Chương 69: Cười lăn lộn
Bắc Ngạn
28/11/2016
Vào lúc này, Bạch Vân Đóa
kích động đến mức toàn thân run rẩy, nghĩ đến cảnh nằm dưới thân người
đàn ông này hưởng lạc chắc chắn sẽ rất thích.
– Làm vậy ổn không?
Bạch Vân Đóa cầm lấy chiếc giày, có chút do dự hỏi.
– Quá ổn đi chứ.
Sở Thiên Thư nghiêm túc nói:
– Kẻ xấu muốn bị hành hạ, chúng ta cứ xử cho nó nhừ tử.
– Nó sẽ đòi chúng ta đền đó.
– Đừng sợ, xe nát vậy rồi còn ai biết đèn xe vỡ thế nào nữa?
Sở Thiên Thư còn cố ý hỏi:
– Em có thấy anh đập vỡ đèn xe của nó không?
– Không thấy!
Bạch Vân Đóa vui vẻ đáp:
– Em chỉ thấy nó tự lái xe đâm vào tường thôi.
– Được lắm, anh cũng không thấy em phá đèn sau xe.
Sở Thiên Thư và Bạch Vân Đóa kẻ tung người hứng. Chu Vượng Tài tức trợn tròng mắt, trong bụng chỉ nghĩ đến hai từ: báo thù, tao phải báo thù!
Bạch Vân Đóa tháo luôn chiếc giày còn lại đi chân trần ra sau xe, cô vung tay gõ gót giày vào đèn sau của chiếc xe sang trọng.
Rắc!
Tiếng vỡ giòn tan vang lên, một đèn sau bị đập vỡ.
Đã! Đã quá đi!
Đồng thời, một khoái cảm khó tả thuận theo tay truyền đến lồng ngực, Bạch Vân Đóa không kiềm được run cả người.
À! Thì ra cảm giác làm kẻ xấu rất đã.
Bạch Vân Đóa xoay người qua chạy đẹn đập vỡ đèn còn lại.
Một ông cụ bạc đầu thấy không ổn liền đến khuyên can.
Sở Thiên Thư vội đến gần, chỉ vào Chu Vượng Tài rồi cười nói với ông:
– Bác này, bác nhìn đi, cái xe Nhật này nuốt hết mất trăm ngàn Tệ của chúng ta cho Nhật, bác nói đi, nếu ở thời của bác chẳng phải là Hán gian sao.
Ông cụ quắc mắt nhìn Chu Vượng Tài, lớn giọng:
– Đập, nên đập, đập hay lắm!
Dứt lời, ông thở phì phò tặng một đạp cho cái xe rồi chắp tay sau lưng đi mất.
Bạch Vân Đóa tiện tay đập nát cửa kính sau xe.
Cuối cùng, chiếc xe Nhật mới toanh đã trở thành đống phế liệu. Cú va chạm khiến gạch đá phá nát, lại còn bị giày cao gót giày xéo, gần như không còn toàn vẹn.
– Mẹ kiếp, chó đẻ, tụi bây đợi đó.
Tuy Chu Vượng Tài đang chửi nhưng giọng còn khó nghe hơn khóc.
Hai tên ngồi ghế sau trong xe sợ đến mức ôm đầu kêu:
– Báo cảnh sát, gọi 110 báo cảnh sát.
Bạch Vân Đóa kéo cánh tay của Sở Thiên Thư chạy nhanh đến góc đường rồi lên xe của hắn. Lúc này cô mới phát hiện mình vẫn đang đi chân trần, bàn chân bị đá vụn làm trầy xước phát đau.
– Làm với anh quá đã.
Khi ngồi xuống, Bạch Vân Đóa hứng thú nói.
Sở Thiên Thư cười lén, nhìn cô hỏi:
– Này, em vừa nói gì?
– Làm với anh đó!
Bạch Vân Đóa lớn tiếng nói, dứt lời cũng bật cười ha hả. Cô nghiêng qua đấm thùm thụp vào người Sở Thiên Thư.
Khi khởi động xe, nhạc chuông “hoa đào nở rộ” lại reo.
Hướng Vãn Tình bắt đầu hối:
– Ta nói, sao anh thất tín quá vậy, đã giờ này rồi, đủ để đi một vòng thành phố Thanh Nguyên đó.
– Xin lỗi, ừm, là như vầy…
Sở Thiên Thư ngoái đầu nhìn Bạch Vân Đóa:
– Đường lớn ven sông bị kẹt xe, nghiêm trọng lắm… Được, anh sẽ qua đó nhanh thôi, em bình tĩnh một chút… Ừm, tạm biệt.
Bạch Vân Đóa hỏi:
– Ai vậy?
– Một người bạn.
– Bạn gái hả?
– Hì hì, không, là bạn nữ thôi.
Sở Thiên Thư đổi đề tài, hỏi:
– Tiểu Đóa Đóa, em muốn đi đâu?
Bạch Vân Đóa lấy lại thái độ không nói lý lẽ của mình:
– Anh nói em biết, anh muốn đi đâu?
Sở Thiên Thư vừa định trả lời, di động của Bạch Vân Đóa lại đổ chuông.
– Bà xã, nhớ ông xã rồi sao?
Bạch Vân Đóa vừa mở miệng, Sở Thiên Thư liền giật mình, bánh lái cũng lệch chút ít.
Chẳng lẽ gặp phải “đồng tính” rồi?
– Đúng, anh gặp được trai đẹp, thế nào, ghen rồi hả? Em hỏi anh ở đâu à? Đường lớn ven sông… Đúng, kẹt xe rồi, nghiêm trọng lắm. Em đợi đó, anh về nhanh thôi.
Nói đến đây, Bạch Vân Đóa quay qua nhìn Sở Thiên Thư, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Sau khi cúp máy, Bạch Vân Đóa nói không chút khách khí:
– Người anh em, mau lên, đến “Vân Tinh mỹ thể” ở đường Trung Sơn, bà xã tôi muốn gặp anh.
Mẹ nó! Thế này thì quá trùng hợp rồi!
Sở Thiên Thư vẫn im lặng. Bạch Vân Đóa tưởng hắn không thích lắm, liền nói:
– Anh trai, dù sao anh cũng trễ rồi, để ý mấy phút này làm gì. Phải rồi, tôi có thể bồi thường cho anh, bảo đảm anh sẽ vừa lòng.
– Bồi thường thế nào?
Sở Thiên Thư buột miệng hỏi.
– Chẳng phải anh thích ngắm gái đẹp à?
Bạch Vân Đóa nhanh nhảu nói:
– Tôi cho anh ngắm gái đẹp không mặc đồ.
– Hình như… không ổn cho lắm?
Bánh lái trong tay Sở Thiên Thư lại rung rung. Hắn nhìn trộm Bạch Vân Đóa, nhưng cô đang đeo kính mát nên không thể thấy biểu cảm khi nói chuyện.
– Nhìn trộm cái gì đó? Lúc nãy nhìn chưa đủ sao? Đồ hám gái.
Bạch Vân Đóa đưa tay gõ nhẹ lên đầu Sở Thiên Thư, mắng.
Sở Thiên Thư bị nói thế bèn đỏ mặt, vừa định giải thích, Bạch Vân Đóa liền sấn tới nhỏ nhẹ nói bên tai hắn:
– Đừng vội, đến nơi anh có thể quanh minh chính đại nhìn từ trên xuống dưới cho đã mắt.
Không phải chứ? Chưa chắc đồng tính nữ có sở thích này, thật sự xem bản thân là đàn ông, nhưng không xem đàn ông đích thực là đàn ông.
Đối với vấn đề này, Sở Thiên Thư không nói được gì, đành khóa miệng im lặng vậy.
– Hì hì, không dám nói gì à? Đừng căng thẳng, tôi không thu phí đâu!
– Ngắm thì có gì đâu, mắc gì phải căng thẳng.
Khi nói câu này, cổ họng của Sở Thiên Thư khô ran.
– Nhưng mà anh cũng phải cẩn thận.
– Thế nào?
– Anh đã thấy người ta, coi chừng người ta lột sạch anh đấy.
Rồi Bạch Vân Đóa cười ngặt nghẽo, cặp thỏ trắng trước ngực hân hoan.
Càng nói càng thái quá, lòng bàn tay Sở Thiên Thư bắt đầu rịn mồ hôi.
May mà đường cũng không xa, chỉ mất mấy phút họ đã đến bãi đỗ xe của cao ốc quốc tế.
Sở Thiên Thư ngồi trên ghế lái không hề nhúc nhích.
– Xuống xe đi.
Bạch Vân Đóa quay qua mở cửa xe.
– Ha ha, tôi không đi đâu.
Sở Thiên Thư cười.
– Ê, anh trai, lúc nãy còn nói không căng thẳng, thế nào, sợ rồi à?
– Không phải… tôi nói… tôi phải đi rồi, hôm khác đến xem vậy.
Sở Thiên Thư ấp úng giải thích. Điều hắn sợ không phải là ngắm gái đẹp khỏa thân, mà là sợ đụng phải Hướng Vãn Tình ở trong đó.
Bạch Vân Đóa bật cười, kéo Sở Thiên Thư:
– Ây da, trong đó là một đống gái đẹp khỏa thân đó, nhìn anh coi giống đàn ông không, ngắm gái đẹp chùa còn không chịu. Tôi nói anh biết, lỡ dịp này thì không còn dịp khác đâu. Đi thôi, không làm trễ giờ của anh đâu, xem xong rồi đi cũng không muộn mà.
Sở Thiên Thư đơ người, hắn không cách nào bắt sóng cô gái này.
Những người qua đường xung quanh đều dừng bước, dùng ánh mắt kì lạ đánh giá đôi nam nữ đang giằng co này.
– Hì hì, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp bà xã của tôi.
Bạch Vân Đóa kéo tay Sở Thiên Thư ép hắn xuống xe, lại ôm chặt tay hắn, hình như chỉ sợ buông tay thì hắn sẽ chạy mất dạng.
“Vân Tinh mỹ thể”, tên gọi đầy đủ là “Câu lạc bộ giải trí thể hình Vân Tinh”.
Theo cảm nhận của Sở Thiên Thư, đây là nơi phụ nữ giàu có rảnh rỗi đến đây tiêu tiền trác táng.
– Chào chị Bạch.
Vừa đến cửa, một cô gái mặc bộ áo váy y tá màu xanh, đội mũ xanh mở cửa, cúi người chào Bạch Vân Đóa.
– Chị Bạch, chào buổi sáng.
– Chị Bạch, xin chào.
Đi dọc theo hành lang đều có các cô gái mặc bộ đồ màu xanh cung kính chào hỏi Bạch Vân Đóa.
Bạch Vân Đóa cũng gật đầu chào lại, khoác tay Sở Thiên Thư tiếp tục đi vào trong.
– Cô mở chỗ này sao?
Sở Thiên Thư hỏi.
– Đúng vậy, tôi và bà xã mở đấy.
Bạch Vân Đóa nhỏ giọng nói bên tai của Sở Thiên Thư:
– Đừng gấp, vẫn chưa đến nơi mà, giờ anh đã nhìn không chớp mắt rồi.
Quy mô của tiệm không nhỏ, chia thành hai tầng, một tầng lại có nhiều phòng nhỏ. Các cửa kín mờ hầu như đóng chặt, có thể thấy những bóng dáng thon thả đang uốn éo bên trong.
Lên tới tầng hai là một sảnh VIP lớn dạng mở.
Đầu tiên Sở Thiên Thư nghe thấy một trận cười khúc khích, sau đó là một trận la hét rần rần, tiếp đó lại thấy cảnh đùa giỡn tranh giành đồ để che lại.
Cả đám con gái người ngồi người nằm, ai cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ, nhưng đều có một điểm chung là khỏa thân.
Sở Thiên Thư khẩn trương nhìn quanh. May quá, không tháy bóng dáng của Hướng Vãn Tình đâu hết, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.
– Ây da, Vân Đóa đáng đánh lắm, dẫn anh đẹp trai này lên đây cũng không chào hỏi một tiếng.
– Nhìn đi, anh đẹp trai sắp chảy nước miếng kìa.
– Tiểu Đóa Đóa, chị phải bồi thường tổn thất tinh thần cho bọn em đó.
– Không được, phải lột sạch anh đẹp trai của Vân Đóa, chúng ta phải nhìn lại mới được.
– Đúng, không thể để Tiểu Đóa Đóa và anh đẹp trai dễ ăn như thế được.
…
Cả đám con gái xinh đẹp muôn vẻ giả vờ chọc Bạch Vân Đóa, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Sở Thiên Thư.
– Lạt tỷ, dáng chị đẹp vậy, nhìn chút thì sợ gì chứ?
Bạch Vân Đóa nhìn cô gái đang la hét lớn nhất, mỉm cười nói.
Lạt tỷ kéo khăn tắm ở hông lại, nhăn nhó:
– Tiểu Đóa Đóa, em nói thì hay lắm, thân hình của em cũng đẹp vậy, sao không cho cậu ta ngắm?
– Em hả, bị anh ta thấy rồi.
Lạt tỷ đến gần hỏi:
– Thấy chỗ nào?
Bạch Vân Đóa huơ tay từ trên xuống dưới:
– Thấy hết rồi.
Lạt tỷ đột nhiên hỏi Sở Thiên Thư:
– Có đẹp không?
Bị hỏi bất ngờ, Sở Thiên Thư buột miệng nói:
– Đẹp lắm.
Ha ha ha ha, cả sảnh lớn cười muốn sập trời.
Bạch Vân Đóa véo mạnh một cái vào tay Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư vội chỉnh lại:
– Không đẹp.
A, thú vị quá đi!
– Làm vậy ổn không?
Bạch Vân Đóa cầm lấy chiếc giày, có chút do dự hỏi.
– Quá ổn đi chứ.
Sở Thiên Thư nghiêm túc nói:
– Kẻ xấu muốn bị hành hạ, chúng ta cứ xử cho nó nhừ tử.
– Nó sẽ đòi chúng ta đền đó.
– Đừng sợ, xe nát vậy rồi còn ai biết đèn xe vỡ thế nào nữa?
Sở Thiên Thư còn cố ý hỏi:
– Em có thấy anh đập vỡ đèn xe của nó không?
– Không thấy!
Bạch Vân Đóa vui vẻ đáp:
– Em chỉ thấy nó tự lái xe đâm vào tường thôi.
– Được lắm, anh cũng không thấy em phá đèn sau xe.
Sở Thiên Thư và Bạch Vân Đóa kẻ tung người hứng. Chu Vượng Tài tức trợn tròng mắt, trong bụng chỉ nghĩ đến hai từ: báo thù, tao phải báo thù!
Bạch Vân Đóa tháo luôn chiếc giày còn lại đi chân trần ra sau xe, cô vung tay gõ gót giày vào đèn sau của chiếc xe sang trọng.
Rắc!
Tiếng vỡ giòn tan vang lên, một đèn sau bị đập vỡ.
Đã! Đã quá đi!
Đồng thời, một khoái cảm khó tả thuận theo tay truyền đến lồng ngực, Bạch Vân Đóa không kiềm được run cả người.
À! Thì ra cảm giác làm kẻ xấu rất đã.
Bạch Vân Đóa xoay người qua chạy đẹn đập vỡ đèn còn lại.
Một ông cụ bạc đầu thấy không ổn liền đến khuyên can.
Sở Thiên Thư vội đến gần, chỉ vào Chu Vượng Tài rồi cười nói với ông:
– Bác này, bác nhìn đi, cái xe Nhật này nuốt hết mất trăm ngàn Tệ của chúng ta cho Nhật, bác nói đi, nếu ở thời của bác chẳng phải là Hán gian sao.
Ông cụ quắc mắt nhìn Chu Vượng Tài, lớn giọng:
– Đập, nên đập, đập hay lắm!
Dứt lời, ông thở phì phò tặng một đạp cho cái xe rồi chắp tay sau lưng đi mất.
Bạch Vân Đóa tiện tay đập nát cửa kính sau xe.
Cuối cùng, chiếc xe Nhật mới toanh đã trở thành đống phế liệu. Cú va chạm khiến gạch đá phá nát, lại còn bị giày cao gót giày xéo, gần như không còn toàn vẹn.
– Mẹ kiếp, chó đẻ, tụi bây đợi đó.
Tuy Chu Vượng Tài đang chửi nhưng giọng còn khó nghe hơn khóc.
Hai tên ngồi ghế sau trong xe sợ đến mức ôm đầu kêu:
– Báo cảnh sát, gọi 110 báo cảnh sát.
Bạch Vân Đóa kéo cánh tay của Sở Thiên Thư chạy nhanh đến góc đường rồi lên xe của hắn. Lúc này cô mới phát hiện mình vẫn đang đi chân trần, bàn chân bị đá vụn làm trầy xước phát đau.
– Làm với anh quá đã.
Khi ngồi xuống, Bạch Vân Đóa hứng thú nói.
Sở Thiên Thư cười lén, nhìn cô hỏi:
– Này, em vừa nói gì?
– Làm với anh đó!
Bạch Vân Đóa lớn tiếng nói, dứt lời cũng bật cười ha hả. Cô nghiêng qua đấm thùm thụp vào người Sở Thiên Thư.
Khi khởi động xe, nhạc chuông “hoa đào nở rộ” lại reo.
Hướng Vãn Tình bắt đầu hối:
– Ta nói, sao anh thất tín quá vậy, đã giờ này rồi, đủ để đi một vòng thành phố Thanh Nguyên đó.
– Xin lỗi, ừm, là như vầy…
Sở Thiên Thư ngoái đầu nhìn Bạch Vân Đóa:
– Đường lớn ven sông bị kẹt xe, nghiêm trọng lắm… Được, anh sẽ qua đó nhanh thôi, em bình tĩnh một chút… Ừm, tạm biệt.
Bạch Vân Đóa hỏi:
– Ai vậy?
– Một người bạn.
– Bạn gái hả?
– Hì hì, không, là bạn nữ thôi.
Sở Thiên Thư đổi đề tài, hỏi:
– Tiểu Đóa Đóa, em muốn đi đâu?
Bạch Vân Đóa lấy lại thái độ không nói lý lẽ của mình:
– Anh nói em biết, anh muốn đi đâu?
Sở Thiên Thư vừa định trả lời, di động của Bạch Vân Đóa lại đổ chuông.
– Bà xã, nhớ ông xã rồi sao?
Bạch Vân Đóa vừa mở miệng, Sở Thiên Thư liền giật mình, bánh lái cũng lệch chút ít.
Chẳng lẽ gặp phải “đồng tính” rồi?
– Đúng, anh gặp được trai đẹp, thế nào, ghen rồi hả? Em hỏi anh ở đâu à? Đường lớn ven sông… Đúng, kẹt xe rồi, nghiêm trọng lắm. Em đợi đó, anh về nhanh thôi.
Nói đến đây, Bạch Vân Đóa quay qua nhìn Sở Thiên Thư, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Sau khi cúp máy, Bạch Vân Đóa nói không chút khách khí:
– Người anh em, mau lên, đến “Vân Tinh mỹ thể” ở đường Trung Sơn, bà xã tôi muốn gặp anh.
Mẹ nó! Thế này thì quá trùng hợp rồi!
Sở Thiên Thư vẫn im lặng. Bạch Vân Đóa tưởng hắn không thích lắm, liền nói:
– Anh trai, dù sao anh cũng trễ rồi, để ý mấy phút này làm gì. Phải rồi, tôi có thể bồi thường cho anh, bảo đảm anh sẽ vừa lòng.
– Bồi thường thế nào?
Sở Thiên Thư buột miệng hỏi.
– Chẳng phải anh thích ngắm gái đẹp à?
Bạch Vân Đóa nhanh nhảu nói:
– Tôi cho anh ngắm gái đẹp không mặc đồ.
– Hình như… không ổn cho lắm?
Bánh lái trong tay Sở Thiên Thư lại rung rung. Hắn nhìn trộm Bạch Vân Đóa, nhưng cô đang đeo kính mát nên không thể thấy biểu cảm khi nói chuyện.
– Nhìn trộm cái gì đó? Lúc nãy nhìn chưa đủ sao? Đồ hám gái.
Bạch Vân Đóa đưa tay gõ nhẹ lên đầu Sở Thiên Thư, mắng.
Sở Thiên Thư bị nói thế bèn đỏ mặt, vừa định giải thích, Bạch Vân Đóa liền sấn tới nhỏ nhẹ nói bên tai hắn:
– Đừng vội, đến nơi anh có thể quanh minh chính đại nhìn từ trên xuống dưới cho đã mắt.
Không phải chứ? Chưa chắc đồng tính nữ có sở thích này, thật sự xem bản thân là đàn ông, nhưng không xem đàn ông đích thực là đàn ông.
Đối với vấn đề này, Sở Thiên Thư không nói được gì, đành khóa miệng im lặng vậy.
– Hì hì, không dám nói gì à? Đừng căng thẳng, tôi không thu phí đâu!
– Ngắm thì có gì đâu, mắc gì phải căng thẳng.
Khi nói câu này, cổ họng của Sở Thiên Thư khô ran.
– Nhưng mà anh cũng phải cẩn thận.
– Thế nào?
– Anh đã thấy người ta, coi chừng người ta lột sạch anh đấy.
Rồi Bạch Vân Đóa cười ngặt nghẽo, cặp thỏ trắng trước ngực hân hoan.
Càng nói càng thái quá, lòng bàn tay Sở Thiên Thư bắt đầu rịn mồ hôi.
May mà đường cũng không xa, chỉ mất mấy phút họ đã đến bãi đỗ xe của cao ốc quốc tế.
Sở Thiên Thư ngồi trên ghế lái không hề nhúc nhích.
– Xuống xe đi.
Bạch Vân Đóa quay qua mở cửa xe.
– Ha ha, tôi không đi đâu.
Sở Thiên Thư cười.
– Ê, anh trai, lúc nãy còn nói không căng thẳng, thế nào, sợ rồi à?
– Không phải… tôi nói… tôi phải đi rồi, hôm khác đến xem vậy.
Sở Thiên Thư ấp úng giải thích. Điều hắn sợ không phải là ngắm gái đẹp khỏa thân, mà là sợ đụng phải Hướng Vãn Tình ở trong đó.
Bạch Vân Đóa bật cười, kéo Sở Thiên Thư:
– Ây da, trong đó là một đống gái đẹp khỏa thân đó, nhìn anh coi giống đàn ông không, ngắm gái đẹp chùa còn không chịu. Tôi nói anh biết, lỡ dịp này thì không còn dịp khác đâu. Đi thôi, không làm trễ giờ của anh đâu, xem xong rồi đi cũng không muộn mà.
Sở Thiên Thư đơ người, hắn không cách nào bắt sóng cô gái này.
Những người qua đường xung quanh đều dừng bước, dùng ánh mắt kì lạ đánh giá đôi nam nữ đang giằng co này.
– Hì hì, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp bà xã của tôi.
Bạch Vân Đóa kéo tay Sở Thiên Thư ép hắn xuống xe, lại ôm chặt tay hắn, hình như chỉ sợ buông tay thì hắn sẽ chạy mất dạng.
“Vân Tinh mỹ thể”, tên gọi đầy đủ là “Câu lạc bộ giải trí thể hình Vân Tinh”.
Theo cảm nhận của Sở Thiên Thư, đây là nơi phụ nữ giàu có rảnh rỗi đến đây tiêu tiền trác táng.
– Chào chị Bạch.
Vừa đến cửa, một cô gái mặc bộ áo váy y tá màu xanh, đội mũ xanh mở cửa, cúi người chào Bạch Vân Đóa.
– Chị Bạch, chào buổi sáng.
– Chị Bạch, xin chào.
Đi dọc theo hành lang đều có các cô gái mặc bộ đồ màu xanh cung kính chào hỏi Bạch Vân Đóa.
Bạch Vân Đóa cũng gật đầu chào lại, khoác tay Sở Thiên Thư tiếp tục đi vào trong.
– Cô mở chỗ này sao?
Sở Thiên Thư hỏi.
– Đúng vậy, tôi và bà xã mở đấy.
Bạch Vân Đóa nhỏ giọng nói bên tai của Sở Thiên Thư:
– Đừng gấp, vẫn chưa đến nơi mà, giờ anh đã nhìn không chớp mắt rồi.
Quy mô của tiệm không nhỏ, chia thành hai tầng, một tầng lại có nhiều phòng nhỏ. Các cửa kín mờ hầu như đóng chặt, có thể thấy những bóng dáng thon thả đang uốn éo bên trong.
Lên tới tầng hai là một sảnh VIP lớn dạng mở.
Đầu tiên Sở Thiên Thư nghe thấy một trận cười khúc khích, sau đó là một trận la hét rần rần, tiếp đó lại thấy cảnh đùa giỡn tranh giành đồ để che lại.
Cả đám con gái người ngồi người nằm, ai cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ, nhưng đều có một điểm chung là khỏa thân.
Sở Thiên Thư khẩn trương nhìn quanh. May quá, không tháy bóng dáng của Hướng Vãn Tình đâu hết, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.
– Ây da, Vân Đóa đáng đánh lắm, dẫn anh đẹp trai này lên đây cũng không chào hỏi một tiếng.
– Nhìn đi, anh đẹp trai sắp chảy nước miếng kìa.
– Tiểu Đóa Đóa, chị phải bồi thường tổn thất tinh thần cho bọn em đó.
– Không được, phải lột sạch anh đẹp trai của Vân Đóa, chúng ta phải nhìn lại mới được.
– Đúng, không thể để Tiểu Đóa Đóa và anh đẹp trai dễ ăn như thế được.
…
Cả đám con gái xinh đẹp muôn vẻ giả vờ chọc Bạch Vân Đóa, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Sở Thiên Thư.
– Lạt tỷ, dáng chị đẹp vậy, nhìn chút thì sợ gì chứ?
Bạch Vân Đóa nhìn cô gái đang la hét lớn nhất, mỉm cười nói.
Lạt tỷ kéo khăn tắm ở hông lại, nhăn nhó:
– Tiểu Đóa Đóa, em nói thì hay lắm, thân hình của em cũng đẹp vậy, sao không cho cậu ta ngắm?
– Em hả, bị anh ta thấy rồi.
Lạt tỷ đến gần hỏi:
– Thấy chỗ nào?
Bạch Vân Đóa huơ tay từ trên xuống dưới:
– Thấy hết rồi.
Lạt tỷ đột nhiên hỏi Sở Thiên Thư:
– Có đẹp không?
Bị hỏi bất ngờ, Sở Thiên Thư buột miệng nói:
– Đẹp lắm.
Ha ha ha ha, cả sảnh lớn cười muốn sập trời.
Bạch Vân Đóa véo mạnh một cái vào tay Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư vội chỉnh lại:
– Không đẹp.
A, thú vị quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.