Quyển 15 - Chương 103: Bọ Ngựa Bắt Ve
Nguyệt Quan
20/03/2013
Thời tiết đã bước vào đông, buổi tối đến, những bong tuyết bay lất phất, những bong tuyết chưa rơi xuống đất hóa thành không khí ướt át, mang tới một cơn gió hơi có chút lạnh giá, bầu trời cũng có chút u ám hơn mấy phần.
Cẩu Oa mang theo thương, vừa bước lên đã gặp cơn gió thổi qua, bất giác run lên, lầm bầm chửi: “ Mẹ nó chứ, tối nay lạnh thật, may mà nương tử cận thận đưa cho ta áo gia cẩu để khoác, nếu không không biết có thành người nữa không?”
Hắn quay đầu lại nhìn sĩ tốt của mình, người nào người nấy đều lạnh rụt cả cổ vào, bất giác cười ha ha: “ Vẫn là người lấy vợ có phúc hơn, biết nóng, biết lanh, biết thương người đàn ông của mình.’
Hắn lấy từ trong áo một chiếc bánh bao to không nhân, mọt miếng thịt bò to, cẩu Oa dương dương đắc ý, ưỡn ngực lên hô: “ Phấn chấn lên chút, đi tuần đêm nào.”
Tiếp đó một đội quân bắt đầu tuần hành qua các đường phố trong đêm.
Trong nhà Thác Bạt Võ, tộc nhân đứng đầy ở hậu trái, người nào cũng mang theo binh khí sang lóa, có người còn mang them áo giáp, mặt hung hăng, khuôn mặt đầy sát khí đằng đằng.
Tây Hạ quốc này là Tây Hạ quốc của Thác Bạt Thị chúng ta, đại vương có thể có được thiên hạ như ngày hôm nay đều dựa vào tộc ta, bây giờ thì sao? Đại vương đã ngồi vững long đình, người của Thác Bạt thị chúng ta không những không nhận được lợi ích gì, không có được thảo nguyên dồi dào nhất, không được phái đi làm chủ thành trì, mà lại còn phải đem lợi ích của mình chia ra cho các bộ tộc khác. Việc này thì cũng thôi, nhưng mấy ngày trước, đại vương lại mượn cớ hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền bất tuân vương mệnh mà chặt đầu bọn họ, xóa bỏ chế độ kế thừa của tộc này, từ đó xáo tên bộ lạc Ngôi Vũ ra khỏi thiên hạ.”
“Không có thủ lĩnh, mọi người sẽ giống như con cái không có cha mẹ, còn koong bị người khác làm nhục ư? Không có thủ lĩnh thì ai làm chủ cho mọi người? Trên thảo nguyên rộng lớn này, từng nhà,, từng hộ sống riêng lẻ, làm sao mà sinh tồn được? Chính vì bên cạnh người có Chủng Phong, Đinh Thừa Tông, Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, còn có đmá người họ Từ, họ tiêu mê hoặc đại vương, còn có Lý Kế Đàm, Thác Bạt Thương Mộc những kẻ bại họa gièm pha mê hoặc đại vương.”
“ Tối hôm nay, chúng ta giết gian thần, thanh quân trắc, đây không phải chỉ vì tranh đoạt lợi ích mà còn bảo vệ đại vương, bảo vệ thiên hạ của Thác bạt thi ta. Đêm nay, không chỉ chúng ta động thủ mà còn là tất cả gia tộc Thác Bạc hành động. Mọi người chia nhau buộc khăn trắng trren tay trái, người không buộc khăn trắng thì giết không cần hỏi.”
Trong thư viện những tiếng hô hào vang lên, trong chốc lát, Thác Bạt Vũ nhìn lươt qua một lượt các tộc nhân đã chuẩn bị xong, tay cẩm trường đao giơ lên, hét: “ Xuất phát”
Cẩu Oa đang đi trên đường phố, đột nhiên thấy phiaws trước ùn ùn kéo tới một đám người, lập tức đứng thẳng hô lớn: “ Đứng lại, nửa đêm tam canh, kẻ nào lại dám tự ý đi lại trên đường? Không biết triều đình có lệnh cấm hay sao?”
Vừa nói hắn vừa cầm chặt trường thương trong tay, nhưng đám người đằng trước không trả lời, chỉ đột nhiên một loạt tên bay tới, binh sĩ tuần thành không kịp phòng ngự,lập tức bị bắn ngã xuống, kêu lên thảm thiết. Đi theo sau đó là một đoàn người đại hán mặc Hồ phục tay buộc khăn trắng xông lên, vẻ mặt dữ tợn, dùng đao chém giết.
Trận mưa tiễn làm bị thương lượng lớn người của đội tuần tra, có một số người may mắn không bị trúng tên thì cũng không kịp chạy trốn, kẻ địch như hổ sói ùn lên, trong nháy mắt bọn họ biến thành bùn thịt. Chiếc đao nhuốm đầy máu binh sĩ của Thác Bạt Võ giơ lên, đâm xuống một cái, binh sĩ đang kêu gào dưới đát vì bị trúng tên lập tức im bặt, ngừng thở.
Thác Bạt Võ lập tức khua tay, hô lên: “ Thời gian khẩn cấp, xông thẳng tới vương cung.”
Hàng trăm tọc nhân chạy theo hắn. BƯớc chân đạp máu tươi mà đi
Sau khi đám người này rới đi, từ trong đám tử thi chất đống trreen đất đột nhiên nhất động, một người mặt dính đầy máu tươi bò ra, hắn vẫn còn sợ hãi,sờ sờ trên ngực, giữa ngực cám một mũi tên, đầu mũi tên cắm vào thịt không sâu, không đủ làm hắn mất mạng. Hắn rút mạnh mũi tên ra, ném xuống đất, lại nhìn đống thi thể dưới đất, miệng mấp máy một chút rồi chạy vào con hẻm nhỏ.
Một lát sau, từ trong con hẻm nhỏm một quả pháo sang được bắn lên trời cao, trong màn đêm tĩnh mịch nó làm chói lòa cả bầu trời.
Lúc này, Thác Bạt Thương Mộc tay cầm đao dẫn tộc nhân vừa mới đánh lui được đám người bao vây họ, đám người này cũng thuộc Thác Bạt thị, người thủ lĩnh bộ lạc là một người thấp béo lùn. Bình thường nhìn hắn chưa thấy nói đã thấy cười, không ngờ lúc này tên béo mập lại trông như một con báo. Hắn giơ tay chém một cái, Thác Bạt Thương Mộc đau đến nghiến cả hàm răng lại.
“Mẹ nó chứ, may mà nghe Kế Đàm cảnh tỉnh, sớm đã đưa người nhà đi hết, nếu không thật sự phải chon cả nhà ta ở đây rồi.”
Thác Bạt Thương Mộc thở dốc lấy hơi, ngay sau đó từ khắp cá nơi trong thành lần lượt sáng lên pháo hiệu. Thác Bạc Thương Mộc lo lắng nói: “không hay rồi, cái đám tặc tử đó quả nhiên đã chạy tới vương cung rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn mấy trăm tộc nhân đang bảo vệ xung quanh mình, lớn tiếng hô: “Đến đây, cùng lão phu tới vương cung, phải nhanh chóng cứu giá.”
Cùng lúc này Thác Bạc Võ cũng nhìn thấy pháo sáng trên trời, bất giác cười nham hiểm: “ Đại vương cũng rất cẩn thận, hừ hừ, nếu hành tung bị bại lộ thì cũng không cần che giấu nữa, xông về phía trước, chỉ cần xông qua là được, không cần phải dây dưa, nhanh chóng tới cung môn, hội họp với bộ lạc Ngôi Vũ.
Phản ứng của triều đình không thể nói là không nhanh, cung vệ quân nằm trong tay Đinh Thừa Tông, sớm đã đóng chặt thành môn nội cung, đầu thành giáp sĩ đứng nhiều như rừng cây, tiễn nỏ như mưa, cố gắng hết sức áp chế sự tụ hội càng lúc càng đông của tộc nhân Thác Bạc thị, còn thành vệ quân lần lượt chiaw ra do bốn vị tướng lĩnh Dương Diên Phổ, Thác Bạt Hạo Phong, Lý Kế Đàm, Mộc Tinh chỉ huy. Trong thành sinh biến, bọn họ lập tức huy động cứu viện, lúc này trong thành khắp nơi đều đã nổi lửa, vô số dân chúng vốn đến Hưng châu lánh nạn bây giờ chạy toàn loạn, nhất thời loạn phỉ và bách tính khó phân biệt được, làm cản đường của tứ lộ binh mã về cứu viện.
Trước cửa cung, Thác Bạt Võ, Thác bạt Thanh Vân chia các lộ binh mã đã hợp lại
“Bắt được Chủng Phóng chưa?”
“Chưa, lão tiểu tử này không có trong phủ, nghe nói là đi uống rượu với Đinh Thừa tong rồi.”
“Hừ hừ, ta đã sớm biết chúng cùng một bọn rồi. Nếu bắt được Đinh Thừa Tông thì cũng sẽ bắt được Chủng Phóng.”
“Đã bắt được Lâm Bằng Vũ chưa?”
“ Chưa, bắt được một người nhà của hắn, bức cung hắn thì hắn nói lão già đó đi đến nhà Lưu quả phụ thành tây qua đêm rồi, ta đã phái người đi tìm.”
“Haha, cái lão khốn này, người già nhưng lòng không già, lão tử cho hắn toại nguyện, để hắn làm quỷ phong lưu. Thế còn Phạm Tư Kì? Đây là thần tài của Tây Hạ chúng ta đấy, khống chế hắn được chưa?”
Tên thủ lĩnh phụ trách đi đánh bất ngờ bắt Phạm thượng thư tức giận bước lên: “chưa bắt được hắn, cũng không biết tên tiểu tử này phong lưu nói nào rồi?”
“Không sao, thế bắt được người nhà hắn chưa? Tên họ Phạm chỉ có một đưa con trai bảo bối, khống chế nó thì không sợ hắn bay lên trời được.”
“Cũng không bắt được, nghe nói vợ và con trai hắn veefnhaf mẹ vợ hắn rồi.”
“Về nhà mẹ vợ…mẹ cái đầu người ý.”
Thác Bạt Võ lo lắng, chẳng để ý thân phận đối phương cũng là một thủ lĩnh, lớn tiếng chửi: “ cái tên khốn đó vốn là người Hán quốc, nhà mẹ đẻ vợ hắn cách đây sơn cao lộ viễn, bây giờ lại ở dưới sự cai trị của Tống quốc, trước mắt đã sắp tới hàn đông, lúc này vợ và con hắn về nhà mẹ đẻ ư? Ngươi là cái đồ không có mắt mũi…”
“Không hay rồi”
Chưa chửi hết câu, sắc mặt Thác Bạt Võ đột nhiên đại biến: “ sao lại có sự trùng hợp như vậy? Tất cả bọn họ đều không có ở nhà, không bắt được chính chủ, nhưng chẳng lẻ người nhà của chúng cũng không bắt được sao?”
Thác Bạt Võ trừng mắt nhìn về phía trước, thủ lĩnh các lộ quay sang nhìn nhau, không trả lời, trong lòng Thác Bạt Thị lúc này như chìm xuống đáy cốc.
“Rầm”
Một quả hỏa liên bay vụt lên trời, tỏa vô số đóm lửa ra bốn phương tám hướng, thành vệ quân kịp thời chạy đến tam điện hợp vây, trường thương, đại thuẫn, đoản đai cự thuẫn, từng ằng tầng tường đồng vách sắt, khí thế như sơn.
Mà phía sau bọn họ lại là tường cung cao lớn nguy nga, trên tường thành là mấy hàng binh đạo, bố trí dày đặc cung vệ tướng sĩ, người nào người nấy tay cầm cung nỏ, sẵn sang đón địch.
Đám thủ lĩnh quay sang nhìn nhau, mặt thất sắc, trên ngọ môn chợt sang lên, hai bên cờ phiên bay phấp phới, trong thành lâu từ từ xuất hiện một người bạch bào,đầu đội khăn gia cát màu xanh,ngồi trên một chiếc xe bánh bằng gỗ, trong tay lại hơi phẩy một chiếc quạt bằng long vũ, đó chính là Đinh Thừa Tông.
Trời đại lạnh, cầm quạt, đầu chit khăn, đóng làm Gia Cat Lượng sao? Vừa nhìn thấy bộ giạng này của Đinh Thùa Tông, Thác Bạt Võ tức muốn điên lên.
Gia Cát Lượng trong lòng người Hồ Địch Man Di uy danh lẫy lừng, hình tượng đã đi sâu vào lòng người, Thác Bạt thị đương nhiên cũng biết.
“Thác Bạt Võ, Thác Bạt Thanh Vân,… sao lại có nhiều thủ lĩnh nửa đêm chạy đến Ngọ Môn vậy? Bổn quan đến nghênh tiếp chậm rồi, thứ tội, thứ tội.”
Trên thành lâu, Đinh Thừa Tông cười haha, lớn tiếng nói: “ Chỉ là không biết chư vị đốt lửa, cầm trượng, nửa đêm tới cửa cung có chuyện gì?”
“Tình hình như thế này rồi, chuyện chắc sớm đã bại lộ, lẽ nào trong chúng ta có nội gián?”
Thác Bạt Võ nhìn lại phía sau mình, trong lòng rất nghi ngờ, hắn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “ Đinh Thừa Tông, không cần phải giả vờ nữa, người tưởng rằng sớm nhận được tin là đã có thể nắm được phần thắng sao? Nhân mã các bộ lạc ta đã hội họp lại, binh lực không kém cung vệ, thành vệ đâu. Ta liều chết với người, thắng bại chưa thể đoán trước được.”
Thác Bạt Võ giơ cánh tay hô to: “Đại vương, là vương của Thác Bạt thị, ĐInh Thừa Tông cưỡng ép đại vương, đàn áp tộc ta, trong lòng có ý đồ xấu xa, chúng ta muốn thanh quân, phục vương quyền, giết gian minh. Thủ lĩnh các bộ tộc, hãy vì đại nghiệp giang sơn, giết!”
Thác Bạt Võ vừa hạ lệnh thì vô số tiến nỏ lập tức bắn lên trời, bay thẳng về phía thành lâu. Đinh Thừa Tông cười khẩy một cái, bánh xe đột nhiên lăn ra sau, quân hai bên cánh hợp lại trước mặt, giống như hai cánh của một cửa. “Keng keng keng…” Hàng loạt tiếng va chạm kim loại vang lên.
Tiếp theo đó, ánh sang trên thành lâu vụt tắt, toàn bộ đuốc đều bị dập tắt, hoàn toàn rơi vào khung cảnh tĩnh mịch. Sau đó mấy thứ gì đó đen trịch rơi xuống, chỉ thấy mấy thứ đó rơi rầm rầm xuống đất, lập tức vỡ vụn. Thác Bạt Thanh Vân bất giác thấy kì lạ, hắn đưa tay đoạt lấy cây đuốc của một tên thuộc hạ, đi tới gần để xem.
Cúi thấp đầu, chỉ thấy trên đấ có một loại dịch đen sì đang chảy ra, hắn giơ chiếc roi da lên, lại cảm thấy dính, cho nên lại gần để xem, hắn ngửi thấy một mùi, bất giác đại kinh, nói: “ Đây là mãnh hỏa dầu!”
Lời nói chưa xong thì trên thành xuất hiện lốm đốm ánh sang, hình như đã đốt lại đuốc, rồi hàng trăm hỏa tiễn bay đầy trời rồi lao xuống, lập tức ngon lửa bùng lên. Thác Bạt Thanh Vaab đang đứng trong mãnh hỏa dầu lập tức biến thành hỏa nhân. Thác Bạt Thanh Vân kêu gào thảm thiết, chỉ cảm thấy lửa đang đập vào mặt, hai mắt rất khó có thể mở ra, chỉ nhắm mắt chạy ra ngoài, hắn đi giày da trơn trượt, ngã người tung bay ngửa mặt trên trời rồi ngã xuống, cả người lập tức cùng một màu với đại hỏa.
Xung quanh, tộc nhân thác Bạc há mồm trợn mắt nhìn ngọn lửa như đang nhảy múa, ròi nhìn thác Bạc Thanh Vân đang kêu gào như lợn bị thịt. Tiếp theo đó lại nge những tiếng rít gào trong gips, rất nhiều dũng sĩ bộ lạc thảm thiết ngã xuống. bên cạnh thác Bạt Võ một người ngã xuống, phía sau lại một người ngã tiếp. Những mủi tên bắn xuống với mootjluwcj đạo kinh người, đây tất là tác phẩm lương cung mà cung vệ đã chuẩn bị.
Thác Bạt Võ hai mắt đỏ rực, lớn tiếng hô: ‘cung tiễn áp chế đầu thành, tam diện tiến công.’
Ở phủ đệ,bọn họ cũng bí mật chế tạo một số khí giới công thanh, nội thanh không thể cao lớn hiểm trở hởn so với ngoại thành, những khí giới tương đối đơn giản này cũngđủ rồi, có đều trước mắt không thể thuận lợi tấn công thành, thành vệ quân ba mặt đang nhìn chằm chằm, có thể cho phép họ ấn công vương cung sao?huống hồ trong đám người chốc chốc lại xuất hiện một ngọn lửa, biến họ thành ngọn đuốc sống, cung vệ quân ẩn trong bong tối, chỉ cùng dung nỏ là có thể lấy được mạng của họ, chỉ có kéo thành vệ quân đang bao vây tam diện vào cuộc hỗn chiến mới có thể ngăn lại sự uy hiếp của tiễn nỏ. luận về nhân số, bọn họ không hề ít hơn thành vệ binh tam diện hợp vi kia. Nếu như cung vệ quân không mở của ngheeng địch thì bọn họ vẫn ở trên thành vệ quân, vẫn có khả năng đánh thắng .
Sau khi hy sinh mấy nghìn nhân mạng,Lý Kế Đàm và Dương Diên phổ cũng bị lôi vào cuộc hỗn chiến, khi đã hỗn chiến thì tiễn nỏ trên đầu thành cũng mất đi tác dụng. Người bên phía Thác Bạt Võ không còn phải lo nghĩ nữa, bắt đầu rảnh tay đánh giáp lá cà.
Hỏa quang hừng hực, vô số cuộc ẩu đã tàn sát diễn ra, máu me bắn tung tóe, binh sĩ từng người, từng người một ngã xuống, nhưng không có người thoái lui, cũng không có đường để thoái, phía trước phía sau , bên trái bên phải, không phải kẻ địch thì là chiến hữu,mỗi người đều hai mắt rưng huyết, tùy ý tàn sát,không có võ công gì, không có chiêu thức gì, chỉ là đấu xem ai có lực lượng lớn hơn, tóc độ của ai nhanh hơn, air a đòn hiểm độc hơn, ai cườn tráng hơn, người người đối mặt, sinh tử chỉ trong thời khắc.
Cuối cùng, người bên phía Thác Bạt Võ hoàn toàn bị áp chế, ánh lửa của mãn hỏa đầu cũng dần dần yếu đi. Người của Thác Bạt Võ hoàn toàn bị áp chế ở giữa, bọn chúng vẫn còn sức chiến đấu, vẫn ngoan cố phản kháng, ít nhất cũng có thể tiêu hao hơn một nữa binh lực của thành vệ quân nhưng bại là không thể tránh khỏi, mỗi người đều tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Giao vũ khí đầu hàng”
“Giao vũ khí đầu hàng”
Tiếng hò hét như xé cả núi sông vang lên từ bốn phương tám hướng, trên thành lâu, ánh lửa đã sang tỏ, Đinh Thừa Tông lại xuất hiện, bình tĩnh cất cao giọng nói: “Đại thế của các ngươi đã mất, còn không mau đầu hàng?”
“Đầu hàng”
“Đầu hàng”
Cung vệ quân cùng hô vang lên, tiếng xé gió rung trời, người của thác Bạt bộ mặt vàng như đất, cắn chặt rang sẵn sang đóng quân địch.
Lý Kế Đàm cao giọng quát: “ Thác Bạt Võ, Thác Bạt Thanh Vân vì lợi ích cá nhân mê hoặc các ngươi mưu phản, nay đại thế đã mất, bại cúc đã định, các ngươi còn chấp mê bất ngộ, muốn cùng chúng xuống hoàng tuyền sao? Lập tức vứt bỏ vũ khí đầu hàng, đại vương tất sẽ mở cho các người một con đường sống.”
Lý Kế Đàm đã bị thương, hơn nauwx trên người còn vương mùi máu tươi, cả người sát thần càng them uy vũ, đám người đứng trước cổng cung trầm mặc một lát, người thủ lĩnh đúng gần đó run giọng hỏi: “Kế Đàm, ngươi…ngươi nói thật không? Đại vương…địa vương thật sẽ tha mạng cho chúng ta chứ.”
Lý Kế Đàm nhìn hắn một cái, nhận ra đó là vị trưởng bối bổn tộc, luận về thân phận là đường thúc của mình, liền nói: “Đại vương, đại vương là phật hộ pháp của ta có tấm lòng Bồ Tát. Mọi người chỉ cần hối lỗi, đại vương tất sẽ không tàn sát, có điều pháp độ nghiêm mật, việc trừng phạt tất không thể tránh được.”
“Không được nghe hắn nói láo, hắn là bại hoại của Thác Bạt ta, giết chết hắn đi. Thác Bạt thị chúng ta chí có chết đứng tuyệt không sống quỳ.”
Từ trong đám người, một tiếng hét vang lên. Lại là Thác Bạt Võ đang nói, Thác Bạt Võ bị chém đứt một cánh tay, mất rất nhiều máu, sắc mặt tái mét, đứng lắc lư như muốn ngã xuống, nhưng vẫn miễn cương chống đỡ.
Lý Kế Đàm cũng lớn tiếng quát: “ Thác Bạt Võ là kẻ cầm đầu, giết hắn để đầu hàng, ta sẽ xin đại vương giảm bớt tội cho các ngươi.”
Thác Bạt Võ sắc mặt giữ tợn, muốn vung một đao chém chết Lý Kế Đảm, đáng tiếc hắn biết tự mình thế nào, hắn biết hoàn cảnh sa cơ lỡ vận của mình, nếu thật muốn xông tới trước mặt Lý Kế Đàm thì chẳng khác nào bảo hắn cho mình một đao mà thôi.
Đám người tiếp tục trầm mặc, qua một lúc rất lâu, đôi mắt dần dần nhìn về phía quân địch nhìn về phía Thác Bạt Võ. Lúc mới bắt đầu, những ánh mắt đó có chút băn khoăn, nhưng dần dần kiên định lại, ánh mắt như lửa dần dần như một con dã lang đang muốn tìm người để nuốt gọn.
‘Rầm…”
Khi Thác Bạt Võ bị tộc nhân của mình loạn đao phanh thây, đầu lăn xuống đất, hai mắt trợn trừng, không thể nhắm mắt lại thì cửa cung mở dần ra, nghĩ trượng từ từ bày ra, võng lõng xuất hiện. Dương Hạo mặc mãng bào đeo ngọc bội, ngồi trên một con bạch mã, đi dưới sự bảo vệ của cấm vệ.
Dương Duyên Phổ hô lớn một tiếng: “Đại vương đến rồi, còn không mau bỏ khí giới xuống.”
“Leng keng..” Khí giới lần lượt rơi xuống, những tộc nhân Thác Bạt thị muốn thanh quân liền quỳ xuống, vệ quân bốn phía giương cung giám sát họ, hơi có chút động tĩnh khác thường sẽ lập tức phóng tiễn.
Vương giá nghi trượng dừng bên bãi đất thấm đầy máu tươi, tướng sĩ thành vệ quân đều hướng ánh mắt sang nhìn đại vương, trong đó có một đôi mắt đột nhiên léo lên trong bong đêm, ánh mắt đó giống như ánh mắt của tộc nhân Thác Bạt lúc nãy nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Võ, như một con lang đói nhìn thấy một miếng thịt dê ngon lành…
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?80607-Da-tu-Bo-Bo-Sinh-Lien&page=5#ixzz1rB1rMjCg
Cẩu Oa mang theo thương, vừa bước lên đã gặp cơn gió thổi qua, bất giác run lên, lầm bầm chửi: “ Mẹ nó chứ, tối nay lạnh thật, may mà nương tử cận thận đưa cho ta áo gia cẩu để khoác, nếu không không biết có thành người nữa không?”
Hắn quay đầu lại nhìn sĩ tốt của mình, người nào người nấy đều lạnh rụt cả cổ vào, bất giác cười ha ha: “ Vẫn là người lấy vợ có phúc hơn, biết nóng, biết lanh, biết thương người đàn ông của mình.’
Hắn lấy từ trong áo một chiếc bánh bao to không nhân, mọt miếng thịt bò to, cẩu Oa dương dương đắc ý, ưỡn ngực lên hô: “ Phấn chấn lên chút, đi tuần đêm nào.”
Tiếp đó một đội quân bắt đầu tuần hành qua các đường phố trong đêm.
Trong nhà Thác Bạt Võ, tộc nhân đứng đầy ở hậu trái, người nào cũng mang theo binh khí sang lóa, có người còn mang them áo giáp, mặt hung hăng, khuôn mặt đầy sát khí đằng đằng.
Tây Hạ quốc này là Tây Hạ quốc của Thác Bạt Thị chúng ta, đại vương có thể có được thiên hạ như ngày hôm nay đều dựa vào tộc ta, bây giờ thì sao? Đại vương đã ngồi vững long đình, người của Thác Bạt thị chúng ta không những không nhận được lợi ích gì, không có được thảo nguyên dồi dào nhất, không được phái đi làm chủ thành trì, mà lại còn phải đem lợi ích của mình chia ra cho các bộ tộc khác. Việc này thì cũng thôi, nhưng mấy ngày trước, đại vương lại mượn cớ hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền bất tuân vương mệnh mà chặt đầu bọn họ, xóa bỏ chế độ kế thừa của tộc này, từ đó xáo tên bộ lạc Ngôi Vũ ra khỏi thiên hạ.”
“Không có thủ lĩnh, mọi người sẽ giống như con cái không có cha mẹ, còn koong bị người khác làm nhục ư? Không có thủ lĩnh thì ai làm chủ cho mọi người? Trên thảo nguyên rộng lớn này, từng nhà,, từng hộ sống riêng lẻ, làm sao mà sinh tồn được? Chính vì bên cạnh người có Chủng Phong, Đinh Thừa Tông, Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, còn có đmá người họ Từ, họ tiêu mê hoặc đại vương, còn có Lý Kế Đàm, Thác Bạt Thương Mộc những kẻ bại họa gièm pha mê hoặc đại vương.”
“ Tối hôm nay, chúng ta giết gian thần, thanh quân trắc, đây không phải chỉ vì tranh đoạt lợi ích mà còn bảo vệ đại vương, bảo vệ thiên hạ của Thác bạt thi ta. Đêm nay, không chỉ chúng ta động thủ mà còn là tất cả gia tộc Thác Bạc hành động. Mọi người chia nhau buộc khăn trắng trren tay trái, người không buộc khăn trắng thì giết không cần hỏi.”
Trong thư viện những tiếng hô hào vang lên, trong chốc lát, Thác Bạt Vũ nhìn lươt qua một lượt các tộc nhân đã chuẩn bị xong, tay cẩm trường đao giơ lên, hét: “ Xuất phát”
Cẩu Oa đang đi trên đường phố, đột nhiên thấy phiaws trước ùn ùn kéo tới một đám người, lập tức đứng thẳng hô lớn: “ Đứng lại, nửa đêm tam canh, kẻ nào lại dám tự ý đi lại trên đường? Không biết triều đình có lệnh cấm hay sao?”
Vừa nói hắn vừa cầm chặt trường thương trong tay, nhưng đám người đằng trước không trả lời, chỉ đột nhiên một loạt tên bay tới, binh sĩ tuần thành không kịp phòng ngự,lập tức bị bắn ngã xuống, kêu lên thảm thiết. Đi theo sau đó là một đoàn người đại hán mặc Hồ phục tay buộc khăn trắng xông lên, vẻ mặt dữ tợn, dùng đao chém giết.
Trận mưa tiễn làm bị thương lượng lớn người của đội tuần tra, có một số người may mắn không bị trúng tên thì cũng không kịp chạy trốn, kẻ địch như hổ sói ùn lên, trong nháy mắt bọn họ biến thành bùn thịt. Chiếc đao nhuốm đầy máu binh sĩ của Thác Bạt Võ giơ lên, đâm xuống một cái, binh sĩ đang kêu gào dưới đát vì bị trúng tên lập tức im bặt, ngừng thở.
Thác Bạt Võ lập tức khua tay, hô lên: “ Thời gian khẩn cấp, xông thẳng tới vương cung.”
Hàng trăm tọc nhân chạy theo hắn. BƯớc chân đạp máu tươi mà đi
Sau khi đám người này rới đi, từ trong đám tử thi chất đống trreen đất đột nhiên nhất động, một người mặt dính đầy máu tươi bò ra, hắn vẫn còn sợ hãi,sờ sờ trên ngực, giữa ngực cám một mũi tên, đầu mũi tên cắm vào thịt không sâu, không đủ làm hắn mất mạng. Hắn rút mạnh mũi tên ra, ném xuống đất, lại nhìn đống thi thể dưới đất, miệng mấp máy một chút rồi chạy vào con hẻm nhỏ.
Một lát sau, từ trong con hẻm nhỏm một quả pháo sang được bắn lên trời cao, trong màn đêm tĩnh mịch nó làm chói lòa cả bầu trời.
Lúc này, Thác Bạt Thương Mộc tay cầm đao dẫn tộc nhân vừa mới đánh lui được đám người bao vây họ, đám người này cũng thuộc Thác Bạt thị, người thủ lĩnh bộ lạc là một người thấp béo lùn. Bình thường nhìn hắn chưa thấy nói đã thấy cười, không ngờ lúc này tên béo mập lại trông như một con báo. Hắn giơ tay chém một cái, Thác Bạt Thương Mộc đau đến nghiến cả hàm răng lại.
“Mẹ nó chứ, may mà nghe Kế Đàm cảnh tỉnh, sớm đã đưa người nhà đi hết, nếu không thật sự phải chon cả nhà ta ở đây rồi.”
Thác Bạt Thương Mộc thở dốc lấy hơi, ngay sau đó từ khắp cá nơi trong thành lần lượt sáng lên pháo hiệu. Thác Bạc Thương Mộc lo lắng nói: “không hay rồi, cái đám tặc tử đó quả nhiên đã chạy tới vương cung rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn mấy trăm tộc nhân đang bảo vệ xung quanh mình, lớn tiếng hô: “Đến đây, cùng lão phu tới vương cung, phải nhanh chóng cứu giá.”
Cùng lúc này Thác Bạc Võ cũng nhìn thấy pháo sáng trên trời, bất giác cười nham hiểm: “ Đại vương cũng rất cẩn thận, hừ hừ, nếu hành tung bị bại lộ thì cũng không cần che giấu nữa, xông về phía trước, chỉ cần xông qua là được, không cần phải dây dưa, nhanh chóng tới cung môn, hội họp với bộ lạc Ngôi Vũ.
Phản ứng của triều đình không thể nói là không nhanh, cung vệ quân nằm trong tay Đinh Thừa Tông, sớm đã đóng chặt thành môn nội cung, đầu thành giáp sĩ đứng nhiều như rừng cây, tiễn nỏ như mưa, cố gắng hết sức áp chế sự tụ hội càng lúc càng đông của tộc nhân Thác Bạc thị, còn thành vệ quân lần lượt chiaw ra do bốn vị tướng lĩnh Dương Diên Phổ, Thác Bạt Hạo Phong, Lý Kế Đàm, Mộc Tinh chỉ huy. Trong thành sinh biến, bọn họ lập tức huy động cứu viện, lúc này trong thành khắp nơi đều đã nổi lửa, vô số dân chúng vốn đến Hưng châu lánh nạn bây giờ chạy toàn loạn, nhất thời loạn phỉ và bách tính khó phân biệt được, làm cản đường của tứ lộ binh mã về cứu viện.
Trước cửa cung, Thác Bạt Võ, Thác bạt Thanh Vân chia các lộ binh mã đã hợp lại
“Bắt được Chủng Phóng chưa?”
“Chưa, lão tiểu tử này không có trong phủ, nghe nói là đi uống rượu với Đinh Thừa tong rồi.”
“Hừ hừ, ta đã sớm biết chúng cùng một bọn rồi. Nếu bắt được Đinh Thừa Tông thì cũng sẽ bắt được Chủng Phóng.”
“Đã bắt được Lâm Bằng Vũ chưa?”
“ Chưa, bắt được một người nhà của hắn, bức cung hắn thì hắn nói lão già đó đi đến nhà Lưu quả phụ thành tây qua đêm rồi, ta đã phái người đi tìm.”
“Haha, cái lão khốn này, người già nhưng lòng không già, lão tử cho hắn toại nguyện, để hắn làm quỷ phong lưu. Thế còn Phạm Tư Kì? Đây là thần tài của Tây Hạ chúng ta đấy, khống chế hắn được chưa?”
Tên thủ lĩnh phụ trách đi đánh bất ngờ bắt Phạm thượng thư tức giận bước lên: “chưa bắt được hắn, cũng không biết tên tiểu tử này phong lưu nói nào rồi?”
“Không sao, thế bắt được người nhà hắn chưa? Tên họ Phạm chỉ có một đưa con trai bảo bối, khống chế nó thì không sợ hắn bay lên trời được.”
“Cũng không bắt được, nghe nói vợ và con trai hắn veefnhaf mẹ vợ hắn rồi.”
“Về nhà mẹ vợ…mẹ cái đầu người ý.”
Thác Bạt Võ lo lắng, chẳng để ý thân phận đối phương cũng là một thủ lĩnh, lớn tiếng chửi: “ cái tên khốn đó vốn là người Hán quốc, nhà mẹ đẻ vợ hắn cách đây sơn cao lộ viễn, bây giờ lại ở dưới sự cai trị của Tống quốc, trước mắt đã sắp tới hàn đông, lúc này vợ và con hắn về nhà mẹ đẻ ư? Ngươi là cái đồ không có mắt mũi…”
“Không hay rồi”
Chưa chửi hết câu, sắc mặt Thác Bạt Võ đột nhiên đại biến: “ sao lại có sự trùng hợp như vậy? Tất cả bọn họ đều không có ở nhà, không bắt được chính chủ, nhưng chẳng lẻ người nhà của chúng cũng không bắt được sao?”
Thác Bạt Võ trừng mắt nhìn về phía trước, thủ lĩnh các lộ quay sang nhìn nhau, không trả lời, trong lòng Thác Bạt Thị lúc này như chìm xuống đáy cốc.
“Rầm”
Một quả hỏa liên bay vụt lên trời, tỏa vô số đóm lửa ra bốn phương tám hướng, thành vệ quân kịp thời chạy đến tam điện hợp vây, trường thương, đại thuẫn, đoản đai cự thuẫn, từng ằng tầng tường đồng vách sắt, khí thế như sơn.
Mà phía sau bọn họ lại là tường cung cao lớn nguy nga, trên tường thành là mấy hàng binh đạo, bố trí dày đặc cung vệ tướng sĩ, người nào người nấy tay cầm cung nỏ, sẵn sang đón địch.
Đám thủ lĩnh quay sang nhìn nhau, mặt thất sắc, trên ngọ môn chợt sang lên, hai bên cờ phiên bay phấp phới, trong thành lâu từ từ xuất hiện một người bạch bào,đầu đội khăn gia cát màu xanh,ngồi trên một chiếc xe bánh bằng gỗ, trong tay lại hơi phẩy một chiếc quạt bằng long vũ, đó chính là Đinh Thừa Tông.
Trời đại lạnh, cầm quạt, đầu chit khăn, đóng làm Gia Cat Lượng sao? Vừa nhìn thấy bộ giạng này của Đinh Thùa Tông, Thác Bạt Võ tức muốn điên lên.
Gia Cát Lượng trong lòng người Hồ Địch Man Di uy danh lẫy lừng, hình tượng đã đi sâu vào lòng người, Thác Bạt thị đương nhiên cũng biết.
“Thác Bạt Võ, Thác Bạt Thanh Vân,… sao lại có nhiều thủ lĩnh nửa đêm chạy đến Ngọ Môn vậy? Bổn quan đến nghênh tiếp chậm rồi, thứ tội, thứ tội.”
Trên thành lâu, Đinh Thừa Tông cười haha, lớn tiếng nói: “ Chỉ là không biết chư vị đốt lửa, cầm trượng, nửa đêm tới cửa cung có chuyện gì?”
“Tình hình như thế này rồi, chuyện chắc sớm đã bại lộ, lẽ nào trong chúng ta có nội gián?”
Thác Bạt Võ nhìn lại phía sau mình, trong lòng rất nghi ngờ, hắn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “ Đinh Thừa Tông, không cần phải giả vờ nữa, người tưởng rằng sớm nhận được tin là đã có thể nắm được phần thắng sao? Nhân mã các bộ lạc ta đã hội họp lại, binh lực không kém cung vệ, thành vệ đâu. Ta liều chết với người, thắng bại chưa thể đoán trước được.”
Thác Bạt Võ giơ cánh tay hô to: “Đại vương, là vương của Thác Bạt thị, ĐInh Thừa Tông cưỡng ép đại vương, đàn áp tộc ta, trong lòng có ý đồ xấu xa, chúng ta muốn thanh quân, phục vương quyền, giết gian minh. Thủ lĩnh các bộ tộc, hãy vì đại nghiệp giang sơn, giết!”
Thác Bạt Võ vừa hạ lệnh thì vô số tiến nỏ lập tức bắn lên trời, bay thẳng về phía thành lâu. Đinh Thừa Tông cười khẩy một cái, bánh xe đột nhiên lăn ra sau, quân hai bên cánh hợp lại trước mặt, giống như hai cánh của một cửa. “Keng keng keng…” Hàng loạt tiếng va chạm kim loại vang lên.
Tiếp theo đó, ánh sang trên thành lâu vụt tắt, toàn bộ đuốc đều bị dập tắt, hoàn toàn rơi vào khung cảnh tĩnh mịch. Sau đó mấy thứ gì đó đen trịch rơi xuống, chỉ thấy mấy thứ đó rơi rầm rầm xuống đất, lập tức vỡ vụn. Thác Bạt Thanh Vân bất giác thấy kì lạ, hắn đưa tay đoạt lấy cây đuốc của một tên thuộc hạ, đi tới gần để xem.
Cúi thấp đầu, chỉ thấy trên đấ có một loại dịch đen sì đang chảy ra, hắn giơ chiếc roi da lên, lại cảm thấy dính, cho nên lại gần để xem, hắn ngửi thấy một mùi, bất giác đại kinh, nói: “ Đây là mãnh hỏa dầu!”
Lời nói chưa xong thì trên thành xuất hiện lốm đốm ánh sang, hình như đã đốt lại đuốc, rồi hàng trăm hỏa tiễn bay đầy trời rồi lao xuống, lập tức ngon lửa bùng lên. Thác Bạt Thanh Vaab đang đứng trong mãnh hỏa dầu lập tức biến thành hỏa nhân. Thác Bạt Thanh Vân kêu gào thảm thiết, chỉ cảm thấy lửa đang đập vào mặt, hai mắt rất khó có thể mở ra, chỉ nhắm mắt chạy ra ngoài, hắn đi giày da trơn trượt, ngã người tung bay ngửa mặt trên trời rồi ngã xuống, cả người lập tức cùng một màu với đại hỏa.
Xung quanh, tộc nhân thác Bạc há mồm trợn mắt nhìn ngọn lửa như đang nhảy múa, ròi nhìn thác Bạc Thanh Vân đang kêu gào như lợn bị thịt. Tiếp theo đó lại nge những tiếng rít gào trong gips, rất nhiều dũng sĩ bộ lạc thảm thiết ngã xuống. bên cạnh thác Bạt Võ một người ngã xuống, phía sau lại một người ngã tiếp. Những mủi tên bắn xuống với mootjluwcj đạo kinh người, đây tất là tác phẩm lương cung mà cung vệ đã chuẩn bị.
Thác Bạt Võ hai mắt đỏ rực, lớn tiếng hô: ‘cung tiễn áp chế đầu thành, tam diện tiến công.’
Ở phủ đệ,bọn họ cũng bí mật chế tạo một số khí giới công thanh, nội thanh không thể cao lớn hiểm trở hởn so với ngoại thành, những khí giới tương đối đơn giản này cũngđủ rồi, có đều trước mắt không thể thuận lợi tấn công thành, thành vệ quân ba mặt đang nhìn chằm chằm, có thể cho phép họ ấn công vương cung sao?huống hồ trong đám người chốc chốc lại xuất hiện một ngọn lửa, biến họ thành ngọn đuốc sống, cung vệ quân ẩn trong bong tối, chỉ cùng dung nỏ là có thể lấy được mạng của họ, chỉ có kéo thành vệ quân đang bao vây tam diện vào cuộc hỗn chiến mới có thể ngăn lại sự uy hiếp của tiễn nỏ. luận về nhân số, bọn họ không hề ít hơn thành vệ binh tam diện hợp vi kia. Nếu như cung vệ quân không mở của ngheeng địch thì bọn họ vẫn ở trên thành vệ quân, vẫn có khả năng đánh thắng .
Sau khi hy sinh mấy nghìn nhân mạng,Lý Kế Đàm và Dương Diên phổ cũng bị lôi vào cuộc hỗn chiến, khi đã hỗn chiến thì tiễn nỏ trên đầu thành cũng mất đi tác dụng. Người bên phía Thác Bạt Võ không còn phải lo nghĩ nữa, bắt đầu rảnh tay đánh giáp lá cà.
Hỏa quang hừng hực, vô số cuộc ẩu đã tàn sát diễn ra, máu me bắn tung tóe, binh sĩ từng người, từng người một ngã xuống, nhưng không có người thoái lui, cũng không có đường để thoái, phía trước phía sau , bên trái bên phải, không phải kẻ địch thì là chiến hữu,mỗi người đều hai mắt rưng huyết, tùy ý tàn sát,không có võ công gì, không có chiêu thức gì, chỉ là đấu xem ai có lực lượng lớn hơn, tóc độ của ai nhanh hơn, air a đòn hiểm độc hơn, ai cườn tráng hơn, người người đối mặt, sinh tử chỉ trong thời khắc.
Cuối cùng, người bên phía Thác Bạt Võ hoàn toàn bị áp chế, ánh lửa của mãn hỏa đầu cũng dần dần yếu đi. Người của Thác Bạt Võ hoàn toàn bị áp chế ở giữa, bọn chúng vẫn còn sức chiến đấu, vẫn ngoan cố phản kháng, ít nhất cũng có thể tiêu hao hơn một nữa binh lực của thành vệ quân nhưng bại là không thể tránh khỏi, mỗi người đều tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Giao vũ khí đầu hàng”
“Giao vũ khí đầu hàng”
Tiếng hò hét như xé cả núi sông vang lên từ bốn phương tám hướng, trên thành lâu, ánh lửa đã sang tỏ, Đinh Thừa Tông lại xuất hiện, bình tĩnh cất cao giọng nói: “Đại thế của các ngươi đã mất, còn không mau đầu hàng?”
“Đầu hàng”
“Đầu hàng”
Cung vệ quân cùng hô vang lên, tiếng xé gió rung trời, người của thác Bạt bộ mặt vàng như đất, cắn chặt rang sẵn sang đóng quân địch.
Lý Kế Đàm cao giọng quát: “ Thác Bạt Võ, Thác Bạt Thanh Vân vì lợi ích cá nhân mê hoặc các ngươi mưu phản, nay đại thế đã mất, bại cúc đã định, các ngươi còn chấp mê bất ngộ, muốn cùng chúng xuống hoàng tuyền sao? Lập tức vứt bỏ vũ khí đầu hàng, đại vương tất sẽ mở cho các người một con đường sống.”
Lý Kế Đàm đã bị thương, hơn nauwx trên người còn vương mùi máu tươi, cả người sát thần càng them uy vũ, đám người đứng trước cổng cung trầm mặc một lát, người thủ lĩnh đúng gần đó run giọng hỏi: “Kế Đàm, ngươi…ngươi nói thật không? Đại vương…địa vương thật sẽ tha mạng cho chúng ta chứ.”
Lý Kế Đàm nhìn hắn một cái, nhận ra đó là vị trưởng bối bổn tộc, luận về thân phận là đường thúc của mình, liền nói: “Đại vương, đại vương là phật hộ pháp của ta có tấm lòng Bồ Tát. Mọi người chỉ cần hối lỗi, đại vương tất sẽ không tàn sát, có điều pháp độ nghiêm mật, việc trừng phạt tất không thể tránh được.”
“Không được nghe hắn nói láo, hắn là bại hoại của Thác Bạt ta, giết chết hắn đi. Thác Bạt thị chúng ta chí có chết đứng tuyệt không sống quỳ.”
Từ trong đám người, một tiếng hét vang lên. Lại là Thác Bạt Võ đang nói, Thác Bạt Võ bị chém đứt một cánh tay, mất rất nhiều máu, sắc mặt tái mét, đứng lắc lư như muốn ngã xuống, nhưng vẫn miễn cương chống đỡ.
Lý Kế Đàm cũng lớn tiếng quát: “ Thác Bạt Võ là kẻ cầm đầu, giết hắn để đầu hàng, ta sẽ xin đại vương giảm bớt tội cho các ngươi.”
Thác Bạt Võ sắc mặt giữ tợn, muốn vung một đao chém chết Lý Kế Đảm, đáng tiếc hắn biết tự mình thế nào, hắn biết hoàn cảnh sa cơ lỡ vận của mình, nếu thật muốn xông tới trước mặt Lý Kế Đàm thì chẳng khác nào bảo hắn cho mình một đao mà thôi.
Đám người tiếp tục trầm mặc, qua một lúc rất lâu, đôi mắt dần dần nhìn về phía quân địch nhìn về phía Thác Bạt Võ. Lúc mới bắt đầu, những ánh mắt đó có chút băn khoăn, nhưng dần dần kiên định lại, ánh mắt như lửa dần dần như một con dã lang đang muốn tìm người để nuốt gọn.
‘Rầm…”
Khi Thác Bạt Võ bị tộc nhân của mình loạn đao phanh thây, đầu lăn xuống đất, hai mắt trợn trừng, không thể nhắm mắt lại thì cửa cung mở dần ra, nghĩ trượng từ từ bày ra, võng lõng xuất hiện. Dương Hạo mặc mãng bào đeo ngọc bội, ngồi trên một con bạch mã, đi dưới sự bảo vệ của cấm vệ.
Dương Duyên Phổ hô lớn một tiếng: “Đại vương đến rồi, còn không mau bỏ khí giới xuống.”
“Leng keng..” Khí giới lần lượt rơi xuống, những tộc nhân Thác Bạt thị muốn thanh quân liền quỳ xuống, vệ quân bốn phía giương cung giám sát họ, hơi có chút động tĩnh khác thường sẽ lập tức phóng tiễn.
Vương giá nghi trượng dừng bên bãi đất thấm đầy máu tươi, tướng sĩ thành vệ quân đều hướng ánh mắt sang nhìn đại vương, trong đó có một đôi mắt đột nhiên léo lên trong bong đêm, ánh mắt đó giống như ánh mắt của tộc nhân Thác Bạt lúc nãy nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Võ, như một con lang đói nhìn thấy một miếng thịt dê ngon lành…
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?80607-Da-tu-Bo-Bo-Sinh-Lien&page=5#ixzz1rB1rMjCg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.