Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 126

Đồng Hoa

20/04/2013



Ta cẩn thận đọc bức thư mấy lượt, phong lại, đề mấy chữ ngoài: "Hoàng thượng thân khải" rồi mới để cho Xảo Tuệ và Trầm Hương dìu đi nghỉ, vẫn không quên dặn hai nàng mời Thập Tứ tới. Lời còn chưa dứt hắn đã vén rèm bước vào, Xảo Tuệ cùng Trầm Hương bèn lui đi.

Thập Tứ ngồi ở mép giường, dịu dàng cười hỏi: "Hôm nay có muốn ăn gì đặc biệt không? Ta nói: "Không có, món gì nhẹ nhàng là được rồi." Thập Tứ khẽ bảo: "Không phải ngươi nói lúc nhỏ thích ăn "Lạc Thập hồng" của Dương Quan sao? Ta đã sai người đi mua rồi. À, ta còn cho người đi mời nhạc công biết đàn Hồ Tây Tháp Nhĩ 1 nữa. Chắc sáng mai là tới thôi, đến lúc đó ngươi muốn nghe gì cứ bảo hắn đánh cho ngươi nghe là được."

Ta cười cảm kích, nhẹ tay rút bức thư dưới gối lên đặt vào tay hắn: "Phiền gia đem cái này dâng lên Hoàng Thượng." Nụ cười trên môi Thập Tứ thoáng chốc như đông cứng lại, trong khoảnh khắc lặng im nhìn sững ta rồi buông gọn: "Được!". Ta nắm tay hắn khẩn khoản nài: "Phải nhanh nhé!" Thập Tứ gật đầu bảo "Vốn sẵn có tấu chương cần trình ngày mai, thư này chỉ cần ghép chung vào là được." Hắn nói xong lập tức quày quả đứng dậy bước ra ngoài.

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhẩm tính thời gian. Nơi này cách kinh thành cùng lắm hai trăm năm mươi dặm, thúc ngựa phi nhanh thì mất chừng sáu canh giờ. Nếu lập tức đi ngay, ban đêm đã có thể đến rồi. Cứ tính dư dả một chút, muộn nhất cũng chỉ ngày mai thôi. Hắn từng hạ chỉ không được trì hoãn hoặc chậm trễ việc dâng tấu chương , vậy ngày mai hoặc ngày sau nữa là thấy thư rồi. Đi đường mất tầm một ngày nữa, vị chi trong ba ngày là hắn đã ở đây. Ba ngày!

Sáng sớm ngày thứ tư, ta khăng khăng bảo Xảo Tuệ mặc cho mình bộ áo cũ, rồi từ đó cứ thế ngẩn người đăm đắm vọng ra cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không yên. Ngay cả Thập Tứ đến thăm, cũng bị ta tìm cớ muốn nghỉ ngơi đuổi về.

Mặt trời dần lên cao, lên đến đỉnh, rồi lại ngả về tây, lòng người cứ theo đó mà dần ảm đạm. Đến lúc tia nắng cuối cùng cũng chẳng vấn vương được nữa, cả người ta dường như đã chìm hẳn vào bóng đêm.

Xảo Tuệ thấy ta cứ mãi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không nói năng gì, dịu giọng hỏi: " Tiểu thư đang đợi Hoàng thượng sao?" Ta lẩm bẩm một mình: "Chàng không chịu gặp ta, không chịu tha thứ cho ta mà. Chàng thật hận ta đến thế, ngay cả một lần cuối cũng chẳng đến gặp sao? Không! Chỉ sợ rằng chàng cả hận cũng chẳng còn hận nữa, trong lòng đã chẳng còn ta, không quan tâm gì nữa cả"

Xảo Tuệ vội ngăn ta lại, vừa chậm những giọt nước mắt lăn dài của ta, vừa dịu dàng nói: "Chắc là có chuyện gì trì hoãn thôi. Quốc gia đại sự mà, rất khó nói, nhiều việc vướng bận mà. Hoàng thượng lẽ nào không muốn gặp tiểu thư được." Ta như người đi đêm bắt được một tia le lói, nắm chặt tay Xảo Tuệ hỏi: "Hắn sẽ vẫn đến, đúng không?" Xảo Tuệ ra sức gật đầu: "Sẽ đến, nhất định đến."

Lại một ngày đằng đẵng trông chờ. Từng phút từng giây sao lại trôi chậm đến thế, ta cứ muốn đuổi thời gian đi, trôi nhanh … nhanh chút đi chứ, để hắn hiện ra. Nhưng rồi lại cảm thấy thời gian dường như đã qua quá nhanh rồi, hắn còn chưa xuất hiện mà, sao đã lại xế chiều được? Chậm một chút, chậm chút nữa nào, để hắn hiện ra đi.

Hy vọng nhen nhóm thắp lên, rồi lại theo ánh chiều tà tàn mất. Ta thở một hơi nặng nề "Hắn sẽ không tới!", nhưng sâu trong lòng vẫn âm ỉ chờ trông. Ngày thứ ba ta hững hờ tựa cửa, làm như không hề để ý, nhưng nỗi chờ mong vẫn cào xé trong lòng. Lúc mặt trời ngả dạng về Tây, ta cười đắng nhìn Xảo Tuệ buông dài: "Hắn không tới rồi." Xảo Tuệ ôm ta, nước mắt tuôn đầm đìa xuống vạt áo.

Hồng trần này ta không lưu luyến được nữa rồi, phải giao phó hậu sự thôi . Ta mỉm cười bảo Xảo Tuệ : "Có vài việc phải cậy nhờ ngươi, ngươi nhất định phải ghi nhớ đây!" Xảo Tuệ lệ rơi lã chã, xua tay: "Sau này hãy nói, hôm nay tiểu thư cứ đi nghỉ ngơi trước đã!". Ta lắc đầu, bắt đầu dặn dò Xảo Tuệ từng việc một, lại đem chuyện Lục Vu kể hết cho nàng. Xảo Tuệ nức nở gật đầu.Cuối cùng Xảo Tuệ khóc hỏi: "Nếu như Thập Tam gia cũng không đến thì biết làm sao?" Ta cười nói: "Thập Tam gia nhất định sẽ đến".



Lâu rồi ta mới có một giấc ngủ sâu, mở mắt ra trời đã sáng. Xảo Tuệ nhìn ta ngủ được say sưa,, trán khẽ giãn ra rất nhiều, dịu giọng hỏi ta muốn mặc gì. Ta bảo: "Bộ màu xanh nhạt, cổ tay có thêu hoa mộc lan ấy." Xảo Tuệ theo lời hầu hạ ta mặc áo, lại thêm lược giắt trâm cài, chọn một đôi khuyên tai. Ta nhìn kỹ dáng mình trong gương, hai má gầy xọp làm cho mắt hốc hác khác thường, làn da tái nhợt, khiến đôi mắt đã tối càng thêm tối. Xảo Tuệ thấy ta cau mày, vội bồi thêm chút son, nhưng cũng không khá hơn là bao.



Ta cười nói: "Thôi được rồi." lại dựa vào vai nàng nhắm hờ lại. Xảo Tuệ cùng Trầm Hương đỡ ta đến trên giường nằm, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.

Đang mê mê tỉnh tỉnh chợt cảm thấy bàn tay ai trìu mến vuốt mặt, dịu dàng tiếc thương, ta giật mình mừng rỡ, thốt lên: "Dận Chân, chàng đến rồi à?" Thập Tứ ngây người đáp: "Ừ, ta đến rồi" Là Dận Trinh Duẫn Đề, chứ không phải Dận Chân. Niềm vui vỡ mất, chỉ có bi thương lại tràn về.

Thập Tứ cười hỏi: "Nhạc công đàn Hồ Tây Tháp Nhĩ đến được mấy ngày rồi, có muốn nghe không?" Ta nghĩ rồi nói: "Dìu ta ra ngoài chút nhé, hạnh hoa đã rụng rồi sao?" Thập Tứ bèn sai người dùng võng khiêng ta ra ngoài.

Mặt trời mùa xuân tháng ba ấm áp dịu dàng, nhưng ta chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh. Thập Tứ ở bên vừa đi vừa đưa chuyện "Hạnh hoa dù đã rụng rồi nhưng hoa đào lại vừa mới nở ." Ta nhìn theo tay hắn chỉ. Một vườn đào đỏ tươi rựa rỡ như mây như gấm, , hiên ngang nghênh gió, căng tràn nhựa sống.

Người hầu đã sớm trải thảm trên cỏ, Thập Tứ ôm ta ngồi xuống, để ta dựa vào người hắn, lẳng lặng ngắm hoa đào : "Đẹp chứ?"

Ta nhẹ giọng nói: "Cỏ dại xanh biêng biếc, đào hoa đỏ hây hây." 2 Nói xong càng cảm thấy lạnh, Thập Tứ ôm ta vào lòng hỏi : "Lạnh sao?" Ta khẽ gật đầu.

Tiếng đàn Hồ Tây Nhĩ Tháp không biết từ đâu vọng tới, giọng hát của người con trai xa xăm văng vẳng, da diết nỉ non. Ta lắng nghe rồi bảo: "Không giống tiếng Duy Ngô Nhĩ lắm." Thập Tứ nói: "Lạ nhỉ! Lại là một khúc ca Tây Tạng, Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu Thương Ương Gia Thố viết."

Ta khẽ nói: "Ta muốn nhờ ngươi một việc, nhất định phải đồng ý nha!" Thập Tứ không chút do đã bằng lòng. Ta chậm rãi nói: "Ta không muốn ngửi mùi khó chịu đâu, sau khi ta chết, đem hoả táng ngay đi, rồi chờ một ngày lộng gió thả ta về…" Lời chưa dứt Thập Tứ đã vội che miệng ta: "Ngươi nói gì vậy? Muốn để xương cốt hóa thành tro bụi sau". Ta thở hổn hển, mỉm cười nói: "Không phải. Ta vốn luôn hy vọng có thể tự do tự tại ngao du khắp nơi, đời này kiếp này lại giam chân tại Tử Cấm Thành. Chết rồi, ta không muốn phải chịu bất cứ ràng buộc nào nữa. Trôi theo làn gió mới vui sướng biết bao! Chôn ở dưới đất có gì tốt chứ? Tối đen, lại còn bị sâu cắn." Thập Tứ lại che miệng ta, không cho ta nói tiếp.

Chuyện này vốn là cấm kỵ của người xưa, ta nháy mắt ý rằng sẽ không nói nữa , Thập Tứ mới buông tay "Đây là tâm nguyện của ta, đồng ý với ta đi!" Thập Tứ trầm mặc hồi lâu, đành thở dài nói: "Ta đồng ý!"

Ta gượng nói xong, đã không còn chút sức lực nào, lẳng lặng nhìn hoa đào trên đỉnh đầu. Thập Tứ hỏi: "Nhược Hi, nếu có kiếp sau, ngươi có còn nhớ ta không?" Hoa đào trước mắt ngày càng mờ nhạt, dần dần trôi thành một làn sương hồng phấn, càng bay càng xa, chỉ một dáng lưng cô đơn lạnh lùng tuyệt không ngoảnh đầu là càng lúc càng hiện rõ. Ta mơ hồ nói:" Ta sẽ xin Mạnh Bà vài bát canh, để quên hết các ngươi, quên sạch sẽ. Duẫn Đề, hãy vui vẻ mà sống, quên tất cả đi , quên đi thôi…"

Vừa lúc đó một trận gió vô tình thổi qua, hoa đào rơi lả tả, tựa như một cơn mưa hồng đang rơi, vương khắp người Nhược Hi,từng chấm đỏ rực điểm xuyết trên nền áo xanh nhạt. Dưới trời hoa tung bay, Duẫn Đề ngồi lặng lúc lâu, bỗng ghì chặt lấy Nhược Hi. Đầu áp trên búi tóc nàng, nước mắt người lăn dài đậu xuống khoé mắt Nhược Hi, long lanh nửa rớt nửa không, cứ như mắt nàng đang thật ngấn lệ.

Khúc ca Tây Tạng bỗng réo rắt ngân lên, vang vọng giữa rừng hoa đào:

Không gặp thì sẽ không yêu.

Chi bằng không biết, chẳng cần tương tư .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Kinh Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook