Chương 56
Đồng Hoa
20/04/2013
Hôm qua tuy cả ngày không hề uống thuốc, nhưng hôm nay lại cảm giác trong người khỏe lên đôi chút. Phỏng chừng nguyên do chắc là ta ngày thường trong viện thường hay nhảy dây, ngoài ra còn luôn tập vài động tác trước khi lên giường đi ngủ, lúc đó chỉ nghĩ sức khỏe là quan trọng nhất, ta chỉ có một thân một mình trong cung, ngộ nhỡ mà bị bệnh thì người gánh khổ chỉ có bản thân mình thôi. Y học cổ đại lại lạc hậu như thế, hãy xem thì rõ, một người chỉ hơi cảm lạnh chút xíu mà cũng có thể chuyển thành lao bệnh hiểm nghèo bất cứ lúc nào, không thể không sợ cho được. Cho nên vẫn luôn ý thức duy trì thói quen tập luyện như thời còn ở hiện đại, nhưng hôm nay đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Đặc biệt là sau khi thái y chẩn mạch, cười nói với ta : "Cô nương ngày thường bảo dưỡng thật tốt! Chắc khoảng bốn năm ngày nữa, chăm sóc tốt một chút là khỏi bệnh hẳn đấy!" Bên trong lòng dạ ta đau khổ cực kỳ, trên mặt còn phải cố làm như vui vẻ lắm khi nghe thấy tin tốt lành đó.
Ngọc Đàn bê thuốc đi, ta cong người đờ đẫn nằm tựa trên giường, bỗng nghe có tiếng gõ cửa, thuận miệng nói : "Vào đi!" Đẩy cửa vào chính là Tiểu Thuận Tử, hắn bước nhanh đến bên giường vừa đánh tay thỉnh an, vừa thấp giọng nói với ta: "Gia sai ta chuyển lời lại cho cô nương một chữ, "tha" (kéo) 1!". Nói xong đã xoay người vội vã chạy đi mất.
--------------------------------
1 Kéo : chắc là kéo dài thời gian.
Buổi tối xua đẩy Ngọc Đàn trở về phòng nghỉ ngơi, ước chừng nàng đã say giấc nồng. Tiện tay khoác tạm bộ y phục, rời khỏi giường mở rộng cửa, đứng trong sân viện, Bắc Kinh tháng chín, đêm khuya có phần trong trẻo nhưng lạnh giá.
Tự đứng một mình trong gió bấc se sắt lạnh run rẩy một hồi lâu, thầm nghĩ đến lần trước khi đột ngột nghe tin dữ ,bên cạnh đau lòng chính là vì trúng gió mà nhiễm lạnh, cuối cùng lại lên cơn sốt, nhưng chỉ sợ lúc ấy do bị sốc là nhân tố chiếm phần lớn. Lần này đã chuẩn bị tâm lý hứng gió, nhưng e sẽ không thành công. Nên tiến vào phòng bên, đổ đầy nước lạnh vào chậu, châu đầu vào dội nước lên , toàn thân từ đầu đến chân đều sũng nhẹp nước. Rồi cứ thế đón gió mà đứng, buộc hai tay để cao trên đầu, nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, cả cơ thể vươn thẳng rùng mình đấu tranh với cái buốt lạnh.
"Hảo tỷ tỷ! Tỷ sao lại tự đày đọa bản thân như vậy chứ?". Ngọc Đàn một mặt hét to, một mặt xông lên lôi kéo ta vào nhà. Ta đẩy nàng ra, nói: "Không cần xen vào chuyện của ta, tự mình quay về nghỉ đi!". Nàng lại càng kéo ta mạnh hơn, ta nói: "Muội nghĩ là ta vui sướng khi hành hạ bản thân mình lắm sao? Đây là biện pháp duy nhất trong lúc này ta còn có thể nghĩ ra để tự cứu lấy mình! Muội nếu cứ như vậy chính là đang hại ta, uổng cho ta ngày thường vẫn luôn xem muội là người tri tâm!"
Ngọc Đàn thả tay, chỉ yên lặng nhìn ta rơi lệ, ta không để ý đến nàng, quay người lại múc cho mình thêm một chậu nước, đứng tại nơi gió lùa trong đêm khuya giá lạnh cho đến khi trời hừng đông, người như bị thiêu cháy, đầu cũng trở nên váng vất.
Ngọc Đàn đỡ ta vào nhà, lau khô tóc cho ta, rồi thay đổi y phục,cẩn thận đắp kín chăn mền , ta không ngừng dặn đi dặn lại nàng: "Trước hết đừng vội mời Thái y, đợi khi tóc ta khô, muội sờ vào đầu ta thấy nóng, khi ấy mới đã đi gọi nhé!". Bởi vì phải gánh vác quá nhiều những tâm tư buồn phiền, bao nhiêu ngày rồi chưa có lúc nào là nghỉ ngơi thoải mái, định gồng người chống lại mệt mỏi để thanh tỉnh một lúc, rốt cuộc trong mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lần này đã bệnh, đúng là bệnh lại càng thêm bệnh, cổ đại lại không có phương thuốc hạ sốt tốt, hôn mê ba đến bốn ngày sau, người mới tỉnh lại, an dưỡng bốn đến năm ngày mới bắt đầu từ từ bình phục, mặc dù vẫn chưa khỏe lắm nhưng cũng đã không cần có Ngọc Đàn suốt ngày bên cạnh chăm sóc, lại nghĩ đến thái độ của Khang Hy không biết đã xoay chuyển được chút nào chưa, liền căn dặn Ngọc Đàn quay trở lại làm việc như bình thường và nhớ lưu tâm hết thảy mọi việc xảy ra, nàng nhu thuận gật gật đầu, tỏ ra mọi thứ đều đã nắm rõ.
Nháy mắt đã đến tháng Mười, nhưng vẫn không mảy may có chút động tĩnh nào, Ngọc Đàn chỉ nói với ta, Lý Phúc Toàn có hỏi qua nàng về bệnh tình của ta, vẻ mặt không giống bình thường lắm, nhưng có dặn dò nàng đặc biệt chăm sóc ta cho tốt! Trong lòng ta lại bất an,tự dưng bệnh ở đâu lại kéo đến nhanh như vậy, thật khéo lại đúng vào thời gian này, rốt cuộc trong lòng Khang Hy sẽ nghĩ như thế nào đây?
Từ lúc Thập Tứ đến xem ta đến nay đã được mười lăm ngày, nhưng vẫn chưa nhìn ra được bất cứ cái gì có thể xoay chuyển tình thế. Một hôm đang ở trong phòng buồn lo, Ngọc Đàn vội vã bước vào, đóng cửa cẩn thận, lại gần ta ngồi xuống, nhỏ giọng nói " Nghe nói hôm nay trên triều , Trấn Quốc Công Cảnh Hi gia nhắc lại chuyện xưa, khẩn cầu Vạn tuế gia điều tra việc cha con Thống lĩnh bộ quân Thác Hợp Tề đang trong lúc lo việc tang ma cho Đa La An quận vương, Mã Nhi Hồn Vương gia lại mở tiệc chiêu đãi các đại thần cùng với vụ án tham ô ngân khố trái phép."
Ta tinh tế suy nghĩ một lần, Cảnh Hi là con trai của An Thân Vương Nhạc Nhạc , cậu của bát phúc tấn, đều thuộc Chính Lam kỳ cùng với Bát a ca, nhất định là người ủng hộ Bát a ca, mà Thống lĩnh bộ quân Thác Hợp Tề là người của Thái tử gia, phải chăng đây là muốn chống lại Thái tử gia! Chẳng lẽ cái này chính là việc dùng để xoay chuyển tình hình sao?
"Vậy Vạn tuế gia nói như thế nào?" Ta hỏi. Ngọc Đàn trả lời: "Bởi vì tấu trình nói có dấu hiệu cho thấy tham dự bữa tiệc ước chừng hơn mười người, trừ Thống lĩnh bộ quân Thác Hợp Tề , Đô Thống Ngạc Thiện, Hình Bộ Thượng Thư Tề Thế Võ , Binh Bộ Thượng Thư Cảnh Ngạch đại nhân ra, đa phần là Đô Thống, phó Đô Thống Bát Kỳ cùng võ quan cấp dưới. Vạn tuế gia rất coi trọng chuyện này , hạ lệnh trước mắt giao cho Tam vương gia chịu trách nhiệm điều tra, nếu như xác thực đúng như Trấn Quốc Công sở tấu, sẽ giao do Hình bộ tra xét đến cùng vụ án này."
Tất nhiên là muốn tra xét đến cùng rồi! Từ sau khi phục lập Thái tử, Khang Hi vẫn luôn lo lắng Dận Nhưng có thể bức vua thoái vị. Mà lần này những người tham dự tiệc đa phần là quan võ, nắm giữ quyền lực quân sự nhất định. Đặc biệt là Thống lĩnh bộ quân, hàm nhất phẩm, giống như là Tư lệnh thủ vệ kinh thành, trực tiếp chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cuộc sống của Hoàng đế, Khang Hi làm sao có khả năng yên tâm để bọn họ lén kết giao chứ? Một khi tra ra bất cứ điều gì bất lợi cho thái tử, lần thứ hai bị phế của Thái tử cũng sắp tới rồi. Mà nếu Bát a ca chọn việc này để chống đối, sẽ tuyệt đối không bắn tên không vào đích.
Nghĩ tới, miệng không nhịn được hé ra một tia cười, thanh kiếm treo trên đỉnh đầu kia rốt cuộc tạm thời được dời đi. Nếu việc lòng nghi ngờ của Khang Hi với thái tử sắp thành sự thật, sẽ không lý nào đem ta gả cho hắn. Nếu theo như suy nghĩ của bọn họ, hôm nay ta cùng với hai đại hiển tộc của Mông Cổ đều có quan hệ! Sao có thể đem tài nguyên tốt như vậy lãng phí cho thái tử chứ?
Vậy ra tranh đấu lần hai phế thái tử hiện tại đã từ trong tối chuyển ra ngoài sáng . Bát A Ca chỉ sợ đã sớm bố trí sẵn sàng, chẳng qua là đang chờ thời cơ mà thôi, nếu không sẽ không thể vừa ra tay đã chuẩn xác như vậy; Tứ a ca nếu có thể sai người nói cho ta trì hoãn thời gian, vậy là hắn cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay trên triều, xem ra là lần này hắn muốn cùng Bát a ca hợp tác lật đổ thái tử rồi. Chỉ là lần này ta đã sắm vai gì trong đó đây? Có lẽ là chất xúc tác rồi ! Không có ta thì sớm muộn chuyện này cũng vẫn xảy ra , nhưng vì ta có liên quan tới người Mông Cổ, liên quan tới thái độ của Khang Hi, cho nên nhìn từ góc độ nào đó, chuyện này có lẽ sớm hơn so với bọn họ dự kiến một chút. Trong tay không có sách sử nên ta không biết những việc này có giống như lịch sử phát triển mà ta biết hay không? Cảm thấy có phần hoang mang, rốt cuộc là vì ta nên lịch sử mới như thế? Hay bởi vì là lịch sử như thế nên mới có chuyện của ta đây?
Nét cười vẫn đó, nhưng đã dần xót xa. Ta trốn qua trốn lại mà không ngờ được mình đã lạc vào giữa gió lốc! Trước kia vẫn một mực làm khán giả đứng nhìn, nhìn mọi người đi tới kết cục của bọn họ, hôm nay thì bản thân cũng bị kéo vào trong vở diễn này. Sau này ta nên đi nơi nào? E rằng từ giờ không phải cứ không phạm sai lầm là có thể vô sự, chỉ sợ là ta không động, gió lốc cũng sẽ không bỏ qua ta. Lần sau sẽ không còn được may mắn như lần này nữa, giờ phải nghĩ cách làm sao để bảo toàn được chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.