Quyển 5 - Chương 239: Cái đẹp trong suy nghĩ
Nguyệt Quan
20/03/2013
Diệu Diệu nhanh nhẹn, đi pha trà một lúc rồi đến, mang theo chiếc kỷ trà, rót cho hắn một chén, ngồi đối diện với hắn, lúc này mới nói rõ cho hắn.
Không ngoài dự đoán của Dương Hạo, hóa ra nơi này chính là một lầu xanh. Trong suy nghĩ của Dương Hạo. Lầu xanh phải là nơi có nhà xung quanh bốn mặt, trong lầu là những căn nhà nhỏ, có khách làng chơi vào, thì con chim kêu: “Các chị em trên lầu, ra gặp khách đi!” Thế là rất nhiều cô gái cùng đi ra, nhiều đến nỗi chỉ thấy người là người.
Dương Hạo ở Phủ Cốc chưa từng đi lầu xanh, huống chi nói đến những lầu xanh cao cấp, vượt xa so với sức tưởng tượng của hắn, nhưng Như Tuyết Phường tuyệt đối không như những lầu xanh thường thấy. Qua lời giới thiệu của Diệu Diệu cô nương, viện lớn thế này, bên trong chỉ có một cô nương tên Liễu Đóa Nhi ở, những người khác đều là người hầu hạ cả, những cô gái giống Diệu Diệu cô nương là người bên cạnh hát đệm, bạn nhảy của cô.
Như vậy, Liễu Đóa Nhi cô nương giống như một ngôi sao ca nhạc hiện đại, bên cạnh có MC, lái xe, vệ sĩ, người hóa trang, đội hát nhảy có chuyên môn. Nuôi đến hàng mấy trăm người, thực không thể hiểu nàng là vật báu tuyệt thế như thế nào mà làm người ta phải điên đảo. Vì thế, Dương Hạo thực không khỏi ngẫm nghĩ.
Kỳ thực đây là do sai lầm trong cách suy diễn của Dương Hạo, hắn còn tưởng rằng “Phường” là một chữ cổ, thì nhất định là nơi buôn bán da thịt, mà không biết kỹ nữ ở cái thời đại này không phân biệt gì thì đều có thể gọi là bạn bè, hai loại đó lại không giống nhau “Một đôi tay ngọc nghìn người gối, chút ít môi đỏ vạn người thơm”, còn ưu điểm của hạng người này là bán tài nghệ chứ không bán thân, cho nên nhân phẩm cũng cao hơn.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào nhan sắc mà sung sướng, thì rất khó nổi tiếng được lâu. Mà những lầu xanh Dương Hạo biết, dù là cao cấp đến mấy, song cũng chỉ là buôn bán da thịt, đương nhiên là nó không thể so sánh với viện mà Liễu Đóa Nhi cô nương này. Khu ở cũng là những căn nhà yên tĩnh, có đến ba bốn nhà, đình viện còn có hoa, có non bộ, có đá tựa, còn có rèm che giường nữa. Tuy là dựa vào nhan sắc mà vui, song lại không đụng tới giường chiếu.
Người mà các nàng tiếp đón phần lớn là những nhân vật giàu có cao quý. Thân thế và địa vị, văn hóa, tố chất của những người này rất cao, trong nhà cũng không thiếu những thê thiếp xinh đẹp. Trong nhà họ càng có những thê thiếp xinh đẹp thì càng muốn đến những kỹ viện tiêu tiền. Họ đến lầu xanh, phần lớn là để giải trí nghe nhạc uống trà, hoặc là cùng là những người bạn đến bàn bạc chuyện làm ăn, uống rượu vui vẻ rồi về, không có chuyện quan hệ, cái này khác biệt khá xa so với những kỹ viện ngày nay của chúng ta.
Những người ở chốn quan trường, sĩ lâm đến đây, cho nên danh kỹ tiêu chuẩn vào bậc nhất, một điều kiện hàng đầu chính là thoải mái, tự nhiên, biết cách ăn nói, có thể chăm sóc chu đáo cho những vị khách vào những trường hợp vui vẻ, ngoài ra còn phải cầm kỳ thi họa, giỏi ca múa, rồi mới đến yêu cầu về ngoại hình.
Đương nhiên các nghệ sĩ đều không phải nhất định phải có cơ thể đẹp như ngọc, thanh sắc trong phường lại là các ngành các nghề mới làm siêu lòng các chàng trai ưu tú. Bản lĩnh, có tài, có học mới leo lên cái ngôi vị quyền quý. Ngưỡng mộ, tình đầu ý hợp cùng nhau nhập sổ, thì chân thành nói chuyện với nhau, điều này chỉ là cùng nhau vui vẻ mà thôi.
Kỹ nữ nhất phẩm đi đến các yến tiệc của những nhà quyền quý. Những cô nương như vậy mới đáp ứng được lời mời đánh đàn, ca múa. Và những cô nương như thế mới xinh đẹp muôn phần, có sở trường về ca múa. Còn về những cô gái gió mưa cùng khách, kiếm tiền để bôi bôi trát trát đủ thể loại mỹ phẩm lên mặt thì lại là hạng dưới, khách hàng của họ là đủ thể loại người, vô hạn không đếm xuể.
Có người không thể trở thành kỹ nữ hạng nhất, mà lại còn nuôi bao nhiêu người thế thì nàng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Kỳ thực, tiền kiếm được nhờ tên tuổi với thu nhập của kỹ nữ bán thân thực không thể so sánh được.
Những nhân vật lớn nhiều tiền luôn cần một nơi thích hợp để nói chuyện, rất nhiều việc không tiện bàn bạc trong nhà, hoặc không tiện để người khác thấy họ lén lút qua lại với nhau, thế là họ tìm đến đây. Bình phẩm trà và nghe hát thư giãn, nói chuyện buôn bán với những người bạn của mình, thế nên nơi này đã trở thành nơi tốt nhất của quan trường, thương trường, cùng nhau cấu kết, cùng hiểu nhau.
Có trường hợp, giữa bọn họ có thể là đã quá quen, có thể là có vài lời không tiện nói thẳng, có thể là có vài chuyện không tiện giáp mặt đưa ra điều kiện, lúc này cần có người khéo léo, nhanh nhẹn xe chỉ luồn kim, phối hợp quan hệ, giảm bớt mâu thuẫn, thúc đẩy liên minh chính trị, hợp tác trên thương trường.
Người này chính là kỹ nữ nổi tiếng lầu xanh hạng nhất, thủ đoạn kiếm tiền của cô ấy chính là từ đây mà có. Cho nên nghề nghiệp kiếm tiền của kỹ nữ nổi tiếng lầu xanh hạng nhất là làm các “hạng mục”, cũng chính là quan hệ xã hội. Đó là quan hệ xã hội chân chính ý nghĩa, mà không phải dựa vào cửa buôn bán da thịt, đi tấn công phía dưới của người đàn ông.
Tần Hoài Bát Diệm, Trại Kim Hoa đời sau của Mạt Thanh có tầm ảnh hưởng rất lớn trong xã hội, cũng chính là vì cơ duyên, vì họ nắm được nguồn tài liệu quan trọng về các lĩnh vực của chốn quan trường, thương trường, sĩ lâm, mà không phải là dung nhan, cơ thể hay là cách họ lên giường giỏi hơn những kỹ nữ khác.
Nhưng sao họ lại có được nguồn tại liệu quan trọng ấy? Đương nhiên là cần phải nhờ vào những câu nói nhã nhặn, bản lĩnh giao tiếp, cầm kỳ thi họa, giỏi ca múa, cùng với đội ngũ phục vụ khổng lồ dưới tay nàng, cung cấp những món ăn và rượu ngon tao nhã, tìm được khung cảnh thích hợp để lấy được những thông tin then chốt từ các nhân tài kiệt xuất đủ mọi lĩnh vực của xã hội khi họ đến đây.
Liễu Đóa Nhi cô nương vốn là đệ nhất hành thủ của lầu xanh Tuyền châu, cô có thể nói văn hoa, xã giao, bình phẩm nhân vật, biết cách trả lời. Khi ở Tuyền Châu thì những tài tử đến đều là người có học thức uyên thâm, năng lượng thực không nhỏ”.
Dương Hạo không ngờ trong lầu xanh lại còn đòi hỏi nhiều học vấn, nghe đến đây, cảm thấy hiếu kỳ, bèn hỏi:
“Tuyền Châu ta cũng biết, ở đó làm ăn buôn bán đường biển phát triển, có nhiều khách đến, nếu nói phồn hoa thì không kém thành Biện Lương giờ. Liễu cô nương sống ở Tuyền Châu ung dung tự tại, tại sao nàng lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến Khai Phong?”
Diệu Diệu nghe xong, nhắm mắt thở dài đáp:
“Chao ôi! Còn không phải vì cái tên thối tha đáng chết đó”.
Nàng nhìn Dương Hạo một cái, vội nói:
“Em không phải nói chàng”.
Dương Hạo giơ ống tay áo lên, cười nói: “Cũng may không có mùi thối, đương nhiên không phải nói ta rồi”.
Diệu Diệu cười ồ lên, lúc sau lại buồn bã nói:
“Chuyện này cũng không dấu chàng làm gì, cô nương nhà ta từ bỏ rất nhiều người quen biết, bỏ lại cơ ngơi để đến Khai Phong là do nỗi khổ trong lòng bất đắc dĩ mà thôi, tất cả nguyên do đều là Trần hải tiết độ sứ Trần Hồng Tiến gây nên. Tuy là tiết độ sứ, nhưng thực ra là một vị Hoàng Thượng vùng Chương Tuyền, hắn…”
Dương Hạo nghe cô ấy nói mấy câu, thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ấy lúc thì nói Trần Hồng Tiến là Thanh Nguyên tiết độ sứ, lúc thì nói là Bình Hải tiết độ sứ, lúc thì nói là hạ thần của Nam Đường Lý Dục, lúc thì lại nói hắn là hạ thần của Quan Gia Đại Tống. Nói đến nỗi Dương Hạo hoa mắt chóng mặt, liền xen vào giữa hỏi:
“Cô nương từ đã, tại hạ nghe có chút hồ đồ, Trần Hồng Tiến rốt cuộc là quan Nam quốc hay là quan Đường quốc?”
Diệu Diệu hỏi:
“Công tử muốn biết lai lịch của Trần Hồng Tiến?”
Dương Hạo đương nhiên là không hiểu gì muốn biết, bèn nói:
“Không sai. Tên của người này ta đã nghe nói, song về lai lịch của người này thực sự là không biết chút nào”.
Diệu Diệu bèn nói:
“Trần Hồng Tiến vốn là quan Mân Quốc, mấy năm trước nội bộ Mân Quốc xảy ra biến loạn, chiếm Chương Châu, đại tướng của Tuyền Châu Lưu Thung Hiệu đi nhờ vả Đường Quốc Lý Dục. Sau khi Lưu Thung Hiệu chết đi, con còn nhỏ, thống quân sứ Trần Hồng Tiến bèn bảo thiếu chủ đi nương nhờ Ngô Việt, đem hắn trói lại đưa đi Nam Đường, đề cử thống quân phó sứ Trương Hán Tư làm Thanh Nguyên quân lưu xong, tự mình nhậm chức tiết độ phó sứ.
Chưa đầy hai năm, hắn giành lấy quyền. trở thành Thanh Nguyên quân tiết độ sứ. Hắn nhìn thấy Tống Quốc phát triển, lại khiển sứ tìm đến Tống, Quan Gia bèn sửa Thanh Nguyên quân thành Bình Hải quân, bổ nhiệm hắn làm Bình Hải tiết độ sứ, khi khiển sứ đi Đường Quốc thì tự xưng là Thanh Nguyên tiết độ sứ”.
Dương Hạo giật mình: “Thì ra là vậy”.
Diệu Diệu nói:
“Trần Hồng Tiến có một thuộc hạ là quan đại tướng, đó chính là Trương Hán Tư thân tín được Trần Hồng Tiến tiến cử vào lúc đó, hắn muốn giết Trần Hồng Tiến lập cựu chúa, liền câu kết với các tướng lĩnh bất mãn với Trần Hồng Tiến, mời Trần Hồng Tiến đến dự tiệc, ngấm ngầm mai phục binh lính, muốn lấy cái mạng của hắn trong bữa tiệc, để không làm cho Trần Hồng Tiến nghi ngờ, tên này liền mời tiểu thư nhà ta đến múa hát trợ hứng.
Không ngờ Trần Hồng Tiến đến, còn chưa vào cửa phủ, trùng hợp thay có một trận động đất.
Viên tướng lĩnh thấy hắn đến cho rằng đây là ý trời cảnh báo cho mình, Trần Hồng Tiến có thần phật che chở, kinh hãi, bảo một vài đồng mưu mai phục, nói chuyện lấy tính mạng của hắn trong bữa tiệc ra.
Trần Hồng Tiến liền lên ngựa trốn, trở về khiển binh đến, bắt hết các tướng lĩnh về giết bỏ. Những người hắn giết, ngoài những kẻ khả nghi, còn là vài tướng lĩnh thân thiết với hắn, hắn quyết không buông tha, một ngày giết mấy trăm hộ gia đình, mấy nghìn tín mạng, máu lênh láng cả hành, đâu đâu cũng là người chết.
Hắn nổi giận, nghe nói tiểu thư nhà ta cũng là đồng mưu của mấy người đó, bèn phái người đến, phá Như Tuyết Phường, may mắn thay trong số tướng lĩnh thuộc hạ của hắn phần nhiều đều có người ngưỡng mộ tiểu thư nhà ta, báo tin trước cho tiểu thư, tiểu thư nhà ta được tin không dám chậm trễ, lập tức ôm đồ châu báu cùng Triệu quản sự, Bàng ma ma chạy trốn theo đường thủy. Những người còn lại trong Như Tuyết Phường cũng ôm lấy chút ít tài sản rồi chạy.
Tiểu thư nhà ta đến Đông Kinh Biện Lương, chưa đầy một năm thì có nổi danh, trở thành một trong tứ đại hành thủ Đông Kinh, vô cùng giỏi giang. Nhưng lúc này vì quá thân quen với các nhân vật Biện Lương, nên bị rất nhiều chị em trong hành bất mãn, thế là có người xúi giục cô nương đương gia của “Mi Hồ Quật” Ngô Oa cạnh tranh với tiểu thư nhà ta.
Hai cô nương bị giật dây, bản thân cũng không hề biết. Họ đều được học hành tử tế, những nhân vật tầm cỡ, vốn có lòng hiếu thắng, cũng muốn đánh giá bản lĩnh đối phương, nhưng đấu đi đấu lại chỉ để cho thỏa cơn tức, hơn nữa càng ngày càng đông người biết, tạo thành một cuộc cạnh tranh khốc liêt, hai nàng đâm lao đành theo lao. Nó có liên quan đến thân thế của hai người sau này, hai người chỉ có thể dốc sức đối phó.
“Quan Gia, có lẽ đã quên mình mất rồi?” Dương Hạo thầm nghĩ, hít một hơi rồi thở dài.
Ban đầu hai người cạnh tranh không phân thắng bại, nhưng từ tháng một trở lại đây, vị Ngô Oa Nhi kia không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm, thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều cao hơn Liễu cô nương một bậc. Liễu Đóa Nhi vốn có sở trường là ca múa, không ngờ hôm trước Ngô Oa Nhi cũng lấy vũ đạo khiêu chiến, đó là điệu múa của Tây Vực, khiến người ta có cảm giác mới mẻ, eo thon nửa kín nửa hở, thực là hồn bay phách lạc, quả thực giống như tiên nữ giáng trần.
Liễu Đóa Nhi khiêu vũ rất cao nhã. Song luôn kinh thường đi học, mà điệu múa của Ngô Oa Nhi lại có sức say mê hấp dẫn của vũ đạo nước khác, rồi lại còn đi học thêm Vu Tồn Tinh, sự chênh lệch khá lớn, tạm thời đã đè bẹp được tài nghệ của Liễu Đóa Nhi.
Liễu Đóa Nhi liên tục thất bại, các cô nương cơ quan quản lý âm nhạc Khai Phong liền đả kích nàng, tung tin đồn bài xích, ý đồ là vùi dập nàng chịu thua thì thôi, để nàng không trụ được ở Khai Phong, cho nên giờ Liễu Đóa Nhi lâm vào cảnh vô cùng khó khăn.
Dương Hạo nghe đến đây đã hiểu được, thốt lên:
“Ta hiểu rồi, Diệu Diệu cô nương ý muốn ta giúp tiểu thư nhà cô viết từ?”
Diệu Diệu vui vẻ nói:
“Đúng vậy, công tử có thể đồng ý vài tập được không?”
Dương Hạo ngẫm nghĩ lại trong đầu mình, nhớ đến bảy tám bài mà ai cũng thích, truyền lại từ đời trước, tiếc thay, không có bài nào hắn thuộc hết, toàn thuộc những câu nhỏ lẻ được truyền từ đời trước lại.
Diệu Diệu thấy bộ mặt khó xử của hắn, vội hỏi:
“Công tử không cần phải áy náy đâu, bài từ vừa rồi của công tử rất hay, tin chắc tiểu thư nhà ta xem cũng ái mộ, thán phục. Nếu ngài viết từ cho tiểu thư nhà ta, tiền nhuận bút cho ngài sẽ không ít đâu. Hơn nữa, tiểu thư nhà ta ca hát vũ đạo bậc nhất, có tiểu thư hát từ của ngài, không lâu sau, từ của công tử sáng tác sẽ lưu truyền thiên hạ, ở trong kỳ danh sĩ lâm, đến lúc đó công tử sẽ thu doanh lợi từ hai phía.
Khi đó in ấn rất đắt đỏ, hơn nữa thường là do chính tác giả bỏ vốn ra in ấn. Không phải ai cũng lãng phí như vậy được, cô gái ở lầu xanh ca hát thơ từ, phải nhờ các tài tử danh sĩ viết từ cho, tài tử danh sĩ nhờ họ đem chính thơ từ mình sáng tác truyền bá rộng khắp mà nổi danh, nếu không như thế thì sớm thất truyền những bài từ hay, đây là chuyện hợp tác cùng có lợi. Bời vậy mà Diệu Diệu tràn đầy tự tin rằng mình vừa nói ra, Dương Hạo sẽ vui vẻ đáp ứng.
Viết từ? Trò cười, ta biết nửa vời, cô nếu đẩy ta đi hái hoa, lão nhân gia ta cùng lắm nhẫn nhục chịu đựng. Còn bảo ta viết từ sao? Dương Hạo lập tức lắc đầu quầy quậy:
“Hả? Không không không…”
“Định am tiên sinh đi cẩn thận nhé, tiền nhuận bút, em sẽ bàn bạc với quản sự”.
Trong viện đột nhiên truyền tới một giọng nói, Diệu Diệu cô nương kêu lên một tiếng:
“Tiểu thư!”
Rồi vội đứng dậy đi ra ngoài. Dương Hạo cũng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một lão già tóc hoa râm khí phách hiên ngang đi, tay áo bay bay, khí phái bất phàm, phía sau là một thiếu nữ đi theo vài bước rồi đứng lại im lặng không nói gì.
Lục Nhân Gia là một thế hệ danh sĩ, phong lưu vô cùng, có vài lời không tiện nói rõ ra, nhưng ám chỉ của hắn tương đối rõ ràng, Liễu Đóa Nhi lại tỏ vẻ không hiểu, Lục Nhân Gia nhẫn nại, nhưng cuối cùng cũng giận dữ mà đứng lên, ngênh ngang ra về.
Liễu Đóa Nhi hồi đầu từ Tuyền Châu trốn đến, vội vội vàng vàng ôm theo một số đồ châu báu, tới Biện Lương thì phải định cư, mua nhà, trang hoàng lầu các sao cho đẹp, tiêu tiền như nước là chuyện thường, dường như đã tiêu hết tài sản còn dư. Năm nay để mở ra cục diện mới, giai đoạn trước có rất nhiều khách lui tới, đều là bỏ tiền túi của chính mình mời đến, tác dụng chính là “Kẻ lừa gạt”, cho nên giai đoạn khai trương bỏ vốn đầu tư, bắt đầu có tiền lời, ai ngờ giờ lại đấu đá cạnh tranh với Ngô Oa Nhi kia, nàng bị lép vế.
Những bài từ của các sĩ tử Tuyền Châu mà nàng mang đến đã dùng hết, nếu không có bài từ nào tuyệt hay, sau này làm sao có được sự ưu ái của các quan thân đây? Huống chi lúc này chuyện với Ngô Oa Nhi đấu đá đã náo động cả kinh thành, một khi bại trận, hậu quả sẽ không thể kinh khủng hơn. Nếu như lại không chiếm được ưu thế về thơ từ hay dìm Ngô Oa Nhi xuống, thì chỉ có thất bại thê thảm. Nhưng, nhưng lão già này tóc bạc da mồi, già nua nhưng mà dê dẩm, háo sắc, Liễu Đóa Nhi vốn giả vờ né tránh. Ai ngờ hắn…
Đang lúc bị kích động, Diệu Diệu vui vẻ chạy từ trong ra nói:
“Tiểu thư, ta mời về một vị công tử, vị công tử này có một bài từ tuyệt hay, tiểu thư vào phòng gặp công tử đi”.
Hai mắt Liễu Đóa Nhi sáng ngời, vội hỏi:
“Hả? Là ai vậy?”
Diệu Diệu nói:
“Vị công tử này tên là Dương Hạo, ở trong phòng bên kia”.
Liễu Đóa Nhi không nhớ sĩ lâm Khai Phong có vị nào tên Dương Hạo, vừa nghe xong thì thất vọng. Câu “Từ hay” mà Diệu Diệu nói sợ rằng hay có hạn, có thể làm được chuyện gì chứ? Có khi còn làm trò hề trước mặt Ngô Oa Nhi.
Lúc này nàng đang bị hoang mang, nào có tâm trạng mà nghĩ đến Dương Hạo gì đó, lắc đầu thở dài:
“Thôi, em mời vị công tử đó đi đi. Còn nữa, lập tức mời Triệu quản sự và Bàng ma ma đến gặp ta có chút chuyện”.
Nói rồi phẩy tay áo bỏ đi, từ đầu chí cuối không liếc mắt nhìn vào phòng kia một cái.
“Tiểu thư!”
Diệu Diệu có ý mời người ta đến, không ngờ không thèm gặp mà bỏ đi, nàng quay trở lại phòng đó, sắc mặt hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:
“Dương công tử”.
Dương Hạo như trút được gánh nặng, thấy thoải mái cười ha ha nói:
“Không sao cả, không sao cả, tiểu cô nương không phải khó xử. Ta còn có việc”. Nói rồi cất bước ra đi.
“Công tử, Dương công tử”. Diệu Diệu gọi không kịp, liền chạy một mạch vào chỗ tiểu thư mình.
Dương Hạo rời khỏi Như Tuyết Phường, hầu gái Liễu Đóa Nhi từ trong viện vội vàng đuổi theo. Hóa ra Diệu Diệu vẫn không cam lòng, chạy đến hậu viện bảo Dương Hạo đọc nốt đoạn cuối của bài từ kia rồi học thuộc cho tiểu thư nghe, vừa nghe quả nhiên là một bài từ hay. Liễu cô nương biết được bài từ này không thể chê được, bài từ này chưa bao giờ nghe, Diệu Diệu lại nói đích thân Dương Hạo nói bài từ này là do hắn làm, Liễu Đóa Nhi hối hận vô cùng, lập tức chạy từ trong viện đuổi theo, đến cửa sắt thì không thấy dáng người của Dương Hạo, xung quanh trống vắng, không biết hắn đi hướng nào.
Liễu Đóa Nhi ủ rũ như đeo tang, yếu ớt nói:
“Haiz, thật vất vả lắm mới gặp được một vị tài tử ẩn dật, ta lại để mất cơ hội, hay là trời làm khó ta đây?”
Diệu Diệu nghĩ ngợi, đảo mắt xoay tròn, đột nhiên nói:
“Tiểu thư. La gia tam công tử làm quan ở Nam nha, quản việc hộ tịch dân cư, hay là nhờ hắn giúp đỡ. Tra xem vị tên Dương Hạo có thân thế gì. Chúng ta đến tận nơi nhờ hắn giúp đỡ, cô nương chỉ cần mở miệng, không tin tim hắn là sắt là đá”.
Liễu Đóa Nhi mặt méo xệch cười nói:
“Dân cư Biện Lương nhiều thế này, cái tên Dương Hạo dễ đến có mấy trăm, thế thì làm sao tìm hắn được?”
Diệu Diệu nói:
“Có gì đâu, chỉ là bỏ chút công sức mà thôi, người trùng tên trùng họ dù có mấy trăm, nhưng tuổi tác tương đương cùng lắm chỉ có một hai chục người, tốn ba năm ngày tìm sợ gì không tìm ra hắn?”
Liễu Đóa Nhi ngẫm nghĩ, dậm chân nói:
“Được, ta lập tức sẽ gửi một bức thư, em thay ta đi đưa cho vị La tam công tử”.
“Vâng!” Diệu Diệu vui vẻ nói:
“Tiểu thư yên tâm, dù có phải đào cả thành Biện Lương này lên, Diệu Diệu cũng quyết tìm cho ra hắn”.
Dương Hạo không ngờ cô nương Diệu Diệu lại mời hắn đến là để làm từ, đóng vai nhân vật Liễu Tam Biến, xem ra, hắn có thể nhớ hoàn chỉnh, chỉ có mấy bài từ tuyệt hay của Liễu Vĩnh, Tần Quan, Tô Đông Pha làm, đọc ra dọa người thì được, nhưng chung quy lại không phải là kế lâu dài, không dùng được bao lâu thì phải đóng cửa.
Hơn nữa giờ hắn đang muốn ẩn mình, ước gì Quan Gia đưa hắn đến nơi xa tít chục vạn dặm, cho dù viết ra một bài từ có hay đến mấy, nỗ lực trước đây giờ cũng đã phí công nhọc sức, sao dám để cho mỹ nhân trêu cười, nghĩ rồi hắn vội vàng trở về nhà của mình.
Dọc theo sông Biện Hà tiếp tục đi về hướng đông, ra cửa Chu Tước, qua Long Tân cầu, rẽ phải thì thấy một cái viện mà hắn đặt mua. Vừa bước vào sau viện, là một cái hồ nhỏ, mặt hồ lấp lánh ánh nắng, trong hồ có một cái đình nhỏ tinh xảo, bên hồ có hàng liễu rủ xanh mướt, xung quanh là những chiếc cầu uốn quanh, đình tạ lầu các, tất cả đều thấp thoáng giữa cây cối, mái cong đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu), cửa sổ tường hoa để trống một góc để lộ dưới bóng cây xanh mướt, vô cùng lịch sự và tao nhã.
Trong phủ Dương Hạo giờ thuê vài gia phó, thị tì và đầu bếp nữ, hơn nữa còn thêm Mục Vũ , chín thị vệ và Mẫu Y Kha, xem ra cũng là một hộ giàu. Dương Hạo vừa đến sau viện, Mẫu Y Kha bèn nghe thấy tiếng bước chân mà đi tới, vội vàng bẩm:
“Lão gia, Tiểu Vũ nói theo lời sai phó của lão gia, đi Ngõa Pha Tập mua tre gỗ, mang tiền bạc còn lại trong nhà mà Đường cô nương tặng cho ngài đi rồi ạ”.
Dương Hạo ngẩn người, mặt méo xệch nói:
“Tên tiểu tử này, bảo hắn không được động…thôi, không sao, đều do lão gia phái hắn đi, ngươi mau đi pha trà đi, hôm nay ta cảm thấy khát quá”.
Mấy ngày này đến đặt mua nhà, lại còn thuê nhân công tu sửa, mời gia phó, hai ngày nay mới rảnh rỗi được một tí, thời điểm bận rộn thì không sao, một khi nhàn rỗi rồi thì lại lo chuyện trong lòng nhiều hơn. Dương Hạo uống hớp trà, nhìn quanh phòng khách, cảm thấy có một cảm giác buồn bã vô cùng. Loại cảm giác này là hắn vốn không dự đoán được.
Khi hắn là một viên quan nhỏ hèn mọn, bận rộn mệt mỏi ở Lô Lĩnh Châu, hắn luôn mong mỏi có một ngày như này, giờ hắn đạt được mục đích của mình rồi, mỗi tháng đều nhận một món bổng lộc hậu hĩnh, không có bất cứ việc gì để làm, dư nhà dư đất, có tiểu lầu đài các, bên cạnh lại còn có Mẫu Y Kha xinh đẹp, đáng yêu chăm sóc, có đám người Mục Vũ trung thành làm tùy tùng, đợi đến khi cưới Diễm Diễm về, lý tưởng của hắn được coi là hoàn tất.
Nhưng tất cả những thứ này thực đã đến tay, hắn lại có cảm giác mất mát, dần cảm thấy mấy ngày này thực sự chán nản vô cùng, có lẽ trong hoàn cảnh này nghỉ ngơi một thời gian sẽ cảm thấy vô cùng lý tưởng, nhưng nếu ngày qua ngày, năm qua năm, những ngày này kéo dài, hắn không thể tưởng tượng ngày đó sẽ buốn chán đến mức nào.
Người, ngoài nhu cầu vật chất, còn cần thỏa mãn về tinh thần, hắn vẫn cho rằng mình không ham quyền lực, nhưng đột nhiên biến thành bộ dạng như bây giờ, hắn còn không thể điều chỉnh được tâm trạng của mình. Hắn còn trẻ, nếu cứ như thế này, mấy năm này là thời gian nghỉ dưỡng lão rồi sao?
Nhưng, kinh nghiệm đặc thù khiến hắn từ một người bề dưới, sống cuộc sống của bề trên, đồng thời cũng mang đến cho hắn những nguy hiểm không xác định, hắn nào dám mơ ước xa xôi đi làm chuyện gì. Thôi, cứ sống mấy năm an nhàn, yên phận thế này, triều đình sẽ dấn dần quên con người hắn. Đến lúc đó nếu như quá nhàn rỗi, vô vị, có thể đi buôn bán. Diễm Diễm vốn am hiểu những chuyện này, triều đình không cấm những quan văn võ làm ăn buôn bán, đại khái là vậy, đây chính là tiền đồ của hắn.
Không ngoài dự đoán của Dương Hạo, hóa ra nơi này chính là một lầu xanh. Trong suy nghĩ của Dương Hạo. Lầu xanh phải là nơi có nhà xung quanh bốn mặt, trong lầu là những căn nhà nhỏ, có khách làng chơi vào, thì con chim kêu: “Các chị em trên lầu, ra gặp khách đi!” Thế là rất nhiều cô gái cùng đi ra, nhiều đến nỗi chỉ thấy người là người.
Dương Hạo ở Phủ Cốc chưa từng đi lầu xanh, huống chi nói đến những lầu xanh cao cấp, vượt xa so với sức tưởng tượng của hắn, nhưng Như Tuyết Phường tuyệt đối không như những lầu xanh thường thấy. Qua lời giới thiệu của Diệu Diệu cô nương, viện lớn thế này, bên trong chỉ có một cô nương tên Liễu Đóa Nhi ở, những người khác đều là người hầu hạ cả, những cô gái giống Diệu Diệu cô nương là người bên cạnh hát đệm, bạn nhảy của cô.
Như vậy, Liễu Đóa Nhi cô nương giống như một ngôi sao ca nhạc hiện đại, bên cạnh có MC, lái xe, vệ sĩ, người hóa trang, đội hát nhảy có chuyên môn. Nuôi đến hàng mấy trăm người, thực không thể hiểu nàng là vật báu tuyệt thế như thế nào mà làm người ta phải điên đảo. Vì thế, Dương Hạo thực không khỏi ngẫm nghĩ.
Kỳ thực đây là do sai lầm trong cách suy diễn của Dương Hạo, hắn còn tưởng rằng “Phường” là một chữ cổ, thì nhất định là nơi buôn bán da thịt, mà không biết kỹ nữ ở cái thời đại này không phân biệt gì thì đều có thể gọi là bạn bè, hai loại đó lại không giống nhau “Một đôi tay ngọc nghìn người gối, chút ít môi đỏ vạn người thơm”, còn ưu điểm của hạng người này là bán tài nghệ chứ không bán thân, cho nên nhân phẩm cũng cao hơn.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào nhan sắc mà sung sướng, thì rất khó nổi tiếng được lâu. Mà những lầu xanh Dương Hạo biết, dù là cao cấp đến mấy, song cũng chỉ là buôn bán da thịt, đương nhiên là nó không thể so sánh với viện mà Liễu Đóa Nhi cô nương này. Khu ở cũng là những căn nhà yên tĩnh, có đến ba bốn nhà, đình viện còn có hoa, có non bộ, có đá tựa, còn có rèm che giường nữa. Tuy là dựa vào nhan sắc mà vui, song lại không đụng tới giường chiếu.
Người mà các nàng tiếp đón phần lớn là những nhân vật giàu có cao quý. Thân thế và địa vị, văn hóa, tố chất của những người này rất cao, trong nhà cũng không thiếu những thê thiếp xinh đẹp. Trong nhà họ càng có những thê thiếp xinh đẹp thì càng muốn đến những kỹ viện tiêu tiền. Họ đến lầu xanh, phần lớn là để giải trí nghe nhạc uống trà, hoặc là cùng là những người bạn đến bàn bạc chuyện làm ăn, uống rượu vui vẻ rồi về, không có chuyện quan hệ, cái này khác biệt khá xa so với những kỹ viện ngày nay của chúng ta.
Những người ở chốn quan trường, sĩ lâm đến đây, cho nên danh kỹ tiêu chuẩn vào bậc nhất, một điều kiện hàng đầu chính là thoải mái, tự nhiên, biết cách ăn nói, có thể chăm sóc chu đáo cho những vị khách vào những trường hợp vui vẻ, ngoài ra còn phải cầm kỳ thi họa, giỏi ca múa, rồi mới đến yêu cầu về ngoại hình.
Đương nhiên các nghệ sĩ đều không phải nhất định phải có cơ thể đẹp như ngọc, thanh sắc trong phường lại là các ngành các nghề mới làm siêu lòng các chàng trai ưu tú. Bản lĩnh, có tài, có học mới leo lên cái ngôi vị quyền quý. Ngưỡng mộ, tình đầu ý hợp cùng nhau nhập sổ, thì chân thành nói chuyện với nhau, điều này chỉ là cùng nhau vui vẻ mà thôi.
Kỹ nữ nhất phẩm đi đến các yến tiệc của những nhà quyền quý. Những cô nương như vậy mới đáp ứng được lời mời đánh đàn, ca múa. Và những cô nương như thế mới xinh đẹp muôn phần, có sở trường về ca múa. Còn về những cô gái gió mưa cùng khách, kiếm tiền để bôi bôi trát trát đủ thể loại mỹ phẩm lên mặt thì lại là hạng dưới, khách hàng của họ là đủ thể loại người, vô hạn không đếm xuể.
Có người không thể trở thành kỹ nữ hạng nhất, mà lại còn nuôi bao nhiêu người thế thì nàng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Kỳ thực, tiền kiếm được nhờ tên tuổi với thu nhập của kỹ nữ bán thân thực không thể so sánh được.
Những nhân vật lớn nhiều tiền luôn cần một nơi thích hợp để nói chuyện, rất nhiều việc không tiện bàn bạc trong nhà, hoặc không tiện để người khác thấy họ lén lút qua lại với nhau, thế là họ tìm đến đây. Bình phẩm trà và nghe hát thư giãn, nói chuyện buôn bán với những người bạn của mình, thế nên nơi này đã trở thành nơi tốt nhất của quan trường, thương trường, cùng nhau cấu kết, cùng hiểu nhau.
Có trường hợp, giữa bọn họ có thể là đã quá quen, có thể là có vài lời không tiện nói thẳng, có thể là có vài chuyện không tiện giáp mặt đưa ra điều kiện, lúc này cần có người khéo léo, nhanh nhẹn xe chỉ luồn kim, phối hợp quan hệ, giảm bớt mâu thuẫn, thúc đẩy liên minh chính trị, hợp tác trên thương trường.
Người này chính là kỹ nữ nổi tiếng lầu xanh hạng nhất, thủ đoạn kiếm tiền của cô ấy chính là từ đây mà có. Cho nên nghề nghiệp kiếm tiền của kỹ nữ nổi tiếng lầu xanh hạng nhất là làm các “hạng mục”, cũng chính là quan hệ xã hội. Đó là quan hệ xã hội chân chính ý nghĩa, mà không phải dựa vào cửa buôn bán da thịt, đi tấn công phía dưới của người đàn ông.
Tần Hoài Bát Diệm, Trại Kim Hoa đời sau của Mạt Thanh có tầm ảnh hưởng rất lớn trong xã hội, cũng chính là vì cơ duyên, vì họ nắm được nguồn tài liệu quan trọng về các lĩnh vực của chốn quan trường, thương trường, sĩ lâm, mà không phải là dung nhan, cơ thể hay là cách họ lên giường giỏi hơn những kỹ nữ khác.
Nhưng sao họ lại có được nguồn tại liệu quan trọng ấy? Đương nhiên là cần phải nhờ vào những câu nói nhã nhặn, bản lĩnh giao tiếp, cầm kỳ thi họa, giỏi ca múa, cùng với đội ngũ phục vụ khổng lồ dưới tay nàng, cung cấp những món ăn và rượu ngon tao nhã, tìm được khung cảnh thích hợp để lấy được những thông tin then chốt từ các nhân tài kiệt xuất đủ mọi lĩnh vực của xã hội khi họ đến đây.
Liễu Đóa Nhi cô nương vốn là đệ nhất hành thủ của lầu xanh Tuyền châu, cô có thể nói văn hoa, xã giao, bình phẩm nhân vật, biết cách trả lời. Khi ở Tuyền Châu thì những tài tử đến đều là người có học thức uyên thâm, năng lượng thực không nhỏ”.
Dương Hạo không ngờ trong lầu xanh lại còn đòi hỏi nhiều học vấn, nghe đến đây, cảm thấy hiếu kỳ, bèn hỏi:
“Tuyền Châu ta cũng biết, ở đó làm ăn buôn bán đường biển phát triển, có nhiều khách đến, nếu nói phồn hoa thì không kém thành Biện Lương giờ. Liễu cô nương sống ở Tuyền Châu ung dung tự tại, tại sao nàng lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến Khai Phong?”
Diệu Diệu nghe xong, nhắm mắt thở dài đáp:
“Chao ôi! Còn không phải vì cái tên thối tha đáng chết đó”.
Nàng nhìn Dương Hạo một cái, vội nói:
“Em không phải nói chàng”.
Dương Hạo giơ ống tay áo lên, cười nói: “Cũng may không có mùi thối, đương nhiên không phải nói ta rồi”.
Diệu Diệu cười ồ lên, lúc sau lại buồn bã nói:
“Chuyện này cũng không dấu chàng làm gì, cô nương nhà ta từ bỏ rất nhiều người quen biết, bỏ lại cơ ngơi để đến Khai Phong là do nỗi khổ trong lòng bất đắc dĩ mà thôi, tất cả nguyên do đều là Trần hải tiết độ sứ Trần Hồng Tiến gây nên. Tuy là tiết độ sứ, nhưng thực ra là một vị Hoàng Thượng vùng Chương Tuyền, hắn…”
Dương Hạo nghe cô ấy nói mấy câu, thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ấy lúc thì nói Trần Hồng Tiến là Thanh Nguyên tiết độ sứ, lúc thì nói là Bình Hải tiết độ sứ, lúc thì nói là hạ thần của Nam Đường Lý Dục, lúc thì lại nói hắn là hạ thần của Quan Gia Đại Tống. Nói đến nỗi Dương Hạo hoa mắt chóng mặt, liền xen vào giữa hỏi:
“Cô nương từ đã, tại hạ nghe có chút hồ đồ, Trần Hồng Tiến rốt cuộc là quan Nam quốc hay là quan Đường quốc?”
Diệu Diệu hỏi:
“Công tử muốn biết lai lịch của Trần Hồng Tiến?”
Dương Hạo đương nhiên là không hiểu gì muốn biết, bèn nói:
“Không sai. Tên của người này ta đã nghe nói, song về lai lịch của người này thực sự là không biết chút nào”.
Diệu Diệu bèn nói:
“Trần Hồng Tiến vốn là quan Mân Quốc, mấy năm trước nội bộ Mân Quốc xảy ra biến loạn, chiếm Chương Châu, đại tướng của Tuyền Châu Lưu Thung Hiệu đi nhờ vả Đường Quốc Lý Dục. Sau khi Lưu Thung Hiệu chết đi, con còn nhỏ, thống quân sứ Trần Hồng Tiến bèn bảo thiếu chủ đi nương nhờ Ngô Việt, đem hắn trói lại đưa đi Nam Đường, đề cử thống quân phó sứ Trương Hán Tư làm Thanh Nguyên quân lưu xong, tự mình nhậm chức tiết độ phó sứ.
Chưa đầy hai năm, hắn giành lấy quyền. trở thành Thanh Nguyên quân tiết độ sứ. Hắn nhìn thấy Tống Quốc phát triển, lại khiển sứ tìm đến Tống, Quan Gia bèn sửa Thanh Nguyên quân thành Bình Hải quân, bổ nhiệm hắn làm Bình Hải tiết độ sứ, khi khiển sứ đi Đường Quốc thì tự xưng là Thanh Nguyên tiết độ sứ”.
Dương Hạo giật mình: “Thì ra là vậy”.
Diệu Diệu nói:
“Trần Hồng Tiến có một thuộc hạ là quan đại tướng, đó chính là Trương Hán Tư thân tín được Trần Hồng Tiến tiến cử vào lúc đó, hắn muốn giết Trần Hồng Tiến lập cựu chúa, liền câu kết với các tướng lĩnh bất mãn với Trần Hồng Tiến, mời Trần Hồng Tiến đến dự tiệc, ngấm ngầm mai phục binh lính, muốn lấy cái mạng của hắn trong bữa tiệc, để không làm cho Trần Hồng Tiến nghi ngờ, tên này liền mời tiểu thư nhà ta đến múa hát trợ hứng.
Không ngờ Trần Hồng Tiến đến, còn chưa vào cửa phủ, trùng hợp thay có một trận động đất.
Viên tướng lĩnh thấy hắn đến cho rằng đây là ý trời cảnh báo cho mình, Trần Hồng Tiến có thần phật che chở, kinh hãi, bảo một vài đồng mưu mai phục, nói chuyện lấy tính mạng của hắn trong bữa tiệc ra.
Trần Hồng Tiến liền lên ngựa trốn, trở về khiển binh đến, bắt hết các tướng lĩnh về giết bỏ. Những người hắn giết, ngoài những kẻ khả nghi, còn là vài tướng lĩnh thân thiết với hắn, hắn quyết không buông tha, một ngày giết mấy trăm hộ gia đình, mấy nghìn tín mạng, máu lênh láng cả hành, đâu đâu cũng là người chết.
Hắn nổi giận, nghe nói tiểu thư nhà ta cũng là đồng mưu của mấy người đó, bèn phái người đến, phá Như Tuyết Phường, may mắn thay trong số tướng lĩnh thuộc hạ của hắn phần nhiều đều có người ngưỡng mộ tiểu thư nhà ta, báo tin trước cho tiểu thư, tiểu thư nhà ta được tin không dám chậm trễ, lập tức ôm đồ châu báu cùng Triệu quản sự, Bàng ma ma chạy trốn theo đường thủy. Những người còn lại trong Như Tuyết Phường cũng ôm lấy chút ít tài sản rồi chạy.
Tiểu thư nhà ta đến Đông Kinh Biện Lương, chưa đầy một năm thì có nổi danh, trở thành một trong tứ đại hành thủ Đông Kinh, vô cùng giỏi giang. Nhưng lúc này vì quá thân quen với các nhân vật Biện Lương, nên bị rất nhiều chị em trong hành bất mãn, thế là có người xúi giục cô nương đương gia của “Mi Hồ Quật” Ngô Oa cạnh tranh với tiểu thư nhà ta.
Hai cô nương bị giật dây, bản thân cũng không hề biết. Họ đều được học hành tử tế, những nhân vật tầm cỡ, vốn có lòng hiếu thắng, cũng muốn đánh giá bản lĩnh đối phương, nhưng đấu đi đấu lại chỉ để cho thỏa cơn tức, hơn nữa càng ngày càng đông người biết, tạo thành một cuộc cạnh tranh khốc liêt, hai nàng đâm lao đành theo lao. Nó có liên quan đến thân thế của hai người sau này, hai người chỉ có thể dốc sức đối phó.
“Quan Gia, có lẽ đã quên mình mất rồi?” Dương Hạo thầm nghĩ, hít một hơi rồi thở dài.
Ban đầu hai người cạnh tranh không phân thắng bại, nhưng từ tháng một trở lại đây, vị Ngô Oa Nhi kia không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm, thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều cao hơn Liễu cô nương một bậc. Liễu Đóa Nhi vốn có sở trường là ca múa, không ngờ hôm trước Ngô Oa Nhi cũng lấy vũ đạo khiêu chiến, đó là điệu múa của Tây Vực, khiến người ta có cảm giác mới mẻ, eo thon nửa kín nửa hở, thực là hồn bay phách lạc, quả thực giống như tiên nữ giáng trần.
Liễu Đóa Nhi khiêu vũ rất cao nhã. Song luôn kinh thường đi học, mà điệu múa của Ngô Oa Nhi lại có sức say mê hấp dẫn của vũ đạo nước khác, rồi lại còn đi học thêm Vu Tồn Tinh, sự chênh lệch khá lớn, tạm thời đã đè bẹp được tài nghệ của Liễu Đóa Nhi.
Liễu Đóa Nhi liên tục thất bại, các cô nương cơ quan quản lý âm nhạc Khai Phong liền đả kích nàng, tung tin đồn bài xích, ý đồ là vùi dập nàng chịu thua thì thôi, để nàng không trụ được ở Khai Phong, cho nên giờ Liễu Đóa Nhi lâm vào cảnh vô cùng khó khăn.
Dương Hạo nghe đến đây đã hiểu được, thốt lên:
“Ta hiểu rồi, Diệu Diệu cô nương ý muốn ta giúp tiểu thư nhà cô viết từ?”
Diệu Diệu vui vẻ nói:
“Đúng vậy, công tử có thể đồng ý vài tập được không?”
Dương Hạo ngẫm nghĩ lại trong đầu mình, nhớ đến bảy tám bài mà ai cũng thích, truyền lại từ đời trước, tiếc thay, không có bài nào hắn thuộc hết, toàn thuộc những câu nhỏ lẻ được truyền từ đời trước lại.
Diệu Diệu thấy bộ mặt khó xử của hắn, vội hỏi:
“Công tử không cần phải áy náy đâu, bài từ vừa rồi của công tử rất hay, tin chắc tiểu thư nhà ta xem cũng ái mộ, thán phục. Nếu ngài viết từ cho tiểu thư nhà ta, tiền nhuận bút cho ngài sẽ không ít đâu. Hơn nữa, tiểu thư nhà ta ca hát vũ đạo bậc nhất, có tiểu thư hát từ của ngài, không lâu sau, từ của công tử sáng tác sẽ lưu truyền thiên hạ, ở trong kỳ danh sĩ lâm, đến lúc đó công tử sẽ thu doanh lợi từ hai phía.
Khi đó in ấn rất đắt đỏ, hơn nữa thường là do chính tác giả bỏ vốn ra in ấn. Không phải ai cũng lãng phí như vậy được, cô gái ở lầu xanh ca hát thơ từ, phải nhờ các tài tử danh sĩ viết từ cho, tài tử danh sĩ nhờ họ đem chính thơ từ mình sáng tác truyền bá rộng khắp mà nổi danh, nếu không như thế thì sớm thất truyền những bài từ hay, đây là chuyện hợp tác cùng có lợi. Bời vậy mà Diệu Diệu tràn đầy tự tin rằng mình vừa nói ra, Dương Hạo sẽ vui vẻ đáp ứng.
Viết từ? Trò cười, ta biết nửa vời, cô nếu đẩy ta đi hái hoa, lão nhân gia ta cùng lắm nhẫn nhục chịu đựng. Còn bảo ta viết từ sao? Dương Hạo lập tức lắc đầu quầy quậy:
“Hả? Không không không…”
“Định am tiên sinh đi cẩn thận nhé, tiền nhuận bút, em sẽ bàn bạc với quản sự”.
Trong viện đột nhiên truyền tới một giọng nói, Diệu Diệu cô nương kêu lên một tiếng:
“Tiểu thư!”
Rồi vội đứng dậy đi ra ngoài. Dương Hạo cũng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một lão già tóc hoa râm khí phách hiên ngang đi, tay áo bay bay, khí phái bất phàm, phía sau là một thiếu nữ đi theo vài bước rồi đứng lại im lặng không nói gì.
Lục Nhân Gia là một thế hệ danh sĩ, phong lưu vô cùng, có vài lời không tiện nói rõ ra, nhưng ám chỉ của hắn tương đối rõ ràng, Liễu Đóa Nhi lại tỏ vẻ không hiểu, Lục Nhân Gia nhẫn nại, nhưng cuối cùng cũng giận dữ mà đứng lên, ngênh ngang ra về.
Liễu Đóa Nhi hồi đầu từ Tuyền Châu trốn đến, vội vội vàng vàng ôm theo một số đồ châu báu, tới Biện Lương thì phải định cư, mua nhà, trang hoàng lầu các sao cho đẹp, tiêu tiền như nước là chuyện thường, dường như đã tiêu hết tài sản còn dư. Năm nay để mở ra cục diện mới, giai đoạn trước có rất nhiều khách lui tới, đều là bỏ tiền túi của chính mình mời đến, tác dụng chính là “Kẻ lừa gạt”, cho nên giai đoạn khai trương bỏ vốn đầu tư, bắt đầu có tiền lời, ai ngờ giờ lại đấu đá cạnh tranh với Ngô Oa Nhi kia, nàng bị lép vế.
Những bài từ của các sĩ tử Tuyền Châu mà nàng mang đến đã dùng hết, nếu không có bài từ nào tuyệt hay, sau này làm sao có được sự ưu ái của các quan thân đây? Huống chi lúc này chuyện với Ngô Oa Nhi đấu đá đã náo động cả kinh thành, một khi bại trận, hậu quả sẽ không thể kinh khủng hơn. Nếu như lại không chiếm được ưu thế về thơ từ hay dìm Ngô Oa Nhi xuống, thì chỉ có thất bại thê thảm. Nhưng, nhưng lão già này tóc bạc da mồi, già nua nhưng mà dê dẩm, háo sắc, Liễu Đóa Nhi vốn giả vờ né tránh. Ai ngờ hắn…
Đang lúc bị kích động, Diệu Diệu vui vẻ chạy từ trong ra nói:
“Tiểu thư, ta mời về một vị công tử, vị công tử này có một bài từ tuyệt hay, tiểu thư vào phòng gặp công tử đi”.
Hai mắt Liễu Đóa Nhi sáng ngời, vội hỏi:
“Hả? Là ai vậy?”
Diệu Diệu nói:
“Vị công tử này tên là Dương Hạo, ở trong phòng bên kia”.
Liễu Đóa Nhi không nhớ sĩ lâm Khai Phong có vị nào tên Dương Hạo, vừa nghe xong thì thất vọng. Câu “Từ hay” mà Diệu Diệu nói sợ rằng hay có hạn, có thể làm được chuyện gì chứ? Có khi còn làm trò hề trước mặt Ngô Oa Nhi.
Lúc này nàng đang bị hoang mang, nào có tâm trạng mà nghĩ đến Dương Hạo gì đó, lắc đầu thở dài:
“Thôi, em mời vị công tử đó đi đi. Còn nữa, lập tức mời Triệu quản sự và Bàng ma ma đến gặp ta có chút chuyện”.
Nói rồi phẩy tay áo bỏ đi, từ đầu chí cuối không liếc mắt nhìn vào phòng kia một cái.
“Tiểu thư!”
Diệu Diệu có ý mời người ta đến, không ngờ không thèm gặp mà bỏ đi, nàng quay trở lại phòng đó, sắc mặt hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:
“Dương công tử”.
Dương Hạo như trút được gánh nặng, thấy thoải mái cười ha ha nói:
“Không sao cả, không sao cả, tiểu cô nương không phải khó xử. Ta còn có việc”. Nói rồi cất bước ra đi.
“Công tử, Dương công tử”. Diệu Diệu gọi không kịp, liền chạy một mạch vào chỗ tiểu thư mình.
Dương Hạo rời khỏi Như Tuyết Phường, hầu gái Liễu Đóa Nhi từ trong viện vội vàng đuổi theo. Hóa ra Diệu Diệu vẫn không cam lòng, chạy đến hậu viện bảo Dương Hạo đọc nốt đoạn cuối của bài từ kia rồi học thuộc cho tiểu thư nghe, vừa nghe quả nhiên là một bài từ hay. Liễu cô nương biết được bài từ này không thể chê được, bài từ này chưa bao giờ nghe, Diệu Diệu lại nói đích thân Dương Hạo nói bài từ này là do hắn làm, Liễu Đóa Nhi hối hận vô cùng, lập tức chạy từ trong viện đuổi theo, đến cửa sắt thì không thấy dáng người của Dương Hạo, xung quanh trống vắng, không biết hắn đi hướng nào.
Liễu Đóa Nhi ủ rũ như đeo tang, yếu ớt nói:
“Haiz, thật vất vả lắm mới gặp được một vị tài tử ẩn dật, ta lại để mất cơ hội, hay là trời làm khó ta đây?”
Diệu Diệu nghĩ ngợi, đảo mắt xoay tròn, đột nhiên nói:
“Tiểu thư. La gia tam công tử làm quan ở Nam nha, quản việc hộ tịch dân cư, hay là nhờ hắn giúp đỡ. Tra xem vị tên Dương Hạo có thân thế gì. Chúng ta đến tận nơi nhờ hắn giúp đỡ, cô nương chỉ cần mở miệng, không tin tim hắn là sắt là đá”.
Liễu Đóa Nhi mặt méo xệch cười nói:
“Dân cư Biện Lương nhiều thế này, cái tên Dương Hạo dễ đến có mấy trăm, thế thì làm sao tìm hắn được?”
Diệu Diệu nói:
“Có gì đâu, chỉ là bỏ chút công sức mà thôi, người trùng tên trùng họ dù có mấy trăm, nhưng tuổi tác tương đương cùng lắm chỉ có một hai chục người, tốn ba năm ngày tìm sợ gì không tìm ra hắn?”
Liễu Đóa Nhi ngẫm nghĩ, dậm chân nói:
“Được, ta lập tức sẽ gửi một bức thư, em thay ta đi đưa cho vị La tam công tử”.
“Vâng!” Diệu Diệu vui vẻ nói:
“Tiểu thư yên tâm, dù có phải đào cả thành Biện Lương này lên, Diệu Diệu cũng quyết tìm cho ra hắn”.
Dương Hạo không ngờ cô nương Diệu Diệu lại mời hắn đến là để làm từ, đóng vai nhân vật Liễu Tam Biến, xem ra, hắn có thể nhớ hoàn chỉnh, chỉ có mấy bài từ tuyệt hay của Liễu Vĩnh, Tần Quan, Tô Đông Pha làm, đọc ra dọa người thì được, nhưng chung quy lại không phải là kế lâu dài, không dùng được bao lâu thì phải đóng cửa.
Hơn nữa giờ hắn đang muốn ẩn mình, ước gì Quan Gia đưa hắn đến nơi xa tít chục vạn dặm, cho dù viết ra một bài từ có hay đến mấy, nỗ lực trước đây giờ cũng đã phí công nhọc sức, sao dám để cho mỹ nhân trêu cười, nghĩ rồi hắn vội vàng trở về nhà của mình.
Dọc theo sông Biện Hà tiếp tục đi về hướng đông, ra cửa Chu Tước, qua Long Tân cầu, rẽ phải thì thấy một cái viện mà hắn đặt mua. Vừa bước vào sau viện, là một cái hồ nhỏ, mặt hồ lấp lánh ánh nắng, trong hồ có một cái đình nhỏ tinh xảo, bên hồ có hàng liễu rủ xanh mướt, xung quanh là những chiếc cầu uốn quanh, đình tạ lầu các, tất cả đều thấp thoáng giữa cây cối, mái cong đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu), cửa sổ tường hoa để trống một góc để lộ dưới bóng cây xanh mướt, vô cùng lịch sự và tao nhã.
Trong phủ Dương Hạo giờ thuê vài gia phó, thị tì và đầu bếp nữ, hơn nữa còn thêm Mục Vũ , chín thị vệ và Mẫu Y Kha, xem ra cũng là một hộ giàu. Dương Hạo vừa đến sau viện, Mẫu Y Kha bèn nghe thấy tiếng bước chân mà đi tới, vội vàng bẩm:
“Lão gia, Tiểu Vũ nói theo lời sai phó của lão gia, đi Ngõa Pha Tập mua tre gỗ, mang tiền bạc còn lại trong nhà mà Đường cô nương tặng cho ngài đi rồi ạ”.
Dương Hạo ngẩn người, mặt méo xệch nói:
“Tên tiểu tử này, bảo hắn không được động…thôi, không sao, đều do lão gia phái hắn đi, ngươi mau đi pha trà đi, hôm nay ta cảm thấy khát quá”.
Mấy ngày này đến đặt mua nhà, lại còn thuê nhân công tu sửa, mời gia phó, hai ngày nay mới rảnh rỗi được một tí, thời điểm bận rộn thì không sao, một khi nhàn rỗi rồi thì lại lo chuyện trong lòng nhiều hơn. Dương Hạo uống hớp trà, nhìn quanh phòng khách, cảm thấy có một cảm giác buồn bã vô cùng. Loại cảm giác này là hắn vốn không dự đoán được.
Khi hắn là một viên quan nhỏ hèn mọn, bận rộn mệt mỏi ở Lô Lĩnh Châu, hắn luôn mong mỏi có một ngày như này, giờ hắn đạt được mục đích của mình rồi, mỗi tháng đều nhận một món bổng lộc hậu hĩnh, không có bất cứ việc gì để làm, dư nhà dư đất, có tiểu lầu đài các, bên cạnh lại còn có Mẫu Y Kha xinh đẹp, đáng yêu chăm sóc, có đám người Mục Vũ trung thành làm tùy tùng, đợi đến khi cưới Diễm Diễm về, lý tưởng của hắn được coi là hoàn tất.
Nhưng tất cả những thứ này thực đã đến tay, hắn lại có cảm giác mất mát, dần cảm thấy mấy ngày này thực sự chán nản vô cùng, có lẽ trong hoàn cảnh này nghỉ ngơi một thời gian sẽ cảm thấy vô cùng lý tưởng, nhưng nếu ngày qua ngày, năm qua năm, những ngày này kéo dài, hắn không thể tưởng tượng ngày đó sẽ buốn chán đến mức nào.
Người, ngoài nhu cầu vật chất, còn cần thỏa mãn về tinh thần, hắn vẫn cho rằng mình không ham quyền lực, nhưng đột nhiên biến thành bộ dạng như bây giờ, hắn còn không thể điều chỉnh được tâm trạng của mình. Hắn còn trẻ, nếu cứ như thế này, mấy năm này là thời gian nghỉ dưỡng lão rồi sao?
Nhưng, kinh nghiệm đặc thù khiến hắn từ một người bề dưới, sống cuộc sống của bề trên, đồng thời cũng mang đến cho hắn những nguy hiểm không xác định, hắn nào dám mơ ước xa xôi đi làm chuyện gì. Thôi, cứ sống mấy năm an nhàn, yên phận thế này, triều đình sẽ dấn dần quên con người hắn. Đến lúc đó nếu như quá nhàn rỗi, vô vị, có thể đi buôn bán. Diễm Diễm vốn am hiểu những chuyện này, triều đình không cấm những quan văn võ làm ăn buôn bán, đại khái là vậy, đây chính là tiền đồ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.