Chương 13: Một cái ôm.
Bắc Ngạn
28/11/2016
Điểm này, tinh tế như Lưu Xuân Na đương
nhiên là cảm nhận được. Có thể ở chung với một người giống như “Cậu có
chịu gả cho tôi hay không?” hay đủ loại đùa giỡn trai gái, khẳng định là không có một chút lửa tình yêu nào.
Đây là cái gì? Thừa cơ lợi dụng? Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện cùng nữ bác sĩ, cô nói không phải bạn gái của mình!
“Ai, Sở Thiên Thư à Sở Thiên Thư, quân tử háo sắc, huống chi lại có câu như này: không thể bởi vì giúp người ta mà có thể có suy nghĩ không an phận như thế.”
Trong nội tâm có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, kéo hắn đang trong ảo tưởng trở về thực tế.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên Thư quyết định vứt suy nghĩ đen tối qua một bên, mau đưa Lưu Xuân Na về nhà.
– Kiên nhẫn chút, tôi đi gọi xe. Sở Thiên Thư cố gắng đỡ ngang Lưu Xuân Na, mượn cơ hội này làm cho hai cơ thể có khe hở một chút.
– Anh Thiên, ôm chặt tôi, tôi lạnh!
Lưu Xuân Na bắt đầu nỉ non.
– Lạnh sao? Sở Thiên Thư lại càng hoảng, sờ trán Lưu Xuân Na.
Rõ ràng nóng đến đổ mồ hôi, làm sao lại lạnh được chứ?
– Đừng buông tay, ôm chặt tôi. Lưu Xuân Na lại nói thêm một câu.
– Không sao đâu, về nhà là tốt ngay thôi.
Sở Thiên Thư muốn đỡ Lưu Xuân Na ngồi sang một bên.
Lưu Xuân Na dựa vào, bất động, âm thanh nghe rất đáng thương: – Anh Thiên, nhà của tôi ở tầng bảy, nhất định là không bò lên nổi đâu.
– Tôi có thể cõng cô lên. Sở Thiên Thư quyết định biện pháp.
– Anh… Lưu Xuân Na nóng nảy, ngước lên nhìn Sở Thiên Thư, nước mắt cũng muốn chảy ra luôn: – Anh Thiên, anh thực sự coi thường thôi như thế này sao?
Sở Thiên Thư tiếp tục giả ngu: – Cô cuối cùng là muốn thế nào vậy?
Lưu Xuân Na khẽ cắn môi, rất kiên quyết nói: – Tôi muốn làm người của anh.
– Điều này… Sở Thiên Thư ngây người, nhưng hắn lập tức nói tiếp: – Xuân Na, đừng như vậy, tôi nói như vậy chẳng qua là để dọa tên Điền trọc kia thôi.
Sở Thiên Thư cũng không suy nghĩ bình tĩnh được, hắn nghĩ:
“Nếu lúc này, mình mượn cơ hội đoạt lấy Lưu Xuân Na, vậy về bản chất thì có khác gì hành động của tên Điền trọc đê tiện vô sỉ kia? Đơn giản thì tên Điền trọc kia chỉ dựa vào quyền chức, bản thân mình lại lợi dụng sự cảm kích mà thôi.”
Cũng không phải là Sở Thiên Thư không có khát khao thể xác của con gái, nhưng mà trong lòng hắn đặc biệt rõ ràng, sự chủ động của Lưu Xuân Na không phải là tình yêu mà là sự báo đáp.
Lưu Xuân Na giãy khỏi tay của Sở Thiên Thư, khàn giọng nói: – Sở Thiên Thư, tôi biết, anh muốn làm một chính nhân quân tử, không muốn bởi vậy mà áy náy cả đời với tôi. Thế nhưng anh biết không? Tôi vì anh vứt bỏ tương lai, rời khỏi thành phố, tôi khiến anh vì tôi mà áy náy cả đời thì trong lòng tôi dễ chịu sao?
– Xuân Na, tôi giúp cô thật không có ý này đâu. Sở Thiên Thư còn muốn giải thích.
Lưu Xuân Na mạnh mẽ đẩy Sở Thiên Thư ra, ngồi vào ghế ở ven đường, trên mặt ửng đỏ, hai mắt khép hờ, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
– Xuân Na, về nhà đi, có gì chờ chân cô lành lại rồi lại nói, được không? Cổ họng Sở Thiên Thư khô khốc, ngay cả chính hắn cũng nghe được, loại khuyên nhủ này có bao nhiêu cứng ngắc vô lực.
– Không! Lưu Xuân Na mở mắt ra, móc ra một tấm card từ trong túi nhỏ trên người, vẻ mặt kiên định nói: – Sở Thiên Thư, anh nhìn cho kỹ, đây là thẻ mở cửa phòng của Khải Hoàn Hotel, anh không đồng ý để tôi làm người của anh, vậy tôi sẽ gọi điện cho tên Điền trọc kia, cầu xin lão giữ anh lại.
Hóa ra là cô ấy đã sớm có chuẩn bị, thảo nào trong tin nhắn lại dặn đi dặn lại mình uống xong thì liên lạc với cô ấy.
Bên ngoài nhìn như là một cô gái bình thường yếu đuối âm thầm, thật ra nội tâm của cô ấy lại vô cùng quật cường, cô nói ra được thì nhất định sẽ làm được.
Sở Thiên Thư kích động không nói nổi lời nào.
Lưu Xuân Na chậm rãi đứng lên, ánh mắt nóng bỏng mong đợi nhìn Sở Thiên Thư, ôn nhu nói: – Anh Thiên, tôi cam tâm tình nguyện, tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm gì cả.
Sở Thiên Thư ôm chặt lấy Lưu Xuân Na, mái tóc nhẹ bay theo gió khẽ vuốt ve mặt hắn làm tâm trạng của hắn bỗng nhộn nhạo.
Khải Hoàn Hotel, đối diện với bệnh viện nhân dân hạng nhất của thành phố, chỉ cách một con đường.
Khi băng qua đường, Lưu Xuân Na kéo tay của Sở Thiên Thư, bước chân nhẹ nhàng thoải mái, một chút cũng không có dấu vết của bị thương.
Xem ra, Lưu Xuân Na sớm đã hạ quyết tâm. Hách Sảng bỗng ra ngáng đường, Sở Thiên Thư lần nữa ra tay giúp đỡ không chỉ làm cô càng thêm kiên định, quyết tâm hiến thân đồng thời cũng cho cô ấy một cái cớ để dẫn Sở Thiên Thư đến Khải Hoàn Hotel.
Đối với Khải Hoàn Hotel, Sở Thiên Thư và Lưu Xuân Na đều không xa lạ gì.
Đây là một nhà hàng thuộc sở hữu của nhà nước, trước đây là một nhà khách của trung ương, do nằm ở giải đất trung tâm thành phố Thanh Nguyên, khi được cải cách mở cửa thì một trận náo nhiệt rực rỡ, buôn bán kiếm lời liền cải tạo thêm chỗ này thành nhà hàng 28 tầng, đổi tên thành Khải Hoàn Hotel, lúc đó được khen là cao ốc bậc nhất ở Thanh Nguyên.
Về sau này giám đốc và tài vụ do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cử đến lại cùng nhau tham ô công quỹ mấy triệu, nhà hàng bị tổn thất trầm trọng, từ đó chưa gượng dậy nổi, đổi mấy kỳ giám đốc cũng không có chút chuyển biến tốt hơn nào. Liên tục mấy năm liền thua lỗ, tiền lương phát ra khó khăn, bảo hiểm hưu trí cũng không thể nộp đủ, công nhân viên nhiều lần khiếu nại, trở thành một nhân tố lớn gây ảnh hưởng đến sự ổn định.
Chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là Quan Hạo Vũ đang hết đường xoay sở, thông qua sự giới thiệu của Trưởng ban thư ký UBND thành phố đương nhiệm Đường Dật Phu, ông chủ của công thương nghiệp Côn Bằng thành phố Lâm Giang Vương Trí Viễn tìm đến cửa, với cái giá 1,2 triệu một năm, mua lại quyền kinh doanh của nhà hàng, hợp đồng ký mười năm.
Chế tài kinh doanh được thay đổi làm cho Khải Hoàn Hotel sục sôi xuân mới.
Sở Thiên Thư nghe nói, ông chủ của Công thương nghiệp Côn Bằng Vương Trí Viễn là nhân vật rất có sức ảnh hưởng với giới chính trị và thương mại ở phía đông nam.
Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thay mặt cho chính quyền hàng năm đều ngồi đó mà thu vào một triệu hai, không hề nhúng tay vào việc kinh doanh nhà hàng. Thế nhưng, Vương Trí Viễn vẫn tìm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cho họ phái giám đốc và tài vụ đến, hàng năm còn phải tổ chức kiểm toán lại một lần.
Khải Hoàn Hotel vẫn đang gắn mác xí nghiệp quốc hữu, thuế thu của nhà hàng cùng với lợi nhuận kinh doanh là một khoản thu không nhỏ của chính quyền, cho nên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sắp đặt đủ loại hội nghị chiêu đãi ở chỗ này. Đương nhiên rồi, nhà hàng có kinh doanh chút “đồ cấm”, chủ quản ở đó cũng hơn nửa là nhắm một mắt mở một mắt, cứ như vậy, Khải Hoàn Hotel muốn không kiếm được tiền cũng khó.
Bởi vì trên danh nghĩa Khải Hoàn Hotel là xí nghiệp trực thuộc Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, phòng đặt của Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước ở đây, tiệc rượu, chi phí giải trí tiêu khiển … có thể giảm cao nhất là 20%.
Lãnh đạo Ủy ban ra mặt tiếp đãi, Điền Khắc Minh sẽ đích thân xử lý.
Lãnh đạo của trụ sở đứng ra nhận nhiệm vụ tiếp đãi bình thường đều do Phòng nội vụ và lễ tân của khách sạn đứng ra liên hệ với nhau.
Phòng thuê của Lưu Xuân Na ở Khải Hoàn Hotel cũng coi như là lợi dụng chức vụ mà đem lại lợi ích, có thể giảm được 20%.
Hai người vào đại sảnh, trực tiếp đến cầu thang máy.
Lúc chờ thang máy, trong lúc vô tình Sở Thiên Thư nhìn thấy từ inox phản chiếu lại một tên trọc đầu, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại lại không phát hiện ra ai cả.
Đi vào thang máy rồi, Sở Thiên Thư nói: – Xuân Na, vừa rồi tôi hình như nhìn thấy Điền trọc.
– Không thể nào, lúc tan làm tôi thấy lão còn đang trong phòng làm việc, cũng không nghe nói hôm nay có nhiệm vụ phải tiếp đãi gì mà. Lưu Xuân Na cười cười, hờn dỗi mà nhìn Sở Thiên Thư một cái nói: – Anh nha, còn đa nghi như Tào Tháo thế hả.
Sở Thiên Thư cũng cười, dùng sức lắc đầu một cái, bóng ma của Điền Khắc Minh đuổi ra khỏi đầu.
Lưu Xuân Na dùng thẻ mở cửa phòng ra, đây là một phòng đơn thương vụ.
Bắt mắt nhất chính là một cái giường lớn, ga giường trắng như tuyết được trải ngay ngắn chăn đệm ở trên.
Đóng cửa phòng một cái, Lưu Xuân Na lập tức nhào về phía Sở Thiên Thư, hai tay ôm lấy cổ của hắn.
Tháng bảy ở phương nam trời nóng nực, Lưu Xuân Na ăn mặc đặc biệt đơn giản, toàn thân chỉ có một chiếc áo sơ mi tơ tằm hoa nhỏ, phần dưới là váy bò ngắn. Trong nháy mắt cô nhào về phía Sở Thiên Thư, hai khối thịt ở trước ngực liền đè thật chặt trên lồng ngực hắn.
Lưu Xuân Na đứng trước mặt hắn, đầu khẽ đong đưa, tóc nhẹ vung vẩy, những lọn tóc xẹt qua cằm của hắn, giống như một ngọn gió lùa qua.
Cho dù hắn vẫn luôn khống chế bản thân đi chăng nữa, cuối cùng cũng không khống chế nổi, hai tay đưa ra, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Trong nháy mắt đó, trong lòng nổi lên một trận tranh đấu kịch liệt, có một giọng nói vang lên: Sở Thiên Thư, mày không được như thế, mày là một trang nam nhi có hoài bão, có chí hướng, phải hiểu được trách nhiệm, phải biết điểm dừng và khống chế bản thân.
Đồng thời cũng có một giọng khác vang lên: Mỹ nhân trước mặt, mày còn do dự gì nữa? Mày theo đuổi sự nghiệp làm quan đã không thành, tại sao không nắm bắt lấy cơ hội này phóng túng một lần.
Lưu Xuân Na dường như cảm nhận được sự do dự của hắn, cô nhẹ nhàng uốn người, đầu đang áp vào ngực hắn rời ra hướng về sau rồi ngẩng lên, nhìn vào mắt hắn.
Đây là cái gì? Thừa cơ lợi dụng? Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện cùng nữ bác sĩ, cô nói không phải bạn gái của mình!
“Ai, Sở Thiên Thư à Sở Thiên Thư, quân tử háo sắc, huống chi lại có câu như này: không thể bởi vì giúp người ta mà có thể có suy nghĩ không an phận như thế.”
Trong nội tâm có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, kéo hắn đang trong ảo tưởng trở về thực tế.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên Thư quyết định vứt suy nghĩ đen tối qua một bên, mau đưa Lưu Xuân Na về nhà.
– Kiên nhẫn chút, tôi đi gọi xe. Sở Thiên Thư cố gắng đỡ ngang Lưu Xuân Na, mượn cơ hội này làm cho hai cơ thể có khe hở một chút.
– Anh Thiên, ôm chặt tôi, tôi lạnh!
Lưu Xuân Na bắt đầu nỉ non.
– Lạnh sao? Sở Thiên Thư lại càng hoảng, sờ trán Lưu Xuân Na.
Rõ ràng nóng đến đổ mồ hôi, làm sao lại lạnh được chứ?
– Đừng buông tay, ôm chặt tôi. Lưu Xuân Na lại nói thêm một câu.
– Không sao đâu, về nhà là tốt ngay thôi.
Sở Thiên Thư muốn đỡ Lưu Xuân Na ngồi sang một bên.
Lưu Xuân Na dựa vào, bất động, âm thanh nghe rất đáng thương: – Anh Thiên, nhà của tôi ở tầng bảy, nhất định là không bò lên nổi đâu.
– Tôi có thể cõng cô lên. Sở Thiên Thư quyết định biện pháp.
– Anh… Lưu Xuân Na nóng nảy, ngước lên nhìn Sở Thiên Thư, nước mắt cũng muốn chảy ra luôn: – Anh Thiên, anh thực sự coi thường thôi như thế này sao?
Sở Thiên Thư tiếp tục giả ngu: – Cô cuối cùng là muốn thế nào vậy?
Lưu Xuân Na khẽ cắn môi, rất kiên quyết nói: – Tôi muốn làm người của anh.
– Điều này… Sở Thiên Thư ngây người, nhưng hắn lập tức nói tiếp: – Xuân Na, đừng như vậy, tôi nói như vậy chẳng qua là để dọa tên Điền trọc kia thôi.
Sở Thiên Thư cũng không suy nghĩ bình tĩnh được, hắn nghĩ:
“Nếu lúc này, mình mượn cơ hội đoạt lấy Lưu Xuân Na, vậy về bản chất thì có khác gì hành động của tên Điền trọc đê tiện vô sỉ kia? Đơn giản thì tên Điền trọc kia chỉ dựa vào quyền chức, bản thân mình lại lợi dụng sự cảm kích mà thôi.”
Cũng không phải là Sở Thiên Thư không có khát khao thể xác của con gái, nhưng mà trong lòng hắn đặc biệt rõ ràng, sự chủ động của Lưu Xuân Na không phải là tình yêu mà là sự báo đáp.
Lưu Xuân Na giãy khỏi tay của Sở Thiên Thư, khàn giọng nói: – Sở Thiên Thư, tôi biết, anh muốn làm một chính nhân quân tử, không muốn bởi vậy mà áy náy cả đời với tôi. Thế nhưng anh biết không? Tôi vì anh vứt bỏ tương lai, rời khỏi thành phố, tôi khiến anh vì tôi mà áy náy cả đời thì trong lòng tôi dễ chịu sao?
– Xuân Na, tôi giúp cô thật không có ý này đâu. Sở Thiên Thư còn muốn giải thích.
Lưu Xuân Na mạnh mẽ đẩy Sở Thiên Thư ra, ngồi vào ghế ở ven đường, trên mặt ửng đỏ, hai mắt khép hờ, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
– Xuân Na, về nhà đi, có gì chờ chân cô lành lại rồi lại nói, được không? Cổ họng Sở Thiên Thư khô khốc, ngay cả chính hắn cũng nghe được, loại khuyên nhủ này có bao nhiêu cứng ngắc vô lực.
– Không! Lưu Xuân Na mở mắt ra, móc ra một tấm card từ trong túi nhỏ trên người, vẻ mặt kiên định nói: – Sở Thiên Thư, anh nhìn cho kỹ, đây là thẻ mở cửa phòng của Khải Hoàn Hotel, anh không đồng ý để tôi làm người của anh, vậy tôi sẽ gọi điện cho tên Điền trọc kia, cầu xin lão giữ anh lại.
Hóa ra là cô ấy đã sớm có chuẩn bị, thảo nào trong tin nhắn lại dặn đi dặn lại mình uống xong thì liên lạc với cô ấy.
Bên ngoài nhìn như là một cô gái bình thường yếu đuối âm thầm, thật ra nội tâm của cô ấy lại vô cùng quật cường, cô nói ra được thì nhất định sẽ làm được.
Sở Thiên Thư kích động không nói nổi lời nào.
Lưu Xuân Na chậm rãi đứng lên, ánh mắt nóng bỏng mong đợi nhìn Sở Thiên Thư, ôn nhu nói: – Anh Thiên, tôi cam tâm tình nguyện, tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm gì cả.
Sở Thiên Thư ôm chặt lấy Lưu Xuân Na, mái tóc nhẹ bay theo gió khẽ vuốt ve mặt hắn làm tâm trạng của hắn bỗng nhộn nhạo.
Khải Hoàn Hotel, đối diện với bệnh viện nhân dân hạng nhất của thành phố, chỉ cách một con đường.
Khi băng qua đường, Lưu Xuân Na kéo tay của Sở Thiên Thư, bước chân nhẹ nhàng thoải mái, một chút cũng không có dấu vết của bị thương.
Xem ra, Lưu Xuân Na sớm đã hạ quyết tâm. Hách Sảng bỗng ra ngáng đường, Sở Thiên Thư lần nữa ra tay giúp đỡ không chỉ làm cô càng thêm kiên định, quyết tâm hiến thân đồng thời cũng cho cô ấy một cái cớ để dẫn Sở Thiên Thư đến Khải Hoàn Hotel.
Đối với Khải Hoàn Hotel, Sở Thiên Thư và Lưu Xuân Na đều không xa lạ gì.
Đây là một nhà hàng thuộc sở hữu của nhà nước, trước đây là một nhà khách của trung ương, do nằm ở giải đất trung tâm thành phố Thanh Nguyên, khi được cải cách mở cửa thì một trận náo nhiệt rực rỡ, buôn bán kiếm lời liền cải tạo thêm chỗ này thành nhà hàng 28 tầng, đổi tên thành Khải Hoàn Hotel, lúc đó được khen là cao ốc bậc nhất ở Thanh Nguyên.
Về sau này giám đốc và tài vụ do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cử đến lại cùng nhau tham ô công quỹ mấy triệu, nhà hàng bị tổn thất trầm trọng, từ đó chưa gượng dậy nổi, đổi mấy kỳ giám đốc cũng không có chút chuyển biến tốt hơn nào. Liên tục mấy năm liền thua lỗ, tiền lương phát ra khó khăn, bảo hiểm hưu trí cũng không thể nộp đủ, công nhân viên nhiều lần khiếu nại, trở thành một nhân tố lớn gây ảnh hưởng đến sự ổn định.
Chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là Quan Hạo Vũ đang hết đường xoay sở, thông qua sự giới thiệu của Trưởng ban thư ký UBND thành phố đương nhiệm Đường Dật Phu, ông chủ của công thương nghiệp Côn Bằng thành phố Lâm Giang Vương Trí Viễn tìm đến cửa, với cái giá 1,2 triệu một năm, mua lại quyền kinh doanh của nhà hàng, hợp đồng ký mười năm.
Chế tài kinh doanh được thay đổi làm cho Khải Hoàn Hotel sục sôi xuân mới.
Sở Thiên Thư nghe nói, ông chủ của Công thương nghiệp Côn Bằng Vương Trí Viễn là nhân vật rất có sức ảnh hưởng với giới chính trị và thương mại ở phía đông nam.
Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thay mặt cho chính quyền hàng năm đều ngồi đó mà thu vào một triệu hai, không hề nhúng tay vào việc kinh doanh nhà hàng. Thế nhưng, Vương Trí Viễn vẫn tìm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cho họ phái giám đốc và tài vụ đến, hàng năm còn phải tổ chức kiểm toán lại một lần.
Khải Hoàn Hotel vẫn đang gắn mác xí nghiệp quốc hữu, thuế thu của nhà hàng cùng với lợi nhuận kinh doanh là một khoản thu không nhỏ của chính quyền, cho nên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sắp đặt đủ loại hội nghị chiêu đãi ở chỗ này. Đương nhiên rồi, nhà hàng có kinh doanh chút “đồ cấm”, chủ quản ở đó cũng hơn nửa là nhắm một mắt mở một mắt, cứ như vậy, Khải Hoàn Hotel muốn không kiếm được tiền cũng khó.
Bởi vì trên danh nghĩa Khải Hoàn Hotel là xí nghiệp trực thuộc Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, phòng đặt của Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước ở đây, tiệc rượu, chi phí giải trí tiêu khiển … có thể giảm cao nhất là 20%.
Lãnh đạo Ủy ban ra mặt tiếp đãi, Điền Khắc Minh sẽ đích thân xử lý.
Lãnh đạo của trụ sở đứng ra nhận nhiệm vụ tiếp đãi bình thường đều do Phòng nội vụ và lễ tân của khách sạn đứng ra liên hệ với nhau.
Phòng thuê của Lưu Xuân Na ở Khải Hoàn Hotel cũng coi như là lợi dụng chức vụ mà đem lại lợi ích, có thể giảm được 20%.
Hai người vào đại sảnh, trực tiếp đến cầu thang máy.
Lúc chờ thang máy, trong lúc vô tình Sở Thiên Thư nhìn thấy từ inox phản chiếu lại một tên trọc đầu, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại lại không phát hiện ra ai cả.
Đi vào thang máy rồi, Sở Thiên Thư nói: – Xuân Na, vừa rồi tôi hình như nhìn thấy Điền trọc.
– Không thể nào, lúc tan làm tôi thấy lão còn đang trong phòng làm việc, cũng không nghe nói hôm nay có nhiệm vụ phải tiếp đãi gì mà. Lưu Xuân Na cười cười, hờn dỗi mà nhìn Sở Thiên Thư một cái nói: – Anh nha, còn đa nghi như Tào Tháo thế hả.
Sở Thiên Thư cũng cười, dùng sức lắc đầu một cái, bóng ma của Điền Khắc Minh đuổi ra khỏi đầu.
Lưu Xuân Na dùng thẻ mở cửa phòng ra, đây là một phòng đơn thương vụ.
Bắt mắt nhất chính là một cái giường lớn, ga giường trắng như tuyết được trải ngay ngắn chăn đệm ở trên.
Đóng cửa phòng một cái, Lưu Xuân Na lập tức nhào về phía Sở Thiên Thư, hai tay ôm lấy cổ của hắn.
Tháng bảy ở phương nam trời nóng nực, Lưu Xuân Na ăn mặc đặc biệt đơn giản, toàn thân chỉ có một chiếc áo sơ mi tơ tằm hoa nhỏ, phần dưới là váy bò ngắn. Trong nháy mắt cô nhào về phía Sở Thiên Thư, hai khối thịt ở trước ngực liền đè thật chặt trên lồng ngực hắn.
Lưu Xuân Na đứng trước mặt hắn, đầu khẽ đong đưa, tóc nhẹ vung vẩy, những lọn tóc xẹt qua cằm của hắn, giống như một ngọn gió lùa qua.
Cho dù hắn vẫn luôn khống chế bản thân đi chăng nữa, cuối cùng cũng không khống chế nổi, hai tay đưa ra, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Trong nháy mắt đó, trong lòng nổi lên một trận tranh đấu kịch liệt, có một giọng nói vang lên: Sở Thiên Thư, mày không được như thế, mày là một trang nam nhi có hoài bão, có chí hướng, phải hiểu được trách nhiệm, phải biết điểm dừng và khống chế bản thân.
Đồng thời cũng có một giọng khác vang lên: Mỹ nhân trước mặt, mày còn do dự gì nữa? Mày theo đuổi sự nghiệp làm quan đã không thành, tại sao không nắm bắt lấy cơ hội này phóng túng một lần.
Lưu Xuân Na dường như cảm nhận được sự do dự của hắn, cô nhẹ nhàng uốn người, đầu đang áp vào ngực hắn rời ra hướng về sau rồi ngẩng lên, nhìn vào mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.