Quyển 10 - Chương 438: Bát diện phong.
Nguyệt Quan
20/03/2013
Chiết Tử Du và Chiết Duy Chính thúc khoái mã mau chóng phi về soái phủ, trên đường Chiết Tử Du luôn lo lắng đến chuyện Triệu Quan Gia có thăng quan tiến chức cho Dương Hạo hay không; Dương Hạo chiếm được Ngân Châu, đã làm cho tòa thành thuộc về Hạ Châu Lý Thị chiếm cho mình dùng, có một chỗ đứng ổn định, hấp dẫn được các thế lực tây vực quan tâm đến nó, nhưng điều có thể dự đoán được trước đó là chỉ cần Lý Quang Duệ ra tay, thế lực song phương ắt sẽ xảy ra đại chiến.
Nếu như Dương Hạo có sự ủng hộ của hai châu Lân Châu, Đảng Hạng Thất Thị giúp đỡ, miễn cưỡng giao chiến với Lý Quang Duệ, nếu như thủ thế, thì chưa biết chừng còn có cơ hội để cho Lý Quang Duệ được chịu thiệt. Nhưng Triệu Quan Gia với phong hiệu là Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, thì Dương Hạo lập tức sẽ thành cái đích của trăm mũi tên, bách tính mong muốn được thái bình, các anh hùng tây vực chỉ muốn duy trì hiện trạng như bây giờ mà thôi, chẳng có ai mong trên đầu mình bỗng nhiên có một tên thống trị ngồi trên, lúc này Dương Hạo bị đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, danh vọng của hắn giờ không tương xứng với thế lực nặng, đó không phải là chuyện tốt.
Huynh trưởng của hắn và Dương Sùng Huấn Lân Châu cố nhiên hi vọng trong cuộc chiến đối kháng Lý Quang Duệ sẽ do Dương Hạo lãnh quân, cũng có ý bảo hắn làm minh chủ đồng minh, nhưng nếu Dương Hạo được cương vị cầm đầu, thì không phải có ý nhường cho hai châu Lân phủ, mà làcái danh tiết đại nghĩa ấy có chỗ đứng, theo lý đương nhiên là người đệ nhất tây bắc, điều này có khiến cho huynh trưởng và Dương Sùng Huấn đố kỵ không đây?
Triệu Quan Gia long trọng tổ chức buổi tiệc khen ngợi Dương Hạo, sẽ cho người Khiết Đan tín hiệu này hay không: Dương Hạo là thân tín trọng thần của Triệu Quan Gia, thăng tiết độ của cổ nhân và lực lượng mới thành lập ở tây vực đều là vì có Triệu Quan Gia ngầm ủng hộ, giờ cho hắn thân phận này Triệu Quan Gia ngầm biết, là một điểm báo trước để tây vực chú ý?
Nếu như Khiết Đan vì lẽ này mà tạo áp lực tây vực, cùng lúc đó huynh trưởng nhà mình và Dương Sùng Huấn lại vì lo lắng cho Dương Hạo trở thành một bá chủ nguy hiểm hơn cả Hạ Châu Lý Quang Duệ nên lòng thấp thỏm, giờ Đảng Hạng Thất Thị cho đến Thổ Phiên, người tương đối thân cận với Dương Hạo, các bộ lạc Hồi Hột sẽ không vì sự xa xôi của hai châu Lân phủ, vì sự tạo áp lực của Khiết Đan mà bỏ hắn đi? Dương Hạo vựng tây vực dậy là một kỳ tích, nhưng hắn cơ bản chưa ổn định, thực lực có hạn, một vấn đề xử trí không kịp dẫn một loạt việc xảy ra, giờ cần sụp đổ trong chốc lát.
Chiết Tử Du càng nghĩ càng cảm thấy bất an, phóng ngựa bay nhanh đến soái phủ, đi nhanh vào soái phủ, thị vệ ở cửa vội ra chặn, nói: “Là ai vậy? dám to gan tự tiện xông vào soái phủ? À, là ngươi, ngươi…”
Bình thường Chiết Tử Du cải trang thành nam nhi, mấy binh lính thị vệ vừa nhìn thấy nàng chỉ thấy quen quen, giống với một tiểu tướng đi bên Dương Hạo, lúc này Chiết Duy Chính đi lên phía trước, trầm giọng nói: “Chúng ta có chuyện muốn gặp Dương thái úy, ngươi mau đi bẩm báo đi”.
Tên sĩ tốt đó nhận ra Chiết Duy Chính, vội nhoẻn miệng cười: “Chiết tướng quân, thực xin lỗi, không phải là ti chức không dám bẩm báo, mà là thái úy đại nhân đang thiết khoản đãi khâm sai, không thể làm phiền được. Hơn nữa thái úy đại nhân sớm đã dặn vậy rồi, nếu…
Chiết Tử Du chau mày nghĩ ngợi, bình tĩnh nói: “Hắn mở tiệc chiêu đãi dù sao cũng chỉ là viên quan mà thôi, dù sao cũng không phải hoàng đế gì, có cần phải long trọng vậy không? Chúng ta đang có việc gấp, ngươi đi báo Dương thái úy một tiếng, chúng ta nhất quyết đợi ở đây gặp mới thôi”.
Chiết Tử Du thay trang phục thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng khi nói chuyện, không chút giận dỗi mà vẫn uy nghiêm, thậm chí còn uy hơn cả Chiết Duy Chính, thái độ của tên bảo vệ cửa càng cung kính hơn, cười bồi nói: “Chiết tướng quân, vị cô nương này…thái úy đại nhân sớm đã giao nhiệm vụ cho tiểu nhân, nếu như Chiết tướng quân đến, hoặc là bất kỳ người nào họ Chiết đến đều bảo tiểu nhân nói một tiếng, sáng sớm ngày mai, thái úy đại nhân sẽ đợi các người ở phủ, còn hôm nay thực sự là không giúp gì được, xin Chiết tướng quân xin cứ về đi, ngày mai lại đến”.
Chiết Duy Chính hỏi: “Thái úy sớm biết chúng ta đến rồi sao? Song một viên quan mà cũng phải mở tiệc nịnh bợ sao?”
Tên gác cửa xoa tay nói: “Cái này…tiểu nhân cũng không biết nữa”. Chiết Duy Chính đang định hỏi, Chiết Tử Du đã kéo tay hắn: “Ta đi thôi”.
Hai người cưỡi ngựa phi ra khỏi ngõ, Chiết Duy Chính mới kiềm chế lại nói: “Tiểu cô nương, chẳng lẽ cô nương biết Dương thái úy có dụng ý gì đó?”
Chiết Tử Du lắc đầu, khẽ nói: “Không biết nữa, mà chỉ biết rằng, ta tại sao đến, có đến hay không, Dương Hạo đã đoán được rồi, hắn đã có sự chuẩn bị, muốn có được chủ ý của hắn, hắn dù biết ý của chúng ta, hiểu được sự lợi hại của việc này thì tốt, còn về ý của hắn….mai sẽ biết ngay thôi, có gì mà vội chứ? Ta lười nghĩ lắm…”
Chiết Duy Chính lén nhìn tiểu cô nương, tiểu cô nương ấy vân đạm phong kinh, nhưng nhìn khí sắc mặt mày của cô, lại tinh tế, Chiết Duy Chính vội ý thức được ngậm mồm lại, để tránh không cẩn thận làm lộ đuôi. Ngày thứ hai Chiết Tử Du đến.
Lần này không có Chiết Duy Chính đi cùng, một mình Chiết Tử Du đi. Tên canh cửa sớm được Dương Hạo dặn dò, vừa sáng sớm đã đứng ở trước cửa thò cổ ra nhìn ngược nhìn xuôi, vừa nhìn thấy Chiết Tử Du đến, vội chạy lại đón, dắt ngựa hộ cô, khẽ nói: “Chiết cô nương, tiểu nhân đã đợi người khá là lâu rồi, mau xuống ngựa thôi”.
Thấy tên Tiểu Hiệu cẩn thận như vậy, Chiết Tử Du lại không chần chừ gì dậm chân của mình vào chân Tiểu hiệu, coi nó là bàn đạp xuống ngựa, khẽ nhảy xuống đất, rồi chạy vào trong phủ, tiểu hiệu dắt ngựa đi bên cạnh, gọi cho người trong cổng một tiếng, hai thị vệ chạy ra dẫn Chiết Tử Du vào trong. Qua tiền viện, rồi đi qua cửa vào đại sảnh là soái đường. Thị vệ đưa Chiết Tử Du vào trong soái đường, rót trà nóng mời nàng uống, nàng vừa cầm chén trà nhấp môi thì Dương Hạo đến.
Chiết Tử Du đeo đao bên hông ngồi ở đó, thấy Dương Hạo đến cũng không đứng dậy, mấy ngày gần đây giả trang nam nhi khiến nàng quên hôm nay lại mặc nữ nhi, ngồi chân bắt chéo nhau, không khách khí nói: “Hôm qua được tin ta vội vàng đến, ai ngờ Hoàng đế không vội thái giám đã vội, làm người ta vội phi đến, tưởng liệu sự như thần thế nào, thôi, giờ ta cũng đã đến rồi, không biết Dương thái úy có gì úp mở muốn nói với tiểu nữ đây?”
Dương Hạo nhìn cử động của nàng, không kìm nổi cười phá lên, ngoài người thân trong nhà của nàng ấy, người có thể trêu chọc được Chiết Tử Du không nhiều, Dương Hạo rát thích nhìn bộ dạng tức giận của nàng, khi nàng ấy tức giận cứ như là khi nàng ấy cười vậy, có thể làm cho nàng tức giận, Dương thái úy cảm thấy rất hả hê.
Hắn cười ha ha nói: “Ta chẳng có gì phải úp úp mở mở cả, mà cũng cứ coi là ta úp mở không rõ ràng đi thì chẳng phải là nàng cũng đã xuất hiện trước mặt ta rồi sao?” Chiết Tử Du bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, nhưng cơn tức giận đã bay mất tiêu. Thực ra là có người đàn ông mình thích nịnh nọt tí thì con gái ai chả thích, một Chiết Tử Du cao ngạo cũng không thể tránh khỏi.
Dương Hạo ngồi đối diện nàng, cười tủm tỉm nói: “Thực ra là không có gì, lúc thái giám truyền chỉ đến thì trong quan lại không có gì, nhưng hắn lại mang đến một thám tử không thể thiếu trong Hoàng thành, lúc đó cả phủ toàn người với người, loạn lắm, ta còn chưa lo liệu ổn thỏa cho họ, chỉ sợ có ai đó rình mò nghe trộm, nghe dược chuyện gì đó không hay, cho nên ta mới dặn dò đám thị vệ ngăn nàng vào gặp. Giờ họ đã được an bài ở Quán Dịch Trung rồi, thì ta mới gặp nàng”.
Chiết Tử Du nghe Dương Hạo nói đến “chuyện không hay” với nàng, khóe miệng nở một nụ cười, Dương Hạo lại nói: “Ta biết nàng vì lẽ gì mà đến, nói ra Triệu Quan Gia rốt cuộc đối xử với ta thế nào, người bên cạnh không biết, chính bản thân ta còn không biết nữa là. Hắn tốt đẹp gì với ta chứ, vì ta chiếm được Ngân Châu mà niêm phong ta là Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái? Hắc, đây chính là cho ta lên chảo lửa, Lý Quang Duệ là thế lực đệ nhất tây bắc có châm trước cho ta ngồi lên đầu hắn không đây? Coi như hắn vốn chỉ muốn bảo ta về Lô Châu, và đoạt lại thành Ngân Châu, dựa vào cờ hiệu hà Tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, hắn cũng nhất định phải giết ta.
Tống quốc từ hồi lập quốc đến nay, suy yếu mấy phương tiết độ, thu quyền về triều đình, giờ Quan Gia khẳng khái, Khiết Đan bên đó sau khi nghe nói sẽ cho rằng ta là một quân cờ quan trọng của triều đình đồ mưu tây vực, xem ra thì cũng ra tay trước khi chiếm được lợi thế. Còn về Chiết huynh và Dương huynh, ha ha, suy nghĩ của Triệu Quan Gia là có thể ly gián mối quan hệ của hai châu Lân phủ và ta là tốt nhất. Nếu như không thể, Lý Quang Duệ Hạ Châu cũng sẽ ra tay ngay, cứ tưởng thụ ta nhất cường địch, thêm nữa Khiết Đan có chuyện xấu, tây bắc sẽ có chiến loạn càng lớn.
Kế này, ỷ **** tản tây bắc các phương thế lực kéo vào hoàn cảnh càng thối nát, mãnh hổ tương tranh, ắt có tổn thất, đến lúc đó Triệu Quan Gia có thể ra quân, bình định tây vực, thò tay hắn vào, khống chế chặt chẽ toàn bộ tây vực, thực là một ván bài hay ho”. Chiết Tử Du nghe, khẽ thở dài một tiếng, liếc nhìn hắn nói: “Chàng đã hiểu được chữ ‘Không có’ trong đó”.
Chiết Tử Du giật mình ngẩn người, Dương Hạo nói: “Quan Gia dùng kế mượn đao giết người có tác dụng với thế cục tây bắc, vốn nó rất là tốt, tốt, có hai việc mà hắn không biết, cho nên chuyện này thành một hôn chiêu”.
“Hai chuyện gì?”
“Đúng, chuyện thứ nhất là…”. Dương Hạo chần chừ giây lát, lúc này mới nói rành rọt từng chữ: “Ta và Khiết Đan Tiêu Hậu sớm đã có mật ước, bà ta sẽ không vì điều này mà xuất binh với tây vực”. Chiết Tử Du lập tức cảnh giác hỏi: “Chàng đã là nước chư hầu với Khiết Đan?”
Dương Hạo bậm môi nói: “Sao thế được? Chẳng qua, Khiết Đan Tiêu Hậu cấu kết với tây vực, độc lập 1 góc vui vẻ cũng chẳng nói làm gì”.
Chiết Tử Du nghĩ tới tình hình trước mắt của Khiết Đan, rồi lại liên hệ với lời Dương Hạo nói, và đã tìm được lỗ hổng trong đó, mỉm cười khẽ gật đầu nói: “Vị Tiêu nương nương này thực khôn khéo, chuyện khác là chuyện gì?”
“Chuyện đó chính là, Đảng Hạng Thất Thị tuyệt đối sẽ không vì hai châu Lân Châu mà dao động mà bỏ ta đi, coi như Khiết Đan cắm một chân vào, họ cũng sẽ không trở mặt với ta, huống hồ Khiết Đan tuyệt đối sẽ không xuất binh”.
Chiết Tử Du chau mày nói: “Chàng tin tưởng người ta như thế sao? Đảng Hạng Thất Thị bằng mặt không bằng lòng với Hạ Châu, lúc chiến lúc hàng, có lúc thì quấy nhiễu Lân Phủ hai châu, lúc thì lại kết minh, hai điều đó, có gì là nghĩa tín, liệu có dễ dàng tin tưởng được không?”
Dương Hạo mỉm cười nói: “Các thế lực mạnh tranh giành nhau sự sinh tồn, nếu như không có thủ đoạn thì sớm sẽ bị người ta dìm cho chết, lúc thì ra tay, lúc thì cầu hòa, họ cũng bức bách theo thời gian, ta và họ không chỉ đơn giản là liên minh với nhau, họ nguyện trung thành với Bạch thạch đại thần tuyên quá thệ bổn quan, há lại dễ dàng quay lưng với họ, như thế chẳng há mất đi lòng tin?”
Chiết Tử Du mỉm cười nói: “Nguyện trung thành với người Đảng Hạng chí cao thần bạch thạch minh ước chàng? Chàng…Chàng là ai chứ?”
Dương Hạo chậm rãi nói: “Hơn ba mươi năm trước, định nan quân tiết độ sứ Lý di tốt cướp ngôi Lý Di Ân, Đường mạt đế Lý Tòng Kha thừa nhận thân phận của hắn, kỳ huynh Lý Di chi tử, thiếu chủ chân chính Lý Quang Sầm Hạ Châu lâm vào cảnh khó khắn thảo nguyên Thổ Phiên, ta…chính là con của Lý Quang Sầm”.
Chiết Tử Du há hốc mồm, một lúc sau mới định thần lại nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Lý Quang Sầm còn sống sao? Chàng…là con của Lý Quang Sầm? Chàng cũng chính là hậu duệ của Tiên Bi Thác Bạt Thị?”
Chiết Tử Du là hậu duệ của Tiên Bi Chiết Lan Vương, Dương Hạo là hậu duệ của Tiên Bi Thác Bạt Thị, Chiết Tử Du không thể ngờ rằng hắn lại có một thân thế to lớn như vậy, Dương Hạo cười nói: “Cũng không hẳn, ta là người Hán, Lý Quang Sầm là nghĩa phụ của ta, cũng chính là Mộc Sầm Mộc phó sứ của quân trung Lô Châu hiện giờ. Chiết Tử Du thở dài, không chớp mắt nói: “Chàng có thể nói cụ thể hơn chút được không?”
Dương Hạo kể lại mọi chuyện tường tận một lượt cho Chiết Tử Du nghe, lúc này Chiết Tử Du mới hiểu ra được, không khỏi vừa mừng vừa ngạc nhiên, Dương Hạo lại nói: “Sáng tỏ cái thân phận này, các bộ tộc tây vực nhất định sẽ tin tưởng và nương tựa càng nhiều, hơn nữa, dù thế lực của ta càng mạnh bao nhiêu, lại được Chiết huynh và Dương huynh giúp đỡ thì kẻ thù Lý Thị đệ nhất thế lực tây bắc, thắng bại cái nào cũng được, nhưng mà ta có cái thân phận này, lợi dụng được sự bất mãn của nội bộ Lý Thị với Lý Quang Duệ, làm tan rã thế lực của hắn, chỉ cần thuyết phục được họ, trong ngoài kết hợp với nhau, thì người của bộ tộc Thác Bạt Thị sẽ rời bỏ Lý Quang Duệ mà đến với Dương Hạo ta”.
Chiết Tử Du một hồi lâu mới tiêu hóa được thông tin mà hắn vừa đưa ra, lúc này nàng mới bình tĩnh lại, phản bác nói: “Chàng dù có thân phận này càng không cần cái gọi là “hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, dệt hoa trên gấm làm gì. Giờ chàng đang gặp thời, tích góp lương thực, dựa vào uy vọng cùng địa vị của chàng hiện giờ, thì có thể chiêu nạp được rất nhiều chiến công, đối đầu với bụi cỏ um tùm tây vực, có gì mà phải vội vã ngồi lên đầu họ?”
Dương Hạo thản nhiên nói: “Bởi vì…ta với thân phận là con của nghĩa phụ ta, cũng không biết có thể trụ được bao lâu. Giờ thân phận không rõ ràng, được sự tín nhiệm của mọi người ở Thác Bạt Thị, về sau…sợ sẽ không có cơ hội nữa”.
Hai người nói chuyện một hồi lâu trong soái đường, thì bỗng ngoài cửa có một thị vệ cao giọng nói với: “Tiểu nhân bái kiến Mộc Ân đại nhân, Mộc Khôi đại nhân”.
Dương Hạo vỗ vào trán mình một cái nói: “Ta tự nhiên lại quên béng mất bọn họ chứ, tân binh mới vừa rồi chiêu mộ đang được họ lôi đi luyện tập, ta ra ngoài thăm họ một lát”.
Chiết Tử Du hơi nhướn mày, Dương Hạo đứng dậy đi ra ngoài. Chiết Tử Du ngồi lặng yên trong soái đường, nghĩ về thân phận bí mật của Dương Hạo, sự phục tùng mà đh tt đối với hắn thực sự là khó mà giải thích được. Từ giờ trở đi, chỉ cần Dương Hạo kinh doanh thích đáng thì kế hoạch lấy được từ Lý Quang Duệ sẽ thành công, Triệu Quan Gia có ý muốn hắn trở thành đối tượng bị đả kích, chỉ sợ ngược lại, ta phải nhanh chóng trở về, đem tin này nói cho đại ca biết, hắn hiểu được sự lợi hại bên trong, Dương Hạo lấy được Lý Quang Duệ, sợ là kết cục đã định, hắn làm thế lực đệ nhất tây bắc đã là nghĩa phải có, chẳng có gì kém cỏi, đại ca chắc chắn sẽ không đổi lớn lấy nhỏ, mất đi một cường minh này. Hơn nữa, Đông Nhi, Diễm Diễm bọn họ trong nay mai sẽ đến, ta cứ ở đây thực là xấu mặt”.
Chiết Tử Du đang nghĩ, không ngồi nữa, đứng dậy đi lại rồi đi ra ngoài soái đường, chỉ thấy Dương Hạo và Mộc Ân Mộc Khôi cười nói trước hòn giả sơn, không giống như bàn công sự, Chiết Tử Du vội rảo bước ra khỏi soái đường, men teo hành lang, ẩn mình vào đám cây cảnh đi đến phía sau hòn giả sơn, thì nghe thấy Dương Hạo cười nói: “Hai người các ngươi thực có triển vọng, biết rõ là hôm nay sẽ dẫn binh đi tập luyện lại hỗn láo như vậy, tặng cho các người mấy vũ nương Đại Thực quốc thực là lợi hại, ta thấy hai người các ngươi hai chân đã mềm nhũn đi rồi…”
Mộc Ân cười ha ha nói: “Lợi hại, lợi hại, ai cô nương ấy thực là lợi hại, chẳng lẽ ta với thân thể cường tráng thế này mà không đỡ nổi sao, suýt nữa thì bị hai người bọn họ hành hạ đến mức lết không nổi đấy”.
Chiết Tử Du nghe vậy xấu hổ mặt đỏ bừng, thầm mắng: “Thực là đồ không đứng đắn gì cả, nữ nhi người ta chung tình mà các người còn háo sắc hoang dâm”.
Mộc Khôi nói: “Đó có là gì chứ, hai người chúng tôi suýt còn không bò lên nổi giường mà nằm í, bọn họ…hic hic, song họ thực ra là không bò dậy được rồi, đến giờ vẫn còn nằm ở đó đấy”.
Dương Hạo ho khan một tiếng nói: “Các ngươi chinh chiến cả đời người, bên cạnh có biết bao nữ nhân hầu hạ chăm sóc, đến cái tuổi này cũng nên để lại hậu duệ đi là vừa, bổn quan ban cho các ngươi bọn họ chính là có ý này, song…chuyện này…dù sao đi nữa cũng nên hạn chế, chớ làm thương tổn cơ thể vì nữ sắc.
Mộc Ân vội nói: “Thiếu chủ yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhớ lời thiếu chủ nói, đây dù sao cũng là nữ nhân mà, giống như một con ngựa hoang vậy, cứ thuần phục nó thì nó mới ngoan ngoãn nghe lời, về sau tha hồ an nhàn”.
Chiết Tử Du nghe vậy khẽ gật đầu, khen: “Lời nói của Dương Hạo làm người ta thức tỉnh, nam nhi làm đại sự thì sao có thể có nữ sắc bên cạnh được?”
Nàng vừa nghĩ đến đây thì Dương Hạo nháy mắt ra hiệu, hưng phấn hỏi han: “Thế nào rồi, mỹ nữ Đại Thực quốc có vị ra sao?”
Mộc Ân nói: “Dạ, làn da của mỹ nhân Đại Thực không nhẵn nhụi trơn tru như nữ tử trung thổ, mềm mại giống như sa tanh, song họ rất biết cách hầu hạ đàn ông, hành động cử chỉ khiến những kiều thiếp của ta đây không sánh nổi, họ vừa bốc lửa vừa ôn hòa”
Dương Hạo cười nói: “Có thật không, ha ha, các người cho họ thấy sự lợi hại của các người đi, như vậy cũng chính là làm sáng sủa cho nam nhân phương đông”.
Mộc Khôi cười đùa: “Thế thì, hic hic, nếu như luận bàn tới võ công mưu lược, thuộc hạ không bì kịp với thiếu chủ, song chuyện giường chiếu thì mạo muội so bì với thái úy vậy ^^”. Nhưng phàm là người đàn ông thì ai chẳng giống ai chứ, Dương Hạo lập tức phân bua, thổi phồng: “Nhân bất khả tướng mạo, ngươi thực quá là coi thường ta rồi, hừ hừ, ta được dị nhân truyền cho phòng trung mật thuật, đêm ngự thập nữ cũng không thành vấn đề”.
Chiết Tử Du nghe vậy mặt đỏ tía tai, thầm mắng: “Ba cái tên này cùng một giuộc, vô liêm sỉ như nhau, bên ngoài làm ra vẻ đạo mạo, đằng sau thì lại thích bàn đến mấy cái chuyện này…”
Mấy người cười nói vài câu, Dương Hạo lại quay lại chủ đề chính, nghiêm túc nói: “Chinh binh tây bắc ta có điều kiện vô cùng có lợi. Binh sĩ Trung Nguyên đặt cái cuốc làm binh, khổ tâm huấn luyện hồi lâu mà bách tính tây bắc phong nhanh nhẹn dũng mãnh, giỏi võ nghệ, dân chúng thì giỏi cưỡi ngựa bắn cung, người người võ nghệ đều không kém cỏi gì, có nền tảng tương đối tốt như vậy, xưa nay họ giỏi đi săn bắt, sớm hiểu được kỹ thuật phối hợp tác chiến, song lúc này nhiều nhất cũng chẳng qua là hành động của thiên nhân, mà giờ các ngươi huấn luyện họ, dù là một nghìn người, mười vạn người hay là mười vạn người đều cần phải có kỷ luật nghiêm minh, trước trận võ nghệ không bàn đến chính là sự phối hợp ăn khớp quân kỷ nghiêm minh thì mới có thể huy quân được”. Mộc Ân Mộc Khôi vội đáp: “Thiếu chủ yên tâm, chúng tôi nhớ rồi”.
Dương Hạo gật đầu nói: “Được rồi, lần này chiếm được thành Ngân Châu, ta đã nhìn kỹ các phương xung quanh rồi, đợi nghĩa phụ đến Ngân Châu thì ta sẽ công khai thân phận của mình, đến lúc đó…bốn phương tám hướng nổi gió không biết sẽ thế nào đây, tân quân của các ngươi cần mau chóng thành hình, dù là Lý Quang Sầm hay là Triệu Quang Nghĩa cũng là một hạng với nhau…”
Trong Văn Đức điện, Triệu Quang Nghĩa đang luận bàn nghị sự với văn võ bá quan, đợi Tào Bân nói ra ý kiến của hắn thì Triệu Quang Nghĩa nói: “Tào ngự gia nói đều có lý cả, giờ dụng binh, đương nhiên sẽ có rất nhiều khó khăn, song cũng có rất nhiều cơ hội, mà cơ hội thì không thể bỏ lỡ, mà lỡ rồi thì không có lại nữa, Trẫm phê duyệt tháng hai năm sau dụng binh nắm chắc trong tay Hán quốc”. Văn võ bá quan đều khom người nói: “Chúng thần tuân chỉ”.
Triệu Quang Nghĩa vui vẻ giơ tay huơ tay, mỉm cười nói: “Trận chiến này Trẫm đích thân dẫn binh. Trẫm sẽ là chủ soái, để ngô vương kiêm Vĩnh hưng tiết độ sứ Đức Chiêu là tiên phong, tiên đế từng phái Hoàng tử Đức Chiêu lãnh binh phạt Hán, thì ta có gì mà không thể, lần này dụng binh chinh phạt để Ngô Vương là quân tiên phong cũng chính là làm trọn ý nguyện của tiên đế, chúng tướng sẽ được bảo vệ giúp đỡ cho sự thành công của Ngô Vương”.
/
Văn võ bá quan lại cung kính thi lễ, Triệu Quang Nghĩa mặt mũi bỗng nhiên méo mó, lại nói: “Hoàng nữ Quắc quốc công chúa, từ nhỏ đã sùng bái Phật giáo, sau khi tiên đế băng hà, Hoàng tẩu vì nhớ mong tiên đế mà lâm bệnh, Quắc quốc công chúa thấy như vậy, cảm sắc nhân sinh vô tường, hiểu rõ được ảo huyền của cuộc đời, lễ Phật tụng lạc, cầu phúc cho Hoàng tẩu. Trẫm khổ công không được đành trọn lễ với bà ấy, đổi thành Tây thất bảo am thành “Sùng hiếu am” và cho phép Quắc quốc công chúa tu hành. Ban cho Quắc quốc công chúa là “Báo từ phổ độ đại sư”, pháp hiệu là “Định Như”, để tỏ rõ lòng hiếu tâm của Quắc quốc công chúa. Vào ngày lễ, các khanh theo Trẫm đích thân đưa Quắc quốc công chúa nhập tự, ban thưởng…”
Hắn còn chưa nói xong thì thấy Cố Nhã Ly chạy khấp khởi vào trong điện, Triệu Quang Nghĩa chau mày, Cố Nhã Ly cũng bất chấp sắc mặt khó coi của hắn, vội vàng chạy ngay đến trước mặt nói vài câu to nhỏ, Triệu Quang Nghĩa nghe xong biến ngay sắc mặt, thất thanh nói: “Sao lại như vậy? Hắn không sao chứ?”
Nếu như Dương Hạo có sự ủng hộ của hai châu Lân Châu, Đảng Hạng Thất Thị giúp đỡ, miễn cưỡng giao chiến với Lý Quang Duệ, nếu như thủ thế, thì chưa biết chừng còn có cơ hội để cho Lý Quang Duệ được chịu thiệt. Nhưng Triệu Quan Gia với phong hiệu là Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, thì Dương Hạo lập tức sẽ thành cái đích của trăm mũi tên, bách tính mong muốn được thái bình, các anh hùng tây vực chỉ muốn duy trì hiện trạng như bây giờ mà thôi, chẳng có ai mong trên đầu mình bỗng nhiên có một tên thống trị ngồi trên, lúc này Dương Hạo bị đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, danh vọng của hắn giờ không tương xứng với thế lực nặng, đó không phải là chuyện tốt.
Huynh trưởng của hắn và Dương Sùng Huấn Lân Châu cố nhiên hi vọng trong cuộc chiến đối kháng Lý Quang Duệ sẽ do Dương Hạo lãnh quân, cũng có ý bảo hắn làm minh chủ đồng minh, nhưng nếu Dương Hạo được cương vị cầm đầu, thì không phải có ý nhường cho hai châu Lân phủ, mà làcái danh tiết đại nghĩa ấy có chỗ đứng, theo lý đương nhiên là người đệ nhất tây bắc, điều này có khiến cho huynh trưởng và Dương Sùng Huấn đố kỵ không đây?
Triệu Quan Gia long trọng tổ chức buổi tiệc khen ngợi Dương Hạo, sẽ cho người Khiết Đan tín hiệu này hay không: Dương Hạo là thân tín trọng thần của Triệu Quan Gia, thăng tiết độ của cổ nhân và lực lượng mới thành lập ở tây vực đều là vì có Triệu Quan Gia ngầm ủng hộ, giờ cho hắn thân phận này Triệu Quan Gia ngầm biết, là một điểm báo trước để tây vực chú ý?
Nếu như Khiết Đan vì lẽ này mà tạo áp lực tây vực, cùng lúc đó huynh trưởng nhà mình và Dương Sùng Huấn lại vì lo lắng cho Dương Hạo trở thành một bá chủ nguy hiểm hơn cả Hạ Châu Lý Quang Duệ nên lòng thấp thỏm, giờ Đảng Hạng Thất Thị cho đến Thổ Phiên, người tương đối thân cận với Dương Hạo, các bộ lạc Hồi Hột sẽ không vì sự xa xôi của hai châu Lân phủ, vì sự tạo áp lực của Khiết Đan mà bỏ hắn đi? Dương Hạo vựng tây vực dậy là một kỳ tích, nhưng hắn cơ bản chưa ổn định, thực lực có hạn, một vấn đề xử trí không kịp dẫn một loạt việc xảy ra, giờ cần sụp đổ trong chốc lát.
Chiết Tử Du càng nghĩ càng cảm thấy bất an, phóng ngựa bay nhanh đến soái phủ, đi nhanh vào soái phủ, thị vệ ở cửa vội ra chặn, nói: “Là ai vậy? dám to gan tự tiện xông vào soái phủ? À, là ngươi, ngươi…”
Bình thường Chiết Tử Du cải trang thành nam nhi, mấy binh lính thị vệ vừa nhìn thấy nàng chỉ thấy quen quen, giống với một tiểu tướng đi bên Dương Hạo, lúc này Chiết Duy Chính đi lên phía trước, trầm giọng nói: “Chúng ta có chuyện muốn gặp Dương thái úy, ngươi mau đi bẩm báo đi”.
Tên sĩ tốt đó nhận ra Chiết Duy Chính, vội nhoẻn miệng cười: “Chiết tướng quân, thực xin lỗi, không phải là ti chức không dám bẩm báo, mà là thái úy đại nhân đang thiết khoản đãi khâm sai, không thể làm phiền được. Hơn nữa thái úy đại nhân sớm đã dặn vậy rồi, nếu…
Chiết Tử Du chau mày nghĩ ngợi, bình tĩnh nói: “Hắn mở tiệc chiêu đãi dù sao cũng chỉ là viên quan mà thôi, dù sao cũng không phải hoàng đế gì, có cần phải long trọng vậy không? Chúng ta đang có việc gấp, ngươi đi báo Dương thái úy một tiếng, chúng ta nhất quyết đợi ở đây gặp mới thôi”.
Chiết Tử Du thay trang phục thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng khi nói chuyện, không chút giận dỗi mà vẫn uy nghiêm, thậm chí còn uy hơn cả Chiết Duy Chính, thái độ của tên bảo vệ cửa càng cung kính hơn, cười bồi nói: “Chiết tướng quân, vị cô nương này…thái úy đại nhân sớm đã giao nhiệm vụ cho tiểu nhân, nếu như Chiết tướng quân đến, hoặc là bất kỳ người nào họ Chiết đến đều bảo tiểu nhân nói một tiếng, sáng sớm ngày mai, thái úy đại nhân sẽ đợi các người ở phủ, còn hôm nay thực sự là không giúp gì được, xin Chiết tướng quân xin cứ về đi, ngày mai lại đến”.
Chiết Duy Chính hỏi: “Thái úy sớm biết chúng ta đến rồi sao? Song một viên quan mà cũng phải mở tiệc nịnh bợ sao?”
Tên gác cửa xoa tay nói: “Cái này…tiểu nhân cũng không biết nữa”. Chiết Duy Chính đang định hỏi, Chiết Tử Du đã kéo tay hắn: “Ta đi thôi”.
Hai người cưỡi ngựa phi ra khỏi ngõ, Chiết Duy Chính mới kiềm chế lại nói: “Tiểu cô nương, chẳng lẽ cô nương biết Dương thái úy có dụng ý gì đó?”
Chiết Tử Du lắc đầu, khẽ nói: “Không biết nữa, mà chỉ biết rằng, ta tại sao đến, có đến hay không, Dương Hạo đã đoán được rồi, hắn đã có sự chuẩn bị, muốn có được chủ ý của hắn, hắn dù biết ý của chúng ta, hiểu được sự lợi hại của việc này thì tốt, còn về ý của hắn….mai sẽ biết ngay thôi, có gì mà vội chứ? Ta lười nghĩ lắm…”
Chiết Duy Chính lén nhìn tiểu cô nương, tiểu cô nương ấy vân đạm phong kinh, nhưng nhìn khí sắc mặt mày của cô, lại tinh tế, Chiết Duy Chính vội ý thức được ngậm mồm lại, để tránh không cẩn thận làm lộ đuôi. Ngày thứ hai Chiết Tử Du đến.
Lần này không có Chiết Duy Chính đi cùng, một mình Chiết Tử Du đi. Tên canh cửa sớm được Dương Hạo dặn dò, vừa sáng sớm đã đứng ở trước cửa thò cổ ra nhìn ngược nhìn xuôi, vừa nhìn thấy Chiết Tử Du đến, vội chạy lại đón, dắt ngựa hộ cô, khẽ nói: “Chiết cô nương, tiểu nhân đã đợi người khá là lâu rồi, mau xuống ngựa thôi”.
Thấy tên Tiểu Hiệu cẩn thận như vậy, Chiết Tử Du lại không chần chừ gì dậm chân của mình vào chân Tiểu hiệu, coi nó là bàn đạp xuống ngựa, khẽ nhảy xuống đất, rồi chạy vào trong phủ, tiểu hiệu dắt ngựa đi bên cạnh, gọi cho người trong cổng một tiếng, hai thị vệ chạy ra dẫn Chiết Tử Du vào trong. Qua tiền viện, rồi đi qua cửa vào đại sảnh là soái đường. Thị vệ đưa Chiết Tử Du vào trong soái đường, rót trà nóng mời nàng uống, nàng vừa cầm chén trà nhấp môi thì Dương Hạo đến.
Chiết Tử Du đeo đao bên hông ngồi ở đó, thấy Dương Hạo đến cũng không đứng dậy, mấy ngày gần đây giả trang nam nhi khiến nàng quên hôm nay lại mặc nữ nhi, ngồi chân bắt chéo nhau, không khách khí nói: “Hôm qua được tin ta vội vàng đến, ai ngờ Hoàng đế không vội thái giám đã vội, làm người ta vội phi đến, tưởng liệu sự như thần thế nào, thôi, giờ ta cũng đã đến rồi, không biết Dương thái úy có gì úp mở muốn nói với tiểu nữ đây?”
Dương Hạo nhìn cử động của nàng, không kìm nổi cười phá lên, ngoài người thân trong nhà của nàng ấy, người có thể trêu chọc được Chiết Tử Du không nhiều, Dương Hạo rát thích nhìn bộ dạng tức giận của nàng, khi nàng ấy tức giận cứ như là khi nàng ấy cười vậy, có thể làm cho nàng tức giận, Dương thái úy cảm thấy rất hả hê.
Hắn cười ha ha nói: “Ta chẳng có gì phải úp úp mở mở cả, mà cũng cứ coi là ta úp mở không rõ ràng đi thì chẳng phải là nàng cũng đã xuất hiện trước mặt ta rồi sao?” Chiết Tử Du bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, nhưng cơn tức giận đã bay mất tiêu. Thực ra là có người đàn ông mình thích nịnh nọt tí thì con gái ai chả thích, một Chiết Tử Du cao ngạo cũng không thể tránh khỏi.
Dương Hạo ngồi đối diện nàng, cười tủm tỉm nói: “Thực ra là không có gì, lúc thái giám truyền chỉ đến thì trong quan lại không có gì, nhưng hắn lại mang đến một thám tử không thể thiếu trong Hoàng thành, lúc đó cả phủ toàn người với người, loạn lắm, ta còn chưa lo liệu ổn thỏa cho họ, chỉ sợ có ai đó rình mò nghe trộm, nghe dược chuyện gì đó không hay, cho nên ta mới dặn dò đám thị vệ ngăn nàng vào gặp. Giờ họ đã được an bài ở Quán Dịch Trung rồi, thì ta mới gặp nàng”.
Chiết Tử Du nghe Dương Hạo nói đến “chuyện không hay” với nàng, khóe miệng nở một nụ cười, Dương Hạo lại nói: “Ta biết nàng vì lẽ gì mà đến, nói ra Triệu Quan Gia rốt cuộc đối xử với ta thế nào, người bên cạnh không biết, chính bản thân ta còn không biết nữa là. Hắn tốt đẹp gì với ta chứ, vì ta chiếm được Ngân Châu mà niêm phong ta là Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái? Hắc, đây chính là cho ta lên chảo lửa, Lý Quang Duệ là thế lực đệ nhất tây bắc có châm trước cho ta ngồi lên đầu hắn không đây? Coi như hắn vốn chỉ muốn bảo ta về Lô Châu, và đoạt lại thành Ngân Châu, dựa vào cờ hiệu hà Tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, hắn cũng nhất định phải giết ta.
Tống quốc từ hồi lập quốc đến nay, suy yếu mấy phương tiết độ, thu quyền về triều đình, giờ Quan Gia khẳng khái, Khiết Đan bên đó sau khi nghe nói sẽ cho rằng ta là một quân cờ quan trọng của triều đình đồ mưu tây vực, xem ra thì cũng ra tay trước khi chiếm được lợi thế. Còn về Chiết huynh và Dương huynh, ha ha, suy nghĩ của Triệu Quan Gia là có thể ly gián mối quan hệ của hai châu Lân phủ và ta là tốt nhất. Nếu như không thể, Lý Quang Duệ Hạ Châu cũng sẽ ra tay ngay, cứ tưởng thụ ta nhất cường địch, thêm nữa Khiết Đan có chuyện xấu, tây bắc sẽ có chiến loạn càng lớn.
Kế này, ỷ **** tản tây bắc các phương thế lực kéo vào hoàn cảnh càng thối nát, mãnh hổ tương tranh, ắt có tổn thất, đến lúc đó Triệu Quan Gia có thể ra quân, bình định tây vực, thò tay hắn vào, khống chế chặt chẽ toàn bộ tây vực, thực là một ván bài hay ho”. Chiết Tử Du nghe, khẽ thở dài một tiếng, liếc nhìn hắn nói: “Chàng đã hiểu được chữ ‘Không có’ trong đó”.
Chiết Tử Du giật mình ngẩn người, Dương Hạo nói: “Quan Gia dùng kế mượn đao giết người có tác dụng với thế cục tây bắc, vốn nó rất là tốt, tốt, có hai việc mà hắn không biết, cho nên chuyện này thành một hôn chiêu”.
“Hai chuyện gì?”
“Đúng, chuyện thứ nhất là…”. Dương Hạo chần chừ giây lát, lúc này mới nói rành rọt từng chữ: “Ta và Khiết Đan Tiêu Hậu sớm đã có mật ước, bà ta sẽ không vì điều này mà xuất binh với tây vực”. Chiết Tử Du lập tức cảnh giác hỏi: “Chàng đã là nước chư hầu với Khiết Đan?”
Dương Hạo bậm môi nói: “Sao thế được? Chẳng qua, Khiết Đan Tiêu Hậu cấu kết với tây vực, độc lập 1 góc vui vẻ cũng chẳng nói làm gì”.
Chiết Tử Du nghĩ tới tình hình trước mắt của Khiết Đan, rồi lại liên hệ với lời Dương Hạo nói, và đã tìm được lỗ hổng trong đó, mỉm cười khẽ gật đầu nói: “Vị Tiêu nương nương này thực khôn khéo, chuyện khác là chuyện gì?”
“Chuyện đó chính là, Đảng Hạng Thất Thị tuyệt đối sẽ không vì hai châu Lân Châu mà dao động mà bỏ ta đi, coi như Khiết Đan cắm một chân vào, họ cũng sẽ không trở mặt với ta, huống hồ Khiết Đan tuyệt đối sẽ không xuất binh”.
Chiết Tử Du chau mày nói: “Chàng tin tưởng người ta như thế sao? Đảng Hạng Thất Thị bằng mặt không bằng lòng với Hạ Châu, lúc chiến lúc hàng, có lúc thì quấy nhiễu Lân Phủ hai châu, lúc thì lại kết minh, hai điều đó, có gì là nghĩa tín, liệu có dễ dàng tin tưởng được không?”
Dương Hạo mỉm cười nói: “Các thế lực mạnh tranh giành nhau sự sinh tồn, nếu như không có thủ đoạn thì sớm sẽ bị người ta dìm cho chết, lúc thì ra tay, lúc thì cầu hòa, họ cũng bức bách theo thời gian, ta và họ không chỉ đơn giản là liên minh với nhau, họ nguyện trung thành với Bạch thạch đại thần tuyên quá thệ bổn quan, há lại dễ dàng quay lưng với họ, như thế chẳng há mất đi lòng tin?”
Chiết Tử Du mỉm cười nói: “Nguyện trung thành với người Đảng Hạng chí cao thần bạch thạch minh ước chàng? Chàng…Chàng là ai chứ?”
Dương Hạo chậm rãi nói: “Hơn ba mươi năm trước, định nan quân tiết độ sứ Lý di tốt cướp ngôi Lý Di Ân, Đường mạt đế Lý Tòng Kha thừa nhận thân phận của hắn, kỳ huynh Lý Di chi tử, thiếu chủ chân chính Lý Quang Sầm Hạ Châu lâm vào cảnh khó khắn thảo nguyên Thổ Phiên, ta…chính là con của Lý Quang Sầm”.
Chiết Tử Du há hốc mồm, một lúc sau mới định thần lại nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Lý Quang Sầm còn sống sao? Chàng…là con của Lý Quang Sầm? Chàng cũng chính là hậu duệ của Tiên Bi Thác Bạt Thị?”
Chiết Tử Du là hậu duệ của Tiên Bi Chiết Lan Vương, Dương Hạo là hậu duệ của Tiên Bi Thác Bạt Thị, Chiết Tử Du không thể ngờ rằng hắn lại có một thân thế to lớn như vậy, Dương Hạo cười nói: “Cũng không hẳn, ta là người Hán, Lý Quang Sầm là nghĩa phụ của ta, cũng chính là Mộc Sầm Mộc phó sứ của quân trung Lô Châu hiện giờ. Chiết Tử Du thở dài, không chớp mắt nói: “Chàng có thể nói cụ thể hơn chút được không?”
Dương Hạo kể lại mọi chuyện tường tận một lượt cho Chiết Tử Du nghe, lúc này Chiết Tử Du mới hiểu ra được, không khỏi vừa mừng vừa ngạc nhiên, Dương Hạo lại nói: “Sáng tỏ cái thân phận này, các bộ tộc tây vực nhất định sẽ tin tưởng và nương tựa càng nhiều, hơn nữa, dù thế lực của ta càng mạnh bao nhiêu, lại được Chiết huynh và Dương huynh giúp đỡ thì kẻ thù Lý Thị đệ nhất thế lực tây bắc, thắng bại cái nào cũng được, nhưng mà ta có cái thân phận này, lợi dụng được sự bất mãn của nội bộ Lý Thị với Lý Quang Duệ, làm tan rã thế lực của hắn, chỉ cần thuyết phục được họ, trong ngoài kết hợp với nhau, thì người của bộ tộc Thác Bạt Thị sẽ rời bỏ Lý Quang Duệ mà đến với Dương Hạo ta”.
Chiết Tử Du một hồi lâu mới tiêu hóa được thông tin mà hắn vừa đưa ra, lúc này nàng mới bình tĩnh lại, phản bác nói: “Chàng dù có thân phận này càng không cần cái gọi là “hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, dệt hoa trên gấm làm gì. Giờ chàng đang gặp thời, tích góp lương thực, dựa vào uy vọng cùng địa vị của chàng hiện giờ, thì có thể chiêu nạp được rất nhiều chiến công, đối đầu với bụi cỏ um tùm tây vực, có gì mà phải vội vã ngồi lên đầu họ?”
Dương Hạo thản nhiên nói: “Bởi vì…ta với thân phận là con của nghĩa phụ ta, cũng không biết có thể trụ được bao lâu. Giờ thân phận không rõ ràng, được sự tín nhiệm của mọi người ở Thác Bạt Thị, về sau…sợ sẽ không có cơ hội nữa”.
Hai người nói chuyện một hồi lâu trong soái đường, thì bỗng ngoài cửa có một thị vệ cao giọng nói với: “Tiểu nhân bái kiến Mộc Ân đại nhân, Mộc Khôi đại nhân”.
Dương Hạo vỗ vào trán mình một cái nói: “Ta tự nhiên lại quên béng mất bọn họ chứ, tân binh mới vừa rồi chiêu mộ đang được họ lôi đi luyện tập, ta ra ngoài thăm họ một lát”.
Chiết Tử Du hơi nhướn mày, Dương Hạo đứng dậy đi ra ngoài. Chiết Tử Du ngồi lặng yên trong soái đường, nghĩ về thân phận bí mật của Dương Hạo, sự phục tùng mà đh tt đối với hắn thực sự là khó mà giải thích được. Từ giờ trở đi, chỉ cần Dương Hạo kinh doanh thích đáng thì kế hoạch lấy được từ Lý Quang Duệ sẽ thành công, Triệu Quan Gia có ý muốn hắn trở thành đối tượng bị đả kích, chỉ sợ ngược lại, ta phải nhanh chóng trở về, đem tin này nói cho đại ca biết, hắn hiểu được sự lợi hại bên trong, Dương Hạo lấy được Lý Quang Duệ, sợ là kết cục đã định, hắn làm thế lực đệ nhất tây bắc đã là nghĩa phải có, chẳng có gì kém cỏi, đại ca chắc chắn sẽ không đổi lớn lấy nhỏ, mất đi một cường minh này. Hơn nữa, Đông Nhi, Diễm Diễm bọn họ trong nay mai sẽ đến, ta cứ ở đây thực là xấu mặt”.
Chiết Tử Du đang nghĩ, không ngồi nữa, đứng dậy đi lại rồi đi ra ngoài soái đường, chỉ thấy Dương Hạo và Mộc Ân Mộc Khôi cười nói trước hòn giả sơn, không giống như bàn công sự, Chiết Tử Du vội rảo bước ra khỏi soái đường, men teo hành lang, ẩn mình vào đám cây cảnh đi đến phía sau hòn giả sơn, thì nghe thấy Dương Hạo cười nói: “Hai người các ngươi thực có triển vọng, biết rõ là hôm nay sẽ dẫn binh đi tập luyện lại hỗn láo như vậy, tặng cho các người mấy vũ nương Đại Thực quốc thực là lợi hại, ta thấy hai người các ngươi hai chân đã mềm nhũn đi rồi…”
Mộc Ân cười ha ha nói: “Lợi hại, lợi hại, ai cô nương ấy thực là lợi hại, chẳng lẽ ta với thân thể cường tráng thế này mà không đỡ nổi sao, suýt nữa thì bị hai người bọn họ hành hạ đến mức lết không nổi đấy”.
Chiết Tử Du nghe vậy xấu hổ mặt đỏ bừng, thầm mắng: “Thực là đồ không đứng đắn gì cả, nữ nhi người ta chung tình mà các người còn háo sắc hoang dâm”.
Mộc Khôi nói: “Đó có là gì chứ, hai người chúng tôi suýt còn không bò lên nổi giường mà nằm í, bọn họ…hic hic, song họ thực ra là không bò dậy được rồi, đến giờ vẫn còn nằm ở đó đấy”.
Dương Hạo ho khan một tiếng nói: “Các ngươi chinh chiến cả đời người, bên cạnh có biết bao nữ nhân hầu hạ chăm sóc, đến cái tuổi này cũng nên để lại hậu duệ đi là vừa, bổn quan ban cho các ngươi bọn họ chính là có ý này, song…chuyện này…dù sao đi nữa cũng nên hạn chế, chớ làm thương tổn cơ thể vì nữ sắc.
Mộc Ân vội nói: “Thiếu chủ yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhớ lời thiếu chủ nói, đây dù sao cũng là nữ nhân mà, giống như một con ngựa hoang vậy, cứ thuần phục nó thì nó mới ngoan ngoãn nghe lời, về sau tha hồ an nhàn”.
Chiết Tử Du nghe vậy khẽ gật đầu, khen: “Lời nói của Dương Hạo làm người ta thức tỉnh, nam nhi làm đại sự thì sao có thể có nữ sắc bên cạnh được?”
Nàng vừa nghĩ đến đây thì Dương Hạo nháy mắt ra hiệu, hưng phấn hỏi han: “Thế nào rồi, mỹ nữ Đại Thực quốc có vị ra sao?”
Mộc Ân nói: “Dạ, làn da của mỹ nhân Đại Thực không nhẵn nhụi trơn tru như nữ tử trung thổ, mềm mại giống như sa tanh, song họ rất biết cách hầu hạ đàn ông, hành động cử chỉ khiến những kiều thiếp của ta đây không sánh nổi, họ vừa bốc lửa vừa ôn hòa”
Dương Hạo cười nói: “Có thật không, ha ha, các người cho họ thấy sự lợi hại của các người đi, như vậy cũng chính là làm sáng sủa cho nam nhân phương đông”.
Mộc Khôi cười đùa: “Thế thì, hic hic, nếu như luận bàn tới võ công mưu lược, thuộc hạ không bì kịp với thiếu chủ, song chuyện giường chiếu thì mạo muội so bì với thái úy vậy ^^”. Nhưng phàm là người đàn ông thì ai chẳng giống ai chứ, Dương Hạo lập tức phân bua, thổi phồng: “Nhân bất khả tướng mạo, ngươi thực quá là coi thường ta rồi, hừ hừ, ta được dị nhân truyền cho phòng trung mật thuật, đêm ngự thập nữ cũng không thành vấn đề”.
Chiết Tử Du nghe vậy mặt đỏ tía tai, thầm mắng: “Ba cái tên này cùng một giuộc, vô liêm sỉ như nhau, bên ngoài làm ra vẻ đạo mạo, đằng sau thì lại thích bàn đến mấy cái chuyện này…”
Mấy người cười nói vài câu, Dương Hạo lại quay lại chủ đề chính, nghiêm túc nói: “Chinh binh tây bắc ta có điều kiện vô cùng có lợi. Binh sĩ Trung Nguyên đặt cái cuốc làm binh, khổ tâm huấn luyện hồi lâu mà bách tính tây bắc phong nhanh nhẹn dũng mãnh, giỏi võ nghệ, dân chúng thì giỏi cưỡi ngựa bắn cung, người người võ nghệ đều không kém cỏi gì, có nền tảng tương đối tốt như vậy, xưa nay họ giỏi đi săn bắt, sớm hiểu được kỹ thuật phối hợp tác chiến, song lúc này nhiều nhất cũng chẳng qua là hành động của thiên nhân, mà giờ các ngươi huấn luyện họ, dù là một nghìn người, mười vạn người hay là mười vạn người đều cần phải có kỷ luật nghiêm minh, trước trận võ nghệ không bàn đến chính là sự phối hợp ăn khớp quân kỷ nghiêm minh thì mới có thể huy quân được”. Mộc Ân Mộc Khôi vội đáp: “Thiếu chủ yên tâm, chúng tôi nhớ rồi”.
Dương Hạo gật đầu nói: “Được rồi, lần này chiếm được thành Ngân Châu, ta đã nhìn kỹ các phương xung quanh rồi, đợi nghĩa phụ đến Ngân Châu thì ta sẽ công khai thân phận của mình, đến lúc đó…bốn phương tám hướng nổi gió không biết sẽ thế nào đây, tân quân của các ngươi cần mau chóng thành hình, dù là Lý Quang Sầm hay là Triệu Quang Nghĩa cũng là một hạng với nhau…”
Trong Văn Đức điện, Triệu Quang Nghĩa đang luận bàn nghị sự với văn võ bá quan, đợi Tào Bân nói ra ý kiến của hắn thì Triệu Quang Nghĩa nói: “Tào ngự gia nói đều có lý cả, giờ dụng binh, đương nhiên sẽ có rất nhiều khó khăn, song cũng có rất nhiều cơ hội, mà cơ hội thì không thể bỏ lỡ, mà lỡ rồi thì không có lại nữa, Trẫm phê duyệt tháng hai năm sau dụng binh nắm chắc trong tay Hán quốc”. Văn võ bá quan đều khom người nói: “Chúng thần tuân chỉ”.
Triệu Quang Nghĩa vui vẻ giơ tay huơ tay, mỉm cười nói: “Trận chiến này Trẫm đích thân dẫn binh. Trẫm sẽ là chủ soái, để ngô vương kiêm Vĩnh hưng tiết độ sứ Đức Chiêu là tiên phong, tiên đế từng phái Hoàng tử Đức Chiêu lãnh binh phạt Hán, thì ta có gì mà không thể, lần này dụng binh chinh phạt để Ngô Vương là quân tiên phong cũng chính là làm trọn ý nguyện của tiên đế, chúng tướng sẽ được bảo vệ giúp đỡ cho sự thành công của Ngô Vương”.
/
Văn võ bá quan lại cung kính thi lễ, Triệu Quang Nghĩa mặt mũi bỗng nhiên méo mó, lại nói: “Hoàng nữ Quắc quốc công chúa, từ nhỏ đã sùng bái Phật giáo, sau khi tiên đế băng hà, Hoàng tẩu vì nhớ mong tiên đế mà lâm bệnh, Quắc quốc công chúa thấy như vậy, cảm sắc nhân sinh vô tường, hiểu rõ được ảo huyền của cuộc đời, lễ Phật tụng lạc, cầu phúc cho Hoàng tẩu. Trẫm khổ công không được đành trọn lễ với bà ấy, đổi thành Tây thất bảo am thành “Sùng hiếu am” và cho phép Quắc quốc công chúa tu hành. Ban cho Quắc quốc công chúa là “Báo từ phổ độ đại sư”, pháp hiệu là “Định Như”, để tỏ rõ lòng hiếu tâm của Quắc quốc công chúa. Vào ngày lễ, các khanh theo Trẫm đích thân đưa Quắc quốc công chúa nhập tự, ban thưởng…”
Hắn còn chưa nói xong thì thấy Cố Nhã Ly chạy khấp khởi vào trong điện, Triệu Quang Nghĩa chau mày, Cố Nhã Ly cũng bất chấp sắc mặt khó coi của hắn, vội vàng chạy ngay đến trước mặt nói vài câu to nhỏ, Triệu Quang Nghĩa nghe xong biến ngay sắc mặt, thất thanh nói: “Sao lại như vậy? Hắn không sao chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.