Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 128: Kịp thời ra tay
Liệt Hỏa
08/07/2022
Giờ ông ta làm sao dám làm trái yêu cầu của Dương Thúy Phương. Người đàn ông trung niên biết Từ Thiên Hoa đáng sợ tới mức nào. Hắn có biệt danh
là ông trùm thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải.
Nếu đắc tội thì tới khi đó đúng là chết chắc.
Đừng nói là tính mạng của mình mà e rằng cả gia đinh cũng sẽ gặp nạn.
Do đó người đàn ông trung niên với mười cái bạt tai không hề nương tay, đặc biệt đánh rất mạnh khiến răng rơi mất mấy chiếc, máu me đầm đìa.
Nhưng dù có như vậy thì Dương Thúy Phương vẫn cảm thấy không hài lòng. Cô ta đập giày cao gót liên tiếp vào đầu người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên chỉ biết im lặng cúi đầu chịu trận.
Có không ít những người trên máy bay vốn hừng hực khí thế định đứng ra đòi lại công bằng cho nạn nhân nhưng giờ thì tất cả đều phải sợ rồi.
Không ai dám đắc tội với Dương Thúy Phương nữa.
Sau khi đanh hơn chục phát, Dương Thúy Phương cảm thấy hơi mệt bèn thở hổn hển và nói: “Cút đi cho tôi”.
Người đàn ông trung niên giống như được ban ơn, vội vàng đứng dậy trở lại vị trí ngồi.
Tiếp theo Dương Thúy Phương lại đi tới trước mặt đứa bé.
“Đồ tạp chủng, đã nhìn rõ chưa? Trên cái máy bay này không ai động được vào tao hết, nếu mày còn không đứng lên thì có tin là tao sẽ đập chết mày không?”
Thái độ của cậu bé vô cùng kiên định, dù đối phương có dọa như thế nào thì cậu cũng không sợ.
Cậu vẫn cứ ngồi đó: “Cháu ngồi đây không dậy”.
Dương Thúy Phương bị chọc tới mức điên tiết.
Cô ta không ngờ thằng nhóc này lại không sợ mình.
“Là mày ép tao đấy nhé, vậy thì đừng trách sao tao không khách khí”.
Dương THúy Phương vốn là một tiểu thư phú quý với tính cách kiêu ngạo từ nhỏ. Sau này ở cùng Từ Thiên Hoa, được ông ta cưng hết mực, hầu như muốn gì được nấy.
Chính vì thế đã hình thành nên tính cách cực đoan của cô ta. Cô ta thường thích gây sự, ngông cuồng, vô lối.
Hơn nữa do thân phận của cô ta đặc biệt nên chẳng ai làm gì được. Dù mọi người cảm thấy bất mãn cũng phải nhẫn nhịn.
Khi Dương Thúy Phương giơ giày cao gót lên định ra tay với cậu bé thì một giọng nói vọng tới.
“Giờ cô tự tát mình mười cái thì tôi có thể cân nhắc xem có nên bỏ qua chuyện vừa rồi hay không”.
Câu nói này lập tức khiến đám đông chú ý. Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người vừa nói.
Người này trông khôi ngô tuấn tú, cơ thể vạm vỡ, mặc một bộ trang phục màu đen.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Tần Cao Văn thì vội vàng giữ anh lại.
“Người anh em, cậu định làm gì vậy?”
Ông ta rất lo lắng Tần Cao Văn sẽ đi theo vết xe đổ, vì nghĩa hiệp mà ra tay là chuyện tốt nhưng cần tùy vào từng trường hợp.
Nếu không sẽ chẳng giúp được mà còn làm hại chính mình.
Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi ghét nhất là thể loại chó cậy gần nhà”.
Dù là Từ Thiên Hoa ở bên ngoài thì cũng không dám xấc xược như vậy. Rốt cuộc là ai đã cho phép vợ hắn cả gan như vậy?
Dương Thúy Phương không nhịn được bèn lên tiếng: “Ý anh là gì, anh chửi ai là chó đấy?”
“Tôi nói cô là chó? Cô định làm gì tôi”.
Dương Thúy Phương siết chặt nắm đấm, cơ thể khẽ run lên.
Trước đây dù là ai thì chỉ cần biết về thân phận của cô ta cũng đều phải tỏ ra cung kính. Vậy mà Tần Cao Văn lại không hề sợ hãi.
Rõ ràng là anh chẳng coi cô ta là gì.
Vậy thì làm sao Dương Thúy Phương có thể chấp nhận được?
“Bà đây cho ba giây, nếu như không mau quỳ xuống xin lỗi tôi thì đợi chồng tôi đến sẽ khiến anh nát như thịt băm đấy”.
Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Câu này đúng ra phải là trong vòng ba giây nếu như cô không xin lỗi cậu bé đó thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.
Đám đông không cho rằng lời nói của Tần Cao Văn là thật.
Đối phương là người phụ nữ của Từ Thiên Hoa.
Dù cô ta không xin lỗi thì anh cũng làm được gì nào?
Dương Thúy Phương hừ giọng: “Anh cũng không tự soi lại mình. Anh là cái thá gì? Bà đây không xin lỗi đấy? Anh làm gì được tôi?”
Cô ta không hề bận tâm tới lời uy hiếp của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Tôi đương nhiên sẽ đánh, đánh tới khi cô xin lỗi thì thôi”.
Đám người trên máy bay không khỏi cảm thấy tức cười.
Bọn họ đều cảm thấy Tần Cao Văn đang làm trò hề.
Đối phương dám ra tay với Dương Thúy Phương sao?
Lẽ nào anh không biết Từ Thiên Hoa đáng sợ tới mức nào?
Dương Thúy Phương tỏ ra khinh miệt: “Bà đây hôm nay không xin lỗi đấy. Tôi muốn xem xem anh có thật sự dám ra tay với tôi hay không đấy”.
Bốp!
Câu nói còn chưa kết thúc thì Tần Cao Văn đã tát thẳng vào mặt Dương Thúy Phương. Anh tát rất mạnh, khiến cho cô ta bật lùi ra sau.
Sau đó cô ta ngã rầm ra đất.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta liền xuất hiện vết hằn của năm đầu ngón tay.
Cả hiện trường sục sôi.
Tất cả đều sững sờ.
Tần Cao Văn dám đánh Dương Thúy Phương sao?
Dương Thúy Phương ôm mặt, cả cơ thể đơ ra như khúc gỗ.
Đầu cô ta bầy giờ ong hết cả lên, cô ta cứ tưởng mình đang bị ảo giác.
Người này sao thật sự dám ra tay với cô ta chứ?
Dương Thúy Phương đứng dậy chửi rủa: “Tên khốn này, tôi phải giết anh, tôi nhất định phải giết chết anh”.
Dương Thúy Phương giống như một con thú hoang phát điên lao về phía Tần Cao Văn, nhưng cô ta chưa kịp làm gì thì…
Bốp bốp!
Tần Cao Văn lại tát cho cô ta hai phát bạt tai.
Anh còn tát mạnh hơn trước đó!
Thường thì Tần Cao Văn sẽ không ra tay với phụ nữ, nhưng chuyện gì cũng đều có ngoại lệ cả.
Mấy cú tát này thật sự khiến Dương Thúy Phương sững sờ.
Lẽ nào Tần Cao Văn là một tên điên?
Anh không sợ chút nào sao?
Lúc này tâm trạng của mọi người hết sức phứt tạp. Một mặt họ cảm thấy vui mừng vì Dương Thúy Phương gặp báo ứng cho những hành động không phân đúng sai của mình.
Nhưng mặt khác thì họ càng lo lắng hơn.
Tần Cao văn đánh Dương Thúy Phương, thì chẳng khắc gì công khai đối đầu với Từ Thiên Hoa. Cả tỉnh Thiên Hải này đều là địa bàn của hắn.
Sợ rằng tiếp theo Tần Cao Văn sẽ gặp những chuyện lành ít dữ nhiều.
Dương Thúy Phương lại nghiến răng chửi tiếp: “Đợi đấy, một khi chồng tôi tới đây thì anh ấy sẽ đập chết anh”.
“Từ Thiên Hoa à?”
Nhắc tới chồng mình, Dương Thúy Phương trở nên vô cùng đắc ý: “Chính xác. Tôi nói cho anh biết, giờ biết sợ cũng đã muộn rồi”.
Tần Cao Văn không hề bận tâm: “Trong mắt tôi, Từ THiên Hoa chẳng khác gì rác rưởi”.
Đồ điên!
Chắc chắn là một thằng điên!
Anh ta dám coi thường Từ Thiên Hoa sao?
Đầu có phải là bị mất não rồi không?
Dương Thúy Phương cười lạnh lùng: “Là anh nói đấy nhé. Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng tôi”.
Cô ta lấy điện thoại ra, mở loa ngoài, để cho tất cả những người có mặt đều có thể nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người.
Lúc này Từ Thiên Hoa đã tới sân bay tỉnh Thiên Hải.
Trước đó hắn đã nói với Tần Cao Văn là sẽ đích thân tới đón anh nên là đến sớm hơn giờ hẹn.
Đúng lúc này, Điện thoại của Từ Thiên Hoa đổ chuông. Giọng nói của Dương Thúy PHương vọng tới.
“Chồng ơi…”
Tiếng khóc nức nở vang lên, Từ Thiên Hoa lập tức trở nên nóng máu: “Sau vậy vợ?”
Nếu đắc tội thì tới khi đó đúng là chết chắc.
Đừng nói là tính mạng của mình mà e rằng cả gia đinh cũng sẽ gặp nạn.
Do đó người đàn ông trung niên với mười cái bạt tai không hề nương tay, đặc biệt đánh rất mạnh khiến răng rơi mất mấy chiếc, máu me đầm đìa.
Nhưng dù có như vậy thì Dương Thúy Phương vẫn cảm thấy không hài lòng. Cô ta đập giày cao gót liên tiếp vào đầu người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên chỉ biết im lặng cúi đầu chịu trận.
Có không ít những người trên máy bay vốn hừng hực khí thế định đứng ra đòi lại công bằng cho nạn nhân nhưng giờ thì tất cả đều phải sợ rồi.
Không ai dám đắc tội với Dương Thúy Phương nữa.
Sau khi đanh hơn chục phát, Dương Thúy Phương cảm thấy hơi mệt bèn thở hổn hển và nói: “Cút đi cho tôi”.
Người đàn ông trung niên giống như được ban ơn, vội vàng đứng dậy trở lại vị trí ngồi.
Tiếp theo Dương Thúy Phương lại đi tới trước mặt đứa bé.
“Đồ tạp chủng, đã nhìn rõ chưa? Trên cái máy bay này không ai động được vào tao hết, nếu mày còn không đứng lên thì có tin là tao sẽ đập chết mày không?”
Thái độ của cậu bé vô cùng kiên định, dù đối phương có dọa như thế nào thì cậu cũng không sợ.
Cậu vẫn cứ ngồi đó: “Cháu ngồi đây không dậy”.
Dương Thúy Phương bị chọc tới mức điên tiết.
Cô ta không ngờ thằng nhóc này lại không sợ mình.
“Là mày ép tao đấy nhé, vậy thì đừng trách sao tao không khách khí”.
Dương THúy Phương vốn là một tiểu thư phú quý với tính cách kiêu ngạo từ nhỏ. Sau này ở cùng Từ Thiên Hoa, được ông ta cưng hết mực, hầu như muốn gì được nấy.
Chính vì thế đã hình thành nên tính cách cực đoan của cô ta. Cô ta thường thích gây sự, ngông cuồng, vô lối.
Hơn nữa do thân phận của cô ta đặc biệt nên chẳng ai làm gì được. Dù mọi người cảm thấy bất mãn cũng phải nhẫn nhịn.
Khi Dương Thúy Phương giơ giày cao gót lên định ra tay với cậu bé thì một giọng nói vọng tới.
“Giờ cô tự tát mình mười cái thì tôi có thể cân nhắc xem có nên bỏ qua chuyện vừa rồi hay không”.
Câu nói này lập tức khiến đám đông chú ý. Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người vừa nói.
Người này trông khôi ngô tuấn tú, cơ thể vạm vỡ, mặc một bộ trang phục màu đen.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Tần Cao Văn thì vội vàng giữ anh lại.
“Người anh em, cậu định làm gì vậy?”
Ông ta rất lo lắng Tần Cao Văn sẽ đi theo vết xe đổ, vì nghĩa hiệp mà ra tay là chuyện tốt nhưng cần tùy vào từng trường hợp.
Nếu không sẽ chẳng giúp được mà còn làm hại chính mình.
Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi ghét nhất là thể loại chó cậy gần nhà”.
Dù là Từ Thiên Hoa ở bên ngoài thì cũng không dám xấc xược như vậy. Rốt cuộc là ai đã cho phép vợ hắn cả gan như vậy?
Dương Thúy Phương không nhịn được bèn lên tiếng: “Ý anh là gì, anh chửi ai là chó đấy?”
“Tôi nói cô là chó? Cô định làm gì tôi”.
Dương Thúy Phương siết chặt nắm đấm, cơ thể khẽ run lên.
Trước đây dù là ai thì chỉ cần biết về thân phận của cô ta cũng đều phải tỏ ra cung kính. Vậy mà Tần Cao Văn lại không hề sợ hãi.
Rõ ràng là anh chẳng coi cô ta là gì.
Vậy thì làm sao Dương Thúy Phương có thể chấp nhận được?
“Bà đây cho ba giây, nếu như không mau quỳ xuống xin lỗi tôi thì đợi chồng tôi đến sẽ khiến anh nát như thịt băm đấy”.
Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Câu này đúng ra phải là trong vòng ba giây nếu như cô không xin lỗi cậu bé đó thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.
Đám đông không cho rằng lời nói của Tần Cao Văn là thật.
Đối phương là người phụ nữ của Từ Thiên Hoa.
Dù cô ta không xin lỗi thì anh cũng làm được gì nào?
Dương Thúy Phương hừ giọng: “Anh cũng không tự soi lại mình. Anh là cái thá gì? Bà đây không xin lỗi đấy? Anh làm gì được tôi?”
Cô ta không hề bận tâm tới lời uy hiếp của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Tôi đương nhiên sẽ đánh, đánh tới khi cô xin lỗi thì thôi”.
Đám người trên máy bay không khỏi cảm thấy tức cười.
Bọn họ đều cảm thấy Tần Cao Văn đang làm trò hề.
Đối phương dám ra tay với Dương Thúy Phương sao?
Lẽ nào anh không biết Từ Thiên Hoa đáng sợ tới mức nào?
Dương Thúy Phương tỏ ra khinh miệt: “Bà đây hôm nay không xin lỗi đấy. Tôi muốn xem xem anh có thật sự dám ra tay với tôi hay không đấy”.
Bốp!
Câu nói còn chưa kết thúc thì Tần Cao Văn đã tát thẳng vào mặt Dương Thúy Phương. Anh tát rất mạnh, khiến cho cô ta bật lùi ra sau.
Sau đó cô ta ngã rầm ra đất.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta liền xuất hiện vết hằn của năm đầu ngón tay.
Cả hiện trường sục sôi.
Tất cả đều sững sờ.
Tần Cao Văn dám đánh Dương Thúy Phương sao?
Dương Thúy Phương ôm mặt, cả cơ thể đơ ra như khúc gỗ.
Đầu cô ta bầy giờ ong hết cả lên, cô ta cứ tưởng mình đang bị ảo giác.
Người này sao thật sự dám ra tay với cô ta chứ?
Dương Thúy Phương đứng dậy chửi rủa: “Tên khốn này, tôi phải giết anh, tôi nhất định phải giết chết anh”.
Dương Thúy Phương giống như một con thú hoang phát điên lao về phía Tần Cao Văn, nhưng cô ta chưa kịp làm gì thì…
Bốp bốp!
Tần Cao Văn lại tát cho cô ta hai phát bạt tai.
Anh còn tát mạnh hơn trước đó!
Thường thì Tần Cao Văn sẽ không ra tay với phụ nữ, nhưng chuyện gì cũng đều có ngoại lệ cả.
Mấy cú tát này thật sự khiến Dương Thúy Phương sững sờ.
Lẽ nào Tần Cao Văn là một tên điên?
Anh không sợ chút nào sao?
Lúc này tâm trạng của mọi người hết sức phứt tạp. Một mặt họ cảm thấy vui mừng vì Dương Thúy Phương gặp báo ứng cho những hành động không phân đúng sai của mình.
Nhưng mặt khác thì họ càng lo lắng hơn.
Tần Cao văn đánh Dương Thúy Phương, thì chẳng khắc gì công khai đối đầu với Từ Thiên Hoa. Cả tỉnh Thiên Hải này đều là địa bàn của hắn.
Sợ rằng tiếp theo Tần Cao Văn sẽ gặp những chuyện lành ít dữ nhiều.
Dương Thúy Phương lại nghiến răng chửi tiếp: “Đợi đấy, một khi chồng tôi tới đây thì anh ấy sẽ đập chết anh”.
“Từ Thiên Hoa à?”
Nhắc tới chồng mình, Dương Thúy Phương trở nên vô cùng đắc ý: “Chính xác. Tôi nói cho anh biết, giờ biết sợ cũng đã muộn rồi”.
Tần Cao Văn không hề bận tâm: “Trong mắt tôi, Từ THiên Hoa chẳng khác gì rác rưởi”.
Đồ điên!
Chắc chắn là một thằng điên!
Anh ta dám coi thường Từ Thiên Hoa sao?
Đầu có phải là bị mất não rồi không?
Dương Thúy Phương cười lạnh lùng: “Là anh nói đấy nhé. Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng tôi”.
Cô ta lấy điện thoại ra, mở loa ngoài, để cho tất cả những người có mặt đều có thể nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người.
Lúc này Từ Thiên Hoa đã tới sân bay tỉnh Thiên Hải.
Trước đó hắn đã nói với Tần Cao Văn là sẽ đích thân tới đón anh nên là đến sớm hơn giờ hẹn.
Đúng lúc này, Điện thoại của Từ Thiên Hoa đổ chuông. Giọng nói của Dương Thúy PHương vọng tới.
“Chồng ơi…”
Tiếng khóc nức nở vang lên, Từ Thiên Hoa lập tức trở nên nóng máu: “Sau vậy vợ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.