Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 21: Một nụ cười khuynh thành (1).

Bắc Ngạn

28/11/2016

– Bí thư Phương, ngài thật hay nói đùa. Giản Nhược Minh cũng cười theo, nhưng nụ cười hơi mất tự nhiên một chút.

– Ừ, Tiểu Giản à, tôi không phải đùa giỡn với cô đâu. Ở địa phương sự tình rất phức tạp, điều kiện cuộc sống cũng sơ sài, nếu không hài lòng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ nói với Phó trưởng ban Lâm, để điều cô quay.

– Cảm ơn Bí thư Phương đã quan tâm, tôi chỉ có một mình, sẽ thích ứng nhanh thôi.

Giản Nhược Minh gật đầu, ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt.

Sở Thiên Thư nhìn thấy, âm thầm buồn cười, hoá ra Giản Nhược Minh thích ra vẻ thanh cao, ở trước mặt lãnh đạo lớn cũng sẽ cúi đầu khom lưng.

Phương Văn Đạt nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Minh.

Giản Nhược Minh tránh đi ánh mắt của gã, ngẩng đầu dặn dò Sở Thiên Thư: – Tiểu Sở, em vào cắt dưa hấu trong tủ lạnh, mời Bí thư Phương ăn cho đỡ nóng.

Sở Thiên Thư đứng dậy đi vào nhà bếp, đem dưa hấu cắt xong, đưa tới sô pha bên cạnh trên bàn trà, cười nói: – Bí thư Phương, mời dùng.

Phương Văn Đạt tựa vào ghế sa lon, ngay cả mí mắt cũng không thèm động một cái.

Rất rõ ràng, sự hiện diện của Sở Thiên Thư khiến Phương Văn Đạt vô cùng không vui, bầu không khí có chút lúng túng.

Giản Nhược Minh đương nhiên nhìn ra được điều này, liền nói: – Tiểu Sở, cậu không còn việc gì ở đây nữa, cậu đem mấy cái thùng trên ban công đến thư phòng đi, giúp tôi thu dọn đồ đạc bên trong lại một chút.

Sở Thiên Thư bê thùng giấy từ ban công đến thư phòng, lót mấy tờ báo trên sàn nhà, đặt thùng giấy nhỏ xuống, xé mở lớp đóng gói bên ngoài, trong thùng giấy tất cả đều là giày nữ, từng đôi được đặt ngăn nắp, có giày bệt cùng giày cao gót, còn có vài đôi dép lê không cùng loại.

Sở Thiên Thư cũng không biết nên đem những đôi giày này để vào đâu, liền cầm một đôi đong đưa, vểnh tai nghe lén động tĩnh bên ngoài.

– Bí thư Phương, mời ngài ăn dưa hấu. Giản Nhược Minh đưa một miếng dưa hấu tới tay của Phương Văn Đạt.

Phương Văn Đạt nhận lấy, cắn mấy miếng, nghiêm mặt nói: – Tiểu Giản, tôi vân con muôn phê bình cô đấy, ở Ủy ban Quản lý tỉnh làm rất tốt, việc điều chỉnh cán bộ năm nay trước mắt là có thể thăng lên cấp Cục trưởng, còn được điều chuyển ngang đến Ủy ban Quản lý thành phố Thanh Nguyên, cô việc gì mà phải đến nơi này?

– Bí thư Phương, tổ chức bên trên có sắp xếp, tôi chỉ đành tuân theo thôi.

– Ha ha, tôi nghe Phó trưởng ban Lâm trong Ban Tổ chức Tỉnh ủy nói, hình như là cô chủ động yêu cầu đến mà. Phương Văn Đạt xoa xoa tay, lộ ra nụ cười đắc ý.

Trên gương mặt Giản Nhược Minh chợt lóe lên sự mất tự nhiên.

– Bí thư Phương, trước đó ban Tổ chức lãnh đạo có hỏi qua ý kiến của cá nhân tôi, tôi nghĩ, đến địa phương này sẽ có thêm được kiến thức, cũng không phải là chuyện gì xấu.



– Ha ha, Tiểu Giản, cô suy xét như vậy cũng không phải là không hợp lý, ở nơi này học hỏi một chút, không gian tương lai phát triển sẽ lớn hơn nữa. Phương Văn Đạt theo thói quen bắt chéo chân, nhưng dường như cảm thấy không ổn, lập tức lại buông xuống, nói: – Vừa đúng lúc, Quan Hạo Vũ cũng sắp đến lúc rồi, có cái gì cần giúp đỡ trong công việc này, cô không cần khách khí với tôi, chỉ cần nói một câu thôi là được.

– Nhất định, nhất định rồi. Giản Nhược Minh đưa cho Phương Văn Đạt một chiếc khăn tay.

Phương Văn Đạt nhân cơ hội bắt được tay của Giản Nhược Minh.

Giản Nhược Minh ngọ nguậy tay, nhưng không rút tay ra được.

– Sở Thiên Thư, chỉ có một cái thùng mà sao cậu còn chưa sắp xếp xong? Dưới tình thế cấp bách, Giản Nhược Minh hướng về phía thư phòng lớn tiếng nói.

Sở Thiên Thư vội vã chạy đến, liền thấy Phương Văn Đạt buông lỏng tay của Giản Nhược Minh ra.

Giản Nhược Minh đỏ bừng mặt, quát lớn: – Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua dọn vỏ dưa đi?

Sở Thiên Thư không hiểu vì sao lại bị quát, nén giận trong lòng, lại chẳng thể biện bạch, đành phải rầu rĩ không vui mà từ từ dọn dẹp trà và vỏ hạt dưa trên bàn, ném vào thùng rác trong phòng bếp.

Giản Nhược Minh vội chuyển thành khuôn mặt tươi cười, giải thích với Phương Văn Đạt: – Thật ngại quá, khiến ngài chê cười rồi.

Phương Văn Đạt nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Thiên Thư, chẳng nói đúng hay sai mà chỉ “Ha ha” cười, khinh miệt nói:

– Tiểu Giản, tôi đã nói với cô rồi, người ở nơi nhỏ bé này, chưa thấy qua sự đời, vóc người có đẹp đẽ, tố chất vẫn không hơn bao nhiêu.

Sở Thiên Thư đứng ở cửa phòng bếp, nghe xong lời Phương Văn Đạt nói mà tức giận suýt nữa phát run cả người, ở trong lòng mắng thầm: Tôi ở sát vách đấy, ông lớn lên mang cái đức hạnh kia, không ngờ cũng chẳng biết xấu hổ mà mang tâm tư không đứng đắn với Giản Nhược Minh, rõ không biết thẹn, còn nói con mẹ nó cái gì tố chất?

Nhìn thấy Sở Thiên Thư đứng ngây ra ở cửa phòng bếp, Phương Văn Đạt ngồi không yên, gã đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

– Tiểu Giản, tôi từ xa đến, cũng không ý gì khác, chỉ là muốn quan tâm công việc và cuộc sống của cô một chút, tôi dạo xung quanh chút, cô thấy được chứ?

Không đợi Giản Nhược Minh trả lời, gã liền đi lòng vòng ngoài ban công phòng khách, nhìn bên này, ngắm bên kia, một hồi nói sàn nhà không thoải mái bằng sàn bằng gỗ thật, một hồi lại nói ánh sáng ban công không đủ, lát sau thì bảo máy lạnh hiệu quả quá kém, Giản Nhược Minh theo phía sau gã, cười giải thích vài câu.

Phương Văn Đạt lại chạy đến thư phòng, nhìn giày dép bày đầy trên mặt đất, lắc đầu, ra vẻ rất đau tiếc, nói:

– Ừ, vẫn là có chút đơn sơ mà, uất ức cho cô rồi.

Giản Nhược Minh nói: – Cảm ơn lãnh đạo ngài đã quan tâm. Cũng may đã có thói quen một mình, ở đâu cũng đều có thể hòa nhập.

– Không không không, Tiểu Giản, vĩ nhân nói rất đúng, không biết sống thì sẽ khống biết làm. Cô xem tôi cũng là một mình đây, đối với điều kiện sinh hoạt hàng ngày như vậy sẽ không thể chịu đựng được, ngày nào đó cô trở lại Lâm Giang, tôi mang cô đến nhà tôi xem thử, tôi có thể đảm bảo nói với cô rằng, phong cách trang trí và chất lượng tuyệt đối phù hợp với gu thẩm mỹ và khí chất của cô.

– Được, có cơ hội nhất định tôi sẽ đến tham quan. Giản Nhược Minh thuận miệng đáp ứng một câu, lại lấy lòng nói: – Bí thư Phương, ngài đúng là lãnh đạo nha, ánh mắt quả thật tinh tường.



– Đúng vậy a. Phương Văn Đạt từ trong thư phòng đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Thiên Thư, cười lạnh một tiếng, nói: – Ít nhất sẽ không mặc loại áo ngủ thô tục này.

Sở Thiên Thư tức giận đến nỗi đầu đều bốc khói.

Con nhà ông dù có mặc áo ngủ, cũng không che dấu được tính tình thối tha tục tằn không chịu nổi của ông đâu. Chẳng qua là chức quan lớn hơn ông đây mà thôi, nếu không, làm sao đến lượt ông ở nơi này nói cái gì phẩm vị với chẳng khí chất.

Phương Văn Đạt căn bản không chú ý tới cảm xúc của Sở Thiên Thư, gã tự nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong lòng Giản Nhược Minh quýnh lên, vội vã đi theo.

Điều khiến người khác tuyệt đối thật không ngờ đến chính là, Phương Văn Đạt vậy mà lại có một ý niệm bỉ ổi trong đầu.

Phương Văn Đạt đoán được Giản Nhược Minh sẽ đi theo, cố ý lui về phía sau một bước.

Giản Nhược Minh bất ngờ không kịp phòng bị, bờ ngực liền dán mạnh lên sau lưng của gã.

– Ha ha! Phương Văn Đạt được lợi, vì thực hiện được kế hoạch của mình mà đắc ý mỉm cười, lại giả vờ khen ngợi nói: – Sắp xếp trong phòng ngủ rất ấm áp nha. Tiểu Giản, đúng không? Nói xong, gã đột nhiên quay đầu, miệng hướng về phía gương mặt của Giản Nhược Minh.

Giản Nhược Minh đỏ bừng cả mặt, vội vàng lui về phía sau một bước, khó khăn tránh khỏi cái hôn của Phương Văn Đạt.

Bà nó, cái quái gì vậy, cái kiểu này con nó có giống lãnh đạo lớn gì chứ, hoàn toàn hệt như tên côn đồ đầu đường xó chợ mà.

Ánh mắt Sở Thiên Thư suýt nữa là bốc lửa.

Giản Nhược Minh nhìn Sở Thiên Thư nháy mắt tỏ ý, ra hiệu hắn không nên kích động.

Phương Văn Đạt xuất thân là quân nhân, làm việc trong quân đội rồi tới phó ủy viên chính trị, chuyển ngành đến Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh thì làm Trưởng phòng, sau lại nhờ kết thân với Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hà Thiên Ảnh một bộ đội chuyển ngành sang, bỏ công sức không bao nhiêu năm, liền lên làm Bí thư Đảng Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Gần đây, có tin đồn rằng Hà Thiên Ảnh muốn thăng chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh thì có tin đồn Phương Văn Đạt muốn thăng lên làm thành viên tổ Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Phương Văn Đạt thăng chức thì ly hôn với vợ, theo đuổi mỹ nữ 30 tuổi còn độc thân của Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh, khi Giản Nhược Minh đảm nhiệm Phó cục trưởng Cục Cải cách và Phát triển, gã thường xuyên mượn danh công tác, nói vài lời đùa thô tục, khi chở người ta còn thỉnh thoảng giở trò sờ soạng.

Giản Nhược Minh tất nhiên rất gai mắt loại người bỉ ổi như Phương Văn Đạt, không chịu nổi sự quấy rối này, đành phải tìm Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Tỉnh ủy Lâm Quốc Đống, chủ động xin chuyển đi, lúc này mới được điều đến Ủy ban Quản lý Giám sát của thành phố Thanh Nguyên, trở thành Phó chủ nhiệm.

Phải ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ, Giản Nhược Minh hy vọng nếu không thể trêu vào thì có thể trốn được.

Không ngờ tới, Phương Văn Đạt đúng là tên mặt dày vô kiêm sỉ bám riết không tha, thừa dịp cuối tuần theo đến tận Thanh Nguyên. Dưới tình thế cấp bách, Giản Nhược Minh mới cố ý giữ Sở Thiên Thư lại, phòng ngừa Phương Văn Đạt lại động tay động chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Cao Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook