Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 186: Thử thách cơ bản

Liệt Hỏa

09/07/2022

Ánh nắng rực rỡ, trời xanh vạn dặm.

Tần Cao Văn đã thức dậy từ sớm, anh đã đồng ý giao dịch với người ta đương nhiên phải đặt việc này lên hàng đầu. Anh vẫn chưa biết người của tổ chức Long Đằng đã nghĩ ra cách làm khó anh.

Những người này luôn tự coi mình cao hơn người khác. Trong lòng bọn họ, người quản lý bọn họ chỉ có thể là cao thủ trong tổ chức Long Đằng.

Tần Cao Văn là cái thá gì chứ? Ngay cả tư cách vào tổ chức Long Đằng cũng không có, huống hồ là người huấn luyện cho bọn họ, vậy chẳng khác nào sỉ nhục Long Đằng bọn họ.



“Sao hắn còn chưa đến?”, người đàn ông đeo kính hỏi người bên cạnh.

Người đàn ông đeo kính tên là Ngô Tuấn Kiệt, là quân sư của bọn họ.

Một người trong số họ trả lời: “Chắc là không dám đến, nếu tôi là hắn cũng sẽ tự lượng sức mình, không đến tổ chức Long Đằng để rước nhục vào thân”.

“Tôi thấy hắn không đến là lựa chọn rất sáng suốt, nếu không, hôm nay chúng ta nhất định sẽ khiến hắn bẽ mặt”.

“Hắn không dám đến cũng là bình thường”.

Tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau.

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Tần Cao Văn.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, bọn họ càng thêm thất vọng.

Đây là người huấn luyện của bọn họ sao? Mặt mũi trông điềm đạm nho nhã, hoàn toàn không giống người thường xuyên chém giết, mà giống như một người mẫu vậy.

Người như thế có lẽ còn chẳng có sức mạnh gì, vào tổ chức Long Đằng nhiều lắm chỉ có thể lau dọn nhà vệ sinh.

“Các người chính là đội huấn luyện đặc biệt của tổ chức Long Đằng?”, nhìn những người đứng trước mặt, Tần Cao Văn bình thản hỏi.

Ngô Tuấn Kiệt đi đến phía trước, đáp: “Không sai”.

“Anh là người huấn luyện mà đại ca chúng tôi mời tới sao?”.

Tần Cao Văn trả lời: “Đúng”.

“Anh muốn làm người huấn luyện chúng tôi cũng được, nhưng anh phải qua được vài thử thách. Nếu không, anh hoàn toàn không có tư cách vào trong”.

Bọn họ chặn Tần Cao Văn ở bên ngoài.

Xem ra đám người trước mặt này nghi ngờ mình. Vốn dĩ trước đó anh không định làm bọn họ mất mặt, nào ngờ bọn họ lại chủ động gây sự, thế thì đừng trách anh không khách khí.

Tần Cao Văn ung dung hỏi: “Nói đi, là thử thách gì?”.

“Anh nhìn thấy bàn cờ ở bên cạnh anh rồi chứ?”.



Tần Cao Văn nhìn sang bàn cờ.

“Tôi nói cho anh biết, anh huấn luyện chúng tôi sẽ có thử thách rất cao về trí tuệ. Anh phải phá giải được thế cờ đó mới đủ tư cách vào trong”.

Ngô Tuấn Kiệt tỏ ra kiêu ngạo đắc ý, đây là vốn liếng mà hắn lấy làm tự hào nhất.

Thế cờ này hắn tình cờ thấy được trong một cuốn sách quý thời Thượng cổ, người bình thường đừng nói là phá giải, ngay cả bước tiếp theo nên đi thế nào cũng là một vấn đề.

Ở tổ chức Long Đằng cũng không tìm ra được người thứ ba có thể phá giải thế cờ này. Tần Cao Văn chỉ là người ngoài, đương nhiên không cần phải nói nhiều.

Đa số đều có cách nghĩ giống nhau, cho rằng Tần Cao Văn khả năng cao ngay cửa ải đầu tiên đã lâm trận chạy trốn. Đến lúc đó, không cần bọn họ tự mình mở miệng, Tần Cao Văn cũng sẽ ngoan ngoãn cút đi.

Tần Cao Văn đi đến cạnh bàn cờ, anh liếc qua hai lần, miệng nhếch lên nụ cười khinh thường. Chỉ thế này mà cũng có mặt mũi lấy ra thử thách anh?

“Thế nào? Có phải thấy sợ rồi không? Nếu không thể phá giải thế cờ này thì mau cút đi cho tôi, đừng ở đó đánh mất thể diện”.

Tần Cao Văn nói: “Có thể đổi cái khác cho tôi không?”.

Ha ha ha!

Tất cả mọi người cùng cười phá lên. Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tần Cao Văn không có cả dũng khí để thử mà lập tức đề nghị đổi thế cờ khác.

“Nếu anh không giải được, cảm thấy nó khó quá thì cút mau đi”.

Tần Cao Văn trả lời: “Đừng hiểu lầm, thế cờ này quá đơn giản, không nhất thiết để tôi nghiêm túc phá giải nó”.

Bọn họ cười càng lớn hơn. Tần Cao Văn làm gì cũng không được, ở đó ba hoa khoác lác, ăn nói hàm hồ thì lại rất lợi hại, làm người ta suýt chút nữa đã tin.

“Đừng nhiều lời, anh chỉ có ba phút, nếu không giải được thế cờ này, anh sẽ không có tư cách vào trong”.

Nhìn thế cờ trên bàn, Tần Cao Văn càng thêm thất vọng, cái gọi là tổ chức Long Đằng cũng chỉ như vậy.

Giây lát sau, Tần Cao Văn cầm một quân cờ trên đó lên, sau đó chậm rãi đặt xuống. Chỉ đi hai ba bước, nháy mắt thế cờ đó đã được phá.

“Tôi xong rồi”.

Ngô Tuấn Kiệt chửi mắng: “Anh đừng ở đó lãng phí thời gian, tôi không tin anh lợi hại như vậy”.

“Nếu anh không tin thì có thể tự mình xem xem”, Tần Cao Văn tỏ ra rất thản nhiên.

Sau đó, Ngô Tuấn Kiệt lấy kính viễn vọng ra ngắm nhìn vào bàn cờ, chỉ mới xem qua giây lát, vẻ mặt hắn đã trở nên vô cùng khó coi.

Không ngờ Tần Cao Văn lại thật sự làm được.

Chỉ mất chưa tới một phút, thế cờ này đã được anh phá giải.



Chuyện này là sao?

Mọi người đều cho rằng Ngô Tuấn Kiệt sẽ đuổi Tần Cao Văn đi ngay, nhưng đợi một lúc lâu, cảnh tượng như mong đợi vẫn không xảy ra.

Bọn họ ít nhiều đều có chút bất mãn.

“Anh Ngô, rốt cuộc sao rồi? Hắn có phá được thế cờ đó không?”.

Ngô Tuấn Kiệt thở dài: “Cửa ải này có thể miễn cưỡng xem như hắn thông qua rồi”.

Cái gì?

Đáp án này khiến mọi người đều kinh ngạc.

Tần Cao Văn thật sự phá được thế cờ đó, hơn nữa chỉ mất chưa tới một phút, sao có thể như vậy?

Trong đội ngũ của họ, người có tư cách giải được thế cờ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ dùng chưa tới một phút thì càng khó như lên trời.

Nhưng Tần Cao Văn lại làm được, vả lại có vẻ còn khá dễ dàng.

“Cửa ải thứ nhất tạm thời xem như anh đã thông qua”.

Nếu đổi lại trước kia, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không có thời gian nghe bọn họ lải nhải, nhưng hôm nay tâm trạng của anh không tệ. Ngoài nguyên nhân có được mảnh nhỏ màu đen đó, đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng hơn.

Rõ ràng trước kia Vương Diệu Hoa đã nói với anh chuyện này, nhưng đội ngũ bọn họ vẫn tự phát tổ chức thử thách lần này.

Nếu không có Vương Diệu Hoa ở đằng sau ủng hộ, bọn họ chắc chắn không thể làm được, đủ để chứng minh đây cũng là ý của Vương Diệu Hoa.

“Tiếp tục đi!”, Tần Cao Văn bình thản nói.

“Cửa ải tiếp theo không dễ vậy đâu. Mấy người chúng tôi tôn sùng thực lực nhất, nếu bản lĩnh của anh không đủ, đương nhiên không thể làm người huấn luyện cho bọn tôi”.

Điểm này không có gì đáng trách.

“Cho nên các người muốn đánh nhau với tôi sao?”.

Ngô Tuấn Kiệt lắc đầu: “Dù chúng tôi không biết rõ thực lực của anh mạnh đến thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn là mạnh hơn tôi một chút”.

Cũng xem như hắn tự mình hiểu mình.

“Nếu chúng tôi cứ ngang nhiên đánh anh như vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ chịu thiệt, cho nên chúng tôi muốn tăng thêm độ khó để thử thách anh”.

Tần Cao Văn yên lặng lắng nghe.

“Nói đi, là thử thách gì?”.

Ngô Tuấn Kiệt lạnh lùng cười nói: “Tôi cần anh lấy được Hoa Sen Tử Vong của Mãnh Hổ Môn”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook