Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 9 - Chương 364: Đánh hôn mê.

Nguyệt Quan

20/03/2013

Dương Hạo không thể yên tâm được, mạo hiểm đi tới gần Lâm phủ nghe ngóng tin tức của nàng. Ở Lâm phủ lớn nhỏ phần lớn bị bắt, chỉ chạy thoát được một đứa trẻ, một tiểu thiếp và Chiết Tử Du. Tiểu thiếp đó mang theo đứa con đi vào miếu dâng hương, trên đường về nghe thấy tiếng ầm ĩ của Lâm phủ, lập tức chạy trốn. Chạy thoát một tiểu thiếp, một đứa trẻ, Hoàng Phủ Kế Huân không để bụng, nhưng không bắt được Mạc Dĩ Minh làm hắn không cam lòng, giờ Lâm gia đã thành tù nhân, ngày xưa cao to là thế, có qua lại thân mật với Hoàng hậu nương nương, đến hắn cũng không dám đắc tội với cô nương họ Mạc, lúc này lại có thể khiến hắn ta thích thì cứ làm, nhưng cô tay chạy rồi.

Hoàng Phủ Kế Huân tức giận, phong tỏa toàn thành, nhất định phải tìm cho được cô ấy, Dương Hạo tới gần Lâm phủ, gặp mấy Đường binh, mấy người đó còn ngăn hắn lại, còn chỉ trỏ vào bức vẽ Chiết Tử Du hỏi hắn xem có gặp người này không. Dương Hạo lúc này mới biết được Chiết Tử Du đã chạy thoát, thở phào nhẹ nhõm. Theo sự cảnh giác và võ công của Chiết Tử Du, chỉ cần không bị sa lưới, thì Hoàng Phủ Kế Huân có đào ba tấc đất lên cũng không thể tìm được cô gái xảo quyệt hồ ly này. Giờ thực là tình cảnh có thể dự đoán được, tuy nói bọn họ ẩn nấp bí mật, nhưng dù sao thì người cũng quá đông, để đề phòng những người vô tội gặp tai họa, Dương Hạo sau khi lắc đầu lấy lệ với mấy tên Đường binh đó, thì lập tức trở về ngõ Ô Nê bên bờ sông Tần Hoài.

Dương Hạo cúi người, bước thong thả vào ngõ Ô Nê, nhìn xung quanh, cảnh giác chú ý quan sát người đi lại xung quanh, bỗng ánh mắt bất chợt nhìn thấy hai cái bóng đang đứng ở cửa ngõ, chỉ thấy dáng người phía sau của hai người, Dương Hạo bỗng giật mình.

Một tên lưu manh trong đó, quần áo có lẽ là người trong ngõ, còn một tên khác, tuy chỉ nhìn thấy dáng phía sau, nhưng dáng đó quen vô cùng, người đó tuy mặc quần áo giả trai, nhưng phía sau nhìn lại thấy giống hệt Đinh Ngọc Lạc trong trí nhớ của hắn. Trong khi hắn đi tới Quảng Nguyên vận chuyển lương thực, Đinh Ngọc Lạc từng giả làm nam nhi, bóng sau của người này rất giống với muội ấy.

Tên lưu manh đó chỉ vào trong ngõ nói mấy câu gì đó, và cái người giống Đinh Ngọc Lạc thì gật đầu, theo hắn vào trong ngõ. Dương Hạo lắc đầu cười: “Nhất định là nhìn nhầm, cô ấy sao có thể đến Nam Đường, lại còn đến cái nơi này làm gì nữa không biết?”

Hai ngày hôm nay Dương Hạo chưa liên lạc với Bích Túc, nhưng không biết Đinh Ngọc Lạc thực sự đã đến thành Kim Lăng hay chưa, hắn khẽ khom lưng, lại bước về phía trước, song vẫn do dự: “Ta trong cung Lý Dục đoán tuyệt không thấy Tử Du xuất hiện ở đó, lẽ nào không thể gặp Ngọc Lạc ở đây sao? Tên lưu manh ở đây hại mệnh phụ nữ, lừa bán phụ nữ chỗ nào chả có, nếu như hắn…thực sự là cô ấy, nếu như họ có …”

Dương Hạo càng nghĩ càng lo, không biết thân thế người nọ là ai, hắn không thể nào yên tâm được, thế là quay thân, đi về phía đầu ngõ nơi họ đang đi.

“Chính là ở đây?” Đinh Ngọc Lạc giật mình nhìn khung cảnh trước mắt.

Một căn phòng cỏ gianh lụp sụp. Tường dùng những viên đá vỡ xây thành. Ngoài tường là một cái rãnh thối. Trong rãnh là những thứ rác rưởi, những con mèo con chó chết, càng cỏ lá cỏ thối, cùng những vật màu vàng màu trắng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, từ xa nhìn lại thấy nó khẽ dao động. Dù ở đây là nơi những dân nghèo ở, nhưng cái sông bên cạnh quả thực là rất thối, cho nên những căn phòng bên cạnh đã sớm lụp sụp, rách nát, chẳng có ma nào ở.

“Đúng vậy”. Tên lưu manh đó cười nói: “Mới đây đến thuê ở, trên đùi có thương tích, tuổi tác và tướng mạo cũng kha khá, hắn ở ngõ Ô Nê này. Tôi chỉ biết thế, cái khác thì không dám nói, tìm người loại này, 100 sai dịch cũng không thể so sánh với ta, dù chỉ là cái hẻm chuột, tôi cũng có thể đào nó lên, còn về có phải là người mà công tử cần tìm hay không, thì tại hạ không dám bảo đảm”.

Đinh Ngọc Lạc rút từ trong tay áo ra một chuỗi nặng trịch để vào lòng bàn tay tên lưu manh đó, gã nọ đếm đếm, mặt tươi như hoa nói: “Nếu tại hạ đoán không lầm, phải chăng là công tử muốn đi báo thù hắn? Tôi thấy người đó giống như luyện gia tử, cần giúp đỡ, tại hạ sẽ ngáng chân đánh hôn mê sau lưng, tạ hạ lành nghề chuyện này lắm, công tử chỉ cần thêm chút tiền nữa, tại hạ…”

Đinh Ngọc Lạc lạnh lùng xua tay, người đó liền im bặt miệng, cười nhe nhởn với nàng rồi chắp tay chạy mất dạng.

Đinh Ngọc Lạc đứng lặng người nhìn một lát, rồi cất bước vào trong viện, vừa mới vào viện, cửa phòng đã có một tiếng mở ra, một người thọt mặc quần áo rách nát dính dầu mỡ đi ra, hai người chạm mặt nhau.

Bỗng nhiên, người đó vội xoay người, lết chân vào phòng. Đinh Ngọc Lạc lạnh lùng nói: “Ngươi còn định trốn đi đâu nữa?”

Tên thọt đó đứng lại, người run lên, từ từ xoay người lại, Đinh Ngọc Lạc bước lại gần, cầm chặt chuôi kiếm cười nhạt nói: “Quả nhiên là ngươi, vừa nãy ta còn không dám tin, ngươi lại ẩn thân ở một nơi thế này, giờ, ngươi còn chạy đi đâu nữa đây?”

Đinh Thừa Nghiệp run rẩy, cười buồn bã, đứng thẳng người nói: “Tỷ, cũng thật là làm khó cho tỷ, từ Phách Châu đuổi theo đến Khiết Đan, rồi lại từ Khiết Đan đuổi đến Đường Quốc, rong ruổi mấy ngàn dặm, giờ ta trốn ở một nơi thế này, mà cũng tìm ra được. Được lắm, ta không trốn nữa, không muốn trốn tiếp nữa, muốn giết thì giết đi, sống như giờ thực không bằng chết, chết rồi…cũng tốt…”

Đinh Ngọc Lạc hơi rút dao ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi giết cha hại huynh, mưu đoạt gia chủ, làm cho Đinh gia đang êm đẹp bị hủy hoại, cũng chính là hủy hoại ngươi. Đây chính là gieo gió gặp bão, làm chuyện bậy bạ sao có thể sống. Đinh Thừa Nghiệp, Đinh gia sao lại có một tên nghiệt tử giết cha hại huynh táng tận lương tâm như vậy chứ?”

Mũi kiếm chĩa trước ngực Đinh Thừa Nghiệp. Cười thảm nói: “Ta đáng chết lắm, ta không nghĩ tới sẽ có ngày rơi vào bước đường này, thực là…thực ta không có dã tâm chiếm đoạt gia sản. Việc sai lầm duy nhất ta đã phạm phải là có tư tình với đại tẩu, tất cả những cái khác, còn không phải bị người ép sao?”

Đinh Ngọc Lạc tức giận quát: “Sự đến nước này ngươi còn dối trá, giết cha hại huynh, ai ép bức ngươi cơ chứ?” Nàng cầm thanh kiếm trong tay càng chặt hơn, cắm vào ba phần, máu tươi từ từ chảy ra.

Đinh Thừa Nghiệp khàn giọng nói: “Ta vốn cam tâm làm một nhị thiếu gia vô ưu vô lo, chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp quyền của Đinh gia, nhưng…sau này đại ca xảy ra chuyện, Đinh gia ngoài ta còn thừa lại ai chứ? Ta không muốn làm cũng phải làm, nhưng…

Hắn cười nhạt: “Đại ca xem thường ta, cha cũng coi thường ta, họ thà phí tâm tư, dìu một tên gia nô lên, ai không cười ta sau lưng chứ? Những người bạn của ta, thậm chí đến người nhà trong phủ, thậm chí đại tẩu, ai không coi ta hèn mọn?”

Hắn bỗng lạc hẳn giọng đi nói: “Ta không muốn làm cái công việc gia chủ hao tâm tổn sức kia, nhưng nó tự nhiên lại rơi xuống đầu ta, dựa vào cái gì ta phải nhường cho ai đó? Tại sao ta lại phải giao cái thuộc về ta cho một tên không đâu. Đại ca giúp một tên trời ơi đất hỡi áp đến trên đầu huynh đệ thân thuộc, hắn bất nhân, thì ta bất nghĩa”.

“Súc sinh! Giao Đinh gia cho ngươi? Không cần nói làm cho nó vinh danh, để giữ vững sự nghiệp, ngươi làm được sao? Vì điều này, ngươi có lý do để hại đại ca? Đại ca chưa từng nghĩ đến việc giao gia nghiệp cho nhị ca trước, lẽ nào ngươi xứng đáng với hắn sao? Cho tới nước này, ngươi còn nói sằng nói bậy, cái gì cũng là lỗi sai của người khác, ngươi mãi mãi cũng là vô tội, ngươi hại chết phụ thân cũng là bất đắc dĩ sao?”

Đinh Thừa Nghiệp mặt ỉu xìu, buồn bã nói: “Người, tại sao lại phải lớn? Lớn rồi, thì lại có quá nhiều dục vọng, mỹ sắc, tiền bạc, quyền lực, tham ô, ghen tị, hận thù. Lớn rồi, những thứ mà hồi nhỏ cho rằng nó quan trọng nhất sẽ coi nó không đáng một xu, nhân vật đã từng hèn mọn, mình cũng sẽ biến thành hắn, sẽ đi hại người, nếu như mãi mãi không lớn…có lẽ sẽ tốt hơn…”

Đinh Ngọc Lạc lạnh lùng nói: “Ngươi nói hết chưa? Nói hết rồi thì ngươi có thể chết, giờ dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, cũng đừng có mơ ta tha cho ngươi, hôm nay, ngươi phải chết”.

Đinh Thừa Nghiệp mơ hồ nhìn lưỡi kiếm, rồi nhìn lên khuôn mặt của Đinh Ngọc Lạc, kinh ngạc nói: “Ta hỏi ngươi sao lại tìm được ta, ngươi được ai giúp đỡ?”

“Hứ?” Đinh Ngọc Lạc nghiêng đầu sang một bên, nghĩ ngợi. Đinh Thừa Nghiệp bỗng nghiêng người, đánh một quyền về phía bả vai Đinh Ngọc Lạc. Quyền đánh của hắn tương đối mạnh, Đinh Ngọc Lạc khó mà tránh khỏi, Đinh Ngọc Lạc bị hắn đánh đúng xương vai, kêu lên một tiếng, đoản kiếm rơi xuống đất.

Đinh Thừa Nghiệp đoạt lấy thanh kiếm, mặt hiểm ác nói: “Muốn giết thì cứ giết đi, còn muốn ta liệt kê tội ác ra không?”



Đinh Ngọc Lạc giật bắn người ra, mắt sáng quắc, tìm kiếm thứ gì đó trong viện, lạnh lùng nói: “Ngươi đoạt lấy kiếm, có thể thoát mạng sao?”

Đinh Thừa Nghiệp nhe răng cười nói: “Tuy ta bị thương ở chân, ngươi lại tay không bắt giặc. Ta ngươi võ công về cơ bản cũng không kém mấy, ngươi giờ có thể giết ta được sao? Đệ ngươi âm hiểm giả dối, vô liêm sỉ, tội ác chồng chất, ngươi nhìn lạ lắm nhỉ? Không chịu được thì ở suối vàng với lão già kia đi”.

Đinh Thừa Nghiệp cố nén đau đớn ở đùi, buông người về phía trước đâm về phía Đinh Ngọc Lạc, kiếm trong tay chợt động, thì nghe thấy một tiếng rít “Ô” một tiếng. Đinh Thừa Nghiệp kêu thảm một tiếng, kiếm trong tay leng keng rơi xuống đất.

Hai người cùng nhìn về phía cửa viện, thì thấy một ông già lưng còng bước chậm rãi đến, trầm giọng nói: “Mặc dù nói người sẽ phải chết, về thiện mà nói, hắn cũng được coi là một người sao? Muốn giết thì giết, ngươi còn mong là hắn sắp chết thì có thể tỉnh ngộ sao, há chẳng phải đàn gảy tai trâu?”

Đinh Ngọc Lạc giật mình nhìn hắn, lúng túng nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ bảo, không biết đại danh của tiền bối là…?”

Đinh Thừa Nghiệp vội cầm lấy gậy chống, cầm lấy đoản kiếm, gắng sức đứng thẳng dậy, cười nhạt nói: “Các người quét rác ở cửa, không nên quan tâm đến chuyện người khác, lão già này, ngươi đã gần đất xa trời, chẳng lẽ còn oán mạng sống quá dài của mình sao?”

Dương Hạo cười nhạt, đi tiến thêm vài bước về phía hắn, đi qua người Đinh Ngọc Lạc, đột nhiên sờ vào bên hông nàng.

Đinh Ngọc Lạc dù chưa coi hắn là kẻ địch, nhưng bản năng luyện võ cảnh giác khiến nàng thuận thế vung tay và lui về phía sau, một chưởng vung ra bắn vào cổ tay lão già. Không ngờ lão già này thân thủ cực kỳ nhanh, Đinh Ngọc Lạc chỉ cảm thấy đai lưng mình nhẹ như không, nhìn chăm chú, thấy bao kiếm cắm ở đai lưng bỗng rơi vào tay người già đó.

Lão già nắm lấy chuôi kiếm múa vài cái, đột nhiên đâm về phía cổ họng Đinh Thừa Nghiệp, cú xuất chiêu dù không có nghệ thuật gì, nhưng vẫn nhanh như điện. Đinh Thừa Nghiệp lắp bắp kinh hãi, vội vàng giơ tay đón đường kiếm, hai người đấu với nhau bảy tám hiệp, chỉ nghe thấy tiếng “Keng”, kiếm của Đinh Thừa Nghiệp chui tọt vào vỏ kiếm của lão già.

Đinh Thừa Nghiệp ngẩn người, chưa kịp rút kiếm ra, lão già đã giữ chặt nó trong vỏ, một đòn mạnh truyền tới, Đinh Thừa Nghiệp không cầm được chuôi kiếm, đoản kiếm lại bị đoạt mất, lão già còn cho nó vào vỏ nữa, ngón tay cầm chuôi kiếm mềm nhũn, chuyển động hai vòng, đoản kiếm liền rời khỏi tay bay đi, xoẹt một tiếng, bay trở về bên hông Đinh Ngọc Lạc.

Chiêu thức kiếm thuật ấy chính xác vô cùng, Đinh Thừa Nghiệp biết kiếm thuật của mình còn kém xa, mặt biến sắc, vội giơ tay trái về phía đó, lão già làm bộ đợi hắn tới gần, rồi lấy quải trượng đoạt lại, “Bịch bịch bịch”. Hai vai, hai sường, hai chân, bị đánh mạnh, đánh đến mức Đinh Thừa Nghiệp chỉ kêu thảm thiết liên hồi, rồi ngã phịch xuống đất, ôm đầu mình kêu: “Ta…ta không thù không oán gì với ngươi, sao…sao ngươi lại hại ta?”

“Chúng ta không thù không oán sao?” Dương Hạo cười lạnh, bỏ đi chòm râu, nói lại giọng.

Đinh Thừa Nghiệp thấy rõ bộ dáng của hắn, cả kinh trợn mắt há mồm, run run nói: “Ngươi…ngươi…ngươi là người hay là ma…?”

Đinh Ngọc Lạc thấy bộ dáng Dương Hạo, vừa mừng vừa sợ nói: “Nhị ca, ca…ca vẫn còn sống sao?” Nói rồi nước mắt ngắn dài lăn xuống. Dương Hạo nhìn chằm chằm Đinh Thừa Nghiệp, không quay đầu lại nhìn nàng, Đinh Ngọc Lạc rưng rưng nước mắt buồn bã.

“Ngươi…ngươi chưa chết?” Đinh Thừa Nghiệp lúc này cũng đã hiểu ra, mắt thấy hắn đằng đằng sát khí, không khỏi hoảng hốt, lăn vài vòng trên đất, reo lên: “Ngươi, ngươi muốn thế nào? Ngươi giờ thanh vân trực thượng, làm quan lớn Tống Quốc rồi, ngay cả Giang Nam Quốc Chúa cũng nể ngươi, còn ta thì rơi vào bước đường này, còn chưa đủ thảm sao? Tại sao ngươi không bỏ qua cho ta?”

Dương Hạo cười nhạt nói: “Ngươi hãm hại ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng mối thù của nương ta, không thể không trả. Thù của Đông Nhi, ta đường đường là đấng nam nhi, không thể không báo”.

Đinh Thừa Nghiệp kêu rít lên: “Ta chỉ muốn hãm hại ngươi mà thôi, nào có ý nghĩ làm hại người khác? Mẫu thân ngươi mắc bệnh hiểm nghèo, giận dữ nên bệnh thêm nặng, thế nên mới mất, bà ấy không phải do ta giết, bà ấy không phải do ta giết”.

Dương Hạo trầm giọng nói: “Đúng vậy, Đinh nhị thiếu gia ngươi giết người, còn muốn dùng nước mà rửa tay đã nhuốm máu tươi sao? Dựa theo đạo lý của ngươi, Đông Nhi đương nhiên không phải do ngươi giết rồi”.

Đinh Thừa Nghiệp tức giận kêu lên: “Đông Nhi, ta càng không muốn giết, rõ ràng là Liễu Thập Nhất và Đổng Lý Thị sợ lộ chuyện gièm pha, nên mới giết người diệt…”

Nói đến đây, mắt hắn đột nhiên lóe lên nói: “Đông Nhi…Đông Nhi?” Nét cười quỷ dị xuất hiện trên mặt hắn, hắn chậm rãi ngồi thẳng người, bình tĩnh nói: “Đinh Hạo, ngươi không thể giết ta”.

“Cái gì?” Gậy từ từ đưa lên, Dương Hạo ung dung cười nhạt: “Hôm nay không có ai đi cứu ngươi hết…”

“Ai bảo không ai có thể cứu ta?” Đinh Thừa Nghiệp cười lớn nói: “Có một người có thể cứu ta, cô ấy nhất định có thể cứu ta, cô ấy chính là La Đông Nhi”.

Dương Hạo lắc đầu nói: “Phí lời, Đông Nhi lương thiện, nếu như nàng chưa chết…”

Lời Dương Hạo còn chưa dứt, gậy thảo mộc trong tay đã vun vút tiếng gió giáng xuống trán Đinh Thừa Nghiệp, Đinh Thừa Nghiệp giương mắt kêu lớn: “La Đông Nhi vẫn chưa chết”.

“Hic”. Chiếc gậy còn cách trán hắn ba tấc bỗng có một lực ngăn nó lại, mồ hôi lăn trên mặt Đinh Thừa Nghiệp, Dương Hạo điềm nhiên nói: “Ngươi nói gì?”

Đinh Thừa Nghiệp nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Ta nói là…La Đông Nhi…chưa…chết”.

Dương Hạo trừng mắt một lúc lâu, người đờ ra, căng thẳng nói: “Ta không phải nhị tỷ của ngươi, ngươi có nói thế nào cũng không có tác dụng. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?”

Đinh Thừa Nghiệp vội nói: “Còn có Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu, bọn họ đều ở cùng nhau”.

“Cái gì?” Dương Hạo mặt biến sắc, Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu có mối tương giao với mình, Đinh Thừa Nghiệp ở quê sao biết, đến La Đông Nhi cũng chưa gặp ba huynh đệ kết bái, Đinh Thừa Nghiệp nếu như cuống lên muốn lừa mình thì cũng không thể trong thời gian ngắn nhắc đến Loan Đao Tiểu Lục và Đông Nhi, như vậy thì sức tưởng tượng quá phong phú mới có thể nghĩ đến ba người họ?”



Tim Dương Hạo đập thình thịch, chăm chú nhìn Đinh Thừa Nghiệp một lúc lâu mới từ từ nói: “Ngươi muốn lừa ta?”

Đinh Thừa Nghiệp thấy sắc mặt hắn như vậy, thấy tính mạng mình tạm thời có thể được giữ lại, mặt hắn dương dương tự đắc ung dung nói: “Ta nói đến tăm tích của cô ấy, ngươi bỏ qua cho ta, thế nào?”

Dương Hạo nhìn hắn không nói gì, Đinh Thừa Nghiệp nhếch miệng cười nói: “Chẳng qua Đinh Thừa Nghiệp ta là một tiểu nhân vô liêm sỉ, La Đông Nhi là nương tử của ngươi, Loan Đao Tiểu Lục bọn họ là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, nếu như ngươi không muốn biết sự sống chết của họ thì cứ giết ta đi”.

Mắt hắn giảo hoạt, nói: “Thực ra…trong lòng ngươi biết ta không nói sai đúng không?” Đinh Ngọc Lạc đứng một bên chỉ nhìn mà không nói gì. Dương Hạo trầm mặc một lúc sau chậm rãi nói: “Được, ngươi nói tung tích của nàng đi, ta sẽ không giết ngươi”.

Đinh Thừa Nghiệp nhìn Đinh Ngọc Lạc nói: “Cô thì sao?”

“Cô ấy nếu giết ngươi, ta sẽ cản”.

Đinh Thừa Nghiệp cười khanh khách nói: “Được, ta là tiểu nhân, nhưng ta biết ngươi là quân tử. Tiểu nhân…cũng thích làm bạn với quân tử lắm chứ, ta tin lời hứa của ngươi”.

Đinh Ngọc Lạc muốn giết hắn báo thù cho cha, nhưng lại nghĩ tới lời của Dương Hạo, nghĩ tới những lúc Dương Hạo phải chịu khổ. Đinh gia có lỗi với Dương Hạo quá nhiều rồi, người chết không sống lại được, giờ người sống thì sao đây? Cô chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện báo thù cho cha, mong có thể có được tin gì đó của La Đông Nhi.

Dương Hạo trầm giọng nói: “Bớt những lời thừa thãi đi, ngươi nói Đông Nhi còn sống, vậy nàng ở đâu?”

Đinh Thừa Nghiệp không chút giấu diếm, ngồi dậy từ từ nói: “Vốn dĩ ta cũng cho rằng cô ấy đã chết, nhưng khi ta ở Khiết Đan thì đã tận mắt nhìn thấy cô ấy”.

Dương Hạo giật mình: “Khiết Đan, sao nàng lại ở Khiết Đan?”

Đinh Thừa Nghiệp nói: “Ta là người bên cạnh Da Luật Văn đại nhân, từng theo gặp Da Luật đại nhân đăng Thượng Kinh ngũ phượng lầu, lúc đó cô ấy đứng ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, ta còn cho rằng mình nhìn nhầm người, thế là nghe ngóng tin tức thông qua mọi người ở đó. Hóa ra, ngày hôm đó là người Lý gia trang dìm Đông Nhi xuống nước, mấy huynh đệ kết nghĩa với ngươi đến thôn trang tìm ngươi, trên đường qua Lý gia trang, biết được cô ấy là nương tử của ngươi, liền xuống nước, cái lồng lợn được họ mang đi, cứu cô ấy ra. Họ tìm ngươi mấy ngày liền, nhưng không thấy tung tích ngươi, đoán là ngươi đã bỏ chạy tới Quảng Nguyên, nhưng lúc đó khắp nơi đều là quan binh đi tuần, lại có người của Liễu gia và Lý gia lùng sục tìm tung tích ngươi, họ đành theo cổ hà cựu đạo tìm ngươi”.

Dương Hạo trầm ngâm, lời hắn nói tin được khoảng tám phần, giờ nhớ đến đám người Loan Đao Tiểu Lục gặp được Đông Nhi, là có khả năng, đặc biệt là ba người Loan Đao Tiểu Lục đã rời khỏi quê hương, sau 3 ngày mình đến Quảng Nguyên, thời gian này khớp với nhau. Đinh Thừa Nghiệp nếu như muốn nói năng bậy bạ thì không thể bịa ra câu chuyện trùng khớp như vậy được.

Hắn vội vàng bước về phía trước hai bước, run rẩy nói: “Về sau…về sau thì sao, họ sao lại đi Khiết Đan?”

Đinh Thừa Nghiệp nói: “Họ đi cổ hà cựu đạo, đó là một con đường rất khó đi, thường có tù trốn trại và bọn buôn lậu, không có quan phủ kiểm tra tuần tra, vốn dĩ cũng rất ổn thỏa, ai biết, họ khi đi ở cổ hà đạo, con đường ít người qua lại này lại có đại đội nhân mã Khiết Đan, cuối cùng họ bị bắt đi Khiết Đan”.

Dương Hạo nghe vậy người đờ ra, hóa ra khi mình đi trước, Đông Nhi đuổi theo sau, không thể tưởng tượng được thần xui quỷ khiến thế nào, mình vội vàng thoát khỏi truy binh của Khiết Đan thì nàng lại bị người bắt đi.

Đinh Thừa Nghiệp lại nói tiếp: “Ta ở Ngũ Phượng lầu khi gặp nàng, người mặc bộ quần áo Khiết Đan, đứng bên cạnh Hoàng đế, như là phi tử của Hoàng đế Khiết Đan, ta sợ cô ấy thấy ta nhận ra ta, vội trốn vào chỗ đông người, vì vậy cô ấy không phát hiện ra ta”.

Mặt Dương Hạo trắng bệch, thất thanh nói: “Ngươi nói gì, nàng…nàng bị làm Hoàng phi của Hoàng đế Khiết Đan?”

Đinh Thừa Nghiệp thấy bộ dáng của hắn thành như vậy, sợ hắn đổi ý đập chiếc gậy vào đầu mình, vốn là còn muốn có vài lời ác độc dày vò hắn, lúc này không dám thừa nước đục thả câu nữa, vội nói: “Lúc đó ta cũng nghĩ như vậy, sau đó nghe ngóng được mới biết, sau khi cô ấy bị đưa đến Khiết Đan, được Tiêu Hậu khen ngợi nên trở thành một người tin cậy nhất của Tiêu Hậu, ở trong cung nữ vui vẻ, quan cư thượng quan, không phải là phi tử của Hoàng thượng. Đám người Loan Đao Tiểu Lục và cô ấy ở cùng nhau, ta…ta cũng chỉ nghe ngóng lai lịch của cô ấy mới biết”.

“Đông Nhi…Đông Nhi…” Dương Hạo đờ đẫn, không kìm nổi xúc động, hắn hàng nghìn hàng vạn lần không thể ngờ rằng Đông Nhi vẫn còn sống, câu chuyện ly kì như vậy không thể bịa ra được, hắn thấy lời của Đinh Thừa Nghiệp nói vậy là thực, sau khi ngẫm nghĩ lai lịch của Tiêu Hậu, tình nhân tìm được là một người Hán, con rể cũng thích tìm người Hán, tuy nói trong số đó không thiếu nói thành phần, chính là vị Tiêu Xước nương nương hơi người Hán tình tiết có vẻ không thể sai được, Đông Nhi tri thư đạt lễ, nhu thuận thông minh, được bà trọng dụng cũng là hợp tình hợp lý.

Đông Nhi còn sống, nghĩ tới điểm này, Dương Hạo vui mừng khôn xiết, Đông Nhi chắc là sẽ không phụ hắn, hắn không chút nghi ngờ tình cảm của Đông Nhi đối với hắn. Đáng tiếc mình sớm cho rằng cô ấy chết rồi, mà nàng vẫn ở Khiết Đan, không biết có đang nhớ nhung mình không. Ở đó tách biệt, Đông Nhi muốn thoát thân cũng rất khó.

Hai tay Dương Hạo khẽ run lên, rưng rưng: “Ta…ta nhất định phải cứu nàng trở về! Cứu nàng và đám người Loan Đao Tiểu Lục về”.

Đinh Thừa Nghiệp thấy hắn như vậy, cẩn thận hỏi: “Ta…ta có thể đi được chưa?’

Dương Hạo xua tay, Đinh Thừa Nghiệp mừng rỡ đứng dậy, khập khiễng đi vài bước, rụt rè nhìn Đinh Ngọc Lạc, Dương Hạo thản nhiên nói: “Ta đang nhìn cô ấy đấy”.

Đinh Thừa Nghiệp cuối cùng cũng yên tâm, kéo cái chân bị thương khập khiễng bỏ đi. Đinh Ngọc Lạc nghe giọng nói lạnh lùng của hắn, nước mắt không khỏi tuôn rơi, nấc nghẹn ngào kêu: “Nhị ca, ca…ca cuối cùng cũng không chịu tha thứ cho muội muội sao?”

Dương Hạo không trả lời, từ từ bước về phía trước, duỗi tay ra, Đinh Ngọc Lạc ngây ngô nhận lấy tảo mộc quải trượng, nhưng không biết làm gì. Dương Hạo nhìn chằm chằm theo bóng dáng Đinh Thừa Nghiệp, lẩm bẩm: “Ta đồng ý không giết ngươi, cũng đồng ý ngăn muội ngốc này giết ngươi, nhưng nếu như cô ấy đánh ta hôn mê ngất xỉu, thì ta sẽ không vi phạm lời hứa”.

Đinh Ngọc Lạc nghe hắn nói mình là muội muội ngốc, vui mừng khôn xiết, lại nghe hắn nói “Đánh hôn mê”, không khỏi ngẩn người, Dương Hạo thở dài nói: “Tên súc sinh đó xem ra bỏ chạy không thành rồi”.

“Vâng, được”. Đinh Ngọc Lạc đồng ý một tiếng, rồi cầm chiếc gậy bổ một nhát về đầu Dương Hạo…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook