Quyển 12 - Chương 479: Đánh đêm
Nguyệt Quan
20/03/2013
Cẩu Nhi một cước đá bay mấy hòn đá dùng để coi bói, ảo não than thở: “Sư phó gia gia đây là bản lĩnh đạo thần gì chứ, khiến người ta đầu óc choáng váng, um, giờ nên đi phía nào đây?’
Cô gái nhỏ mặc bộ quần áo da dê, dưới là cái quần đũng rộng, chân quần có xà cạp, giống như bộ mà tên đầy tớ hay mặt, vì nắng sắp tắt, nàng đã bỏ nón ra phía rau gáy. Cô gái bỏ lan dạ hương bên lưng xuống, lấy đầy nước, rồi lại đeo lên lưng, xê dịch trường kiếm, xoay người bước lên con đường mất phương hướng.
Nàng vừa xoay người, phía sau nơi mà dòng sông chảy hơn mười trượng, sau hòn đá lớn đầy rêu xanh, một vật gì đó lập lờ trên nước, cuối cùng cũng trôi tới, Cẩu nhi nhìn Dương đại thúc ngửa mặt lên trời nằm trên cây gỗ …
Trời chiều như đổ lửa, cây cỏ khô khốc.
Chỗ Lý Nhất Đức không khí nghiêm ngặt, đám binh sĩ của Dương Hạo nhảy xuống sông thoát mạng cứu được hơn nửa, cũng có đến hơn bốn nghìn người, có vài binh lính ý thức được khi tỉnh lại nhìn thấy đồng bọn may mắn nửa đường thì tới bờ bắc, đã muốn trèo lên bờ, tin binh lính thất lạc có thể về Ngân Châu.
Đông Nhi dẫn năm nghìn thủ binh và ba nghìn nữ binh đã đến bờ sông Vô Định, hai quân hợp lại, có khoảng một vạn bốn nghìn người, thêm nữa là hơn bốn nghìn binh sĩ được cứu, tuy nói họ đều nhiễm lạnh, nhưng do được cứu kịp thời, giờ đã không sao cả, tổng cộng có một vạn tám nghìn người.
Trong lều lớn của quân, Đông Nhi, Diễm Diễm, Mục Thanh Ban và Lý Nhất Đức đang nghe Mục Vũ và Lý chỉ huy nói về những lời dặn dò của Dương Hạo trước khi nhảy xuống nước.
“Đại soái nói, một khi cởi vây, Lý Quang Duệ tự biết kế bại, tất sẽ huy quân tấn công, hắn muốn chúng ta cho dù là ai, trước khi tìm thấy đội ngũ của chúng ta, cần phải thông báo với Lý đại nhân, thông báo Chiết tướng quân, mau chóng thu binh lại, nếu như địch quá mức hung mãnh, thì rút lui đường sông, theo sông mà thủ, địch công ta thủ, địch lui ta công, như một lưỡi đao sắc bén, cho nó một đao”.
Lý chỉ huy nói đến đây hắt xì một cái thật to, uống một ngụm nước gừng, Mục Vũ nói tiếp: “Đại nhân nói, chỉ cần chúng ta thoát ra được rồi, sĩ khí Lý Quang Duệ sẽ uể oải cực điểm, cho dù lương thảo có đủ dùng, sĩ khí sợ là cũng không duy trì được mấy ngày, chỉ cần quấn lấy chúng, sau mấy ngày, quân chúng sẽ lòng sinh dị niệm, đào binh nhiều lên, toàn quân tan rã là chuyện đương nhiên, lúc ấy chính là lúc chúng ta phản công, ha ha…”
Mục Thanh Ban cuốn thảm chặt vào người đệ đệ, bưng bát nước ấm, ôn tồn nói: “Uống nhiều nước chút, sẽ làm ấm thân mình”.
Lông mày Đông Nhi khẽ nhướn nói: “Giờ Chiết tướng quân tập kích bất ngờ lương thảo quân địch, thế quân ta không thể một mình rút lui, hếu sau khi hắn tập kích lương thảo rút đi nơi khác thì cũng thôi, một khi lui về phía bờ sông, thì đường lui đã tuyệt, đó chính là Dương gia hại người ta, truyền lệnh, lợi dụng hiện hữu phòng ngự gia cố, yên tĩnh theo dõi biến cố”.
Nói xong, nàng đứng dậy, khoanh tay, lo lắng: “Quan nhân là người nhảy xuống nước trước, thì phải là người tìm thấy trước mới đúng, sao giờ vẫn không thấy? Lý đại nhân, có thể phái người xuống nước tìm chưa?’
Lý Nhất Đức nói: “Ti chức đã phái người timfm rồi, song lòng sông rộng, nước chảy siết, chảy bốn mươi dặm có ba cửa sông, nếu tìm đến đó cũng không tìm thấy…”
Mặt Đông Nhi trắng bệch, Mục vũ không để ý nói: “Yên tâm đi, đại nhân nhà ta sẽ không có chuyện gì đâu, đại nhân võ công cao siêu, không phải là người dễ bị thương đâu, đại nhân chắc là nửa đường lên bờ, song cỏ ở đây um tùm, dựa vào đôi chân, muốn tìm được chúng ta, nhất định phải mất thời gian dài, hắc, không chừng đại nhân đã về luôn Ngân Châu rồi cũng nên…”
Lý Nhất Đức nghe vậy vui vẻ: “Ồ, ta đang nói đấy, đại nhân chúng ta có duyên với nước, hắc, thủy đức chi thụy, thực không phải là nói không có căn cứ, điều này, quân địch sẽ nghĩ rằng nhiều người như vậy bình yên chạy trốn, đại nhân sẽ không có chuyện gì đâu”.
Đông Nhi gật đầu, nói: “Phái người cưỡi ngựa, cầm đuốc, ngày đêm đi dọc bờ bắc tìm người, cố gắng cứu lấy huynh đệ chúng ta”. Trong thâm tâm nàng, quan nhân có võ nghệ, khả năng bị dìm dưới nước là rất ít, có đến tám chín phần, chàng nửa đường lên bờ.
Đường Diễm Diễm không kiềm chế được, nhảy dựng lên nói: “Tỷ tỷ bảo vệ doanh trại, đề phòng quân địch cắn lại, ta dẫn người đi men bờ tìm”. Nói rồi bước nhanh ra khỏi lều lớn, đếm một ngàn nữ quân, men theo bờ bắc tìm người.
Lúc này, đại quân Trương Sùng Nguy hùng hổ giết đại quân bên bờ đến, hai vạn đại quân Trương Sùng Nguy vây Dương Hạo, kết quả Dương Hạo lại thoát ra khỏi tầm mắt của hắn, hắn không hề phát hiện ra được, Lý Quang Duệ mắt sát thủ, sự dữ tợn phát ra từ mắt hắn không phải là giả, thống trị tây bắc, quân hùng mai phục, tôn gió xưng thần, thủ đoạn tàn nhẫn là có thực, nói chuyện giết người, chỉ trong giây lát, nếu như không phải là nhìn trảm tướng trước trận, Trương Sùng Nguy biết mình giờ đã quá sợ.
Vây lấy Dương Hạo là điểm mấu chốt Lý Quang Duệ chuyển bại thành thắng, trọng trách này giao cho hắn, hắn lại làm hỏng, nếu không thể lập công chuộc tội, lần này đào thoát, ngày sau có cơ hội Lý Quang Duệ vẫn là sẽ không bỏ qua cho hắn, cái mạng cuối của hắn, tám chín phần là trở thành bóng loáng, yên ngựa mềm mại, bị mông của Lý Quang Duệ ngồi lên.
Lý Quang Duệ có tám da người làm yên ngựa, có người là đầu bộ lạc, có người là đại tướng hành sự bất lực, còn hắn từng là người được sùng ái, thậm chí là hắn đã cầm cờ tạo phản thân đệ đệ tiếp châu thứ sử Lý Di Mẫn, Trương Sùng Nguy hắn thừa đức thừa khả năng có thể để Lý đại nhân bỏ qua hắn sao? Cho nên vừa đến đại doanh Lý Nhất Đức, Trương Sùng Nguy không để ý tới trời hoàng hôn, vội ra lệnh cho toàn quân tấn công.
La Đông Nhi vừa đến quân doanh không lâu, hợp binh Lý Nhất Đức lại cùng, thì Trương Sùng Nguy triển khai đại chiến.
Trong dự tính của Trương Sùng Nguy, bộ đội trấn thủ bên sông chỉ có mấy nghìn người, để bị đại quân như hùm như lang của hắn nuốt gọn, ai ngờ đại chiến nổi dậy, hắn phát hiện đại quân không hề kém bên hắn, tưởng có thể phá được doanh trại địch dễ dàng, song vì quân địch có đông người, thực ngoài dự liệu của hắn, Trương Sùng Nguy lâm vào trận khổ chiến…
******
Đại quân của Lý Quang Duệ nhanh chóng tiến về Ma Vân lĩnh.
Sắc mặt Lý Quang Duệ tái mét, giữ cương ngồi lên ngựa, đại đội hành quân, càng rơi lại đằng sau, sắc mặt của hắn càng khó coi, dưới ánh đuốc, mặt hắn màu vàng nhạt, xem như một pho tượng đang trợn mắt, Nhạc Phi Vũ nhìn vậy kinh hãi, nhưng đến hắn giờ cũng không dám khuyên nhủ, Lý Quang Duệ giờ đang bốc hỏa, vừa nãy hắn mới đích tay chém chết một viên chỉ huy chỉ là nói vài câu oán trách, trên đao vẫn còn vết máu chưa khô, lúc này ai dám đi khuyên hắn chuốc vạ vào thân chứ?
Trời đã tối đen, đêm nay sao sáng trên bầu trời, dòng sông ngân hà nhìn rõ hơn bao giờ hết, sự thần bí và cảm giác đẹp lạ thường, đại thảo nguyên mênh mông, đuốc sáng hàng dài, cũng đằng đằng sát khí, tiếng chân như sấm, phá hủy màn đêm yên tĩnh.
Phía trước mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bóng núi cao ngất, dường như phía đó có tiếng chém giết vọng tới, tiếng hò hét, ánh lửa nhiều như sao trên trời, trải rộng cả ngọn núi cao ngất.
Lý Quang Duệ vui vẻ nói: “Chúng chưa chiếm được Ma Vân lĩnh…”
Hắn vừa nói đến đây, thấy ánh lửa phía đó lung linh từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, dấy lên ánh lửa phủ khắp, trong khoảnh khắc trải đều toàn ngọn núi, Ma Vân lĩnh trở thành một ngọn núi bốc hỏa. Lý Quang Duệ ngồi im trên yên ngựa, mắt nhìn đăm đăm về phía đó, đao rút mạnh ra, gào nói: “Giết, giết toàn bộ bọn chúng, không, không được để chạy thoát tên nào”.
Nói xong câu này, hắn chỉ cảm thấy tiếng tim đập mạnh vào mang tai, trước mắt hắn tối đen, suy nghĩ trong lòng bốc lên không thôi, cuối cùng hắn phun ra máu tươi, máu phun lên đầu ngựa, con ngựa ngửi thấy mùi máu tươi, nó lồng lộn hí dài, giơ hai chân trước lên phóng nhanh làm Lý Quang Duệ ngã lăn xuống đất.
Khi Lý Quang Duệ nhã ngựa, con trai hắn Lý Kế Quân vừa mới bước lên đầu thành Ngân Châu.
Ngân Châu chỉ còn thừa hơn hai nghìn binh, cho dù tất cả ở trên đầu thành và thành môn, khắp nơi cũng chẳng có bao nhiêu người, hơn nữa trong đó phần lớn đều bị thương, rất nhiều binh sĩ bị thương nhẹ đều theo phu nhân giết hướng sông Vô Định, vài binh sĩ bị thương tương đối nặng, đặc biệt là Ngân Châu giờ vòng ngoài đại chiến không ngừng, nhưng Ngân Châu vốn không có khả năng nhận tấn công, Kha Trấn Ác cẩn trọng, làm không được khiến binh sĩ toàn quân cũng đều có cảm giác thời khắc có nguy vô nguy bảo trì cảnh chậm.
Đêm đã khuya, binh sĩ phòng thủ có vài tên đã trở về trong doanh trại bôi thuốc vào vết thương, đám binh sĩ thủ đầu thành không nhiều lắm, bỗng nhiên, một loạt tiếng leng keng vang lên trong tường thành, sau đó tăng tốc, binh thủ thành vội nâng cao cảnh giác, tên bắn dưới thành, nhưng khi để cho binh lính nghe thấy tiếng binh khí vang lên thì đã có mấy chục binh Hạ Châu lên đầu thành, bọn chúng yểm trợ, binh dồn lên không ngừng, một mặt tường thành thất thủ, cửa thành bị mở ra, sau đó thiết kỵ của Lý Kế Quân chen chúc vào, Ngân Châu thất thủ.
Lúc này, huynh đệ Đinh Thừa Tông, Đinh Ngọc Lạc sắp xếp lại trấn thủ, chiêu mộ Khiết Đan, Hồi Hất, Thổ Phiên, người Khương, người Hán tổng cộng là một vạn người tới thành Ngân Châu, họ vừa mới qua Ngũ Phật tự, cách thành ba mươi dặm…
*****
Kha Trấn Ác nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới chuyện thành Ngân Châu bị công kích vào lúc này, hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc là từ phía nào giết đến đây, đêm khuya càng không thể phỏng đoán số lượng quân địch, hắn chỉ biết, số lượng quân địch nhiều hơn quân thủ thành của hắn, hơn nữa hai nghìn tàn quân phân tứ thành vốn không kịp điều động lại tập trung đánh địch.
Kha Trấn Ác mất đi lòng tin nhưng hắn cũng biết giờ cho dù thế nào không phải là khi tự trách mình và sám hối, đại soái sinh tử còn chưa biết, nếu hắn lại đánh mất gia quyến đại soái thì có lỗi ngàn lần, cho nên Kha Trấn Ác nhìn thành trì đã phá, thế địch hùng mạnh, lập tức dẫn binh chạy về soái phủ, đồng thời lệnh cho người chuẩn bị ngựa và xe, phân quân ra trông giữ khắp nơi, mở cửa thành, cho dân chúng chạy hết đi.
Trong Soái phủ đã nghe thấy tiếng la hét vọng từ trong thành, Oa Oa cảnh giác, sớm lệnh cho mọi người chuẩn bị tốt, lệnh người ra thám thính, Kha Trấn Ác dẫn theo vài trăm thân binh xông vào trong phủ.
“Tam phu nhân, không xong rồi, không biết từ đâu giết ra binh Hạ Châu, giờ đã phá thành vào rồi, trong thành trống không khó tránh địch, xin mời phu nhân mau chóng theo mạt tướng phát vây”.
Oa Oa tuy ngạc nhiên hỏi: “Bóng đêm tối mờ, chúng ta phá vây?”
Cô gái nhỏ mặc bộ quần áo da dê, dưới là cái quần đũng rộng, chân quần có xà cạp, giống như bộ mà tên đầy tớ hay mặt, vì nắng sắp tắt, nàng đã bỏ nón ra phía rau gáy. Cô gái bỏ lan dạ hương bên lưng xuống, lấy đầy nước, rồi lại đeo lên lưng, xê dịch trường kiếm, xoay người bước lên con đường mất phương hướng.
Nàng vừa xoay người, phía sau nơi mà dòng sông chảy hơn mười trượng, sau hòn đá lớn đầy rêu xanh, một vật gì đó lập lờ trên nước, cuối cùng cũng trôi tới, Cẩu nhi nhìn Dương đại thúc ngửa mặt lên trời nằm trên cây gỗ …
Trời chiều như đổ lửa, cây cỏ khô khốc.
Chỗ Lý Nhất Đức không khí nghiêm ngặt, đám binh sĩ của Dương Hạo nhảy xuống sông thoát mạng cứu được hơn nửa, cũng có đến hơn bốn nghìn người, có vài binh lính ý thức được khi tỉnh lại nhìn thấy đồng bọn may mắn nửa đường thì tới bờ bắc, đã muốn trèo lên bờ, tin binh lính thất lạc có thể về Ngân Châu.
Đông Nhi dẫn năm nghìn thủ binh và ba nghìn nữ binh đã đến bờ sông Vô Định, hai quân hợp lại, có khoảng một vạn bốn nghìn người, thêm nữa là hơn bốn nghìn binh sĩ được cứu, tuy nói họ đều nhiễm lạnh, nhưng do được cứu kịp thời, giờ đã không sao cả, tổng cộng có một vạn tám nghìn người.
Trong lều lớn của quân, Đông Nhi, Diễm Diễm, Mục Thanh Ban và Lý Nhất Đức đang nghe Mục Vũ và Lý chỉ huy nói về những lời dặn dò của Dương Hạo trước khi nhảy xuống nước.
“Đại soái nói, một khi cởi vây, Lý Quang Duệ tự biết kế bại, tất sẽ huy quân tấn công, hắn muốn chúng ta cho dù là ai, trước khi tìm thấy đội ngũ của chúng ta, cần phải thông báo với Lý đại nhân, thông báo Chiết tướng quân, mau chóng thu binh lại, nếu như địch quá mức hung mãnh, thì rút lui đường sông, theo sông mà thủ, địch công ta thủ, địch lui ta công, như một lưỡi đao sắc bén, cho nó một đao”.
Lý chỉ huy nói đến đây hắt xì một cái thật to, uống một ngụm nước gừng, Mục Vũ nói tiếp: “Đại nhân nói, chỉ cần chúng ta thoát ra được rồi, sĩ khí Lý Quang Duệ sẽ uể oải cực điểm, cho dù lương thảo có đủ dùng, sĩ khí sợ là cũng không duy trì được mấy ngày, chỉ cần quấn lấy chúng, sau mấy ngày, quân chúng sẽ lòng sinh dị niệm, đào binh nhiều lên, toàn quân tan rã là chuyện đương nhiên, lúc ấy chính là lúc chúng ta phản công, ha ha…”
Mục Thanh Ban cuốn thảm chặt vào người đệ đệ, bưng bát nước ấm, ôn tồn nói: “Uống nhiều nước chút, sẽ làm ấm thân mình”.
Lông mày Đông Nhi khẽ nhướn nói: “Giờ Chiết tướng quân tập kích bất ngờ lương thảo quân địch, thế quân ta không thể một mình rút lui, hếu sau khi hắn tập kích lương thảo rút đi nơi khác thì cũng thôi, một khi lui về phía bờ sông, thì đường lui đã tuyệt, đó chính là Dương gia hại người ta, truyền lệnh, lợi dụng hiện hữu phòng ngự gia cố, yên tĩnh theo dõi biến cố”.
Nói xong, nàng đứng dậy, khoanh tay, lo lắng: “Quan nhân là người nhảy xuống nước trước, thì phải là người tìm thấy trước mới đúng, sao giờ vẫn không thấy? Lý đại nhân, có thể phái người xuống nước tìm chưa?’
Lý Nhất Đức nói: “Ti chức đã phái người timfm rồi, song lòng sông rộng, nước chảy siết, chảy bốn mươi dặm có ba cửa sông, nếu tìm đến đó cũng không tìm thấy…”
Mặt Đông Nhi trắng bệch, Mục vũ không để ý nói: “Yên tâm đi, đại nhân nhà ta sẽ không có chuyện gì đâu, đại nhân võ công cao siêu, không phải là người dễ bị thương đâu, đại nhân chắc là nửa đường lên bờ, song cỏ ở đây um tùm, dựa vào đôi chân, muốn tìm được chúng ta, nhất định phải mất thời gian dài, hắc, không chừng đại nhân đã về luôn Ngân Châu rồi cũng nên…”
Lý Nhất Đức nghe vậy vui vẻ: “Ồ, ta đang nói đấy, đại nhân chúng ta có duyên với nước, hắc, thủy đức chi thụy, thực không phải là nói không có căn cứ, điều này, quân địch sẽ nghĩ rằng nhiều người như vậy bình yên chạy trốn, đại nhân sẽ không có chuyện gì đâu”.
Đông Nhi gật đầu, nói: “Phái người cưỡi ngựa, cầm đuốc, ngày đêm đi dọc bờ bắc tìm người, cố gắng cứu lấy huynh đệ chúng ta”. Trong thâm tâm nàng, quan nhân có võ nghệ, khả năng bị dìm dưới nước là rất ít, có đến tám chín phần, chàng nửa đường lên bờ.
Đường Diễm Diễm không kiềm chế được, nhảy dựng lên nói: “Tỷ tỷ bảo vệ doanh trại, đề phòng quân địch cắn lại, ta dẫn người đi men bờ tìm”. Nói rồi bước nhanh ra khỏi lều lớn, đếm một ngàn nữ quân, men theo bờ bắc tìm người.
Lúc này, đại quân Trương Sùng Nguy hùng hổ giết đại quân bên bờ đến, hai vạn đại quân Trương Sùng Nguy vây Dương Hạo, kết quả Dương Hạo lại thoát ra khỏi tầm mắt của hắn, hắn không hề phát hiện ra được, Lý Quang Duệ mắt sát thủ, sự dữ tợn phát ra từ mắt hắn không phải là giả, thống trị tây bắc, quân hùng mai phục, tôn gió xưng thần, thủ đoạn tàn nhẫn là có thực, nói chuyện giết người, chỉ trong giây lát, nếu như không phải là nhìn trảm tướng trước trận, Trương Sùng Nguy biết mình giờ đã quá sợ.
Vây lấy Dương Hạo là điểm mấu chốt Lý Quang Duệ chuyển bại thành thắng, trọng trách này giao cho hắn, hắn lại làm hỏng, nếu không thể lập công chuộc tội, lần này đào thoát, ngày sau có cơ hội Lý Quang Duệ vẫn là sẽ không bỏ qua cho hắn, cái mạng cuối của hắn, tám chín phần là trở thành bóng loáng, yên ngựa mềm mại, bị mông của Lý Quang Duệ ngồi lên.
Lý Quang Duệ có tám da người làm yên ngựa, có người là đầu bộ lạc, có người là đại tướng hành sự bất lực, còn hắn từng là người được sùng ái, thậm chí là hắn đã cầm cờ tạo phản thân đệ đệ tiếp châu thứ sử Lý Di Mẫn, Trương Sùng Nguy hắn thừa đức thừa khả năng có thể để Lý đại nhân bỏ qua hắn sao? Cho nên vừa đến đại doanh Lý Nhất Đức, Trương Sùng Nguy không để ý tới trời hoàng hôn, vội ra lệnh cho toàn quân tấn công.
La Đông Nhi vừa đến quân doanh không lâu, hợp binh Lý Nhất Đức lại cùng, thì Trương Sùng Nguy triển khai đại chiến.
Trong dự tính của Trương Sùng Nguy, bộ đội trấn thủ bên sông chỉ có mấy nghìn người, để bị đại quân như hùm như lang của hắn nuốt gọn, ai ngờ đại chiến nổi dậy, hắn phát hiện đại quân không hề kém bên hắn, tưởng có thể phá được doanh trại địch dễ dàng, song vì quân địch có đông người, thực ngoài dự liệu của hắn, Trương Sùng Nguy lâm vào trận khổ chiến…
******
Đại quân của Lý Quang Duệ nhanh chóng tiến về Ma Vân lĩnh.
Sắc mặt Lý Quang Duệ tái mét, giữ cương ngồi lên ngựa, đại đội hành quân, càng rơi lại đằng sau, sắc mặt của hắn càng khó coi, dưới ánh đuốc, mặt hắn màu vàng nhạt, xem như một pho tượng đang trợn mắt, Nhạc Phi Vũ nhìn vậy kinh hãi, nhưng đến hắn giờ cũng không dám khuyên nhủ, Lý Quang Duệ giờ đang bốc hỏa, vừa nãy hắn mới đích tay chém chết một viên chỉ huy chỉ là nói vài câu oán trách, trên đao vẫn còn vết máu chưa khô, lúc này ai dám đi khuyên hắn chuốc vạ vào thân chứ?
Trời đã tối đen, đêm nay sao sáng trên bầu trời, dòng sông ngân hà nhìn rõ hơn bao giờ hết, sự thần bí và cảm giác đẹp lạ thường, đại thảo nguyên mênh mông, đuốc sáng hàng dài, cũng đằng đằng sát khí, tiếng chân như sấm, phá hủy màn đêm yên tĩnh.
Phía trước mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bóng núi cao ngất, dường như phía đó có tiếng chém giết vọng tới, tiếng hò hét, ánh lửa nhiều như sao trên trời, trải rộng cả ngọn núi cao ngất.
Lý Quang Duệ vui vẻ nói: “Chúng chưa chiếm được Ma Vân lĩnh…”
Hắn vừa nói đến đây, thấy ánh lửa phía đó lung linh từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, dấy lên ánh lửa phủ khắp, trong khoảnh khắc trải đều toàn ngọn núi, Ma Vân lĩnh trở thành một ngọn núi bốc hỏa. Lý Quang Duệ ngồi im trên yên ngựa, mắt nhìn đăm đăm về phía đó, đao rút mạnh ra, gào nói: “Giết, giết toàn bộ bọn chúng, không, không được để chạy thoát tên nào”.
Nói xong câu này, hắn chỉ cảm thấy tiếng tim đập mạnh vào mang tai, trước mắt hắn tối đen, suy nghĩ trong lòng bốc lên không thôi, cuối cùng hắn phun ra máu tươi, máu phun lên đầu ngựa, con ngựa ngửi thấy mùi máu tươi, nó lồng lộn hí dài, giơ hai chân trước lên phóng nhanh làm Lý Quang Duệ ngã lăn xuống đất.
Khi Lý Quang Duệ nhã ngựa, con trai hắn Lý Kế Quân vừa mới bước lên đầu thành Ngân Châu.
Ngân Châu chỉ còn thừa hơn hai nghìn binh, cho dù tất cả ở trên đầu thành và thành môn, khắp nơi cũng chẳng có bao nhiêu người, hơn nữa trong đó phần lớn đều bị thương, rất nhiều binh sĩ bị thương nhẹ đều theo phu nhân giết hướng sông Vô Định, vài binh sĩ bị thương tương đối nặng, đặc biệt là Ngân Châu giờ vòng ngoài đại chiến không ngừng, nhưng Ngân Châu vốn không có khả năng nhận tấn công, Kha Trấn Ác cẩn trọng, làm không được khiến binh sĩ toàn quân cũng đều có cảm giác thời khắc có nguy vô nguy bảo trì cảnh chậm.
Đêm đã khuya, binh sĩ phòng thủ có vài tên đã trở về trong doanh trại bôi thuốc vào vết thương, đám binh sĩ thủ đầu thành không nhiều lắm, bỗng nhiên, một loạt tiếng leng keng vang lên trong tường thành, sau đó tăng tốc, binh thủ thành vội nâng cao cảnh giác, tên bắn dưới thành, nhưng khi để cho binh lính nghe thấy tiếng binh khí vang lên thì đã có mấy chục binh Hạ Châu lên đầu thành, bọn chúng yểm trợ, binh dồn lên không ngừng, một mặt tường thành thất thủ, cửa thành bị mở ra, sau đó thiết kỵ của Lý Kế Quân chen chúc vào, Ngân Châu thất thủ.
Lúc này, huynh đệ Đinh Thừa Tông, Đinh Ngọc Lạc sắp xếp lại trấn thủ, chiêu mộ Khiết Đan, Hồi Hất, Thổ Phiên, người Khương, người Hán tổng cộng là một vạn người tới thành Ngân Châu, họ vừa mới qua Ngũ Phật tự, cách thành ba mươi dặm…
*****
Kha Trấn Ác nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới chuyện thành Ngân Châu bị công kích vào lúc này, hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc là từ phía nào giết đến đây, đêm khuya càng không thể phỏng đoán số lượng quân địch, hắn chỉ biết, số lượng quân địch nhiều hơn quân thủ thành của hắn, hơn nữa hai nghìn tàn quân phân tứ thành vốn không kịp điều động lại tập trung đánh địch.
Kha Trấn Ác mất đi lòng tin nhưng hắn cũng biết giờ cho dù thế nào không phải là khi tự trách mình và sám hối, đại soái sinh tử còn chưa biết, nếu hắn lại đánh mất gia quyến đại soái thì có lỗi ngàn lần, cho nên Kha Trấn Ác nhìn thành trì đã phá, thế địch hùng mạnh, lập tức dẫn binh chạy về soái phủ, đồng thời lệnh cho người chuẩn bị ngựa và xe, phân quân ra trông giữ khắp nơi, mở cửa thành, cho dân chúng chạy hết đi.
Trong Soái phủ đã nghe thấy tiếng la hét vọng từ trong thành, Oa Oa cảnh giác, sớm lệnh cho mọi người chuẩn bị tốt, lệnh người ra thám thính, Kha Trấn Ác dẫn theo vài trăm thân binh xông vào trong phủ.
“Tam phu nhân, không xong rồi, không biết từ đâu giết ra binh Hạ Châu, giờ đã phá thành vào rồi, trong thành trống không khó tránh địch, xin mời phu nhân mau chóng theo mạt tướng phát vây”.
Oa Oa tuy ngạc nhiên hỏi: “Bóng đêm tối mờ, chúng ta phá vây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.