Chương 43: Giương cung bạt kiếm (1)
Bắc Ngạn
28/11/2016
Vệ Thế Kiệt tửu lượng hơi kém chút, lại không chịu được sự giằng co của Ninh Hinh, dần dần không chịu được nữa.
Nói cười một lúc, Ninh Hinh đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, len lén lấy vài tờ khăn giấy, thấp giọng nói:
– Em ra ngoài một chút.
Vệ Thế Kiệt vội đứng lên, ân cần nói:
– Anh đi với em.
Ninh Hinh không để ý tới Vệ Thế Kiệt, đi tới nhà vệ sinh.
Vệ Thế Kiệt làm bộ mặt quái dị với Sở Thiên Thư, vội vàng đi theo sát.
Sở Thiên Thư nhìn bóng lưng của Vệ Thế Kiệt và Ninh Hinh tới ngẩn người, một cô gái áo trắng chạy tới, chỉ vào Sở Thiên Thư thét to:
– Anh Bảo, chính là hắn!
Một người đàn ông cao to cường tráng đứng bên cạnh cô gái ấy, vừa nhìn là biết bạn trai của cô ta, hắn ngậm một cây tăm trong miệng,hỏi:
– Người anh em, chuyện gì vậy?
Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn lên, là cô gái áo trắng lúc mới vào đụng trúng, vội vàng đứng lên nói:
– Rất xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận đụng trúng cô ấy, thật sự xin lỗi.
Anh Bảo lại không buông tha, nói:
– Mày làm váy của cô ấy ướt rồi, nói một tiếng xin lỗi là được sao?
Trong ngọn đèn lờ mờ, Sở Thiên Thư cúi đầu nhìn váy của cô gái áo trắng, bị anh Bảo lay một cái, mắng:
– Mẹ mày, nhìn đi đâu đó?
Sở Thiên Thư không để ý, cười nói:
– Tôi nhìn xem váy bị như thế nào rồi?
Anh Bảo trừng mắt nhìn hắn:
– Mẹ nó! Mày đã làm ướt váy của người ta, giờ còn rất đắc ý đúng không?
Sở Thiên Thư nghển cổ lên nói:
– Có chuyện gì từ từ nói, đừng có hùng hùng hổ hổ như vậy được không?
Anh Bảo trở mặt nói:
– Móa, chửi mày là nhẹ đấy, mày còn không ngoan ngoãn thì bố sẽ đánh mày đấy.
Cô gái áo trắng giật giật anh Bảo một cái, nháy mắt với y.
Anh Bảo quay đầu lại hỏi cô gái áo trắng bên cạnh:
– Kiều Kiều, anh nghe theo em, em muốn như thế nào?
Kiều Kiều nói:
– Anh Bảo, váy này của em là của anh Sảng mua cho em, hơn hai ngàn lận.
Anh Bảo nói với Sở Thiên Thư:
– Nghe thấy chưa, váy của người ta là do bạn trai vừa mới mua cho hôm nay, hơn hai ngàn lận, một tiếng xin lỗi của mày đáng giá hai ngàn không?
Sở Thiên Thư không muốn lớn chuyện, bèn nói:
– Người anh em, vậy anh muốn như thế nào?
– Việc này là lỗi của mày, mày nói phải như thế nào đây?
– Việc này là lỗi của tôi, để vừa lòng vị tiểu thư này, vậy thì để chính cô ấy tự nói vậy.
– Tiểu thư? Mày gọi loạn cái gì vậy hả? Cô ấy không phải tiểu thư.
– Oh, vậy Kiều Kiều
– Kiều Kiều là để mày gọi sao?
Kiều Kiều vừa nãy vẫn luôn cúi đầu chỉnh lại cái váy, lúc này lại hét lớn lên:
– Á aaaa, sao lại một mảng lớn như vậy, làm sao đây, làm sao đây?
Sở Thiên Thư lúc này mới nhìn rõ, váy của cô gái áo trắng này có một vết lớn rượu đỏ, bèn nói:
– Cô đừng gấp, vừa rồi đụng trúng cô là lỗi của tôi, nhưng mà, lúc tôi đụng trúng cô, cô không có cầm ly rượu mà, cô nói đi, muốn bồi thường như thế nào, tôi chịu, ai bảo tôi đụng trúng cô.
Thấy Sở Thiên Thư chịu nhận lỗi, anh Bảo lập tức nói:
– Tốt lắm, vậy cậu bồi thường ba ngàn đi.
Sở Thiên Thư bất mãn nói:
– Ba ngàn? Lúc nãy nói là hai ngàn hơn, sao lại đột nhiên biến thành ba ngàn?
Anh Bảo kêu lên:
– Aizzz, người anh em, mày không phục à? Hay là không có tiền?
Sở Thiên Thư nói:
– Tiền thì tôi có nhưng tôi vẫn muốn nói rằng ba ngàn thật sự hơi quá đáng.
Anh Bảo nói:
– Người anh em, nghe ý của mày thì hình như oan uổng lắm?
– Cũng không phải là oan uổng gì.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Đụng phải quần áo một tý mà đòi ba ngàn, sao mà đắt thế?
Anh Bảo vừa nghe, thấy những lời này không đúng lắm, mắng:
– Con mẹ mày có ý gì hả?
Lại nghe trong miệng tên này toát ra những lời tục tĩu, Sở Thiên Thư cũng có chút tức giận, đã nói:
– Mày muốn là ý gì thì là ý đó.
– Mày đúng là thèm đòn mà. Người anh em, con mẹ mày vừa tiến vào, ánh mắt đã láo liên rồi, các ông đây đã sớm nhìn mày không vừa mắt, mày còn không phục à? Không bắt mày bồi thường tổn thất về mặt tinh thần đã là khách khí với mày lắm rồi.
Sở Thiên Thư cũng không khách khí nữa:
– Anh bạn, náo loạn nửa ngày trời, các anh chính là muốn bịp người à?
Anh Bảo cười lạnh nói:
– Bịp người? Mày tính là cái thá gì, ông đây bịp mày, nói dễ nghe một chút, đó là coi trọng mày đó.
Sở Thiên Thư có chút nổi nóng:
– Này, anh bạn, cái miệng sạch sẽ chút đi.
– Ha ha.
Anh Bảo hướng Kiều Kiều bên cạnh hé miệng, cười hì hì hỏi:
– Kiều Kiều, em xem giúp anh, miệng anh có sạch sẽ không?
Kiều Kiều cười nói:
– Dạ, miệng anh Bảo rất sạch sẽ ạ.
– Có nghe thấy không? Miệng của tao rất sạch sẽ.
Anh Bảo cười quái dị, hung tợn nói:
– Nhanh đền tiền, ông mày không có thời gian lắm lời với mày đây, bên kia còn mấy thằng bạn đang đợi.
Lời nay tương đương với uy hiếp Sở Thiên Thư rằng bọn chúng còn có đồng bọn.
Không ngờ Sở Thiên Thư căn bản không chịu lép vế, nói:
– Tụi bây đã muốn bịp người, vậy tao cũng muốn nói lý với chúng mày, tụi bây dựa vào cái gì nói váy của cô ta là do tao va phải làm bẩn?
Lúc này, một mình Ninh Hinh đã trở lại.
Vệ Thế Kiệt nói là cùng Ninh Hinh vào nhà vệ sinh, hóa ra chính bản thân hắn cũng không chịu nổi, Ninh Hinh vừa mới đi vào, cậu ta đã ghé vào bồn rửa mặt nôn ra xối xả.
– Chuyện gì vậy?
Ninh Hinh tiến về trước, hỏi Sở Thiên Thư.
– Wow, thật là một cô bé xinh đẹp.
Anh Bảo hưng phấn mà hô lên.
Ninh Hinh nhíu mày, không để ý đến sự vô vị của anh Bảo, lại hỏi Kiều Kiều:
– Mấy người làm gì vậy?
Kiều Kiều trừng mắt nói:
– Bạn của cô làm váy của tôi bị bẩn, tôi muốn hắn bồi thường.
Ninh Hinh cúi đầu nhìn thoáng qua, khinh thường cười:
– Bồi thường thì bồi thường, cái váy này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Anh Bảo nhảy đến trước mặt Ninh Hinh, kêu lên:
– Cái gì? Cô nói cũng nhẹ nhàng quá đấy, đáng giá mấy đồng? Ba ngàn đồng, thiếu một xu cũng không được.
– Hừ, ba ngàn đồng?
Ninh Hinh chán ghét lui về sau một chút, cười lạnh nói:
– Vừa thấy đã biết là hàng vỉa hè, nhiều lắm là ba trăm đồng.
Kiều Kiều sốt ruột, cô xông đến trước mặt Ninh Hinh, kêu lên:
– Cô dựa vào cái gì nói đây là hàng vỉa hè?
Ninh Hinh lạnh lùng cười, nói:
– Không tin thì giờ tôi cùng cô đi, cầu vượt ở quảng trường còn có bán đấy.
Bị Ninh Hinh nói như vậy, Kiều Kiều bĩu môi:
– A, anh Sảng lấy hàng vỉa hè để lừa gạt em, em đi tìm anh ấy.
Nói xong uốn éo mông rời đi.
– Ha ha, quả nhiên là bịp người.
Sở Thiên Thư vỗ tay khen hay.
Anh Bảo nhào tới trước mặt Ninh Hinh, hung tợn nhìn chằm chằm cô.
Ninh Hinh không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
– Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua gái đẹp hả?
Anh Bảo quả thực đầu muốn bóc khói, y thấy Ninh Hinh giống như một búp bê, tưởng cô dễ ăn hiếp, vốn định hù dọa, không nghĩ tới Ninh Hinh căn bản không coi y ra gì, y lại chường mặt tới trước mặt Ninh Hinh, hổn hển tức giận nói:
– Này, cô bé khá nghông nghênh đó. Bộ dạng xinh xắn là có thể kiêu ngạo phải không?
– Biến!
Ninh Hinh quát.
Anh Bảo nổi giận, chỉ vào Ninh Hinh mắng:
– Cái con bé láo toét này…
Không đợi y mắng xong thì cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện.
Ninh Hinh đột nhiên ra tay, hai tay vòng ở trên cổ anh Bảo, lên gối một cái vào bụng của y.
Anh Bảo không hề phòng bị, khuỵu người phát ra một tiếng thét như heo bị chọc tiết.
Ninh Hinh thuận thế nắm lấy tóc của y, kéo mạnh một cái xuống dưới, mặt anh Bảo đập vào mặt bàn.
“Rầm” một tiếng, máu trên mặt anh Bảo nhất thời liền tuôn ra.
Ninh Hinh ra tay gọn gàng, từ lúc động thủ tới lúc kết thúc gần như chỉ trong chớp mắt là hoàn thành.
Đợi đến khi Sở Thiên Thư kéo Ninh Hinh ra, mặt mày anh Bảo đã biến dạng.
Ninh Hinh buông tay ra, khinh bỉ nhìn thoáng qua bản mặt toàn là máu của anh Bảo, xoay người đi chỗ khác, từ trong hộp giấy rút ra một chiếc khăn giấy, lau sạch sẽ cẩn thận bàn tay nhỏ bé, dường như vừa rồi cầm lấy cái gì đó dơ bẩn.
Thân thủ không tệ. Sở Thiên Thư nhìn động tác của Ninh Hinh, trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng. Đầu ngón tay của cô tinh tế,trắng nõn, thực là rất khó tưởng tượng, đôi tay này không ngờ đánh nhau rất được.
Thấy Sở Thiên Thư nhìn chằm chằm, Ninh Hinh ngọt ngào cười, làm ra vẻ vô tội, nói:
– Mẹ của em từng nói rất nhiều lần, con gái không nên cùng người khác đánh nhau.
– Em trở về nói với mẹ em, em đánh không phải là người.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Sư huynh, anh nói quá đúng.
Ninh Hinh cười rất vui vẻ.
Nghe thấy tiếng kêu thảm của anh Bảo, trong quán bar một trận hỗn loạn.
Lúc này, có mấy tên hùng hùng hổ hổ từ bên cạnh lao đến.
– Ai? Ai? Con mẹ nó ai không muốn sống nữa hả.
Một tên trong đó mặc áo sơ mi tay ngắn, vung tay múa chân giơ tay phải lên, trên cánh tay đầy hình xăm không rõ là diều hâu hay con gà mái đồ chơi, cố làm ra vẻ kêu gào, vừa thấy chính là một tên xã hội đen giả mạo.
Anh Bảo một tay bụm lấy mặt, ngón tay còn lại chỉ Sở Thiên Thư và Ninh Hinh, kêu thảm thiết nói:
– Anh Xương, chỗ này nè, chính là đôi cẩu nam nữ này.
Bốn người phần phật xông qua, vây lấy Sở Thiên Thư và Ninh Hinh, bày ra tư thế chuẩn bị quần chiến.
Người không liên quan trong quán bar lập tức né ra nhưng rất nhiều người cũng không có rời khỏi, từ xa đứng xem náo nhiệt.
Chuyện mượn rượu quậy phá mỗi ngày đều không thiếu, người thường xuyên đi bar xem việc người khác đánh nhau như là một lạc thú.
Nói cười một lúc, Ninh Hinh đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, len lén lấy vài tờ khăn giấy, thấp giọng nói:
– Em ra ngoài một chút.
Vệ Thế Kiệt vội đứng lên, ân cần nói:
– Anh đi với em.
Ninh Hinh không để ý tới Vệ Thế Kiệt, đi tới nhà vệ sinh.
Vệ Thế Kiệt làm bộ mặt quái dị với Sở Thiên Thư, vội vàng đi theo sát.
Sở Thiên Thư nhìn bóng lưng của Vệ Thế Kiệt và Ninh Hinh tới ngẩn người, một cô gái áo trắng chạy tới, chỉ vào Sở Thiên Thư thét to:
– Anh Bảo, chính là hắn!
Một người đàn ông cao to cường tráng đứng bên cạnh cô gái ấy, vừa nhìn là biết bạn trai của cô ta, hắn ngậm một cây tăm trong miệng,hỏi:
– Người anh em, chuyện gì vậy?
Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn lên, là cô gái áo trắng lúc mới vào đụng trúng, vội vàng đứng lên nói:
– Rất xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận đụng trúng cô ấy, thật sự xin lỗi.
Anh Bảo lại không buông tha, nói:
– Mày làm váy của cô ấy ướt rồi, nói một tiếng xin lỗi là được sao?
Trong ngọn đèn lờ mờ, Sở Thiên Thư cúi đầu nhìn váy của cô gái áo trắng, bị anh Bảo lay một cái, mắng:
– Mẹ mày, nhìn đi đâu đó?
Sở Thiên Thư không để ý, cười nói:
– Tôi nhìn xem váy bị như thế nào rồi?
Anh Bảo trừng mắt nhìn hắn:
– Mẹ nó! Mày đã làm ướt váy của người ta, giờ còn rất đắc ý đúng không?
Sở Thiên Thư nghển cổ lên nói:
– Có chuyện gì từ từ nói, đừng có hùng hùng hổ hổ như vậy được không?
Anh Bảo trở mặt nói:
– Móa, chửi mày là nhẹ đấy, mày còn không ngoan ngoãn thì bố sẽ đánh mày đấy.
Cô gái áo trắng giật giật anh Bảo một cái, nháy mắt với y.
Anh Bảo quay đầu lại hỏi cô gái áo trắng bên cạnh:
– Kiều Kiều, anh nghe theo em, em muốn như thế nào?
Kiều Kiều nói:
– Anh Bảo, váy này của em là của anh Sảng mua cho em, hơn hai ngàn lận.
Anh Bảo nói với Sở Thiên Thư:
– Nghe thấy chưa, váy của người ta là do bạn trai vừa mới mua cho hôm nay, hơn hai ngàn lận, một tiếng xin lỗi của mày đáng giá hai ngàn không?
Sở Thiên Thư không muốn lớn chuyện, bèn nói:
– Người anh em, vậy anh muốn như thế nào?
– Việc này là lỗi của mày, mày nói phải như thế nào đây?
– Việc này là lỗi của tôi, để vừa lòng vị tiểu thư này, vậy thì để chính cô ấy tự nói vậy.
– Tiểu thư? Mày gọi loạn cái gì vậy hả? Cô ấy không phải tiểu thư.
– Oh, vậy Kiều Kiều
– Kiều Kiều là để mày gọi sao?
Kiều Kiều vừa nãy vẫn luôn cúi đầu chỉnh lại cái váy, lúc này lại hét lớn lên:
– Á aaaa, sao lại một mảng lớn như vậy, làm sao đây, làm sao đây?
Sở Thiên Thư lúc này mới nhìn rõ, váy của cô gái áo trắng này có một vết lớn rượu đỏ, bèn nói:
– Cô đừng gấp, vừa rồi đụng trúng cô là lỗi của tôi, nhưng mà, lúc tôi đụng trúng cô, cô không có cầm ly rượu mà, cô nói đi, muốn bồi thường như thế nào, tôi chịu, ai bảo tôi đụng trúng cô.
Thấy Sở Thiên Thư chịu nhận lỗi, anh Bảo lập tức nói:
– Tốt lắm, vậy cậu bồi thường ba ngàn đi.
Sở Thiên Thư bất mãn nói:
– Ba ngàn? Lúc nãy nói là hai ngàn hơn, sao lại đột nhiên biến thành ba ngàn?
Anh Bảo kêu lên:
– Aizzz, người anh em, mày không phục à? Hay là không có tiền?
Sở Thiên Thư nói:
– Tiền thì tôi có nhưng tôi vẫn muốn nói rằng ba ngàn thật sự hơi quá đáng.
Anh Bảo nói:
– Người anh em, nghe ý của mày thì hình như oan uổng lắm?
– Cũng không phải là oan uổng gì.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Đụng phải quần áo một tý mà đòi ba ngàn, sao mà đắt thế?
Anh Bảo vừa nghe, thấy những lời này không đúng lắm, mắng:
– Con mẹ mày có ý gì hả?
Lại nghe trong miệng tên này toát ra những lời tục tĩu, Sở Thiên Thư cũng có chút tức giận, đã nói:
– Mày muốn là ý gì thì là ý đó.
– Mày đúng là thèm đòn mà. Người anh em, con mẹ mày vừa tiến vào, ánh mắt đã láo liên rồi, các ông đây đã sớm nhìn mày không vừa mắt, mày còn không phục à? Không bắt mày bồi thường tổn thất về mặt tinh thần đã là khách khí với mày lắm rồi.
Sở Thiên Thư cũng không khách khí nữa:
– Anh bạn, náo loạn nửa ngày trời, các anh chính là muốn bịp người à?
Anh Bảo cười lạnh nói:
– Bịp người? Mày tính là cái thá gì, ông đây bịp mày, nói dễ nghe một chút, đó là coi trọng mày đó.
Sở Thiên Thư có chút nổi nóng:
– Này, anh bạn, cái miệng sạch sẽ chút đi.
– Ha ha.
Anh Bảo hướng Kiều Kiều bên cạnh hé miệng, cười hì hì hỏi:
– Kiều Kiều, em xem giúp anh, miệng anh có sạch sẽ không?
Kiều Kiều cười nói:
– Dạ, miệng anh Bảo rất sạch sẽ ạ.
– Có nghe thấy không? Miệng của tao rất sạch sẽ.
Anh Bảo cười quái dị, hung tợn nói:
– Nhanh đền tiền, ông mày không có thời gian lắm lời với mày đây, bên kia còn mấy thằng bạn đang đợi.
Lời nay tương đương với uy hiếp Sở Thiên Thư rằng bọn chúng còn có đồng bọn.
Không ngờ Sở Thiên Thư căn bản không chịu lép vế, nói:
– Tụi bây đã muốn bịp người, vậy tao cũng muốn nói lý với chúng mày, tụi bây dựa vào cái gì nói váy của cô ta là do tao va phải làm bẩn?
Lúc này, một mình Ninh Hinh đã trở lại.
Vệ Thế Kiệt nói là cùng Ninh Hinh vào nhà vệ sinh, hóa ra chính bản thân hắn cũng không chịu nổi, Ninh Hinh vừa mới đi vào, cậu ta đã ghé vào bồn rửa mặt nôn ra xối xả.
– Chuyện gì vậy?
Ninh Hinh tiến về trước, hỏi Sở Thiên Thư.
– Wow, thật là một cô bé xinh đẹp.
Anh Bảo hưng phấn mà hô lên.
Ninh Hinh nhíu mày, không để ý đến sự vô vị của anh Bảo, lại hỏi Kiều Kiều:
– Mấy người làm gì vậy?
Kiều Kiều trừng mắt nói:
– Bạn của cô làm váy của tôi bị bẩn, tôi muốn hắn bồi thường.
Ninh Hinh cúi đầu nhìn thoáng qua, khinh thường cười:
– Bồi thường thì bồi thường, cái váy này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Anh Bảo nhảy đến trước mặt Ninh Hinh, kêu lên:
– Cái gì? Cô nói cũng nhẹ nhàng quá đấy, đáng giá mấy đồng? Ba ngàn đồng, thiếu một xu cũng không được.
– Hừ, ba ngàn đồng?
Ninh Hinh chán ghét lui về sau một chút, cười lạnh nói:
– Vừa thấy đã biết là hàng vỉa hè, nhiều lắm là ba trăm đồng.
Kiều Kiều sốt ruột, cô xông đến trước mặt Ninh Hinh, kêu lên:
– Cô dựa vào cái gì nói đây là hàng vỉa hè?
Ninh Hinh lạnh lùng cười, nói:
– Không tin thì giờ tôi cùng cô đi, cầu vượt ở quảng trường còn có bán đấy.
Bị Ninh Hinh nói như vậy, Kiều Kiều bĩu môi:
– A, anh Sảng lấy hàng vỉa hè để lừa gạt em, em đi tìm anh ấy.
Nói xong uốn éo mông rời đi.
– Ha ha, quả nhiên là bịp người.
Sở Thiên Thư vỗ tay khen hay.
Anh Bảo nhào tới trước mặt Ninh Hinh, hung tợn nhìn chằm chằm cô.
Ninh Hinh không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
– Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua gái đẹp hả?
Anh Bảo quả thực đầu muốn bóc khói, y thấy Ninh Hinh giống như một búp bê, tưởng cô dễ ăn hiếp, vốn định hù dọa, không nghĩ tới Ninh Hinh căn bản không coi y ra gì, y lại chường mặt tới trước mặt Ninh Hinh, hổn hển tức giận nói:
– Này, cô bé khá nghông nghênh đó. Bộ dạng xinh xắn là có thể kiêu ngạo phải không?
– Biến!
Ninh Hinh quát.
Anh Bảo nổi giận, chỉ vào Ninh Hinh mắng:
– Cái con bé láo toét này…
Không đợi y mắng xong thì cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện.
Ninh Hinh đột nhiên ra tay, hai tay vòng ở trên cổ anh Bảo, lên gối một cái vào bụng của y.
Anh Bảo không hề phòng bị, khuỵu người phát ra một tiếng thét như heo bị chọc tiết.
Ninh Hinh thuận thế nắm lấy tóc của y, kéo mạnh một cái xuống dưới, mặt anh Bảo đập vào mặt bàn.
“Rầm” một tiếng, máu trên mặt anh Bảo nhất thời liền tuôn ra.
Ninh Hinh ra tay gọn gàng, từ lúc động thủ tới lúc kết thúc gần như chỉ trong chớp mắt là hoàn thành.
Đợi đến khi Sở Thiên Thư kéo Ninh Hinh ra, mặt mày anh Bảo đã biến dạng.
Ninh Hinh buông tay ra, khinh bỉ nhìn thoáng qua bản mặt toàn là máu của anh Bảo, xoay người đi chỗ khác, từ trong hộp giấy rút ra một chiếc khăn giấy, lau sạch sẽ cẩn thận bàn tay nhỏ bé, dường như vừa rồi cầm lấy cái gì đó dơ bẩn.
Thân thủ không tệ. Sở Thiên Thư nhìn động tác của Ninh Hinh, trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng. Đầu ngón tay của cô tinh tế,trắng nõn, thực là rất khó tưởng tượng, đôi tay này không ngờ đánh nhau rất được.
Thấy Sở Thiên Thư nhìn chằm chằm, Ninh Hinh ngọt ngào cười, làm ra vẻ vô tội, nói:
– Mẹ của em từng nói rất nhiều lần, con gái không nên cùng người khác đánh nhau.
– Em trở về nói với mẹ em, em đánh không phải là người.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Sư huynh, anh nói quá đúng.
Ninh Hinh cười rất vui vẻ.
Nghe thấy tiếng kêu thảm của anh Bảo, trong quán bar một trận hỗn loạn.
Lúc này, có mấy tên hùng hùng hổ hổ từ bên cạnh lao đến.
– Ai? Ai? Con mẹ nó ai không muốn sống nữa hả.
Một tên trong đó mặc áo sơ mi tay ngắn, vung tay múa chân giơ tay phải lên, trên cánh tay đầy hình xăm không rõ là diều hâu hay con gà mái đồ chơi, cố làm ra vẻ kêu gào, vừa thấy chính là một tên xã hội đen giả mạo.
Anh Bảo một tay bụm lấy mặt, ngón tay còn lại chỉ Sở Thiên Thư và Ninh Hinh, kêu thảm thiết nói:
– Anh Xương, chỗ này nè, chính là đôi cẩu nam nữ này.
Bốn người phần phật xông qua, vây lấy Sở Thiên Thư và Ninh Hinh, bày ra tư thế chuẩn bị quần chiến.
Người không liên quan trong quán bar lập tức né ra nhưng rất nhiều người cũng không có rời khỏi, từ xa đứng xem náo nhiệt.
Chuyện mượn rượu quậy phá mỗi ngày đều không thiếu, người thường xuyên đi bar xem việc người khác đánh nhau như là một lạc thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.