Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 130: Miễn cưỡng
Liệt Hỏa
08/07/2022
Dương Thúy Phương ngông cuồng phách lối. Nhưng không có nghĩa là cô ta ngu ngốc.
Dù hiện tại đầu óc cô ta không được linh hoạt thì cô ta cũng hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra hôm nay cô ta đã đắc tội với người mà không nên đắc tội.
“Chồng ơi… Em…!”
Thấy Dương Thúy Phương vẫn chưa quỳ xuống thì Từ Thiên Hoa lại tát cô ta thêm một phát nữa. Hắn túm tóc cô ta: “Đừng có lằng nhằng, mau xin lỗi anh Tần”.
Phụp!
Cô ta quỳ phụp xuống đất.
Advertisement Sau đó, tình huống khiến người khác há mồm trợn mắt cũng đã xuất hiện. Dương Thúy Phương quỳ phụp xuống, Từ Thiên Hoa cũng làm theo.
Cả hai đều quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn.
Cả hiện trường im lặng như tờ, có thể nghe thấy rõ hơi thở của từng người.
Biến cố đột ngột xảy ra khiến đám đông muốn rơi cả đồng tử.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Rốt cuộc Tần Cao Văn là ai?
Trước đó tất cả mọi người đều cho rằng những lời anh nói chỉ là nói khoác, đợi đến khi tận mắt họ thấy Từ Thiên Hoa dập đầu nhận sai thì bọn họ biết sự suy đoán của mình đã sai.
Có người dập đầu thật kìa.
Advertisement Chỉ có điều người đó không phải là Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Từ Thiên Hoa và nói: “Từ Thiên Hoa! Vợ của anh lợi hại thật. Cô ta làm loạn như vậy trên máy bay, lẽ nào anh không quan tâm sao?”
Sắc mặt Từ Thiên Hoa trở nên vô cùng khó coi.
Hắn không ngờ Dương Thúy Phương lại gây sự với Tần Cao Văn, đồng thời hắn cũng cảm thấy vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy thi ban đầu hắn đã nghiêm túc dạy dỗ vợ mình rồi.
Như vậy thì sẽ không để xảy ra bi kịch này.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Anh nói xem tiếp theo tôi nên làm gì?”
“Anh Tần, tôi sai rồi, tất cả đều là tôi sai. Là do tôi đã không dạy dỗ cô ấy hẳn hoi, nếu anh muốn xử lý thì cứ xử lý tôi đây này”.
Đối xử với người khác đúng là Dương Thúy Phương rất tàn nhẫn, nhưng về tình yêu, thì tình cảm mà cô ta dành cho Từ Thiên Hoa không ít hơn đối phương dành cho cô ta.
Dương Thúy Phương không muốn vì mình mà liên lụy tới chồng nên đã ôm chân Tần Cao Văn thổn thức: “Anh Tần, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì tới chồng tôi cả. Nếu anh muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi là được rồi”.
Cách làm này khiến cho Tần Cao Văn có thêm chút thiện cảm đối với Dương Thúy Phương.
Anh thản nhiên nói: “Cô yên tâm, dù những chuyện vừa rồi cô làm rất quá đáng nhưng chưa tới mức phải chết”.
Câu nói này khiến Dương Thúy Phương cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần được sống là ok rồi.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Thế nhưng khó tránh việc bị phạt”.
“Tôi đồng ý chịu phạt”.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
So với việc phải chết thì những hình phạt khác chẳng là gì.
Tần Cao Văn đi tới bên cạnh cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, mặt còn đau không?”
Cậu bé cảm thấy đầy tin tưởng Tần Cao Văn bèn gật đầu nói: “Còn đau, đau lắm ạ”.
Anh tháo dây an toàn của cậu bé vè nói: “Cháu qua đây”
Tần Cao Văn dẫn cậu bé tới trước mặt Dương Thúy Phương, chỉ vào cô ta và nói: “Vừa rồi chính là người phụ nữ này đánh cháu, giờ cháu đánh lại thì thế nào?”
Dù cậu bé còn mơ hồ về thân phận của Dương Thúy Phương nhưng nhìn mọi người tỏ ra tôn kính cô ta như vậy thì cậu cũng biết đối phương là người không dễ dây vào.
Cậu bé cảm thấy lo lắng.
Tần Cao Văn biết được điều đó bèn nói: “Cháu không cần lo lắng, giờ cháu đánh cô ta, sau khi chú đi thì cô ta cũng không dám báo thù đâu”.
Dường như để chứng minh cho những gì Tần Cao Văn vừa nói thì Dương Thúy Phương còn gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, sau này tuyệt đối sẽ không báo thù”.
Đôi mắt cậu bé sáng lên: “Thật sao?”
Dù không muốn nhưng Dương Thúy Phương chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Giờ cô ta không còn gan đi gây chuyện với Tần Cao Văn nữa rồi.
Dương Thúy Phương gật đầu: “Đúng vậy, trước đó do cô không tốt, không nên đánh cháu, giờ đánh lại là điều đương nhiên”.
Bốp!
Vừa nói xong thì cậu bé liền tát cho cô ta một phát bạt tai. Đừng thấy cậu ta ít tuổi mà lầm, vì cú tát vừa rồi của cậu ta cực kỳ mạnh.
Mạnh tới mức khiến khoe miệng Dương Thúy Phương rỉ máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Từ Thiên Hoa đau lòng lắm.
Nhưng hắn chẳng thể nói gì.
Hình phạt mà Tần Cao Văn đưa ra không phải quá nghiêm trọng.
Nếu hắn mở lời thì có lẽ tới khi đó sẽ càng tạo ra bi kịch thê thảm hơn mà thôi.
Mỗi lần cậu bé tát lại thì đều dùng lực cực mạnh. Cậu tát tới mười mất phát cho tới khi mệt và phải thở hổn hển thì mới dừng lại.
Sau đó cậu bé nói với Tần Cao Văn: “Cháu đánh xong rồi”
Tần Cao Văn xoa đầu cậu bé và nói: “OK, cháu qua bên kia chơi đi”.
Cậu bé lại quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Cô phục chưa?”
Dù là ai thì khi bị đánh trước mặt đám đông đương nhiên sẽ không phục.
Dương Thúy Phương cũng không ngoại lệ.
Nhưng Dương Thúy Phương làm gì có gan phản kháng.
Cô ta không dám nói gì khác.
“Đương nhiên là phục, có gì mà không phục”
Dương Thúy Phương bất giác bật khóc.
Tần Cao Văn nói tiếp: ‘Tôi cảm thấy trừng phạt như vậy với cô chưa đủ, binh thường cô làm không ít chuyện xấu, ngoài việc ức hiếp đứa bé kia ra thì chắc chắn cô còn từng ức hiếp người khác nữa”.
Dương Thúy Phương bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Tần Cao Văn tiếp theo định làm gì vậy?
“Có ai cảm thấy bất mãn với người phụ nữ này không?”
Tần Cao Văn vừa nói vừa chỉ vào Dương Thúy Phương đang quỳ dưới đất.
Ầm!
Dương Thúy Phương lập tức tái mặt.
Vì cô ta biết tiếp theo cô ta xong đời thật sự rồi.
Xem ra sự trừng phạt vừa rồi mới chỉ là bắt đầu thôi.
Từ Thiên Hoa cũng muốn mở lời nói đỡ cho vợ mình vài câu nhưng lực bất tòng tâm.
“Tôi!”
Người đàn ông lực lưỡng khi nãy bước ra và giơ cao tay lên.
Tần Cao Văn nhìn và nói: “Giờ ông cũng có thể đánh lại cô ta, hơn nữa tôi dám đảm bảo chồng của cô ta không dám oán hận”.
Từ Thiên Hoa lại phải gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, đúng vậy, không oán hận”.
Người đàn ông trung niên bước tới, tát mạnh vào mặt cô ta.
Dương Thúy Phương suýt ngất.
Những người khác nhát gan hơn nên từ bỏ ý định báo thù.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Từ Thiên Hoa, đỡ hắn dậy.
“Có phải anh cảm thấy vừa rồi tôi làm có phần tàn nhẫn không?”
Từ Thiên Hoa không nói gì. Đó đúng là suy nghĩ lúc này của hắn nhưng hắn không dám nói ra trước mặt Tần Cao Văn.
“Tôi vì muốn tốt cho anh đấy”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Lần này đắc tội với tôi thì tôi chỉ tát bạt tai thôi. Anh đã bao giờ nghĩ rằng nếu lần sau cô ta đắc tội với người khác chưa?”
Chuyện xảy ra lần này khiến Từ Thiên Hoa vô cùng hối hận.
Từ Thiên Hoa trước đây luôn ra vẻ trịch thượng, cho rằng sức ảnh hưởng của mình đủ lớn, căn bản chẳng cần sợ ai ở cái tỉnh Thiên Hải này.
Nhưng những gì xảy ra hôm nay khiến cho Từ Thiên Hoa hiểu được một điều rằng núi cao còn có núi cao hơn.
Dù hiện tại đầu óc cô ta không được linh hoạt thì cô ta cũng hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra hôm nay cô ta đã đắc tội với người mà không nên đắc tội.
“Chồng ơi… Em…!”
Thấy Dương Thúy Phương vẫn chưa quỳ xuống thì Từ Thiên Hoa lại tát cô ta thêm một phát nữa. Hắn túm tóc cô ta: “Đừng có lằng nhằng, mau xin lỗi anh Tần”.
Phụp!
Cô ta quỳ phụp xuống đất.
Advertisement Sau đó, tình huống khiến người khác há mồm trợn mắt cũng đã xuất hiện. Dương Thúy Phương quỳ phụp xuống, Từ Thiên Hoa cũng làm theo.
Cả hai đều quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn.
Cả hiện trường im lặng như tờ, có thể nghe thấy rõ hơi thở của từng người.
Biến cố đột ngột xảy ra khiến đám đông muốn rơi cả đồng tử.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Rốt cuộc Tần Cao Văn là ai?
Trước đó tất cả mọi người đều cho rằng những lời anh nói chỉ là nói khoác, đợi đến khi tận mắt họ thấy Từ Thiên Hoa dập đầu nhận sai thì bọn họ biết sự suy đoán của mình đã sai.
Có người dập đầu thật kìa.
Advertisement Chỉ có điều người đó không phải là Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Từ Thiên Hoa và nói: “Từ Thiên Hoa! Vợ của anh lợi hại thật. Cô ta làm loạn như vậy trên máy bay, lẽ nào anh không quan tâm sao?”
Sắc mặt Từ Thiên Hoa trở nên vô cùng khó coi.
Hắn không ngờ Dương Thúy Phương lại gây sự với Tần Cao Văn, đồng thời hắn cũng cảm thấy vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy thi ban đầu hắn đã nghiêm túc dạy dỗ vợ mình rồi.
Như vậy thì sẽ không để xảy ra bi kịch này.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Anh nói xem tiếp theo tôi nên làm gì?”
“Anh Tần, tôi sai rồi, tất cả đều là tôi sai. Là do tôi đã không dạy dỗ cô ấy hẳn hoi, nếu anh muốn xử lý thì cứ xử lý tôi đây này”.
Đối xử với người khác đúng là Dương Thúy Phương rất tàn nhẫn, nhưng về tình yêu, thì tình cảm mà cô ta dành cho Từ Thiên Hoa không ít hơn đối phương dành cho cô ta.
Dương Thúy Phương không muốn vì mình mà liên lụy tới chồng nên đã ôm chân Tần Cao Văn thổn thức: “Anh Tần, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì tới chồng tôi cả. Nếu anh muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi là được rồi”.
Cách làm này khiến cho Tần Cao Văn có thêm chút thiện cảm đối với Dương Thúy Phương.
Anh thản nhiên nói: “Cô yên tâm, dù những chuyện vừa rồi cô làm rất quá đáng nhưng chưa tới mức phải chết”.
Câu nói này khiến Dương Thúy Phương cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần được sống là ok rồi.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Thế nhưng khó tránh việc bị phạt”.
“Tôi đồng ý chịu phạt”.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
So với việc phải chết thì những hình phạt khác chẳng là gì.
Tần Cao Văn đi tới bên cạnh cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, mặt còn đau không?”
Cậu bé cảm thấy đầy tin tưởng Tần Cao Văn bèn gật đầu nói: “Còn đau, đau lắm ạ”.
Anh tháo dây an toàn của cậu bé vè nói: “Cháu qua đây”
Tần Cao Văn dẫn cậu bé tới trước mặt Dương Thúy Phương, chỉ vào cô ta và nói: “Vừa rồi chính là người phụ nữ này đánh cháu, giờ cháu đánh lại thì thế nào?”
Dù cậu bé còn mơ hồ về thân phận của Dương Thúy Phương nhưng nhìn mọi người tỏ ra tôn kính cô ta như vậy thì cậu cũng biết đối phương là người không dễ dây vào.
Cậu bé cảm thấy lo lắng.
Tần Cao Văn biết được điều đó bèn nói: “Cháu không cần lo lắng, giờ cháu đánh cô ta, sau khi chú đi thì cô ta cũng không dám báo thù đâu”.
Dường như để chứng minh cho những gì Tần Cao Văn vừa nói thì Dương Thúy Phương còn gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, sau này tuyệt đối sẽ không báo thù”.
Đôi mắt cậu bé sáng lên: “Thật sao?”
Dù không muốn nhưng Dương Thúy Phương chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Giờ cô ta không còn gan đi gây chuyện với Tần Cao Văn nữa rồi.
Dương Thúy Phương gật đầu: “Đúng vậy, trước đó do cô không tốt, không nên đánh cháu, giờ đánh lại là điều đương nhiên”.
Bốp!
Vừa nói xong thì cậu bé liền tát cho cô ta một phát bạt tai. Đừng thấy cậu ta ít tuổi mà lầm, vì cú tát vừa rồi của cậu ta cực kỳ mạnh.
Mạnh tới mức khiến khoe miệng Dương Thúy Phương rỉ máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Từ Thiên Hoa đau lòng lắm.
Nhưng hắn chẳng thể nói gì.
Hình phạt mà Tần Cao Văn đưa ra không phải quá nghiêm trọng.
Nếu hắn mở lời thì có lẽ tới khi đó sẽ càng tạo ra bi kịch thê thảm hơn mà thôi.
Mỗi lần cậu bé tát lại thì đều dùng lực cực mạnh. Cậu tát tới mười mất phát cho tới khi mệt và phải thở hổn hển thì mới dừng lại.
Sau đó cậu bé nói với Tần Cao Văn: “Cháu đánh xong rồi”
Tần Cao Văn xoa đầu cậu bé và nói: “OK, cháu qua bên kia chơi đi”.
Cậu bé lại quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Cô phục chưa?”
Dù là ai thì khi bị đánh trước mặt đám đông đương nhiên sẽ không phục.
Dương Thúy Phương cũng không ngoại lệ.
Nhưng Dương Thúy Phương làm gì có gan phản kháng.
Cô ta không dám nói gì khác.
“Đương nhiên là phục, có gì mà không phục”
Dương Thúy Phương bất giác bật khóc.
Tần Cao Văn nói tiếp: ‘Tôi cảm thấy trừng phạt như vậy với cô chưa đủ, binh thường cô làm không ít chuyện xấu, ngoài việc ức hiếp đứa bé kia ra thì chắc chắn cô còn từng ức hiếp người khác nữa”.
Dương Thúy Phương bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Tần Cao Văn tiếp theo định làm gì vậy?
“Có ai cảm thấy bất mãn với người phụ nữ này không?”
Tần Cao Văn vừa nói vừa chỉ vào Dương Thúy Phương đang quỳ dưới đất.
Ầm!
Dương Thúy Phương lập tức tái mặt.
Vì cô ta biết tiếp theo cô ta xong đời thật sự rồi.
Xem ra sự trừng phạt vừa rồi mới chỉ là bắt đầu thôi.
Từ Thiên Hoa cũng muốn mở lời nói đỡ cho vợ mình vài câu nhưng lực bất tòng tâm.
“Tôi!”
Người đàn ông lực lưỡng khi nãy bước ra và giơ cao tay lên.
Tần Cao Văn nhìn và nói: “Giờ ông cũng có thể đánh lại cô ta, hơn nữa tôi dám đảm bảo chồng của cô ta không dám oán hận”.
Từ Thiên Hoa lại phải gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, đúng vậy, không oán hận”.
Người đàn ông trung niên bước tới, tát mạnh vào mặt cô ta.
Dương Thúy Phương suýt ngất.
Những người khác nhát gan hơn nên từ bỏ ý định báo thù.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Từ Thiên Hoa, đỡ hắn dậy.
“Có phải anh cảm thấy vừa rồi tôi làm có phần tàn nhẫn không?”
Từ Thiên Hoa không nói gì. Đó đúng là suy nghĩ lúc này của hắn nhưng hắn không dám nói ra trước mặt Tần Cao Văn.
“Tôi vì muốn tốt cho anh đấy”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Lần này đắc tội với tôi thì tôi chỉ tát bạt tai thôi. Anh đã bao giờ nghĩ rằng nếu lần sau cô ta đắc tội với người khác chưa?”
Chuyện xảy ra lần này khiến Từ Thiên Hoa vô cùng hối hận.
Từ Thiên Hoa trước đây luôn ra vẻ trịch thượng, cho rằng sức ảnh hưởng của mình đủ lớn, căn bản chẳng cần sợ ai ở cái tỉnh Thiên Hải này.
Nhưng những gì xảy ra hôm nay khiến cho Từ Thiên Hoa hiểu được một điều rằng núi cao còn có núi cao hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.