia nhập vào thế giới của họ.
“Tần tiên sinh, cậu quả thực rất giỏi!”.
Công Tôn Thiên Hạ khen Tần Cao Văn xuất phát từ đáy lòng.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ, có gì to tát đâu”.
Anh không hề coi trọng cuộc thi đánh cờ giữa Chu Thiên Phi và anh.
Quan trọng nhất trong đánh cờ chính là dưỡng tâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Thiên Phi, Tần Cao Văn đã biết bản thân nhất định có thể thắng.
Tâm thái của ông ta không đủ trầm ổn, hiện rõ vẻ vội vã hấp tấp, đây là thứ kỵ nhất của người đánh cờ.
Cho nên ông ta đã thua ngay từ ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.