Chương 38: Nhân cách phân liệt (2)
Bắc Ngạn
28/11/2016
Sở Thiên Thư lẳng lặng nhìn vị thiếu phụ xinh đẹp trước mặt này, khuôn mặt trắng hồng của cô tản
một hơi nóng, đôi mắt to trong suốt sáng ngời khiến người ta vừa nhìn
liền có một cảm giác hiền thê lương mẫu.
Đại khái Đàm Ngọc Phân cũng cảm thấy Sở Thiên Thư đang nhìn cô, mặt đỏ lên, quay đầu hỏi Trương Doanh Doanh:
– Doanh Doanh, chú tiểu Sở nhìn đẹp không?
Trương Doanh Doanh vỗ tay nói:
– Rất đẹp, rất đẹp.
Sở Thiên Thư mặt nóng lên, ngượng ngùng nói:
– Chị, cảm ơn nha, nói nữa thì sẽ tới trễ mất.
Đàm Ngọc Phâm ôm lấy Trương Doanh Doanh, nói:
– Đi đi, nói chuyện cho tốt rồi thì đem về cho chị xem.
– Dạ.
Sở Thiên Thư đồng ý một tiếng, đi ra khỏi sân, trong lòng đối với Đàm Ngọc Phân tràn đầy cảm kích.
Trong một tiệm bán báo ven đường, Sở Thiên Thư mua một cuốn tạp chí “Độc Giả” mới nhất, nghĩ cũng tức cười, bây giờ còn dùng phương pháp này để gặp mặt xem mắt, chắc hẳn cô gái này là một nhà văn nghệ trẻ tuổi.
Quán cà phê Mộng Ảo là một trong những nơi xa hoa thư thái nhất thành phố Thanh Nguyên.
Giữa trưa, khách trong quán cà phê tuy rằng không ít, nhưng vẫn hết sức tĩnh mịch, vừa bước vào, liền nghe được tiếng dương cầm du dương bên tai.
Sở Thiên Thư giơ cuốn tạp chí, đứng ở đại sảnh nhìn xung quanh, đại đa số trên ghế dài đều là một nam một nữ, thật khó khăn mới thấy có một cái ghế dài chỉ có một người, lại là một nam thanh niên đang nghển cổ ngóng trông.
Có một vài cái ghế dài bị chiếc đàn dương cầm chặn lại.
Sở Thiên Thư đi đến bên cạnh chiếc đàn dương cầm, đầu tiên là thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy cùng với một người đàn ông bốn mươi mấy đang bàn luận xôn xao.
Bởi vì người đàn ông kia bị hói đầu, nhìn sơ qua, Sở Thiên Thư còn tưởng rằng là Điền Khắc Minh, bèn tiến lại gần để nhìn rõ, mới phát hiện người đàn ông này đeo mắt kính, nhìn qua minh mẫn hơn nhiều so với Điền Khắc Minh.
Đang nói chuyện, bị người lạ quấy rầy, người phụ nữ này bất mãn trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư vội ngẩn đầu, đưa mắt nhìn nơi khác, rút cuộc gần chiếc đàn dương cầm ở bên góc sáng sủa liền nhìn thấy một cô gái đang xem tạp chí, cuốn tạp chí mở ra che lấy mặt của cô.
Không sai, là cuốn tạp chí “Độc Giả” mới nhất.
Thật biết chọn chỗ, góc này sâu, dựa lưng vào vách tường, bên cạnh chiếc đàn dương cầm che khuất đi, không làm người khác quá chú ý,lại có thể thấy rõ hết toàn cảnh, rất thích hợp nói chuyện yêu đương.
Sở Thiên Thư lại nhìn xung quanh, xác nhận trong quán cà phê này chỉ có một người xem tạp chí, liền đi qua, cười hỏi:
– Xin hỏi. . .
Từ sau cuốn tạp chí một cô gái trẻ đeo kính mát nhẹ nhàng ló đầu ra.
Gọng kính quá lớn, che hết nửa khuôn mặt, nhưng cái mũi tinh tế, cái miệng tinh xảo, mái tóc dài xỏa trên vai hơi uốn lại, vẫn tạo cho Sở Thiên Thư một cảm giác đẹp lộng lẫy.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cuốn tạp chí trên tay Sở Thiên Thư, khẽ gật đầu nói:
– Đến đây, ngồi đi.
Sở Thiên Thư ngồi đối diện cô, đặt cuốn tạp chí trên bàn, khách khí nói:
– Xin lỗi, làm cô phải đợi lâu.
– Không có gì, khái niệm thời gian của anh rất tốt, vừa đúng mười hai giờ, là do tôi đến sớm.
Cô cười cười, rất hào phóng đưa tay ra:
– Làm quen một chút, tôi tên là Hướng Vãn Tình.
– Ờ, Vệ. . . Thế Kiệt
Sở Thiên Thư nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, lắp bắp nói ra tên họ.
– Ha ha, anh có vẻ có một chút khẩn trương, không phải đang mạo danh đó chứ.
Hướng Vãn Tình tháo chiếc kính mát to quá cỡ xuống, lộ ra đôi mắt mê người, cho người ta một loại vẻ đẹp hoang dã, nhất là cái miệng nhỏ nhắn thoáng hé miệng cười yếu ớt, trong đôi mắt ánh lên tia sáng động lòng người, phong thái khiến người say đắm.
Sở Thiên Thư tim lại đập dồn dập.
– Đâu có, là do cô quá đẹp thôi.
– Vậy sao?
Hướng Vãn Tình dường như lơ đãng hỏi lại, chợt trong ánh mắt cô xuất hiện nét hưng phấn, tự nhủ:
– Ừ, quả nhiên là cao thủ xem mắt, vừa biết giả bộ thanh thuần, vừa biết lấy lòng con gái.
– Điều này cô cũng nhìn thấy sao?
Sở Thiên Thư sờ sờ mặt cười nói.
– Cô nói như vậy, làm tôi cảm thấy mặt nóng lên rồi này.
Sở Thiên Thư đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Hướng Vãn Tình.
Theo như sự phán đoán của hắn, cô có lẽ không quá hai mươi lăm tuổi, nhưng trên người lại có lý trí và sự trầm ổn không phù hợp với tuổi của cô, không phải phụ nữ thành thục lão luyện thiết tha, cũng không phải ấu trĩ ra vẻ kiêu ngạo, mà là một loại khí chất khó có thể suy xét và mà đặc biệt phải cân nhắc rõ ràng.
Sở Thiên Thư trong lòng âm thầm tiếc nuối thay Vệ Thế Kiệt, nếu như cậu ta gặp được Hướng Vãn Tình, nhất định sẽ bị cô hấp dẫn.
Lúc này Sở Thiên Thư cảm thấy như tâm thần bị phân liệt, hắn thậm chí không hiểu rõ, bây giờ hắn nên là Vệ Thế Kiệt hay là chính bản thân hắn.
Yêu cầu của Vệ Thế Kiệt là làm cho cô tuyệt vọng, mà lúc này Sở Thiên Thư lại sinh ra một nguyện vọng mãnh liệt muốn tiếp cận cô.
– Anh Vệ, anh uống gì?
Hướng Vãn Tình hỏi.
– À?
Sở Thiên Thư có chút lúng túng.
Hướng Vãn Tình khẽ mỉm cười, cô để ý sự lúng túng của Sở Thiên Thư, nhưng vẫn ung dung gọi người phục vụ tới, bởi vì cô đã gặp quá nhiều người đàn ông quẫn trí trước mặt cô.
– Để tôi.
Sở Thiên Thư hướng vẫy vẫy tay với người phục vụ, lấy menu rồi nói:
– Cô Hướng, cô uống cà phê hay trà?
Hướng Vãn Tình vươn một ngón tay ra, nói:
– Mocha, thêm đá.
– Cực phẩm Lam Sơn, thêm đá
Sở Thiên Thư cầm lấy thực đơn, lại hỏi.
– Gọi thêm gì nữa không?
Hướng Vãn Tình cười:
– Tùy anh, tôi đang giảm béo.
– Vóc dáng cô rất đẹp rồi.
Sở Thiên Thư nhân cơ hội đánh giá Hướng Vãn Tình một chút, cười nói:
– Không cần tiết kiệm tiền giùm tôi đâu.
Hướng Vãn Tình nhún nhún vai, nói:
– Từ từ gọi sau.
Sở Thiên Thư thấy Hướng Vãn Tình không muốn kêu gì khác, cũng không gọi món chính, chỉ gọi vài món ăn vặt rồi đem menu giao trả lại cho phục vụ, trong lòng nói thầm: hời cho tên Vệ Thế Kiệt rồi.
Phục vụ rất nhanh đưa lên cà phê và đồ ăn vặt lên, sau đó không còn ai quấy rầy hai người họ nữa.
Sở Thiên Thư cảm giác hôm nay đặc biệt kỳ quái, bình thường nói chuyện rất khá, như thế nào đụng phải Hướng Vãn Tình, liền trở nên đần độn, miệng lưỡi như bị dán keo, tư duy cũng trở nên đứt đoạn, không biết kiếm đâu ra đề tài.
Là có tật giật mình, hay là kinh nghiệm không đủ? Hoặc là thật sự có cảm giác đối với cô gái trước mặt này?
Sở Thiên Thư còn đang suy nghĩ miên mang, Hướng Vãn Tình lại hỏi:
– Tôi nghe người khác nói, anh đã đi xem mắt qua mấy chục lần, có chuyện như vậy không?
– Ờ, cô xem biểu hiện của tôi đây, có giống như là đã trải qua nhiều phương diện này không?
Sở Thiên Thư rốt cuộc tìm lại được chút năng lực ngôn ngữ bình thường.
– Tôi thấy cũng không quá giống.
Hướng Vãn Tình ngẩng đầu nhìn sang.
– Tuy nhiên, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.
Sở Thiên Thư buột miệng nói ra những lời này, trong đầu hắn thủy chung vẫn nhớ mãi không quên ước hẹn cùng với Vệ Thế Kiệt.
– Tại sao vậy?
Hướng Vãn Tình nheo mắt lại, có chút hứng thú nhìn Sở Thiên Thư.
– Bởi vì,
Sở Thiên Thư do dự một chút, nói.
– Tôi không muốn lại có lần tiếp theo.
Lời nói này có phần hơi mập mờ.
Nhưng, Hướng Vãn Tình lại không có cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại che miệng cười:
– Ha ha, vậy ý của anh là, có cảm tình đối với tôi?
Bị hiểu lầm, Sở Thiên Thư cũng không cách nào giải thích, đành phải cười ha hả, thuận nước đẩy thuyền nói:
– Tôi đồng ý với lý giải của cô.
Mặc kệ nó, dù sao hiện tại mình là Vệ Thế Kiệt, vô liêm sỉ một chút cũng phù hợp với tính cách của cậu ta.
Hướng Vãn Tình cười đến rất vui vẻ, một chút cũng không có ngượng ngùng khi bị đàn ông theo đuổi, lại hỏi:
– Mỗi lần xem mắt anh đều sẽ nói như thế này sao?
Sở Thiên Thư lắc đầu:
– Lời này thật sự là tôi lần đầu nói với một cô gái.
Hướng Vãn Tình lúc này mới cúi đầu, dùng muỗng nhỏ quậy ly cà phê. Một lát sau, lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư, đột nhiên hỏi:
– Anh Vệ, anh có thể xác định chúng ta chưa hề gặp qua trước đó?
Sở Thiên Thư bị dọa đến toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh, không quá khẳng định nói:
– Không thể nào, trùng hợp vậy.
Con bà nó, Vệ Thế Kiệt xem mắt qua rất nhiều cô gái, ngoài thông qua bà dì của cậu ta, vô tình gặp qua Hướng Vãn Tình cũng có thể không biết.
– Ha ha.
Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, còn nói.
– Tôi là người có một tật xấu, gặp qua người hoặc nghe qua âm thanh sẽ ghi sâu trong trí nhớ, tôi vẫn cảm thấy đã gặp qua anh ở đâu.
– Đây không phải tật xấu, là ưu điểm. Chỉ bằng điểm này, cô hết sức thích hợp làm một phóng viên.
Sở Thiên Thư miệng đang ứng phó, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn, đây có phải là Hướng Vãn Tình đang tìm lý do cự tuyệt hay không.
Hướng Vãn Tình căng đầu ra nghĩ một lát, rồi lại mỉm cười nói:
– Anh hãy nhìn kỹ một chút, trước kia thực chưa thấy qua tôi? Ngay cả tên cũng chưa hề nghe qua?
– Không có!
Sở Thiên Thư hạ quyết tâm, nói như đinh đóng cột.
Nghe Sở Thiên Thư trả lời kiên quyết như vậy, trên mặt Hướng Vãn Tình lướt qua chút vẻ mất mát.
Lòng dạ của phụ nữ, thật sự là như kim dưới đáy biển.
Sở Thiên Thư cảm thấy có chút mờ mịt, thật sự nghĩ không ra đáp án trong lòng Hướng Vãn Tình dĩ nhiên là gì?
Đại khái Đàm Ngọc Phân cũng cảm thấy Sở Thiên Thư đang nhìn cô, mặt đỏ lên, quay đầu hỏi Trương Doanh Doanh:
– Doanh Doanh, chú tiểu Sở nhìn đẹp không?
Trương Doanh Doanh vỗ tay nói:
– Rất đẹp, rất đẹp.
Sở Thiên Thư mặt nóng lên, ngượng ngùng nói:
– Chị, cảm ơn nha, nói nữa thì sẽ tới trễ mất.
Đàm Ngọc Phâm ôm lấy Trương Doanh Doanh, nói:
– Đi đi, nói chuyện cho tốt rồi thì đem về cho chị xem.
– Dạ.
Sở Thiên Thư đồng ý một tiếng, đi ra khỏi sân, trong lòng đối với Đàm Ngọc Phân tràn đầy cảm kích.
Trong một tiệm bán báo ven đường, Sở Thiên Thư mua một cuốn tạp chí “Độc Giả” mới nhất, nghĩ cũng tức cười, bây giờ còn dùng phương pháp này để gặp mặt xem mắt, chắc hẳn cô gái này là một nhà văn nghệ trẻ tuổi.
Quán cà phê Mộng Ảo là một trong những nơi xa hoa thư thái nhất thành phố Thanh Nguyên.
Giữa trưa, khách trong quán cà phê tuy rằng không ít, nhưng vẫn hết sức tĩnh mịch, vừa bước vào, liền nghe được tiếng dương cầm du dương bên tai.
Sở Thiên Thư giơ cuốn tạp chí, đứng ở đại sảnh nhìn xung quanh, đại đa số trên ghế dài đều là một nam một nữ, thật khó khăn mới thấy có một cái ghế dài chỉ có một người, lại là một nam thanh niên đang nghển cổ ngóng trông.
Có một vài cái ghế dài bị chiếc đàn dương cầm chặn lại.
Sở Thiên Thư đi đến bên cạnh chiếc đàn dương cầm, đầu tiên là thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy cùng với một người đàn ông bốn mươi mấy đang bàn luận xôn xao.
Bởi vì người đàn ông kia bị hói đầu, nhìn sơ qua, Sở Thiên Thư còn tưởng rằng là Điền Khắc Minh, bèn tiến lại gần để nhìn rõ, mới phát hiện người đàn ông này đeo mắt kính, nhìn qua minh mẫn hơn nhiều so với Điền Khắc Minh.
Đang nói chuyện, bị người lạ quấy rầy, người phụ nữ này bất mãn trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư vội ngẩn đầu, đưa mắt nhìn nơi khác, rút cuộc gần chiếc đàn dương cầm ở bên góc sáng sủa liền nhìn thấy một cô gái đang xem tạp chí, cuốn tạp chí mở ra che lấy mặt của cô.
Không sai, là cuốn tạp chí “Độc Giả” mới nhất.
Thật biết chọn chỗ, góc này sâu, dựa lưng vào vách tường, bên cạnh chiếc đàn dương cầm che khuất đi, không làm người khác quá chú ý,lại có thể thấy rõ hết toàn cảnh, rất thích hợp nói chuyện yêu đương.
Sở Thiên Thư lại nhìn xung quanh, xác nhận trong quán cà phê này chỉ có một người xem tạp chí, liền đi qua, cười hỏi:
– Xin hỏi. . .
Từ sau cuốn tạp chí một cô gái trẻ đeo kính mát nhẹ nhàng ló đầu ra.
Gọng kính quá lớn, che hết nửa khuôn mặt, nhưng cái mũi tinh tế, cái miệng tinh xảo, mái tóc dài xỏa trên vai hơi uốn lại, vẫn tạo cho Sở Thiên Thư một cảm giác đẹp lộng lẫy.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cuốn tạp chí trên tay Sở Thiên Thư, khẽ gật đầu nói:
– Đến đây, ngồi đi.
Sở Thiên Thư ngồi đối diện cô, đặt cuốn tạp chí trên bàn, khách khí nói:
– Xin lỗi, làm cô phải đợi lâu.
– Không có gì, khái niệm thời gian của anh rất tốt, vừa đúng mười hai giờ, là do tôi đến sớm.
Cô cười cười, rất hào phóng đưa tay ra:
– Làm quen một chút, tôi tên là Hướng Vãn Tình.
– Ờ, Vệ. . . Thế Kiệt
Sở Thiên Thư nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, lắp bắp nói ra tên họ.
– Ha ha, anh có vẻ có một chút khẩn trương, không phải đang mạo danh đó chứ.
Hướng Vãn Tình tháo chiếc kính mát to quá cỡ xuống, lộ ra đôi mắt mê người, cho người ta một loại vẻ đẹp hoang dã, nhất là cái miệng nhỏ nhắn thoáng hé miệng cười yếu ớt, trong đôi mắt ánh lên tia sáng động lòng người, phong thái khiến người say đắm.
Sở Thiên Thư tim lại đập dồn dập.
– Đâu có, là do cô quá đẹp thôi.
– Vậy sao?
Hướng Vãn Tình dường như lơ đãng hỏi lại, chợt trong ánh mắt cô xuất hiện nét hưng phấn, tự nhủ:
– Ừ, quả nhiên là cao thủ xem mắt, vừa biết giả bộ thanh thuần, vừa biết lấy lòng con gái.
– Điều này cô cũng nhìn thấy sao?
Sở Thiên Thư sờ sờ mặt cười nói.
– Cô nói như vậy, làm tôi cảm thấy mặt nóng lên rồi này.
Sở Thiên Thư đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Hướng Vãn Tình.
Theo như sự phán đoán của hắn, cô có lẽ không quá hai mươi lăm tuổi, nhưng trên người lại có lý trí và sự trầm ổn không phù hợp với tuổi của cô, không phải phụ nữ thành thục lão luyện thiết tha, cũng không phải ấu trĩ ra vẻ kiêu ngạo, mà là một loại khí chất khó có thể suy xét và mà đặc biệt phải cân nhắc rõ ràng.
Sở Thiên Thư trong lòng âm thầm tiếc nuối thay Vệ Thế Kiệt, nếu như cậu ta gặp được Hướng Vãn Tình, nhất định sẽ bị cô hấp dẫn.
Lúc này Sở Thiên Thư cảm thấy như tâm thần bị phân liệt, hắn thậm chí không hiểu rõ, bây giờ hắn nên là Vệ Thế Kiệt hay là chính bản thân hắn.
Yêu cầu của Vệ Thế Kiệt là làm cho cô tuyệt vọng, mà lúc này Sở Thiên Thư lại sinh ra một nguyện vọng mãnh liệt muốn tiếp cận cô.
– Anh Vệ, anh uống gì?
Hướng Vãn Tình hỏi.
– À?
Sở Thiên Thư có chút lúng túng.
Hướng Vãn Tình khẽ mỉm cười, cô để ý sự lúng túng của Sở Thiên Thư, nhưng vẫn ung dung gọi người phục vụ tới, bởi vì cô đã gặp quá nhiều người đàn ông quẫn trí trước mặt cô.
– Để tôi.
Sở Thiên Thư hướng vẫy vẫy tay với người phục vụ, lấy menu rồi nói:
– Cô Hướng, cô uống cà phê hay trà?
Hướng Vãn Tình vươn một ngón tay ra, nói:
– Mocha, thêm đá.
– Cực phẩm Lam Sơn, thêm đá
Sở Thiên Thư cầm lấy thực đơn, lại hỏi.
– Gọi thêm gì nữa không?
Hướng Vãn Tình cười:
– Tùy anh, tôi đang giảm béo.
– Vóc dáng cô rất đẹp rồi.
Sở Thiên Thư nhân cơ hội đánh giá Hướng Vãn Tình một chút, cười nói:
– Không cần tiết kiệm tiền giùm tôi đâu.
Hướng Vãn Tình nhún nhún vai, nói:
– Từ từ gọi sau.
Sở Thiên Thư thấy Hướng Vãn Tình không muốn kêu gì khác, cũng không gọi món chính, chỉ gọi vài món ăn vặt rồi đem menu giao trả lại cho phục vụ, trong lòng nói thầm: hời cho tên Vệ Thế Kiệt rồi.
Phục vụ rất nhanh đưa lên cà phê và đồ ăn vặt lên, sau đó không còn ai quấy rầy hai người họ nữa.
Sở Thiên Thư cảm giác hôm nay đặc biệt kỳ quái, bình thường nói chuyện rất khá, như thế nào đụng phải Hướng Vãn Tình, liền trở nên đần độn, miệng lưỡi như bị dán keo, tư duy cũng trở nên đứt đoạn, không biết kiếm đâu ra đề tài.
Là có tật giật mình, hay là kinh nghiệm không đủ? Hoặc là thật sự có cảm giác đối với cô gái trước mặt này?
Sở Thiên Thư còn đang suy nghĩ miên mang, Hướng Vãn Tình lại hỏi:
– Tôi nghe người khác nói, anh đã đi xem mắt qua mấy chục lần, có chuyện như vậy không?
– Ờ, cô xem biểu hiện của tôi đây, có giống như là đã trải qua nhiều phương diện này không?
Sở Thiên Thư rốt cuộc tìm lại được chút năng lực ngôn ngữ bình thường.
– Tôi thấy cũng không quá giống.
Hướng Vãn Tình ngẩng đầu nhìn sang.
– Tuy nhiên, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.
Sở Thiên Thư buột miệng nói ra những lời này, trong đầu hắn thủy chung vẫn nhớ mãi không quên ước hẹn cùng với Vệ Thế Kiệt.
– Tại sao vậy?
Hướng Vãn Tình nheo mắt lại, có chút hứng thú nhìn Sở Thiên Thư.
– Bởi vì,
Sở Thiên Thư do dự một chút, nói.
– Tôi không muốn lại có lần tiếp theo.
Lời nói này có phần hơi mập mờ.
Nhưng, Hướng Vãn Tình lại không có cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại che miệng cười:
– Ha ha, vậy ý của anh là, có cảm tình đối với tôi?
Bị hiểu lầm, Sở Thiên Thư cũng không cách nào giải thích, đành phải cười ha hả, thuận nước đẩy thuyền nói:
– Tôi đồng ý với lý giải của cô.
Mặc kệ nó, dù sao hiện tại mình là Vệ Thế Kiệt, vô liêm sỉ một chút cũng phù hợp với tính cách của cậu ta.
Hướng Vãn Tình cười đến rất vui vẻ, một chút cũng không có ngượng ngùng khi bị đàn ông theo đuổi, lại hỏi:
– Mỗi lần xem mắt anh đều sẽ nói như thế này sao?
Sở Thiên Thư lắc đầu:
– Lời này thật sự là tôi lần đầu nói với một cô gái.
Hướng Vãn Tình lúc này mới cúi đầu, dùng muỗng nhỏ quậy ly cà phê. Một lát sau, lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư, đột nhiên hỏi:
– Anh Vệ, anh có thể xác định chúng ta chưa hề gặp qua trước đó?
Sở Thiên Thư bị dọa đến toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh, không quá khẳng định nói:
– Không thể nào, trùng hợp vậy.
Con bà nó, Vệ Thế Kiệt xem mắt qua rất nhiều cô gái, ngoài thông qua bà dì của cậu ta, vô tình gặp qua Hướng Vãn Tình cũng có thể không biết.
– Ha ha.
Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, còn nói.
– Tôi là người có một tật xấu, gặp qua người hoặc nghe qua âm thanh sẽ ghi sâu trong trí nhớ, tôi vẫn cảm thấy đã gặp qua anh ở đâu.
– Đây không phải tật xấu, là ưu điểm. Chỉ bằng điểm này, cô hết sức thích hợp làm một phóng viên.
Sở Thiên Thư miệng đang ứng phó, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn, đây có phải là Hướng Vãn Tình đang tìm lý do cự tuyệt hay không.
Hướng Vãn Tình căng đầu ra nghĩ một lát, rồi lại mỉm cười nói:
– Anh hãy nhìn kỹ một chút, trước kia thực chưa thấy qua tôi? Ngay cả tên cũng chưa hề nghe qua?
– Không có!
Sở Thiên Thư hạ quyết tâm, nói như đinh đóng cột.
Nghe Sở Thiên Thư trả lời kiên quyết như vậy, trên mặt Hướng Vãn Tình lướt qua chút vẻ mất mát.
Lòng dạ của phụ nữ, thật sự là như kim dưới đáy biển.
Sở Thiên Thư cảm thấy có chút mờ mịt, thật sự nghĩ không ra đáp án trong lòng Hướng Vãn Tình dĩ nhiên là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.